Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ
Chương 66: Bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc với cậu
Giang Nam Bạch
25/10/2023
Nghe Tước Thu nói xong, cả An Úy Nhiên và Louis đều sững sờ thật lâu, đứng im tại chỗ mãi chưa hoàn hồn.
Đến lúc Tước Thu sắp đi khỏi phòng điều trị, An Úy Nhiên là người đầu tiên đuổi theo cậu, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày lúc này lộ rõ vẻ lo lắng.
“Sao vậy được? Cậu đang làm bừa đấy! Cậu không phải là Omega hệ chữa trị, đó không phải là trách nhiệm của cậu!”
Quả nhiên, Tước Thu dừng bước như mong muốn của An Úy Nhiên, nhưng cậu không dừng vì đồng ý với lời của anh ta mà phản bác lại một cách hiếm thấy.
“Làm bừa ư? Nhưng Figo đang chờ được chữa trị. Nếu tôi không đi thì chẳng phải cậu ấy chỉ có thể ở đây mãi mãi, rồi chết theo cách đầy nhục nhã, bị tất cả mọi người tránh như tránh hủi sao? Ngoài cậu ấy ra vẫn còn rất nhiều Alpha và Beta khác cũng gặp phải số phận giống vậy. Đây vốn là chuyện bọn họ không cần phải đối mặt.”
“Đây không phải là trách nhiệm của tôi, thậm chí cũng không phải là trách nhiệm của Omega hệ chữa trị. Nhưng nếu không ai chịu đứng ra, thì cuối cùng nó sẽ biến thành trách nhiệm của mỗi người.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng rền vang sấm dữ. An Úy Nhiên lần nữa đứng sững tại chỗ, kinh ngạc nhìn Tước Thu.
Omega bé nhỏ chỉ lẳng lặng nhìn lại anh ta, nhẹ nhàng nói: “Dù gì thì cũng phải có người đứng ra, thôi thì người đó là tôi.”
Thực ra lúc ban đầu, khi Tước Thu mới đặt chân đến thế giới này, cậu vẫn nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không muốn tham dự vào thế giới của bọn họ. Ngay cả hiện tại, cậu vẫn luôn cảm thấy thế giới này không phải là nơi mình thuộc về. Cậu có cố hương của mình, cậu vẫn luôn chuẩn bị hành trang cho việc rời khỏi nơi đây.
Điều mà Tước Thu thực sự nghĩ, chính là coi thế giới này là một chuyến du lịch đường dài, coi những người mà cậu gặp như những vị khách lướt ngang qua đường. Đã vô số lần cậu cảm động trước sự ấm áp mà những người bạn đồng hành dành cho mình, vô số lần cậu nhớ tới lòng tốt của người dân ở phố Grassy, cũng vô số lần cảm thấy khó chịu và phẫn nộ trước hoàn cảnh oái oăm của thế giới. Nhưng Tước Thu cũng nhắc nhở mình vô số lần: cuối cùng mình sẽ phải trở về, đừng nhúng tay quá nhiều vào những chuyện ở thế giới này.
Thế nhưng thời gian cậu dừng lại ở thế giới này càng lâu, cậu càng không có cách nào coi mình là một người ngoài cuộc hoàn toàn không liên quan giống như trước kia nữa.
Dòng sông luôn chảy về phía trước, con người cũng không phải là mãi mãi không thay đổi.
Cho nên Tước Thu đã dần dần dao động, hết lần này đến lần khác cậu phá vỡ suy nghĩ ban đầu của mình vì một số người hoặc việc nào đó. Cậu không còn giữ vững phương châm “tuyệt đối không nhúng tay vào”, thậm chí có nhiều lúc cậu còn chủ động đứng ra.
Mà ngay lúc vừa rồi, những lời nói trút giận của Louis đã tình cờ nhắc nhở Tước Thu: Cho dù cuối cùng cậu có thể trở về Trái Đất hay không, thì cậu vẫn ghét cái diện mạo bây giờ của thế giới này đó thôi?
Đúng vậy, từ ngày đầu tiên đến đây cậu đã ghét nó.
Nếu đã ghét, vậy thì hãy thay đổi nó, chứ không phải là khoanh tay đứng nhìn chỉ vì nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi nó. Dù con đường mai sau có dẫn tới đâu đi chăng nữa, ít nhất thì lúc đến đây cậu chưa từng hối hận, lúc đi cũng sẽ không lưu lại nuối tiếc gì.
Vậy nên, dù chỉ đơn giản là vì xót thương cho Figo và những Alpha, Beta đáng thương kia, hay là vì không muốn khoanh tay đứng nhìn thì Tước Thu vẫn quyết định từ bỏ suy nghĩ lúc đầu của mình để thực sự làm một điều gì đó.
An Úy Nhiên không ngăn được cậu, không ai ngăn được cậu. Người có thể thay đổi quyết định của Tước Thu cũng chỉ có chính cậu.
Mắt thấy bóng lưng của Omega càng lúc càng xa, cuối cùng Louis cũng tỉnh táo. Anh ta đuổi kịp An Úy Nhiên, ngơ ngác hỏi: “Cậu ta muốn đi đâu? Muốn đi cứu những Alpha và Beta đó thay cho những Omega hệ chữa trị ư? Nhưng chẳng phải cậu ta là…”
Là Omega khiếm khuyết sao…
Louis đã đánh thức An Úy Nhiên khỏi trạng thái thất thần. Thấy Louis, anh ta trừng mắt một cái đầy hung dữ, rồi đuổi theo mà không nói lời nào.
“Này, anh nổi giận với tôi làm gì chứ? Có phải là tôi ép buộc cậu ta đi đâu.” Louis chẳng hiểu mô tê.
Rõ ràng giây trước hai thầy trò này vẫn còn giằng co với mình vì muốn mình đưa bọn họ vào trong, vậy mà giây tiếp theo đã đuổi theo nhau đi ra ngoài, đúng là chẳng biết đâu mà lần.
Louis lắc đầu, ép bản thân đừng rối rắm nữa. Tuy nhiên sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn đi tìm thành viên đội thanh tra: “Những học viên năm nhất đó chưa gặp phải chuyện thế này bao giờ, nên các cậu cố gắng cách vài giờ lại đi kiểm tra tình trạng một lần. Sau khi Omega hệ chữa trị tới, hãy ưu tiên sắp xếp khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone cho bọn họ trước.”
Trên thực tế, anh ta cũng chỉ có thể làm đến vậy.
“Rõ! Thưa sếp!”
Mà ở bên kia, Tước Thu chạy đi tìm hiệu trưởng Cloth.
Cậu muốn cứu người, nhưng nếu như chưa được cho phép đã tự ý xâm nhập vào phòng điều trị thì cuối cùng sẽ không tránh khỏi bị phạt.
Để tránh tất cả những rủi ro có thể xảy ra, Tước Thu không thể không làm theo thứ mang tên “quy trình” này.
Rốt cuộc An Úy Nhiên vẫn chậm mất một bước. Trơ mắt nhìn Tước Thu gõ cửa phòng hiệu trưởng, biết Omega đã quyết tâm, nên anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ ý định ngăn cản rồi đứng chờ kết quả cuối cùng ở bên ngoài.
“Mời vào.”
Tước Thu đẩy cửa. Trước mắt cậu không chỉ có mình Cloth mà còn Nghiêm Vi Lễ đang đứng báo cáo chuyện quan trọng với ông ta.
Dường như đã sớm đoán trước, thấy Tước Thu đến, Cloth không ngạc nhiên mà mỉm cười chào cậu: “Là cậu nhóc Omega sao, đã lâu không gặp. Sao vậy, cậu có việc gì ư?”
Vừa nhìn thấy Tước Thu, Nghiêm Vi Lễ cũng nhớ đến chuyện mình đã bị cậu uy hiếp trong ngày kiểm tra gen để nhập học ra sao, không khỏi lúng túng ho khan mấy tiếng, lặng lẽ tránh xa ra một chút nhường chỗ cho cậu.
Tước Thu không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Đội thanh tra trường học đã lấy danh nghĩa kiểm tra ra dị thường bệnh gen để đưa hơn mười học viên năm nhất hệ chiến đấu đi. Tôi và thầy huấn luyện An đến phòng điều trị phát hiện có rất ít Omega được phân công trực luân phiên để thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc. Những Alpha và Beta bị đưa đến phòng điều trị không đủ nguồn lực chữa bệnh, nên tôi xin phép được vào phòng điều trị để tiến hành chữa trị cho những Alpha và Beta bị kiểm tra ra bệnh gen.”
Không chờ Cloth lên tiếng, Nghiêm Vi Lễ đã quên sạch chút ngại ngùng, ông ta cau mày kiên quyết từ chối: “Làm sao mà được, cậu đâu phải là Omega hệ chữa trị, bẩm sinh không mang gen thực vật. Vốn dĩ bản thân cậu đã có nguy cơ phát tác bệnh gen, dù thế nào cũng không đến lượt cậu đi làm việc này.”
Tước Thu đã sớm đoán trước bọn họ có thể sẽ tìm cớ từ chối, nên cậu ung dung trình bày: “Mặc dù tôi không phải Omega hệ chữa trị, nhưng tôi vẫn là một Omega. Về mặt lý thuyết, chỉ cần là Omega thì đều có năng lực chữa trị, chẳng phải sao?”
Nghiêm Vi Lễ lạnh lùng nói: “Nhưng cậu đừng quên là cậu không thể sản sinh ra và cảm nhận được pheromone nên không thể tiến hành khai thông tinh thần cho Alpha và Beta, cũng không thể xoa dịu pheromone cho Alpha. Tóm lại dù là đối với cậu hay là đối với những Alpha, Beta kia thì chuyện này cũng hết sức nguy hiểm. Tôi không đồng ý.”
Nghiêm Vi Lễ vốn cho rằng mình đã nói đến mức này rồi, chỉ thiếu mỗi việc nói trắng ra Tước Thu là một Omega khiếm khuyết nữa thôi thì cậu sẽ không còn gì để phản bác nữa. Nhưng ông ta không ngờ Tước Thu vẫn kiên trì nói: “Tôi có thể.”
“Tôi đương nhiên có thể thực hiện khai thông tinh thần cho bọn họ.”
Nghiêm Vi Lễ nghi ngờ, còn Cloth thì lại nổi hứng thú. Cả hai đồng thời hỏi: “Cậu khai thông tinh thần cho bọn họ bằng cách nào?”
Tước Thu nói dối không chớp mắt: “Mặc dù tôi không phải Omega hệ chữa trị, nhưng tôi là Omega cấp S hệ chiến đấu. Omega hệ chữa trị có tinh thần lực thì tôi cũng có, hơn nữa cũng sẽ không yếu hơn bất cứ Omega hệ chữa trị nào.”
Trên đường đi, Tước Thu đã sớm nghĩ xong lời giải thích. Trên thực tế tác dụng của linh lực của cậu lớn hơn hoặc tương đương với tinh thần lực của mọi người trong thế giới này. Chỉ cần cậu nói linh lực của mình là tinh thần lực, vậy thì sẽ không làm lộ thân phận thực sự của mình, cũng có thể giải thích vì sao mình lại có năng lực chữa trị, đồng thời hợp lý hóa linh lực của mình trong thế giới này.
Hơn nữa, gần như không có Omega nào lựa chọn hệ chiến đấu. Không cần nói đến những trường quân sự ở tinh cầu khác, chỉ tính riêng trường quân sự tinh cầu Darkness, từ lúc thành lập trường đến nay chưa có Omega hệ chiến đấu nào ngoài Tước Thu.
Omega hệ chiến đấu không có được mấy người, làm sao có thể lấy mẫu để tham khảo chứ? Vậy nên không ai biết rốt cuộc Omega hệ chiến đấu có thể khai thông tinh thần cho Alpha và Beta giống như Omega hệ chữa trị hay không, đương nhiên cũng không thể phản bác.
Nghiêm Vi Lễ không tìm được lý do để ngăn cản Tước Thu. Là một Alpha cấp S kiêm chủ nhiệm phòng đào tạo của trường quân sự tinh cầu Darkness, nhưng ông ta hết lần này đến lần khác phải chịu thua trước một Omega nhỏ bé, mất mặt hết sức.
“Hừ, đã muốn chết thì nói gì cũng vô ích, tùy cậu.” Ông ta tức giận khoanh tay đứng sang một bên, không thèm nói nữa.
Tước Thu nhìn Cloth vẫn luôn mỉm cười, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn nho nhã, không lên tiếng nói chen câu nào.
Nghiêm Vi Lễ buông tay xuống. Ông ta không khuyên bảo Tước Thu nữa nhưng sự giáo dục từ nhỏ vẫn sai khiến bản năng ông ta loại bỏ hết thảy mọi tổn thương có thể xảy đến với Omega.
“Hiệu trưởng Cloth, cậu ta không hiểu chuyện thì thôi, anh cũng không được hồ đồ đâu đấy.”
Nghiêm Vi Lễ đinh ninh rằng Cloth sẽ từ chối yêu cầu vô lý này, nhưng không ngờ Cloth lại nói: “Sao không cho cậu nhóc Omega thử một lần xem nhỉ? Đâu ai dám chắc Omega hệ chiến đấu chữa trị được cho Alpha và Beta hay không, phải đưa vào thực tiễn mới cho ra kết quả xác đang được chứ.”
Gương mặt cau có của Nghiêm Vi Lễ lộ vẻ kinh ngạc, cất giọng khó tin: “Chẳng lẽ anh quên kết quả kiểm tra đo lường gen đã chỉ rõ cậu ta không mang gen thực vật sao? Khi đối mặt với nhiều Alpha và Beta đã phát bệnh hoặc có khả năng phát bệnh gen, tình cảnh cậu ta sẽ nguy hiểm hơn những Omega hệ chữa trị khác! Vì cứu người mà khiến cho người cứu dấn thân vào nguy hiểm, vậy việc kiểm chứng này có ý nghĩa gì chứ?!”
Cloth trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói: “Ý nghĩa không nằm ở bản thân việc kiểm tra, mà nằm ở kết quả kiểm tra.”
Ông ta nhìn Tước Thu với ánh mắt ẩn ý khó dò.
“Chúng ta cho Omega quyền lựa chọn đi. Dù kết quả tốt hay xấu cũng cần phải gắng sức thử một lần.”
Tước Thu rất không thích ánh mắt của Cloth nhìn mình. Cậu khẽ xê dịch cơ thể, nói kiên định: “Tôi vẫn giữ vững lập trường như lúc tới, hơn nữa bất cứ lúc nào tôi cũng có thể vào phòng điều trị để chữa trị cho những Alpha và Beta bị kiểm tra ra dị thường bệnh gen.”
Cloth nhìn cậu đầy khen ngợi, ánh mắt lộ ý cười hài lòng: “Nếu Omega nào của hệ chữa trị cũng giống cậu, thì cục diện đã không tồi tệ đến mức này.”
“Đó không phải lỗi của bọn họ”, Tước Thu sửa lại, “Bọn họ đâu còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể coi sự lười biếng tiêu cực như một cách phản kháng. Khi một số người đã mất đi quyền tự do lựa chọn thì ông không thể yêu cầu bọn họ cống hiến vô tư được.”
Cloth không cãi với cậu về chuyện Omega hệ chữa trị đúng hay sai. Ông ta đứng dậy gật đầu với Tước Thu từ xa: “Dù kết quả thế nào thì tôi cũng xin thay mặt cho toàn thể Alpha và Beta của học viện quân sự tinh cầu Treasurer bày tỏ lời cảm ơn và lòng kính trọng sâu sắc đối với cậu.”
Tước Thu không quen lắm với kiểu ủy thác trịnh trọng này. Cậu không thể lãng phí mỗi một giây phút nào, thuận miệng khách sáo vài câu rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Khi cậu sắp ra đến cửa, nhiều lần Nghiêm Vi Lễ muốn nói lại thôi, vẻ mặt rối rắm. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không lên tiếng, chỉ thầm hy vọng cậu sẽ an toàn trở về từ phòng điều trị.
Nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, Cloth cảm thán: “Đúng là một Omega tài giỏi. Nếu tiếp tục duy trì ý chí mạnh mẽ này, e là trong tương lai cậu ta sẽ giành được thành tựu không thua kém gì Liễu Trường Minh đâu nhỉ?”
Nghiêm Vi Lễ vẫn còn hờn dỗi vì Tước Thu không nghe theo lời khuyên của mình. Nghe vậy, ông ta tức giận: “Làm việc tốt một cách bừa bãi sớm muộn cũng sẽ hại mình thôi. Liễu Trường Minh lòng dạ độc ác hơn cậu ta nhiều.”
Hiếm khi Cloth thu lại nụ cười: “Chủ nhiệm Nghiêm, xin ăn nói cẩn thận.”
“Bọn họ đã đồng ý cho cậu ra vào phòng điều trị rồi hả?” Tước Thu bước khỏi văn phòng, An Úy Nhiên đã nhanh tay nhanh mắt kéo cậu lại.
Tước Thu gật đầu.
An Úy Nhiên buông cậu ra, suy sụp: “Tôi vốn tưởng chí ít hiệu trưởng Cloth sẽ không đồng ý…”
Việc đã đến nước này, đã không có cách cứu vãn nữa rồi, anh ta đành dặn đi dặn lại: “Thông thường lúc các Omega hệ chữa trị thay phiên nhau trực, một ngày chữa trị nhiều nhất bốn Alpha hoặc Beta. Con số giới hạn định ra theo cấp độ gen của Omega, Omega hệ chữa trị có cấp độ gen càng cao thì số người chữa trị trong ngày càng nhiều. Tôi không biết cậu có thể thành công hay không, cũng không biết giới hạn của cậu là bao nhiêu, nhưng tôi chỉ muốn nói với cậu rằng hãy làm theo sức của mình, đừng quá miễn cưỡng bản thân.”
“Trước khi cứu người, cậu nhất định phải hiểu rằng đây không phải năng lực cậu không đủ, mà do bản thân bọn họ vốn đã mắc bệnh rồi. Dù kết quả không được như mong đợi thì cũng không phải lỗi của cậu, đừng cảm thấy tội lỗi hay áy náy.”
An Úy Nhiên: “Tóm lại, làm việc gì cũng nên đặt bản thân lên hàng đầu.”
Là một người thầy, sao anh ta không nhận ra bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của Tước Thu là một trái tim nóng bỏng nhường nào. Vì thế anh ta mới càng không hy vọng trái tim nóng bỏng này sẽ bị dập tắt bởi gió tuyết khắc nghiệt. Nó quý giá hiếm hoi giống như trái tim thuần khiết nhất của cỏ cây.
Tước Thu ấm áp trong lòng, vẻ mặt cũng dịu xuống, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn thầy An.”
An Úy Nhiên muốn dùng kết khả năng của mình để giúp đỡ Tước Thu. “Cậu còn cần chuẩn bị gì không?”
Tước Thu vốn định nói không cần, cứ vậy mà đi thôi. Nhưng không biết sao trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh những bông hoa cát xinh đẹp mà mình trông thấy trước khi ra ngoài.
Vì vậy cậu đổi ý.
“Tôi cần về ký túc xá một chuyến để lấy vài thứ cho Alpha và Beta trong phòng điều trị.”
*
Đêm khuya. Đã mười giờ trôi qua kể từ lúc Figo bị đội thanh tra trường học đưa đi. Học viện quân sự tinh cầu Darkness chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Những bức tường cao ngất vây xung quanh phòng điều trị càng hiện rõ sự âm u rùng rợn. Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu gào đầy đau đớn của Alpha và Beta nghe mà rợn người.
Ngay cả những Alpha hoặc Beta bình thường đi vào nơi thế này cũng thấy lạnh sống lưng, huống hồ chi một Omega nhạy cảm mỏng manh. Thế mà Tước Thu lại một thân một mình đến trạm kiểm soát của phòng điều trị. Trông thấy cậu, Louis đang gác đêm cũng sửng sốt, không ngờ cậu thực sự quay lại.
“Cậu…”
Tước Thu chẳng muốn phí lời, đưa anh ta xem giấy chứng minh Cloth cho phép mình ra vào phòng điều trị.
Louis không ngăn cản nữa mà lập tức cho cậu vào trong.
Alpha báo hoa nhìn bóng lưng của Omega dần dần hòa làm một với bóng đêm, trăm nghìn mối suy tư ngổn ngang hiện lên trong đầu, nhất thời tâm tình của anh ta trở nên phức tạp, không biết nên nói gì mới phải.
Louis vốn nghĩ những lời của Tước Thu ban chiều chỉ là lời nói suông, nhưng không ngờ cậu làm theo thật.
Hơn nữa, cậu không cậy vào đó mà ra vẻ bề trên chúa cứu thế trước mặt anh ta, cũng không coi thường những Omega hệ chữa trị đã từ chối nghe theo sự sắp xếp trực luân phiên kia.
Cậu đơn giản chỉ làm chuyện mà mình cho là đúng, chỉ vậy thôi.
Có lẽ trước đó, tiềm thức của Louis vẫn còn mang thành kiến đối với tập thể Omega nhưng trong giây phút này, khi nhìn bóng lưng mảnh mai nhỏ bé ấy, một cảm giác kính trọng cao cả tự nhiên nảy sinh, anh ta thực sự cảm thấy tôn trọng Tước Thu từ tận đáy lòng.
Tuy đang ở trong bóng tối vô tận, nhưng những gì anh ta nhìn thấy không chỉ là nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, mà còn có niềm hy vọng tươi sáng đang đến cùng với Tước Thu.
Không riêng gì Louis, tất cả những người biết chuyện này, không ai không khâm phục Omega nhỏ bé nhưng lại mang năng lượng cực kỳ to lớn ấy.
Đương nhiên, người Tước Thu đi tìm đầu tiên là Figo.
Thành viên đội thanh tra đưa cậu đến phòng điều trị của Figo, không yên tâm mà dặn dò lần nữa: “Một khi có chuyện ngoài ý muốn, cậu hãy lập tức kêu cứu. Chúng tôi sẽ triển khai các biện pháp cứu trợ khẩn cấp.”
“Lúc các Omega hệ chữa trị đến trực luân phiên, cũng chữa trị cho bọn họ như vậy sao?”
“Đúng vậy. Mặc dù việc bệnh gen phát tác nghe rất đáng sợ, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ. Bất kể là những hạn chế đối với người bệnh, hay những thành viên đội thanh tra được đào tạo bài bản đang chờ sẵn bên ngoài. Cố gắng hết sức để bảo đảm an toàn cho Omega ở mức cao nhất trên mọi phương diện.”
Hiển nhiên đối với đế quốc, Omega hệ chữa trị không chỉ là công dân mà còn là tài sản công cộng hết sức quý báu, được coi trọng vô cùng.
Tước Thu gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Phòng điều trị rất chật hẹp gần như không thể xoay người, u ám tối tăm giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Tước Thu mò mẫm vách tường gần cửa lúc lâu, mới tìm thấy công tắc đèn.
‘Tách’, cuối cùng căn phòng sắt kín gió mới có chút ánh sáng lờ mờ.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, cậu quan sát toàn bộ căn phòng sắt: một chiếc giường sắt kê sát tường, trong góc có bồn cầu và phòng tắm ọp ẹp, ở giữa là một cái bàn sắt.
Ngoài ra không còn trang thiết bị nào nữa.
Tước Thu nhíu mày, cậu khó lòng tưởng tượng căn phòng đơn sơ thế này lại xuất hiện trong thế giới tương lai khoa học kỹ thuật phát triển. Dù so thế nào thì điều kiện ở đây cũng chỉ tốt hơn nhà tù một chút thôi.
Các Alpha và Beta bị nhốt ở đây là người bệnh, đâu phải tội phạm?
Bọn họ không nên bị đối xử như thế.
Cuối cùng Tước Thu cũng hiểu vì sao bác sĩ Beta lại nói người có kết quả kiểm tra bệnh gen bất thường bị nhốt trong phòng điều trị đều sẽ phát bệnh, rất ít người có thể trở về…
Sống trong môi trường tồi tệ như vậy, không được chữa trị kịp thời, mỗi giây phút đều bị ảnh hưởng bởi những bệnh nhân phát bệnh ở xung quanh, thử hỏi các Alpha và Beta sao không phát tác bệnh cho được?
Tước Thu bước đi rất khẽ, từ từ tới bên chiếc giường sắt.
Figo nằm co ro, mặt hướng vào trong vách tường như đã chìm trong giấc ngủ say.
Cậu ta nghe có người tới nhưng chỉ khẽ phe phẩy lỗ tai và đuôi, còn cơ thể vẫn nằm co ro không động đậy trong tư thế cực kỳ bất an.
Tước Thu chợt thấy không ổn. Cậu nhẹ nhàng kéo Figo, vô tình chạm vào trán của cậu ta, nhất thời trong lòng hốt hoảng.
Là cảm giác khi chạm vào những sợi lông tóc hơi cứng, hơn nữa còn đang sốt cao.
Tước Thu tập trung suy nghĩ, một luồng ánh sáng vàng chói lọi hội tụ ở trên đầu ngón tay cậu, chiếu sáng rõ xung quanh. Cậu lại gần quan sát cẩn thận, đôi mắt không khỏi mở to hơi chút: Trên trán của Figo, chính là hoa văn chữ “vương” ở trên đầu loài hổ. Bệnh gen của cậu ta đã phát tác, thân thể bắt đầu hóa thú!
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Tước Thu nhớ đến Angelie – Alpha gấu đen mắc bệnh gen nghiêm trọng đến mức biến dị nửa cơ thể.
Kết cục của cậu ấy tất nhiên là bị đưa ra giữa sa mạc, lẳng lặng chờ đợi giây phút cuối cùng của số phận.
Tước Thu thậm chí không có thời gian để buồn bã, ngược lại còn thấy hơi mừng: May mắn thay, Figo chỉ mới bắt đầu biến dị, mọi thứ chưa đến mức nghiêm trọng, vẫn còn cách cứu chữa.
Tước Thu hít sâu, nắm tay Figo khẽ nói: “Hổ con, xin hãy tin tưởng tôi, cậu sẽ mau khỏi thôi.”
Dường như Figo cảm nhận được sự tồn tại của Tước Thu, dù đã sốt cao đến mê man nhưng cậu ta vẫn dựa vào Omega theo bản năng, vô thức cọ trán mình vào lòng bàn tay mềm mại của cậu. Thân thể vốn đang run vì sốt cao cũng dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ chờ đợi sự cứu chuộc sắp tới.
Đến lúc Tước Thu sắp đi khỏi phòng điều trị, An Úy Nhiên là người đầu tiên đuổi theo cậu, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày lúc này lộ rõ vẻ lo lắng.
“Sao vậy được? Cậu đang làm bừa đấy! Cậu không phải là Omega hệ chữa trị, đó không phải là trách nhiệm của cậu!”
Quả nhiên, Tước Thu dừng bước như mong muốn của An Úy Nhiên, nhưng cậu không dừng vì đồng ý với lời của anh ta mà phản bác lại một cách hiếm thấy.
“Làm bừa ư? Nhưng Figo đang chờ được chữa trị. Nếu tôi không đi thì chẳng phải cậu ấy chỉ có thể ở đây mãi mãi, rồi chết theo cách đầy nhục nhã, bị tất cả mọi người tránh như tránh hủi sao? Ngoài cậu ấy ra vẫn còn rất nhiều Alpha và Beta khác cũng gặp phải số phận giống vậy. Đây vốn là chuyện bọn họ không cần phải đối mặt.”
“Đây không phải là trách nhiệm của tôi, thậm chí cũng không phải là trách nhiệm của Omega hệ chữa trị. Nhưng nếu không ai chịu đứng ra, thì cuối cùng nó sẽ biến thành trách nhiệm của mỗi người.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng rền vang sấm dữ. An Úy Nhiên lần nữa đứng sững tại chỗ, kinh ngạc nhìn Tước Thu.
Omega bé nhỏ chỉ lẳng lặng nhìn lại anh ta, nhẹ nhàng nói: “Dù gì thì cũng phải có người đứng ra, thôi thì người đó là tôi.”
Thực ra lúc ban đầu, khi Tước Thu mới đặt chân đến thế giới này, cậu vẫn nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không muốn tham dự vào thế giới của bọn họ. Ngay cả hiện tại, cậu vẫn luôn cảm thấy thế giới này không phải là nơi mình thuộc về. Cậu có cố hương của mình, cậu vẫn luôn chuẩn bị hành trang cho việc rời khỏi nơi đây.
Điều mà Tước Thu thực sự nghĩ, chính là coi thế giới này là một chuyến du lịch đường dài, coi những người mà cậu gặp như những vị khách lướt ngang qua đường. Đã vô số lần cậu cảm động trước sự ấm áp mà những người bạn đồng hành dành cho mình, vô số lần cậu nhớ tới lòng tốt của người dân ở phố Grassy, cũng vô số lần cảm thấy khó chịu và phẫn nộ trước hoàn cảnh oái oăm của thế giới. Nhưng Tước Thu cũng nhắc nhở mình vô số lần: cuối cùng mình sẽ phải trở về, đừng nhúng tay quá nhiều vào những chuyện ở thế giới này.
Thế nhưng thời gian cậu dừng lại ở thế giới này càng lâu, cậu càng không có cách nào coi mình là một người ngoài cuộc hoàn toàn không liên quan giống như trước kia nữa.
Dòng sông luôn chảy về phía trước, con người cũng không phải là mãi mãi không thay đổi.
Cho nên Tước Thu đã dần dần dao động, hết lần này đến lần khác cậu phá vỡ suy nghĩ ban đầu của mình vì một số người hoặc việc nào đó. Cậu không còn giữ vững phương châm “tuyệt đối không nhúng tay vào”, thậm chí có nhiều lúc cậu còn chủ động đứng ra.
Mà ngay lúc vừa rồi, những lời nói trút giận của Louis đã tình cờ nhắc nhở Tước Thu: Cho dù cuối cùng cậu có thể trở về Trái Đất hay không, thì cậu vẫn ghét cái diện mạo bây giờ của thế giới này đó thôi?
Đúng vậy, từ ngày đầu tiên đến đây cậu đã ghét nó.
Nếu đã ghét, vậy thì hãy thay đổi nó, chứ không phải là khoanh tay đứng nhìn chỉ vì nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi nó. Dù con đường mai sau có dẫn tới đâu đi chăng nữa, ít nhất thì lúc đến đây cậu chưa từng hối hận, lúc đi cũng sẽ không lưu lại nuối tiếc gì.
Vậy nên, dù chỉ đơn giản là vì xót thương cho Figo và những Alpha, Beta đáng thương kia, hay là vì không muốn khoanh tay đứng nhìn thì Tước Thu vẫn quyết định từ bỏ suy nghĩ lúc đầu của mình để thực sự làm một điều gì đó.
An Úy Nhiên không ngăn được cậu, không ai ngăn được cậu. Người có thể thay đổi quyết định của Tước Thu cũng chỉ có chính cậu.
Mắt thấy bóng lưng của Omega càng lúc càng xa, cuối cùng Louis cũng tỉnh táo. Anh ta đuổi kịp An Úy Nhiên, ngơ ngác hỏi: “Cậu ta muốn đi đâu? Muốn đi cứu những Alpha và Beta đó thay cho những Omega hệ chữa trị ư? Nhưng chẳng phải cậu ta là…”
Là Omega khiếm khuyết sao…
Louis đã đánh thức An Úy Nhiên khỏi trạng thái thất thần. Thấy Louis, anh ta trừng mắt một cái đầy hung dữ, rồi đuổi theo mà không nói lời nào.
“Này, anh nổi giận với tôi làm gì chứ? Có phải là tôi ép buộc cậu ta đi đâu.” Louis chẳng hiểu mô tê.
Rõ ràng giây trước hai thầy trò này vẫn còn giằng co với mình vì muốn mình đưa bọn họ vào trong, vậy mà giây tiếp theo đã đuổi theo nhau đi ra ngoài, đúng là chẳng biết đâu mà lần.
Louis lắc đầu, ép bản thân đừng rối rắm nữa. Tuy nhiên sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn đi tìm thành viên đội thanh tra: “Những học viên năm nhất đó chưa gặp phải chuyện thế này bao giờ, nên các cậu cố gắng cách vài giờ lại đi kiểm tra tình trạng một lần. Sau khi Omega hệ chữa trị tới, hãy ưu tiên sắp xếp khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone cho bọn họ trước.”
Trên thực tế, anh ta cũng chỉ có thể làm đến vậy.
“Rõ! Thưa sếp!”
Mà ở bên kia, Tước Thu chạy đi tìm hiệu trưởng Cloth.
Cậu muốn cứu người, nhưng nếu như chưa được cho phép đã tự ý xâm nhập vào phòng điều trị thì cuối cùng sẽ không tránh khỏi bị phạt.
Để tránh tất cả những rủi ro có thể xảy ra, Tước Thu không thể không làm theo thứ mang tên “quy trình” này.
Rốt cuộc An Úy Nhiên vẫn chậm mất một bước. Trơ mắt nhìn Tước Thu gõ cửa phòng hiệu trưởng, biết Omega đã quyết tâm, nên anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ ý định ngăn cản rồi đứng chờ kết quả cuối cùng ở bên ngoài.
“Mời vào.”
Tước Thu đẩy cửa. Trước mắt cậu không chỉ có mình Cloth mà còn Nghiêm Vi Lễ đang đứng báo cáo chuyện quan trọng với ông ta.
Dường như đã sớm đoán trước, thấy Tước Thu đến, Cloth không ngạc nhiên mà mỉm cười chào cậu: “Là cậu nhóc Omega sao, đã lâu không gặp. Sao vậy, cậu có việc gì ư?”
Vừa nhìn thấy Tước Thu, Nghiêm Vi Lễ cũng nhớ đến chuyện mình đã bị cậu uy hiếp trong ngày kiểm tra gen để nhập học ra sao, không khỏi lúng túng ho khan mấy tiếng, lặng lẽ tránh xa ra một chút nhường chỗ cho cậu.
Tước Thu không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Đội thanh tra trường học đã lấy danh nghĩa kiểm tra ra dị thường bệnh gen để đưa hơn mười học viên năm nhất hệ chiến đấu đi. Tôi và thầy huấn luyện An đến phòng điều trị phát hiện có rất ít Omega được phân công trực luân phiên để thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc. Những Alpha và Beta bị đưa đến phòng điều trị không đủ nguồn lực chữa bệnh, nên tôi xin phép được vào phòng điều trị để tiến hành chữa trị cho những Alpha và Beta bị kiểm tra ra bệnh gen.”
Không chờ Cloth lên tiếng, Nghiêm Vi Lễ đã quên sạch chút ngại ngùng, ông ta cau mày kiên quyết từ chối: “Làm sao mà được, cậu đâu phải là Omega hệ chữa trị, bẩm sinh không mang gen thực vật. Vốn dĩ bản thân cậu đã có nguy cơ phát tác bệnh gen, dù thế nào cũng không đến lượt cậu đi làm việc này.”
Tước Thu đã sớm đoán trước bọn họ có thể sẽ tìm cớ từ chối, nên cậu ung dung trình bày: “Mặc dù tôi không phải Omega hệ chữa trị, nhưng tôi vẫn là một Omega. Về mặt lý thuyết, chỉ cần là Omega thì đều có năng lực chữa trị, chẳng phải sao?”
Nghiêm Vi Lễ lạnh lùng nói: “Nhưng cậu đừng quên là cậu không thể sản sinh ra và cảm nhận được pheromone nên không thể tiến hành khai thông tinh thần cho Alpha và Beta, cũng không thể xoa dịu pheromone cho Alpha. Tóm lại dù là đối với cậu hay là đối với những Alpha, Beta kia thì chuyện này cũng hết sức nguy hiểm. Tôi không đồng ý.”
Nghiêm Vi Lễ vốn cho rằng mình đã nói đến mức này rồi, chỉ thiếu mỗi việc nói trắng ra Tước Thu là một Omega khiếm khuyết nữa thôi thì cậu sẽ không còn gì để phản bác nữa. Nhưng ông ta không ngờ Tước Thu vẫn kiên trì nói: “Tôi có thể.”
“Tôi đương nhiên có thể thực hiện khai thông tinh thần cho bọn họ.”
Nghiêm Vi Lễ nghi ngờ, còn Cloth thì lại nổi hứng thú. Cả hai đồng thời hỏi: “Cậu khai thông tinh thần cho bọn họ bằng cách nào?”
Tước Thu nói dối không chớp mắt: “Mặc dù tôi không phải Omega hệ chữa trị, nhưng tôi là Omega cấp S hệ chiến đấu. Omega hệ chữa trị có tinh thần lực thì tôi cũng có, hơn nữa cũng sẽ không yếu hơn bất cứ Omega hệ chữa trị nào.”
Trên đường đi, Tước Thu đã sớm nghĩ xong lời giải thích. Trên thực tế tác dụng của linh lực của cậu lớn hơn hoặc tương đương với tinh thần lực của mọi người trong thế giới này. Chỉ cần cậu nói linh lực của mình là tinh thần lực, vậy thì sẽ không làm lộ thân phận thực sự của mình, cũng có thể giải thích vì sao mình lại có năng lực chữa trị, đồng thời hợp lý hóa linh lực của mình trong thế giới này.
Hơn nữa, gần như không có Omega nào lựa chọn hệ chiến đấu. Không cần nói đến những trường quân sự ở tinh cầu khác, chỉ tính riêng trường quân sự tinh cầu Darkness, từ lúc thành lập trường đến nay chưa có Omega hệ chiến đấu nào ngoài Tước Thu.
Omega hệ chiến đấu không có được mấy người, làm sao có thể lấy mẫu để tham khảo chứ? Vậy nên không ai biết rốt cuộc Omega hệ chiến đấu có thể khai thông tinh thần cho Alpha và Beta giống như Omega hệ chữa trị hay không, đương nhiên cũng không thể phản bác.
Nghiêm Vi Lễ không tìm được lý do để ngăn cản Tước Thu. Là một Alpha cấp S kiêm chủ nhiệm phòng đào tạo của trường quân sự tinh cầu Darkness, nhưng ông ta hết lần này đến lần khác phải chịu thua trước một Omega nhỏ bé, mất mặt hết sức.
“Hừ, đã muốn chết thì nói gì cũng vô ích, tùy cậu.” Ông ta tức giận khoanh tay đứng sang một bên, không thèm nói nữa.
Tước Thu nhìn Cloth vẫn luôn mỉm cười, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn nho nhã, không lên tiếng nói chen câu nào.
Nghiêm Vi Lễ buông tay xuống. Ông ta không khuyên bảo Tước Thu nữa nhưng sự giáo dục từ nhỏ vẫn sai khiến bản năng ông ta loại bỏ hết thảy mọi tổn thương có thể xảy đến với Omega.
“Hiệu trưởng Cloth, cậu ta không hiểu chuyện thì thôi, anh cũng không được hồ đồ đâu đấy.”
Nghiêm Vi Lễ đinh ninh rằng Cloth sẽ từ chối yêu cầu vô lý này, nhưng không ngờ Cloth lại nói: “Sao không cho cậu nhóc Omega thử một lần xem nhỉ? Đâu ai dám chắc Omega hệ chiến đấu chữa trị được cho Alpha và Beta hay không, phải đưa vào thực tiễn mới cho ra kết quả xác đang được chứ.”
Gương mặt cau có của Nghiêm Vi Lễ lộ vẻ kinh ngạc, cất giọng khó tin: “Chẳng lẽ anh quên kết quả kiểm tra đo lường gen đã chỉ rõ cậu ta không mang gen thực vật sao? Khi đối mặt với nhiều Alpha và Beta đã phát bệnh hoặc có khả năng phát bệnh gen, tình cảnh cậu ta sẽ nguy hiểm hơn những Omega hệ chữa trị khác! Vì cứu người mà khiến cho người cứu dấn thân vào nguy hiểm, vậy việc kiểm chứng này có ý nghĩa gì chứ?!”
Cloth trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói: “Ý nghĩa không nằm ở bản thân việc kiểm tra, mà nằm ở kết quả kiểm tra.”
Ông ta nhìn Tước Thu với ánh mắt ẩn ý khó dò.
“Chúng ta cho Omega quyền lựa chọn đi. Dù kết quả tốt hay xấu cũng cần phải gắng sức thử một lần.”
Tước Thu rất không thích ánh mắt của Cloth nhìn mình. Cậu khẽ xê dịch cơ thể, nói kiên định: “Tôi vẫn giữ vững lập trường như lúc tới, hơn nữa bất cứ lúc nào tôi cũng có thể vào phòng điều trị để chữa trị cho những Alpha và Beta bị kiểm tra ra dị thường bệnh gen.”
Cloth nhìn cậu đầy khen ngợi, ánh mắt lộ ý cười hài lòng: “Nếu Omega nào của hệ chữa trị cũng giống cậu, thì cục diện đã không tồi tệ đến mức này.”
“Đó không phải lỗi của bọn họ”, Tước Thu sửa lại, “Bọn họ đâu còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể coi sự lười biếng tiêu cực như một cách phản kháng. Khi một số người đã mất đi quyền tự do lựa chọn thì ông không thể yêu cầu bọn họ cống hiến vô tư được.”
Cloth không cãi với cậu về chuyện Omega hệ chữa trị đúng hay sai. Ông ta đứng dậy gật đầu với Tước Thu từ xa: “Dù kết quả thế nào thì tôi cũng xin thay mặt cho toàn thể Alpha và Beta của học viện quân sự tinh cầu Treasurer bày tỏ lời cảm ơn và lòng kính trọng sâu sắc đối với cậu.”
Tước Thu không quen lắm với kiểu ủy thác trịnh trọng này. Cậu không thể lãng phí mỗi một giây phút nào, thuận miệng khách sáo vài câu rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Khi cậu sắp ra đến cửa, nhiều lần Nghiêm Vi Lễ muốn nói lại thôi, vẻ mặt rối rắm. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không lên tiếng, chỉ thầm hy vọng cậu sẽ an toàn trở về từ phòng điều trị.
Nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, Cloth cảm thán: “Đúng là một Omega tài giỏi. Nếu tiếp tục duy trì ý chí mạnh mẽ này, e là trong tương lai cậu ta sẽ giành được thành tựu không thua kém gì Liễu Trường Minh đâu nhỉ?”
Nghiêm Vi Lễ vẫn còn hờn dỗi vì Tước Thu không nghe theo lời khuyên của mình. Nghe vậy, ông ta tức giận: “Làm việc tốt một cách bừa bãi sớm muộn cũng sẽ hại mình thôi. Liễu Trường Minh lòng dạ độc ác hơn cậu ta nhiều.”
Hiếm khi Cloth thu lại nụ cười: “Chủ nhiệm Nghiêm, xin ăn nói cẩn thận.”
“Bọn họ đã đồng ý cho cậu ra vào phòng điều trị rồi hả?” Tước Thu bước khỏi văn phòng, An Úy Nhiên đã nhanh tay nhanh mắt kéo cậu lại.
Tước Thu gật đầu.
An Úy Nhiên buông cậu ra, suy sụp: “Tôi vốn tưởng chí ít hiệu trưởng Cloth sẽ không đồng ý…”
Việc đã đến nước này, đã không có cách cứu vãn nữa rồi, anh ta đành dặn đi dặn lại: “Thông thường lúc các Omega hệ chữa trị thay phiên nhau trực, một ngày chữa trị nhiều nhất bốn Alpha hoặc Beta. Con số giới hạn định ra theo cấp độ gen của Omega, Omega hệ chữa trị có cấp độ gen càng cao thì số người chữa trị trong ngày càng nhiều. Tôi không biết cậu có thể thành công hay không, cũng không biết giới hạn của cậu là bao nhiêu, nhưng tôi chỉ muốn nói với cậu rằng hãy làm theo sức của mình, đừng quá miễn cưỡng bản thân.”
“Trước khi cứu người, cậu nhất định phải hiểu rằng đây không phải năng lực cậu không đủ, mà do bản thân bọn họ vốn đã mắc bệnh rồi. Dù kết quả không được như mong đợi thì cũng không phải lỗi của cậu, đừng cảm thấy tội lỗi hay áy náy.”
An Úy Nhiên: “Tóm lại, làm việc gì cũng nên đặt bản thân lên hàng đầu.”
Là một người thầy, sao anh ta không nhận ra bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của Tước Thu là một trái tim nóng bỏng nhường nào. Vì thế anh ta mới càng không hy vọng trái tim nóng bỏng này sẽ bị dập tắt bởi gió tuyết khắc nghiệt. Nó quý giá hiếm hoi giống như trái tim thuần khiết nhất của cỏ cây.
Tước Thu ấm áp trong lòng, vẻ mặt cũng dịu xuống, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn thầy An.”
An Úy Nhiên muốn dùng kết khả năng của mình để giúp đỡ Tước Thu. “Cậu còn cần chuẩn bị gì không?”
Tước Thu vốn định nói không cần, cứ vậy mà đi thôi. Nhưng không biết sao trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh những bông hoa cát xinh đẹp mà mình trông thấy trước khi ra ngoài.
Vì vậy cậu đổi ý.
“Tôi cần về ký túc xá một chuyến để lấy vài thứ cho Alpha và Beta trong phòng điều trị.”
*
Đêm khuya. Đã mười giờ trôi qua kể từ lúc Figo bị đội thanh tra trường học đưa đi. Học viện quân sự tinh cầu Darkness chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Những bức tường cao ngất vây xung quanh phòng điều trị càng hiện rõ sự âm u rùng rợn. Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu gào đầy đau đớn của Alpha và Beta nghe mà rợn người.
Ngay cả những Alpha hoặc Beta bình thường đi vào nơi thế này cũng thấy lạnh sống lưng, huống hồ chi một Omega nhạy cảm mỏng manh. Thế mà Tước Thu lại một thân một mình đến trạm kiểm soát của phòng điều trị. Trông thấy cậu, Louis đang gác đêm cũng sửng sốt, không ngờ cậu thực sự quay lại.
“Cậu…”
Tước Thu chẳng muốn phí lời, đưa anh ta xem giấy chứng minh Cloth cho phép mình ra vào phòng điều trị.
Louis không ngăn cản nữa mà lập tức cho cậu vào trong.
Alpha báo hoa nhìn bóng lưng của Omega dần dần hòa làm một với bóng đêm, trăm nghìn mối suy tư ngổn ngang hiện lên trong đầu, nhất thời tâm tình của anh ta trở nên phức tạp, không biết nên nói gì mới phải.
Louis vốn nghĩ những lời của Tước Thu ban chiều chỉ là lời nói suông, nhưng không ngờ cậu làm theo thật.
Hơn nữa, cậu không cậy vào đó mà ra vẻ bề trên chúa cứu thế trước mặt anh ta, cũng không coi thường những Omega hệ chữa trị đã từ chối nghe theo sự sắp xếp trực luân phiên kia.
Cậu đơn giản chỉ làm chuyện mà mình cho là đúng, chỉ vậy thôi.
Có lẽ trước đó, tiềm thức của Louis vẫn còn mang thành kiến đối với tập thể Omega nhưng trong giây phút này, khi nhìn bóng lưng mảnh mai nhỏ bé ấy, một cảm giác kính trọng cao cả tự nhiên nảy sinh, anh ta thực sự cảm thấy tôn trọng Tước Thu từ tận đáy lòng.
Tuy đang ở trong bóng tối vô tận, nhưng những gì anh ta nhìn thấy không chỉ là nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, mà còn có niềm hy vọng tươi sáng đang đến cùng với Tước Thu.
Không riêng gì Louis, tất cả những người biết chuyện này, không ai không khâm phục Omega nhỏ bé nhưng lại mang năng lượng cực kỳ to lớn ấy.
Đương nhiên, người Tước Thu đi tìm đầu tiên là Figo.
Thành viên đội thanh tra đưa cậu đến phòng điều trị của Figo, không yên tâm mà dặn dò lần nữa: “Một khi có chuyện ngoài ý muốn, cậu hãy lập tức kêu cứu. Chúng tôi sẽ triển khai các biện pháp cứu trợ khẩn cấp.”
“Lúc các Omega hệ chữa trị đến trực luân phiên, cũng chữa trị cho bọn họ như vậy sao?”
“Đúng vậy. Mặc dù việc bệnh gen phát tác nghe rất đáng sợ, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ. Bất kể là những hạn chế đối với người bệnh, hay những thành viên đội thanh tra được đào tạo bài bản đang chờ sẵn bên ngoài. Cố gắng hết sức để bảo đảm an toàn cho Omega ở mức cao nhất trên mọi phương diện.”
Hiển nhiên đối với đế quốc, Omega hệ chữa trị không chỉ là công dân mà còn là tài sản công cộng hết sức quý báu, được coi trọng vô cùng.
Tước Thu gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Phòng điều trị rất chật hẹp gần như không thể xoay người, u ám tối tăm giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Tước Thu mò mẫm vách tường gần cửa lúc lâu, mới tìm thấy công tắc đèn.
‘Tách’, cuối cùng căn phòng sắt kín gió mới có chút ánh sáng lờ mờ.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, cậu quan sát toàn bộ căn phòng sắt: một chiếc giường sắt kê sát tường, trong góc có bồn cầu và phòng tắm ọp ẹp, ở giữa là một cái bàn sắt.
Ngoài ra không còn trang thiết bị nào nữa.
Tước Thu nhíu mày, cậu khó lòng tưởng tượng căn phòng đơn sơ thế này lại xuất hiện trong thế giới tương lai khoa học kỹ thuật phát triển. Dù so thế nào thì điều kiện ở đây cũng chỉ tốt hơn nhà tù một chút thôi.
Các Alpha và Beta bị nhốt ở đây là người bệnh, đâu phải tội phạm?
Bọn họ không nên bị đối xử như thế.
Cuối cùng Tước Thu cũng hiểu vì sao bác sĩ Beta lại nói người có kết quả kiểm tra bệnh gen bất thường bị nhốt trong phòng điều trị đều sẽ phát bệnh, rất ít người có thể trở về…
Sống trong môi trường tồi tệ như vậy, không được chữa trị kịp thời, mỗi giây phút đều bị ảnh hưởng bởi những bệnh nhân phát bệnh ở xung quanh, thử hỏi các Alpha và Beta sao không phát tác bệnh cho được?
Tước Thu bước đi rất khẽ, từ từ tới bên chiếc giường sắt.
Figo nằm co ro, mặt hướng vào trong vách tường như đã chìm trong giấc ngủ say.
Cậu ta nghe có người tới nhưng chỉ khẽ phe phẩy lỗ tai và đuôi, còn cơ thể vẫn nằm co ro không động đậy trong tư thế cực kỳ bất an.
Tước Thu chợt thấy không ổn. Cậu nhẹ nhàng kéo Figo, vô tình chạm vào trán của cậu ta, nhất thời trong lòng hốt hoảng.
Là cảm giác khi chạm vào những sợi lông tóc hơi cứng, hơn nữa còn đang sốt cao.
Tước Thu tập trung suy nghĩ, một luồng ánh sáng vàng chói lọi hội tụ ở trên đầu ngón tay cậu, chiếu sáng rõ xung quanh. Cậu lại gần quan sát cẩn thận, đôi mắt không khỏi mở to hơi chút: Trên trán của Figo, chính là hoa văn chữ “vương” ở trên đầu loài hổ. Bệnh gen của cậu ta đã phát tác, thân thể bắt đầu hóa thú!
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Tước Thu nhớ đến Angelie – Alpha gấu đen mắc bệnh gen nghiêm trọng đến mức biến dị nửa cơ thể.
Kết cục của cậu ấy tất nhiên là bị đưa ra giữa sa mạc, lẳng lặng chờ đợi giây phút cuối cùng của số phận.
Tước Thu thậm chí không có thời gian để buồn bã, ngược lại còn thấy hơi mừng: May mắn thay, Figo chỉ mới bắt đầu biến dị, mọi thứ chưa đến mức nghiêm trọng, vẫn còn cách cứu chữa.
Tước Thu hít sâu, nắm tay Figo khẽ nói: “Hổ con, xin hãy tin tưởng tôi, cậu sẽ mau khỏi thôi.”
Dường như Figo cảm nhận được sự tồn tại của Tước Thu, dù đã sốt cao đến mê man nhưng cậu ta vẫn dựa vào Omega theo bản năng, vô thức cọ trán mình vào lòng bàn tay mềm mại của cậu. Thân thể vốn đang run vì sốt cao cũng dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ chờ đợi sự cứu chuộc sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.