Chương 23: Giải nhất
Yinii_ustei
22/08/2024
- Hay là đừng đi uống nước nữa, đi xem phim đi?
Nhung vừa đề xuất đã nhận được sự đồng tình của cả Duy và Nam. Khôi Nguyên dịu dàng đội mũ bảo hiểm lên cho Nhi, hỏi nhỏ:
- Bé Hạt Tiêu muốn đi không?
- Chắc là thôi...
Số dư trong tài khoản của Linh Nhi hiện tại chỉ còn chấp chới ba con số, đủ trả tiền bữa thịt. Nó ngập ngừng, không dám đi chơi với hội bạn Nguyên. Chỉ tiếc Khôi Nguyên là một thằng nhóc tinh tế, cậu biết rõ Nhi đang nghĩ gì. Nguyên dí ngón tay vào cái đầu bé nhỏ chứa nhiều tâm sự của Nhi, cố chấp lôi nó lên xe, cực kỳ sĩ nắm hai cánh tay nó ôm vào eo mình:
- Rạp chiếu phim đang có chương trình mua một tặng một đấy! Mua một Khôi Nguyên tặng một vé xem phim nè!
Khôi Nguyên nói hơi to, đám thằng Duy đang đứng cạnh lấy xe vô tình nghe thấy lập tức thi nhau nín cười, sợ lỡ mồm phụt ra thì Khôi Nguyên ngại. Hành động của Nguyên hoàn toàn vả đôm đốp vào lời cậu từng nói với đám thằng Duy, "tao không thích Nhi, tao cảm mến nó". Duy gạt chỗ để chân cho Nhung, nhỏ giọng thủ thỉ với người yêu:
- Nó thích con Nhi chắc luôn!
- Thì chả... Nhi xinh vãi, còn đáng yêu nữa.
Nhung có ấn tượng khá tốt về Linh Nhi nên cô bạn không bất ngờ lắm. Dù vậy, Nhung vẫn âm thầm thở dài khi nhìn về phía Chi đang hậm hực rầu rĩ phía sau xe Nam. Cái hội này chơi với nhau từ cấp II, trừ Nguyên và Duy đã thân nhau từ trước thì những người còn lại đều có cùng khoảng thời gian gắn bó. Đi cùng nhau gần 5 năm, Nhung hiểu rõ tính Chi, cũng ngầm dung túng cho những hành động thân mật của Chi với Nguyên. Nhưng giờ Nguyên đã có người mình thích, thật lòng Nhung muốn Chi sẽ mạnh dạn xác định tình cảm của mình, hoặc dừng hẳn việc thân thiết thái quá với Nguyên lại nếu có ý định giấu kín phần tình cảm kia.
Bản thân Nhung là một người khá cởi mở với những mối quan hệ mập mờ. Song, bài phốt về Linh Nhi quá lớn, nếu Khôi Nguyên không thấy có vấn đề gì tức là Nhi trong câu chuyện vô tội. Một cô gái từng phải trải qua quãng đường gập ghềnh như thế không đáng bị dính vào mối quan hệ tình cảm không rõ ràng giữa Chi và Nguyên.
Khôi Nguyên hồi cấp II là tay chơi có tiếng, nhập nhằng hết bạn này tới bạn nọ. Chi đã thích Nguyên từ lâu nhưng không chịu tiến tới, cứ mãi dừng chân ở cái danh hiệu bạn bè để được độc chiếm một mình một vị trí trong lòng Nguyên. Giờ đây Nguyên đã khác, nếu Chi không muốn bị bỏ lại trong vòng tròn này thì nó cũng buộc phải thay đổi theo.
Linh Nhi ngượng ngùng ngồi im trên xe, con bé đứng từ chỗ này vẫn nghe rõ mồm một tiếng cười khúc khích của đám thằng Duy. Không hiểu Nguyên điếc hay gì, cậu vẫn nhởn nhơ nổ máy, miệng còn huýt sáo trông rõ yêu đời.
- Hay là mày cứ đi với các bạn đi... Tao bắt xe về cũng được...
Lắng nghe âm thanh rụt rè phát ra từ phía sau, Khôi Nguyên lập tức thở dài. Cậu xoay người xoa đầu con bé an ủi, tiếp đến quay sang gọi đám bạn:
- Ê, tao xem hết phim đang chiếu ở rạp rồi. Mình đi uống trà chanh đê!
- Cũng được.
Duy đồng ý, bảo Nhung tìm đường ra quán trà chanh gần nhất. Linh Nhi ngồi phía sau âm thầm cảm động, núp mặt vào lưng Khôi Nguyên.
- Trời ơi đầu ngốc này, cảm động rồi đúng không hả?
- Xem ít review phim thôi, tao đánh mày bây giờ đấy!
Linh Nhi bị Nguyên chọc cười, không còn nghĩ quá nhiều về dự định đi xem phim nữa. Thật may là buổi uống nước sau đó cũng diễn ra suôn sẻ. Nhung nhìn dòng tin nhắn đã nhận được câu trả lời của Nguyên, chẹp miệng rồi lặng lẽ thoát máy.
Thứ 2 đầu tuần, ngay tiết đầu là tiết chào cờ. Sau tiết mục trao giải cho lớp thi đua đứng nhất tuần, ban giám hiệu bắt đầu công bố giải vẽ báo tường mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Theo tên gọi, lớp trưởng các lớp đạt giải khuyến khích và giải ba được lên nhận bằng khen. Còn lại hai giải nhì và một giải nhất, thầy mời ba lớp trưởng thuộc ba lớp lên nhận giải chung luôn.
- Giải nhì gồm có... lớp 11A3 và lớp 12TN7...
Phía dưới sân trường bắt đầu vang lên tiếng hoan hô của học sinh hai lớp. Trước khi buổi trao giải diễn ra, thầy Long đã dặn trước trong Zalo rằng nếu lớp mình mà được giải nhất thì thầy sẽ cho nghỉ tiết Tiếng Anh hôm nay để ăn liên hoan, còn không thì cả lớp phải làm bài kiểm tra 15 phút. Mọi người mong chờ lắm. Có thằng còn to mồm gáy Linh Nhi làm kỳ công như vậy lớp thể nào cũng đứng nhất. Tin nhắn đó được nhận lượt tương tác khá cao trong nhóm lớp, nên ai cũng hi vọng và mong chờ một chiến thắng vang dội để có dịp gáy vang trời.
- Giải nhất thuộc về...
Thầy trong ban giám hiệu ngập ngừng khiến đám học sinh hồi hộp la ó. Xung quanh phát ra vài tiếng đồn thổi, nhất là những hàng ghế ở cuối sân, tiếng xì xào to nhỏ đổ dồn về lớp 10D5 đến nỗi nhân vật chính trong câu chuyện là Linh Nhi còn nghe rõ mồn một:
- Bọn 10D5 thắng rồi, làm kỳ công thế cơ mà!
- Ai bảo! Tao nghe cô tao nói lớp đó vẽ ít mà thủ công thì nhiều. Yêu cầu của trường là "vẽ" tranh cơ mà!
- Thế thì một là chúng nó thắng chắc, hai là chúng nó thua dập mặt vì lệch đề.
- Cái con bé gì gì của lớp đấy vẽ, cũng xinh.
- Thế á? Bạn tao học lớp đấy bảo nó dị lắm, đi học mà cứ đeo khẩu trang trông như con gà rù.
- Đâu, mày xem story (tin 24 giờ) của Khôi Nguyên lớp đấy chưa? Cái story mà đăng được mấy phút xóa luôn ý. Chính là cái con bé vẽ tranh đấy đấy, xinh mà!
- Kia kìa, nó kia phải không?
Cả đống ánh mắt đổ dồn về phía này. Nhi và Nguyên đang thậm thụt chia nhau nửa ổ bánh mì ở hàng cuối thì bị sặc, phải cố nhai nốt kẻo nghẹn. Đã ăn lén trong giờ chào cờ rồi còn bị soi mói, lát bác giám thị ra đây thể nào cũng dí chết cả hai đứa cho xem.
Lớp 10D5 cũng nghe tiếng ồn ào, không tự chủ mà quay xuống nhìn hai đứa bạn đang thộn mặt ở hàng dưới. Huy ngồi đầu dãy thấy hai má Linh Nhi phồng ra vì ngậm bánh mì trông rõ hài, không kìm được hơi phụt cười. Khôi Nguyên len lén đưa chai nước ngọt qua cho Nhi, giục:
- Uống nước rồi giấu đi, bác giám thị nhìn thấy rồi!
- Ưm ưm...
Linh Nhi cố gắng nuốt thật nhanh miếng bánh mì, ném luôn phần còn lại vào trong túi nilon rồi dúi vào cặp Khôi Nguyên. Khi bác giám thị tới thì hai đứa đã phi tang xong chứng cứ, giả vờ ngồi nghiêm chỉnh nghe kết quả mà lưng toát mồ hôi hột.
- Và giải nhất cuộc thi vẽ báo tường xin được trao cho lớp - 10D5!
Cả đám học sinh lớp 10D5 nhảy cẫng lên, hò reo ầm trời. Minh Huy nghe tên, khoan thai bước lên nhận giải. Hôm nay cậu vuốt tóc, quần áo chỉnh chu và đi giày mới toanh như thể đã đoán trước được điều gì. Huy đứng giữa hai bạn nhận giải nhì trên sân khấu, trông cao lêu nghêu, tấm bằng khen giải nhất mà cậu cầm cũng hoành tráng hơn hẳn so với hai bạn còn lại. Ban giám hiệu bắt tay từng người, chụp ảnh lưu giữ kỷ niệm. Huy nghiêng đầu trước máy ảnh cho có, nhưng bộ dạng bất cần mọt sách của cậu lại khiến một số người rất mê.
Thầy Long ngồi trên hàng ghế gần sân khấu thấy học sinh lớp mình chủ nhiệm đang xúm lại cảm ơn Linh Nhi, ẩn ý quay đầu sang chỗ khác.
Ban giám hiệu tặng cho Huy một bó hoa lớn, nhắc cậu xuống nhớ trao lại cho thầy Long để cảm ơn thầy. Huy liếc nhìn thầy Long, thấy thầy lắc đầu ra hiệu mới chịu bước xuống bên dưới. Cậu đi một mạch từ đầu hàng tới cuối hàng, tay cầm tấm bảng giải nhất và đóa hoa to. Hình ảnh cậu học sinh cao lớn cầm hoa sải bước rất nổi bật, tất cả mọi người đều đoán xem cậu định làm gì.
Gió tháng 3 làm tóc Huy tung bay, đôi giày trắng đều đặn từng nhịp bật lên giữa đám học sinh đang lục tục di chuyển về chỗ ngồi. Huy đột ngột ngồm xổm xuống trước mặt Linh Nhi, nhíu mày vươn tay phủi cái miệng đang dính đầy vụn bánh mì rồi nhét hoa vào tay nó. Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của mọi người, Huy đứng dậy mắng một câu, vẻ mặt chán ghét bỏ lên đầu hàng:
- Đần thật.
Linh Nhi nghe được tiếng Huy mắng mình, mắt trợn to đầy ấm ức. Nó quay sang nhìn Khôi Nguyên đầy hờn giận. Nguyên phì cười, xoa đầu dỗ dành Nhi:
- Linh Nhi mang giải nhất về cho lớp mình rồi, giỏi quá đi mất!
- Ừ, tao mang giải nhất về, tao đần chỗ nào?
Cả cơ thể bé nhỏ của Nhi chìm nghỉm trong hoa và tấm bằng giải nhất. Khôi Nguyên lè lưỡi, thấy nó đáng yêu quá nên mới trêu:
- Mày không đần, mày khôn mà. Vừa khôn vừa ngú.
- ...
Linh Nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu "vừa khôn vừa ngú" là cái gì. Mãi tới khi lên lớp nó mới ngộ ra, dỗi không tiếp chuyện Khôi Nguyên cả buổi học.
Học kì II lớp 10 thoáng chống đã kết thúc. Tới khi ta nhận ra, nó đã trôi tuột khỏi vai từ bao giờ.
Linh Nhi đem về giải nhất cuộc thi vẽ cho lớp, được mệnh danh là thiếu nữ "cầm giày thi họa". Bạn bè trong lớp cũng thân thiết với con bé hơn, mỗi lần chuyện có gì liên quan tới vẽ vời hay trang trí, mọi người đều tự giác nhớ đến Linh Nhi.
Bảng điểm tổng kết của cả lớp được trả về công khai. Huy vẫn giữ vị trí tốp đầu như thường lệ. Linh Nhi ỏn ẻn dè dặt ló mặt ở vị trí số 10, có lẽ lại đang toan tính điều gì đó. Điều mọi người hứng thú nhất là Khôi Nguyên lại có thành tích học tập đứng thứ 15/41. Kết quả này đã khiến đám học trò nổ ra một cuộc bàn tán lớn chưa từng có trong lịch sử nội bộ lớp 10D5.
Ban đầu các bạn còn cho rằng Nguyên được Linh Nhi giúp nên điểm cao lên một tí là chuyện bình thường. Nhưng khi đối chiếu với điểm thành phần chi tiết của từng môn, mọi người đau đầu phát hiện ra thằng cu ấy điểm hệ số 2 và 3 chỉ hơi kém chút, còn lại điểm miệng, điểm kiểm tra 15 phút, nhất là của những môn học thuộc đều rất cao.
Suốt cả học kì qua Khôi Nguyên rất tích cực lên bảng kiểm tra bài. Mặc dù cậu trả lời như một trò hề nhưng các thầy cô cũng tạm chấp nhận sự cố gắng trong từng đáp án. Nhóm ba người Nhi - Huy - Nguyên học nhóm chung với nhau nhiều tới nỗi các thầy cô đã quen với việc cùng một bài tập nhưng cách giải và cách trình bày của Nguyên có thể giống hệt Nhi hoặc Huy.
- Thầy thật sự rất bất ngờ về mày luôn đấy Nguyên!
Thầy Long nhìn bảng điểm, đắc ý khen ngợi. Mắt liếc thấy thằng bé vẫn còn đang bận khoe mẽ gì đó với Nhi, thầy chẹp miệng, chuyển sang nhận xét những người khác.
- Trình Hạ Linh Nhi vì sao thi đợt này kém thế em, có thể cho thầy biết lí do không?
Linh Nhi mím môi, làm sao dám nói với thầy rằng, vì sợ phụ huynh phải kí vào bảng điểm thi nên nó không dám làm càn như hồi giữa học kì? Con bé rụt rè đứng dậy, bắt đầu rưng rưng diễn xuất:
- Dạ, đợt thi này sức khỏe em không ổn lắm. Khụ khụ... Em chưa khỏi ốm ạ.
- Em ốm mà Nguyên với Huy lại chịu cho em uống nước đá à?
Thầy Long tinh ý chỉ vào cốc nước có hai ống hút trước bàn Nhi Nguyên, nhướng mày hỏi. Linh Nhi im tịt, hích chân ra hiệu cầu cứu Khôi Nguyên. Khôi Nguyên bắt sóng nhanh, vội vàng đặt cốc nước ra bàn sau, đổi trắng thay đen nói:
- Cốc của Chi em mượn lên uống thôi thầy!
- À, thế là dạo này mày với Chi vẫn còn uống chung cốc nước à em?
Lần này tới lượt Khôi Nguyên tịt ngòi. Thầy Long ra hiệu cho Linh Nhi ngồi xuống, trong lòng đã biết tỏng trò vặt của mấy đứa học trò. Thầy nhận xét và khen ngợi cả lớp xong liền giao cho mấy bạn nam đi bê phần thưởng về. Khôi Nguyên và Minh Huy thuộc dạng cao to lập tức bị đùn đi lấy cùng vài bạn nam khác. Sau khi chúng nó ra khỏi lớp, thầy mới gọi Linh Nhi lên bục nói chuyện riêng.
Bọn ở dưới không nghe rõ Nhi và thầy đã nói những gì vì giọng cả hai đều rất bé. Lớp chỉ thấy thầy đưa cho Nhi một phong bì, trên đó ghi là học bổng gì đó không rõ. Linh Nhi vừa mới cúi đầu cảm ơn thì lập tức bị thầy mắng cho một trận.
- Đây vốn dĩ là tiền thưởng cho người có thành tích học tập đứng đầu lớp. Năm nay bạn đứng đầu lớp mình là Huy lại nhờ thầy chuyển phần học bổng này sang cho em. Mà thầy nhìn điểm thi em đợt này xong thì thấy thấy em không xứng đáng nhận lắm đâu Nhi ạ.
- ...
- Dù kết quả thi của em có thế nào thì phần học bổng này Huy vẫn sẽ đưa cho em thôi. Nhưng tự em phải làm sao cho bản thân mình xứng với thiện chí của bạn, chứ không phải trông như được bố thí với đống điểm số thế này, em hiểu không?
Linh Nhi cúi gằm mặt không đáp, đợi tới khi thầy Long mắng chán chê rồi mới xin phép về chỗ ngồi. Con bé lặng lẽ giấu phong bì vào trong cặp, từ chối giải thích cho mọi lời hỏi han của các bạn trong lớp. Thái độ của nó khiến thầy Long khó có thể đoán được nó đang nghĩ gì. Dù vậy, thầy biết chắc lời thầy nói sẽ đả động được phần nào tới con bé có lòng tự tôn cao ngầm như Linh Nhi.
Tiết sinh hoạt cuối cùng của năm học lớp 10 diễn ra trong bầu không khí hoà hợp và vui vẻ. Có một số người tuy khó chịu nhưng chẳng thể làm gì được ai. Bởi đối tượng mà họ nhắm tới đã được bảo vệ bởi những thế lực mà họ không tiện nhắc đến.
Như cái cách mà Linh Nhi âm thầm được bao bọc bởi thầy Long chủ nhiệm.
***
Nhung vừa đề xuất đã nhận được sự đồng tình của cả Duy và Nam. Khôi Nguyên dịu dàng đội mũ bảo hiểm lên cho Nhi, hỏi nhỏ:
- Bé Hạt Tiêu muốn đi không?
- Chắc là thôi...
Số dư trong tài khoản của Linh Nhi hiện tại chỉ còn chấp chới ba con số, đủ trả tiền bữa thịt. Nó ngập ngừng, không dám đi chơi với hội bạn Nguyên. Chỉ tiếc Khôi Nguyên là một thằng nhóc tinh tế, cậu biết rõ Nhi đang nghĩ gì. Nguyên dí ngón tay vào cái đầu bé nhỏ chứa nhiều tâm sự của Nhi, cố chấp lôi nó lên xe, cực kỳ sĩ nắm hai cánh tay nó ôm vào eo mình:
- Rạp chiếu phim đang có chương trình mua một tặng một đấy! Mua một Khôi Nguyên tặng một vé xem phim nè!
Khôi Nguyên nói hơi to, đám thằng Duy đang đứng cạnh lấy xe vô tình nghe thấy lập tức thi nhau nín cười, sợ lỡ mồm phụt ra thì Khôi Nguyên ngại. Hành động của Nguyên hoàn toàn vả đôm đốp vào lời cậu từng nói với đám thằng Duy, "tao không thích Nhi, tao cảm mến nó". Duy gạt chỗ để chân cho Nhung, nhỏ giọng thủ thỉ với người yêu:
- Nó thích con Nhi chắc luôn!
- Thì chả... Nhi xinh vãi, còn đáng yêu nữa.
Nhung có ấn tượng khá tốt về Linh Nhi nên cô bạn không bất ngờ lắm. Dù vậy, Nhung vẫn âm thầm thở dài khi nhìn về phía Chi đang hậm hực rầu rĩ phía sau xe Nam. Cái hội này chơi với nhau từ cấp II, trừ Nguyên và Duy đã thân nhau từ trước thì những người còn lại đều có cùng khoảng thời gian gắn bó. Đi cùng nhau gần 5 năm, Nhung hiểu rõ tính Chi, cũng ngầm dung túng cho những hành động thân mật của Chi với Nguyên. Nhưng giờ Nguyên đã có người mình thích, thật lòng Nhung muốn Chi sẽ mạnh dạn xác định tình cảm của mình, hoặc dừng hẳn việc thân thiết thái quá với Nguyên lại nếu có ý định giấu kín phần tình cảm kia.
Bản thân Nhung là một người khá cởi mở với những mối quan hệ mập mờ. Song, bài phốt về Linh Nhi quá lớn, nếu Khôi Nguyên không thấy có vấn đề gì tức là Nhi trong câu chuyện vô tội. Một cô gái từng phải trải qua quãng đường gập ghềnh như thế không đáng bị dính vào mối quan hệ tình cảm không rõ ràng giữa Chi và Nguyên.
Khôi Nguyên hồi cấp II là tay chơi có tiếng, nhập nhằng hết bạn này tới bạn nọ. Chi đã thích Nguyên từ lâu nhưng không chịu tiến tới, cứ mãi dừng chân ở cái danh hiệu bạn bè để được độc chiếm một mình một vị trí trong lòng Nguyên. Giờ đây Nguyên đã khác, nếu Chi không muốn bị bỏ lại trong vòng tròn này thì nó cũng buộc phải thay đổi theo.
Linh Nhi ngượng ngùng ngồi im trên xe, con bé đứng từ chỗ này vẫn nghe rõ mồm một tiếng cười khúc khích của đám thằng Duy. Không hiểu Nguyên điếc hay gì, cậu vẫn nhởn nhơ nổ máy, miệng còn huýt sáo trông rõ yêu đời.
- Hay là mày cứ đi với các bạn đi... Tao bắt xe về cũng được...
Lắng nghe âm thanh rụt rè phát ra từ phía sau, Khôi Nguyên lập tức thở dài. Cậu xoay người xoa đầu con bé an ủi, tiếp đến quay sang gọi đám bạn:
- Ê, tao xem hết phim đang chiếu ở rạp rồi. Mình đi uống trà chanh đê!
- Cũng được.
Duy đồng ý, bảo Nhung tìm đường ra quán trà chanh gần nhất. Linh Nhi ngồi phía sau âm thầm cảm động, núp mặt vào lưng Khôi Nguyên.
- Trời ơi đầu ngốc này, cảm động rồi đúng không hả?
- Xem ít review phim thôi, tao đánh mày bây giờ đấy!
Linh Nhi bị Nguyên chọc cười, không còn nghĩ quá nhiều về dự định đi xem phim nữa. Thật may là buổi uống nước sau đó cũng diễn ra suôn sẻ. Nhung nhìn dòng tin nhắn đã nhận được câu trả lời của Nguyên, chẹp miệng rồi lặng lẽ thoát máy.
Thứ 2 đầu tuần, ngay tiết đầu là tiết chào cờ. Sau tiết mục trao giải cho lớp thi đua đứng nhất tuần, ban giám hiệu bắt đầu công bố giải vẽ báo tường mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Theo tên gọi, lớp trưởng các lớp đạt giải khuyến khích và giải ba được lên nhận bằng khen. Còn lại hai giải nhì và một giải nhất, thầy mời ba lớp trưởng thuộc ba lớp lên nhận giải chung luôn.
- Giải nhì gồm có... lớp 11A3 và lớp 12TN7...
Phía dưới sân trường bắt đầu vang lên tiếng hoan hô của học sinh hai lớp. Trước khi buổi trao giải diễn ra, thầy Long đã dặn trước trong Zalo rằng nếu lớp mình mà được giải nhất thì thầy sẽ cho nghỉ tiết Tiếng Anh hôm nay để ăn liên hoan, còn không thì cả lớp phải làm bài kiểm tra 15 phút. Mọi người mong chờ lắm. Có thằng còn to mồm gáy Linh Nhi làm kỳ công như vậy lớp thể nào cũng đứng nhất. Tin nhắn đó được nhận lượt tương tác khá cao trong nhóm lớp, nên ai cũng hi vọng và mong chờ một chiến thắng vang dội để có dịp gáy vang trời.
- Giải nhất thuộc về...
Thầy trong ban giám hiệu ngập ngừng khiến đám học sinh hồi hộp la ó. Xung quanh phát ra vài tiếng đồn thổi, nhất là những hàng ghế ở cuối sân, tiếng xì xào to nhỏ đổ dồn về lớp 10D5 đến nỗi nhân vật chính trong câu chuyện là Linh Nhi còn nghe rõ mồn một:
- Bọn 10D5 thắng rồi, làm kỳ công thế cơ mà!
- Ai bảo! Tao nghe cô tao nói lớp đó vẽ ít mà thủ công thì nhiều. Yêu cầu của trường là "vẽ" tranh cơ mà!
- Thế thì một là chúng nó thắng chắc, hai là chúng nó thua dập mặt vì lệch đề.
- Cái con bé gì gì của lớp đấy vẽ, cũng xinh.
- Thế á? Bạn tao học lớp đấy bảo nó dị lắm, đi học mà cứ đeo khẩu trang trông như con gà rù.
- Đâu, mày xem story (tin 24 giờ) của Khôi Nguyên lớp đấy chưa? Cái story mà đăng được mấy phút xóa luôn ý. Chính là cái con bé vẽ tranh đấy đấy, xinh mà!
- Kia kìa, nó kia phải không?
Cả đống ánh mắt đổ dồn về phía này. Nhi và Nguyên đang thậm thụt chia nhau nửa ổ bánh mì ở hàng cuối thì bị sặc, phải cố nhai nốt kẻo nghẹn. Đã ăn lén trong giờ chào cờ rồi còn bị soi mói, lát bác giám thị ra đây thể nào cũng dí chết cả hai đứa cho xem.
Lớp 10D5 cũng nghe tiếng ồn ào, không tự chủ mà quay xuống nhìn hai đứa bạn đang thộn mặt ở hàng dưới. Huy ngồi đầu dãy thấy hai má Linh Nhi phồng ra vì ngậm bánh mì trông rõ hài, không kìm được hơi phụt cười. Khôi Nguyên len lén đưa chai nước ngọt qua cho Nhi, giục:
- Uống nước rồi giấu đi, bác giám thị nhìn thấy rồi!
- Ưm ưm...
Linh Nhi cố gắng nuốt thật nhanh miếng bánh mì, ném luôn phần còn lại vào trong túi nilon rồi dúi vào cặp Khôi Nguyên. Khi bác giám thị tới thì hai đứa đã phi tang xong chứng cứ, giả vờ ngồi nghiêm chỉnh nghe kết quả mà lưng toát mồ hôi hột.
- Và giải nhất cuộc thi vẽ báo tường xin được trao cho lớp - 10D5!
Cả đám học sinh lớp 10D5 nhảy cẫng lên, hò reo ầm trời. Minh Huy nghe tên, khoan thai bước lên nhận giải. Hôm nay cậu vuốt tóc, quần áo chỉnh chu và đi giày mới toanh như thể đã đoán trước được điều gì. Huy đứng giữa hai bạn nhận giải nhì trên sân khấu, trông cao lêu nghêu, tấm bằng khen giải nhất mà cậu cầm cũng hoành tráng hơn hẳn so với hai bạn còn lại. Ban giám hiệu bắt tay từng người, chụp ảnh lưu giữ kỷ niệm. Huy nghiêng đầu trước máy ảnh cho có, nhưng bộ dạng bất cần mọt sách của cậu lại khiến một số người rất mê.
Thầy Long ngồi trên hàng ghế gần sân khấu thấy học sinh lớp mình chủ nhiệm đang xúm lại cảm ơn Linh Nhi, ẩn ý quay đầu sang chỗ khác.
Ban giám hiệu tặng cho Huy một bó hoa lớn, nhắc cậu xuống nhớ trao lại cho thầy Long để cảm ơn thầy. Huy liếc nhìn thầy Long, thấy thầy lắc đầu ra hiệu mới chịu bước xuống bên dưới. Cậu đi một mạch từ đầu hàng tới cuối hàng, tay cầm tấm bảng giải nhất và đóa hoa to. Hình ảnh cậu học sinh cao lớn cầm hoa sải bước rất nổi bật, tất cả mọi người đều đoán xem cậu định làm gì.
Gió tháng 3 làm tóc Huy tung bay, đôi giày trắng đều đặn từng nhịp bật lên giữa đám học sinh đang lục tục di chuyển về chỗ ngồi. Huy đột ngột ngồm xổm xuống trước mặt Linh Nhi, nhíu mày vươn tay phủi cái miệng đang dính đầy vụn bánh mì rồi nhét hoa vào tay nó. Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của mọi người, Huy đứng dậy mắng một câu, vẻ mặt chán ghét bỏ lên đầu hàng:
- Đần thật.
Linh Nhi nghe được tiếng Huy mắng mình, mắt trợn to đầy ấm ức. Nó quay sang nhìn Khôi Nguyên đầy hờn giận. Nguyên phì cười, xoa đầu dỗ dành Nhi:
- Linh Nhi mang giải nhất về cho lớp mình rồi, giỏi quá đi mất!
- Ừ, tao mang giải nhất về, tao đần chỗ nào?
Cả cơ thể bé nhỏ của Nhi chìm nghỉm trong hoa và tấm bằng giải nhất. Khôi Nguyên lè lưỡi, thấy nó đáng yêu quá nên mới trêu:
- Mày không đần, mày khôn mà. Vừa khôn vừa ngú.
- ...
Linh Nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu "vừa khôn vừa ngú" là cái gì. Mãi tới khi lên lớp nó mới ngộ ra, dỗi không tiếp chuyện Khôi Nguyên cả buổi học.
Học kì II lớp 10 thoáng chống đã kết thúc. Tới khi ta nhận ra, nó đã trôi tuột khỏi vai từ bao giờ.
Linh Nhi đem về giải nhất cuộc thi vẽ cho lớp, được mệnh danh là thiếu nữ "cầm giày thi họa". Bạn bè trong lớp cũng thân thiết với con bé hơn, mỗi lần chuyện có gì liên quan tới vẽ vời hay trang trí, mọi người đều tự giác nhớ đến Linh Nhi.
Bảng điểm tổng kết của cả lớp được trả về công khai. Huy vẫn giữ vị trí tốp đầu như thường lệ. Linh Nhi ỏn ẻn dè dặt ló mặt ở vị trí số 10, có lẽ lại đang toan tính điều gì đó. Điều mọi người hứng thú nhất là Khôi Nguyên lại có thành tích học tập đứng thứ 15/41. Kết quả này đã khiến đám học trò nổ ra một cuộc bàn tán lớn chưa từng có trong lịch sử nội bộ lớp 10D5.
Ban đầu các bạn còn cho rằng Nguyên được Linh Nhi giúp nên điểm cao lên một tí là chuyện bình thường. Nhưng khi đối chiếu với điểm thành phần chi tiết của từng môn, mọi người đau đầu phát hiện ra thằng cu ấy điểm hệ số 2 và 3 chỉ hơi kém chút, còn lại điểm miệng, điểm kiểm tra 15 phút, nhất là của những môn học thuộc đều rất cao.
Suốt cả học kì qua Khôi Nguyên rất tích cực lên bảng kiểm tra bài. Mặc dù cậu trả lời như một trò hề nhưng các thầy cô cũng tạm chấp nhận sự cố gắng trong từng đáp án. Nhóm ba người Nhi - Huy - Nguyên học nhóm chung với nhau nhiều tới nỗi các thầy cô đã quen với việc cùng một bài tập nhưng cách giải và cách trình bày của Nguyên có thể giống hệt Nhi hoặc Huy.
- Thầy thật sự rất bất ngờ về mày luôn đấy Nguyên!
Thầy Long nhìn bảng điểm, đắc ý khen ngợi. Mắt liếc thấy thằng bé vẫn còn đang bận khoe mẽ gì đó với Nhi, thầy chẹp miệng, chuyển sang nhận xét những người khác.
- Trình Hạ Linh Nhi vì sao thi đợt này kém thế em, có thể cho thầy biết lí do không?
Linh Nhi mím môi, làm sao dám nói với thầy rằng, vì sợ phụ huynh phải kí vào bảng điểm thi nên nó không dám làm càn như hồi giữa học kì? Con bé rụt rè đứng dậy, bắt đầu rưng rưng diễn xuất:
- Dạ, đợt thi này sức khỏe em không ổn lắm. Khụ khụ... Em chưa khỏi ốm ạ.
- Em ốm mà Nguyên với Huy lại chịu cho em uống nước đá à?
Thầy Long tinh ý chỉ vào cốc nước có hai ống hút trước bàn Nhi Nguyên, nhướng mày hỏi. Linh Nhi im tịt, hích chân ra hiệu cầu cứu Khôi Nguyên. Khôi Nguyên bắt sóng nhanh, vội vàng đặt cốc nước ra bàn sau, đổi trắng thay đen nói:
- Cốc của Chi em mượn lên uống thôi thầy!
- À, thế là dạo này mày với Chi vẫn còn uống chung cốc nước à em?
Lần này tới lượt Khôi Nguyên tịt ngòi. Thầy Long ra hiệu cho Linh Nhi ngồi xuống, trong lòng đã biết tỏng trò vặt của mấy đứa học trò. Thầy nhận xét và khen ngợi cả lớp xong liền giao cho mấy bạn nam đi bê phần thưởng về. Khôi Nguyên và Minh Huy thuộc dạng cao to lập tức bị đùn đi lấy cùng vài bạn nam khác. Sau khi chúng nó ra khỏi lớp, thầy mới gọi Linh Nhi lên bục nói chuyện riêng.
Bọn ở dưới không nghe rõ Nhi và thầy đã nói những gì vì giọng cả hai đều rất bé. Lớp chỉ thấy thầy đưa cho Nhi một phong bì, trên đó ghi là học bổng gì đó không rõ. Linh Nhi vừa mới cúi đầu cảm ơn thì lập tức bị thầy mắng cho một trận.
- Đây vốn dĩ là tiền thưởng cho người có thành tích học tập đứng đầu lớp. Năm nay bạn đứng đầu lớp mình là Huy lại nhờ thầy chuyển phần học bổng này sang cho em. Mà thầy nhìn điểm thi em đợt này xong thì thấy thấy em không xứng đáng nhận lắm đâu Nhi ạ.
- ...
- Dù kết quả thi của em có thế nào thì phần học bổng này Huy vẫn sẽ đưa cho em thôi. Nhưng tự em phải làm sao cho bản thân mình xứng với thiện chí của bạn, chứ không phải trông như được bố thí với đống điểm số thế này, em hiểu không?
Linh Nhi cúi gằm mặt không đáp, đợi tới khi thầy Long mắng chán chê rồi mới xin phép về chỗ ngồi. Con bé lặng lẽ giấu phong bì vào trong cặp, từ chối giải thích cho mọi lời hỏi han của các bạn trong lớp. Thái độ của nó khiến thầy Long khó có thể đoán được nó đang nghĩ gì. Dù vậy, thầy biết chắc lời thầy nói sẽ đả động được phần nào tới con bé có lòng tự tôn cao ngầm như Linh Nhi.
Tiết sinh hoạt cuối cùng của năm học lớp 10 diễn ra trong bầu không khí hoà hợp và vui vẻ. Có một số người tuy khó chịu nhưng chẳng thể làm gì được ai. Bởi đối tượng mà họ nhắm tới đã được bảo vệ bởi những thế lực mà họ không tiện nhắc đến.
Như cái cách mà Linh Nhi âm thầm được bao bọc bởi thầy Long chủ nhiệm.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.