Chương 214: Hải Đường (4)
Quy Hồng Lạc Tuyết
11/09/2024
Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè
- ---
Ký ức sau năm tám tuổi của Lương Diệp bắt đầu từ tiếng đưa tang khi Lương Hoa băng hà.
Đa phần đều là những đoạn ngắn hỗn loạn lại hoang đường.
Hắn không nhớ Biện Vân Tâm đã cho mình uống Phong Sương Lạc như thế nào, cũng không rõ mình đi cầu xin Thôi Ngữ Nhàn ra sao. Nỗi đau đớn tột cùng khi chất độc phát tác ban đầu đã bị hắn chủ động mai táng triệt để, khiến cho cơn đau khi uống canh bạch ngọc cũng có thể chịu đựng được.
"Sau này ta sẽ là sư phụ của ngươi". Thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị khoác trên mình bộ đạo bào, từ trên cao nhìn xuống, "Muốn sống sót, thì quỳ xuống dập đầu".
Tiêu Xuân Hòa ở bên cạnh nở nụ cười thương cảm, "Ô, thế mà lại cứu được này".
Nỗi đau cảm nhận được trong cơn mê quá đỗi đáng sợ, Lương Diệp vô thức cảm thấy chết đi thì sẽ tốt hơn, nhưng hắn không nhớ gì cả. Thậm chí hẳn chẳng nhớ mình là ai, năm nay mấy tuổi, đang làm gì đây, nhưng cơ thể hắn thì nhớ rõ cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Hắn đau đến phát run, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu, dâng trà, lặng người hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Sư phụ".
"Ngoan, sau này ta chính là sư thúc của con". Tiêu Xuân Hòa xoa đầu hắn. Lương Diệp rên lên vì đau, nằm co ro dưới đất.
Tiêu Xuân Hòa vội vàng muốn đỡ, lại bị Nhạc Cảnh Minh quát ngăn lại.
"Lương Diệp, tự đứng lên". Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng nhìn hắn.
Lương Diệp hẳn là tên của hắn.
Thế nên hắn tự mình bò dậy, nước mắt đầm đìa, lẳng lặng, chấp nhận sự thật này.
Tên hắn là Lương Diệp, năm nay tám tuổi, là hoàng đế mới đăng cơ của Bắc Lương.
Thời gian đầu khi độc tính phát tác hắn không ngừng kêu rên, đau đớn quằn quại, thậm chí còn đập đầu vào cột cho sứt đầu mẻ trán nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Sau khi uống hết một bát canh bạch ngọc hắn chỉ có thể nằm thở hổn hển trên sàn.
Có một khoảng thời gian rất dài Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa ở lại hoàng cung, đêm đến sẽ dạy hắn luyện công, dạy hắn đả tọa, dạy hắn học chữ... Và dạy hắn cách làm sao để chịu đựng nỗi đau.
Ông lão tên Văn Tông nọ chẳng biết chuyện gì, buổi sáng ông sẽ cúc cung tận tụy mà làm thái phó của hắn, khiến hắn nhức hết cả đầu. Ông đánh hắn đến sưng cả tay mà hắn vẫn không thể nhớ được cái gì, nhưng rõ ràng hắn có cảm giác mình có thể nhớ được, thậm chí hắn còn nhớ rõ được đường đi đến bãi tha ma, chỉ là hắn không nhớ bãi tha ma là ở đâu.
Tối đến hắn muốn nghỉ ngơi, Nhạc Cảnh Minh quét cây phất trần một cái khiến hắn không thể nằm lên giường được, chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà học công phu cho đàng hoàng. Nếu làm sai sẽ bị đánh đòn, dù chút đau đớn đó đối với hắn chẳng đáng gì nhưng cái chính là ở vấn đề mặt mũi, hắn cắn răng vừa học vừa khóc, cứ thế tạo thành phản xạ có điều kiện cùng với sức mạnh từ bao giờ. Vào cái đêm mà hắn có thể né được phất trần của Nhạc Cảnh Minh, Tiêu Xuân Hòa đã lén đưa hắn rời cung trốn ra quán ăn lề đường ăn hai cái bánh thịt nướng.
Đến khi chất độc trong người hắn không còn bộc phát vô tội vạ, khi uống canh bạch ngọc đã có thể ngăn chặn độc tính, Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa liền dứt áo ra đi, chỉ dặn hắn rằng nếu muốn sống thì hàng đêm phải đả tọa luyện công, dường như không hề lo ngại gì về sự tự giác của hắn.
Lương Diệp quên đi rất nhiều chuyện, nhưng chuyện về tính mạng thì nhớ rất rõ, trong ký ức mờ sương hình như có ai đó đã dặn hắn rằng hắn phải sống sót.
Nhưng hắn không nhớ là ai.
Cũng chẳng sao.
Hắn ngồi xổm trên con đường dẫn vào viện thái y để đào cục đá, các thái y ở đó quỳ rạp hết xuống đất, đồng thanh hô hoàng thượng vạn tuế.
Cảnh này có vẻ quen thuộc, nhưng không nên có nhiều người như thế này. Bọn thái giám cho là tiểu hoàng đế không thích con đường này bèn cùng nhau cố gắng san phẳng hết đá cuội trên đường.
Lương Diệp nhìn con đường trơ trụi, nhặt ra một người trông thuận mắt trong đám thái y, "Ngươi, về sau bắt mạch cho trẫm".
Lý Bộ dập đầu tạ ơn, "Đa tạ bệ hạ nhớ đến vi thần!"
"Ngươi là ai?" Lương Diệp nghiêng đầu thắc mắc.
Vì bị cơn đau hành hạ, tính tình của Lương Diệp bắt đầu trở nên xấu dần đi, thỉnh thoảng có thái giám cung nữ chọc giận hắn, hắn sẽ bực bội ném đồ, từ đó về sau không còn nhìn thấy mặt người đó nữa. Và trên dưới dân tình bắt đầu truyền tai nhau về lời đồn tân đế tàn ác.
Lương Diệp cắn vết thương trên tay, nhìn Lý Bộ lom lom và hỏi: "Trẫm có tàn ác không?"
"Bệ hạ là người lương thiện". Lý Bộ bạo gan kéo tay hắn ra khỏi miệng, nghiêm túc dặn dò, "Bệ hạ, cắn miệng vết thương không làm đỡ đau được đâu".
"Lý Bộ, đầu trẫm đau hơn". Lương Diệp bị hắn cầm tay, nghiêng đầu cười, "Cắt đi rồi sẽ không đau nữa, ngươi cắt đi cho trẫm".
Lý Bộ sợ hãi quỳ mọp xuống đất, liên tục dập đầu.
Lần sau khi hắn quay lại bắt mạch cho Lương Diệp, lại nghe thấy giọng nói ấy càng thêm cáu kỉnh hỏi: "Ngươi là ai?"
"Thưa bệ hạ, vi thần là Lý Bộ, thái y của viện thái y". Lý Bộ rất kiên nhẫn mà đáp.
Văn Tông thì không tốt tính và kiên nhẫn giống hắn, ông không hề hay biết về chất độc trong người Lương Diệp, chỉ cho là thiếu đế nhỏ tuổi nghịch ngợm, lần nào cũng bị chọc tức xì khói. Lương Diệp vừa xấu tính vừa bướng bỉnh, lần nào học bài cũng khiến đại điện náo loạn cào cào, chẳng học được gì mấy. Văn Tông giận mà thở ngắn than dài, Thôi Ngữ Nhàn nghe vậy sẽ vui vẻ đi trồng thêm hai nhành hoa.
Biện Vân Tâm vô tình được lên làm thái hậu, bắt đầu thấy sợ khi thấy tính tình Lương Diệp trở nên nóng nảy. Từ khi ả tận mắt thấy Lương Diệp cầm kiếm giết chết đại thái giám và đại cung nữ trong cung của ả lại càng sợ hơn.
Lương Diệp đã sớm quên mất khi nào mình giết người, nhưng khi hắn nhìn thấy máu luôn có cảm giác quen thuộc, khi giết người hắn cũng thấy không vui, những mảnh vụn ký ức mơ hồ có thể khiến người ta phát điên.
Họ nói hắn tên là Lương Diệp thì hắn là Lương Diệp, họ nói hắn là hoàng đế thì hắn chính là hoàng đế. Vậy họ nói hắn khát máu vô đạo thì vì sao hắn không thể vô đạo khát máu?
Năm mười tuổi, đôi lúc hắn sẽ nổi hứng chạy ra bãi tha ma, chọn một cái huyệt mà mình thích rồi ngủ ở đó. Vừa ngủ đã bị một cái bọc rơi vào mặt, khi hắn bực bội ngồi dậy thì chỉ thấy một đứa trẻ con xấu xí đang gào khóc, hắn chưa kịp túm lấy thì đã bị nó đái dầm vào tay.
Hắn lấy vài mảnh vải treo đứa trẻ đó lên cành cây, khó chịu vỗ vỗ tay áo bị ướt nước tiểu, nhìn chòng chọc cành cây đó cả nửa ngày, cuối cùng vẫn vác nó lên vai, bò vào tẩm cung của Đàm Diệc Sương giữa đêm với cả người đầy mùi xác chết và mùi nước tiểu.
Đàm Diệc Sương hay cho hắn ăn bánh ngọt, tuy ngọt khé cổ nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn thấy Đàm Diệc Sương là người tốt.
Đàm Diệc Sương bị hắn dọa sợ hết hồn, gọi cung nữ và thái giám trong đêm mang nước đến cho hắn rửa mặt, lại gọi Lý Bộ đến cứu đứa bé.
"Trẫm không có ý định nuôi nó, trẫm mới bảy tuổi rưỡi". Lương Diệp rất ghét cái đứa chỉ biết khóc oe oe kia.
"Bệ hạ". Đàm Diệc Sương dở khóc dở cười nhìn hắn, "Năm nay ngài đã mười tuổi rồi".
"Ồ". Lương Diệp liền nhíu mày, ngẫm nghĩ lại về sự khác nhau giữa bảy tuổi rưỡi và mười tuổi, cảm thấy mười tuổi đã lớn lắm rồi nên đành phải nói: "Thế thì sau này trẫm nuôi nó vậy".
Dù gì cũng là thứ do hắn nhặt được, không nên làm phiền đến người khác.
Ngày tháng cứ thế trôi đi trong vô thức, trong năm Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa sẽ đến dạy võ công cho hắn vài lần, lần nào cũng làm quen lại từ đầu với hắn mà không ngại điều chi. Ông lão Văn Tông cuối cùng cũng phát hiện ra đầu óc của hoàng đế bệ hạ nhà mình không được minh mẫn cho lắm, tốn bao công sức ngày ngày lên lớp mới khiến hắn nhớ được mình. Hàng tháng Lý Bộ đều bắt mạch cho hắn đúng hạn, nhắc hắn không nên tự gặm vết thương không biết bao nhiêu lần, cần cù cặm cụi thoa thuốc cao mờ sẹo cho hắn. Có đôi lần Biện Vân Tâm sẽ lên cơn điên chửi hắn, rồi lại hoảng sợ trốn tiệt vào cung không dám ra ngoài, Thôi Ngữ Nhàn vẫn như thường lệ cho hắn uống canh bạch ngọc mỗi tháng, mụ chẳng thèm giấu đi ác ý trong mắt, các đại thần lên triều cũng ngày càng thờ ơ...
Ngày nào Lương Diệp cũng đến cung An Khang xem em bé mà mình "nuôi", thỉnh thoảng còn được nghe chuyện kể về "người mẹ" thực sự của mình qua lời kể của Đàm Diệc Sương. Đó đã trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống nhạt nhẽo khô khan của hắn.
Khi tám tuổi Sung Hằng đã ăn vạ đòi học võ, Lương Diệp tuổi mười tám cuối cùng cũng dùng được chút não nằm vắt vẻo trên cây, cầm cỏ đuôi chó trêu thằng bé, "Học cái con khỉ, cho đau chết ngươi".
"Em cứ muốn học!" Sung Hằng bị hắn và Đàm Diệc Sương nuông chiều thành ra không biết trời cao đất dày, "Anh! Anh của em! Em muốn học võ! Lớn lên làm đại hiệp! Phiêu bạt giang hồ!"
Câu này nghe thật quen, nhưng hắn không nhớ được mình đã nghe được lúc nào. Hắn cười xách cổ áo thằng bé treo nó lên chạc cây rồi cười ha ha, "Chờ bao giờ ngươi cao được bằng từng này thì ta sẽ dạy ngươi".
Sung Hằng vùng vẫy, bị hắn chọc tức đến phát khóc.
Từ năm năm tuổi Sung Hằng đã được hắn đón ra khỏi cung An Khang và nuôi bên người. Tuy cái đầu không được nhạy lắm nhưng hắn cũng biết hậu cung là chốn nào, đứa trẻ do hắn nuôi dưỡng phải sống sót.
Tiêu Xuân Hòa muốn dạy Sung Hằng học võ nhưng bị Lương Diệp từ chối thẳng thừng. Hắn vẫn còn nhớ khi mình học võ đã phải chịu bao nhiêu cay đắng, sư phụ và sư thúc không ai là không nhẫn tâm, nên sau khi cân nhắc hồi lâu bèn quyết định tự mình dạy.
Có lẽ do hắn không nỡ để Sung Hằng chịu khổ, dạy cũng chỉ dạy nửa vời. Hơn mười năm qua đi, một đao của Đàm Diệc Sương mà Sung Hằng cũng không thể tránh thoát.
Chất độc trên con dao găm phát tác quá nhanh, thậm chí hắn còn không kịp nói thêm lời nào với thằng bé, chỉ có thể ôm lấy cơ thể cứng đờ lạnh ngắt của nó.
Như xác chết giữa bãi tha ma trong đêm tuyết đổ.
Trong cơn thịnh nộ hắn đã giết sạch toàn bộ người trong cung An Khang, thậm chí còn nhân cơ hội này trừ bỏ đi rất nhiều kẻ thù, nhưng không thể khiến Sung Hằng mở mắt ra cất tiếng gọi anh ơi nữa.
Hắn bắt đầu hối hận về quyết định của mình, vì sao lại phải quay về, để mà giành giật chém giết với lũ người không ra người ngợm không ra ngợm kia. Nhưng mỗi khi bước chân ra khỏi Đại Đô, nhìn xung quanh tất cả đều là sinh linh đồ thán dân chúng lầm than, hắn lại chẳng thể nào bước thêm một bước.
Sung Hằng chết ở cung An Khang.
Văn Tông chết trong đêm ba mươi.
Ba nước Đông Thần, Nam Triệu, Lâu Phiền liên minh đánh Lương, chiến tranh ở Đại Lương nổ ra khắp nơi.
Lương Hoàn lâm bệnh nặng và chết yểu trên đường rời cung trong cuộc tranh đấu của hắn và Thôi Ngữ Nhàn.
Bách Lý Thừa An bị Kỳ Minh vạch trần thân phận nữ nhi, bị ép từ quan ở ẩn, trên đường về quê bị ám sát.
Cuộc thi ba năm không mở, tiếng oán than của sĩ tử ngập trời, lũ lượt kéo nhau đến nước khác.
Lương Diệp ngự giá thân chinh, nửa đường nghe tin Biện Thương tạo phản, cựu thần trong triều bị giết. Hắn một mình đưa quân trở về, văn võ toàn triều bị nhốt trong điện Nghị Sự không còn ai sống sót.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Lương Diệp lại bị Văn Hạc Thâm đột ngột chặn giết ở Toái Tuyết viên. Cùng lúc đó, liên binh của ba nước vượt qua Hạc Thủy, thành Đại Đô bị phá, nước Lương diệt vong.
Lương Diệp mở to mắt nhìn giọt máu đọng trên cục xương rơi xuống, mùi hoa hải đường nồng nặc hòa trong nước mưa lạnh như băng. Giữa vũng máu sẫm màu, hắn run run hàng mi cứng đờ, chợt bật cười thành tiếng.
Tiếng ngựa hí chạy băng băng, giẫm nát những đóa hải đường dưới đất. Mưa bụi mịt mù, lại bị sương máu nhuộm đẫm thành màu đỏ.
Một đời tệ hại lại nực cười.
- ---
Rất là hiu ling chữa lành lun, chữa rách vết thương lành ^^
- ---
Ký ức sau năm tám tuổi của Lương Diệp bắt đầu từ tiếng đưa tang khi Lương Hoa băng hà.
Đa phần đều là những đoạn ngắn hỗn loạn lại hoang đường.
Hắn không nhớ Biện Vân Tâm đã cho mình uống Phong Sương Lạc như thế nào, cũng không rõ mình đi cầu xin Thôi Ngữ Nhàn ra sao. Nỗi đau đớn tột cùng khi chất độc phát tác ban đầu đã bị hắn chủ động mai táng triệt để, khiến cho cơn đau khi uống canh bạch ngọc cũng có thể chịu đựng được.
"Sau này ta sẽ là sư phụ của ngươi". Thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị khoác trên mình bộ đạo bào, từ trên cao nhìn xuống, "Muốn sống sót, thì quỳ xuống dập đầu".
Tiêu Xuân Hòa ở bên cạnh nở nụ cười thương cảm, "Ô, thế mà lại cứu được này".
Nỗi đau cảm nhận được trong cơn mê quá đỗi đáng sợ, Lương Diệp vô thức cảm thấy chết đi thì sẽ tốt hơn, nhưng hắn không nhớ gì cả. Thậm chí hẳn chẳng nhớ mình là ai, năm nay mấy tuổi, đang làm gì đây, nhưng cơ thể hắn thì nhớ rõ cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Hắn đau đến phát run, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu, dâng trà, lặng người hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Sư phụ".
"Ngoan, sau này ta chính là sư thúc của con". Tiêu Xuân Hòa xoa đầu hắn. Lương Diệp rên lên vì đau, nằm co ro dưới đất.
Tiêu Xuân Hòa vội vàng muốn đỡ, lại bị Nhạc Cảnh Minh quát ngăn lại.
"Lương Diệp, tự đứng lên". Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng nhìn hắn.
Lương Diệp hẳn là tên của hắn.
Thế nên hắn tự mình bò dậy, nước mắt đầm đìa, lẳng lặng, chấp nhận sự thật này.
Tên hắn là Lương Diệp, năm nay tám tuổi, là hoàng đế mới đăng cơ của Bắc Lương.
Thời gian đầu khi độc tính phát tác hắn không ngừng kêu rên, đau đớn quằn quại, thậm chí còn đập đầu vào cột cho sứt đầu mẻ trán nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Sau khi uống hết một bát canh bạch ngọc hắn chỉ có thể nằm thở hổn hển trên sàn.
Có một khoảng thời gian rất dài Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa ở lại hoàng cung, đêm đến sẽ dạy hắn luyện công, dạy hắn đả tọa, dạy hắn học chữ... Và dạy hắn cách làm sao để chịu đựng nỗi đau.
Ông lão tên Văn Tông nọ chẳng biết chuyện gì, buổi sáng ông sẽ cúc cung tận tụy mà làm thái phó của hắn, khiến hắn nhức hết cả đầu. Ông đánh hắn đến sưng cả tay mà hắn vẫn không thể nhớ được cái gì, nhưng rõ ràng hắn có cảm giác mình có thể nhớ được, thậm chí hắn còn nhớ rõ được đường đi đến bãi tha ma, chỉ là hắn không nhớ bãi tha ma là ở đâu.
Tối đến hắn muốn nghỉ ngơi, Nhạc Cảnh Minh quét cây phất trần một cái khiến hắn không thể nằm lên giường được, chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà học công phu cho đàng hoàng. Nếu làm sai sẽ bị đánh đòn, dù chút đau đớn đó đối với hắn chẳng đáng gì nhưng cái chính là ở vấn đề mặt mũi, hắn cắn răng vừa học vừa khóc, cứ thế tạo thành phản xạ có điều kiện cùng với sức mạnh từ bao giờ. Vào cái đêm mà hắn có thể né được phất trần của Nhạc Cảnh Minh, Tiêu Xuân Hòa đã lén đưa hắn rời cung trốn ra quán ăn lề đường ăn hai cái bánh thịt nướng.
Đến khi chất độc trong người hắn không còn bộc phát vô tội vạ, khi uống canh bạch ngọc đã có thể ngăn chặn độc tính, Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa liền dứt áo ra đi, chỉ dặn hắn rằng nếu muốn sống thì hàng đêm phải đả tọa luyện công, dường như không hề lo ngại gì về sự tự giác của hắn.
Lương Diệp quên đi rất nhiều chuyện, nhưng chuyện về tính mạng thì nhớ rất rõ, trong ký ức mờ sương hình như có ai đó đã dặn hắn rằng hắn phải sống sót.
Nhưng hắn không nhớ là ai.
Cũng chẳng sao.
Hắn ngồi xổm trên con đường dẫn vào viện thái y để đào cục đá, các thái y ở đó quỳ rạp hết xuống đất, đồng thanh hô hoàng thượng vạn tuế.
Cảnh này có vẻ quen thuộc, nhưng không nên có nhiều người như thế này. Bọn thái giám cho là tiểu hoàng đế không thích con đường này bèn cùng nhau cố gắng san phẳng hết đá cuội trên đường.
Lương Diệp nhìn con đường trơ trụi, nhặt ra một người trông thuận mắt trong đám thái y, "Ngươi, về sau bắt mạch cho trẫm".
Lý Bộ dập đầu tạ ơn, "Đa tạ bệ hạ nhớ đến vi thần!"
"Ngươi là ai?" Lương Diệp nghiêng đầu thắc mắc.
Vì bị cơn đau hành hạ, tính tình của Lương Diệp bắt đầu trở nên xấu dần đi, thỉnh thoảng có thái giám cung nữ chọc giận hắn, hắn sẽ bực bội ném đồ, từ đó về sau không còn nhìn thấy mặt người đó nữa. Và trên dưới dân tình bắt đầu truyền tai nhau về lời đồn tân đế tàn ác.
Lương Diệp cắn vết thương trên tay, nhìn Lý Bộ lom lom và hỏi: "Trẫm có tàn ác không?"
"Bệ hạ là người lương thiện". Lý Bộ bạo gan kéo tay hắn ra khỏi miệng, nghiêm túc dặn dò, "Bệ hạ, cắn miệng vết thương không làm đỡ đau được đâu".
"Lý Bộ, đầu trẫm đau hơn". Lương Diệp bị hắn cầm tay, nghiêng đầu cười, "Cắt đi rồi sẽ không đau nữa, ngươi cắt đi cho trẫm".
Lý Bộ sợ hãi quỳ mọp xuống đất, liên tục dập đầu.
Lần sau khi hắn quay lại bắt mạch cho Lương Diệp, lại nghe thấy giọng nói ấy càng thêm cáu kỉnh hỏi: "Ngươi là ai?"
"Thưa bệ hạ, vi thần là Lý Bộ, thái y của viện thái y". Lý Bộ rất kiên nhẫn mà đáp.
Văn Tông thì không tốt tính và kiên nhẫn giống hắn, ông không hề hay biết về chất độc trong người Lương Diệp, chỉ cho là thiếu đế nhỏ tuổi nghịch ngợm, lần nào cũng bị chọc tức xì khói. Lương Diệp vừa xấu tính vừa bướng bỉnh, lần nào học bài cũng khiến đại điện náo loạn cào cào, chẳng học được gì mấy. Văn Tông giận mà thở ngắn than dài, Thôi Ngữ Nhàn nghe vậy sẽ vui vẻ đi trồng thêm hai nhành hoa.
Biện Vân Tâm vô tình được lên làm thái hậu, bắt đầu thấy sợ khi thấy tính tình Lương Diệp trở nên nóng nảy. Từ khi ả tận mắt thấy Lương Diệp cầm kiếm giết chết đại thái giám và đại cung nữ trong cung của ả lại càng sợ hơn.
Lương Diệp đã sớm quên mất khi nào mình giết người, nhưng khi hắn nhìn thấy máu luôn có cảm giác quen thuộc, khi giết người hắn cũng thấy không vui, những mảnh vụn ký ức mơ hồ có thể khiến người ta phát điên.
Họ nói hắn tên là Lương Diệp thì hắn là Lương Diệp, họ nói hắn là hoàng đế thì hắn chính là hoàng đế. Vậy họ nói hắn khát máu vô đạo thì vì sao hắn không thể vô đạo khát máu?
Năm mười tuổi, đôi lúc hắn sẽ nổi hứng chạy ra bãi tha ma, chọn một cái huyệt mà mình thích rồi ngủ ở đó. Vừa ngủ đã bị một cái bọc rơi vào mặt, khi hắn bực bội ngồi dậy thì chỉ thấy một đứa trẻ con xấu xí đang gào khóc, hắn chưa kịp túm lấy thì đã bị nó đái dầm vào tay.
Hắn lấy vài mảnh vải treo đứa trẻ đó lên cành cây, khó chịu vỗ vỗ tay áo bị ướt nước tiểu, nhìn chòng chọc cành cây đó cả nửa ngày, cuối cùng vẫn vác nó lên vai, bò vào tẩm cung của Đàm Diệc Sương giữa đêm với cả người đầy mùi xác chết và mùi nước tiểu.
Đàm Diệc Sương hay cho hắn ăn bánh ngọt, tuy ngọt khé cổ nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn thấy Đàm Diệc Sương là người tốt.
Đàm Diệc Sương bị hắn dọa sợ hết hồn, gọi cung nữ và thái giám trong đêm mang nước đến cho hắn rửa mặt, lại gọi Lý Bộ đến cứu đứa bé.
"Trẫm không có ý định nuôi nó, trẫm mới bảy tuổi rưỡi". Lương Diệp rất ghét cái đứa chỉ biết khóc oe oe kia.
"Bệ hạ". Đàm Diệc Sương dở khóc dở cười nhìn hắn, "Năm nay ngài đã mười tuổi rồi".
"Ồ". Lương Diệp liền nhíu mày, ngẫm nghĩ lại về sự khác nhau giữa bảy tuổi rưỡi và mười tuổi, cảm thấy mười tuổi đã lớn lắm rồi nên đành phải nói: "Thế thì sau này trẫm nuôi nó vậy".
Dù gì cũng là thứ do hắn nhặt được, không nên làm phiền đến người khác.
Ngày tháng cứ thế trôi đi trong vô thức, trong năm Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa sẽ đến dạy võ công cho hắn vài lần, lần nào cũng làm quen lại từ đầu với hắn mà không ngại điều chi. Ông lão Văn Tông cuối cùng cũng phát hiện ra đầu óc của hoàng đế bệ hạ nhà mình không được minh mẫn cho lắm, tốn bao công sức ngày ngày lên lớp mới khiến hắn nhớ được mình. Hàng tháng Lý Bộ đều bắt mạch cho hắn đúng hạn, nhắc hắn không nên tự gặm vết thương không biết bao nhiêu lần, cần cù cặm cụi thoa thuốc cao mờ sẹo cho hắn. Có đôi lần Biện Vân Tâm sẽ lên cơn điên chửi hắn, rồi lại hoảng sợ trốn tiệt vào cung không dám ra ngoài, Thôi Ngữ Nhàn vẫn như thường lệ cho hắn uống canh bạch ngọc mỗi tháng, mụ chẳng thèm giấu đi ác ý trong mắt, các đại thần lên triều cũng ngày càng thờ ơ...
Ngày nào Lương Diệp cũng đến cung An Khang xem em bé mà mình "nuôi", thỉnh thoảng còn được nghe chuyện kể về "người mẹ" thực sự của mình qua lời kể của Đàm Diệc Sương. Đó đã trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống nhạt nhẽo khô khan của hắn.
Khi tám tuổi Sung Hằng đã ăn vạ đòi học võ, Lương Diệp tuổi mười tám cuối cùng cũng dùng được chút não nằm vắt vẻo trên cây, cầm cỏ đuôi chó trêu thằng bé, "Học cái con khỉ, cho đau chết ngươi".
"Em cứ muốn học!" Sung Hằng bị hắn và Đàm Diệc Sương nuông chiều thành ra không biết trời cao đất dày, "Anh! Anh của em! Em muốn học võ! Lớn lên làm đại hiệp! Phiêu bạt giang hồ!"
Câu này nghe thật quen, nhưng hắn không nhớ được mình đã nghe được lúc nào. Hắn cười xách cổ áo thằng bé treo nó lên chạc cây rồi cười ha ha, "Chờ bao giờ ngươi cao được bằng từng này thì ta sẽ dạy ngươi".
Sung Hằng vùng vẫy, bị hắn chọc tức đến phát khóc.
Từ năm năm tuổi Sung Hằng đã được hắn đón ra khỏi cung An Khang và nuôi bên người. Tuy cái đầu không được nhạy lắm nhưng hắn cũng biết hậu cung là chốn nào, đứa trẻ do hắn nuôi dưỡng phải sống sót.
Tiêu Xuân Hòa muốn dạy Sung Hằng học võ nhưng bị Lương Diệp từ chối thẳng thừng. Hắn vẫn còn nhớ khi mình học võ đã phải chịu bao nhiêu cay đắng, sư phụ và sư thúc không ai là không nhẫn tâm, nên sau khi cân nhắc hồi lâu bèn quyết định tự mình dạy.
Có lẽ do hắn không nỡ để Sung Hằng chịu khổ, dạy cũng chỉ dạy nửa vời. Hơn mười năm qua đi, một đao của Đàm Diệc Sương mà Sung Hằng cũng không thể tránh thoát.
Chất độc trên con dao găm phát tác quá nhanh, thậm chí hắn còn không kịp nói thêm lời nào với thằng bé, chỉ có thể ôm lấy cơ thể cứng đờ lạnh ngắt của nó.
Như xác chết giữa bãi tha ma trong đêm tuyết đổ.
Trong cơn thịnh nộ hắn đã giết sạch toàn bộ người trong cung An Khang, thậm chí còn nhân cơ hội này trừ bỏ đi rất nhiều kẻ thù, nhưng không thể khiến Sung Hằng mở mắt ra cất tiếng gọi anh ơi nữa.
Hắn bắt đầu hối hận về quyết định của mình, vì sao lại phải quay về, để mà giành giật chém giết với lũ người không ra người ngợm không ra ngợm kia. Nhưng mỗi khi bước chân ra khỏi Đại Đô, nhìn xung quanh tất cả đều là sinh linh đồ thán dân chúng lầm than, hắn lại chẳng thể nào bước thêm một bước.
Sung Hằng chết ở cung An Khang.
Văn Tông chết trong đêm ba mươi.
Ba nước Đông Thần, Nam Triệu, Lâu Phiền liên minh đánh Lương, chiến tranh ở Đại Lương nổ ra khắp nơi.
Lương Hoàn lâm bệnh nặng và chết yểu trên đường rời cung trong cuộc tranh đấu của hắn và Thôi Ngữ Nhàn.
Bách Lý Thừa An bị Kỳ Minh vạch trần thân phận nữ nhi, bị ép từ quan ở ẩn, trên đường về quê bị ám sát.
Cuộc thi ba năm không mở, tiếng oán than của sĩ tử ngập trời, lũ lượt kéo nhau đến nước khác.
Lương Diệp ngự giá thân chinh, nửa đường nghe tin Biện Thương tạo phản, cựu thần trong triều bị giết. Hắn một mình đưa quân trở về, văn võ toàn triều bị nhốt trong điện Nghị Sự không còn ai sống sót.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Lương Diệp lại bị Văn Hạc Thâm đột ngột chặn giết ở Toái Tuyết viên. Cùng lúc đó, liên binh của ba nước vượt qua Hạc Thủy, thành Đại Đô bị phá, nước Lương diệt vong.
Lương Diệp mở to mắt nhìn giọt máu đọng trên cục xương rơi xuống, mùi hoa hải đường nồng nặc hòa trong nước mưa lạnh như băng. Giữa vũng máu sẫm màu, hắn run run hàng mi cứng đờ, chợt bật cười thành tiếng.
Tiếng ngựa hí chạy băng băng, giẫm nát những đóa hải đường dưới đất. Mưa bụi mịt mù, lại bị sương máu nhuộm đẫm thành màu đỏ.
Một đời tệ hại lại nực cười.
- ---
Rất là hiu ling chữa lành lun, chữa rách vết thương lành ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.