Chương 41: Nước mưa
Quy Hồng Lạc Tuyết
04/08/2023
Thời gian hai nén hương trôi qua, thi thể nằm la liệt đầy đất.
Tên ngầm của Vương Điền vẫn còn hơn nửa. Lương Diệp thu hồi nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống lại cành cây rồi ngồi xổm vén tay áo anh lau máu dính trên tay, cười nói: "Vẫn còn sống."
Vương Điền cúi đầu nhìn độ cao cách mặt đất của mình: "Chỗ ngươi chọn thích khách bình thường hoàn toàn không bay lên nổi, đợi lấy được đà thì đã trúng tên rồi."
"Vậy à?" "Lương Diệp biết rõ vẫn cố hỏi: "Trẫm còn tưởng ngươi muốn làm Hoàng hậu của trẫm lắm cơ."
"Nam tử làm Hoàng hậu, lòng dân ắt xao động." Vương Điền nhìn hắn: "Huống hồ giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, đừng quậy lung tung."
"Ai bảo trẫm không có tình cảm với ngươi?" Lương Diệp ôm eo đưa anh xuống đất. Biết anh thích sạch sẽ, hắn còn cất công chọn một chỗ không có máu và xác chết: "Trẫm muốn ngươi làm Hoàng hậu hơn là hạng tầm xoàng nào đấy."
Khóe môi Vương Điền giật giật: "Ngươi nên từ bỏ suy nghĩ ấy nhân lúc còn sớm thì hơn."
Lương Diệp nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: "Vì sao?"
Vương Điền khẽ nhíu mày: "Xét từ bất cứ phương diện nào, đây cũng là một trò hề nực cười. Vết xe đổ 'triều Đại An bị diệt vong' hãy còn cận kề trước mắt. Nếu ngươi đã có lòng giành thiên hạ thì đừng tự phá hỏng đường đi của mình ngay từ đầu."
Lương Diệp ngẫm kỹ, khẳng định chắc chắn: "Trẫm không muốn giành thiên hạ, chỉ muốn ngươi làm Hoàng hậu của trẫm."
Vương Điền yên lặng hồi lâu, mới đáp: "Ta thì không muốn."
"Ngươi có muốn hay không vẫn phải làm thôi." Lương Diệp nói: "Đợi về cung trẫm sẽ chọn phong hào cho ngươi rồi cử hành Đại điển phong hậu."
"Ngươi xem, đây chính là lý do ta muốn giết ngươi đó." Với vẻ mặt lạnh tanh, Vương Điền nói: "Ngươi chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của ta. Chắc có lẽ ngươi cũng chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của bất cứ ai, luôn muốn chỉ tay năm ngón quyết định số phận người khác. "
Lương Diệp thấy anh chẳng những không biết điều mà còn thật khó hiểu: "Trẫm là hoàng đế, tại sao trẫm phải quan tâm đến suy nghĩ của ngươi? "
"Thế thì tốt hơn hết ngươi hãy tìm hạng tầm xoàng nào đấy về làm Hoàng hậu của ngươi đi." Vương Điền nói: "Với ta, một người yêu không biết cách tôn trọng nửa kia chính là tai họa."
Lương Diệp choàng tỉnh hiểu ra: "Trẫm là người yêu của ngươi."
"Không, ngươi không phải." Vương Điền phủ nhận một cách vô tình.
Lương Diệp nhíu mày không vui: "Ngươi vẫn còn nghĩ đến vợ con mình? "
Khóe miệng Vương Điền giật giật, anh cất giọng nặng trĩu: "Trọn đời khó quên."
Bây giờ chắc công trình tại mảnh đất phía Đông thành phố kia đã xây được mấy tầng rồi, vốn định để công ty con niêm yết... Vương Điền đau lòng nhắm mắt lại, muốn tìm thêm một chai vang đỏ nữa đập vào đầu xuyên không trở về.
Lương Diệp mặt mày anh xám xịt, lạnh lùng nói: "Bọn họ hiện đang ở đâu? Trẫm đi giết họ là ngươi sẽ quên được ngay thôi."
Vương Điền lau mặt, nhìn điệu bộ u ám của hắn vẫn có phần không nỡ, dĩ nhiên anh sợ thằng nhãi này bị kích thích khéo lại xiên cả mình hơn, bèn dịu giọng: "Không cần phải tìm, bọn họ không ở cõi đời này."
"Ồ." Vẻ mặt Lương Diệp như nắng tỏ sau cơn mưa. Hắn vui vẻ nói: "Hóa ra chết từ lâu rồi."
Con tim Vương Điền lại xót xa: "Đừng nhắc nữa."
Lương Diệp khó chịu nói: "Từ nay về sau, trong tim ngươi chỉ được phép có một mình trẫm."
"Ngươi lại đọc được câu đó trong quyển truyện nào rồi?" Răng Vương Điền đau sắp rụng đến nơi, anh chê ghét: "Cả quả tim chỉ to bằng nắm đấm, không bỏ vừa một người lớn đùng sống sờ sờ như ngươi."
Lưỡi dao trong tay Lương Diệp chuyển hướng, tì lên ngực anh. Hắn cười u ám, nói: "Vậy trẫm mổ ra cho ngươi xem thử nhé?"
"... Tạm cũng coi như bỏ vừa." Vương Điền giữ lấy lưỡi dao của hắn chầm chậm dời sang chỗ khác, nói mập mờ: "Bây giờ mới bước được một chân vào."
Hai mắt Lương Diệp lập tức sáng lên: "Còn nữa không?"
"Hết rồi." Vương Điền thở dài: "Vì ngươi toàn bắt ép ta làm những chuyện ta không thích. "
Lương Diệp nhíu mày: "Trẫm thích là được. "
"Không, phải có ta thích nữa." Vương Điền chọc chọc ngực hắn: "Đến một sợi tóc của ta cũng không đặt được vào chỗ này của ngươi."
Lương Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi hơi mông lung: "Làm sao để đặt vào?"
Vấn đề này vừa trừu tượng vừa sâu xa, Vương Điền nghiền ngẫm một lát rồi nói: "Chờ khi nào ngươi..."
Lương Diệp nhìn anh với vẻ mặt chờ mong.
Vương Điền đột ngột im bặt, cười tự giễu: "Thôi, đừng nên đặt vào thì hơn."
Nếu thật sự bị tên điên Lương Diệp đặt trong lòng thì chưa chắc cuộc sống đã tốt hơn bây giờ.
"Không có lý do." Vương Điền rủ mi mắt: "Ngươi là Hoàng đế, đừng thích người khác. "
Lương Diệp lẳng lặng nhìn anh. Vương Điền không chịu nổi ánh mắt khó hiểu lồ lộ này của hắn. Nó luôn luôn khiến anh thấy tội lỗi phần nào. Vì vậy, Vương Điền quay gót đi lên trước.
Lương Diệp đứng giữa vũng máu vươn tay sờ lên ngực, vẫn mê man thêm một lát. Khi ngẩng đầu, thấy bóng lưng của Vương Điền, hắn lại xách kiếm lên, vui rạo rực đuổi theo.
**
Xế chiều, trời bắt đầu mưa, gió núi thổi qua cuốn theo hơi lạnh thấu tim. Vương Điền đứng dưới hang núi xem Lương Diệp giải quyết đám thích khách không biết đã là đợt thứ mấy đuổi theo.
"Thôi Ngữ Nhàn quyết tâm không cho ngươi về cung." Vương Điền thấy hắn quay lại thì nhích sang một bên nhường chỗ. Tiếc rằng Lương Diệp cứ như mù, khăng khăng cọ tấm thân nực mùi máu vào anh.
"Chờ thêm một khắc, sẽ không còn thích khách đến nữa." Lương Diệp quan sát màu trời, hứng nước mưa rửa tay. Máu loãng nhỏ giọt xuống vũng nước, loang ra thành một mảng đỏ thắm.
"Sao ngươi biết?" Vương Điền hỏi.
"Trẫm tính được." Lương Diệp nhe răng cười.
Vương Điền kìm nén đôi mắt toan trợn trắng: "Không nói thì thôi."
Lương Diệp liếc vẻ mặt anh: "Trẫm nói thì ngươi sẽ bằng lòng làm Hoàng hậu của trẫm chứ?"
Khóe miệng Vương Điền giật giật: "Ngươi đừng nói nữa."
Lương Diệp hơi thất vọng chọt eo anh, định bụng khuyên nhủ: "Làm Hoàng hậu của trẫm có gì không tốt nào? Khắp Đại Lương này, ngoài trẫm ra thì ngươi chính là người to nhất. Dưới một người trên vạn người, ngươi thích gì làm nấy. Chỉ cần ở bên trẫm không chạy, trẫm sẽ không giết ngươi. "
"Ngươi có cho ta làm Hoàng đế ta cũng chẳng ham." Dường như cơn mưa luôn biết cách gợi lên nỗi buồn trong lòng người ta, Vương Điền hơi buồn rầu: "Ta không thuộc về nơi này."
Lương Diệp khó hiểu, khẳng định chắc nịch: "Tất nhiên là ngươi không thuộc về nơi này rồi. Ngươi thuộc về trẫm"
"..." Vương Điền nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngăn được cười lên. Cách một màn mưa, nơi khóe mắt đuôi mày anh lại ánh lên niềm vui: "Sến quá đấy Bệ hạ à."
Từ khi gặp Vương Điền, Lương Diệp hiếm khi thấy anh cười thật lòng như vậy, chỉ biết Vương Điền tại khoảnh khắc này đẹp đến ngẩn ngơ lòng người, làm cho hắn rất muốn ôm lấy anh hôn một cái, song lại sợ một khi mình tiến tới, nụ cười này sẽ biến mất, vì vậy cũng chỉ nhếch khóe môi cười cùng anh.
Vương Điền đưa tay vén mấy sợi tóc con trước trán bị nước mưa hắt ướt của hắn lên, rồi lại thu tay về.
Lương Diệp cọ đầu vào lòng bàn tay anh: "Trẫm thấy ngươi đẹp nhất vào lúc cười. "
"Đẹp thì tự soi gương mà cười, giống nhau cả." Vương Điền vò mái đầu ướt sũng của hắn, đẩy hắn một phát: "Đừng có cọ lên người ta."
"Không giống đâu." Lương Diệp ngẩng đầu tiến đến sát bên môi anh, tuy nhiên không hôn ngay mà nhìn sâu vào mắt anh, nói: "Khi soi gương, trẫm không muốn hôn bản thân mình. "
Vương Điền chợt khó thở, yết hầu động đậy, ánh mắt dừng trên bờ môi của Lương Diệp. Anh cảm nhận được nhịp thở hơi dồn dập của hắn, thân thể khẽ nghiêng về trước. Đúng lúc sắp chạm môi, một tiếng gọi to thình lình vọng đến từ xa.
"Chủ tử ơi! Thuộc hạ về rồi đây..."
Vương Điền đột ngột rụt về sau đờ mặt ra. Lương Diệp đứng phắt dậy, hai người đồng thời nhìn Sung Hằng đang đội mưa chạy như bay tới.
Sung Hằng giậm chân chen vào giữa hai người, mặt mày hớn ha hớn hở khi lập được công: "Xử lý thỏa đáng cả rồi chủ tử."
"Ừ." Lương Diệp đáp qua quýt. Mặc dù không thể miêu tả chính xác cảm giác lúc vừa rồi nhưng hắn dám chắc sẽ khác với mọi lần hôn trước đây của họ, sau đó... sau đó không có sau đó nữa.
Hắn đanh mặt, rất muốn sút thằng nhóc Sung Hằng này một phát.
Vương Điền hơi xấu hổ hắng giọng, kiếm chủ đề: "Ngươi xử lý thỏa đáng việc gì thế?"
Sung Hằng nhìn thoáng Lương Diệp. Lương Diệp đang thẫn thờ nhìn chằm chằm tảng đá dưới chân với vẻ mặt đầy oán hận, vì vậy đáp: "Chủ tử bảo ta đi trói đứa nhỏ đeo khóa trường mệnh kia lại giấu đi, một đám người không rõ danh tính đang tìm kiếm đến điên trên đường. Sau đó ta trở về thì thấy đám thích khách đó đang rút lui. "
Vương Điền hơi ngạc nhiên nhìn Lương Diệp: "Hay cho một chiêu rút củi đáy nồi."
Sở dĩ Thôi Ngữ Nhàn dám tàn nhẫn ra đòn chết chóc với Lương Diệp là vì bà ta đã nắm chặt thẻ bài "con nối dõi hoàng gia khác". Bữa đó trên phố, anh nhìn thấy đường vân trên khóa trường mệnh nên nảy sinh nghi ngờ, có lẽ Lương Diệp cũng nhận ra. Nếu giấu đứa bé kia đi, Thôi Ngữ Nhàn không có máu mủ hoàng gia thay thế thì e rằng vẫn phải dùng Lương Diệp, hàng loạt sát thủ được điều động đến liên tục này ắt phải rút lui... Suy cho cùng, trong tay Thôi Ngữ Nhàn giờ chỉ có một máu mủ hoàng gia là Lương Diệp, bây giờ xem ra hắn đã thắng cược.
Dự tính ban đầu của Lương Diệp chắc hẳn không chỉ dừng ở đó. Có vẻ hắn muốn sử dụng anh và Ngụy Vạn Lâm để dẫn dụ người Thôi Ngữ Nhàn gài trong cấm quân ra, bắt đứa con nối dõi còn sót lại kia, sau đó lợi dụng cái chết của "hắn" để tung tin. Trong tay Thôi Ngữ Nhàn không còn người thừa kế ngôi vị hoàng đế thì kiểu gì đội hình của bà ta cũng rối tung. Đợi các phe phái tranh giành đấu đá xong, Lương Diệp mới xuất hiện, làm ngư ông thu lưới...
Kế hoạch kín kẽ như thế mà lại đứt gánh giữa đường. Vương Điền chỉ thấy chi bằng mình chết quách đi còn có lợi cho cục diện hiện nay hơn, anh thở dài nói: "Đáng tiếc."
Lương Diệp không cam lòng nhìn thoáng qua đôi môi anh. Hắn luôn giữ thái độ lạnh lùng kháng cự với chuyện triều chính, quyết tâm không tiết lộ với anh nửa chữ, dù xem biểu cảm cũng biết Vương Điền đã đoán được bảy, tám phần mười.
Vương Điền mất sạch tâm tư ủy mị lúc trước, chỉ nghĩ rằng Lương Diệp lúc không điên xử lý chuyện triều chính cũng ra trò phết. Anh càng thêm củng cố quyết tâm rời xa Lương Diệp.
Người ta thường nói "Gần vua như gần cọp", "Lòng vua khó đoán", huống hồ đây còn là một con cọp lớn lúc thì điên điên khùng khùng, khi lại sáng suốt đến độ khiến người ta sợ hãi; tư duy kín kẽ, hành động quyết liệt. Dù thỉnh thoảng hắn vẫn động chút lòng trắc ẩn với anh... tuy nhiên, ai cam đoan được xíu xiu lòng trắc ẩn này sẽ ở đó mãi?"
Vả lại... trước đó, anh đã từng có ý định giết Lương Diệp. Ngoài miệng hắn không nhắc đến nhưng với phong cách có thù ắt báo của Lương Diệp... thì không phải hắn không trả mối thù này, mà chỉ chưa có hứng thôi.
"Đáng tiếc gì?" Sung Hằng gãi đầu nhìn Vương Điền, rồi lại ngoái sang Lương Diệp: "Chủ tử ơi, giờ chúng ta về cung chứ ạ? Thuộc hạ thấy mưa cũng sắp tạnh rồi, đội mưa trở về vừa khéo mát mẻ."
Lương Diệp liếc Sung Hằng cười từ thiện một cái, đoạn nhấc chân sút thẳng cậu vào màn mưa.
"Thế thì ngươi ra đó mà mát mẻ cho trẫm."
Tên ngầm của Vương Điền vẫn còn hơn nửa. Lương Diệp thu hồi nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống lại cành cây rồi ngồi xổm vén tay áo anh lau máu dính trên tay, cười nói: "Vẫn còn sống."
Vương Điền cúi đầu nhìn độ cao cách mặt đất của mình: "Chỗ ngươi chọn thích khách bình thường hoàn toàn không bay lên nổi, đợi lấy được đà thì đã trúng tên rồi."
"Vậy à?" "Lương Diệp biết rõ vẫn cố hỏi: "Trẫm còn tưởng ngươi muốn làm Hoàng hậu của trẫm lắm cơ."
"Nam tử làm Hoàng hậu, lòng dân ắt xao động." Vương Điền nhìn hắn: "Huống hồ giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, đừng quậy lung tung."
"Ai bảo trẫm không có tình cảm với ngươi?" Lương Diệp ôm eo đưa anh xuống đất. Biết anh thích sạch sẽ, hắn còn cất công chọn một chỗ không có máu và xác chết: "Trẫm muốn ngươi làm Hoàng hậu hơn là hạng tầm xoàng nào đấy."
Khóe môi Vương Điền giật giật: "Ngươi nên từ bỏ suy nghĩ ấy nhân lúc còn sớm thì hơn."
Lương Diệp nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: "Vì sao?"
Vương Điền khẽ nhíu mày: "Xét từ bất cứ phương diện nào, đây cũng là một trò hề nực cười. Vết xe đổ 'triều Đại An bị diệt vong' hãy còn cận kề trước mắt. Nếu ngươi đã có lòng giành thiên hạ thì đừng tự phá hỏng đường đi của mình ngay từ đầu."
Lương Diệp ngẫm kỹ, khẳng định chắc chắn: "Trẫm không muốn giành thiên hạ, chỉ muốn ngươi làm Hoàng hậu của trẫm."
Vương Điền yên lặng hồi lâu, mới đáp: "Ta thì không muốn."
"Ngươi có muốn hay không vẫn phải làm thôi." Lương Diệp nói: "Đợi về cung trẫm sẽ chọn phong hào cho ngươi rồi cử hành Đại điển phong hậu."
"Ngươi xem, đây chính là lý do ta muốn giết ngươi đó." Với vẻ mặt lạnh tanh, Vương Điền nói: "Ngươi chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của ta. Chắc có lẽ ngươi cũng chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của bất cứ ai, luôn muốn chỉ tay năm ngón quyết định số phận người khác. "
Lương Diệp thấy anh chẳng những không biết điều mà còn thật khó hiểu: "Trẫm là hoàng đế, tại sao trẫm phải quan tâm đến suy nghĩ của ngươi? "
"Thế thì tốt hơn hết ngươi hãy tìm hạng tầm xoàng nào đấy về làm Hoàng hậu của ngươi đi." Vương Điền nói: "Với ta, một người yêu không biết cách tôn trọng nửa kia chính là tai họa."
Lương Diệp choàng tỉnh hiểu ra: "Trẫm là người yêu của ngươi."
"Không, ngươi không phải." Vương Điền phủ nhận một cách vô tình.
Lương Diệp nhíu mày không vui: "Ngươi vẫn còn nghĩ đến vợ con mình? "
Khóe miệng Vương Điền giật giật, anh cất giọng nặng trĩu: "Trọn đời khó quên."
Bây giờ chắc công trình tại mảnh đất phía Đông thành phố kia đã xây được mấy tầng rồi, vốn định để công ty con niêm yết... Vương Điền đau lòng nhắm mắt lại, muốn tìm thêm một chai vang đỏ nữa đập vào đầu xuyên không trở về.
Lương Diệp mặt mày anh xám xịt, lạnh lùng nói: "Bọn họ hiện đang ở đâu? Trẫm đi giết họ là ngươi sẽ quên được ngay thôi."
Vương Điền lau mặt, nhìn điệu bộ u ám của hắn vẫn có phần không nỡ, dĩ nhiên anh sợ thằng nhãi này bị kích thích khéo lại xiên cả mình hơn, bèn dịu giọng: "Không cần phải tìm, bọn họ không ở cõi đời này."
"Ồ." Vẻ mặt Lương Diệp như nắng tỏ sau cơn mưa. Hắn vui vẻ nói: "Hóa ra chết từ lâu rồi."
Con tim Vương Điền lại xót xa: "Đừng nhắc nữa."
Lương Diệp khó chịu nói: "Từ nay về sau, trong tim ngươi chỉ được phép có một mình trẫm."
"Ngươi lại đọc được câu đó trong quyển truyện nào rồi?" Răng Vương Điền đau sắp rụng đến nơi, anh chê ghét: "Cả quả tim chỉ to bằng nắm đấm, không bỏ vừa một người lớn đùng sống sờ sờ như ngươi."
Lưỡi dao trong tay Lương Diệp chuyển hướng, tì lên ngực anh. Hắn cười u ám, nói: "Vậy trẫm mổ ra cho ngươi xem thử nhé?"
"... Tạm cũng coi như bỏ vừa." Vương Điền giữ lấy lưỡi dao của hắn chầm chậm dời sang chỗ khác, nói mập mờ: "Bây giờ mới bước được một chân vào."
Hai mắt Lương Diệp lập tức sáng lên: "Còn nữa không?"
"Hết rồi." Vương Điền thở dài: "Vì ngươi toàn bắt ép ta làm những chuyện ta không thích. "
Lương Diệp nhíu mày: "Trẫm thích là được. "
"Không, phải có ta thích nữa." Vương Điền chọc chọc ngực hắn: "Đến một sợi tóc của ta cũng không đặt được vào chỗ này của ngươi."
Lương Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi hơi mông lung: "Làm sao để đặt vào?"
Vấn đề này vừa trừu tượng vừa sâu xa, Vương Điền nghiền ngẫm một lát rồi nói: "Chờ khi nào ngươi..."
Lương Diệp nhìn anh với vẻ mặt chờ mong.
Vương Điền đột ngột im bặt, cười tự giễu: "Thôi, đừng nên đặt vào thì hơn."
Nếu thật sự bị tên điên Lương Diệp đặt trong lòng thì chưa chắc cuộc sống đã tốt hơn bây giờ.
"Không có lý do." Vương Điền rủ mi mắt: "Ngươi là Hoàng đế, đừng thích người khác. "
Lương Diệp lẳng lặng nhìn anh. Vương Điền không chịu nổi ánh mắt khó hiểu lồ lộ này của hắn. Nó luôn luôn khiến anh thấy tội lỗi phần nào. Vì vậy, Vương Điền quay gót đi lên trước.
Lương Diệp đứng giữa vũng máu vươn tay sờ lên ngực, vẫn mê man thêm một lát. Khi ngẩng đầu, thấy bóng lưng của Vương Điền, hắn lại xách kiếm lên, vui rạo rực đuổi theo.
**
Xế chiều, trời bắt đầu mưa, gió núi thổi qua cuốn theo hơi lạnh thấu tim. Vương Điền đứng dưới hang núi xem Lương Diệp giải quyết đám thích khách không biết đã là đợt thứ mấy đuổi theo.
"Thôi Ngữ Nhàn quyết tâm không cho ngươi về cung." Vương Điền thấy hắn quay lại thì nhích sang một bên nhường chỗ. Tiếc rằng Lương Diệp cứ như mù, khăng khăng cọ tấm thân nực mùi máu vào anh.
"Chờ thêm một khắc, sẽ không còn thích khách đến nữa." Lương Diệp quan sát màu trời, hứng nước mưa rửa tay. Máu loãng nhỏ giọt xuống vũng nước, loang ra thành một mảng đỏ thắm.
"Sao ngươi biết?" Vương Điền hỏi.
"Trẫm tính được." Lương Diệp nhe răng cười.
Vương Điền kìm nén đôi mắt toan trợn trắng: "Không nói thì thôi."
Lương Diệp liếc vẻ mặt anh: "Trẫm nói thì ngươi sẽ bằng lòng làm Hoàng hậu của trẫm chứ?"
Khóe miệng Vương Điền giật giật: "Ngươi đừng nói nữa."
Lương Diệp hơi thất vọng chọt eo anh, định bụng khuyên nhủ: "Làm Hoàng hậu của trẫm có gì không tốt nào? Khắp Đại Lương này, ngoài trẫm ra thì ngươi chính là người to nhất. Dưới một người trên vạn người, ngươi thích gì làm nấy. Chỉ cần ở bên trẫm không chạy, trẫm sẽ không giết ngươi. "
"Ngươi có cho ta làm Hoàng đế ta cũng chẳng ham." Dường như cơn mưa luôn biết cách gợi lên nỗi buồn trong lòng người ta, Vương Điền hơi buồn rầu: "Ta không thuộc về nơi này."
Lương Diệp khó hiểu, khẳng định chắc nịch: "Tất nhiên là ngươi không thuộc về nơi này rồi. Ngươi thuộc về trẫm"
"..." Vương Điền nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngăn được cười lên. Cách một màn mưa, nơi khóe mắt đuôi mày anh lại ánh lên niềm vui: "Sến quá đấy Bệ hạ à."
Từ khi gặp Vương Điền, Lương Diệp hiếm khi thấy anh cười thật lòng như vậy, chỉ biết Vương Điền tại khoảnh khắc này đẹp đến ngẩn ngơ lòng người, làm cho hắn rất muốn ôm lấy anh hôn một cái, song lại sợ một khi mình tiến tới, nụ cười này sẽ biến mất, vì vậy cũng chỉ nhếch khóe môi cười cùng anh.
Vương Điền đưa tay vén mấy sợi tóc con trước trán bị nước mưa hắt ướt của hắn lên, rồi lại thu tay về.
Lương Diệp cọ đầu vào lòng bàn tay anh: "Trẫm thấy ngươi đẹp nhất vào lúc cười. "
"Đẹp thì tự soi gương mà cười, giống nhau cả." Vương Điền vò mái đầu ướt sũng của hắn, đẩy hắn một phát: "Đừng có cọ lên người ta."
"Không giống đâu." Lương Diệp ngẩng đầu tiến đến sát bên môi anh, tuy nhiên không hôn ngay mà nhìn sâu vào mắt anh, nói: "Khi soi gương, trẫm không muốn hôn bản thân mình. "
Vương Điền chợt khó thở, yết hầu động đậy, ánh mắt dừng trên bờ môi của Lương Diệp. Anh cảm nhận được nhịp thở hơi dồn dập của hắn, thân thể khẽ nghiêng về trước. Đúng lúc sắp chạm môi, một tiếng gọi to thình lình vọng đến từ xa.
"Chủ tử ơi! Thuộc hạ về rồi đây..."
Vương Điền đột ngột rụt về sau đờ mặt ra. Lương Diệp đứng phắt dậy, hai người đồng thời nhìn Sung Hằng đang đội mưa chạy như bay tới.
Sung Hằng giậm chân chen vào giữa hai người, mặt mày hớn ha hớn hở khi lập được công: "Xử lý thỏa đáng cả rồi chủ tử."
"Ừ." Lương Diệp đáp qua quýt. Mặc dù không thể miêu tả chính xác cảm giác lúc vừa rồi nhưng hắn dám chắc sẽ khác với mọi lần hôn trước đây của họ, sau đó... sau đó không có sau đó nữa.
Hắn đanh mặt, rất muốn sút thằng nhóc Sung Hằng này một phát.
Vương Điền hơi xấu hổ hắng giọng, kiếm chủ đề: "Ngươi xử lý thỏa đáng việc gì thế?"
Sung Hằng nhìn thoáng Lương Diệp. Lương Diệp đang thẫn thờ nhìn chằm chằm tảng đá dưới chân với vẻ mặt đầy oán hận, vì vậy đáp: "Chủ tử bảo ta đi trói đứa nhỏ đeo khóa trường mệnh kia lại giấu đi, một đám người không rõ danh tính đang tìm kiếm đến điên trên đường. Sau đó ta trở về thì thấy đám thích khách đó đang rút lui. "
Vương Điền hơi ngạc nhiên nhìn Lương Diệp: "Hay cho một chiêu rút củi đáy nồi."
Sở dĩ Thôi Ngữ Nhàn dám tàn nhẫn ra đòn chết chóc với Lương Diệp là vì bà ta đã nắm chặt thẻ bài "con nối dõi hoàng gia khác". Bữa đó trên phố, anh nhìn thấy đường vân trên khóa trường mệnh nên nảy sinh nghi ngờ, có lẽ Lương Diệp cũng nhận ra. Nếu giấu đứa bé kia đi, Thôi Ngữ Nhàn không có máu mủ hoàng gia thay thế thì e rằng vẫn phải dùng Lương Diệp, hàng loạt sát thủ được điều động đến liên tục này ắt phải rút lui... Suy cho cùng, trong tay Thôi Ngữ Nhàn giờ chỉ có một máu mủ hoàng gia là Lương Diệp, bây giờ xem ra hắn đã thắng cược.
Dự tính ban đầu của Lương Diệp chắc hẳn không chỉ dừng ở đó. Có vẻ hắn muốn sử dụng anh và Ngụy Vạn Lâm để dẫn dụ người Thôi Ngữ Nhàn gài trong cấm quân ra, bắt đứa con nối dõi còn sót lại kia, sau đó lợi dụng cái chết của "hắn" để tung tin. Trong tay Thôi Ngữ Nhàn không còn người thừa kế ngôi vị hoàng đế thì kiểu gì đội hình của bà ta cũng rối tung. Đợi các phe phái tranh giành đấu đá xong, Lương Diệp mới xuất hiện, làm ngư ông thu lưới...
Kế hoạch kín kẽ như thế mà lại đứt gánh giữa đường. Vương Điền chỉ thấy chi bằng mình chết quách đi còn có lợi cho cục diện hiện nay hơn, anh thở dài nói: "Đáng tiếc."
Lương Diệp không cam lòng nhìn thoáng qua đôi môi anh. Hắn luôn giữ thái độ lạnh lùng kháng cự với chuyện triều chính, quyết tâm không tiết lộ với anh nửa chữ, dù xem biểu cảm cũng biết Vương Điền đã đoán được bảy, tám phần mười.
Vương Điền mất sạch tâm tư ủy mị lúc trước, chỉ nghĩ rằng Lương Diệp lúc không điên xử lý chuyện triều chính cũng ra trò phết. Anh càng thêm củng cố quyết tâm rời xa Lương Diệp.
Người ta thường nói "Gần vua như gần cọp", "Lòng vua khó đoán", huống hồ đây còn là một con cọp lớn lúc thì điên điên khùng khùng, khi lại sáng suốt đến độ khiến người ta sợ hãi; tư duy kín kẽ, hành động quyết liệt. Dù thỉnh thoảng hắn vẫn động chút lòng trắc ẩn với anh... tuy nhiên, ai cam đoan được xíu xiu lòng trắc ẩn này sẽ ở đó mãi?"
Vả lại... trước đó, anh đã từng có ý định giết Lương Diệp. Ngoài miệng hắn không nhắc đến nhưng với phong cách có thù ắt báo của Lương Diệp... thì không phải hắn không trả mối thù này, mà chỉ chưa có hứng thôi.
"Đáng tiếc gì?" Sung Hằng gãi đầu nhìn Vương Điền, rồi lại ngoái sang Lương Diệp: "Chủ tử ơi, giờ chúng ta về cung chứ ạ? Thuộc hạ thấy mưa cũng sắp tạnh rồi, đội mưa trở về vừa khéo mát mẻ."
Lương Diệp liếc Sung Hằng cười từ thiện một cái, đoạn nhấc chân sút thẳng cậu vào màn mưa.
"Thế thì ngươi ra đó mà mát mẻ cho trẫm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.