Chương 31: Bước ngoặt của Garnier
Tảo Tảo Ma
18/11/2020
Edit: Sara
Garnier về đến nhà như thường lệ quay về phòng thay quần áo chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm, nhưng ông Chapman lại gọi cậu vào thư phòng.
Cậu nghĩ rằng lại là chuyện liên quan đến Tennyson gia tộc, thế nên mặt không chút thay đổi đi tới thư phòng, đứng ở trước bàn đọc sách, chuẩn bị nhận giáo huấn của phụ thân.
Ông Chapman không nói gì, chỉ nhìn đứa con gầy yếu trước mặt.
Con trai ông trông thì có vẻ rất yếu đuối, nhưng duy chỉ có ông biết con trai mình quật cường cỡ nào, đứa trẻ kia vô số lần đứng ở nơi đó cố chấp nói chuyện với ông rằng cậu muốn tự mình lựa chọn Alpha, cậu muốn vẽ tranh, muốn vào học viện nghệ thuật.
Nhưng mà ông hết cách rồi, kinh tế Chapman gia tộc đang càng ngày càng đình trệ, mà gia tộc chỉ có một Omega, nếu bất hòa trong chuyện hôn nhân với một đại quý tộc thì có lẽ không lâu sau gia tộc Chapman sẽ biến mất khỏi giới quý tộc Thủ Đô tinh mất.
Ông không thể để cho gia tộc Chapman bị hủy hoại dưới tay mình, không phải ông không yêu thương con ông mà do trách nhiệm ông phải gánh vác quá lớn lao, ông đành buộc con mình vâng lời thậm chí còn đánh cậu chỉ vì chuyện này. Khi ông tát vào mặt nhi tử một cái, lúc đó đâu ai hiểu trong lòng ông khó chịu đến thế nào.
Tennyson gia tộc là đứng đầu phái bảo thủ, chỉ ủng hộ Omega nhu nhược vâng lời. Bề ngoài nhi tử rất phù hợp với tiêu chí lựa chọn Omega của Tennyson gia tộc, lúc Tennyson gia tộc đưa ra yêu cầu kết hôn, ông căn bản không thể từ chối, bởi vì đó là đối tượng kết hôn có bối cảnh tốt nhất rồi.
Mà bây giờ lại có một gia tộc khác đưa ra yêu cầu tương tự, tuy rằng ông không thể để nhi tử tự mình lựa chọn Alpha nhưng có nhiều để lựa chọn hơn, nhi tử ông cũng có nhiều thêm một phần cơ hội. Chỉ có làm như vậy, lòng áy náy của ông đối với nhi tử mới ít hơn một chút.
"Garnier, ta gọi ngươi tới là có một việc nói với ngươi." ông Chapman mở miệng, "Có một gia tộc khác cũng đưa ra thỉnh cầu kết hôn, ta nghĩ ngươi có thể tự quyết định xem mình chọn người nào."
Garnier cúi đầu lặng lẽ lắng nghe mà không phản ứng gì, gia tộc nào đối với cậu cũng chả có gì khác nhau cả.
"Phụ thân quyết định đi, con không quan tâm đâu", Garnier thản nhiên trả lời.
"Ta muốn ngươi tự mình quyết định", phụ thân của cậu nói, "Giữa Brooke • Tennyson và Eleanor • Stirton, ngươi chọn một trong đó đi."
"Cha bảo gì cơ?" Garnier mạnh mở to hai mắt.
"Eleanor • Stirton", phụ thân cậu trả lời, "tiểu nhi tử Stirton gia tộc, học sinh trường Ashley, đưa ra thỉnh cầu kết hôn chính là gia tộc của cậu ta."
Garnier sửng sốt chưa đầy nửa phút rồi hồi phục lại tinh thần, "Phụ thân có thể giúp con liên hệ Stirton gia tộc được không, con muốn gặp Eleanor."
Phụ thân gật gật đầu, "Có thể, ta nghĩ ngươi cũng nên gặp hắn một lần để đưa ra quyết định, dù sao, đây là đại sự cả đời của ngươi,"
"Cám ơn phụ thân", Garnier thanh âm run rẩy nói, "Nếu không còn gì nữa thì con xin phép trở về nghỉ ngơi."
"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt, nhớ xuống dùng cơm", phụ thân nhìn cơ thể gầy queo của nhi tử, đau lòng nói.
Garnier hướng phụ thân cậu hành lễ rồi thư phòng phụ thân.
***
Ngày hôm sau, Eleanor • Stirton tự mình bái phỏng nhà Chapman.
Ông Chapman tự mình tiếp đãi anh, đây là lần đầu tiên ông gặp Eleanor, trong lòng ông phi thường kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt kia tướng mạo khí chất xuất chúng, tuy rằng mới vừa trưởng thành nhưng cử chỉ trầm ổn hào phóng, giơ tay nhấc chân đều thoát ra phong phạm thế gia quý tộc chân chính.
Hơn nữa Stirton gia tộc ở thủ đô Tinh là một đại gia tộc vô cùng nổi danh, không hề thua kém Tennyson gia tộc, ông Felton nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao hắn lại gặp được nhi tử nhà mình.
"Chapman tiên sinh, cháu nghe phụ thân nói Garnier muốn gặp cháu mà đúng lúc cháu cũng có mấy lời muốn nói với cậu ấy", sau khi Eleanor hướng ông Chapman vấn an xong, nói thẳng lý do mình đến đây.
"Có thể, để ta bảo Garnier xuống dưới gặp ngươi", ông Chapman trả lời.
Mấy phút đồng hồ sau, Garnier đi xuống từ cầu thang, nhìn thấy Eleanor đang đứng trong phòng khách đưa lưng về phía cậu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào người anh,lưu lại một thon dài thân ảnh trên sàn nhà.
Nghe được tiếng bước chân cậu, Eleanor xoay người, gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười đẹp đẽ.
Garnier cảm giác tim mình kịch liệt nhảy lên, một khắc này cứ như cậu đang nằm mơ vậy, cậu đi từng bước một đến trước mặt Eleanor rồi đứng lại, ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Garnier, anh biết em có thắc mắc, cho nên tự mình đến giải thích với em", mắt Eleanor nhìn vài Garnier rồi nói.
"Hai năm trước lần đầu tiên anh tới trường St. Fies, lúc đó anh đi theo lão sư xuyên qua bồn hoa trường em, thì anh nhặt được một bức tranh ở trong bụi hoa."
"Đó là một mảnh biển khơi, hải điểu màu trắng bay lượn trên biển, còn có mấy chiếc thuyền buồm treo lên hoàng hôn màu đỏ đi trên mặt biển, bức tranh vô cùng đẹp, chỉ lướt qua một cái thôi anh đã bị cuốn hút rồi. Lúc ấy anh liền nghĩ rằng là tâm hồn như thế nào mới có thể vẽ ra khung cảnh nghệ thuật sâu xa bát ngát đến thế."
"Kể từ đó, anh luôn luôn tìm kiếm chủ nhân bức tranh, anh nghĩ hắn phải là một omega rất đặc biệt mới nhiệt tâm với hội họa, có linh hồn vô cùng phóng khoáng, yêu thiên nhiên, hắn có một đôi mắt đẹp và bàn tay khéo léo."
"Anh tìm người đó hai năm, và anh hỏi mỗi một Omega từng lấy lòng anh rằng, cậu thích vẽ tranh không? Sau đó bọn hắn lắc đầu, anh lại hỏi cậu biết wing không? Bọn hắn cũng lắc đầu. Anh đoán hắn có thể là một Omega rất yên lặng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà vẽ tranh, chứ không phải để cho người khác khen ngợi, vì vậy không ai biết hắn."
Eleanor chậm rãi thuật lại, cho đến khi đôi mắt màu xanh lam của Garnier đong đầy nước mắt.
"Nếu em không đến ngày trao đổi hôm đó, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết, anh đang tìm em, và người đó cũng đang dõi theo anh".
Eleanor từ trong túi lấy hai bức họa, một bức là biển khơi, một bức khác là tranh chân dung Eleanor, và góc dưới bên phải của mỗi bức đều có một cái tên đó là ——wing, dòng họ mẫu thân Garnier.
"Nếu hôm ấy em không đến với anh, có lẽ anh đã bỏ lỡ em cả đời", Eleanor nhìn vào đôi mắt đong đầy nước mắt, đau lòng lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"Garnier, anh thích em, em có đồng ý làm Omega của anh không?"
Rất nhiều năm sau, Garnier vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên Eleanor đứng trong phòng khách nhà cậu, ánh mặt trời chiếu lên người anh, phủ lên người anh một tầng màu vàng nhạt.
Anh xoay người đứng vững, khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi lộ ra nụ cười đẹp đẽ, rồi nói với cậu,
—— Garnier, anh thích em, em có đồng ý làm Omega của anh không?
***
Gần đây, Diệp Quân cảm giác cơ thể của mình có chút kỳ lạ, ví dụ như, hắn có thể nghe thấy tiếng học sinh thấp giọng nói chuyện từ khoảng cách cách mình rất xa. Hắn còn có thể ngửi thấy hương vị như có như không trên người các bạn khác, lúc tới gần lão sư thì hơi thở đó càng thêm nồng đậm, ngay cả cơ thể hắn cũng xuất hiện vài thay đổi không nói lên lời. Diệp Quân nghĩ thầm, chắc là thời gian mình xuyên qua đường hầm liên tiếp bị tia vụ trụ làm cho biến dị chăng?
Đương nhiên nếu biến dị có thể khiến giác quan càng thêm linh mẫn thì đó là một chuyện tốt, dù sao có được cái mũi thính như cún, cái tai như dơi cũng tốt lắm.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Keith hoàn toàn hết hi vọng đối với hắn, không tìm đến hắn lần nào nữa, còn hắn thì cuối cùng cũng không cần đi tham ngày hội trao đổi nữa rồi. Mà thứ khiến hắn cao hứng chính là, một ngày nào đó Garnier nói với hắn, Eleanor đã trở thành Alpha pháp định của cậu rồi.
"Diệp Quân, cám ơn cậu", Garnier chân thành cảm ơn nói, "Nếu không có cậu thì tớ sẽ mãi mãi bỏ lỡ Eleanor."
Diệp Quân vỗ vỗ bờ vai cậu, "Không cần cảm ơn, đừng làm những việc khiến tương lai cậu phải hối hận nữa, và đừng bao giờ keo kiệt nói ra lời yêu"
Garnier nghiêm túc gật đầu.
Garnier còn nói với Diệp Quân, Eleanor rất thích bức tranh cậu vẽ, hi vọng cậu có thể mãi mãi đồng hành với hội họa, sau khi tốt nghiệp St. Fies thì cậu có thể thi vào ngành nghệ thuật đại học quốc gia Omega.
Diệp Quân chân thành cao hứng thay Garnier, theo hắn thì ở phương diện hội họa Garnier sở hữu thiên phú không ai bì nổi, tương lai cậu nhất định sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực này.
Mà người vui mừng nhất chính là Xia Kelin lão sư, lớp học của nàng đã có học sinh hơn nửa lớp là đã xác định Alpha, còn có mấy người nữa sắp định ra rồi. Lần này kỳ thành niên của học viên đã tới gần rồi, nhân viên nhà trường cũng chuẩn bị đầy đủ tinh tươm hết, có thể đảm bảo rằng các học viên sẽ an toàn vượt qua kỳ thành niên.
Còn đối với lão Rafael, Diệp Quân thật sự là không cần lo lắng, trong học tập thì hắn chưa bao giờ cần đốc thúc, trong trường thì ở chung hòa hợp với các học viên, về nhà thì trợ giúp chăm sóc hoa cỏ, nấu cơm, làm việc nhà. Lão Rafael cảm thấy không phải mình chiếu cố tên nhóc kia mà là tên nhóc kia chiếu cố lại mình mới đúng.
Một thời gian trôi qua lão Rafael không chịu đựng được nữa, bèn thường xuyên chạy đi tìm lão bạn của mình, hẹn hò lão đi ra ngoài câu con cá, ăn bữa cơm, cả đi leo núi nữa.
Dù sao thì cháu trai ông cũng sắp trở về rồi, nhiệm vụ của ông sẽ hoàn thành sớm thôi, lúc đó là ông có thể du ngoạn xung quanh (như trước) được rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau chính là kỳ phát tình, bởi vì này thiên văn mục đích chính là vì viết thịt, cho nên h sẽ tương đối nhiều, các bạn nhỏ thân mến nếu không thích thỉnh ấn nút gạch chéo trên cùng, ngàn vạn lần không đừng report a,(ㄒoㄒ)~~
Ta dùng trăm độ hài hoà khí, xem có thể hay không trên tóc, thật sự không được, liền phát đến vi bác thượng,(ㄒoㄒ)~~
Garnier về đến nhà như thường lệ quay về phòng thay quần áo chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm, nhưng ông Chapman lại gọi cậu vào thư phòng.
Cậu nghĩ rằng lại là chuyện liên quan đến Tennyson gia tộc, thế nên mặt không chút thay đổi đi tới thư phòng, đứng ở trước bàn đọc sách, chuẩn bị nhận giáo huấn của phụ thân.
Ông Chapman không nói gì, chỉ nhìn đứa con gầy yếu trước mặt.
Con trai ông trông thì có vẻ rất yếu đuối, nhưng duy chỉ có ông biết con trai mình quật cường cỡ nào, đứa trẻ kia vô số lần đứng ở nơi đó cố chấp nói chuyện với ông rằng cậu muốn tự mình lựa chọn Alpha, cậu muốn vẽ tranh, muốn vào học viện nghệ thuật.
Nhưng mà ông hết cách rồi, kinh tế Chapman gia tộc đang càng ngày càng đình trệ, mà gia tộc chỉ có một Omega, nếu bất hòa trong chuyện hôn nhân với một đại quý tộc thì có lẽ không lâu sau gia tộc Chapman sẽ biến mất khỏi giới quý tộc Thủ Đô tinh mất.
Ông không thể để cho gia tộc Chapman bị hủy hoại dưới tay mình, không phải ông không yêu thương con ông mà do trách nhiệm ông phải gánh vác quá lớn lao, ông đành buộc con mình vâng lời thậm chí còn đánh cậu chỉ vì chuyện này. Khi ông tát vào mặt nhi tử một cái, lúc đó đâu ai hiểu trong lòng ông khó chịu đến thế nào.
Tennyson gia tộc là đứng đầu phái bảo thủ, chỉ ủng hộ Omega nhu nhược vâng lời. Bề ngoài nhi tử rất phù hợp với tiêu chí lựa chọn Omega của Tennyson gia tộc, lúc Tennyson gia tộc đưa ra yêu cầu kết hôn, ông căn bản không thể từ chối, bởi vì đó là đối tượng kết hôn có bối cảnh tốt nhất rồi.
Mà bây giờ lại có một gia tộc khác đưa ra yêu cầu tương tự, tuy rằng ông không thể để nhi tử tự mình lựa chọn Alpha nhưng có nhiều để lựa chọn hơn, nhi tử ông cũng có nhiều thêm một phần cơ hội. Chỉ có làm như vậy, lòng áy náy của ông đối với nhi tử mới ít hơn một chút.
"Garnier, ta gọi ngươi tới là có một việc nói với ngươi." ông Chapman mở miệng, "Có một gia tộc khác cũng đưa ra thỉnh cầu kết hôn, ta nghĩ ngươi có thể tự quyết định xem mình chọn người nào."
Garnier cúi đầu lặng lẽ lắng nghe mà không phản ứng gì, gia tộc nào đối với cậu cũng chả có gì khác nhau cả.
"Phụ thân quyết định đi, con không quan tâm đâu", Garnier thản nhiên trả lời.
"Ta muốn ngươi tự mình quyết định", phụ thân của cậu nói, "Giữa Brooke • Tennyson và Eleanor • Stirton, ngươi chọn một trong đó đi."
"Cha bảo gì cơ?" Garnier mạnh mở to hai mắt.
"Eleanor • Stirton", phụ thân cậu trả lời, "tiểu nhi tử Stirton gia tộc, học sinh trường Ashley, đưa ra thỉnh cầu kết hôn chính là gia tộc của cậu ta."
Garnier sửng sốt chưa đầy nửa phút rồi hồi phục lại tinh thần, "Phụ thân có thể giúp con liên hệ Stirton gia tộc được không, con muốn gặp Eleanor."
Phụ thân gật gật đầu, "Có thể, ta nghĩ ngươi cũng nên gặp hắn một lần để đưa ra quyết định, dù sao, đây là đại sự cả đời của ngươi,"
"Cám ơn phụ thân", Garnier thanh âm run rẩy nói, "Nếu không còn gì nữa thì con xin phép trở về nghỉ ngơi."
"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt, nhớ xuống dùng cơm", phụ thân nhìn cơ thể gầy queo của nhi tử, đau lòng nói.
Garnier hướng phụ thân cậu hành lễ rồi thư phòng phụ thân.
***
Ngày hôm sau, Eleanor • Stirton tự mình bái phỏng nhà Chapman.
Ông Chapman tự mình tiếp đãi anh, đây là lần đầu tiên ông gặp Eleanor, trong lòng ông phi thường kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt kia tướng mạo khí chất xuất chúng, tuy rằng mới vừa trưởng thành nhưng cử chỉ trầm ổn hào phóng, giơ tay nhấc chân đều thoát ra phong phạm thế gia quý tộc chân chính.
Hơn nữa Stirton gia tộc ở thủ đô Tinh là một đại gia tộc vô cùng nổi danh, không hề thua kém Tennyson gia tộc, ông Felton nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao hắn lại gặp được nhi tử nhà mình.
"Chapman tiên sinh, cháu nghe phụ thân nói Garnier muốn gặp cháu mà đúng lúc cháu cũng có mấy lời muốn nói với cậu ấy", sau khi Eleanor hướng ông Chapman vấn an xong, nói thẳng lý do mình đến đây.
"Có thể, để ta bảo Garnier xuống dưới gặp ngươi", ông Chapman trả lời.
Mấy phút đồng hồ sau, Garnier đi xuống từ cầu thang, nhìn thấy Eleanor đang đứng trong phòng khách đưa lưng về phía cậu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào người anh,lưu lại một thon dài thân ảnh trên sàn nhà.
Nghe được tiếng bước chân cậu, Eleanor xoay người, gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười đẹp đẽ.
Garnier cảm giác tim mình kịch liệt nhảy lên, một khắc này cứ như cậu đang nằm mơ vậy, cậu đi từng bước một đến trước mặt Eleanor rồi đứng lại, ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Garnier, anh biết em có thắc mắc, cho nên tự mình đến giải thích với em", mắt Eleanor nhìn vài Garnier rồi nói.
"Hai năm trước lần đầu tiên anh tới trường St. Fies, lúc đó anh đi theo lão sư xuyên qua bồn hoa trường em, thì anh nhặt được một bức tranh ở trong bụi hoa."
"Đó là một mảnh biển khơi, hải điểu màu trắng bay lượn trên biển, còn có mấy chiếc thuyền buồm treo lên hoàng hôn màu đỏ đi trên mặt biển, bức tranh vô cùng đẹp, chỉ lướt qua một cái thôi anh đã bị cuốn hút rồi. Lúc ấy anh liền nghĩ rằng là tâm hồn như thế nào mới có thể vẽ ra khung cảnh nghệ thuật sâu xa bát ngát đến thế."
"Kể từ đó, anh luôn luôn tìm kiếm chủ nhân bức tranh, anh nghĩ hắn phải là một omega rất đặc biệt mới nhiệt tâm với hội họa, có linh hồn vô cùng phóng khoáng, yêu thiên nhiên, hắn có một đôi mắt đẹp và bàn tay khéo léo."
"Anh tìm người đó hai năm, và anh hỏi mỗi một Omega từng lấy lòng anh rằng, cậu thích vẽ tranh không? Sau đó bọn hắn lắc đầu, anh lại hỏi cậu biết wing không? Bọn hắn cũng lắc đầu. Anh đoán hắn có thể là một Omega rất yên lặng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà vẽ tranh, chứ không phải để cho người khác khen ngợi, vì vậy không ai biết hắn."
Eleanor chậm rãi thuật lại, cho đến khi đôi mắt màu xanh lam của Garnier đong đầy nước mắt.
"Nếu em không đến ngày trao đổi hôm đó, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết, anh đang tìm em, và người đó cũng đang dõi theo anh".
Eleanor từ trong túi lấy hai bức họa, một bức là biển khơi, một bức khác là tranh chân dung Eleanor, và góc dưới bên phải của mỗi bức đều có một cái tên đó là ——wing, dòng họ mẫu thân Garnier.
"Nếu hôm ấy em không đến với anh, có lẽ anh đã bỏ lỡ em cả đời", Eleanor nhìn vào đôi mắt đong đầy nước mắt, đau lòng lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"Garnier, anh thích em, em có đồng ý làm Omega của anh không?"
Rất nhiều năm sau, Garnier vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên Eleanor đứng trong phòng khách nhà cậu, ánh mặt trời chiếu lên người anh, phủ lên người anh một tầng màu vàng nhạt.
Anh xoay người đứng vững, khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi lộ ra nụ cười đẹp đẽ, rồi nói với cậu,
—— Garnier, anh thích em, em có đồng ý làm Omega của anh không?
***
Gần đây, Diệp Quân cảm giác cơ thể của mình có chút kỳ lạ, ví dụ như, hắn có thể nghe thấy tiếng học sinh thấp giọng nói chuyện từ khoảng cách cách mình rất xa. Hắn còn có thể ngửi thấy hương vị như có như không trên người các bạn khác, lúc tới gần lão sư thì hơi thở đó càng thêm nồng đậm, ngay cả cơ thể hắn cũng xuất hiện vài thay đổi không nói lên lời. Diệp Quân nghĩ thầm, chắc là thời gian mình xuyên qua đường hầm liên tiếp bị tia vụ trụ làm cho biến dị chăng?
Đương nhiên nếu biến dị có thể khiến giác quan càng thêm linh mẫn thì đó là một chuyện tốt, dù sao có được cái mũi thính như cún, cái tai như dơi cũng tốt lắm.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Keith hoàn toàn hết hi vọng đối với hắn, không tìm đến hắn lần nào nữa, còn hắn thì cuối cùng cũng không cần đi tham ngày hội trao đổi nữa rồi. Mà thứ khiến hắn cao hứng chính là, một ngày nào đó Garnier nói với hắn, Eleanor đã trở thành Alpha pháp định của cậu rồi.
"Diệp Quân, cám ơn cậu", Garnier chân thành cảm ơn nói, "Nếu không có cậu thì tớ sẽ mãi mãi bỏ lỡ Eleanor."
Diệp Quân vỗ vỗ bờ vai cậu, "Không cần cảm ơn, đừng làm những việc khiến tương lai cậu phải hối hận nữa, và đừng bao giờ keo kiệt nói ra lời yêu"
Garnier nghiêm túc gật đầu.
Garnier còn nói với Diệp Quân, Eleanor rất thích bức tranh cậu vẽ, hi vọng cậu có thể mãi mãi đồng hành với hội họa, sau khi tốt nghiệp St. Fies thì cậu có thể thi vào ngành nghệ thuật đại học quốc gia Omega.
Diệp Quân chân thành cao hứng thay Garnier, theo hắn thì ở phương diện hội họa Garnier sở hữu thiên phú không ai bì nổi, tương lai cậu nhất định sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực này.
Mà người vui mừng nhất chính là Xia Kelin lão sư, lớp học của nàng đã có học sinh hơn nửa lớp là đã xác định Alpha, còn có mấy người nữa sắp định ra rồi. Lần này kỳ thành niên của học viên đã tới gần rồi, nhân viên nhà trường cũng chuẩn bị đầy đủ tinh tươm hết, có thể đảm bảo rằng các học viên sẽ an toàn vượt qua kỳ thành niên.
Còn đối với lão Rafael, Diệp Quân thật sự là không cần lo lắng, trong học tập thì hắn chưa bao giờ cần đốc thúc, trong trường thì ở chung hòa hợp với các học viên, về nhà thì trợ giúp chăm sóc hoa cỏ, nấu cơm, làm việc nhà. Lão Rafael cảm thấy không phải mình chiếu cố tên nhóc kia mà là tên nhóc kia chiếu cố lại mình mới đúng.
Một thời gian trôi qua lão Rafael không chịu đựng được nữa, bèn thường xuyên chạy đi tìm lão bạn của mình, hẹn hò lão đi ra ngoài câu con cá, ăn bữa cơm, cả đi leo núi nữa.
Dù sao thì cháu trai ông cũng sắp trở về rồi, nhiệm vụ của ông sẽ hoàn thành sớm thôi, lúc đó là ông có thể du ngoạn xung quanh (như trước) được rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau chính là kỳ phát tình, bởi vì này thiên văn mục đích chính là vì viết thịt, cho nên h sẽ tương đối nhiều, các bạn nhỏ thân mến nếu không thích thỉnh ấn nút gạch chéo trên cùng, ngàn vạn lần không đừng report a,(ㄒoㄒ)~~
Ta dùng trăm độ hài hoà khí, xem có thể hay không trên tóc, thật sự không được, liền phát đến vi bác thượng,(ㄒoㄒ)~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.