Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!
Chương 26: Một chút ngọt ngào
Gừng càng già càng cay
25/03/2023
Dạ Phong nói xong lại tự mình phản bác lời của bản thân.
“Không được, làm vậy Gia Bảo sẽ hận anh, hơn nữa em ấy mạnh mẽ giàu sức sống như vậy nên được tự do bay nhảy.”
Ngón tay của Dạ Phong vẫn niết lên gương mặt của Gia Bảo sau màn hình điện thoại, Dạ Nguyệt đứng phía sau anh ta ánh mắt chợt lóe qua một tia cảm xúc thất thường nhưng bởi vì bóng tối quá dày đặc nên không ai nhìn thấy.
Cô ta nhích chân về phía trước ôm lấy Dạ Phong từ đằng sau, gò má áp lên lưng của anh ta.
“Anh hai, Gia Bảo đã về với chồng của cậu ấy rồi, anh đừng hy vọng rồi buồn bã về cậu ấy nữa.”
“Không được nói vậy.” Dạ Phong khẽ quát.
Mặc dù giọng điệu không qua gay gắt nhưng vẫn khiến Dạ Nguyệt cảm thấy tức giận, cô ta cắn môi dưới đến mức bật máu, nhưng vòng tay đang ôm lấy Dạ Phong vẫn mềm mại như cũ.
Hôm nay anh trai mắng cô ta không phải lỗi của anh ta, tất cả đều do Lê Gia Bảo mà ra, nếu cậu chết đi rồi thì thật tốt biết mấy, như vậy anh trai chỉ có thể thuộc về cô ta mà thôi.
“Anh hai, tối nay em muốn ngủ chung với anh, đã lâu lắm rồi anh không ôm em ngủ.” Dạ Nguyệt dùng giọng điệu nhẹ nhàng pha chút cầu xin nói.
Lâu lắm là bao lâu? Tính ra cũng hơn ba năm, kể từ khi Lê Gia Bảo đến đảo nhỏ, Dạ Phong và cô ta đã không ngủ chung với nhau rồi.
“Không được.” Giọng điệu của Dạ Phong trở nên nghiêm khắc.
“Dạ Nguyệt, năm nay em đã mười sáu, không thể ngủ chung với anh nữa.”
Không nói tới việc anh em đã lớn không thể quá thân mật với nhau, chỉ dựa vào Dạ Phong là alpha, Dạ Nguyệt là omega thôi cũng là một vấn đề lớn rồi.
Mặc dù từ nhỏ Dạ Nguyệt đã được chẩn đoán thiếu hụt gen bẩm sinh nên không thể phát pheromone cũng không thể thụ thai như một omega bình thường, bản chất càng thiên về beta hơn nhưng lỡ như có điều bất trắc gì đó xảy ra thì sao? Anh ta không muốn làm ra chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.
Vì thế Dạ Phong gỡ tay của Dạ Nguyệt ra, xoay người lại nói:
“Anh phải ngủ rồi, em đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Dạ Nguyệt đáp.
Cô ta nghe lời đi ra ngoài, chỉ là khi cánh cửa đóng lại tách cô ta và Dạ Phong ra hai không gian khác nhau, ánh sáng mờ ảo của đèn trần phác họa rõ biểu cảm hiện tại của cô ta thì lại phát hiện nó đã vặn vẹo đến đáng sợ, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn thấy trọn vẹn tròng đen, miệng của cô ta cong lên để lộ hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
“Anh hai, vì sao em không được ngủ chung với anh? Vì Lê Gia Bảo sao? Vậy chỉ cần em giết được anh ta thì hai anh em mình lại trở về như lúc trước đúng không?”
Dạ Nguyệt lẩm bẩm một mình trước cánh cửa, không ai đáp lời cô ta, thứ đón chờ cô ta chỉ có gió lạnh thổi vào qua cửa sổ cùng với màn đêm đen tối tĩnh mịch ở bên ngoài.
Đêm nay định sẵn là một đêm mất ngủ của rất nhiều người.
Bên trong dinh thự thiếu tướng.
Lê Gia Bảo đang xem tin tức về mình, mặc dù ít khi thấy bình luận tiêu cực, đa phần là lời tôn vinh dành cho Lâm Tử Sâm và khen ngợi vẻ ngoài đáng yêu của bé Đậu, thậm chí ngay cả cậu cũng được dân chúng đánh giá tốt, nhưng cậu không cảm thấy vui, trái lại càng thêm bất an.
Nếu dân chúng toàn đế quốc đều đã biết bé Đậu là con của Lâm Tử Sâm thì sau này cậu muốn ly hôn và dẫn thằng bé đi thì chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối của đám đông, không chỉ ở đế quốc và cả những quốc gia nhỏ khác cũng không thể chứa chấp cậu.
Hừ, thủ đoạn của Lâm Tử Sâm đúng là cao tay thật.
Lê Gia Bảo rất thưởng thức người có đầu óc có mưu lược, nhưng nếu đối tượng bị áp dụng là mình thì cậu thật sự không vui nổi.
“Sao mặt mày lại bí xị ra thế?”
Lâm Tử Sâm vừa đẩy cửa phòng bước vào thì đã thấy Lê Gia Bảo ngồi trên giường, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui, thậm chí còn ẩn chứa sự tức giận.
Nhìn thấy anh, Lê Gia Bảo càng thêm khó chịu, nghĩ đến thủ đoạn cao siêu của anh, cậu cảm thấy bản thân không khác gì một tên ngốc mặc cho người ta điều khiển cả.
“Sao anh lại vào phòng tôi? Tối rồi còn không cho ai ngủ à?”
Lâm Tử Sâm mang theo một thân hơi nước tiến tới gần, hôm nay anh đi huấn luyện như mọi khi, cả ngày lăn lộn với đám lính hôi thối, sợ về nhà mang theo mùi khó ngửi sẽ bị Lê Gia Bảo chán ghét nên đã tắm rửa thật sạch rồi mới tiến vào phòng, kết quả cậu lại đuổi anh đi sao?
“Chúng ta là vợ chồng, em ngủ ở đâu thì nơi đó chính là phòng của anh.”
Lê Gia Bảo nghe lời nói vô sỉ này phát ra từ miệng Lâm Tử Sâm mà giận không thể át, đang định mở miệng mắng người thì một cái đầu đột nhiên gối lên trên đùi cậu, tiếp theo đó một gương mặt điển trai mang theo vẻ uy nghiêm đáng sợ đập vào mắt cậu.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Lê Gia Bảo luống cuống muốn đẩy cái đầu của Lâm Tử Sâm đi nhưng anh lại vòng tay ôm lấy eo cậu, mặt còn úp vào đũng quần của cậu nữa.
Lê Gia Bảo: …
A lô! Xin hỏi nếu cảm thấy quá thẹn thì nên đào lỗ sâu mấy mét để chui vào đây?
“Em thơm quá!”
Cố tình người đàn ông kia không quan tâm mặt của mình đang để ở đâu mà còn hít một hơi thật sâu, sau đó lại khen thơm nữa.
Cái gì thơm? Con chim cút của cậu thơm à?
Mặt của Lê Gia Bảo đỏ lên, sau khi đẩy đầu đối phương ra không được cậu dứt khoát mặc kệ.
Sau một hồi hít hà chán chê, Lâm Tử Sâm ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi nói:
“Để bé Đậu ở nhà cha vợ bất tiện quá, em phải chạy đi chạy lại hai nhà thật phiền phức, hay là đưa thằng bé về dinh thự, em cũng dễ dàng trông nom thằng bé hơn.”
Mỗi lần nhắc tới bé Đậu thì Lê Gia Bảo đều rất nhạy cảm, nghe anh nói vậy đầu lông mày của cậu lập tức nhíu lại, sau đó cùng giọng điệu cảnh cáo nói:
“Anh đã hứa sẽ không đưa bé Đậu về dinh thự, chẳng lẽ muốn lật lọng à? Nói cho anh biết, nếu anh dám ép tôi, bị dồn vào đường cùng thì cái gì tôi cũng dám làm.”
Nhìn dáng vẻ kiên cường mang theo sự đề phòng cực lớn của Lê Gia Bảo, Lâm Tử Sâm chỉ biết trách bản thân lúc trước quá ngu ngốc không nhận ra vợ mình đang chịu khổ, hiện tại cậu không tin anh cũng đúng thôi.
Lâm Tử Sâm ôm cậu càng chặt hơn, sau đó nói:
“Anh biết em đang lo cái gì, nhưng bé Đậu là con của anh, mẹ sẽ không làm gì nó, huống hồ anh không định để hai cha con em ở dinh thự cả ngày đâu. Anh tính toán sau khi em đón bé Đậu tan học thì chạy thẳng tới quân doanh của anh, nơi đó có gian phòng riêng, hai cha con có thể nghỉ ngơi thoải mái, hơn nữa đã là con trai của Lâm Tử Sâm này thì nên sớm tiếp xúc với việc huấn luyện trong quân đội.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Sâm nói nhiều như thế, anh chỉ sợ Lê Gia Bảo không tin mà từ chối đề nghị của anh thôi.
Lê Gia Bảo nghe xong bèn suy nghĩ thật kỹ lời anh vừa nói, trong lòng cũng muốn bé Đậu tới quân doanh, nơi đó mới thật sự là chỗ alpha nên đến.
“Được rồi, tôi sẽ bàn lại với cha tôi.” Lê Gia Bảo đáp.
“Ừ.”
Lâm Tử Sâm đột nhiên ôm lấy Lê Gia Bảo ngã xuống giường, anh thì thầm bên tai cậu:
“Hôm nay để anh tiếp tục phóng pheromone an ủi em nhé.”
“Không được, làm vậy Gia Bảo sẽ hận anh, hơn nữa em ấy mạnh mẽ giàu sức sống như vậy nên được tự do bay nhảy.”
Ngón tay của Dạ Phong vẫn niết lên gương mặt của Gia Bảo sau màn hình điện thoại, Dạ Nguyệt đứng phía sau anh ta ánh mắt chợt lóe qua một tia cảm xúc thất thường nhưng bởi vì bóng tối quá dày đặc nên không ai nhìn thấy.
Cô ta nhích chân về phía trước ôm lấy Dạ Phong từ đằng sau, gò má áp lên lưng của anh ta.
“Anh hai, Gia Bảo đã về với chồng của cậu ấy rồi, anh đừng hy vọng rồi buồn bã về cậu ấy nữa.”
“Không được nói vậy.” Dạ Phong khẽ quát.
Mặc dù giọng điệu không qua gay gắt nhưng vẫn khiến Dạ Nguyệt cảm thấy tức giận, cô ta cắn môi dưới đến mức bật máu, nhưng vòng tay đang ôm lấy Dạ Phong vẫn mềm mại như cũ.
Hôm nay anh trai mắng cô ta không phải lỗi của anh ta, tất cả đều do Lê Gia Bảo mà ra, nếu cậu chết đi rồi thì thật tốt biết mấy, như vậy anh trai chỉ có thể thuộc về cô ta mà thôi.
“Anh hai, tối nay em muốn ngủ chung với anh, đã lâu lắm rồi anh không ôm em ngủ.” Dạ Nguyệt dùng giọng điệu nhẹ nhàng pha chút cầu xin nói.
Lâu lắm là bao lâu? Tính ra cũng hơn ba năm, kể từ khi Lê Gia Bảo đến đảo nhỏ, Dạ Phong và cô ta đã không ngủ chung với nhau rồi.
“Không được.” Giọng điệu của Dạ Phong trở nên nghiêm khắc.
“Dạ Nguyệt, năm nay em đã mười sáu, không thể ngủ chung với anh nữa.”
Không nói tới việc anh em đã lớn không thể quá thân mật với nhau, chỉ dựa vào Dạ Phong là alpha, Dạ Nguyệt là omega thôi cũng là một vấn đề lớn rồi.
Mặc dù từ nhỏ Dạ Nguyệt đã được chẩn đoán thiếu hụt gen bẩm sinh nên không thể phát pheromone cũng không thể thụ thai như một omega bình thường, bản chất càng thiên về beta hơn nhưng lỡ như có điều bất trắc gì đó xảy ra thì sao? Anh ta không muốn làm ra chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.
Vì thế Dạ Phong gỡ tay của Dạ Nguyệt ra, xoay người lại nói:
“Anh phải ngủ rồi, em đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Dạ Nguyệt đáp.
Cô ta nghe lời đi ra ngoài, chỉ là khi cánh cửa đóng lại tách cô ta và Dạ Phong ra hai không gian khác nhau, ánh sáng mờ ảo của đèn trần phác họa rõ biểu cảm hiện tại của cô ta thì lại phát hiện nó đã vặn vẹo đến đáng sợ, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn thấy trọn vẹn tròng đen, miệng của cô ta cong lên để lộ hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
“Anh hai, vì sao em không được ngủ chung với anh? Vì Lê Gia Bảo sao? Vậy chỉ cần em giết được anh ta thì hai anh em mình lại trở về như lúc trước đúng không?”
Dạ Nguyệt lẩm bẩm một mình trước cánh cửa, không ai đáp lời cô ta, thứ đón chờ cô ta chỉ có gió lạnh thổi vào qua cửa sổ cùng với màn đêm đen tối tĩnh mịch ở bên ngoài.
Đêm nay định sẵn là một đêm mất ngủ của rất nhiều người.
Bên trong dinh thự thiếu tướng.
Lê Gia Bảo đang xem tin tức về mình, mặc dù ít khi thấy bình luận tiêu cực, đa phần là lời tôn vinh dành cho Lâm Tử Sâm và khen ngợi vẻ ngoài đáng yêu của bé Đậu, thậm chí ngay cả cậu cũng được dân chúng đánh giá tốt, nhưng cậu không cảm thấy vui, trái lại càng thêm bất an.
Nếu dân chúng toàn đế quốc đều đã biết bé Đậu là con của Lâm Tử Sâm thì sau này cậu muốn ly hôn và dẫn thằng bé đi thì chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối của đám đông, không chỉ ở đế quốc và cả những quốc gia nhỏ khác cũng không thể chứa chấp cậu.
Hừ, thủ đoạn của Lâm Tử Sâm đúng là cao tay thật.
Lê Gia Bảo rất thưởng thức người có đầu óc có mưu lược, nhưng nếu đối tượng bị áp dụng là mình thì cậu thật sự không vui nổi.
“Sao mặt mày lại bí xị ra thế?”
Lâm Tử Sâm vừa đẩy cửa phòng bước vào thì đã thấy Lê Gia Bảo ngồi trên giường, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui, thậm chí còn ẩn chứa sự tức giận.
Nhìn thấy anh, Lê Gia Bảo càng thêm khó chịu, nghĩ đến thủ đoạn cao siêu của anh, cậu cảm thấy bản thân không khác gì một tên ngốc mặc cho người ta điều khiển cả.
“Sao anh lại vào phòng tôi? Tối rồi còn không cho ai ngủ à?”
Lâm Tử Sâm mang theo một thân hơi nước tiến tới gần, hôm nay anh đi huấn luyện như mọi khi, cả ngày lăn lộn với đám lính hôi thối, sợ về nhà mang theo mùi khó ngửi sẽ bị Lê Gia Bảo chán ghét nên đã tắm rửa thật sạch rồi mới tiến vào phòng, kết quả cậu lại đuổi anh đi sao?
“Chúng ta là vợ chồng, em ngủ ở đâu thì nơi đó chính là phòng của anh.”
Lê Gia Bảo nghe lời nói vô sỉ này phát ra từ miệng Lâm Tử Sâm mà giận không thể át, đang định mở miệng mắng người thì một cái đầu đột nhiên gối lên trên đùi cậu, tiếp theo đó một gương mặt điển trai mang theo vẻ uy nghiêm đáng sợ đập vào mắt cậu.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Lê Gia Bảo luống cuống muốn đẩy cái đầu của Lâm Tử Sâm đi nhưng anh lại vòng tay ôm lấy eo cậu, mặt còn úp vào đũng quần của cậu nữa.
Lê Gia Bảo: …
A lô! Xin hỏi nếu cảm thấy quá thẹn thì nên đào lỗ sâu mấy mét để chui vào đây?
“Em thơm quá!”
Cố tình người đàn ông kia không quan tâm mặt của mình đang để ở đâu mà còn hít một hơi thật sâu, sau đó lại khen thơm nữa.
Cái gì thơm? Con chim cút của cậu thơm à?
Mặt của Lê Gia Bảo đỏ lên, sau khi đẩy đầu đối phương ra không được cậu dứt khoát mặc kệ.
Sau một hồi hít hà chán chê, Lâm Tử Sâm ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi nói:
“Để bé Đậu ở nhà cha vợ bất tiện quá, em phải chạy đi chạy lại hai nhà thật phiền phức, hay là đưa thằng bé về dinh thự, em cũng dễ dàng trông nom thằng bé hơn.”
Mỗi lần nhắc tới bé Đậu thì Lê Gia Bảo đều rất nhạy cảm, nghe anh nói vậy đầu lông mày của cậu lập tức nhíu lại, sau đó cùng giọng điệu cảnh cáo nói:
“Anh đã hứa sẽ không đưa bé Đậu về dinh thự, chẳng lẽ muốn lật lọng à? Nói cho anh biết, nếu anh dám ép tôi, bị dồn vào đường cùng thì cái gì tôi cũng dám làm.”
Nhìn dáng vẻ kiên cường mang theo sự đề phòng cực lớn của Lê Gia Bảo, Lâm Tử Sâm chỉ biết trách bản thân lúc trước quá ngu ngốc không nhận ra vợ mình đang chịu khổ, hiện tại cậu không tin anh cũng đúng thôi.
Lâm Tử Sâm ôm cậu càng chặt hơn, sau đó nói:
“Anh biết em đang lo cái gì, nhưng bé Đậu là con của anh, mẹ sẽ không làm gì nó, huống hồ anh không định để hai cha con em ở dinh thự cả ngày đâu. Anh tính toán sau khi em đón bé Đậu tan học thì chạy thẳng tới quân doanh của anh, nơi đó có gian phòng riêng, hai cha con có thể nghỉ ngơi thoải mái, hơn nữa đã là con trai của Lâm Tử Sâm này thì nên sớm tiếp xúc với việc huấn luyện trong quân đội.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Sâm nói nhiều như thế, anh chỉ sợ Lê Gia Bảo không tin mà từ chối đề nghị của anh thôi.
Lê Gia Bảo nghe xong bèn suy nghĩ thật kỹ lời anh vừa nói, trong lòng cũng muốn bé Đậu tới quân doanh, nơi đó mới thật sự là chỗ alpha nên đến.
“Được rồi, tôi sẽ bàn lại với cha tôi.” Lê Gia Bảo đáp.
“Ừ.”
Lâm Tử Sâm đột nhiên ôm lấy Lê Gia Bảo ngã xuống giường, anh thì thầm bên tai cậu:
“Hôm nay để anh tiếp tục phóng pheromone an ủi em nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.