Chương 135: Thây phơi
Quy Hồng Lạc Tuyết
05/10/2023
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Lều của Vương Điền được xếp ngay sát lều của Lương Diệp.
Thấy đã đến giờ ăn, anh chuẩn bị qua dùng bữa với Lương Diệp. Nào ngờ vừa xốc rèm lều lên, tiếng kèn lanh lảnh đã vang vọng tận trời.
"QUÂN ĐỊCH TẬP KÍCH..." Có người gân cổ gào.
Gần như ngay lập tức, khu đóng quân vốn tương đối yên bình lập tức náo động. Trong mắt Vương Điền, tốc độ phản ứng của các binh lính cực kỳ mau lẹ. Anh suýt thì bị người ta va vào. Lính gác lịch sự mời anh về lều.
Vương Điền về trong lều, Sung Hằng cũng nhanh chóng vào theo. Bên ngoài, tiếng chém giết ngợp trời vang lên liên miên. Có vẻ xe ném đá hay thứ gì đó đang hoạt động, khiến mặt đất cũng rung rung.
"Chủ tử dặn là để ngươi ở lều." Sung Hằng ôm kiếm, cảnh giác đứng cạnh anh: "Đừng chạy lung tung."
"Lương Diệp đâu?" Vương Điền hỏi.
"Quân địch tập kích đột ngột, ngài ấy và Tiêu Viêm đã lên tường thành." Sung Hằng đáp.
Nói "tường thành" nhưng thực chất đây là con lũy phòng ngự cao mười mấy mét được xây dựng trên sa mạc. Vương Điền đi từ phía Tây tới nên chỉ ngó mắt xa trông vài lần.
Vương Điền không am hiểu việc đánh giặc. Ấn tượng của anh về chiến tranh thời cổ đại chỉ dừng tại phim ảnh và sách sử. Ban ngày nghe Lương Diệp bàn bạc với các tướng lĩnh, anh không nắm được manh mối nào, cũng không tiện phát biểu.
Vương Điền không có võ công, y học thời cổ đại lại vô cùng lạc hậu. Anh rất biết tự lượng sức mình, ở yên trong lều, khoan thai ăn uống.
Thấy Sung Hằng nhìn chằm chằm mình, Vương Điền mời cậu: "Ăn chút nhé?"
Sung Hằng lắc đầu, ôm kiếm đứng bên, lát sau không khỏi đặt câu hỏi: "Ngươi không lo cho chủ tử sao?"
Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, dù Lương Diệp giỏi võ cũng khó tránh được sự cố.
Vương Điền cầm đôi đũa gắp rau ăn: "Ta có lo lắng cũng vô ích. Hắn đánh trận hơn ba tháng nay, ắt tự hiểu rõ."
Một ngày một đêm chưa có nổi giấc ngủ ngon, Vương Điền hơi mệt mỏi, vốn định dùng bữa cùng Lương Diệp xong thì bổ sung một giấc tử tế. Thế nhưng hành động ấy hiển nhiên không hợp trong tình huống này, anh đành phải dùng bữa trước.
"Cảm ơn ngươi đã nói đỡ cho ta với chủ tử." Sung Hằng nén nhịn hồi lâu mới thốt ra được câu này, nói xong như trút được gánh nặng.
Vương Điền đang thử ngâm bánh vào canh, nghe vậy thì thản nhiên đáp: "Ta không nói thì Lương Diệp cũng sẽ không phạt ngươi. Ta chỉ tìm cơ hội thể hiện bản thân trước mặt hắn thôi, đừng để bụng. Cũng ngon phết, thử ha?"
"..." Sung Hằng nhìn anh chăm chú một lúc lâu, sau đó ngồi xuống đối diện anh, cầm một chiếc bánh nhúng vào canh ăn, nhíu mày nhận xét: "Bánh này mắc họng quá, canh thì không ngon bằng canh chủ tử nấu, lại còn thiếu thịt."
Bánh bột ngô được làm từ bột thô trộn lẫn trấu, lượng dầu thực vật trong chiếc nồi to ít đến không đáng kể. Có điều, ba trăm nghìn người ở đây chỉ cần được ăn no là đã không tệ rồi. Bởi trước khi lương thảo được vận chuyển đến, bọn họ còn chẳng ăn được cả bánh bột ngô, phải húp cháo loãng suốt nửa tháng trời.
Rất nhiều bá tánh thì thậm chí không có cháo loãng để mà húp.
Vương Điền cười khẽ: "Ăn tạm đi."
Sung Hằng ăn vài miếng rồi kiên quyết không động vào nữa. Vương Điền nhúng canh ăn hơn nửa miếng bánh. Bỗng, một loạt tiếng hò reo rung trời vang lên từ đằng xa.
"Bệ hạ ra trận!"
"Bệ hạ ra trận!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
"Ngoài trận chiến tại thành Tử Nhạn, lâu rồi Bệ hạ chưa đích thân ra trận..." Những binh lính canh gác ngoài lều nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Bệ hạ hiên ngang oai hùng, võ công cao cường, ắt sẽ đánh được Ngu Phá Lỗ như con!"
Sung Hằng quay mặt lại, cứ vậy chứng kiến Vương Điền mới nãy còn bình thản cầm khăn lau tay, giờ đã đứng phắt dậy, xốc rèm lều đi ra.
"Vương gia!"
"Thưa Vương gia! Tình hình chiến đấu bên ngoài đang căng thẳng, xin Vương gia hãy ở lại tại lều ạ!" Lính gác thấy Vương Điền ra thì vội vàng khuyên anh quay về.
"Vương gia." Sung Hằng theo ra, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đao kiếm không có mắt."
"Lên tường thành." Vương Điền nhíu mày, rảo bước về phía trước.
Binh lính xung quanh nào dám cản anh thật, đành phải bảo vệ anh chặt chẽ.
Sau khi Vương Điền lên tường thành, hai tướng quân đang ở đó thấy anh thì vội vàng hành lễ: "Kính chào Vương gia."
Vương Điền nhớ mang máng một người trong đó tên Lữ Thứ. Anh ra hiệu cho bọn họ đứng dậy: "Bệ hạ đâu rồi?"
Lữ Thứ vội vàng chỉ cho anh xem: "Bẩm Vương gia, Bệ hạ đang ở cánh quân tiên phong."
Vương Điền nhìn theo hướng hắn chỉ, dời ánh mắt xuống chiến trường.
Ánh tà dương như máu, tiếng chém giết rung trời.
Cờ chiến màu đen của Bắc Lương tung bay phất phới trong gió. Vô vàn binh lính đang chém giết trên sa mạc hoang vắng. Một vùng đen nghìn nghịt vậy mà khiến người ta cảm giác như thoáng trông không thấy cuối, tựa hồ không khí cũng nhuốm màu máu.
Màn biểu diễn giết chóc nguyên thủy và dã man trên diện rộng được thể hiện tại khoảng đất mênh mông vô ngần. Trong gió lạnh, tiếng trống trận hùng hồn vang lên khi thì dồn dập, khi thì dữ dội. Quân Bắc Lương giáp đen và quân Đông Thần giáp bạc lao vào nhau, va chạm thành từng mảng máu lớn, nổ tung trong đôi mắt Vương Điền.
Anh đã tìm được bóng dáng Lương Diệp giữa núi thây biển máu.
Lông con ngựa hoa hắn cưỡi sớm đã bị nhuộm thành màu đỏ máu rét lạnh thấu xương. Vị Hoàng đế cầu kỳ kiểu cách, xưa nay toàn sử dụng vũ khí tinh xảo hiểm độc như kiếm dẻo và đao mảnh, giờ đây lại đang cầm một cây giáo dài thô kệch. Tua rua đỏ rực nơi ngọn giáo cắt qua khói súng đen đặc, xuyên thủng lồng ngực quân địch. Con người luôn kiêu căng tự phụ ấy đã chuyển sang trạng thái lạnh lùng khát máu. Bộ giáp đen trên người làm cho hắn trông như Diêm La trèo ra từ địa ngục. Hắn dẫn theo những binh lính nhiệt huyết sôi trào đằng sau xông lên tựa mũi tên sắc bén, phá tan tuyến phòng ngự của quân Đông Thần.
Quan sát từ trên cao sẽ thấy Lương Diệp giống một mũi nhọn tiên phong bị chôn vùi giữa biển giáp bạc. Hồi lâu sau, kỵ binh Bắc Lương giáp đen phía sau mới theo sát lao lên.
Vương Điền căng thẳng vịn gạch đá lạnh buốt ở tường thành, bị bề ngoài gồ ghề của nó cộm đau tay.
Tầm mắt của anh khóa chặt tại Lương Diệp, trái tim như thể sắp vọt lên tận cổ họng.
Với một người - một giáo - một ngựa, tư thế của Lương Diệp hiên ngang không gì cản nổi. Đội quân theo đuôi được tiếp lửa, sĩ khí sục sôi. Nhánh kỵ binh tiên phong phe Bắc Lương xông lên, thế tựa chẻ tre. Một số đội ngũ khác dường như đang dàn trận nào đó, ép cho Đông Thần phải lùi cả quãng xa.
Vương Điền không hiểu về các trận hình trong chiến đấu nhưng cũng mang máng rằng quân đội Bắc Lương cực kỳ chú trọng việc bày binh bố trận. Khi anh sắp thở phào một hơi, một người vận giáp bạc thình lình giết ra từ phía đại quân Đông Thần. Người này mặc đồ đỏ, khoác giáp bạc, tay cầm song nhận hoàn đao* xông thẳng tới chỗ Lương Diệp.
*双刃(song nhận: hai đầu)环刀(hoàn đao: mã tấu)
"Không ổn rồi!" Lữ Thứ bên cạnh tinh mắt, vỗ một phát lên tường thành: "Đó là Ngu Phá Lỗ!"
"Không phải Ngu Phá Lỗ thạo dùng giáo ư? Sao lại chuyển sang song đao rồi?" Vương Điền sớm đã nghe về thành tựu chiến đấu của Ngu Phá Lỗ, cũng biết hắn thạo dùng giáo nhất, thầm thắc mắc.
"Vương gia có điều chưa biết. Tuy nói vũ khí càng dài càng mạnh, trong đó lực sát thương của giáo dài là cao nhất... nhưng song đao vừa tiện sử dụng, lại vừa tương khắc với giáo dài." Lữ Thứ nhíu mày, nói: "Ngu Phá Lỗ còn sử dụng đao hai lưỡi - loại vũ khí mà người bình thường không thể luyện nổi. Nó vừa hay khắc được giáo mà Bệ hạ sử dụng!"
Đúng như dự đoán, một thanh đao của Ngu Phá Lỗ chặn đứng giáo dài của Lương Diệp, đao còn lại chém thẳng vào đầu Lương Diệp. Lương Diệp phản ứng cực kỳ nhanh, thình lình gập lưng về sau, nửa thân trên gần như áp sát lưng ngựa, tránh thoát đòn tựa ngàn cân kia của Ngu Phá Lỗ trong gang tấc. Ngay sau đó, hắn túm dây cương ngồi dậy, cổ tay quay múa, giáo dài cứ thế quấn lấy thanh đao ở tay trái của Ngu Phá Lỗ. Thân đao bị quấn lấy, Ngu Phá Lỗ quyết đoán chém ngang vào cổ Lương Diệp. Lương Diệp nhân cơ hội này né đi, vung giáo ra sau. Hai người cưỡi ngựa chéo nhau, lập tức ra đòn tiếp.
"Ngu Phá Lỗ quá hiểu về giáo dài." Nét mặt Lữ Thứ nặng nề: "Tuy Bệ hạ giỏi võ nhưng lại am hiểu sử dụng kiếm hơn, e rằng sẽ thua thiệt dưới tay hắn."
Bàn tay dưới lớp áo của Vương Điền chợt nắm chặt.
Lối đánh của Lương Diệp quỷ quyệt và thay đổi nhoang nhoáng. Lối đánh của Ngu Phá Lỗ thì hoành tráng cả kết thúc lẫn mở đầu. Hai người đấu với nhau hơn trăm chiêu vẫn chưa rõ thắng thua. Chẳng qua, người tinh tường có thể nhận ra giáo dài của Lương Diệp đang dần bị song đao của Ngu Phá Lỗ chèn ép, buộc hắn phải thay đổi lối đánh.
Lương Diệp hiếm khi gặp đối thủ ngang sức ngang tầm, so chiêu với Ngu Phá Lỗ đến sướng rơn. Dẫu bản thân không nhất thiết phải ham chiến nhưng hắn biết chắc Vương Điền đang đứng trên tường thành nhìn, vì vậy xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn.
Không cắt được đầu Ngu Phá Lỗ thì cũng phải chặt được cánh tay hắn, xách về cho Vương Điền chơi.
Ngu Phá Lỗ nào biết Lương đế đang nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng nguyên bản của hắn chợt thay đổi, và rồi, một nụ cười tàn ác nở trên môi Lương Diệp. Hắn thầm nói "Không ổn rồi", cấp tốc xoay đao. Nào ngờ đối phương thế mà lại rút cây giáo dài kia ra, bất chấp việc bị hắn đâm đao vào ngực, cứ thế xiên thẳng ngọn giáo vào cổ hắn.
Thấy khó tránh được chiêu này, huyệt chí mạng của đối phương thì đang hớ hênh, mắt ưng của Ngu Phá Lỗ chợt nhíu lại, cũng liều chết đâm đầu vào.
Chỉ xem tốc độ của ai nhanh hơn thôi!
Nhìn mũi đao sát rạt ngực mình, Lương Diệp đột ngột nghiêng người thu lực, một chân cuốn lấy giáo dài quật về phía lồng ngực Ngu Phá Lỗ. Cổ tay Ngu Phá Lỗ xoay một phát, lưỡi đao thình lình cắt tới eo bụng Lương Diệp. Lương Diệp chẳng thèm tránh, không biết trong tay đã nhiều thêm một thanh kiếm dẻo hẹp dài tự bao giờ. Kiếm dẻo quấn lấy cánh tay phải của Ngu Phá Lỗ tựa con rắn độc, vừa vặn, vừa kéo một cách tàn bạo. Ngay lập tức, hoa máu văng tung tóe khắp nơi.
Hai người đồng thời giục ngựa quay lại.
Da thịt trên toàn bộ cánh tay phải của Ngu Phá Lỗ bung bét, máu me đẫm đìa, thấy thấp thoáng cả xương trắng bên trong. Hắn bịt lấy cánh tay, lạnh lùng nhìn Lương Diệp gườm gườm.
Lương Diệp xoay khớp cổ một cách quái đản, trên môi chan chứa nét cười phấn khích và độc địa. Hắn dí dỏm cất lời: "Xương ngươi đẹp thật đấy tướng quân Ngu à, vừa hay hợp làm mũi tên xương cho ái phi của trẫm."
Đông đảo binh lính Bắc Lương đằng sau Lương Diệp lập tức rú lên tràng cười vênh váo.
"Chỉ nghe rằng Lương đế điên khùng, giờ bản tướng lại thấy chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân đê hèn!" Ngu Phá Lỗ lạnh lùng nói: "Ta nhất định sẽ lấy được thủ cấp của ngươi trong vòng mười ngày!"
Lương Diệp bỗng chĩa thẳng mũi giáo dài về phía ấn đường hắn, cười lớn nói: "Trẫm chờ ngươi!"
Trận đánh bất ngờ chấm dứt bằng kết cục tướng phe Đông Thần bị thương, bên tập kích phải lui binh.
Hoàng đế dẫn quân đánh một trận sảng khoái cỡ đó như tiêm máu gà cho các tướng sĩ, ai nấy đều rất đỗi hứng khởi. Độ sùng bái của toàn quân với Lương Diệp quả thực đã đạt tới mức cuồng nhiệt.
Lương Diệp tiện tay ném cây giáo dài sang một bên. Biện Phụng ngay cạnh vội vàng vươn tay đón lấy.
Lương Diệp lười biếng cưỡi ngựa đi về phía tường thành, ngẩng đầu nhìn Vương Điền đang đứng trên đó, khuôn mặt tuấn tú bị máu bắn đầy nở nụ cười vừa kiêu ngạo, vừa đắc chí. Hắn học theo hành động hồi trước của Vương Điền, chặp hai ngón tay lại, ấn lên môi rồi ngả ngớn thổi tới chỗ người đang rủ hàng mi nhìn xuống.
Tuy không hiểu ý nghĩa hành động này của Bệ hạ nhưng các tướng sĩ đang trong cơn hứng khởi đến cuồng nhiệt lại tiếp tục reo hò một đợt phấn khích.
Vương Điền đón lấy ánh mắt vừa hưng phấn, vừa điên cuồng của Lương Diệp, trái tim lơ lửng rơi 'thịch' về lại lồng ngực.
Ánh chiều tà đỏ nhuốm máu chiếu nghiêng lên thây phơi ngổn ngang khắp nơi. Âm thanh lộn xộn huyên náo xộc thẳng tới trời cao từ trong màn khói súng.
...........................................................
...........................................................
Lều của Vương Điền được xếp ngay sát lều của Lương Diệp.
Thấy đã đến giờ ăn, anh chuẩn bị qua dùng bữa với Lương Diệp. Nào ngờ vừa xốc rèm lều lên, tiếng kèn lanh lảnh đã vang vọng tận trời.
"QUÂN ĐỊCH TẬP KÍCH..." Có người gân cổ gào.
Gần như ngay lập tức, khu đóng quân vốn tương đối yên bình lập tức náo động. Trong mắt Vương Điền, tốc độ phản ứng của các binh lính cực kỳ mau lẹ. Anh suýt thì bị người ta va vào. Lính gác lịch sự mời anh về lều.
Vương Điền về trong lều, Sung Hằng cũng nhanh chóng vào theo. Bên ngoài, tiếng chém giết ngợp trời vang lên liên miên. Có vẻ xe ném đá hay thứ gì đó đang hoạt động, khiến mặt đất cũng rung rung.
"Chủ tử dặn là để ngươi ở lều." Sung Hằng ôm kiếm, cảnh giác đứng cạnh anh: "Đừng chạy lung tung."
"Lương Diệp đâu?" Vương Điền hỏi.
"Quân địch tập kích đột ngột, ngài ấy và Tiêu Viêm đã lên tường thành." Sung Hằng đáp.
Nói "tường thành" nhưng thực chất đây là con lũy phòng ngự cao mười mấy mét được xây dựng trên sa mạc. Vương Điền đi từ phía Tây tới nên chỉ ngó mắt xa trông vài lần.
Vương Điền không am hiểu việc đánh giặc. Ấn tượng của anh về chiến tranh thời cổ đại chỉ dừng tại phim ảnh và sách sử. Ban ngày nghe Lương Diệp bàn bạc với các tướng lĩnh, anh không nắm được manh mối nào, cũng không tiện phát biểu.
Vương Điền không có võ công, y học thời cổ đại lại vô cùng lạc hậu. Anh rất biết tự lượng sức mình, ở yên trong lều, khoan thai ăn uống.
Thấy Sung Hằng nhìn chằm chằm mình, Vương Điền mời cậu: "Ăn chút nhé?"
Sung Hằng lắc đầu, ôm kiếm đứng bên, lát sau không khỏi đặt câu hỏi: "Ngươi không lo cho chủ tử sao?"
Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, dù Lương Diệp giỏi võ cũng khó tránh được sự cố.
Vương Điền cầm đôi đũa gắp rau ăn: "Ta có lo lắng cũng vô ích. Hắn đánh trận hơn ba tháng nay, ắt tự hiểu rõ."
Một ngày một đêm chưa có nổi giấc ngủ ngon, Vương Điền hơi mệt mỏi, vốn định dùng bữa cùng Lương Diệp xong thì bổ sung một giấc tử tế. Thế nhưng hành động ấy hiển nhiên không hợp trong tình huống này, anh đành phải dùng bữa trước.
"Cảm ơn ngươi đã nói đỡ cho ta với chủ tử." Sung Hằng nén nhịn hồi lâu mới thốt ra được câu này, nói xong như trút được gánh nặng.
Vương Điền đang thử ngâm bánh vào canh, nghe vậy thì thản nhiên đáp: "Ta không nói thì Lương Diệp cũng sẽ không phạt ngươi. Ta chỉ tìm cơ hội thể hiện bản thân trước mặt hắn thôi, đừng để bụng. Cũng ngon phết, thử ha?"
"..." Sung Hằng nhìn anh chăm chú một lúc lâu, sau đó ngồi xuống đối diện anh, cầm một chiếc bánh nhúng vào canh ăn, nhíu mày nhận xét: "Bánh này mắc họng quá, canh thì không ngon bằng canh chủ tử nấu, lại còn thiếu thịt."
Bánh bột ngô được làm từ bột thô trộn lẫn trấu, lượng dầu thực vật trong chiếc nồi to ít đến không đáng kể. Có điều, ba trăm nghìn người ở đây chỉ cần được ăn no là đã không tệ rồi. Bởi trước khi lương thảo được vận chuyển đến, bọn họ còn chẳng ăn được cả bánh bột ngô, phải húp cháo loãng suốt nửa tháng trời.
Rất nhiều bá tánh thì thậm chí không có cháo loãng để mà húp.
Vương Điền cười khẽ: "Ăn tạm đi."
Sung Hằng ăn vài miếng rồi kiên quyết không động vào nữa. Vương Điền nhúng canh ăn hơn nửa miếng bánh. Bỗng, một loạt tiếng hò reo rung trời vang lên từ đằng xa.
"Bệ hạ ra trận!"
"Bệ hạ ra trận!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
"Ngoài trận chiến tại thành Tử Nhạn, lâu rồi Bệ hạ chưa đích thân ra trận..." Những binh lính canh gác ngoài lều nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Bệ hạ hiên ngang oai hùng, võ công cao cường, ắt sẽ đánh được Ngu Phá Lỗ như con!"
Sung Hằng quay mặt lại, cứ vậy chứng kiến Vương Điền mới nãy còn bình thản cầm khăn lau tay, giờ đã đứng phắt dậy, xốc rèm lều đi ra.
"Vương gia!"
"Thưa Vương gia! Tình hình chiến đấu bên ngoài đang căng thẳng, xin Vương gia hãy ở lại tại lều ạ!" Lính gác thấy Vương Điền ra thì vội vàng khuyên anh quay về.
"Vương gia." Sung Hằng theo ra, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đao kiếm không có mắt."
"Lên tường thành." Vương Điền nhíu mày, rảo bước về phía trước.
Binh lính xung quanh nào dám cản anh thật, đành phải bảo vệ anh chặt chẽ.
Sau khi Vương Điền lên tường thành, hai tướng quân đang ở đó thấy anh thì vội vàng hành lễ: "Kính chào Vương gia."
Vương Điền nhớ mang máng một người trong đó tên Lữ Thứ. Anh ra hiệu cho bọn họ đứng dậy: "Bệ hạ đâu rồi?"
Lữ Thứ vội vàng chỉ cho anh xem: "Bẩm Vương gia, Bệ hạ đang ở cánh quân tiên phong."
Vương Điền nhìn theo hướng hắn chỉ, dời ánh mắt xuống chiến trường.
Ánh tà dương như máu, tiếng chém giết rung trời.
Cờ chiến màu đen của Bắc Lương tung bay phất phới trong gió. Vô vàn binh lính đang chém giết trên sa mạc hoang vắng. Một vùng đen nghìn nghịt vậy mà khiến người ta cảm giác như thoáng trông không thấy cuối, tựa hồ không khí cũng nhuốm màu máu.
Màn biểu diễn giết chóc nguyên thủy và dã man trên diện rộng được thể hiện tại khoảng đất mênh mông vô ngần. Trong gió lạnh, tiếng trống trận hùng hồn vang lên khi thì dồn dập, khi thì dữ dội. Quân Bắc Lương giáp đen và quân Đông Thần giáp bạc lao vào nhau, va chạm thành từng mảng máu lớn, nổ tung trong đôi mắt Vương Điền.
Anh đã tìm được bóng dáng Lương Diệp giữa núi thây biển máu.
Lông con ngựa hoa hắn cưỡi sớm đã bị nhuộm thành màu đỏ máu rét lạnh thấu xương. Vị Hoàng đế cầu kỳ kiểu cách, xưa nay toàn sử dụng vũ khí tinh xảo hiểm độc như kiếm dẻo và đao mảnh, giờ đây lại đang cầm một cây giáo dài thô kệch. Tua rua đỏ rực nơi ngọn giáo cắt qua khói súng đen đặc, xuyên thủng lồng ngực quân địch. Con người luôn kiêu căng tự phụ ấy đã chuyển sang trạng thái lạnh lùng khát máu. Bộ giáp đen trên người làm cho hắn trông như Diêm La trèo ra từ địa ngục. Hắn dẫn theo những binh lính nhiệt huyết sôi trào đằng sau xông lên tựa mũi tên sắc bén, phá tan tuyến phòng ngự của quân Đông Thần.
Quan sát từ trên cao sẽ thấy Lương Diệp giống một mũi nhọn tiên phong bị chôn vùi giữa biển giáp bạc. Hồi lâu sau, kỵ binh Bắc Lương giáp đen phía sau mới theo sát lao lên.
Vương Điền căng thẳng vịn gạch đá lạnh buốt ở tường thành, bị bề ngoài gồ ghề của nó cộm đau tay.
Tầm mắt của anh khóa chặt tại Lương Diệp, trái tim như thể sắp vọt lên tận cổ họng.
Với một người - một giáo - một ngựa, tư thế của Lương Diệp hiên ngang không gì cản nổi. Đội quân theo đuôi được tiếp lửa, sĩ khí sục sôi. Nhánh kỵ binh tiên phong phe Bắc Lương xông lên, thế tựa chẻ tre. Một số đội ngũ khác dường như đang dàn trận nào đó, ép cho Đông Thần phải lùi cả quãng xa.
Vương Điền không hiểu về các trận hình trong chiến đấu nhưng cũng mang máng rằng quân đội Bắc Lương cực kỳ chú trọng việc bày binh bố trận. Khi anh sắp thở phào một hơi, một người vận giáp bạc thình lình giết ra từ phía đại quân Đông Thần. Người này mặc đồ đỏ, khoác giáp bạc, tay cầm song nhận hoàn đao* xông thẳng tới chỗ Lương Diệp.
*双刃(song nhận: hai đầu)环刀(hoàn đao: mã tấu)
"Không ổn rồi!" Lữ Thứ bên cạnh tinh mắt, vỗ một phát lên tường thành: "Đó là Ngu Phá Lỗ!"
"Không phải Ngu Phá Lỗ thạo dùng giáo ư? Sao lại chuyển sang song đao rồi?" Vương Điền sớm đã nghe về thành tựu chiến đấu của Ngu Phá Lỗ, cũng biết hắn thạo dùng giáo nhất, thầm thắc mắc.
"Vương gia có điều chưa biết. Tuy nói vũ khí càng dài càng mạnh, trong đó lực sát thương của giáo dài là cao nhất... nhưng song đao vừa tiện sử dụng, lại vừa tương khắc với giáo dài." Lữ Thứ nhíu mày, nói: "Ngu Phá Lỗ còn sử dụng đao hai lưỡi - loại vũ khí mà người bình thường không thể luyện nổi. Nó vừa hay khắc được giáo mà Bệ hạ sử dụng!"
Đúng như dự đoán, một thanh đao của Ngu Phá Lỗ chặn đứng giáo dài của Lương Diệp, đao còn lại chém thẳng vào đầu Lương Diệp. Lương Diệp phản ứng cực kỳ nhanh, thình lình gập lưng về sau, nửa thân trên gần như áp sát lưng ngựa, tránh thoát đòn tựa ngàn cân kia của Ngu Phá Lỗ trong gang tấc. Ngay sau đó, hắn túm dây cương ngồi dậy, cổ tay quay múa, giáo dài cứ thế quấn lấy thanh đao ở tay trái của Ngu Phá Lỗ. Thân đao bị quấn lấy, Ngu Phá Lỗ quyết đoán chém ngang vào cổ Lương Diệp. Lương Diệp nhân cơ hội này né đi, vung giáo ra sau. Hai người cưỡi ngựa chéo nhau, lập tức ra đòn tiếp.
"Ngu Phá Lỗ quá hiểu về giáo dài." Nét mặt Lữ Thứ nặng nề: "Tuy Bệ hạ giỏi võ nhưng lại am hiểu sử dụng kiếm hơn, e rằng sẽ thua thiệt dưới tay hắn."
Bàn tay dưới lớp áo của Vương Điền chợt nắm chặt.
Lối đánh của Lương Diệp quỷ quyệt và thay đổi nhoang nhoáng. Lối đánh của Ngu Phá Lỗ thì hoành tráng cả kết thúc lẫn mở đầu. Hai người đấu với nhau hơn trăm chiêu vẫn chưa rõ thắng thua. Chẳng qua, người tinh tường có thể nhận ra giáo dài của Lương Diệp đang dần bị song đao của Ngu Phá Lỗ chèn ép, buộc hắn phải thay đổi lối đánh.
Lương Diệp hiếm khi gặp đối thủ ngang sức ngang tầm, so chiêu với Ngu Phá Lỗ đến sướng rơn. Dẫu bản thân không nhất thiết phải ham chiến nhưng hắn biết chắc Vương Điền đang đứng trên tường thành nhìn, vì vậy xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn.
Không cắt được đầu Ngu Phá Lỗ thì cũng phải chặt được cánh tay hắn, xách về cho Vương Điền chơi.
Ngu Phá Lỗ nào biết Lương đế đang nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng nguyên bản của hắn chợt thay đổi, và rồi, một nụ cười tàn ác nở trên môi Lương Diệp. Hắn thầm nói "Không ổn rồi", cấp tốc xoay đao. Nào ngờ đối phương thế mà lại rút cây giáo dài kia ra, bất chấp việc bị hắn đâm đao vào ngực, cứ thế xiên thẳng ngọn giáo vào cổ hắn.
Thấy khó tránh được chiêu này, huyệt chí mạng của đối phương thì đang hớ hênh, mắt ưng của Ngu Phá Lỗ chợt nhíu lại, cũng liều chết đâm đầu vào.
Chỉ xem tốc độ của ai nhanh hơn thôi!
Nhìn mũi đao sát rạt ngực mình, Lương Diệp đột ngột nghiêng người thu lực, một chân cuốn lấy giáo dài quật về phía lồng ngực Ngu Phá Lỗ. Cổ tay Ngu Phá Lỗ xoay một phát, lưỡi đao thình lình cắt tới eo bụng Lương Diệp. Lương Diệp chẳng thèm tránh, không biết trong tay đã nhiều thêm một thanh kiếm dẻo hẹp dài tự bao giờ. Kiếm dẻo quấn lấy cánh tay phải của Ngu Phá Lỗ tựa con rắn độc, vừa vặn, vừa kéo một cách tàn bạo. Ngay lập tức, hoa máu văng tung tóe khắp nơi.
Hai người đồng thời giục ngựa quay lại.
Da thịt trên toàn bộ cánh tay phải của Ngu Phá Lỗ bung bét, máu me đẫm đìa, thấy thấp thoáng cả xương trắng bên trong. Hắn bịt lấy cánh tay, lạnh lùng nhìn Lương Diệp gườm gườm.
Lương Diệp xoay khớp cổ một cách quái đản, trên môi chan chứa nét cười phấn khích và độc địa. Hắn dí dỏm cất lời: "Xương ngươi đẹp thật đấy tướng quân Ngu à, vừa hay hợp làm mũi tên xương cho ái phi của trẫm."
Đông đảo binh lính Bắc Lương đằng sau Lương Diệp lập tức rú lên tràng cười vênh váo.
"Chỉ nghe rằng Lương đế điên khùng, giờ bản tướng lại thấy chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân đê hèn!" Ngu Phá Lỗ lạnh lùng nói: "Ta nhất định sẽ lấy được thủ cấp của ngươi trong vòng mười ngày!"
Lương Diệp bỗng chĩa thẳng mũi giáo dài về phía ấn đường hắn, cười lớn nói: "Trẫm chờ ngươi!"
Trận đánh bất ngờ chấm dứt bằng kết cục tướng phe Đông Thần bị thương, bên tập kích phải lui binh.
Hoàng đế dẫn quân đánh một trận sảng khoái cỡ đó như tiêm máu gà cho các tướng sĩ, ai nấy đều rất đỗi hứng khởi. Độ sùng bái của toàn quân với Lương Diệp quả thực đã đạt tới mức cuồng nhiệt.
Lương Diệp tiện tay ném cây giáo dài sang một bên. Biện Phụng ngay cạnh vội vàng vươn tay đón lấy.
Lương Diệp lười biếng cưỡi ngựa đi về phía tường thành, ngẩng đầu nhìn Vương Điền đang đứng trên đó, khuôn mặt tuấn tú bị máu bắn đầy nở nụ cười vừa kiêu ngạo, vừa đắc chí. Hắn học theo hành động hồi trước của Vương Điền, chặp hai ngón tay lại, ấn lên môi rồi ngả ngớn thổi tới chỗ người đang rủ hàng mi nhìn xuống.
Tuy không hiểu ý nghĩa hành động này của Bệ hạ nhưng các tướng sĩ đang trong cơn hứng khởi đến cuồng nhiệt lại tiếp tục reo hò một đợt phấn khích.
Vương Điền đón lấy ánh mắt vừa hưng phấn, vừa điên cuồng của Lương Diệp, trái tim lơ lửng rơi 'thịch' về lại lồng ngực.
Ánh chiều tà đỏ nhuốm máu chiếu nghiêng lên thây phơi ngổn ngang khắp nơi. Âm thanh lộn xộn huyên náo xộc thẳng tới trời cao từ trong màn khói súng.
...........................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.