Chương 12: Đi lễ cầu may
Yinii_ustei
22/08/2024
Trong những giấc mơ rải rác suốt đêm, Linh Nhi hay mơ thấy một ngày nào đó sau khi học xong đại học, có công ăn việc làm đàng hoàng, nó sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ và cái bóng tội lỗi trong quá khứ. Nó sẽ mang theo cu Tin, hai chị em thuê một căn hộ nhỏ. Nó đi làm còn Tin đi học, không cần quan tâm ngày hôm nay tan làm/tan học về xong, chờ đợi ở nhà sẽ là mẹ với tâm trạng ra sao: Hôm nay mẹ sẽ trầm ngâm không nói câu nào, hay phát rồ lên mà đánh đập hai đứa.
Nhưng rồi ngày tháng tươi đẹp không dài. Mẹ sẽ tìm đến căn hộ, đòi Linh Nhi phải giao nộp hết tất cả số tiền mà nó kiếm được, lôi hai chị em trở về khu tập thể cũ, kèm theo đó là tiếng mắng chửi hai đứa ăn cháo đá bát vang vọng khắp cả khu. Mẹ sẽ khiến mọi sự cố gắng của Linh Nhi đổ sông đổ bể. Nó mãi mãi không thoát ra khỏi vòng tay của mẹ. Bởi gì mẹ là "mẹ" của Linh Nhi.
Điều hoà hai chiều chạy ro ro trên đầu, rèm cửa sổ kéo không kín để lọt chút ánh sáng vào. Linh Nhi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, người ướt đẫm mồ hôi. Nó hoảng loạn nhìn căn phòng lạ lẫm trước mặt, rồi lại xoay đầu sang nhìn người đang nằm cạnh mình. Linh Nhi gạt chăn, chạy vội về phía cửa phòng. Nỗi sợ không ngừng dâng lên trong đầu nó. Hình ảnh về một buổi sáng tỉnh dậy trần như nhộng, bên cạnh là người đàn ông không nhớ rõ tên, trông vừa xa lạ lại vừa có chút quen khó tả.
'Cạch', cửa đồng thời mở ra từ phía ngoài, khuôn mặt đầy nước mắt của Linh Nhi đâm sầm vào ngực của Huy. Cả người con bé phát run, lẩy bẩy ngồi quỵ xuống đất. Huy cũng nhận ra Linh Nhi có điểm không ổn, quỳ xuống hỏi han:
- Sao đấy? Mơ thấy cái gì à?
Huy vừa đánh răng xong, giọng nói của cậu ấm, còn mang theo mùi vị man mát của lá bạc hà. Chị Hoa đang nằm trên giường cũng bị tiếng động lay tỉnh, lồm cồm bò dậy xem.
Mẹ từng dạy nếu có người cảm thấy bất an, hãy ôm họ thật chặt và vỗ nhẹ vào lưng. Hai chị em nhà Huy làm rất tốt theo lời dạy, ôm chặt Linh Nhi đang không ngừng khóc nhè ở cửa phòng. Tới khi chị Mai Châu đánh răng xong đi ra ngoài, trông thấy cảnh tượng kì dị đó, chị không khỏi khó hiểu bật thốt:
- Cái khỉ gì vậy?
Chị Hoa vẫn còn đang ngái ngủ, ôm lấy Linh Nhi từ phía sau theo bản năng. Minh Huy thì lấy ống tay áo lau nước mắt cho Linh Nhi, chốc chốc lại hỏi con bé đã bình tĩnh hơn chưa, đoạn dắt nó đi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.
Giờ đã gần trưa, mẹ đang xào nấu thơm nức mũi ở tầng dưới. Chị Hoa muốn ngủ thêm, đợi hai đứa nhỏ rời khỏi xong liền đóng cửa phòng ngủ tiếp. Linh Nhi được Huy đưa cho cái khăn mặt mới, sau đó bị đẩy vào nhà vệ sinh trong trạng thái ngơ ngẩn. Tới lúc này nó mới bình tĩnh lại, nhớ ra hôm qua mình đã sang nhà Huy chúc Tết và ngủ lại đây, chứ không có người đàn ông lạ và cơ thể trần trụi nào lặp lại cả.
- Ngại chết mất...
Nhìn khuôn mặt ướt nhẹp và mái tóc rối bù của mình trong gương, Linh Nhi bối rối làm vệ sinh cá nhân. Bộ quần áo tối hôm qua của Linh Nhi vẫn được treo ngay trên tường. Thấy có nước nóng, nó tắm ù qua cho bớt mồ hôi rồi thay quần áo. Xong xuôi, Linh Nhi bước ra cửa, giật mình hét toáng lên vì Huy vẫn đang đứng chờ ở đấy.
- Xong rồi à, xuống ăn cơm.
Huy nhẹ nhàng xoa đầu con bé, đưa nó xuống dưới phòng ăn. Trông Huy rất thản nhiên trước biểu hiện không hề bình thường của Linh Nhi. Con bé cứ đoán là Huy sẽ tra hỏi gì đó cơ. Song Huy có vẻ cũng đoán ra sự bối rối trong nội tâm nó. Lúc xuống cầu thang, cậu chủ động giải thích:
- Nhà tao có chị Châu cũng hay mơ với mộng du xong khóc lóc ầm ĩ. Cả nhà tao cũng quen rồi.
- À...
Linh Nhi nghe xong không biết nên vui hay buồn. Tại Huy dùng từ "khóc lóc ầm ĩ" ấy...
Xuống dưới tầng 1, mẹ Huy đang nấu ăn trong bếp, bên cạnh còn có bố Huy đang phụ rửa bớt mấy đồ nấu nướng đã dùng xong. Ngoài mùi mặn của món chính còn có mùi bơ sữa thơm nồng tỏa ra từ lò nướng bánh. Mẹ Huy đeo bao tay, lôi từ bên trong lò nướng ra cái bánh to đùng, to đến mức không biết ăn bao giờ mới hết.
- Châu lên gọi chị Hoa xuống ăn thôi con, cơm canh xong rồi.
- Vâng.
Chị Châu lướt qua hai đứa, chạy ngược lên tầng 2. Linh Nhi được mẹ Huy vẫy vẫy tới ngồi cạnh mình, đồng thời đẩy mấy món ngon tới trước mặt con bé:
- Con ăn đi, lát xong cả nhà đi lễ nhé!
- Dạ? Đi lễ gì ạ?
Linh Nhi dùng hai bàn tay đón lấy đôi đũa Huy chia cho, ngơ ngác hỏi lại. Mẹ Huy tỏ ra ngạc nhiên, tay vẫn xới cho con bé bát cơm đầy:
- Sao bác nghe Huy bảo bố mẹ con về quê rồi nên con rảnh nhỉ? Con có hẹn rồi à?
Linh Nhi quay sang nhìn Huy, phát hiện cậu quay đầu lảng tránh nên đành phải thành thật trả lời:
- Dạ không phải ạ, chỉ là không biết cháu có làm phiền gia đình bác không thôi ạ.
- Phiền gì mà phiền! Đi còn cầu cho hai chị tốt nghiệp thuận lợi, với cả cầu cho con với Huy đạt nhiều điểm cao.
Chị Linh Hoa và chị Mai Châu là hai chị em sinh đôi, tính cách khác nhau nhưng ngoại hình giống hệt. Hai chị hơn Huy và Nhi 8 tuổi. Chị Châu học Ngoại Thương, nhẽ ra tốt nghiệp sớm hơn nhưng còn nợ môn nên vẫn chưa ra được trường. Còn chị Hoa học Y, nốt năm nay là hoàn thành đủ 6 năm học theo chương trình học của trường đề ra.
Lúc mọi người ngồi vào bàn ăn đầy đủ, chị em Minh Huy liền theo thói quen nói "con mời bố mẹ ăn cơm". Chỉ có Linh Nhi là khác, nó mời một tràng dài từ lớn đến bé khiến mọi người phát sốc, đến đũa cũng không dám động:
- Dạ con mời bác trai ăn cơm, con mời bác gái ăn cơm. Dạ em mời chị Linh Hoa ăn cơm, em mời chị Mai Châu ăn cơm. Mời Huy ăn cơm.
Mời xong Linh Nhi định gắp thức ăn mà cúi xuống nhìn mãi không thấy người lớn gắp trước. Nó ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình liền ngại ngùng hỏi:
- S... sao thế ạ?
- Không có gì. Con gái ăn nhiều vào nhé!
Mẹ Huy gắp cho Linh Nhi một miếng sườn to, giục mọi người ăn nhanh kẻo nguội. Cơm nước xong xuôi, Linh Nhi xin dọn bát đỡ mà mẹ Huy nhất định không chịu. Thấy Linh Nhi quá nhiệt tình, bác gái đành nhờ nó đi cắt giùm hoa quả cho mọi người ăn tráng miệng. Ai ngờ con bé này không hiểu trong đầu nghĩ gì, nó lôi luôn mẹ Huy ra ngoài phòng khách, đưa dao và hoa quả cho Huy rồi đóng cửa phòng bếp lại.
- Huy gọt hoa quả đi Huy.
Giọng của Linh Nhi vang từ phòng bếp ra, có vẻ là nhờ vả nhưng ngữ khí lại không giống lắm. Tiếp theo mọi người trong nhà bắt đầu nghe thấy tiếng lạch xoạch rửa bát đĩa, cả tiếng xả nước tráng đồ vô cùng thuần thục.
Huy nhún vai, lôi mẹ mình đang đứng chết trân ở cửa ra bàn, cắt hoa quả cho mẹ ăn.
- Con bé này nó không được bình thường đúng không?
Chị Châu vẫn chưa ngừng dán mắt về phía bếp, nhóp nhép miếng cam vừa hỏi. Huy giơ tay lên ra dấu im lặng, quay sang bảo mẹ:
- Nghe nói ở nhà bạn ý là con cả của dòng bên ngoại, mấy việc thế này chắc là được người nhà dạy phải làm thế.
Bố mẹ Huy gật gù đồng tình, cảm thấy cũng dễ hiểu. Việc ăn xong khách hay chủ rửa bát luôn là chủ đề gây tranh cãi rất lớn. Xét theo hoàn cảnh của Linh Nhi, để tránh gây ra những lời bàn tán không đáng có, chắc hẳn con bé sẽ hành động như vậy.
Linh Nhi ở bên trong miệt mài rửa bát, bên ngoài mọi người bàn tán rôm rả. Minh Huy còn để hoa quả đã gọt sang một bên cho riêng Linh Nhi. Ngay khi nó vừa rửa bát xong bước ra, miếng táo đã được ấn vào miệng nó.
Minh Huy đưa nốt phần hoa quả dư vào tay Linh Nhi, chạy vào kiểm tra bếp núc. Bát đĩa được rửa rất gọn gàng, xếp vào đúng vị trí ban đầu. Đến lúc này rồi, Huy không những nghi ngờ suy nghĩ của Linh Nhi, mà còn nghi ngờ cả độ thuần thục của nó. Sao nó có thể để bát đũa vào đúng chỗ mẹ đã xếp như vậy?
- Sao mày biết chỗ nào để đồ gì mà xếp?
- Sao mày lại chạy vào kiểm tra làm gì?
Linh Nhi nhíu mày. Thằng cha này muốn kiểm tra xem nó rửa có sạch không hay gì? Minh Huy muốn giải thích nhưng Linh Nhi đã quay đầu bỏ ra phòng khách. Cậu đành thở dài, đi theo.
Mẹ Huy nói dắt Linh Nhi đi lễ cùng cả nhà hoá ra là nói thật. Linh Nhi được ngồi hàng dưới cùng của chiếc xe 7 chỗ, bên cạnh là cậu lớp trưởng lớp mới của con bé. Trông thấy Linh Nhi đeo khẩu trang trên xe, Huy mới hỏi:
- Say xe à?
- Ừ, nhưng chắc sẽ đến nơi nhanh đúng không?
- Ừ.
Minh Huy móc ra vỏ quýt mà cậu để dành từ lúc gọt hoa quả, xé đôi cho Nhi một nửa.
Ngày Tết nên đường vắng tanh, xe ô tô đi băng băng trên đường mà không gặp cản trở gì. Xe đi một lát liền dừng ở trước cánh cửa lớn trạm khắc hoa văn cổ kính, trông có vẻ giống nhà thờ tổ của dòng họ giàu có nào đó.
Lúc xuống xe, người gác cổng nhận ra bố mẹ Huy tới liền niềm nở tiếp đón. Trông thấy Linh Nhi, người gác nhà thờ mới hỏi:
- Con cái nhà ai đây bác?
- Bạn của con trai tôi bác ạ. Cháu nó sang chúc Tết nên tiện thể nhà tôi dắt đi cùng.
Mẹ Huy trả lời xong, mắt người gác cổng đột nhiên sáng lên, vui vẻ bắt tay bố mẹ mà lắc:
- Ôi, thế là cháu Huy nhà mình lớn rồi đấy. Tôi vẫn nhớ hồi trước nó bận học nên chả kết bạn với ai!
Bố mẹ Huy cười cười đáp 'vâng'. Ai cũng biết "Huy bận học" chỉ là lí do nói giảm nói tránh, chứ thật ra chả có đứa nào bận học tới mức không có nổi một đứa bạn. Tại Huy cục, hay vung nắm đấm, tính cách lại kì cục nên người ta sợ chả thèm chơi với Huy.
Người gác cổng khen hai chị nhà Huy thêm vài câu, rút tiền ra lì xì cho mấy đứa rồi mới dắt mọi người vào bên trong nhà thờ.
Nhà thờ tổ của dòng họ Minh Huy nhìn từ ngoài vào tưởng bé, hoá ra còn có cả khoảng sân rộng rợp bóng cây và kiến trúc xây dựng cầu kì. Mùng 1 Tết nên hương khói nghi ngút, lộc lá đầy bàn. Linh Nhi theo chân mọi người đến gian thờ chính, bên trong có các vị tổ của dòng họ được khắc tên và lồng trong khung mạ vàng.
Là người ngoài, Linh Nhi chỉ vào vái các tổ chứ không xưng tên. Con bé vô tình nghe được tiếng mẹ Huy lẩm nhẩm cầu sau khi vái xong, thấy tên mình vô tình đi kèm với tên của Minh Huy và hai chị trong miệng bác gái:
- Xin các tổ phù hộ cho cả nhà con luôn bình an mạnh khoẻ, cho các cháu đỗ đạt điểm cao. Cầu cho cháu Linh Nhi bạn của Huy cố gắng học tập đủ điểm lên lớp.
- ...
Đủ điểm để lên được lớp à...
Linh Nhi mơ màng nhớ đến khoảng thời gian trước khi mình chuyển đến trường mới. Đến điểm con bé còn chưa bao giờ dưới 8 nữa là sợ bị đúp lớp. Từ khi qua trường mới, sợ bị bạn bè để ý quan tâm hỏi bài rồi dần dần hỏi han về chuyện gia đình, trường cũ, Linh Nhi giấu nhẹm đi lực học của mình. Cứ lấy ví dụ như Huy và Nguyên, hai cậu nhóc vừa mới biết chút chút về Linh Nhi đã bắt đầu muốn đào sâu hơn về quá khứ của nó rồi.
Bố Minh Huy đại diện gia đình thắp nén hương, tiện tay rút lại mấy tờ tiền lộc trên bàn cúng. Bác trai đưa cho Minh Huy và các chị các tờ tiền mệnh giá cao thấp khác nhau. Tới lượt Linh Nhi, nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã được bác dúi vào tay tờ một trăm nghìn. Bác bảo:
- Học kỳ vừa rồi Linh Nhi có cố gắng nhưng chưa nhiều. Học kỳ sau điểm cao bác thưởng cho nhiều tờ hơn.
- Cháu cũng có phần ấy ạ?
Linh Nhi ngơ ngác hỏi lại, phát hiện cả nhà đều đang nhìn về phía mình. Chị Linh Hoa học giỏi nhất nên được tờ 500k xanh óng. Chị vui vẻ nói với Linh Nhi:
- Sao lại không nhỉ? Đằng nào thì cũng vái tổ rồi, thành con cháu trong nhà rồi thì có gì mà không?
Chị Châu góp lời:
- Bố mẹ chị sợ em đúp thì không có ai chơi với thằng Huy nên cho tiền khích lệ đấy.
Mẹ Huy quay sang đánh vào tay chị Châu một cái. Trước sự băn khoăn của Linh Nhi, Huy lẳng lặng đón lấy tiền từ tay bố, tiện thể nhét luôn vào túi áo khoác hộ Nhi.
- Nhận rồi giấu tiền đi đừng để mẹ biết. Để dành mà mua đồ ăn sáng chứ đừng ăn ké của Khôi Nguyên nữa.
Minh Huy thì thầm vào tai khiến Linh Nhi ngượng chín cả mặt, nó đành lí nhí cảm ơn bác trai.
***
Nhưng rồi ngày tháng tươi đẹp không dài. Mẹ sẽ tìm đến căn hộ, đòi Linh Nhi phải giao nộp hết tất cả số tiền mà nó kiếm được, lôi hai chị em trở về khu tập thể cũ, kèm theo đó là tiếng mắng chửi hai đứa ăn cháo đá bát vang vọng khắp cả khu. Mẹ sẽ khiến mọi sự cố gắng của Linh Nhi đổ sông đổ bể. Nó mãi mãi không thoát ra khỏi vòng tay của mẹ. Bởi gì mẹ là "mẹ" của Linh Nhi.
Điều hoà hai chiều chạy ro ro trên đầu, rèm cửa sổ kéo không kín để lọt chút ánh sáng vào. Linh Nhi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, người ướt đẫm mồ hôi. Nó hoảng loạn nhìn căn phòng lạ lẫm trước mặt, rồi lại xoay đầu sang nhìn người đang nằm cạnh mình. Linh Nhi gạt chăn, chạy vội về phía cửa phòng. Nỗi sợ không ngừng dâng lên trong đầu nó. Hình ảnh về một buổi sáng tỉnh dậy trần như nhộng, bên cạnh là người đàn ông không nhớ rõ tên, trông vừa xa lạ lại vừa có chút quen khó tả.
'Cạch', cửa đồng thời mở ra từ phía ngoài, khuôn mặt đầy nước mắt của Linh Nhi đâm sầm vào ngực của Huy. Cả người con bé phát run, lẩy bẩy ngồi quỵ xuống đất. Huy cũng nhận ra Linh Nhi có điểm không ổn, quỳ xuống hỏi han:
- Sao đấy? Mơ thấy cái gì à?
Huy vừa đánh răng xong, giọng nói của cậu ấm, còn mang theo mùi vị man mát của lá bạc hà. Chị Hoa đang nằm trên giường cũng bị tiếng động lay tỉnh, lồm cồm bò dậy xem.
Mẹ từng dạy nếu có người cảm thấy bất an, hãy ôm họ thật chặt và vỗ nhẹ vào lưng. Hai chị em nhà Huy làm rất tốt theo lời dạy, ôm chặt Linh Nhi đang không ngừng khóc nhè ở cửa phòng. Tới khi chị Mai Châu đánh răng xong đi ra ngoài, trông thấy cảnh tượng kì dị đó, chị không khỏi khó hiểu bật thốt:
- Cái khỉ gì vậy?
Chị Hoa vẫn còn đang ngái ngủ, ôm lấy Linh Nhi từ phía sau theo bản năng. Minh Huy thì lấy ống tay áo lau nước mắt cho Linh Nhi, chốc chốc lại hỏi con bé đã bình tĩnh hơn chưa, đoạn dắt nó đi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.
Giờ đã gần trưa, mẹ đang xào nấu thơm nức mũi ở tầng dưới. Chị Hoa muốn ngủ thêm, đợi hai đứa nhỏ rời khỏi xong liền đóng cửa phòng ngủ tiếp. Linh Nhi được Huy đưa cho cái khăn mặt mới, sau đó bị đẩy vào nhà vệ sinh trong trạng thái ngơ ngẩn. Tới lúc này nó mới bình tĩnh lại, nhớ ra hôm qua mình đã sang nhà Huy chúc Tết và ngủ lại đây, chứ không có người đàn ông lạ và cơ thể trần trụi nào lặp lại cả.
- Ngại chết mất...
Nhìn khuôn mặt ướt nhẹp và mái tóc rối bù của mình trong gương, Linh Nhi bối rối làm vệ sinh cá nhân. Bộ quần áo tối hôm qua của Linh Nhi vẫn được treo ngay trên tường. Thấy có nước nóng, nó tắm ù qua cho bớt mồ hôi rồi thay quần áo. Xong xuôi, Linh Nhi bước ra cửa, giật mình hét toáng lên vì Huy vẫn đang đứng chờ ở đấy.
- Xong rồi à, xuống ăn cơm.
Huy nhẹ nhàng xoa đầu con bé, đưa nó xuống dưới phòng ăn. Trông Huy rất thản nhiên trước biểu hiện không hề bình thường của Linh Nhi. Con bé cứ đoán là Huy sẽ tra hỏi gì đó cơ. Song Huy có vẻ cũng đoán ra sự bối rối trong nội tâm nó. Lúc xuống cầu thang, cậu chủ động giải thích:
- Nhà tao có chị Châu cũng hay mơ với mộng du xong khóc lóc ầm ĩ. Cả nhà tao cũng quen rồi.
- À...
Linh Nhi nghe xong không biết nên vui hay buồn. Tại Huy dùng từ "khóc lóc ầm ĩ" ấy...
Xuống dưới tầng 1, mẹ Huy đang nấu ăn trong bếp, bên cạnh còn có bố Huy đang phụ rửa bớt mấy đồ nấu nướng đã dùng xong. Ngoài mùi mặn của món chính còn có mùi bơ sữa thơm nồng tỏa ra từ lò nướng bánh. Mẹ Huy đeo bao tay, lôi từ bên trong lò nướng ra cái bánh to đùng, to đến mức không biết ăn bao giờ mới hết.
- Châu lên gọi chị Hoa xuống ăn thôi con, cơm canh xong rồi.
- Vâng.
Chị Châu lướt qua hai đứa, chạy ngược lên tầng 2. Linh Nhi được mẹ Huy vẫy vẫy tới ngồi cạnh mình, đồng thời đẩy mấy món ngon tới trước mặt con bé:
- Con ăn đi, lát xong cả nhà đi lễ nhé!
- Dạ? Đi lễ gì ạ?
Linh Nhi dùng hai bàn tay đón lấy đôi đũa Huy chia cho, ngơ ngác hỏi lại. Mẹ Huy tỏ ra ngạc nhiên, tay vẫn xới cho con bé bát cơm đầy:
- Sao bác nghe Huy bảo bố mẹ con về quê rồi nên con rảnh nhỉ? Con có hẹn rồi à?
Linh Nhi quay sang nhìn Huy, phát hiện cậu quay đầu lảng tránh nên đành phải thành thật trả lời:
- Dạ không phải ạ, chỉ là không biết cháu có làm phiền gia đình bác không thôi ạ.
- Phiền gì mà phiền! Đi còn cầu cho hai chị tốt nghiệp thuận lợi, với cả cầu cho con với Huy đạt nhiều điểm cao.
Chị Linh Hoa và chị Mai Châu là hai chị em sinh đôi, tính cách khác nhau nhưng ngoại hình giống hệt. Hai chị hơn Huy và Nhi 8 tuổi. Chị Châu học Ngoại Thương, nhẽ ra tốt nghiệp sớm hơn nhưng còn nợ môn nên vẫn chưa ra được trường. Còn chị Hoa học Y, nốt năm nay là hoàn thành đủ 6 năm học theo chương trình học của trường đề ra.
Lúc mọi người ngồi vào bàn ăn đầy đủ, chị em Minh Huy liền theo thói quen nói "con mời bố mẹ ăn cơm". Chỉ có Linh Nhi là khác, nó mời một tràng dài từ lớn đến bé khiến mọi người phát sốc, đến đũa cũng không dám động:
- Dạ con mời bác trai ăn cơm, con mời bác gái ăn cơm. Dạ em mời chị Linh Hoa ăn cơm, em mời chị Mai Châu ăn cơm. Mời Huy ăn cơm.
Mời xong Linh Nhi định gắp thức ăn mà cúi xuống nhìn mãi không thấy người lớn gắp trước. Nó ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình liền ngại ngùng hỏi:
- S... sao thế ạ?
- Không có gì. Con gái ăn nhiều vào nhé!
Mẹ Huy gắp cho Linh Nhi một miếng sườn to, giục mọi người ăn nhanh kẻo nguội. Cơm nước xong xuôi, Linh Nhi xin dọn bát đỡ mà mẹ Huy nhất định không chịu. Thấy Linh Nhi quá nhiệt tình, bác gái đành nhờ nó đi cắt giùm hoa quả cho mọi người ăn tráng miệng. Ai ngờ con bé này không hiểu trong đầu nghĩ gì, nó lôi luôn mẹ Huy ra ngoài phòng khách, đưa dao và hoa quả cho Huy rồi đóng cửa phòng bếp lại.
- Huy gọt hoa quả đi Huy.
Giọng của Linh Nhi vang từ phòng bếp ra, có vẻ là nhờ vả nhưng ngữ khí lại không giống lắm. Tiếp theo mọi người trong nhà bắt đầu nghe thấy tiếng lạch xoạch rửa bát đĩa, cả tiếng xả nước tráng đồ vô cùng thuần thục.
Huy nhún vai, lôi mẹ mình đang đứng chết trân ở cửa ra bàn, cắt hoa quả cho mẹ ăn.
- Con bé này nó không được bình thường đúng không?
Chị Châu vẫn chưa ngừng dán mắt về phía bếp, nhóp nhép miếng cam vừa hỏi. Huy giơ tay lên ra dấu im lặng, quay sang bảo mẹ:
- Nghe nói ở nhà bạn ý là con cả của dòng bên ngoại, mấy việc thế này chắc là được người nhà dạy phải làm thế.
Bố mẹ Huy gật gù đồng tình, cảm thấy cũng dễ hiểu. Việc ăn xong khách hay chủ rửa bát luôn là chủ đề gây tranh cãi rất lớn. Xét theo hoàn cảnh của Linh Nhi, để tránh gây ra những lời bàn tán không đáng có, chắc hẳn con bé sẽ hành động như vậy.
Linh Nhi ở bên trong miệt mài rửa bát, bên ngoài mọi người bàn tán rôm rả. Minh Huy còn để hoa quả đã gọt sang một bên cho riêng Linh Nhi. Ngay khi nó vừa rửa bát xong bước ra, miếng táo đã được ấn vào miệng nó.
Minh Huy đưa nốt phần hoa quả dư vào tay Linh Nhi, chạy vào kiểm tra bếp núc. Bát đĩa được rửa rất gọn gàng, xếp vào đúng vị trí ban đầu. Đến lúc này rồi, Huy không những nghi ngờ suy nghĩ của Linh Nhi, mà còn nghi ngờ cả độ thuần thục của nó. Sao nó có thể để bát đũa vào đúng chỗ mẹ đã xếp như vậy?
- Sao mày biết chỗ nào để đồ gì mà xếp?
- Sao mày lại chạy vào kiểm tra làm gì?
Linh Nhi nhíu mày. Thằng cha này muốn kiểm tra xem nó rửa có sạch không hay gì? Minh Huy muốn giải thích nhưng Linh Nhi đã quay đầu bỏ ra phòng khách. Cậu đành thở dài, đi theo.
Mẹ Huy nói dắt Linh Nhi đi lễ cùng cả nhà hoá ra là nói thật. Linh Nhi được ngồi hàng dưới cùng của chiếc xe 7 chỗ, bên cạnh là cậu lớp trưởng lớp mới của con bé. Trông thấy Linh Nhi đeo khẩu trang trên xe, Huy mới hỏi:
- Say xe à?
- Ừ, nhưng chắc sẽ đến nơi nhanh đúng không?
- Ừ.
Minh Huy móc ra vỏ quýt mà cậu để dành từ lúc gọt hoa quả, xé đôi cho Nhi một nửa.
Ngày Tết nên đường vắng tanh, xe ô tô đi băng băng trên đường mà không gặp cản trở gì. Xe đi một lát liền dừng ở trước cánh cửa lớn trạm khắc hoa văn cổ kính, trông có vẻ giống nhà thờ tổ của dòng họ giàu có nào đó.
Lúc xuống xe, người gác cổng nhận ra bố mẹ Huy tới liền niềm nở tiếp đón. Trông thấy Linh Nhi, người gác nhà thờ mới hỏi:
- Con cái nhà ai đây bác?
- Bạn của con trai tôi bác ạ. Cháu nó sang chúc Tết nên tiện thể nhà tôi dắt đi cùng.
Mẹ Huy trả lời xong, mắt người gác cổng đột nhiên sáng lên, vui vẻ bắt tay bố mẹ mà lắc:
- Ôi, thế là cháu Huy nhà mình lớn rồi đấy. Tôi vẫn nhớ hồi trước nó bận học nên chả kết bạn với ai!
Bố mẹ Huy cười cười đáp 'vâng'. Ai cũng biết "Huy bận học" chỉ là lí do nói giảm nói tránh, chứ thật ra chả có đứa nào bận học tới mức không có nổi một đứa bạn. Tại Huy cục, hay vung nắm đấm, tính cách lại kì cục nên người ta sợ chả thèm chơi với Huy.
Người gác cổng khen hai chị nhà Huy thêm vài câu, rút tiền ra lì xì cho mấy đứa rồi mới dắt mọi người vào bên trong nhà thờ.
Nhà thờ tổ của dòng họ Minh Huy nhìn từ ngoài vào tưởng bé, hoá ra còn có cả khoảng sân rộng rợp bóng cây và kiến trúc xây dựng cầu kì. Mùng 1 Tết nên hương khói nghi ngút, lộc lá đầy bàn. Linh Nhi theo chân mọi người đến gian thờ chính, bên trong có các vị tổ của dòng họ được khắc tên và lồng trong khung mạ vàng.
Là người ngoài, Linh Nhi chỉ vào vái các tổ chứ không xưng tên. Con bé vô tình nghe được tiếng mẹ Huy lẩm nhẩm cầu sau khi vái xong, thấy tên mình vô tình đi kèm với tên của Minh Huy và hai chị trong miệng bác gái:
- Xin các tổ phù hộ cho cả nhà con luôn bình an mạnh khoẻ, cho các cháu đỗ đạt điểm cao. Cầu cho cháu Linh Nhi bạn của Huy cố gắng học tập đủ điểm lên lớp.
- ...
Đủ điểm để lên được lớp à...
Linh Nhi mơ màng nhớ đến khoảng thời gian trước khi mình chuyển đến trường mới. Đến điểm con bé còn chưa bao giờ dưới 8 nữa là sợ bị đúp lớp. Từ khi qua trường mới, sợ bị bạn bè để ý quan tâm hỏi bài rồi dần dần hỏi han về chuyện gia đình, trường cũ, Linh Nhi giấu nhẹm đi lực học của mình. Cứ lấy ví dụ như Huy và Nguyên, hai cậu nhóc vừa mới biết chút chút về Linh Nhi đã bắt đầu muốn đào sâu hơn về quá khứ của nó rồi.
Bố Minh Huy đại diện gia đình thắp nén hương, tiện tay rút lại mấy tờ tiền lộc trên bàn cúng. Bác trai đưa cho Minh Huy và các chị các tờ tiền mệnh giá cao thấp khác nhau. Tới lượt Linh Nhi, nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã được bác dúi vào tay tờ một trăm nghìn. Bác bảo:
- Học kỳ vừa rồi Linh Nhi có cố gắng nhưng chưa nhiều. Học kỳ sau điểm cao bác thưởng cho nhiều tờ hơn.
- Cháu cũng có phần ấy ạ?
Linh Nhi ngơ ngác hỏi lại, phát hiện cả nhà đều đang nhìn về phía mình. Chị Linh Hoa học giỏi nhất nên được tờ 500k xanh óng. Chị vui vẻ nói với Linh Nhi:
- Sao lại không nhỉ? Đằng nào thì cũng vái tổ rồi, thành con cháu trong nhà rồi thì có gì mà không?
Chị Châu góp lời:
- Bố mẹ chị sợ em đúp thì không có ai chơi với thằng Huy nên cho tiền khích lệ đấy.
Mẹ Huy quay sang đánh vào tay chị Châu một cái. Trước sự băn khoăn của Linh Nhi, Huy lẳng lặng đón lấy tiền từ tay bố, tiện thể nhét luôn vào túi áo khoác hộ Nhi.
- Nhận rồi giấu tiền đi đừng để mẹ biết. Để dành mà mua đồ ăn sáng chứ đừng ăn ké của Khôi Nguyên nữa.
Minh Huy thì thầm vào tai khiến Linh Nhi ngượng chín cả mặt, nó đành lí nhí cảm ơn bác trai.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.