Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 85: 1

Nguyệt Hỷ Thố

27/05/2024

Ngày 25 là ngày lễ, trên lịch điện tử vốn đã được tô đậm màu đỏ tạo nên sự khác biệt, nay lại còn bị Phong Dã khoanh tròn làm con số càng trở nên nổi bật hơn.

Lạc Uẩn nhìn ảnh chụp, khuôn mặt bị thiêu đỏ, đầu óc trống rỗng.

Hơi nóng bốc lên từ cổ khiến gương mặt bỏng rát.

Phong Dã tri kỷ không lập tức gửi tin nhắn ngay mà cho cậu thời gian để tự hỏi trước.

Nhưng cậu lại không bình tĩnh được!

Lạc Uẩn bọc cơ thể thành kén, lật qua lật lại, mái tóc mềm mại lộn xộn.

Động tác của cậu làm cho ba người trong phòng trộm cười. Lạc Uẩn nghe thấy tiếng cười, đỏ bừng mặt. Lúc này cậu mới nhớ ra mình không phải đang ở nhà nên mới dừng động tác lăn lộn ngu xuẩn của mình lại.

Cậu click mở hình ảnh nhìn tiếp.

Còn sớm mà.

Hơn nửa năm, hơn sáu tháng, hơn 180 ngày.

Phong Dã chưa từng hoài nghi việc nửa năm sau họ có còn yêu nhau hay không, Lạc Uẩn cũng vậy, chưa từng nghi ngờ về chuyện đó.

***

Ở một góc độ nào đó thì học sinh tham gia thi sẽ có quan hệ cạnh tranh, vì mỗi năm giải nhất tỉnh đều có hạn. Qua vòng loại là vòng chung kết, nếu chung kết có thành tích tốt thì có khi sẽ được đội tuyển quốc gia nhìn trúng chọn đi huấn luyện, rồi lại trổ hết tài năng trong đội ngũ là có thể đại diện cho quốc gia tham dự cuộc thi quốc tế.

Thái độ của Lạc Uẩn đối với thi thố luôn là tùy duyên. Cậu không tập trung ôn tập cho kì thi từ cấp 1 như những người khác.

Nếu thi không tốt thì cố gắng trong kì thi đại học là được.

Cậu suy nghĩ rất thoáng, còn ba người khác trong phòng đã bắt đầu lên mạng đối chiếu đáp án của môn Vật lý hôm nay, lúc khóc lúc cười.

Mỗi lần thi Lạc Uẩn không có thói quen đối chiếu đáp án, nên lúc này cậu lấy đề môn Sinh ra xem.

Sở thích chia sẻ của Phương Đường cực mạnh, mình làm đúng rồi còn quay sang hỏi cậu có làm đúng không.

Lạc Uẩn vẫn luôn đáp theo bản năng, nhưng lực chú ý hoàn toàn đặt trên môn Sinh học. Đề có hình phức tạp quá không hiểu, cậu lấy điện thoại ra tra tài liệu liên quan đến Nature, hiển thị đầu là nghiên cứu về sinh vật học.

Thi môn Sinh xong, trường Số I cũng không cho học sinh có thời gian để ngắm nghía cảnh sắc của thành phố Tấn.

Lúc thu dọn đồ đạc, Phương Đường cười nói với cậu: “Hy vọng còn có thể gặp lại cậu ở trận chung kết.”

Vương Sở Anh nói muốn mua một chút đặc sản của bên này về cho Lộc Viên.

Nghe cô nói vậy, Lạc Uẩn mới nhớ mang chút gì đó về cho Phong Dã. Cậu và Tô Nùng cùng đi dạo ở cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh trường.

Từ trước đến nay Tô Nùng luôn có hứng thú với những văn phòng phẩm sáng lấp lánh.

Cậu ta chọn quyển vở và bút viết mấy năm cũng không hết.

Tô Nùng quay đầu, thấy Lạc Uẩn đang nhíu mày, trước mặt là hai quyển vở có bìa khác nhau.

“Cậu thấy hai quyển này cái nào đẹp hơn?” Lạc Uẩn cầm lên, vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Nùng: “...” Cảm thấy có chút không chân thực.

Từ trước đến nay Lạc Uẩn trong ấn tượng của cậu ta chưa bao giờ đế ý đến cái bìa của quyển vở.

“Cái này đi.” Tô Nùng chọn một cái theo thẩm mĩ của mình.

“Được,vậy tớ sẽ mua cái này về cho Phong Dã.” Lạc Uẩn nhận lấy cái túi nhân viên đưa cho.

Tô Nùng nghe vậy, có chút bất đắc dĩ chỉ món quà tinh xảo trong tầm tay: “Hay cậu tặng cái này đi, tặng vở còn chẳng bằng tặng sách Ngũ Tam* nữa.”

*Sách tuyển sinh đại học 5 năm và mô phỏng 3 năm (Tui biết quyển này mà không nhớ tên chính xác:}})

Nghe vậy, Lạc Uẩn nhướng mày: “May mà cậu nhắc, tớ phải mua sách đại học cho Phong Dã, Ngũ Tam không phù hợp với cậu ấy lắm, để tớ xem còn cái khác không.”

Tô Nùng đỡ trán: “........” Hết cứu.

Đi tiếp, Tô Nùng nhìn thấy nước hoa mùi quýt, cậu ta cầm lên ngửi thử, mùi cam quýt nồng nàn. Nước hoa của cửa hàng không phải nhãn hàng lớn, ngửi còn có mùi tinh dầu công nghiệp.



Không thơm như thứ trên người Thượng Quan Nghị.

Tô Nùng cụp mắt, đặt lọ dùng thử về chỗ cũ.

***

Tháng sáu.

Hoa sơn chi trong sân trường nở rộ, những tán lá xanh càng khiến nhụy hoa thêm phần rực rỡ. Có học sinh hái mấy bông để đặt trên bục giảng.

Gió thổi qua mang theo cái oi nóng của mùa hè và thoang thoảng mùi hoa nhàn nhạt.

Lớp 3 đang học tiết thể dục, vừa giải tán. Lạc Uẩn theo đoàn về lớp. Cậu vốn định đi xem Phong Dã chơi bóng rổ, nhưng hắn lại nói trời nắng nóng, không muốn cậu ở ngoài lâu nên lau mồ hôi trên trán cho cậu xong thì thúc giục cậu về lớp.

Tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng nhờ vào vòng giao tiếp mạnh mẽ của Tô Nùng, cậu vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh và video Phong Dã đang chơi bóng.

Lạc Uẩn nhấn mở video Tô Nùng gửi cho. Trong video, thân hình Phong Dã cực kì xuất sắc. Dù cách một lớp màn hình, và dù video có hơi mờ thì khí chất Alpha trên người hắn vẫn có thể khiến bất cứ ai đối diện phải thần phục.

Khi giằng co với đối thủ, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ kiêu ngạo và tự do sẵn có, đường cong cơ bắp vừa rõ nét vừa rắn chắc.

Bình thường hắn rất cẩn thận dặn Lạc Uẩn nhớ bôi kem chống nắng, có khi Lạc Uẩn sáng dậy vội nên không bôi, Phong Dã sẽ lấy cái mình mang theo dự phòng ra bôi cho cậu.

Hắn vừa bôi còn vừa nói: “Da em mềm, không bôi thì phơi nắng một chút sẽ đỏ lên.”

Trước kia Lạc Uẩn không cảm thấy da mình mềm mại như thế nào, nhưng có một lần cuối tuần, cậu không bôi kem chống nắng mà về nhà lấy đồ. Trên đường về chỉ cảm thấy nóng, về phòng mới biết mặt đã ửng đỏ.

Từ lần đó Phong Dã cực kì chú ý đến chuyện này.

Nhưng chính hắn lại không để tâm đến. Phong Dã thường chơi bóng bên ngoài, da bị phơi hơi đen đi một chút. Mấy hôm trước hắn cắt tóc mái, mồ hôi thấm ướt sợi tóc mái ngắn, mồ hôi chảy dọc theo cằm, rơi xuống xương quai xanh. Động tác chuyền bóng cực kì lưu loát.

Trận bóng này đánh đến quên thời gian, Nhậm Doanh đã giải đề được mấy phút Phong Dã kẹp bóng rổ và đám người theo sau mới đẩy cửa vào.

Khoảng thời gian này Phong Dã không trốn học, mà học tập lại tiến bộ trông thấy khiến thái độ của Nhậm Doanh cũng tốt hơn. Cô nhìn qua tóc mái ướt sũng của Phong Dã, giơ tay cho người đi vào.

Phong Dã lười nhác về lại chỗ ngồi, thả bóng xuống.

Sau đó hắn như có phép thuật mà lấy ra một cốc trà sữa đặt lên bàn Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn hơi mở to mắt, duỗi tay sờ giọt nước đọng trên cốc trà sữa. Cảm giác có người đang nhìn mình, cậu ngước mắt lên liền đối diện với Nhậm Doanh.

Lạc Uẩn thu tay lại, Phong Dã bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Em chưa muốn uống bây giờ à? Đợi tan học đá sẽ tan mất.”

Do mới đánh bóng xong, nên khi Phong Dã thò qua người còn tỏa hơi nóng. Lạc Uẩn nâng cằm, ý bảo hắn nhìn trên bục.

Phong Dã cũng đối diện với Nhậm Doanh, Phong Dã giương môi lên, cười cậu: “Em uống của em, cô ấy sẽ không nói gì đâu.”

Vừa nói hai câu, Phong Dã đã bị Nhậm Doanh gọi.

“Phong Dã, em giải thích xem vì sao câu này lại chọn C.” Nhậm Doanh dựa eo vào bục giảng, ngửi được mùi hoa sơn chi do học sinh mang đến, đôi mày hơi chau dần dãn ra.

Phong Dã đứng lên, xem đề trên màn hình lớn, suy nghĩ một hồi, môi mỏng khẽ mở.

Giọng hắn trầm thấp, nói chuyện có trật tự, suy nghĩ được thể hiện rõ ràng.

Những học sinh khác tuy đã thấy thành tích của Phong Dã vững bước tiến bộ, nhưng lúc này vẫn kinh ngạc như Nhậm Doanh.

Nhậm Doanh nhìn thiếu niên thân hình cao lớn trước mặt, giữa lúc hoảng hốt, rất khó so sánh hắn với nam sinh luôn trốn học chơi game, chọc cô tức giận.

Trong lòng cảm khái một hồi, cô nhấc tay: “Ngồi xuống đi, lần sau đừng đến muộn.”

Phong Dã ngồi xuống, ỷ vào có bàn ghế che nên lặng lẽ kéo bàn tay rũ bên chân của Lạc Uẩn.

Trong nháy mắt tiếp xúc, ngón tay Lạc Uẩn run lên, khuôn mặt hơi phiếm hồng.

Lúc tan học, Nhậm Doanh thông báo kết quả vòng loại: “Lần này trong lớp có mười hai bạn thông qua vòng loại, thời gian này mọi người cũng vất vả, cô và giáo viên bộ môn bàn bạc để tiết tự học buổi tối thứ ba tuần sau mọi người nghỉ ngơi xem phim.”

Trong lớp vang lên tiếng hoan hô. Mấy hôm trước có kết quả thi đại học. Lần thi này hình như khó hơn rất nhiều, khối 12 khó khăn lắm cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhà trường giao mà thôi.

Nghe nói có vài người vốn là hạt giống của Kinh Đại và Yến Đại, nhưng do phát huy thất thường nên chỉ có thể đến trường 985 khác.

Tuy đều là trường tốt, nhưng tin tức này nổ ra đã phủ lên mái trường một màu u ám, ngay cả học sinh khối 11 như họ cũng cảm nhận được không khí buồn bã này.

Rõ ràng trước đó còn thấy tòa đối diện vui vẻ ném sách, ném bài thi vào ngày nghỉ, bây giờ lại có học sinh khóc lóc chạy đến bãi phế liệu nhặt tài liệu về.



Lạc Uẩn trộm hút một ngụm trà sữa giữa tiếng hoan hô của các bạn học.

“Có ngon không?” Phong Dã niết lòng bàn tay cậu, nhỏ giọng hỏi, “Ngọt không?”

Cánh môi Lạc Uẩn dính trà sữa. Cậu liếm môi dưới, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười: “Ngon lắm, ngọt.”

“Vậy có phải nên đút bạn trai em một ngụm không?” Đuôi mắt Phong Dã lộ ra nụ cười.

Vành tai Lạc Uẩn nóng lên, giơ trà sữa đưa đến bên miệng Phong Dã, Phong Dã cúi đầu ngậm ống hút uống một ngụm.

Hắn nhấm nháp hai miếng, đối diện với đôi mắt hổ phách trong trẻo, Phong Dã chống cằm bảo: “Anh lại cảm thấy không ngọt lắm đâu, còn không ngọt bằng miệng của em nữa.”

Lạc Uẩn: “...”

Tiếng nói chuyện khe khẽ truyền đến bàn phía sau.

“Chậc chậc chậc, người tôi nổi đầy da gà rồi.” Tô Nùng xoa bóp cánh tay.

Cậu ta cắn hàm, yên lặng chửi thầm với Thượng Quan Nghị: “Không phải chỉ là một ly trà sữa thôi à! Xem bọn họ cười thành thế kia kìa!”

Thượng Quan Nghị đẩy ly trà sữa trên bàn mình qua: “Cậu muốn uống không?”

“Cậu mua cho tôi?” Tô Nùng có chút kinh ngạc.

Yên lặng vài giây, Thượng Quan Nghị lắc đầu: “Không, vừa nãy chơi bóng xong mua, bây giờ cảm thấy hết khát rồi.”

“A, vậy à, vậy tôi không khách sáo nữa.” Giọng Tô Nùng không mặn không nhạt, cũng không biết là vui hay không vui.

Thượng Quan Nghị yên lặng nhìn cậu ta, không nói gì.

“Được rồi được rồi, đừng hét to, lớp bên kia còn đang học.” Nhậm Doanh chỉ vào bảng, đếm: “Tính đâu ra đấy thì cũng chẳng còn đến một năm nữa, xem phim xong thì thu tâm lại, chú tâm lên việc học, biết chưa?”

“Dạ biết--” Bọn học sinh kéo âm cuối ra dài hơn cả tiếng ve ngoài cửa sổ.

Nghỉ giữa giờ, có người đi ngang qua thoáng thấy màn hình chính của điện thoại Phong Dã, phát hiện bộ đếm ngược của Phong Dã không giống của bọn họ.

“Anh Dã, sao của anh lại là 177 ngày thế, không phải đến kì thi đại học còn hơn 300 ngày nữa à?”

Thượng Quan Nghị từng nhìn thấy, cũng khá tò mò, cậu ta nghiêng đầu hỏi: “Đúng vậy, trước đó em cũng muốn hỏi.”

Chỉ là không ai rảnh đi xem ngày, nếu không họ sẽ biết đếm ngược của Phong Dã là lễ Giáng Sinh năm nay.

Người duy nhất biết được bí mật suýt bị sặc trà sữa mà chết.

Lạc Uẩn duỗi tay, lặng lẽ véo đùi Phong Dã.

Cho cậu không biết xấu hổ mà nhớ cái ngày này!

Sắc mặt Phong Dã không hề thay đổi, hắn hàm hồ nói: “Là một ngày vô cùng ý nghĩa, tôi rất mong chờ ngày đó đến.”

Tô Nùng ngồi bên cạnh, đôi mắt xoay xoay, tính ra đại khái là tháng 12. Cậu ta lập tức nhớ ra sinh nhật của Lạc Uẩn là ở tháng đó.

Hết tiết, cậu ta không biết chán mà tính, vừa đúng lúc là lễ Giáng Sinh, so sánh với lịch xác định hôm đó chính là sinh nhật Lạc Uẩn.

“A, Phong Dã cũng tốt thật đấy, bây giờ đã bắt đầu đếm ngược sinh nhật Lạc Uẩn rồi.” Tô Nùng ghé sát nói, “Lúc đó nhất định sẽ cho Lạc Uẩn bất ngờ nhỉ?”

Sinh nhật của cậu ta là mùa hè, không biết lúc đó có ai nhớ mà chúc mừng cậu ta không. Nhìn phần gáy trắng như sứ của Lạc Uẩn, Tô Nùng cười cười.

Dù sao lớp trưởng nhất định sẽ nhớ sinh nhật của cậu ta và tặng quà.

“Vậy sinh nhật của cậu có định đi chơi cùng nhau không?” Thượng Quan Nghị nói với vẻ tự nhiên, “Tôi nhớ là kì nghỉ hè, đúng lúc được nghỉ, chúng ta có thể đi ra ngoại thành chơi? Nghe nói suối nước nóng của thành phố bên cạnh rất nổi tiếng đó.”

Tô Nùng chớp mắt nghệt ra: “Cậu biết sinh nhật của tôi là khi nào á?”

“Không phải 23/8 hả?”

“Ừ... Phải, hóa ra cậu biết à.”

***

ヽ( ⌒ω⌒) Tui quá là lười rồi hiu hiu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook