Chương 156: Vai vế
Quy Hồng Lạc Tuyết
15/10/2023
Sung Hằng tỉnh lại vào ngày thứ ba sau khi họ rời khỏi Xuyên Nam.
Vừa mở cửa, Vương Điền đã bị thiếu niên quỳ thẳng lưng dưới đất dọa sợ.
"Chủ tử..." Sung Hằng gọi được nửa chừng mới phát hiện mình nhầm người, xấu hổ mấp máy đôi môi, gục đầu im thin thít.
Bọn họ thuê toàn bộ nhà trọ, ám vệ đã được điều ra ngoài hết. Thỉnh thoảng Vương Điền cũng sẽ tháo mặt nạ hít thở không khí. Thấy cậu rầu rĩ quỳ lặng lẽ tại cửa, anh vén tay áo ngồi xuống bậc cửa: "Chủ tử ngươi vừa uống thuốc, giờ đang ngủ rồi."
"Vết thương của chủ tử đỡ hơn chưa?" Sung Hằng hỏi.
"Bụng bị người ta chọc thủng một lỗ, ta có nói là đỡ thì ngươi cũng không tin." Với gương mặt giống hệt Lương Diệp, Vương Điền nói: "Có điều ổn hơn lần bị một mũi tên đâm xuyên tim nhiều."
Sung Hằng cúi gằm mặt thêm: "Do ta hại chủ tử."
"Không chuyện tốt nào hơn biết sai chịu sửa." Vương Điền cậy việc đầu Sung Hằng bị băng bó hệt xác ướp, không thể cử động, anh vô tư xoa cái đầu quấn băng trắng của cậu: "Giới trẻ ấy mà, luôn có những phút bốc đồng. Tuổi này không nông nổi thì tương lai sẽ hết cơ hội, cứ coi nó như một bài học."
"Ta... chết muôn lần cũng không chối được tội mình." Sung Hằng sụt sịt.
"Bớt nói cái gì mà chết hay không chết đi. Vượt trăm cay ngàn đắng cứu ngươi về, ngươi lại đòi chết, đùa ai thế." Vương Điền phát biểu đầy tính triết lý: "Thứ đồ chơi mang tên 'tình cảm' này chính là những niềm thôi thúc nhất thời, qua giai đoạn mù quáng ấy là ổn. Hiện giờ ngươi thấy mình yêu đến chết đi sống lại... nhưng đợi vài năm nữa trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện chẳng qua cũng chỉ vậy thôi."
Sung Hằng uể oải hỏi: "Vậy ngươi và chủ tử thì sao?"
"Ta và chủ tử của ngươi?" Vương Điền xuýt xoa một tiếng, cái miệng lừa gạt trẻ con lại bắt đầu khởi động: "Nhìn khuôn mặt này của ta chưa? Chủ tử ngươi chỉ mê vẻ đẹp của bản thân. Đôi ta thuộc kiểu tìm kiếm sự kích thích từ lòng tham sắc đẹp. Bé con ngốc xít như ngươi đừng học theo. Nếu gặp một người khác giỏi hơn chủ tử ngươi, ta chắc chắn sẽ..."
Nhìn ánh mắt ra hiệu điên cuồng của Sung Hằng, anh từ từ ngừng lời, trúc trắc quay mặt lại, đã thấy Lương Diệp đang ngồi xổm ở cửa cười tủm tỉm nhìn bọn họ: "Chắc chắn sẽ thế nào? Nói tiếp đi."
Vương Điền lẳng lặng quay sang nhìn Sung Hằng, nói: "Ta chắc chắn sẽ không thay lòng."
Sung Hằng dè dặt liếc qua Lương Diệp, lí nhí gọi: "Chủ tử."
Lương Diệp chen Vương Điền sang bên cạnh, ngồi xuống bậc cửa cùng anh. Hắn híp mắt nhìn Sung Hằng, sau đó nói với Vương Điền: "Ai gói sủi cảo cho nó đây? Sao xấu thế."
"Lý Mộc vẫn còn trẻ tuổi, tay nghề chưa bằng cha hắn." Vương Điền hơi nghển cằm: "Ài, hồi nãy nói với ta chân thành thống thiết đến vậy, chủ tử ngươi tới thật, sao ngươi lại thành người câm rồi, nói đi."
Sung Hằng đỏ mắt nhìn thoáng qua Lương Diệp, dập đầu bịch bịch: "Sung Hằng tự tiện ra ngoài, liên lụy chủ tử bị thương, xin chủ tử trách phạt!"
Lương Diệp quét mắt qua người đang quỳ dưới đất, tay nghịch tua rua ngọc bội trên eo của Vương Điền, chẳng nói chẳng rằng. Hắn mặc kệ Sung Hằng quỳ ở đó, đứng lên kéo Vương Điền dậy: "Không phải ngươi vừa kêu đói sao? Đi, trẫm dẫn ngươi đi ăn bánh bao."
Vương Điền nhìn Sung Hằng đã dập đầu đến chảy máu, bực bội quắc mắt nhìn hắn.
"Ngươi không ăn thì trẫm đi một mình." Lương Diệp cười lạnh lùng một tiếng, quay lưng đi luôn.
Vương Điền lập tức vươn tay túm lấy đai lưng Lương Diệp, kéo hắn về, đưa mắt về phía Sung Hằng đang quỳ, ra hiệu với hắn.
Lương Diệp cười hờ hững: "Thứ ngu si mất não không xứng được ăn."
"Mẹ bà nó, ngươi thông minh thì cũng bị người ta bẫy cho xoay mòng mòng còn gì. Cậu ta được ngươi nuôi đến không nghe rõ cả lời nói, giờ ngươi lại đi chê cậu ta mất não?" Vương Điền nổi giận: "Cứ nhất quyết phải để cậu ta dập đầu đến chết thì ngươi mới sảng khoái đúng không?"
"..." Lương Diệp bị anh mắng cho ngửa đầu về sau, nhấc tay sờ mũi, chột dạ nói: "Trẫm có bảo nó dập đầu đâu, với lại không phạt không nhớ lâu."
"Ngươi nhất quyết muốn phạt vào lúc này hử? Cổ cậu ta suýt bị thằng khốn nạn Biện Phụng kia đạp gãy đấy!" Vương Điền càng nói càng giận, vươn một tay túm thẳng Sung Hằng đang dập đầu đến sứt da mẻ trán dưới đất lên: "Dậy!"
Đầu óc Sung Hằng hẵng đang quay cuồng. Chưa kịp định hình, cậu đã được Vương Điền giữ cánh tay ôm lấy: "Thà không để cậu ta dập đầu còn hơn, mẹ nó chứ càng dập đầu càng hăng hái."
Sung Hằng hoảng sợ lắc đầu, muốn quỳ tiếp nhưng lại bị anh vừa đỡ vừa dìu về phòng, ấn lên giường.
Sung Hằng vùng vẫy toan đứng dậy. Vương Điền lại nhìn cậu hầm hầm với khuôn mặt u ám của Lương Diệp: "Vết thương lành rồi thì ngươi có quỳ thành cái hố ông đây cũng mặc xác. Bây giờ ngoan ngoãn dưỡng thương đi."
Sung Hằng vô thức định phản bác. Thế nhưng, trước cặp mắt giống hệt chủ tử của Vương Điền, cậu lập tức đánh mất gan phản kháng, mũi còn cay cay, không hình dung được cảm xúc trong lòng.
Thậm chí cậu nhìn ra nỗi sợ khi nhớ lại cảnh cũ từ Vương Điền, vì vậy mím môi, dè dặt nói: "Ngươi mắng chủ tử như vậy, ngài ấy sẽ giận đó."
Chủ tử ghét nhất việc người khác xấc xược với mình, dẫu đối tượng có là Vương Điền đi chăng nữa, ngài ấy cũng sẽ tìm mọi cách để trả thù.
"Mặc hắn." Vương Điền chưa nguôi cơn giận. Anh lấy khăn ra lau sạch máu trên trán Sung Hằng: "Tờ giấy kia ghi gì mà khiến ngươi chạy xộc ra ngoài luôn không thèm để lại một lời nhắn thế?"
Sung Hằng hơi nghẹn họng. Cậu im ru hồi lâu, mới nói: "Nét chữ của Đàm Diệc Sương. Nàng nói rằng có chuyện quan trọng cần bẩm báo trước khi tới biên cương phía Bắc, chuyện liên quan đến sự sống còn của chủ tử, mời ta tới thảo luận trước."
"... Ngươi chẳng nghi ngờ gì luôn ư?" Vương Điền không kìm lòng được, nói: "Nàng ta vốn đang bị quản thúc trong cung, đã chạy được khỏi đó suôn sẻ là ắt có người đứng sau trợ giúp. Tại sao nàng ta không đi luôn mà cứ nhất quyết phải tới Xuyên Nam để chui đầu vào rọ? Nếu nàng ta muốn đầu hàng về phe mình thật thì nên liên hệ với Lương Diệp mới đúng. Người của nàng ta đã nắm bắt chuẩn thời gian Lương Diệp đi đàm phán hòa bình, hiển nhiên đấy là cái bẫy dành riêng cho ngươi. Cái tối thiểu nhất đây, lỡ có ai đó giả mạo nét chữ của nàng ta, cố tình lòe ngươi thì sao? Chỉ đọc một tờ giấy thư không rõ nguồn gốc mà ngươi đã dám đến chỗ hẹn rồi?"
"Ta... ta chỉ muốn bắt nàng về Đại Đô." Sung Hằng nghe đến đờ đẫn, lắp bắp: "Lúc ấy giận quá, không nghĩ nhiều được vậy."
Vương Điền thở dài: "Ngươi đi theo Lương Diệp nhưng đúng là chẳng học được tẹo gì từ hắn cả."
"... Ta học mà không hiểu." Sung Hằng hé miệng thở dốc: "Chủ tử bảo ta làm gì thì ta làm nấy."
Kết quả là vào lần đầu tiên tự quyết định, suýt nữa đã bẫy chết chủ tử.
Trước ánh mắt trong trẻo ngơ ngác của cậu, Vương Điền cười bó tay: "Thôi, vậy cũng khá ổn."
Xét cho cùng, phải có người nào đó trung hòa mạch suy nghĩ hệt tổ ong vò vẽ kia của Lương Diệp.
"Ngươi..." Sung Hằng hơi ngượng nghịu nhìn anh: "Sao phải đối xử với ta tốt như vậy?"
Mặc dù cậu hơi kém thông minh nhưng vẫn bất giác cảm nhận được rằng thực chất, Vương Điền chẳng mấy quan tâm đến tính mạng của bất cứ ai, ngoài chủ tử cậu, thậm chí toát lên vẻ ngạo nghễ coi khinh.
Ngờ đâu, Vương Điền chẳng những chắn dao cho cậu mà còn không trách cậu làm liên lụy đến mình, thậm chí ngăn chủ tử phạt cậu. Dẫu là yêu ai yêu cả đường đi, cũng đâu nhất thiết phải làm tới cỡ đó.
"Chắc do từ lúc qua đây đến giờ chưa từng gặp ai ngu như vậy." Vương Điền trìu mến vỗ cái đầu hệt xác ướp của Sung Hằng: "Đem đến cảm giác thân quen đã lâu ta chưa cảm nhận được."
Sung Hằng không thích bị người khác sờ vào đầu, gượng gạo đẩy tay anh ra, nhe răng với anh.
"Trái lại tính tình học giống hệt chủ tử ngươi." Vương Điền cố tình sờ đầu cậu thêm vài bận, vui rạo rực rời đi, để lại mình Sung Hằng ôm đầu sầu não.
Cũng có học đấy... mà học chệch hướng.
Vương Điền bị những sticker biểu cảm mình thầm tạo cho nhóc tì chọc cười, chắp tay sau lưng dạo bộ một lát, sau đó xuống lầu.
Hoàng đế Bệ hạ vừa bị anh mắng té tát đang ngồi bên bàn hùng hổ ăn bánh bao hấp, điệu bộ như thế muốn nhồi nhét mình đến no chết mới thôi.
Vương Điền thong dong ngồi xuống đối diện hắn, cầm đôi đũa lên chuẩn bị ăn bữa sáng. Nào ngờ vừa vươn đũa ra, đồ ăn anh định gắp đã bị một đôi đũa khác gắp đi mất. Anh gắp tiếp, Lương Diệp cũng giành tiếp. Chẳng mấy chốc, toàn bộ chỗ bánh bao trong xửng đã chồng đống hết trong chén hắn.
"... Ngươi có phải trẻ con không vậy?" Vương Điền ngẩng đầu nhìn hắn.
"Hờ." Lương Diệp cười khẩy. Có lẽ hắn coi bánh bao thành đầu Vương Điền, cắn khợp xuống từng miếng, hung tàn tột độ.
"Sung Hằng đã quỳ suốt buổi sáng, ngươi còn muốn cậu ta dập đầu. Đến Lý Mộc cũng nói suýt nữa không cứu nổi cậu ta, ngươi không sợ cậu ta dập đầu đến chết thật à?" Vương Điền nói.
Lương Diệp gặm bánh bao tiếp.
"Con hư tại cha." Vương Điền nhanh tay gắp chiếc bánh bao về lại: "Bình thường ngươi không dạy dỗ cho cẩn thận, đến lúc cậu ta mắc sai lầm thì lại trách cậu ta ngốc, quá đáng thật sự."
Lương Diệp nuốt miếng bánh bao xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi che chở cho nó thế thì nhận nó làm con trai đi thôi."
"Nếu ta nhận cậu ta làm con trai thì cậu ta sẽ gọi ta là cha, còn gọi ngươi là ca." Vương Điền từ tốn nói: "Vậy ngươi nên gọi ta là gì?"
Lương Diệp suýt phun hớp trà vừa vào miệng ra.
Vừa mở cửa, Vương Điền đã bị thiếu niên quỳ thẳng lưng dưới đất dọa sợ.
"Chủ tử..." Sung Hằng gọi được nửa chừng mới phát hiện mình nhầm người, xấu hổ mấp máy đôi môi, gục đầu im thin thít.
Bọn họ thuê toàn bộ nhà trọ, ám vệ đã được điều ra ngoài hết. Thỉnh thoảng Vương Điền cũng sẽ tháo mặt nạ hít thở không khí. Thấy cậu rầu rĩ quỳ lặng lẽ tại cửa, anh vén tay áo ngồi xuống bậc cửa: "Chủ tử ngươi vừa uống thuốc, giờ đang ngủ rồi."
"Vết thương của chủ tử đỡ hơn chưa?" Sung Hằng hỏi.
"Bụng bị người ta chọc thủng một lỗ, ta có nói là đỡ thì ngươi cũng không tin." Với gương mặt giống hệt Lương Diệp, Vương Điền nói: "Có điều ổn hơn lần bị một mũi tên đâm xuyên tim nhiều."
Sung Hằng cúi gằm mặt thêm: "Do ta hại chủ tử."
"Không chuyện tốt nào hơn biết sai chịu sửa." Vương Điền cậy việc đầu Sung Hằng bị băng bó hệt xác ướp, không thể cử động, anh vô tư xoa cái đầu quấn băng trắng của cậu: "Giới trẻ ấy mà, luôn có những phút bốc đồng. Tuổi này không nông nổi thì tương lai sẽ hết cơ hội, cứ coi nó như một bài học."
"Ta... chết muôn lần cũng không chối được tội mình." Sung Hằng sụt sịt.
"Bớt nói cái gì mà chết hay không chết đi. Vượt trăm cay ngàn đắng cứu ngươi về, ngươi lại đòi chết, đùa ai thế." Vương Điền phát biểu đầy tính triết lý: "Thứ đồ chơi mang tên 'tình cảm' này chính là những niềm thôi thúc nhất thời, qua giai đoạn mù quáng ấy là ổn. Hiện giờ ngươi thấy mình yêu đến chết đi sống lại... nhưng đợi vài năm nữa trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện chẳng qua cũng chỉ vậy thôi."
Sung Hằng uể oải hỏi: "Vậy ngươi và chủ tử thì sao?"
"Ta và chủ tử của ngươi?" Vương Điền xuýt xoa một tiếng, cái miệng lừa gạt trẻ con lại bắt đầu khởi động: "Nhìn khuôn mặt này của ta chưa? Chủ tử ngươi chỉ mê vẻ đẹp của bản thân. Đôi ta thuộc kiểu tìm kiếm sự kích thích từ lòng tham sắc đẹp. Bé con ngốc xít như ngươi đừng học theo. Nếu gặp một người khác giỏi hơn chủ tử ngươi, ta chắc chắn sẽ..."
Nhìn ánh mắt ra hiệu điên cuồng của Sung Hằng, anh từ từ ngừng lời, trúc trắc quay mặt lại, đã thấy Lương Diệp đang ngồi xổm ở cửa cười tủm tỉm nhìn bọn họ: "Chắc chắn sẽ thế nào? Nói tiếp đi."
Vương Điền lẳng lặng quay sang nhìn Sung Hằng, nói: "Ta chắc chắn sẽ không thay lòng."
Sung Hằng dè dặt liếc qua Lương Diệp, lí nhí gọi: "Chủ tử."
Lương Diệp chen Vương Điền sang bên cạnh, ngồi xuống bậc cửa cùng anh. Hắn híp mắt nhìn Sung Hằng, sau đó nói với Vương Điền: "Ai gói sủi cảo cho nó đây? Sao xấu thế."
"Lý Mộc vẫn còn trẻ tuổi, tay nghề chưa bằng cha hắn." Vương Điền hơi nghển cằm: "Ài, hồi nãy nói với ta chân thành thống thiết đến vậy, chủ tử ngươi tới thật, sao ngươi lại thành người câm rồi, nói đi."
Sung Hằng đỏ mắt nhìn thoáng qua Lương Diệp, dập đầu bịch bịch: "Sung Hằng tự tiện ra ngoài, liên lụy chủ tử bị thương, xin chủ tử trách phạt!"
Lương Diệp quét mắt qua người đang quỳ dưới đất, tay nghịch tua rua ngọc bội trên eo của Vương Điền, chẳng nói chẳng rằng. Hắn mặc kệ Sung Hằng quỳ ở đó, đứng lên kéo Vương Điền dậy: "Không phải ngươi vừa kêu đói sao? Đi, trẫm dẫn ngươi đi ăn bánh bao."
Vương Điền nhìn Sung Hằng đã dập đầu đến chảy máu, bực bội quắc mắt nhìn hắn.
"Ngươi không ăn thì trẫm đi một mình." Lương Diệp cười lạnh lùng một tiếng, quay lưng đi luôn.
Vương Điền lập tức vươn tay túm lấy đai lưng Lương Diệp, kéo hắn về, đưa mắt về phía Sung Hằng đang quỳ, ra hiệu với hắn.
Lương Diệp cười hờ hững: "Thứ ngu si mất não không xứng được ăn."
"Mẹ bà nó, ngươi thông minh thì cũng bị người ta bẫy cho xoay mòng mòng còn gì. Cậu ta được ngươi nuôi đến không nghe rõ cả lời nói, giờ ngươi lại đi chê cậu ta mất não?" Vương Điền nổi giận: "Cứ nhất quyết phải để cậu ta dập đầu đến chết thì ngươi mới sảng khoái đúng không?"
"..." Lương Diệp bị anh mắng cho ngửa đầu về sau, nhấc tay sờ mũi, chột dạ nói: "Trẫm có bảo nó dập đầu đâu, với lại không phạt không nhớ lâu."
"Ngươi nhất quyết muốn phạt vào lúc này hử? Cổ cậu ta suýt bị thằng khốn nạn Biện Phụng kia đạp gãy đấy!" Vương Điền càng nói càng giận, vươn một tay túm thẳng Sung Hằng đang dập đầu đến sứt da mẻ trán dưới đất lên: "Dậy!"
Đầu óc Sung Hằng hẵng đang quay cuồng. Chưa kịp định hình, cậu đã được Vương Điền giữ cánh tay ôm lấy: "Thà không để cậu ta dập đầu còn hơn, mẹ nó chứ càng dập đầu càng hăng hái."
Sung Hằng hoảng sợ lắc đầu, muốn quỳ tiếp nhưng lại bị anh vừa đỡ vừa dìu về phòng, ấn lên giường.
Sung Hằng vùng vẫy toan đứng dậy. Vương Điền lại nhìn cậu hầm hầm với khuôn mặt u ám của Lương Diệp: "Vết thương lành rồi thì ngươi có quỳ thành cái hố ông đây cũng mặc xác. Bây giờ ngoan ngoãn dưỡng thương đi."
Sung Hằng vô thức định phản bác. Thế nhưng, trước cặp mắt giống hệt chủ tử của Vương Điền, cậu lập tức đánh mất gan phản kháng, mũi còn cay cay, không hình dung được cảm xúc trong lòng.
Thậm chí cậu nhìn ra nỗi sợ khi nhớ lại cảnh cũ từ Vương Điền, vì vậy mím môi, dè dặt nói: "Ngươi mắng chủ tử như vậy, ngài ấy sẽ giận đó."
Chủ tử ghét nhất việc người khác xấc xược với mình, dẫu đối tượng có là Vương Điền đi chăng nữa, ngài ấy cũng sẽ tìm mọi cách để trả thù.
"Mặc hắn." Vương Điền chưa nguôi cơn giận. Anh lấy khăn ra lau sạch máu trên trán Sung Hằng: "Tờ giấy kia ghi gì mà khiến ngươi chạy xộc ra ngoài luôn không thèm để lại một lời nhắn thế?"
Sung Hằng hơi nghẹn họng. Cậu im ru hồi lâu, mới nói: "Nét chữ của Đàm Diệc Sương. Nàng nói rằng có chuyện quan trọng cần bẩm báo trước khi tới biên cương phía Bắc, chuyện liên quan đến sự sống còn của chủ tử, mời ta tới thảo luận trước."
"... Ngươi chẳng nghi ngờ gì luôn ư?" Vương Điền không kìm lòng được, nói: "Nàng ta vốn đang bị quản thúc trong cung, đã chạy được khỏi đó suôn sẻ là ắt có người đứng sau trợ giúp. Tại sao nàng ta không đi luôn mà cứ nhất quyết phải tới Xuyên Nam để chui đầu vào rọ? Nếu nàng ta muốn đầu hàng về phe mình thật thì nên liên hệ với Lương Diệp mới đúng. Người của nàng ta đã nắm bắt chuẩn thời gian Lương Diệp đi đàm phán hòa bình, hiển nhiên đấy là cái bẫy dành riêng cho ngươi. Cái tối thiểu nhất đây, lỡ có ai đó giả mạo nét chữ của nàng ta, cố tình lòe ngươi thì sao? Chỉ đọc một tờ giấy thư không rõ nguồn gốc mà ngươi đã dám đến chỗ hẹn rồi?"
"Ta... ta chỉ muốn bắt nàng về Đại Đô." Sung Hằng nghe đến đờ đẫn, lắp bắp: "Lúc ấy giận quá, không nghĩ nhiều được vậy."
Vương Điền thở dài: "Ngươi đi theo Lương Diệp nhưng đúng là chẳng học được tẹo gì từ hắn cả."
"... Ta học mà không hiểu." Sung Hằng hé miệng thở dốc: "Chủ tử bảo ta làm gì thì ta làm nấy."
Kết quả là vào lần đầu tiên tự quyết định, suýt nữa đã bẫy chết chủ tử.
Trước ánh mắt trong trẻo ngơ ngác của cậu, Vương Điền cười bó tay: "Thôi, vậy cũng khá ổn."
Xét cho cùng, phải có người nào đó trung hòa mạch suy nghĩ hệt tổ ong vò vẽ kia của Lương Diệp.
"Ngươi..." Sung Hằng hơi ngượng nghịu nhìn anh: "Sao phải đối xử với ta tốt như vậy?"
Mặc dù cậu hơi kém thông minh nhưng vẫn bất giác cảm nhận được rằng thực chất, Vương Điền chẳng mấy quan tâm đến tính mạng của bất cứ ai, ngoài chủ tử cậu, thậm chí toát lên vẻ ngạo nghễ coi khinh.
Ngờ đâu, Vương Điền chẳng những chắn dao cho cậu mà còn không trách cậu làm liên lụy đến mình, thậm chí ngăn chủ tử phạt cậu. Dẫu là yêu ai yêu cả đường đi, cũng đâu nhất thiết phải làm tới cỡ đó.
"Chắc do từ lúc qua đây đến giờ chưa từng gặp ai ngu như vậy." Vương Điền trìu mến vỗ cái đầu hệt xác ướp của Sung Hằng: "Đem đến cảm giác thân quen đã lâu ta chưa cảm nhận được."
Sung Hằng không thích bị người khác sờ vào đầu, gượng gạo đẩy tay anh ra, nhe răng với anh.
"Trái lại tính tình học giống hệt chủ tử ngươi." Vương Điền cố tình sờ đầu cậu thêm vài bận, vui rạo rực rời đi, để lại mình Sung Hằng ôm đầu sầu não.
Cũng có học đấy... mà học chệch hướng.
Vương Điền bị những sticker biểu cảm mình thầm tạo cho nhóc tì chọc cười, chắp tay sau lưng dạo bộ một lát, sau đó xuống lầu.
Hoàng đế Bệ hạ vừa bị anh mắng té tát đang ngồi bên bàn hùng hổ ăn bánh bao hấp, điệu bộ như thế muốn nhồi nhét mình đến no chết mới thôi.
Vương Điền thong dong ngồi xuống đối diện hắn, cầm đôi đũa lên chuẩn bị ăn bữa sáng. Nào ngờ vừa vươn đũa ra, đồ ăn anh định gắp đã bị một đôi đũa khác gắp đi mất. Anh gắp tiếp, Lương Diệp cũng giành tiếp. Chẳng mấy chốc, toàn bộ chỗ bánh bao trong xửng đã chồng đống hết trong chén hắn.
"... Ngươi có phải trẻ con không vậy?" Vương Điền ngẩng đầu nhìn hắn.
"Hờ." Lương Diệp cười khẩy. Có lẽ hắn coi bánh bao thành đầu Vương Điền, cắn khợp xuống từng miếng, hung tàn tột độ.
"Sung Hằng đã quỳ suốt buổi sáng, ngươi còn muốn cậu ta dập đầu. Đến Lý Mộc cũng nói suýt nữa không cứu nổi cậu ta, ngươi không sợ cậu ta dập đầu đến chết thật à?" Vương Điền nói.
Lương Diệp gặm bánh bao tiếp.
"Con hư tại cha." Vương Điền nhanh tay gắp chiếc bánh bao về lại: "Bình thường ngươi không dạy dỗ cho cẩn thận, đến lúc cậu ta mắc sai lầm thì lại trách cậu ta ngốc, quá đáng thật sự."
Lương Diệp nuốt miếng bánh bao xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi che chở cho nó thế thì nhận nó làm con trai đi thôi."
"Nếu ta nhận cậu ta làm con trai thì cậu ta sẽ gọi ta là cha, còn gọi ngươi là ca." Vương Điền từ tốn nói: "Vậy ngươi nên gọi ta là gì?"
Lương Diệp suýt phun hớp trà vừa vào miệng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.