Chương 11: Vật nhỏ đáng giận(H+)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/05/2022
" a.."
Vật nhỏ hoảng sợ mà la lên, muốn trốn mà trốn không thoát, bị anh cởi quần ngoài rồi đến quần lót nhỏ màu trắng đã ướt đến không thể ướt hơn, đưa lên trước mặt cho cậu xem.
" vật nhỏ, em đái dầm nè"
Lưu Thiếu Nghiêm xấu xa nói, còn đưa lên mũi ngửi một cái, mùi hoa tuyết nồng đậm vờn quanh chóp mũi cao thẳng của anh, mời gọi quyến rủ.
" người ta không có.. a.. anh quăng đi"
Giang Kỳ xấu hổ đến muốn lên trời, hình ảnh sắc tình như vậy khiến tiểu Kỳ Kỳ đang trơ trọi cũng run lên, còn rỉ nước.
" a.. còn nói không có, nơi này còn có nước này"
Anh cúi người xuống nhìn dục vọng nhỏ bé trắng hồng đáng yêu của cậu run lên như chiếc lá trên sóng, đầu nấc còn có chút nước chảy ra, cứ thế chẳng nói chẳng rằng ngậm vào miệng hút nhẹ.
" a.. không.. đừng.. dơ lắm.. a.. "
Cậu vội vàng đưa tay đẩy đầu anh ra nhưng chẳng lây động được chút nào, còn bị anh mút đến tê dại, tay nhỏ luồn trong tóc anh khó nhịn mà nắm lấy, ưỡn nhẹ thân dưới, theo bản năng mà đưa sâu tiểu Kỳ Kỳ vào miệng anh, vốn phải thật thoải mái mới đúng, nhưng khi nơi yếu ớt phía trước được anh yêu thương thì cái miệng nhỏ vẫn không ngừng chảy nước phía sau đã kêu gào đòi đối xử công bằng, ngứa đến cậu vặn vẹo eo mông, cũng nhúc nhích tiểu Kỳ Kỳ trong miệng anh tới lui.
" a.. ưm.. ngứa quá.. ngứa quá.. Thiếu Nghiêm.. hức hức.."
Nghe cậu khóc anh đã ngẩng đầu lên, nhìn cậu vặn vẹo như con rắn, còn muốn đưa tay đến phía sau, anh cầm lấy tay cậu trước khi nó chạm tới nơi ướt át đó mà tự an ủi.
" đừng mà.. Thiếu Nghiêm.. ngứa.. hức.. ngứa.."
Cậu muốn kẹp chân lại để chà sát phía sau nhưng anh chặn ở giữa, không thể làm gì càng khiến cậu khóc lớn.
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ dành buông tha cho tiểu Kỳ Kỳ, để cậu giữ đầu anh, tay nâng lên chân cậu tách thành hình chữ M, miệng nhỏ ướt át lộ rõ trước mắt anh, còn hấp háy đóng mở, mỗi lần đều trào ra ít nước dịch trong suốt, thơm ngào ngọt, anh đưa đầu lưỡi lại gần liếm một cái, cuốn chất dịch vào miệng mà nhấm nháp lên.
" ưm.. a.. Thiếu Nghiêm a.. nữa.. đi mà.."
Khoái cảm tràn ra nơi cửa động mẫn cảm làm cậu run lên từng cơn, nhưng chỉ một cái rồi biến mất khiến cậu hụt hẫng, mở ra miệng nhỏ mà cầu xin.
Lý trí của Nghiêm đại tá đứt cái phụt, đầu lưỡi xông vào miệng huyệt đâm chọt đỉnh động trên vách thịt ướt áp ấm nóng, nơi u cốc bị kích thích mà chảy ra càng nhiều chất dịch thơm ngọt, ào ào mà chảy vào miệng anh không thiếu một giọt, anh như phát điên mà hút sụp sụp lên, cứ như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian hiếm có.
" a... a... thích quá a... Thiếu Nghiêm a..."
Cậu bị anh dùng đầu lưỡi liếm hút tới bắn ra, u cốc cũng tuông ra một dòng nước ấm càng thêm thơm ngọt, Lưu Thiếu Nghiêm bất ngờ không kịp phòng bị cứ thế bị phun một mặt, lãng phí bao nhiêu là mật ngọt, nghĩ mà không cam tâm, chẳng bận tâm cậu mới cao trào, đưa vào hai ngón tay muốn moi móc ra mật ngọt mới nãy mới thôi, chọt chỗ này chọt chỗ kia.
" a.. ân.. ha.. nhanh quá.. nhanh quá.. muốn chết.."
Bởi vì chất dịch mới cao trào mà đường hầm trơn trượt tiếp nhận hai ngón tay anh thật dễ dàng, dưới tốc độ ra vào bới móc như động cơ ô tô mà nhanh chóng mài ra cảm xúc khiến người đê mê, càng muốn lún sâu rồi lại sợ hãi ra không được.
Nhưng Giang Kỳ nhanh chóng cảm thấy hư không với chỉ hai ngón tay của anh, hậu huyệt lại bắt đầu phát ngứa, eo đẩy nhẹ ra sau khiến hai ngón tay anh đi vào sâu hơn, còn chà qua điểm mẫn cảm trên vách thịt, dù vậy cảm giác ngứa ngáy cứ râm ran không ngừng.
" ưm.. ngứa quá.. không muốn nó.. muốn cái khác cơ... Thiếu Nghiêm.. Thiếu Nghiêm.. hức.. hức.."
Nghe cậu khóc mà đầu anh muốn to ra, nhìn hai ngón tay bị kẹp trong u cốc, ra không được mà vào không xong, thầm mắng, các ngươi thật thất bại, chẳng thoả mãn được vật nhỏ của anh, lúc này đại điểu dưới hàng còn ngóc ngóc vài cái giống như đang bảo, để ta ra trận, các ngươi mau tránh ra.1
Lần thứ hai thất thần mà chày lớn lại lọt vào tay giặc.
Giang Kỳ thấy anh không động nữa thì càng nóng nẩy, một phát bật người dậy nắm lấy cự long cậu đã chào hỏi qua lúc nãy, kích thước kinh người còn ấm nóng, không biết sống chết mà để nó vào miệng nhỏ bên dưới, vậy mà còn đẩy hông lên khiến đầu nầm lọt vào trong.
" a.."
Cậu thoải mái rên rỉ mềm người rớt lại giường, mắt thấy cái đầu long kia muốn rớt ra, Nghiêm đại tá cuống quýt đến hỏng đầu nhấp mạnh hông một phát lút cán.
" a.. đau quá.."
Một tiếng này kéo lại lý trí đang dứt gần hết của anh lại, hoảng hốt không dám động, đưa tay nâng lên mặt nhỏ, môi hôn lên mi mắt đang ào ào mà chảy ra từng giọt lưu ly như suối, dỗ dành.
" Kỳ Kỳ.. em sao rồi.. Kỳ Kỳ anh xin lỗi.. anh đáng chết.."
Lưu Thiếu Nghiêm đã có tiền án vội vàng nhìn xuống nơi hai người kết hợp, ngoài chất dịch trong suốt từ u cốc tuôn ra thì không có màu sắc đáng sợ nào nữa, Nghiêm đại tá ác má thở hắt ra, tiểu Nghiêm Nghiêm cũng thở hắt ra mà lay động một chút, vậy mà cạ qua một gò đất nhỏ.
" a... "
Lưu Thiếu Nghiêm đang sợ hãi cảm thấy âm thành này không giống lúc nãy cậu kêu đau, nó ngọt hơn nhưng anh cũng không dám động nữa.
" ưm.. anh động đi.. động đi.. ngứa.. a.."
Cái miệng nhỏ đáng chết bên trên hù anh cho đã xong giờ lại kêu anh động, anh cũng động, nhưng chậm chậm vài cái, từng chút một như sợ hãi sâu bên trong có quái vật, vào nông ra sâu, cứ thế mà làm đến vật nhỏ bất mãn đập anh một cái lên bắp tay săn chắc.
Bộp
" anh chậm quá.. nhanh lên a... a... ưm.. "
Vật nhỏ bất mãn, vách thịt trừng phạt mà xoắn chặt tiểu Nghiêm Nghiêm hư đốn, vừa hút vừa tưới nước, vừa kẹp vừa dìm.
Tôn nghiêm đâu, tiểu Nghiêm Nghiêm hắc hoá lao sòng sọc vào u cốc, mặc kệ có quái vật hay không cũng giã nó ra bã, cho nó biết mùi, cho nó kêu la xoắn chặt, cho nó...
" vật nhỏ đáng giận.. anh làm chết em.. đáng giận.. đáng giận.. chặt quá.. xoắn nát anh mất.. mau nhả ra.."
Nghiêm đại tá như lên cơn điên nâng hông đỉnh lộng như vũ bão, bên trong càng xoắn anh càng xỏ xiên đâm chọt, chà nát vách thịt đến nóng rực lên.
" a.. a.. không.. ưm.. nhanh quá.. nhanh quá.. chết mất... a.. ân..ân.."
Nghiêm đại tá ác ma tỏ vẻ không thể chiều chuộng vật nhỏ này nữa, anh sẽ bị hành chết mất chứ chẳng chơi, đưa tay kéo lên cậu, để cậu ngồi trên bụng anh, cự thú chống đỡ người, ép nó vào sâu trong tận cùng u cốc, chạm một cái lên cánh cửa nhà kín.
" a.. không.. a.. sâu quá.. sâu quá.. sẽ xiên qua mất.. a.. a.. ha.."
Giang Kỳ lắc đầu như trống bổi, muốn cự long bên trong ra ngoài một chút mà nhướng người lên lại bị anh đưa tay kéo lại, ngồi mạnh một cái, vậy mà để cự long mở ra một cái khe nhỏ, bên trong tràn ra nước ấm, Giang Kỳ đơ người, đầu óc trắng xoá, trực tiếp bắn ra đầy mặt Lưu Thiếu Nghiêm.
" a...."
Lưu Thiếu Nghiêm chẳng quan tâm chất dịch trắng đục trên mặt trên ngực anh, không tha cho cái khe kia đóng lại, tiếp tục đỉnh lộng, khăng khăng phải xông vào trong mới thôi.
" a... chết mất... Thiếu Nghiêm.. đừng.. ân.. ân.. trướng quá.. a... lại ra nữa mất.. đừng mà.. a..."
" ân.. hừ... thoải mái quá... thật tốt.."
Nhưng vui quá hoá buồn, Lưu Thiếu Nghiêm nhìn hay cái ống trên đầu giường, đơ người.
............
* mỗi ngày một chương nhoa, bạo like sẽ cho thêm chương*
Vật nhỏ hoảng sợ mà la lên, muốn trốn mà trốn không thoát, bị anh cởi quần ngoài rồi đến quần lót nhỏ màu trắng đã ướt đến không thể ướt hơn, đưa lên trước mặt cho cậu xem.
" vật nhỏ, em đái dầm nè"
Lưu Thiếu Nghiêm xấu xa nói, còn đưa lên mũi ngửi một cái, mùi hoa tuyết nồng đậm vờn quanh chóp mũi cao thẳng của anh, mời gọi quyến rủ.
" người ta không có.. a.. anh quăng đi"
Giang Kỳ xấu hổ đến muốn lên trời, hình ảnh sắc tình như vậy khiến tiểu Kỳ Kỳ đang trơ trọi cũng run lên, còn rỉ nước.
" a.. còn nói không có, nơi này còn có nước này"
Anh cúi người xuống nhìn dục vọng nhỏ bé trắng hồng đáng yêu của cậu run lên như chiếc lá trên sóng, đầu nấc còn có chút nước chảy ra, cứ thế chẳng nói chẳng rằng ngậm vào miệng hút nhẹ.
" a.. không.. đừng.. dơ lắm.. a.. "
Cậu vội vàng đưa tay đẩy đầu anh ra nhưng chẳng lây động được chút nào, còn bị anh mút đến tê dại, tay nhỏ luồn trong tóc anh khó nhịn mà nắm lấy, ưỡn nhẹ thân dưới, theo bản năng mà đưa sâu tiểu Kỳ Kỳ vào miệng anh, vốn phải thật thoải mái mới đúng, nhưng khi nơi yếu ớt phía trước được anh yêu thương thì cái miệng nhỏ vẫn không ngừng chảy nước phía sau đã kêu gào đòi đối xử công bằng, ngứa đến cậu vặn vẹo eo mông, cũng nhúc nhích tiểu Kỳ Kỳ trong miệng anh tới lui.
" a.. ưm.. ngứa quá.. ngứa quá.. Thiếu Nghiêm.. hức hức.."
Nghe cậu khóc anh đã ngẩng đầu lên, nhìn cậu vặn vẹo như con rắn, còn muốn đưa tay đến phía sau, anh cầm lấy tay cậu trước khi nó chạm tới nơi ướt át đó mà tự an ủi.
" đừng mà.. Thiếu Nghiêm.. ngứa.. hức.. ngứa.."
Cậu muốn kẹp chân lại để chà sát phía sau nhưng anh chặn ở giữa, không thể làm gì càng khiến cậu khóc lớn.
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ dành buông tha cho tiểu Kỳ Kỳ, để cậu giữ đầu anh, tay nâng lên chân cậu tách thành hình chữ M, miệng nhỏ ướt át lộ rõ trước mắt anh, còn hấp háy đóng mở, mỗi lần đều trào ra ít nước dịch trong suốt, thơm ngào ngọt, anh đưa đầu lưỡi lại gần liếm một cái, cuốn chất dịch vào miệng mà nhấm nháp lên.
" ưm.. a.. Thiếu Nghiêm a.. nữa.. đi mà.."
Khoái cảm tràn ra nơi cửa động mẫn cảm làm cậu run lên từng cơn, nhưng chỉ một cái rồi biến mất khiến cậu hụt hẫng, mở ra miệng nhỏ mà cầu xin.
Lý trí của Nghiêm đại tá đứt cái phụt, đầu lưỡi xông vào miệng huyệt đâm chọt đỉnh động trên vách thịt ướt áp ấm nóng, nơi u cốc bị kích thích mà chảy ra càng nhiều chất dịch thơm ngọt, ào ào mà chảy vào miệng anh không thiếu một giọt, anh như phát điên mà hút sụp sụp lên, cứ như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian hiếm có.
" a... a... thích quá a... Thiếu Nghiêm a..."
Cậu bị anh dùng đầu lưỡi liếm hút tới bắn ra, u cốc cũng tuông ra một dòng nước ấm càng thêm thơm ngọt, Lưu Thiếu Nghiêm bất ngờ không kịp phòng bị cứ thế bị phun một mặt, lãng phí bao nhiêu là mật ngọt, nghĩ mà không cam tâm, chẳng bận tâm cậu mới cao trào, đưa vào hai ngón tay muốn moi móc ra mật ngọt mới nãy mới thôi, chọt chỗ này chọt chỗ kia.
" a.. ân.. ha.. nhanh quá.. nhanh quá.. muốn chết.."
Bởi vì chất dịch mới cao trào mà đường hầm trơn trượt tiếp nhận hai ngón tay anh thật dễ dàng, dưới tốc độ ra vào bới móc như động cơ ô tô mà nhanh chóng mài ra cảm xúc khiến người đê mê, càng muốn lún sâu rồi lại sợ hãi ra không được.
Nhưng Giang Kỳ nhanh chóng cảm thấy hư không với chỉ hai ngón tay của anh, hậu huyệt lại bắt đầu phát ngứa, eo đẩy nhẹ ra sau khiến hai ngón tay anh đi vào sâu hơn, còn chà qua điểm mẫn cảm trên vách thịt, dù vậy cảm giác ngứa ngáy cứ râm ran không ngừng.
" ưm.. ngứa quá.. không muốn nó.. muốn cái khác cơ... Thiếu Nghiêm.. Thiếu Nghiêm.. hức.. hức.."
Nghe cậu khóc mà đầu anh muốn to ra, nhìn hai ngón tay bị kẹp trong u cốc, ra không được mà vào không xong, thầm mắng, các ngươi thật thất bại, chẳng thoả mãn được vật nhỏ của anh, lúc này đại điểu dưới hàng còn ngóc ngóc vài cái giống như đang bảo, để ta ra trận, các ngươi mau tránh ra.1
Lần thứ hai thất thần mà chày lớn lại lọt vào tay giặc.
Giang Kỳ thấy anh không động nữa thì càng nóng nẩy, một phát bật người dậy nắm lấy cự long cậu đã chào hỏi qua lúc nãy, kích thước kinh người còn ấm nóng, không biết sống chết mà để nó vào miệng nhỏ bên dưới, vậy mà còn đẩy hông lên khiến đầu nầm lọt vào trong.
" a.."
Cậu thoải mái rên rỉ mềm người rớt lại giường, mắt thấy cái đầu long kia muốn rớt ra, Nghiêm đại tá cuống quýt đến hỏng đầu nhấp mạnh hông một phát lút cán.
" a.. đau quá.."
Một tiếng này kéo lại lý trí đang dứt gần hết của anh lại, hoảng hốt không dám động, đưa tay nâng lên mặt nhỏ, môi hôn lên mi mắt đang ào ào mà chảy ra từng giọt lưu ly như suối, dỗ dành.
" Kỳ Kỳ.. em sao rồi.. Kỳ Kỳ anh xin lỗi.. anh đáng chết.."
Lưu Thiếu Nghiêm đã có tiền án vội vàng nhìn xuống nơi hai người kết hợp, ngoài chất dịch trong suốt từ u cốc tuôn ra thì không có màu sắc đáng sợ nào nữa, Nghiêm đại tá ác má thở hắt ra, tiểu Nghiêm Nghiêm cũng thở hắt ra mà lay động một chút, vậy mà cạ qua một gò đất nhỏ.
" a... "
Lưu Thiếu Nghiêm đang sợ hãi cảm thấy âm thành này không giống lúc nãy cậu kêu đau, nó ngọt hơn nhưng anh cũng không dám động nữa.
" ưm.. anh động đi.. động đi.. ngứa.. a.."
Cái miệng nhỏ đáng chết bên trên hù anh cho đã xong giờ lại kêu anh động, anh cũng động, nhưng chậm chậm vài cái, từng chút một như sợ hãi sâu bên trong có quái vật, vào nông ra sâu, cứ thế mà làm đến vật nhỏ bất mãn đập anh một cái lên bắp tay săn chắc.
Bộp
" anh chậm quá.. nhanh lên a... a... ưm.. "
Vật nhỏ bất mãn, vách thịt trừng phạt mà xoắn chặt tiểu Nghiêm Nghiêm hư đốn, vừa hút vừa tưới nước, vừa kẹp vừa dìm.
Tôn nghiêm đâu, tiểu Nghiêm Nghiêm hắc hoá lao sòng sọc vào u cốc, mặc kệ có quái vật hay không cũng giã nó ra bã, cho nó biết mùi, cho nó kêu la xoắn chặt, cho nó...
" vật nhỏ đáng giận.. anh làm chết em.. đáng giận.. đáng giận.. chặt quá.. xoắn nát anh mất.. mau nhả ra.."
Nghiêm đại tá như lên cơn điên nâng hông đỉnh lộng như vũ bão, bên trong càng xoắn anh càng xỏ xiên đâm chọt, chà nát vách thịt đến nóng rực lên.
" a.. a.. không.. ưm.. nhanh quá.. nhanh quá.. chết mất... a.. ân..ân.."
Nghiêm đại tá ác ma tỏ vẻ không thể chiều chuộng vật nhỏ này nữa, anh sẽ bị hành chết mất chứ chẳng chơi, đưa tay kéo lên cậu, để cậu ngồi trên bụng anh, cự thú chống đỡ người, ép nó vào sâu trong tận cùng u cốc, chạm một cái lên cánh cửa nhà kín.
" a.. không.. a.. sâu quá.. sâu quá.. sẽ xiên qua mất.. a.. a.. ha.."
Giang Kỳ lắc đầu như trống bổi, muốn cự long bên trong ra ngoài một chút mà nhướng người lên lại bị anh đưa tay kéo lại, ngồi mạnh một cái, vậy mà để cự long mở ra một cái khe nhỏ, bên trong tràn ra nước ấm, Giang Kỳ đơ người, đầu óc trắng xoá, trực tiếp bắn ra đầy mặt Lưu Thiếu Nghiêm.
" a...."
Lưu Thiếu Nghiêm chẳng quan tâm chất dịch trắng đục trên mặt trên ngực anh, không tha cho cái khe kia đóng lại, tiếp tục đỉnh lộng, khăng khăng phải xông vào trong mới thôi.
" a... chết mất... Thiếu Nghiêm.. đừng.. ân.. ân.. trướng quá.. a... lại ra nữa mất.. đừng mà.. a..."
" ân.. hừ... thoải mái quá... thật tốt.."
Nhưng vui quá hoá buồn, Lưu Thiếu Nghiêm nhìn hay cái ống trên đầu giường, đơ người.
............
* mỗi ngày một chương nhoa, bạo like sẽ cho thêm chương*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.