Chương 84: Cho tôi ăn mặn đi, ăn chay 3 năm rồi. (H+)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/05/2022
Duyệt Hàn cúi người thở nhẹ bên tai cậu, trầm thấp cười khi thấy thính tai cậu đỏ lên.
" em... em không..."
Tô Tiểu Thảo luống cuống không thôi, cậu lúc này không có phản kháng anh như đêm hôm đó, nhưng cậu thật sự là... chưa có chuẩn bị đủ a...
" Thảo Thảo... tôi nhịn ba năm rồi, em cho tôi đi"
Duyệt Hàn thở dài dưới hõm cổ cậu, thuận tiện ở nơi đó mút lấy làn da trắng mịn của cậu, tạo nên từng vệt đỏ d.âm m.ĩ.
Tô Tiểu Thảo đơ người, tay đặt ở trước ngực anh cũng trượt xuống.
Duyệt Hàn đưa mắt nhìn cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi mềm.
" Thảo Thảo, anh muốn cùng em làm đám cưới, muốn cho hai đứa nhỏ một người cha hợp pháp, anh biết trong giấy khai sinh của hai đứa nó luôn để trống phần họ của chúng, Thảo Thảo, em như vậy khiến tôi đau lòng, em thích tôi đúng không, Thảo Thảo?"
Duyệt Hàn nhìn vào mắt cậu dịu dàng nói, môi vẫn từng chút một l.iếm nhẹ môi cậu, ôn nhu muốn mạng.
Tô Tiểu Thảo không nói gì, chỉ vòng tay kéo đầu anh xuống, cắn mạnh lên môi anh đến bật máu rồi lại xót xa mà l.iếm lên chỗ bị cậu cắn.
" thích anh thì làm sao, bổn thiếu gia không thể thích anh sao"
Tô Tiểu Thảo ngạo kiều nói, quay đầu không nhìn anh.
Duyệt Hàn bị cậu thừa nhận một cách mạnh bạo như vậy cũng ngớ người, vô thức đưa lưỡi l.iếm lấy chỗ bị cậu cắn, thật ngọt.
Mặt cậu bùng một cái nóng bừng lên, người đàn ông đáng chết này, cậu úp mặt xuống nệm giường, không muốn nhìn anh nữa.
Tiếng cười trầm thấp vờn quanh bên thính tai, hơi thở nóng bỏng phả bên gáy cậu, Tô Tiểu Thảo muốn trốn cũng không biết trốn ở đâu cho được.
" a... đừng.."
Ẩm ướt trên gáy yếu ớt khiến cậu thoảng thốt kêu lên, cậu cảm thấy có hai bàn tay luồn vào áo cậu, xoa nắn hai tiểu thù du hồng nhạt vội vàng đưa tay muốn giữ lại nó nhưng lực bất tòng tâm, từng cái vân vê kéo nhẹ chà sát khiến người cậu nhũn ra.
" hưm.. ưm... a..."
Âm thanh ngọt nị giống như ma âm khơi gợi dục vọng của bất cứ nam nhân nào, Duyệt Hàn lật người cậu lại đối diện với mình, cởi phăng hàng cúc trên chiếc áo sơ mi ôm sát cơ thể thon gầy của cậu, cúi đầu ngậm vào tiểu đ.ậu bị anh vê đến cứng ngắc, đầu lưỡi uốn cong phát hoạ hình dạng của nó, l.iếm m.út ngon lành.
" a... ưm... nhẹ... chút... ừm..."
Tô Tiểu Thảo chỉ còn biết nhỏ vụn rên rỉ lên, khoái cảm nhanh chóng chạy dọc toàn thân, cậu cong người vặn vẹo, nữa muốn nữa không mà đưa sâu điểm mẫn cảm vào miệng anh.
Hai bên nhanh chóng trở nên ướt át bóng loáng mê người, Duyệt Hàn nhìn kiệt tác của mình mà hài lòng, từng chút một hôn l.iếm vùng bụng trắng nõn, một đường đi thẳng xuống dưới, môi đụng vào cúc quần âu của cậu khiến anh bất mãn nhăn mày, đưa tay cởi phăng nó ra, tiểu Thảo Thảo bật ra bởi động tác cởi quần mạnh bạo của anh.
" a.."
Thân dưới chợt lạnh kéo lý trí của Tô Tiểu Thảo về, cậu muốn ngồi dậy lấy tay che lại nó nhưng vẫn bị anh giành trước, một hơi ngậm lấy ngọc hành xinh đẹp đáng yêu của người dưới thân, yêu thương lên.
" a không..."
Kích thích quá lớn khiến da đầu cậu nổ tung, cả người mềm oặt ngã xuống nệm.
Cả quá trình anh đều không nói tiếng nào, chỉ chuyên tâm ăn thịt, vừa yêu thương tiểu Thảo Thảo vừa luồn tay xuống mông cậu, sờ soạn miệng nhỏ phía sau, nơi này vậy mà có chút ướt át chứ không hề khô ráo như anh nghĩ.
" a em... a..."
Tô Tiểu Thảo giật nãy mình, hai chân bị anh tách ra vô thức kẹp chặt, nhưng lại giống như muốn giữ chặt đầu anh vẫn chôn ở hạ thân cậu, hình ảnh anh chôn đầu ở nơi xấu hổ đó khiến cậu càng thêm mẫn cảm, mật ngọt từ miệng nhỏ lại trào ra một chút.
Duyệt Hàn cảm nhận được đầu ngón tay anh trở nên ướt át lầy lội thì càng thêm kinh hỷ, ngón tay thon dài theo d.ịch bôi trơn mà trượt vào đường hầm ấm nóng, thuận lợi vào hết cả ngón, tầng tầng mị thịt hút chặt lấy tay anh đến sít xao, không một kẻ hở, xúc cảm mê người khiến anh hút mạnh một cái tiểu Thảo Thảo đã đứng thẳng trong miệng anh, hút đến cậu bắn ra.
" a..."
Tô Tiểu Thảo cong lưng, đầu nhón chân cuộn tròn ửng đỏ, đáng thương vô cùng.
Biểu cảm ngây ngơ của cậu lấy lòng anh, cậu vẫn giống như đêm đó, vụng về chẳng có chút kinh nghiệm nào lại khiến anh mê đảo, chỉ muốn đòi hỏi cậu không ngừng, để cậu khóc lóc rên rĩ dưới thân anh.
Trong lúc cậu mê mang, anh tranh thủ cởi sạch những thứ vướng víu trên người cả hai, hai tay nâng chân dài thon gọn của cậu gác lên vai mình, eo hông nâng lên một độ cao vừa phải, ngón tay trong h.uyệt kh.ẩu ra vào như vũ bão, một ngón, hai ngón, rồi ba ngón...
" a... không... chậm chút... a..."
Tô Tiểu Thảo bấu chặt nệm giường, cảm xúc mềm mại của chăn nệm khiến cậu nhớ ra, đây là phòng của cậu, giường của cậu, nơi mà cả Giang Kỳ cũng chưa bao giờ nằm lên, nay cậu lại bị một nam nhân đè ở trên nó, âu yếm yêu thương, kích thích này thật không phải nhỏ, vách động cũng vô thức hút đến chặt chẽ.1
Duyệt Hàn cũng bất ngờ đưa mắt nhìn cậu, Tô Tiểu Thảo trần trụi nằm trên giường, tay nhỏ nắm chặt nệm chăn, khoé mắt ướt át ửng đỏ hơi hé ra nhìn anh, bị anh nhìn lại thì hoảng sợ quay mặt đi.
Anh bật cười, rướn người lên hôn chóp mủi xinh đẹp của cậu.
" đẹp không?"
Anh vừa hỏi vừa hôn.
Cậu xấu hổ không nói tiếng nào, mắt nhắm chặt.
" em không nói hôm nay tôi làm em d.ục tiên d.ục tử trên chiếc giường này, nhốt em ở đây mười ngày mười đêm làm không xuống giường được"1
Anh trầm khàn mà uy hiếp, động tác bên dưới thân cũng mạnh bạo mà ra vào, sát đến mị thịt nóng bừng lên.
Tô Tiểu Thảo run lên, bĩu môi ủy khuất hé mắt ra nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia.
" ưm... đẹp..."
Âm thanh nhỏ đến nghe không thấy, cánh môi chỉ mở rồi hợp lại liền, nhắm mắt giả chết.
" yêu tôi không?"
Tên nam nhân không biết xấu hổ nào đó được nước lấn tới.
Mặt cậu đỏ lựng, vừa ngượng vừa tức, cố tình cái người này còn chà mạnh vào điểm mẫn cảm trên vách động.
" a... chậm... thôi... ưm..."
Trả lời anh là vài chữ nhỏ vựng mị hoặc như vậy, nhưng tên nam nhân đáng giận chỉ muốn nghe đáp án từ miệng cậu, anh dừng lại động tác trên tay.
" nói tôi nghe, có yêu tôi không, hử?"
Tiếng hử kia như cái lông cào vào tim cậu, nhưng cảm giác hư không ở hạ thân khiến cậu ngứa ngấy vặn vẹo mông.
" ưm... khó chịu..."
Bốp.
Duyệt Hàn vỗ vào mông cậu một cái vang dội, không cho cậu động đậy lung tung, nhưng đôi mắt kia ủy khuất nhìn anh khiến anh muốn bạo tẩu.
" ngoan, nói tôi nghe"
Duyệt Hàn hít sâu một hơi, ở trên môi cậu cắn nhẹ, hỏi lại.
" yêu!! không yêu sao muốn sinh bé con cho anh chứ ưm..."
Tô Tiểu Thảo ủy khuất la lên, còn chưa dứt câu đã bị anh chặn lại miệng, anh vừa mạnh bạo lại vừa ôn nhu mà hôn cậu, tim cậu đập liên hồi như muốn quăng ra ngoài, chặn lại luôn tiếng rên rỉ vì động tác ra vào như bão táp của anh.
Duyệt Hàn làm nhanh vài chục cái rồi rút tay ra, vòng chân cậu lên eo anh, đỉnh hông thúc mạnh một cái, tiểu Hàn Hàn thô to lập tức xông vào, nhưng đến một nữa thì không nhúc nhích được nữa, vách động chật hẹp như lần đầu anh làm cậu, cắn anh đến đi không được mà vào không xong.
" a... đau..."
Tô Tiểu Thảo rên lên, mặt nhăn mày nhíu, nước mắt cũng ứa ra.
" ân.. thả lỏng nào bé ngoan, như vậy em sẽ đau đó"
Duyệt Hàn chặn lại xao động dưới thân, tay cầm lấy tiểu Thảo Thảo bởi vì đau đớn mà mềm xuống xoa nắn lên.
" em... em không..."
Tô Tiểu Thảo luống cuống không thôi, cậu lúc này không có phản kháng anh như đêm hôm đó, nhưng cậu thật sự là... chưa có chuẩn bị đủ a...
" Thảo Thảo... tôi nhịn ba năm rồi, em cho tôi đi"
Duyệt Hàn thở dài dưới hõm cổ cậu, thuận tiện ở nơi đó mút lấy làn da trắng mịn của cậu, tạo nên từng vệt đỏ d.âm m.ĩ.
Tô Tiểu Thảo đơ người, tay đặt ở trước ngực anh cũng trượt xuống.
Duyệt Hàn đưa mắt nhìn cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi mềm.
" Thảo Thảo, anh muốn cùng em làm đám cưới, muốn cho hai đứa nhỏ một người cha hợp pháp, anh biết trong giấy khai sinh của hai đứa nó luôn để trống phần họ của chúng, Thảo Thảo, em như vậy khiến tôi đau lòng, em thích tôi đúng không, Thảo Thảo?"
Duyệt Hàn nhìn vào mắt cậu dịu dàng nói, môi vẫn từng chút một l.iếm nhẹ môi cậu, ôn nhu muốn mạng.
Tô Tiểu Thảo không nói gì, chỉ vòng tay kéo đầu anh xuống, cắn mạnh lên môi anh đến bật máu rồi lại xót xa mà l.iếm lên chỗ bị cậu cắn.
" thích anh thì làm sao, bổn thiếu gia không thể thích anh sao"
Tô Tiểu Thảo ngạo kiều nói, quay đầu không nhìn anh.
Duyệt Hàn bị cậu thừa nhận một cách mạnh bạo như vậy cũng ngớ người, vô thức đưa lưỡi l.iếm lấy chỗ bị cậu cắn, thật ngọt.
Mặt cậu bùng một cái nóng bừng lên, người đàn ông đáng chết này, cậu úp mặt xuống nệm giường, không muốn nhìn anh nữa.
Tiếng cười trầm thấp vờn quanh bên thính tai, hơi thở nóng bỏng phả bên gáy cậu, Tô Tiểu Thảo muốn trốn cũng không biết trốn ở đâu cho được.
" a... đừng.."
Ẩm ướt trên gáy yếu ớt khiến cậu thoảng thốt kêu lên, cậu cảm thấy có hai bàn tay luồn vào áo cậu, xoa nắn hai tiểu thù du hồng nhạt vội vàng đưa tay muốn giữ lại nó nhưng lực bất tòng tâm, từng cái vân vê kéo nhẹ chà sát khiến người cậu nhũn ra.
" hưm.. ưm... a..."
Âm thanh ngọt nị giống như ma âm khơi gợi dục vọng của bất cứ nam nhân nào, Duyệt Hàn lật người cậu lại đối diện với mình, cởi phăng hàng cúc trên chiếc áo sơ mi ôm sát cơ thể thon gầy của cậu, cúi đầu ngậm vào tiểu đ.ậu bị anh vê đến cứng ngắc, đầu lưỡi uốn cong phát hoạ hình dạng của nó, l.iếm m.út ngon lành.
" a... ưm... nhẹ... chút... ừm..."
Tô Tiểu Thảo chỉ còn biết nhỏ vụn rên rỉ lên, khoái cảm nhanh chóng chạy dọc toàn thân, cậu cong người vặn vẹo, nữa muốn nữa không mà đưa sâu điểm mẫn cảm vào miệng anh.
Hai bên nhanh chóng trở nên ướt át bóng loáng mê người, Duyệt Hàn nhìn kiệt tác của mình mà hài lòng, từng chút một hôn l.iếm vùng bụng trắng nõn, một đường đi thẳng xuống dưới, môi đụng vào cúc quần âu của cậu khiến anh bất mãn nhăn mày, đưa tay cởi phăng nó ra, tiểu Thảo Thảo bật ra bởi động tác cởi quần mạnh bạo của anh.
" a.."
Thân dưới chợt lạnh kéo lý trí của Tô Tiểu Thảo về, cậu muốn ngồi dậy lấy tay che lại nó nhưng vẫn bị anh giành trước, một hơi ngậm lấy ngọc hành xinh đẹp đáng yêu của người dưới thân, yêu thương lên.
" a không..."
Kích thích quá lớn khiến da đầu cậu nổ tung, cả người mềm oặt ngã xuống nệm.
Cả quá trình anh đều không nói tiếng nào, chỉ chuyên tâm ăn thịt, vừa yêu thương tiểu Thảo Thảo vừa luồn tay xuống mông cậu, sờ soạn miệng nhỏ phía sau, nơi này vậy mà có chút ướt át chứ không hề khô ráo như anh nghĩ.
" a em... a..."
Tô Tiểu Thảo giật nãy mình, hai chân bị anh tách ra vô thức kẹp chặt, nhưng lại giống như muốn giữ chặt đầu anh vẫn chôn ở hạ thân cậu, hình ảnh anh chôn đầu ở nơi xấu hổ đó khiến cậu càng thêm mẫn cảm, mật ngọt từ miệng nhỏ lại trào ra một chút.
Duyệt Hàn cảm nhận được đầu ngón tay anh trở nên ướt át lầy lội thì càng thêm kinh hỷ, ngón tay thon dài theo d.ịch bôi trơn mà trượt vào đường hầm ấm nóng, thuận lợi vào hết cả ngón, tầng tầng mị thịt hút chặt lấy tay anh đến sít xao, không một kẻ hở, xúc cảm mê người khiến anh hút mạnh một cái tiểu Thảo Thảo đã đứng thẳng trong miệng anh, hút đến cậu bắn ra.
" a..."
Tô Tiểu Thảo cong lưng, đầu nhón chân cuộn tròn ửng đỏ, đáng thương vô cùng.
Biểu cảm ngây ngơ của cậu lấy lòng anh, cậu vẫn giống như đêm đó, vụng về chẳng có chút kinh nghiệm nào lại khiến anh mê đảo, chỉ muốn đòi hỏi cậu không ngừng, để cậu khóc lóc rên rĩ dưới thân anh.
Trong lúc cậu mê mang, anh tranh thủ cởi sạch những thứ vướng víu trên người cả hai, hai tay nâng chân dài thon gọn của cậu gác lên vai mình, eo hông nâng lên một độ cao vừa phải, ngón tay trong h.uyệt kh.ẩu ra vào như vũ bão, một ngón, hai ngón, rồi ba ngón...
" a... không... chậm chút... a..."
Tô Tiểu Thảo bấu chặt nệm giường, cảm xúc mềm mại của chăn nệm khiến cậu nhớ ra, đây là phòng của cậu, giường của cậu, nơi mà cả Giang Kỳ cũng chưa bao giờ nằm lên, nay cậu lại bị một nam nhân đè ở trên nó, âu yếm yêu thương, kích thích này thật không phải nhỏ, vách động cũng vô thức hút đến chặt chẽ.1
Duyệt Hàn cũng bất ngờ đưa mắt nhìn cậu, Tô Tiểu Thảo trần trụi nằm trên giường, tay nhỏ nắm chặt nệm chăn, khoé mắt ướt át ửng đỏ hơi hé ra nhìn anh, bị anh nhìn lại thì hoảng sợ quay mặt đi.
Anh bật cười, rướn người lên hôn chóp mủi xinh đẹp của cậu.
" đẹp không?"
Anh vừa hỏi vừa hôn.
Cậu xấu hổ không nói tiếng nào, mắt nhắm chặt.
" em không nói hôm nay tôi làm em d.ục tiên d.ục tử trên chiếc giường này, nhốt em ở đây mười ngày mười đêm làm không xuống giường được"1
Anh trầm khàn mà uy hiếp, động tác bên dưới thân cũng mạnh bạo mà ra vào, sát đến mị thịt nóng bừng lên.
Tô Tiểu Thảo run lên, bĩu môi ủy khuất hé mắt ra nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia.
" ưm... đẹp..."
Âm thanh nhỏ đến nghe không thấy, cánh môi chỉ mở rồi hợp lại liền, nhắm mắt giả chết.
" yêu tôi không?"
Tên nam nhân không biết xấu hổ nào đó được nước lấn tới.
Mặt cậu đỏ lựng, vừa ngượng vừa tức, cố tình cái người này còn chà mạnh vào điểm mẫn cảm trên vách động.
" a... chậm... thôi... ưm..."
Trả lời anh là vài chữ nhỏ vựng mị hoặc như vậy, nhưng tên nam nhân đáng giận chỉ muốn nghe đáp án từ miệng cậu, anh dừng lại động tác trên tay.
" nói tôi nghe, có yêu tôi không, hử?"
Tiếng hử kia như cái lông cào vào tim cậu, nhưng cảm giác hư không ở hạ thân khiến cậu ngứa ngấy vặn vẹo mông.
" ưm... khó chịu..."
Bốp.
Duyệt Hàn vỗ vào mông cậu một cái vang dội, không cho cậu động đậy lung tung, nhưng đôi mắt kia ủy khuất nhìn anh khiến anh muốn bạo tẩu.
" ngoan, nói tôi nghe"
Duyệt Hàn hít sâu một hơi, ở trên môi cậu cắn nhẹ, hỏi lại.
" yêu!! không yêu sao muốn sinh bé con cho anh chứ ưm..."
Tô Tiểu Thảo ủy khuất la lên, còn chưa dứt câu đã bị anh chặn lại miệng, anh vừa mạnh bạo lại vừa ôn nhu mà hôn cậu, tim cậu đập liên hồi như muốn quăng ra ngoài, chặn lại luôn tiếng rên rỉ vì động tác ra vào như bão táp của anh.
Duyệt Hàn làm nhanh vài chục cái rồi rút tay ra, vòng chân cậu lên eo anh, đỉnh hông thúc mạnh một cái, tiểu Hàn Hàn thô to lập tức xông vào, nhưng đến một nữa thì không nhúc nhích được nữa, vách động chật hẹp như lần đầu anh làm cậu, cắn anh đến đi không được mà vào không xong.
" a... đau..."
Tô Tiểu Thảo rên lên, mặt nhăn mày nhíu, nước mắt cũng ứa ra.
" ân.. thả lỏng nào bé ngoan, như vậy em sẽ đau đó"
Duyệt Hàn chặn lại xao động dưới thân, tay cầm lấy tiểu Thảo Thảo bởi vì đau đớn mà mềm xuống xoa nắn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.