Chương 18: Bại lộ
Yinii_ustei
22/08/2024
Bước vào không gian quen thuộc tâm trạng của Linh Nhi mới buông lỏng một chút. Nhà Nguyên và Huy lần lượt giống như nơi tá túc an toàn cho nó vậy. Khôi Nguyên lấy ra ba cái khăn cho mấy đứa lau đầu, vặn đèn sưởi và bật điều hòa ấm áp cả căn phòng.
- Ngồi đi, tao lấy đồ ăn cho!
Tuy chỉ là cái cớ bịa đại trong lúc rời đi nhưng Khôi Nguyên vẫn thành thật bóc tách con gà ủ muối trong ngăn tủ. Huy và Nhi thì làm gì còn tâm trạng để ăn? Khôi Nguyên pha cho hai đứa cốc cacao nóng, còn lại là vụn vặt vài miếng gà nhỏ, phòng khi chúng không ăn bỏ đi thì phí.
Minh Huy nhìn Nguyên thuần thục ở trong bếp, ý cười nơi đáy mắt khó giấu, hỏi:
- Đảm đang nhỉ?
- Chuyện bình thường thôi.
Khôi Nguyên khinh khỉnh đáp, mang đồ ăn ra đặt dưới thảm phòng khách. Ba đứa ngồi quây quần dưới chân ghế sofa, bên cạnh còn có máy sưởi sáng rực. Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, chớp lóa và tiếng sấm tới chậm khiến Linh Nhi giật mình rụt người vào trong lớp khăn bông.
Thông báo tin nhắn từ điện thoại Khôi Nguyên vang lên không ngừng nhưng cậu chẳng để tâm mấy. Cái nhóm chat có tên "10D5" ấy còn chẳng có sự tham gia của một số thành viên. Huy và Nhi hiển nhiên nằm trong số những người bị bỏ ngoài rìa. Một đứa thì là lớp trưởng, một đứa lại là bạn mới vào lớp.
Có lẽ do tiếng kêu 'ting ting' liên tục quá khó chịu, Nguyên tắt âm lượng và úp điện thoại xuống. Ngắm nhìn hai đứa có lòng tự trọng cao vút đang lặng im uống cacao mình pha như hai đứa trẻ, Nguyên không khỏi cảm thấy kì lạ và buồn cười.
- Cười gì? - Linh Nhi khó chịu lườm.
- Phải chi mày mang cái mỏ hỗn đấy đi cạp đúng người thay vì cứ trút lên tao thì hay biết mấy.
- Ai đạp đuôi mà mày cắn dữ vậy?
- Chuẩn, chính xác là như vậy, nhưng dùng trên người thằng Hiếu.
Khôi Nguyên chưa nói hết câu đã bị Linh Nhi đá vào chân. Cốc cacao trên tay cậu rung lên, Nguyên đau đớn ôm bắp chân mình. Huy uống hết cốc nước xong thì cẩn thận để lên bàn, hất đầu bảo Nguyên:
- Có tin nhắn thì cứ xem đi, không phải ngại bọn tao đâu.
Linh Nhi ban cho Nguyên một cái liếc ngầm đồng tình. Nguyên thở dài, cầm điện thoại lên kiểm tra:
- Chắc lại bàn tán về chuyện ban nãy th...
Khôi Nguyên đột nhiên khựng lại, mắt mở to, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ khó xử nhưng lại không thể không đọc tiếp. Nhận thấy Nguyên lặng đi, Linh Nhi đoán bọn trong lớp đang nói về Huy liền hỏi:
- Làm sao?
Khôi Nguyên không đáp.
- Tao hỏi là có chuyện gì?
Minh Huy khá nhanh nhạy. Ngửi được mùi không ổn, cậu nhanh chóng giật lấy điện thoại của Khôi Nguyên rồi nhìn lướt qua. Huy xem xong cũng có phản ứng y chang, Linh Nhi hỏi gì cả hai cũng đều không nói. Đến nước này rồi, Linh Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ nội dung tin nhắn là về ai. Con bé đứng dậy, muốn với lấy cái điện thoại nhưng Huy không cho. Hai đứa giằng co nhau lúc lâu, Nhi cứ cố bấu víu lấy cánh tay đang giơ lên cao của Huy, Huy phải vừa né vừa canh không cho Linh Nhi hụt chân ngã.
- Đưa đây!
- Mày từ từ đã.
- Từ cái khỉ, mày chỉ cần đưa cho tao xem là được!
Linh Nhi quát lên, sắp không khống chế được cảm xúc. Khôi Nguyên hết đứng nhìn nổi nữa, chạy tới giật điện thoại đưa cho Nhi xem. Giờ tới lượt Huy rồ lên. Cậu nắm cổ tay Khôi Nguyên, đằng đằng sát khí trách móc:
- Mày đang làm cái gì đấy?
- Nó là nhân vật chính trong câu chuyện. Mày phải để cho nó xem.
Khôi Nguyên thoát ra khỏi tay Huy, cẩn thận quan sát phản ứng của Linh Nhi bé nhỏ. Cũng giống như hai người, đập vào mắt Nhi là bài phốt từ 3 năm trước, khi mà Linh Nhi mới học lớp 7, được đăng tải lên trang cá nhân của chính mẹ ruột nó.
"Làm mẹ, đau đớn nhất là nuôi ong tay áo.Cả tình yêu và tình thương của tôi đều chấm dứt vào ngày hôm nay."
Điều đáng nói không phải về nội dung bài viết, mà là những bài chia sẻ lại, kèm theo những dòng tiêu đề mắng nhiếc thậm tệ con nhỏ có tên viết tắt là N.
Một vài bài chia sẻ ở dưới còn bình luận các ảnh chụp màn hình được chụp lén từ tài khoản Zalo giấu tên. Nội dung dường như là mẹ của một học sinh đang than thân trách phận với cô giáo chủ nhiệm, đòi cho con gái nghỉ học. Vị phụ huynh này kể rằng con gái và chồng hai của bác lên giường với nhau để bác bắt gặp tại trận. Thế giới của bác sụp đổ trong khoảnh khắc. Bác và chồng hai chia tay ngay sau đó nên điều kiện kinh tế không còn đủ dư dả để nuôi một con ong trong tay áo nữa.
Cô chủ nhiệm ban đầu còn không tin, tích cực khuyên nhủ. Nhưng thú thật khi đọc những dòng tin này, mùi gợi chuyện và kích động vị phụ huynh kia chiếm phần lớn trong từng câu từ của cô giáo. Mẹ của bạn học nữ kia có gì đều đem kể hết, lột trần con gái mình trước mặt một người hoàn toàn xa lạ.
Con gái tôi trần như nhộng.
Con gái tôi trần như nhộng, chồng tôi không mảnh quần áo.
Họ ôm nhau trên chính chiếc giường của vợ chồng chúng tôi.
Nó dám ngủ với cả dượng của nó.
Nó dám ngủ với chồng của mẹ nó, người bố thứ hai của nó.
Nó không phải người.
Nó là con khốn, con đĩ non, con phò rách.
Nó không phải là con gái tôi.
Từng lời nặng nề, không biết là lần thứ bao nhiêu, cũng không biết là còn bao nhiêu lần, cứ thế giáng lên đầu đứa trẻ còn chưa tuổi trưởng thành.
Mọi vỏ bọc dường như sụp đổ, mọi sự cố gắng đều tan vỡ trong khoảnh khắc. Công sức trầy trật xin học bổng, chuyển sang một ngôi trường mới, mặc áo khoác và đeo kín khẩu trang quanh năm, tất cả mọi thứ đều trở về con số 0 chỉ sau mỗi lần xích mích nhỏ với bạn học.
Bài đăng của mẹ mãi mãi ở đó. Chiếc tài khoản cá nhân đã sớm quên mất mật khẩu của người mẹ vô tâm chứa đầy lòng hận thù. Càng nhiều người dùng mạng xã hội mỗi ngày, càng nhiều người có sẵn con dao trong tay, có thể tự do đâm về phía Linh Nhi bất cứ lúc nào.
Hai người bạn duy nhất mà nó mới quen cũng thế.
Linh Nhi nhìn một lượt bài chia sẻ của Hiếu và các bạn trong lớp 10D5, tắt điện thoại trả cho Khôi Nguyên.
Phản ứng của con bé bình tĩnh đến mức đáng sợ, như thể sự kích động của vài phút trước chỉ là ảo giác. Linh Nhi ngồi xổm trước máy sưởi, uống nốt cốc nước ấm, đoạn nó thu dọn đồ, quay sang nói với cả hai đứa đang đứng như trời trồng:
- Xuống mở cửa cho tao về.
Khi cảm xúc của một người đã chạm tới đáy, hết thảy đều trở nên bình thường với họ.
Một quả bom được bọc trong lớp băng mỏng tối màu, lớp băng mong manh tùy thời khắc có thể vỡ tan, nhưng người bên ngoài lại không thể thấy quả bom bên trong nó.
Thản nhiên đến mức khiến người đối diện chết lặng.
- Trời đang bão, ngồi thêm một lát rồi hẵng về.
- Tao muốn về luôn.
Linh Nhi tránh khỏi người Huy, lạnh nhạt đáp lời. Khôi Nguyên không thể hiểu nổi Linh Nhi, cũng không hoàn toàn rõ trong đầu nó đang nghĩ gì, chỉ có thể hành động theo phán đoán của bản thân:
- Mày có sao không?
- Ủa? Tao có sao lúc nào? Tao bảo mày xuống mở cửa cho tao cơ mà? Mày phiền thật đấy!
Ngữ khí Linh Nhi bắt đầu nhen nhóm sự tức giận, dường như lớp băng đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Mặt Khôi Nguyên rõ sượng trân, lúng túng quay sang cầu cứu Minh Huy. Huy bước tới chắn ở cửa, cách Linh Nhi tầm vài bước chân. Thân hình cậu con trai cao lớn hơn Linh Nhi một cái đầu, cất giọng thôi cũng đủ khiến tai Nhi ong lên:
- Hôm nay, mày ở lại đây, tao muốn nghe về chuyện đó từ mồm mày.
- Mày là cái chó gì?
Câu từ rối loạn, cảm xúc trực chờ dưới bờ vực tan vỡ. Huy nhíu mày trước lời nói nặng nề của Linh Nhi. Tuy vậy, cậu vẫn cố gắng mở lời:
- Tao là bạn mày.
- Từ lúc nào cơ?
- Chuyện đó không quan trọng! Mày có hiểu không? Tao là bạn mày và tao muốn nghe lời giải thích từ mày? Kể cả hôm nay mày có gọi tao là con chó một nghìn lần hay bất kể cái từ khỉ gió nào phát ra từ mồm mày, thì tao vẫn cần phải nghe!
Minh Huy rồ lên, có vẻ cậu đã không thể chịu nổi việc phải nghe những lời khó khăn từ Linh Nhi nữa. Trước khí thế của Huy, Linh Nhi tự nhiên phát run. Giọng con bé vỡ vụn, nước mắt sóng sánh trào ra từ hai bên khóe mắt:
- Nếu là bạn... thì sao mày... lại mắng tao...
Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến hai thằng con trai đau lòng đến lặng người.
- Tao xin lỗi, ý tao không phải vậy. Mày cũng mắng tao còn gì...
Khí thế của Huy xẹp lép, ấp úng giải thích. Giống như đứa trẻ con được dỗ dành, Linh Nhi bắt đầu khóc to hơn. Nó ngã sụp xuống sàn, hai tay ôm mặt, vùi đầu xuống đất mà khóc. Linh Nhi vừa nấc vừa rít vừa thở, oxi trong phòng cũng không đủ làm nó dễ chịu hơn. Lồng ngực nó đau đến phát điên, tâm trí tê dại đến tận cùng. Nó chỉ muốn chết đi, chứ nó không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì để sống tiếp nữa.
Con bé vừa mong không ai đồng cảm với mình, lại vừa mong có người đồng cảm với mình. Vì phải khổ sở và bất lực lắm thì người ta mới đau đến thế này.
Khôi Nguyên nghe tiếng rít hen của Linh Nhi, da đầu lập tức run lên. Cậu muốn dựng Linh Nhi dậy liền bị nó cào cấu né tránh. Khôi Nguyên bị đau buông ra, cả người Linh Nhi lại ngã ngửa xuống nền đất. Con bé kéo từng đợt kêu dài, gào rồi gào đến mức không còn âm thanh, chỉ còn cái miệng đang hé ra cho người ta biết là nó đang gào khóc, khóc không thở nổi.
Khôi Nguyên không bỏ cuộc, giữ tay Linh Nhi lại. Huy cũng hợp sức ôm chặt lấy nó từ phía sau. Rốt cuộc hai cậu con trai đang tuổi mười sáu cũng thắng được sức của đứa con gái gầy gò. Linh Nhi bị giữ chặt, cả người bất động. Thứ duy nhất động là lồng ngực phập phồng muốn nổ tung kia.
Nhục nhã.
Bất lực.
Muốn chết.
Ước gì có ai đó tới và giết nó đi.
Cùng một câu chuyện nhưng lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lần nào cũng có cảm nhận y chang.
Nước mắt Linh Nhi thấm ướt vai áo Nguyên. Vành mắt cậu bắt đầu đỏ hoe, cổ họng run rẩy. Cậu không rõ Linh Nhi đã phải trải qua những gì. Nhưng nhìn nó thảm hại đến thế này, Nguyên cảm thấy may mắn vì mình chưa bao giờ trải qua.
Huy ôm chặt Linh Nhi, nhắm mắt, nhớ đến lời mẹ dặn. Khi ai đó mất bình tĩnh, hãy ôm họ vào lòng.
Ôm trước...
***
- Ngồi đi, tao lấy đồ ăn cho!
Tuy chỉ là cái cớ bịa đại trong lúc rời đi nhưng Khôi Nguyên vẫn thành thật bóc tách con gà ủ muối trong ngăn tủ. Huy và Nhi thì làm gì còn tâm trạng để ăn? Khôi Nguyên pha cho hai đứa cốc cacao nóng, còn lại là vụn vặt vài miếng gà nhỏ, phòng khi chúng không ăn bỏ đi thì phí.
Minh Huy nhìn Nguyên thuần thục ở trong bếp, ý cười nơi đáy mắt khó giấu, hỏi:
- Đảm đang nhỉ?
- Chuyện bình thường thôi.
Khôi Nguyên khinh khỉnh đáp, mang đồ ăn ra đặt dưới thảm phòng khách. Ba đứa ngồi quây quần dưới chân ghế sofa, bên cạnh còn có máy sưởi sáng rực. Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, chớp lóa và tiếng sấm tới chậm khiến Linh Nhi giật mình rụt người vào trong lớp khăn bông.
Thông báo tin nhắn từ điện thoại Khôi Nguyên vang lên không ngừng nhưng cậu chẳng để tâm mấy. Cái nhóm chat có tên "10D5" ấy còn chẳng có sự tham gia của một số thành viên. Huy và Nhi hiển nhiên nằm trong số những người bị bỏ ngoài rìa. Một đứa thì là lớp trưởng, một đứa lại là bạn mới vào lớp.
Có lẽ do tiếng kêu 'ting ting' liên tục quá khó chịu, Nguyên tắt âm lượng và úp điện thoại xuống. Ngắm nhìn hai đứa có lòng tự trọng cao vút đang lặng im uống cacao mình pha như hai đứa trẻ, Nguyên không khỏi cảm thấy kì lạ và buồn cười.
- Cười gì? - Linh Nhi khó chịu lườm.
- Phải chi mày mang cái mỏ hỗn đấy đi cạp đúng người thay vì cứ trút lên tao thì hay biết mấy.
- Ai đạp đuôi mà mày cắn dữ vậy?
- Chuẩn, chính xác là như vậy, nhưng dùng trên người thằng Hiếu.
Khôi Nguyên chưa nói hết câu đã bị Linh Nhi đá vào chân. Cốc cacao trên tay cậu rung lên, Nguyên đau đớn ôm bắp chân mình. Huy uống hết cốc nước xong thì cẩn thận để lên bàn, hất đầu bảo Nguyên:
- Có tin nhắn thì cứ xem đi, không phải ngại bọn tao đâu.
Linh Nhi ban cho Nguyên một cái liếc ngầm đồng tình. Nguyên thở dài, cầm điện thoại lên kiểm tra:
- Chắc lại bàn tán về chuyện ban nãy th...
Khôi Nguyên đột nhiên khựng lại, mắt mở to, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ khó xử nhưng lại không thể không đọc tiếp. Nhận thấy Nguyên lặng đi, Linh Nhi đoán bọn trong lớp đang nói về Huy liền hỏi:
- Làm sao?
Khôi Nguyên không đáp.
- Tao hỏi là có chuyện gì?
Minh Huy khá nhanh nhạy. Ngửi được mùi không ổn, cậu nhanh chóng giật lấy điện thoại của Khôi Nguyên rồi nhìn lướt qua. Huy xem xong cũng có phản ứng y chang, Linh Nhi hỏi gì cả hai cũng đều không nói. Đến nước này rồi, Linh Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ nội dung tin nhắn là về ai. Con bé đứng dậy, muốn với lấy cái điện thoại nhưng Huy không cho. Hai đứa giằng co nhau lúc lâu, Nhi cứ cố bấu víu lấy cánh tay đang giơ lên cao của Huy, Huy phải vừa né vừa canh không cho Linh Nhi hụt chân ngã.
- Đưa đây!
- Mày từ từ đã.
- Từ cái khỉ, mày chỉ cần đưa cho tao xem là được!
Linh Nhi quát lên, sắp không khống chế được cảm xúc. Khôi Nguyên hết đứng nhìn nổi nữa, chạy tới giật điện thoại đưa cho Nhi xem. Giờ tới lượt Huy rồ lên. Cậu nắm cổ tay Khôi Nguyên, đằng đằng sát khí trách móc:
- Mày đang làm cái gì đấy?
- Nó là nhân vật chính trong câu chuyện. Mày phải để cho nó xem.
Khôi Nguyên thoát ra khỏi tay Huy, cẩn thận quan sát phản ứng của Linh Nhi bé nhỏ. Cũng giống như hai người, đập vào mắt Nhi là bài phốt từ 3 năm trước, khi mà Linh Nhi mới học lớp 7, được đăng tải lên trang cá nhân của chính mẹ ruột nó.
"Làm mẹ, đau đớn nhất là nuôi ong tay áo.Cả tình yêu và tình thương của tôi đều chấm dứt vào ngày hôm nay."
Điều đáng nói không phải về nội dung bài viết, mà là những bài chia sẻ lại, kèm theo những dòng tiêu đề mắng nhiếc thậm tệ con nhỏ có tên viết tắt là N.
Một vài bài chia sẻ ở dưới còn bình luận các ảnh chụp màn hình được chụp lén từ tài khoản Zalo giấu tên. Nội dung dường như là mẹ của một học sinh đang than thân trách phận với cô giáo chủ nhiệm, đòi cho con gái nghỉ học. Vị phụ huynh này kể rằng con gái và chồng hai của bác lên giường với nhau để bác bắt gặp tại trận. Thế giới của bác sụp đổ trong khoảnh khắc. Bác và chồng hai chia tay ngay sau đó nên điều kiện kinh tế không còn đủ dư dả để nuôi một con ong trong tay áo nữa.
Cô chủ nhiệm ban đầu còn không tin, tích cực khuyên nhủ. Nhưng thú thật khi đọc những dòng tin này, mùi gợi chuyện và kích động vị phụ huynh kia chiếm phần lớn trong từng câu từ của cô giáo. Mẹ của bạn học nữ kia có gì đều đem kể hết, lột trần con gái mình trước mặt một người hoàn toàn xa lạ.
Con gái tôi trần như nhộng.
Con gái tôi trần như nhộng, chồng tôi không mảnh quần áo.
Họ ôm nhau trên chính chiếc giường của vợ chồng chúng tôi.
Nó dám ngủ với cả dượng của nó.
Nó dám ngủ với chồng của mẹ nó, người bố thứ hai của nó.
Nó không phải người.
Nó là con khốn, con đĩ non, con phò rách.
Nó không phải là con gái tôi.
Từng lời nặng nề, không biết là lần thứ bao nhiêu, cũng không biết là còn bao nhiêu lần, cứ thế giáng lên đầu đứa trẻ còn chưa tuổi trưởng thành.
Mọi vỏ bọc dường như sụp đổ, mọi sự cố gắng đều tan vỡ trong khoảnh khắc. Công sức trầy trật xin học bổng, chuyển sang một ngôi trường mới, mặc áo khoác và đeo kín khẩu trang quanh năm, tất cả mọi thứ đều trở về con số 0 chỉ sau mỗi lần xích mích nhỏ với bạn học.
Bài đăng của mẹ mãi mãi ở đó. Chiếc tài khoản cá nhân đã sớm quên mất mật khẩu của người mẹ vô tâm chứa đầy lòng hận thù. Càng nhiều người dùng mạng xã hội mỗi ngày, càng nhiều người có sẵn con dao trong tay, có thể tự do đâm về phía Linh Nhi bất cứ lúc nào.
Hai người bạn duy nhất mà nó mới quen cũng thế.
Linh Nhi nhìn một lượt bài chia sẻ của Hiếu và các bạn trong lớp 10D5, tắt điện thoại trả cho Khôi Nguyên.
Phản ứng của con bé bình tĩnh đến mức đáng sợ, như thể sự kích động của vài phút trước chỉ là ảo giác. Linh Nhi ngồi xổm trước máy sưởi, uống nốt cốc nước ấm, đoạn nó thu dọn đồ, quay sang nói với cả hai đứa đang đứng như trời trồng:
- Xuống mở cửa cho tao về.
Khi cảm xúc của một người đã chạm tới đáy, hết thảy đều trở nên bình thường với họ.
Một quả bom được bọc trong lớp băng mỏng tối màu, lớp băng mong manh tùy thời khắc có thể vỡ tan, nhưng người bên ngoài lại không thể thấy quả bom bên trong nó.
Thản nhiên đến mức khiến người đối diện chết lặng.
- Trời đang bão, ngồi thêm một lát rồi hẵng về.
- Tao muốn về luôn.
Linh Nhi tránh khỏi người Huy, lạnh nhạt đáp lời. Khôi Nguyên không thể hiểu nổi Linh Nhi, cũng không hoàn toàn rõ trong đầu nó đang nghĩ gì, chỉ có thể hành động theo phán đoán của bản thân:
- Mày có sao không?
- Ủa? Tao có sao lúc nào? Tao bảo mày xuống mở cửa cho tao cơ mà? Mày phiền thật đấy!
Ngữ khí Linh Nhi bắt đầu nhen nhóm sự tức giận, dường như lớp băng đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Mặt Khôi Nguyên rõ sượng trân, lúng túng quay sang cầu cứu Minh Huy. Huy bước tới chắn ở cửa, cách Linh Nhi tầm vài bước chân. Thân hình cậu con trai cao lớn hơn Linh Nhi một cái đầu, cất giọng thôi cũng đủ khiến tai Nhi ong lên:
- Hôm nay, mày ở lại đây, tao muốn nghe về chuyện đó từ mồm mày.
- Mày là cái chó gì?
Câu từ rối loạn, cảm xúc trực chờ dưới bờ vực tan vỡ. Huy nhíu mày trước lời nói nặng nề của Linh Nhi. Tuy vậy, cậu vẫn cố gắng mở lời:
- Tao là bạn mày.
- Từ lúc nào cơ?
- Chuyện đó không quan trọng! Mày có hiểu không? Tao là bạn mày và tao muốn nghe lời giải thích từ mày? Kể cả hôm nay mày có gọi tao là con chó một nghìn lần hay bất kể cái từ khỉ gió nào phát ra từ mồm mày, thì tao vẫn cần phải nghe!
Minh Huy rồ lên, có vẻ cậu đã không thể chịu nổi việc phải nghe những lời khó khăn từ Linh Nhi nữa. Trước khí thế của Huy, Linh Nhi tự nhiên phát run. Giọng con bé vỡ vụn, nước mắt sóng sánh trào ra từ hai bên khóe mắt:
- Nếu là bạn... thì sao mày... lại mắng tao...
Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến hai thằng con trai đau lòng đến lặng người.
- Tao xin lỗi, ý tao không phải vậy. Mày cũng mắng tao còn gì...
Khí thế của Huy xẹp lép, ấp úng giải thích. Giống như đứa trẻ con được dỗ dành, Linh Nhi bắt đầu khóc to hơn. Nó ngã sụp xuống sàn, hai tay ôm mặt, vùi đầu xuống đất mà khóc. Linh Nhi vừa nấc vừa rít vừa thở, oxi trong phòng cũng không đủ làm nó dễ chịu hơn. Lồng ngực nó đau đến phát điên, tâm trí tê dại đến tận cùng. Nó chỉ muốn chết đi, chứ nó không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì để sống tiếp nữa.
Con bé vừa mong không ai đồng cảm với mình, lại vừa mong có người đồng cảm với mình. Vì phải khổ sở và bất lực lắm thì người ta mới đau đến thế này.
Khôi Nguyên nghe tiếng rít hen của Linh Nhi, da đầu lập tức run lên. Cậu muốn dựng Linh Nhi dậy liền bị nó cào cấu né tránh. Khôi Nguyên bị đau buông ra, cả người Linh Nhi lại ngã ngửa xuống nền đất. Con bé kéo từng đợt kêu dài, gào rồi gào đến mức không còn âm thanh, chỉ còn cái miệng đang hé ra cho người ta biết là nó đang gào khóc, khóc không thở nổi.
Khôi Nguyên không bỏ cuộc, giữ tay Linh Nhi lại. Huy cũng hợp sức ôm chặt lấy nó từ phía sau. Rốt cuộc hai cậu con trai đang tuổi mười sáu cũng thắng được sức của đứa con gái gầy gò. Linh Nhi bị giữ chặt, cả người bất động. Thứ duy nhất động là lồng ngực phập phồng muốn nổ tung kia.
Nhục nhã.
Bất lực.
Muốn chết.
Ước gì có ai đó tới và giết nó đi.
Cùng một câu chuyện nhưng lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lần nào cũng có cảm nhận y chang.
Nước mắt Linh Nhi thấm ướt vai áo Nguyên. Vành mắt cậu bắt đầu đỏ hoe, cổ họng run rẩy. Cậu không rõ Linh Nhi đã phải trải qua những gì. Nhưng nhìn nó thảm hại đến thế này, Nguyên cảm thấy may mắn vì mình chưa bao giờ trải qua.
Huy ôm chặt Linh Nhi, nhắm mắt, nhớ đến lời mẹ dặn. Khi ai đó mất bình tĩnh, hãy ôm họ vào lòng.
Ôm trước...
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.