Chương 89: Tai hoạ lưu ngàn năm
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/05/2022
" khoan đã, không phải cô nói đã có người đặt trước Mộc Đình rồi sao, đừng nói là bọn họ đó chứ?"
Bạch Nhan nhướng mày cản đường vừa nhìn tiếp tân hỏi.
" xin quý khách tránh đường, đây là khách quý đã đặt Mộc Đình, Mộc Đình Hiên không cho phép ảnh hưởng quý khách phòng khác, nếu quý khách còn làm loạn chúng tôi sẽ đóng thẻ hội viên của quý khách với nơi này"
Tiếp tân nghiêm nghị nói, thái độ không chút nhường nhịn hay khúm núm nhìn Bạch Nhan.
" cô..."
Bạch Nhan sừng sộ lên.
Lôi Tá kéo lại cô ta, hắn tuy ăn chơi nhưng biết quy củ này của Mộc Đình Hiên.
Lưu Thiếu Nghiêm không nhìn họ lấy một cái, dẫn vợ con mình đi.
Lúc này Duyệt Hàn mới vào tới.
" Duyệt tổng"
Tiếp tân cúi đầu chào anh.
" ở đây có chuyện gì?"
Duyệt Hàn hỏi.
" Lôi thiếu gia, đây không phải em rể tương lai của anh sao... a!"
Bạch Nhan chưa nói xong đã bị Lôi Tá tát cho một cái ngã ra sàn.
" im miệng!! ha ha Duyệt tổng, chúng tôi chỉ tới ăn cơm thôi, vốn muốn tới Mộc Đình thử cho biết, ai ngờ Mộc Đình đã có người đặt trước"
Lôi Tá trừng mắt nhìn cô ta rồi quay qua cười lã giã với Duyệt Hàn.
" cô nói đi"
Duyệt Hàn không hề nhìn hắn, anh vẫn nhìn tiếp tân.
Tiếp tân báo lại mọi chuyện cho anh nghe, chi tiết nào cũng không bỏ sót, Duyệt Hàn nghe xong thì hơi nhíu mày.
" anh là con của Lôi Thiên?"
Duyệt Hàn liếc mắt nhìn hắn.
" ha ha thật vinh hạnh được gặp Duyệt tổng.."
" xem như cho Lôi Thiên chút mặt mũi, hôm nay tôi không truy cứu chuyện hôm nay, lần sau muốn vào Mộc Đình Hiên thì nên dẫn người sạch sẽ một chút rồi hẳn vào, Lôi gia chẳng dễ dàng gì, Duyệt gia cũng không thiếu chút tiền kia"
Vừa nói anh vừa liếc qua Bạch Nhan, nói xong của không thèm nghe bọn họ nói gì, gật đầu với tiếp tân rồi dẫn vợ con đi.
Lôi Tá cũng không dám nói gì, mặt mày dữ tợn kéo Bạch Nhan đi ra ngoài.
Vừa ra tới bên ngoài đã đẩy cô ta ngã xuống đất.
" a.."
Bạch Nhan kêu lên đau đớn, cả người chật vật không thôi.
" ai cho cô lá gan tự ý làm loạn, nể tình cô hầu hạ bổn thiếu gia bấy lâu nay, bổn thiếu gia tha cho cô, giờ thì cút đi"
Lôi Tá mắng xong thì bỏ đi mất, vừa đi vừa hận, mém chút làm mất mối làm ăn lớn với Duyệt gia, mà nên cạnh Duyệt Hàn từ lúc nào có thêm một beta, còn hai đứa bé kia nữa, xem ra Lôi gia không thể đu lên người Duyệt Hàn được rồi, phải nhắc nhở lão cha, không thể để em gái ra trận nữa, lỡ như không may chọc giận Duyệt Hàn thì mất nhiều hơn được.
Bạch Nhan chật vật đứng lên, cô khó khăn lắm mới trong một lần đi hộp đêm dính đến trên người Lôi Tá, lúc đó Lôi Tá còn khoe khoang em gái hắn sắp làm dâu Duyệt gia, còn thổi phòng bản thân có thẻ hội viên cấp kim cương của Mộc Đình Hiên, cô đã nhớ mong nơi này thật lâu, sau khi cho hắn ăn chút ngon ngọt, cuối cùng hắn cũng dẫn cô đến đây, không ngờ lại bị chặn ở đại sảnh, lúc này nhìn thấy Giang Kỳ cô ta mới kích động mà nhảy ra muốn làm xấu mặt hắn, ai ngờ tên Lôi Tá kia chỉ có cái miệng là to, giờ còn dám đá cô, nghĩ tới đây cô càng thêm hận Giang Kỳ, chuyện lần trước bị mất mặt cô còn chưa có quên đâu, đợi mà xem, cô không tin cái tên kia có gì hơn người, rồi sẽ có ngày cô đạp hắn dưới chân.
Cô ta chỉ biết hận Giang Kỳ chứ nào dám đụng vào Duyệt gia, này cũng là bởi cô ta đến giờ vẫn không biết chồng của Giang Kỳ là ai.
Duyệt Hàn nào biết chút lông gà vỏ tỏi này, mà dù có biết cũng chẳng thèm để ý tới, bồi vợ con ăn cơm mới là nhất thiết bấy giờ.
" Kỳ Kỳ, nãy cậu có thấy.."
Tô Tiểu Thảo vừa vào đã nhào tới chỗ Giang Kỳ.
" cậu nói Bạch Nhan?"
Giang Kỳ kéo cậu ngồi đàng hoàng rồi.
" ừm đúng, mới nãy mình thấy cô ta bám vào người một gã có tiền, còn bị hắn ta tát một cái choáng váng, coi bộ cô ta sắp bị bỏ rồi"
Tô Tiểu Thảo vui vẻ nói, cậu vốn đã không ưa cô ta, lâu rồi không thấy, cứ nghĩ cô ta đã chịu yên thân rồi, vậy mà vẫn chứng nào tật nấy.
Giang Kỳ trợn to mắt, lúc đó cậu chỉ hơi bất ngờ vì vẫn có thể nhìn thấy Bạch Nhan, còn đang cảm thán duyên phận của hai người cũng thật dài, còn thấy cô ta đi bên người cái tên có vẻ ăn chơi trác táng kia cũng không nghĩ gì nhiều, cậu biết lúc nãy Bạch Nhan cố ý muốn làm cậu xấu mặt, ai ngờ tiếp tân ở đây có tố chất như vậy, khiến tên ăn chơi kia cụt đuôi.
" mới nãy cô ta còn tính chặn mình lại, nhưng tiếp tân của nơi này quá ngầu, còn nói sẽ huỷ thẻ của họ nữa"
Giang Kỳ rất là tán thưởng phong cách làm việc ở nơi này.
Tô Tiểu Thảo không ngờ phía trước còn có phong ba này nữa, líu ríu cùng Giang Kỳ tám chuyện trời đất.
Bên này khí thế hừng hực, bên kia hai vị alpha trực tiếp gọi món, chăm sóc cho bốn đứa nhỏ, một bộ người cha hiền huệ.
" người xấu thời nay thiệt nhiều nha, hai cậu có ra ngoài phải có người đi cùng mới được đó"
Lưu Kỳ Trạch vậy nhớ rõ ba ba nó bị lưu manh chặn đường lần trước, sau đó ba ba đi đâu cũng có người theo.
" cậu nói đúng, tớ có xem truyền hình người ta còn có trò bắt cóc con nít nữa đó"
Tô Duệ gật gù nói.
" đúng vậy, tớ muốn mau lớn lên, học theo cha, đánh bọn người xấu"
Lưu Kỳ Trạch nắm lại tay nhỏ hùng hồn nói.
Lúc này phục vụ đã mang bốn ly sữa bò lên trước cùng vài món khai vị.
" uống sữa đi đã"
Lưu Thiếu Nghiêm đặt ly sữa trước mặt nó, bình thường luyện tập trong phòng trọng lực có chút đã làm nũng, giờ còn muốn vào quân đội, anh cười lắc đầu.
Lưu Kỳ Dương luôn không nói gì, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy nó luôn gật gù mỗi khi anh trai nói.
" cha, con muốn ăn bánh"
Tô Ninh ngẩng mặt nhỏ nhìn cha mình, vừa nói xong thì trước mặt đã có một cái bánh kem nho nhỏ, nó nhìn cái tay nhỏ mới rút về kia, vẻ ngạc nhiên đọng trong đáy mắt.
" của tớ đó, cho cậu"
Lưu Kỳ Trạch cực kỳ ga lăng ưỡn ngực nói.
Lưu Kỳ Dương thấy anh trai đem bánh cho người khác thì múc một muỗng bánh trong đĩa nhỏ của mình đút cho anh trai.
Từ sau lần sinh nhật kia cả nhà đều biết Miêu Miêu thích ăn bánh ngọt, lúc nãy Lưu Thiếu Nghiêm đã gọi mấy đĩa nhỏ, nhưng Lưu Kỳ Trạch đã quất một cái rồi, đó là cái đĩa thứ hai cha nó đưa cho.
" cảm ơn cậu"
Tô Ninh cười ngọt ngào với nó, vui vẻ ăn bánh kem.
Duyệt Hàn thấy mấy đứa nhỏ thích ăn bánh thì gọi thêm.
Một lúc sau mấy món chính cũng lên, Giang Kỳ và Tô Tiểu Thảo cũng bị kéo ra khỏi nhau, cả bàn người vùi đầu vào ăn cơm.
Công nhận đồ ăn của Mộc Đình này ngon thiệt, đồ ăn tươi ngon, có điều giá cả kinh quá, Tô Tiểu Thảo vừa ăn vừa trợn trắng mắt liếc Duyệt Hàn, người này đúng là gian thương.
Duyệt gian thương Hàn vẫn tận tình chăm sóc cho vợ con, Tô Tiểu Thảo cần bồi bổ nên anh đã đặt nhà hàng làm một tô dược thiện, vừa hay bồi bổ cho cả nhà luôn.
Một bữa ăn ai cũng tận hứng, sau đó ai về nhà người nấy, mấy đứa nhỏ còn bịn rịn hứa hẹn phải qua nhà chơi.
Bốn vị người lớn phải thề thốt cho chúng nó đoàn tụ với nhau vào một ngày không xa thì chúng mới cam lòng mà tách ra.
" Thiếu Nghiêm, anh nói xem Duyệt gia muốn tổ chức đám cưới như vậy là chấp nhận Thảo Thảo rồi a"
Giang Kỳ ngồi ở ghế phụ quay mặt nhìn anh.
" ừm"
Lưu Thiếu Nghiêm cầm tay cậu trả lời.
" cơ mà em không ngờ bác sĩ Tô lại là người thân của cậu ấy, em cứ ngỡ cậu ấy cũng giống em"
Giang Kỳ có chút vui vẻ vừa mất mát nói.
Bạch Nhan nhướng mày cản đường vừa nhìn tiếp tân hỏi.
" xin quý khách tránh đường, đây là khách quý đã đặt Mộc Đình, Mộc Đình Hiên không cho phép ảnh hưởng quý khách phòng khác, nếu quý khách còn làm loạn chúng tôi sẽ đóng thẻ hội viên của quý khách với nơi này"
Tiếp tân nghiêm nghị nói, thái độ không chút nhường nhịn hay khúm núm nhìn Bạch Nhan.
" cô..."
Bạch Nhan sừng sộ lên.
Lôi Tá kéo lại cô ta, hắn tuy ăn chơi nhưng biết quy củ này của Mộc Đình Hiên.
Lưu Thiếu Nghiêm không nhìn họ lấy một cái, dẫn vợ con mình đi.
Lúc này Duyệt Hàn mới vào tới.
" Duyệt tổng"
Tiếp tân cúi đầu chào anh.
" ở đây có chuyện gì?"
Duyệt Hàn hỏi.
" Lôi thiếu gia, đây không phải em rể tương lai của anh sao... a!"
Bạch Nhan chưa nói xong đã bị Lôi Tá tát cho một cái ngã ra sàn.
" im miệng!! ha ha Duyệt tổng, chúng tôi chỉ tới ăn cơm thôi, vốn muốn tới Mộc Đình thử cho biết, ai ngờ Mộc Đình đã có người đặt trước"
Lôi Tá trừng mắt nhìn cô ta rồi quay qua cười lã giã với Duyệt Hàn.
" cô nói đi"
Duyệt Hàn không hề nhìn hắn, anh vẫn nhìn tiếp tân.
Tiếp tân báo lại mọi chuyện cho anh nghe, chi tiết nào cũng không bỏ sót, Duyệt Hàn nghe xong thì hơi nhíu mày.
" anh là con của Lôi Thiên?"
Duyệt Hàn liếc mắt nhìn hắn.
" ha ha thật vinh hạnh được gặp Duyệt tổng.."
" xem như cho Lôi Thiên chút mặt mũi, hôm nay tôi không truy cứu chuyện hôm nay, lần sau muốn vào Mộc Đình Hiên thì nên dẫn người sạch sẽ một chút rồi hẳn vào, Lôi gia chẳng dễ dàng gì, Duyệt gia cũng không thiếu chút tiền kia"
Vừa nói anh vừa liếc qua Bạch Nhan, nói xong của không thèm nghe bọn họ nói gì, gật đầu với tiếp tân rồi dẫn vợ con đi.
Lôi Tá cũng không dám nói gì, mặt mày dữ tợn kéo Bạch Nhan đi ra ngoài.
Vừa ra tới bên ngoài đã đẩy cô ta ngã xuống đất.
" a.."
Bạch Nhan kêu lên đau đớn, cả người chật vật không thôi.
" ai cho cô lá gan tự ý làm loạn, nể tình cô hầu hạ bổn thiếu gia bấy lâu nay, bổn thiếu gia tha cho cô, giờ thì cút đi"
Lôi Tá mắng xong thì bỏ đi mất, vừa đi vừa hận, mém chút làm mất mối làm ăn lớn với Duyệt gia, mà nên cạnh Duyệt Hàn từ lúc nào có thêm một beta, còn hai đứa bé kia nữa, xem ra Lôi gia không thể đu lên người Duyệt Hàn được rồi, phải nhắc nhở lão cha, không thể để em gái ra trận nữa, lỡ như không may chọc giận Duyệt Hàn thì mất nhiều hơn được.
Bạch Nhan chật vật đứng lên, cô khó khăn lắm mới trong một lần đi hộp đêm dính đến trên người Lôi Tá, lúc đó Lôi Tá còn khoe khoang em gái hắn sắp làm dâu Duyệt gia, còn thổi phòng bản thân có thẻ hội viên cấp kim cương của Mộc Đình Hiên, cô đã nhớ mong nơi này thật lâu, sau khi cho hắn ăn chút ngon ngọt, cuối cùng hắn cũng dẫn cô đến đây, không ngờ lại bị chặn ở đại sảnh, lúc này nhìn thấy Giang Kỳ cô ta mới kích động mà nhảy ra muốn làm xấu mặt hắn, ai ngờ tên Lôi Tá kia chỉ có cái miệng là to, giờ còn dám đá cô, nghĩ tới đây cô càng thêm hận Giang Kỳ, chuyện lần trước bị mất mặt cô còn chưa có quên đâu, đợi mà xem, cô không tin cái tên kia có gì hơn người, rồi sẽ có ngày cô đạp hắn dưới chân.
Cô ta chỉ biết hận Giang Kỳ chứ nào dám đụng vào Duyệt gia, này cũng là bởi cô ta đến giờ vẫn không biết chồng của Giang Kỳ là ai.
Duyệt Hàn nào biết chút lông gà vỏ tỏi này, mà dù có biết cũng chẳng thèm để ý tới, bồi vợ con ăn cơm mới là nhất thiết bấy giờ.
" Kỳ Kỳ, nãy cậu có thấy.."
Tô Tiểu Thảo vừa vào đã nhào tới chỗ Giang Kỳ.
" cậu nói Bạch Nhan?"
Giang Kỳ kéo cậu ngồi đàng hoàng rồi.
" ừm đúng, mới nãy mình thấy cô ta bám vào người một gã có tiền, còn bị hắn ta tát một cái choáng váng, coi bộ cô ta sắp bị bỏ rồi"
Tô Tiểu Thảo vui vẻ nói, cậu vốn đã không ưa cô ta, lâu rồi không thấy, cứ nghĩ cô ta đã chịu yên thân rồi, vậy mà vẫn chứng nào tật nấy.
Giang Kỳ trợn to mắt, lúc đó cậu chỉ hơi bất ngờ vì vẫn có thể nhìn thấy Bạch Nhan, còn đang cảm thán duyên phận của hai người cũng thật dài, còn thấy cô ta đi bên người cái tên có vẻ ăn chơi trác táng kia cũng không nghĩ gì nhiều, cậu biết lúc nãy Bạch Nhan cố ý muốn làm cậu xấu mặt, ai ngờ tiếp tân ở đây có tố chất như vậy, khiến tên ăn chơi kia cụt đuôi.
" mới nãy cô ta còn tính chặn mình lại, nhưng tiếp tân của nơi này quá ngầu, còn nói sẽ huỷ thẻ của họ nữa"
Giang Kỳ rất là tán thưởng phong cách làm việc ở nơi này.
Tô Tiểu Thảo không ngờ phía trước còn có phong ba này nữa, líu ríu cùng Giang Kỳ tám chuyện trời đất.
Bên này khí thế hừng hực, bên kia hai vị alpha trực tiếp gọi món, chăm sóc cho bốn đứa nhỏ, một bộ người cha hiền huệ.
" người xấu thời nay thiệt nhiều nha, hai cậu có ra ngoài phải có người đi cùng mới được đó"
Lưu Kỳ Trạch vậy nhớ rõ ba ba nó bị lưu manh chặn đường lần trước, sau đó ba ba đi đâu cũng có người theo.
" cậu nói đúng, tớ có xem truyền hình người ta còn có trò bắt cóc con nít nữa đó"
Tô Duệ gật gù nói.
" đúng vậy, tớ muốn mau lớn lên, học theo cha, đánh bọn người xấu"
Lưu Kỳ Trạch nắm lại tay nhỏ hùng hồn nói.
Lúc này phục vụ đã mang bốn ly sữa bò lên trước cùng vài món khai vị.
" uống sữa đi đã"
Lưu Thiếu Nghiêm đặt ly sữa trước mặt nó, bình thường luyện tập trong phòng trọng lực có chút đã làm nũng, giờ còn muốn vào quân đội, anh cười lắc đầu.
Lưu Kỳ Dương luôn không nói gì, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy nó luôn gật gù mỗi khi anh trai nói.
" cha, con muốn ăn bánh"
Tô Ninh ngẩng mặt nhỏ nhìn cha mình, vừa nói xong thì trước mặt đã có một cái bánh kem nho nhỏ, nó nhìn cái tay nhỏ mới rút về kia, vẻ ngạc nhiên đọng trong đáy mắt.
" của tớ đó, cho cậu"
Lưu Kỳ Trạch cực kỳ ga lăng ưỡn ngực nói.
Lưu Kỳ Dương thấy anh trai đem bánh cho người khác thì múc một muỗng bánh trong đĩa nhỏ của mình đút cho anh trai.
Từ sau lần sinh nhật kia cả nhà đều biết Miêu Miêu thích ăn bánh ngọt, lúc nãy Lưu Thiếu Nghiêm đã gọi mấy đĩa nhỏ, nhưng Lưu Kỳ Trạch đã quất một cái rồi, đó là cái đĩa thứ hai cha nó đưa cho.
" cảm ơn cậu"
Tô Ninh cười ngọt ngào với nó, vui vẻ ăn bánh kem.
Duyệt Hàn thấy mấy đứa nhỏ thích ăn bánh thì gọi thêm.
Một lúc sau mấy món chính cũng lên, Giang Kỳ và Tô Tiểu Thảo cũng bị kéo ra khỏi nhau, cả bàn người vùi đầu vào ăn cơm.
Công nhận đồ ăn của Mộc Đình này ngon thiệt, đồ ăn tươi ngon, có điều giá cả kinh quá, Tô Tiểu Thảo vừa ăn vừa trợn trắng mắt liếc Duyệt Hàn, người này đúng là gian thương.
Duyệt gian thương Hàn vẫn tận tình chăm sóc cho vợ con, Tô Tiểu Thảo cần bồi bổ nên anh đã đặt nhà hàng làm một tô dược thiện, vừa hay bồi bổ cho cả nhà luôn.
Một bữa ăn ai cũng tận hứng, sau đó ai về nhà người nấy, mấy đứa nhỏ còn bịn rịn hứa hẹn phải qua nhà chơi.
Bốn vị người lớn phải thề thốt cho chúng nó đoàn tụ với nhau vào một ngày không xa thì chúng mới cam lòng mà tách ra.
" Thiếu Nghiêm, anh nói xem Duyệt gia muốn tổ chức đám cưới như vậy là chấp nhận Thảo Thảo rồi a"
Giang Kỳ ngồi ở ghế phụ quay mặt nhìn anh.
" ừm"
Lưu Thiếu Nghiêm cầm tay cậu trả lời.
" cơ mà em không ngờ bác sĩ Tô lại là người thân của cậu ấy, em cứ ngỡ cậu ấy cũng giống em"
Giang Kỳ có chút vui vẻ vừa mất mát nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.