Chương 162: Vô cùng
Quy Hồng Lạc Tuyết
22/10/2023
Khi xuống ngựa, đập vào mắt Vương Điền là thi thể đầy đất và óc vương
vãi. Một nam và một nữ đang quỳ, còn cả một người thoi thóp đang kêu
gào. Lương Diệp đứng giữa vũng máu, tay xách một bé gái cười hằm hằm
quái gở, há to miệng chực cắn nhóc tì.
Chẳng khác mấy một ác quỷ ăn thịt người.
"Lương Diệp!" Vương Điền kịp thời gọi một tiếng.
Lương Diệp ngẩng đầu, thấy là anh thì mắt sáng rực lên, sau đó cất giọng rất chê: "Tới chậm quá, ngươi chở ngựa chạy sao?"
Làm trò trước mặt nhiều người và xác như vậy, ít nhất Vương Điền phải sút cho hắn một phát.
Nghe giọng anh, Lương Hoàn run rẩy quay mặt lại, nước mắt lập tức tuôn ào ào như chuỗi dây chuyền ngọc bị đứt: "A... a thúc! Oaaa..."
Vương Điền rảo bước tới túm Lương Hoàn ra khỏi tay thằng oắt kia, ôm bé vào lòng, vỗ về lưng bé dỗ dành: "Ôi, phụ hoàng con đang trêu con đó."
Lương Hoàn níu lấy vạt áo trước ngực anh, khóc khản cả giọng. Lương Diệp khó chịu "chậc" một tiếng: "Còn khóc nữa."
Lương Hoàn sợ đến nấc cụt, bỗng chốc im tiếng, vùi đầu trong lòng Vương Điền khe khẽ nức nở.
Vương Điền quắc mắt lườm Lương Diệp, thầm mắng hắn một câu. Lương Diệp 'hừ' một tiếng khinh thường từ xoang mũi, cất giọng lười biếng nói với người đang quỳ: "Đứng dậy đi."
Bách Lý Thừa An lại không đứng dậy, quỳ rạp thưa: "Thần giấu giếm thân phận nữ vào triều làm quan, xin Bệ hạ hãy trừng phạt thần tội khi quân."
Bấy giờ Vương Điền mới nhận ra người con gái đang quỳ là Bách Lý Thừa An. Anh hơi ngạc nhiên nhìn đối phương. Dù sao thì cả hành vi cử chỉ lẫn ngôn từ giọng nói của Bách Lý Thừa An đều giống hệt phái nam, dẫu sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không khiến ai thấy lạ. Thế nhưng khi nàng ấy mặc đồ nữ cũng không tạo cảm giác bứt rứt ở đâu, vẫn đoan trang như ngọc là vậy.
Lương Diệp ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dao lá liễu xoay nhanh trong tay. Hắn chăm chú quan sát gương mặt nàng với vẻ rất đỗi hứng thú, cười tủm tỉm nói: "Ban nãy ngươi còn khẳng định chắc nịch rằng nếu trẫm coi khinh ngươi khi biết thân phận nữ của ngươi thì ngươi sẽ không đi theo trẫm nữa."
"..." Bách Lý Thừa An gục đầu lặng thinh.
Nàng nghĩ thế thật, hơn nữa cũng sẽ làm vậy.
"Trẫm hiểu ý của ngươi." Khí thế quanh thân Lương Diệp thay đổi. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi phạm tội khi quân, trẫm ắt không thể tha thứ nhẹ nhàng, càng không thể để mặc ngươi rời khỏi Bắc Lương..."
Bách Lý Thừa An thầm thở dài trong lòng. Vương Điền khẽ nhíu mày không tán thành, đang định cất lời, lại nghe thằng oắt này hỉ hả nói: "Cơ mà trẫm là chủ nước Lương, dĩ nhiên sẽ không chấp ngươi."
Ba chữ "chủ nước Lương" được nhấn mạnh rõ mồn một. Hắn ngoái đầu lại, đắc chí khoe với Vương Điền, điệu bộ như hận không thể đóng dấu ba chữ đấy lên trán mình.
Vương Điền lặng lẽ quay mặt đi, hận không thể giả vờ chẳng quen biết hắn.
Có gì đáng khoe đâu!
"Thần khấu tạ long ân của Bệ hạ!" Bách Lý Thừa An tì trán lên tay hành lễ.
Lương Diệp chờ thêm một lát, phát hiện nàng không định khen mình tiếp thì đứng dậy, phủi máu tại vạt áo, nói với giọng điệu hơi buồn chán: "Dậy đi."
Nói xong, hắn dán mắt vào trâm hoa trên đầu nàng vài bận rồi quay mặt đi, nắm lấy hoa nhung bụ bẫm trên đầu Lương Hoàn. Đôi mắt kia dõi nhìn Vương Điền chăm chú, thái độ hơi ngẩn ngơ.
"..." Khỏi cần nghĩ sâu xa, Vương Điền đã hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, liếc hắn cảnh cáo, hất bay móng vuốt đang túm tóc Lương Hoàn.
Lương Hoàn ôm đầu nức nở một tiếng, khàn giọng non nớt nói: "A thúc ơi, hoa bị... kéo rơi rồi."
Vương Điền nhìn đóa hoa nhung nhỏ đã biến thành bột bởi lưỡi dao của Lương Diệp, khóe môi giật giật: "Không sao, chúng ta mua cái khác."
Vương Điền bế Lương Hoàn bước ra khỏi vũng máu, lấy áo choàng bọc lấy bé con, đưa lên ngựa, nào định chừa chỗ cho Lương Diệp. Lương Diệp khó chịu vô cùng, sút Kỳ Minh một phát, cất giọng âm u: "Còn kêu nữa trẫm cắt lưỡi ngươi."
"Lương Diệp nhà ngươi là cái đồ..." Kỳ Minh chưa mắng xong đã bị Long Tương bên cạnh quật một đao cho ngất lịm.
Bấy giờ, tâm trạng Lương Diệp mới dễ chịu hơn chút. Hắn khoanh tay ra khỏi ngõ nhỏ, nhún vài bước đã chen được lên ngựa của Vương Điền, thậm chí Vương Điền còn cảm giác thấy con ngựa mình đang cưỡi bị ép đi thong thả hơn hẳn.
"Đại nhân?" Long Tương hơi thấp thỏm nhìn Bách Lý Thừa An, không nắm rõ ý của Bệ hạ cho lắm.
Bách Lý Thừa An lạnh lùng liếc qua Kỳ Minh dưới đất: "Mang y đi, đuổi theo."
"Vâng."
Nửa canh giờ sau, tại một nhà trọ nằm trong thành Đồng Trung.
Lương Hoàn rưng rưng nước mắt bấu chặt góc váy màu vàng nhạt, tủi thân nói: "Bé gái không được vén váy lên."
Lương Diệp cười giễu một cách vô tình. Vương Điền hết sức đau đầu: "Con không phải bé gái. Ngoan nào, váy dính máu rồi, để a thúc thay cho con."
"Không muốn đâu." Lương Hoàn lắc đầu nguầy nguậy, tỏ thái độ phản đối.
Lương Diệp chắp tay sau lưng đi bộ tới ven giường, cất giọng tàn độc: "Không thay thì chấm ngươi với tí muối rồi ăn luôn!"
Lương Hoàn sợ đến nỗi ôm chặt cánh tay Vương Điền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Đừng sợ, Lương Diệp không ăn thịt trẻ con." Vương Điền xoa đầu bé, cười tủm tỉm nói: "Trẻ con không có thịt, khô không khốc, gặm chẳng được bao nhiêu, còn bị gân vướng răng."
Thoáng cái, Lương Hoàn càng hoảng sợ hơn, ngồi im ru trên giường, đờ đẫn nhìn Vương Điền.
Vương Điền vươn tay sờ mũi, cười gượng: "A thúc nói đùa thôi."
Thấy bé con đáng yêu quá nên không kìm lòng được trêu chút ấy mà.
Đe dọa kết hợp với dụ dỗ một thôi một hồi, bọn họ vẫn thất bại trong việc để Lương Hoàn cởi chiếc váy nhỏ ra, bèn dứt khoát cho bé con mặc vậy luôn. Dưới tóc mái là đôi mắt long lanh và môi hồng răng trắng, quả thực giống một công chúa nhỏ đáng yêu.
Lương Diệp cài một đóa hoa nhung nhỏ màu vàng khác lên đầu bé tự nhiên như ruồi. Lương Hoàn muốn tránh nhưng không thoát nổi móng vuốt của hắn, nôn nóng chực khóc tiếp. Vương Điền không nỡ nhìn cảnh này, bèn kéo nhóc tì vào lòng, cầm khăn ướt lau máu trên mặt giúp bé, động tác muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu.
Lương Diệp khó chịu nói: "Nó có bị cụt tay đâu."
"Thằng bé mới mấy tuổi?" Vương Điền chê hắn phiền phức, chỉ ra cửa: "Ngươi rảnh rỗi thế, chi bằng ra ngoài thẩm vấn Kỳ Minh đi."
"Trẫm bôn ba một ngày một đêm chỉ để cứu con hàng nhỏ này, trẫm muốn nghỉ ngơi." Lương Diệp nằm ngửa trên giường, vươn tay nghịch tua rua ngọc bội bên hông Vương Điền, lười nhác nói: "Ngươi đừng nhìn thứ bé nhỏ này mít ướt mà bị lừa, thực ra nó ác lắm, suýt chọc mù một mắt của trẫm."
Vương Điền quan sát bé thỏ trắng mềm mại như bông hãy còn đang run bần bật trong lòng mình, tiếp theo nhớ đến cảnh Lương Diệp vừa ra tay là khúc tay khúc chân bay tán loạn: "Bịa chuyện cũng phải có mức độ thôi."
Lương Diệp đứng dậy: "Không tin ngươi hỏi nó đi."
Vương Điền cúi đầu nhìn Lương Hoàn trong lòng: "A Hoàn, Lương Diệp nói có đúng không con?"
Lương Hoàn rụt rè sợ sệt nhìn anh, đỏ mắt gật đầu.
"..." Vương Điền lặng thinh một chốc: "Lương Diệp, đừng dạy trẻ con nói dối."
"???" Lương Diệp khiếp sợ nhìn Vương Điền.
Lương Hoàn sợ đến co rúm người, rúc vào lòng Vương Điền.
Trước đấy, bé con đã ốm một trận nặng, còn bị Lương Diệp hù dọa một phen không phải dạng vừa, chẳng mấy đã nặng nề thiếp đi, giống hệt một viên bánh trôi trắng tròn đáng yêu.
Mặc dù Vương Điền không thích trẻ con cho lắm nhưng Lương Hoàn lại rất hợp mắt anh. Dẫu bé con có vẻ sợ loài người, song chỉ cần dỗ dành xong xuôi là sẽ ngoan ngoãn không ai bằng.
Vương Điền cẩn thận đặt bé vào trong chăn, dặn dò ám vệ canh chừng kỹ rồi kéo Lương Diệp sang phòng sát vách nghỉ ngơi.
"Ngươi tin nhãi ranh đó chứ không tin trẫm." Lương Diệp cất giọng buốt giá: "Nó nào phải con trai ruột của ngươi."
"Hôm nay thằng bé bị dọa hãi hùng quá rồi, đừng giày vò nó thêm." Vương Điền bó tay: "Tàn nhẫn chút cũng không sao, không tàn nhẫn thì sao ngồi vững được tại vị trí Thái tử."
Lương Diệp nhướng mày, vẫn bức xúc như cũ.
"Dù gì thằng bé cũng gọi ngươi một tiếng "phụ hoàng", theo lý ta nên cưng chiều thằng bé chút, ngươi đừng dọa nó mãi." Vương Điền nói bâng quơ.
Câu này nghe rất thuyết phục. Lương Diệp nhếch môi: "Vậy nghe ngươi."
"Ngươi không trị tội Bách Lý Thừa An thật ư?" Vương Điền hết dằn lòng nổi, hỏi.
Suy cho cùng, quan niệm phong kiến cũng đã ăn sâu bén rễ ở Lương Diệp. Vương Điền cho rằng hắn không cho phép nữ làm quan, hay ít nhất sẽ không đồng ý dễ dàng đến vậy.
"Cớ sao phải trị tội?" Lương Diệp gối đầu lên cánh tay, nằm trên giường mệt nhoài mở hé mắt: "Tài năng và thành tích của nàng ta đâu phải hư danh... Dẫu trẫm không đồng ý thì ngươi sẽ chịu thả nàng ta khỏi Nội Các chắc?"
"Dĩ nhiên là không." Sau khi biết Bách Lý Thừa An là nữ, Vương Điền còn đánh giá cao và nể phục nàng hơn. Ở thời này, con gái ra được khỏi căn nhà của mình vốn đã khó rồi, huống hồ thành tựu của Bách Lý Thừa An lại vượt phần lớn phái nam, càng nổi bật thêm năng lực xuất sắc của nàng: "Bách Lý đại nhân xứng đáng là thần tử đắc lực của Đại Lương."
"Nhưng vẫn phải phạt." Lương Diệp lười biếng nói: "Trẫm định phạt nàng ta bổng lộc ba năm, thế nào?"
"Thế cũng được, mà bổng lộc ba năm nhiều quá." Vương Điền trầm ngâm một lát, nhớ đến tòa viện nhỏ Bách Lý Thừa An đang ở, nói: "Chi bằng phạt bổng lộc nửa năm và trừ đi một nửa thời gian được nghỉ tắm gội trong ba năm. Dù sao người ta cũng phải có cuộc sống sinh hoạt."
Tuy rằng Lương Diệp ban thưởng một món bất kỳ cũng đủ bù đắp khoản bổng lộc ba năm nhưng cảnh bị trừ lương thật sự vẫn rất đáng thương cảm, chẳng thà tăng thêm lượng công việc cho người tài tăng ca vì công ty nhiều hơn, thế còn rèn rũa được nhân sự.
Lương Diệp đồng ý: "Được."
Bách Lý Thừa An tự dưng mất đi nửa kỳ nghỉ vẫn chưa biết chuyện gì, còn đang xin gặp ngoài cửa.
"Vào đi." Lương Diệp nhổm dậy ngồi ngay ngắn, trông cực kỳ đoan trang ra dáng, rất có phong phạm của chủ nước Lương.
Vương Điền đành phải đi mở cửa.
"Kính chào Bệ hạ, kính chào Vương gia." Bách Lý Thừa An đã thay lại đồ nam, hành lễ chuẩn mực với hai người: "Vừa rồi gặp cảnh rối ren, thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?" Lương Diệp hỏi.
Bách Lý Thừa An rút một phong thư ra từ tay áo: "Khi thần đi đón Thái tử Điện hạ, Thôi đại nhân từng đưa cho thần một phong thư, muốn thần giao đến tận tay Bệ hạ."
Lương Diệp nhận lấy bức thư nàng trình lên, mở ra đọc cùng Vương Điền.
Trong thư chỉ có vài con chữ ít ỏi được viết ngay ngắn thẳng hàng: "Ngụy Vạn Lâm, phủ tướng quân Đại Đô."
Chẳng khác mấy một ác quỷ ăn thịt người.
"Lương Diệp!" Vương Điền kịp thời gọi một tiếng.
Lương Diệp ngẩng đầu, thấy là anh thì mắt sáng rực lên, sau đó cất giọng rất chê: "Tới chậm quá, ngươi chở ngựa chạy sao?"
Làm trò trước mặt nhiều người và xác như vậy, ít nhất Vương Điền phải sút cho hắn một phát.
Nghe giọng anh, Lương Hoàn run rẩy quay mặt lại, nước mắt lập tức tuôn ào ào như chuỗi dây chuyền ngọc bị đứt: "A... a thúc! Oaaa..."
Vương Điền rảo bước tới túm Lương Hoàn ra khỏi tay thằng oắt kia, ôm bé vào lòng, vỗ về lưng bé dỗ dành: "Ôi, phụ hoàng con đang trêu con đó."
Lương Hoàn níu lấy vạt áo trước ngực anh, khóc khản cả giọng. Lương Diệp khó chịu "chậc" một tiếng: "Còn khóc nữa."
Lương Hoàn sợ đến nấc cụt, bỗng chốc im tiếng, vùi đầu trong lòng Vương Điền khe khẽ nức nở.
Vương Điền quắc mắt lườm Lương Diệp, thầm mắng hắn một câu. Lương Diệp 'hừ' một tiếng khinh thường từ xoang mũi, cất giọng lười biếng nói với người đang quỳ: "Đứng dậy đi."
Bách Lý Thừa An lại không đứng dậy, quỳ rạp thưa: "Thần giấu giếm thân phận nữ vào triều làm quan, xin Bệ hạ hãy trừng phạt thần tội khi quân."
Bấy giờ Vương Điền mới nhận ra người con gái đang quỳ là Bách Lý Thừa An. Anh hơi ngạc nhiên nhìn đối phương. Dù sao thì cả hành vi cử chỉ lẫn ngôn từ giọng nói của Bách Lý Thừa An đều giống hệt phái nam, dẫu sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không khiến ai thấy lạ. Thế nhưng khi nàng ấy mặc đồ nữ cũng không tạo cảm giác bứt rứt ở đâu, vẫn đoan trang như ngọc là vậy.
Lương Diệp ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dao lá liễu xoay nhanh trong tay. Hắn chăm chú quan sát gương mặt nàng với vẻ rất đỗi hứng thú, cười tủm tỉm nói: "Ban nãy ngươi còn khẳng định chắc nịch rằng nếu trẫm coi khinh ngươi khi biết thân phận nữ của ngươi thì ngươi sẽ không đi theo trẫm nữa."
"..." Bách Lý Thừa An gục đầu lặng thinh.
Nàng nghĩ thế thật, hơn nữa cũng sẽ làm vậy.
"Trẫm hiểu ý của ngươi." Khí thế quanh thân Lương Diệp thay đổi. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi phạm tội khi quân, trẫm ắt không thể tha thứ nhẹ nhàng, càng không thể để mặc ngươi rời khỏi Bắc Lương..."
Bách Lý Thừa An thầm thở dài trong lòng. Vương Điền khẽ nhíu mày không tán thành, đang định cất lời, lại nghe thằng oắt này hỉ hả nói: "Cơ mà trẫm là chủ nước Lương, dĩ nhiên sẽ không chấp ngươi."
Ba chữ "chủ nước Lương" được nhấn mạnh rõ mồn một. Hắn ngoái đầu lại, đắc chí khoe với Vương Điền, điệu bộ như hận không thể đóng dấu ba chữ đấy lên trán mình.
Vương Điền lặng lẽ quay mặt đi, hận không thể giả vờ chẳng quen biết hắn.
Có gì đáng khoe đâu!
"Thần khấu tạ long ân của Bệ hạ!" Bách Lý Thừa An tì trán lên tay hành lễ.
Lương Diệp chờ thêm một lát, phát hiện nàng không định khen mình tiếp thì đứng dậy, phủi máu tại vạt áo, nói với giọng điệu hơi buồn chán: "Dậy đi."
Nói xong, hắn dán mắt vào trâm hoa trên đầu nàng vài bận rồi quay mặt đi, nắm lấy hoa nhung bụ bẫm trên đầu Lương Hoàn. Đôi mắt kia dõi nhìn Vương Điền chăm chú, thái độ hơi ngẩn ngơ.
"..." Khỏi cần nghĩ sâu xa, Vương Điền đã hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, liếc hắn cảnh cáo, hất bay móng vuốt đang túm tóc Lương Hoàn.
Lương Hoàn ôm đầu nức nở một tiếng, khàn giọng non nớt nói: "A thúc ơi, hoa bị... kéo rơi rồi."
Vương Điền nhìn đóa hoa nhung nhỏ đã biến thành bột bởi lưỡi dao của Lương Diệp, khóe môi giật giật: "Không sao, chúng ta mua cái khác."
Vương Điền bế Lương Hoàn bước ra khỏi vũng máu, lấy áo choàng bọc lấy bé con, đưa lên ngựa, nào định chừa chỗ cho Lương Diệp. Lương Diệp khó chịu vô cùng, sút Kỳ Minh một phát, cất giọng âm u: "Còn kêu nữa trẫm cắt lưỡi ngươi."
"Lương Diệp nhà ngươi là cái đồ..." Kỳ Minh chưa mắng xong đã bị Long Tương bên cạnh quật một đao cho ngất lịm.
Bấy giờ, tâm trạng Lương Diệp mới dễ chịu hơn chút. Hắn khoanh tay ra khỏi ngõ nhỏ, nhún vài bước đã chen được lên ngựa của Vương Điền, thậm chí Vương Điền còn cảm giác thấy con ngựa mình đang cưỡi bị ép đi thong thả hơn hẳn.
"Đại nhân?" Long Tương hơi thấp thỏm nhìn Bách Lý Thừa An, không nắm rõ ý của Bệ hạ cho lắm.
Bách Lý Thừa An lạnh lùng liếc qua Kỳ Minh dưới đất: "Mang y đi, đuổi theo."
"Vâng."
Nửa canh giờ sau, tại một nhà trọ nằm trong thành Đồng Trung.
Lương Hoàn rưng rưng nước mắt bấu chặt góc váy màu vàng nhạt, tủi thân nói: "Bé gái không được vén váy lên."
Lương Diệp cười giễu một cách vô tình. Vương Điền hết sức đau đầu: "Con không phải bé gái. Ngoan nào, váy dính máu rồi, để a thúc thay cho con."
"Không muốn đâu." Lương Hoàn lắc đầu nguầy nguậy, tỏ thái độ phản đối.
Lương Diệp chắp tay sau lưng đi bộ tới ven giường, cất giọng tàn độc: "Không thay thì chấm ngươi với tí muối rồi ăn luôn!"
Lương Hoàn sợ đến nỗi ôm chặt cánh tay Vương Điền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Đừng sợ, Lương Diệp không ăn thịt trẻ con." Vương Điền xoa đầu bé, cười tủm tỉm nói: "Trẻ con không có thịt, khô không khốc, gặm chẳng được bao nhiêu, còn bị gân vướng răng."
Thoáng cái, Lương Hoàn càng hoảng sợ hơn, ngồi im ru trên giường, đờ đẫn nhìn Vương Điền.
Vương Điền vươn tay sờ mũi, cười gượng: "A thúc nói đùa thôi."
Thấy bé con đáng yêu quá nên không kìm lòng được trêu chút ấy mà.
Đe dọa kết hợp với dụ dỗ một thôi một hồi, bọn họ vẫn thất bại trong việc để Lương Hoàn cởi chiếc váy nhỏ ra, bèn dứt khoát cho bé con mặc vậy luôn. Dưới tóc mái là đôi mắt long lanh và môi hồng răng trắng, quả thực giống một công chúa nhỏ đáng yêu.
Lương Diệp cài một đóa hoa nhung nhỏ màu vàng khác lên đầu bé tự nhiên như ruồi. Lương Hoàn muốn tránh nhưng không thoát nổi móng vuốt của hắn, nôn nóng chực khóc tiếp. Vương Điền không nỡ nhìn cảnh này, bèn kéo nhóc tì vào lòng, cầm khăn ướt lau máu trên mặt giúp bé, động tác muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu.
Lương Diệp khó chịu nói: "Nó có bị cụt tay đâu."
"Thằng bé mới mấy tuổi?" Vương Điền chê hắn phiền phức, chỉ ra cửa: "Ngươi rảnh rỗi thế, chi bằng ra ngoài thẩm vấn Kỳ Minh đi."
"Trẫm bôn ba một ngày một đêm chỉ để cứu con hàng nhỏ này, trẫm muốn nghỉ ngơi." Lương Diệp nằm ngửa trên giường, vươn tay nghịch tua rua ngọc bội bên hông Vương Điền, lười nhác nói: "Ngươi đừng nhìn thứ bé nhỏ này mít ướt mà bị lừa, thực ra nó ác lắm, suýt chọc mù một mắt của trẫm."
Vương Điền quan sát bé thỏ trắng mềm mại như bông hãy còn đang run bần bật trong lòng mình, tiếp theo nhớ đến cảnh Lương Diệp vừa ra tay là khúc tay khúc chân bay tán loạn: "Bịa chuyện cũng phải có mức độ thôi."
Lương Diệp đứng dậy: "Không tin ngươi hỏi nó đi."
Vương Điền cúi đầu nhìn Lương Hoàn trong lòng: "A Hoàn, Lương Diệp nói có đúng không con?"
Lương Hoàn rụt rè sợ sệt nhìn anh, đỏ mắt gật đầu.
"..." Vương Điền lặng thinh một chốc: "Lương Diệp, đừng dạy trẻ con nói dối."
"???" Lương Diệp khiếp sợ nhìn Vương Điền.
Lương Hoàn sợ đến co rúm người, rúc vào lòng Vương Điền.
Trước đấy, bé con đã ốm một trận nặng, còn bị Lương Diệp hù dọa một phen không phải dạng vừa, chẳng mấy đã nặng nề thiếp đi, giống hệt một viên bánh trôi trắng tròn đáng yêu.
Mặc dù Vương Điền không thích trẻ con cho lắm nhưng Lương Hoàn lại rất hợp mắt anh. Dẫu bé con có vẻ sợ loài người, song chỉ cần dỗ dành xong xuôi là sẽ ngoan ngoãn không ai bằng.
Vương Điền cẩn thận đặt bé vào trong chăn, dặn dò ám vệ canh chừng kỹ rồi kéo Lương Diệp sang phòng sát vách nghỉ ngơi.
"Ngươi tin nhãi ranh đó chứ không tin trẫm." Lương Diệp cất giọng buốt giá: "Nó nào phải con trai ruột của ngươi."
"Hôm nay thằng bé bị dọa hãi hùng quá rồi, đừng giày vò nó thêm." Vương Điền bó tay: "Tàn nhẫn chút cũng không sao, không tàn nhẫn thì sao ngồi vững được tại vị trí Thái tử."
Lương Diệp nhướng mày, vẫn bức xúc như cũ.
"Dù gì thằng bé cũng gọi ngươi một tiếng "phụ hoàng", theo lý ta nên cưng chiều thằng bé chút, ngươi đừng dọa nó mãi." Vương Điền nói bâng quơ.
Câu này nghe rất thuyết phục. Lương Diệp nhếch môi: "Vậy nghe ngươi."
"Ngươi không trị tội Bách Lý Thừa An thật ư?" Vương Điền hết dằn lòng nổi, hỏi.
Suy cho cùng, quan niệm phong kiến cũng đã ăn sâu bén rễ ở Lương Diệp. Vương Điền cho rằng hắn không cho phép nữ làm quan, hay ít nhất sẽ không đồng ý dễ dàng đến vậy.
"Cớ sao phải trị tội?" Lương Diệp gối đầu lên cánh tay, nằm trên giường mệt nhoài mở hé mắt: "Tài năng và thành tích của nàng ta đâu phải hư danh... Dẫu trẫm không đồng ý thì ngươi sẽ chịu thả nàng ta khỏi Nội Các chắc?"
"Dĩ nhiên là không." Sau khi biết Bách Lý Thừa An là nữ, Vương Điền còn đánh giá cao và nể phục nàng hơn. Ở thời này, con gái ra được khỏi căn nhà của mình vốn đã khó rồi, huống hồ thành tựu của Bách Lý Thừa An lại vượt phần lớn phái nam, càng nổi bật thêm năng lực xuất sắc của nàng: "Bách Lý đại nhân xứng đáng là thần tử đắc lực của Đại Lương."
"Nhưng vẫn phải phạt." Lương Diệp lười biếng nói: "Trẫm định phạt nàng ta bổng lộc ba năm, thế nào?"
"Thế cũng được, mà bổng lộc ba năm nhiều quá." Vương Điền trầm ngâm một lát, nhớ đến tòa viện nhỏ Bách Lý Thừa An đang ở, nói: "Chi bằng phạt bổng lộc nửa năm và trừ đi một nửa thời gian được nghỉ tắm gội trong ba năm. Dù sao người ta cũng phải có cuộc sống sinh hoạt."
Tuy rằng Lương Diệp ban thưởng một món bất kỳ cũng đủ bù đắp khoản bổng lộc ba năm nhưng cảnh bị trừ lương thật sự vẫn rất đáng thương cảm, chẳng thà tăng thêm lượng công việc cho người tài tăng ca vì công ty nhiều hơn, thế còn rèn rũa được nhân sự.
Lương Diệp đồng ý: "Được."
Bách Lý Thừa An tự dưng mất đi nửa kỳ nghỉ vẫn chưa biết chuyện gì, còn đang xin gặp ngoài cửa.
"Vào đi." Lương Diệp nhổm dậy ngồi ngay ngắn, trông cực kỳ đoan trang ra dáng, rất có phong phạm của chủ nước Lương.
Vương Điền đành phải đi mở cửa.
"Kính chào Bệ hạ, kính chào Vương gia." Bách Lý Thừa An đã thay lại đồ nam, hành lễ chuẩn mực với hai người: "Vừa rồi gặp cảnh rối ren, thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?" Lương Diệp hỏi.
Bách Lý Thừa An rút một phong thư ra từ tay áo: "Khi thần đi đón Thái tử Điện hạ, Thôi đại nhân từng đưa cho thần một phong thư, muốn thần giao đến tận tay Bệ hạ."
Lương Diệp nhận lấy bức thư nàng trình lên, mở ra đọc cùng Vương Điền.
Trong thư chỉ có vài con chữ ít ỏi được viết ngay ngắn thẳng hàng: "Ngụy Vạn Lâm, phủ tướng quân Đại Đô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.