Omega Khiếm Khuyết Là Thuốc Vỗ Về Alpha Hàng Đầu
Quyển 1 - Chương 12: Tranh thủ
Hôi Kiếm Như Vũ
20/05/2023
Trải qua hai lần trước, Lận Nặc không còn đơn thuần đến mức không biết Lục Yến đang nói gì về phần thưởng.
Rõ ràng người kia không ở ngay trước mắt, nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy vẫn có thể khiến hai gò má Lận Nặc đỏ bừng không biết phải làm gì.
Khi đối diện với người này, cậu luôn không biết đáp lại hắn như thế nào.
Lận Nặc cứ nhìn mãi tin nhắn kia, vẫn do dự không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng cậu chỉ trả lời: "Dạ, được ạ."
Lục Yến đợi mãi mà vẫn không thấy cậu trả lời nên hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cậu ngó lơ, nhưng không ngờ Omega nhỏ vẫn ngoan ngoãn trả lời hắn.
Sao có thể ngoan đến như vậy được.
Hắn không ghẹo cậu nữa, mặc dù ý niệm tà ác trong lòng bảo rằng hãy tiếp tục đi, nhưng hắn vẫn không nỡ.
Lục Yến hoãn buổi tư vấn hàng tuần với Lâm Tu vào buổi tối rồi lái xe thẳng về nhà.
Lúc hắn về đến nhà, Lận Nặc vẫn đang ở trên lầu, chưa xuống dưới.
Mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy bé Omega đang ngủ trên bàn, cũng không biết cậu ngủ ở tư thế này bao lâu rồi, trên bàn có một bản nhạc, bên cạnh là một tờ giấy trắng viết rất nhiều chữ.
Lận Nặc khẽ mở mắt, nhìn thấy Lục Yến không biết về từ khi nào, theo bản năng ngồi dậy dụi dụi mắt: "Cậu chủ, anh đã về rồi."
Giọng nói có hơi khàn khàn và đôi chút mềm yếu lười biếng.
Lục Yến chú ý đến mớ tóc vểnh lên trên đầu cậu: "Sao không lên giường ngủ?"
Lận Nặc sờ má mình, vừa rồi nằm áp mặt lên bàn nên mặt có hơi nóng: "Em ngủ quên lúc nào không hay nữa, anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì để em xuống dưới hâm nóng cho anh."
"Đợi tôi một lát, tôi đi với em." Lục Yến đi thay đồ, Lận Nặc thì dọn dẹp đồ trên bàn, sau đó cùng Lục Yến xuống lầu.
Hôm nay dì Lý nấu canh gà, Lận Nặc lấy hai cái chén để lên bàn, lúc ngồi xuống Lục Yến hỏi cậu: "Ông nội của em sao rồi?"
Đây là lần đầu tiên Lục Yến hỏi cậu về chuyện của ông nội, Lận Nặc được quan tâm mà sợ hết hồn, vội gật đầu: "Hôm nay bệnh viện gọi cho em nói là bác sĩ Triệu đã tổ chức một cuộc hội chẩn cho ông em, họ nói tình trạng của ông em không nghiêm trọng lắm, sau khi phẫu thuật điều trị tốt thì sẽ có hy vọng khỏi bệnh."
Nói đến đây, trong mắt Lận Nặc không khỏi hiện lên ý cười: "Cảm ơn cậu chủ ạ."
Lục Yến gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thấy Lục Yến không nói đến chuyện gì khác, Lận Nặc do dự trong lòng, cậu vẫn nhớ phần thưởng mà Lục Yến nói trong điện thoại lúc nãy.
Nhưng lần này hắn không nhắc gì đến nó, không lẽ muốn cậu chủ động hả?
Thật ra lần này Lận Nặc thật sự hiểu lầm hắn rồi, Lục Yến đâu phải người tồi như vậy, hắn bắt nạt cậu trên điện thoại lâu như vậy, về nhà cũng đâu thể nào tiếp tục bắt nạt cậu được, tuy rằng trong lòng hắn rất muốn bắt nạt cậu nữa, nhưng hắn sợ dọa cậu chạy mất hơn.
Nhưng khi hắn tắm xong ra ngoài đã nhìn thấy Lận Nặc đỏ mặt mất tự nhiên đứng ở đó, đôi mắt đen láy hoảng loạn nhìn hắn: "Cậu chủ ơi, anh tắm xong rồi hả?"
Trái tim Lục Yến run lên, hắn ra vẻ tự nhiên nói: "Ừ, em có chuyện gì à?"
Lận Nặc mím môi, khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Lục Yến, sau đó nữa dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Yến, đến gần rồi hôn lên môi hắn, mềm nhẹ như lông vũ lướt qua.
Và rồi hành động này đã khơi dậy tà lửa trong mắt Lục Yến.
"Em làm gì vậy?" Lúc nói chuyện lần nữa, giọng nói của người đàn ông hơi khàn.
Lận Nặc đỏ mặt, kìm nén sự sợ hãi trong lòng: "Phần thưởng ạ."
*
Ngày hôm sau Đường Giác dẫn Lận Nặc đến gặp đạo diễn chương trình giải trí Tô Hàng.
Làm đạo diễn chương trình giải trí, Tô Hàng rất có danh tiếng, rất nhiều chương trình giải trí nổi tiếng đều do y đạo diễn.
Lần này chương trình giải trí "Đoán xem tôi là ai" do nhiều công ty giải trí trong ngành hợp tác sản xuất đã đặc biệt mời y làm tổng đạo diễn.
Khi Đường Giác dẫn Lận Nặc đến đây, bên Tô Hàng đã tập trung rất nhiều người, hiển nhiên việc ghi hình chương trình mới có rất nhiều việc phải bận rộn.
Khi theo Đường Giác bước vào, rất nhiều người đã chú ý đến họ, mấy hôm trước độ hot trên hotsearch vẫn chưa giảm vì vậy mà ai nhìn thấy họ cũng không khỏi nhìn nhiều hơn.
Đến khi họ lướt qua, có người nhỏ giọng nói: "Đây là Lận Nặc à. Cậu ấy đến tham gia chương trình của chúng ta hả? Cậu ấy là khách cố định hay là khách mời vậy?"
"Tui chắc là khách cố định luôn, cậu phải xem người đại diện của cậu ấy là ai kia kìa, chả lẽ Đường Giác sẽ cho cậu ấy làm khách mời à!"
"Vậy cũng phải, haiz, bà có phát hiện thấy gì hông, cậu ấy đẹp trai ghê luôn."
......
Tô Hàng thấy họ đến rồi, cười nói: "Hồi nãy tôi còn đang suy nghĩ liệu mấy cậu sắp đến chưa đấy, ngồi đi."
Tô Hàng trông không lớn tuổi lắm, trông như ba mươi tuổi, mặc áo thun và quần jean đơn giản, không có khí chất đặc biệt của đạo diễn, ngược lại trông giản dị dễ gần.
"Lận Nặc, đây là đạo diễn Tô Hàng."
"Chào đạo diễn Tô ạ, tôi là Lận Nặc." Được sự giới thiệu của Đường Giác, Lận Nặc chủ động chào hỏi Tô Hàng.
Tô Hàng nghe vậy cười nói: "Đừng gọi anh là đạo diễn Tô, gọi anh là anh Tô đi, lúc trước em có từng tham gia chương trình giải trí chưa?"
Lận Nặc lắc đầu: "Chưa ạ, nhưng em đã xem rất nhiều chương trình."
"Không sao, ghi hình cho một chương trình giải trí không khó bằng đóng một bộ phim. Nếu em không có nhiều kinh nghiệm thì hãy cứ thoải mái và là chính mình, đừng quá căng thẳng..."
Lần này Đường Giác đưa cậu đến đây chủ yếu là để giới thiệu cậu làm quen với Tô Hàng và nhân tiện trò chuyện về tiết mục.
Vì vậy họ ngồi tầm ba mươi phút rồi chủ động rời đi để không làm lỡ công việc của Tô Hàng.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp phải Chương Hải và Trình Khiêm ở dưới tầng.
Nhìn thấy cậu, sắc mặt Trình Khiêm trong nháy mắt tối sầm lại, nhưng ánh mắt Chương Hải lại sáng lên.
"Anh Đường, Lận Nặc, trùng hợp thế, hai người cũng đến gặp đạo diễn Tô hả?" Chương Hải chủ động cười chào hỏi, "Tôi cũng dẫn Trình Khiêm đến chào hỏi đạo diễn Tô này, hai người đã xác định rồi hả?"
Lận Nặc chỉ nhìn Chương Hải đang mỉm cười tựa như hiềm khích giữa hai người đã biến mất.
Đường Giác liếc nhìn Trình Khiêm bên cạnh Chương Hải: "Phải, bên chúng tôi đã xác định Lận Nặc là khách cố định rồi, hai người thì sao?"
Nghe thấy ba chữ khách cố định, Trình Khiêm theo bản năng nhìn Lận Nặc, vẻ ghen tị trong mắt rất rõ ràng.
Lúc trước rõ ràng tên khiếm khuyết này không bằng gã về mọi mặt, bây giờ vậy mà lại leo lên đầu gã ngồi luôn rồi.
Chương Hải nhìn Lận Nặc vẫn không nói gì khiến gã rất hối hận trong lòng, nếu lúc trước...: "Vậy thì chúc mừng cậu trước nha, Lận Nặc, chương trình giải trí do Tô Hàng đạo diễn thì không cần phải lo không kéo được fan rồi, cậu sẽ ngày càng tốt hơn thôi."
Lận Nặc không nhìn Trình Khiêm, mặc dù cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đối phương đang nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Chương Hải: "Tôi sẽ cố gắng."
Trên môi Đường Giác luôn giữ một nụ cười lịch sự: "Hai người nhanh lên, đạo diễn Tô rất bận, đừng bỏ lỡ cơ hội."
Chương Hải gật đầu: "Vậy được rồi, vậy chúng tôi đi nhé, nếu vận may tốt thì Lận Nặc sẽ hợp tác với Trình Khiêm lần nữa đấy."
Trình Khiêm nãy giờ không nói chuyện chỉ mãi nhìn Lận Nặc cười ruồi nói: "Thật ra tôi mong chờ lắm đấy."
Lận Nặc ngước mắt, cuối cùng cũng chịu nhìn gã một cái, giọng điệu bình thường rằng: "Ò, vậy anh tranh thủ đi."
Trình Khiêm: "..."
Rõ ràng người kia không ở ngay trước mắt, nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy vẫn có thể khiến hai gò má Lận Nặc đỏ bừng không biết phải làm gì.
Khi đối diện với người này, cậu luôn không biết đáp lại hắn như thế nào.
Lận Nặc cứ nhìn mãi tin nhắn kia, vẫn do dự không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng cậu chỉ trả lời: "Dạ, được ạ."
Lục Yến đợi mãi mà vẫn không thấy cậu trả lời nên hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cậu ngó lơ, nhưng không ngờ Omega nhỏ vẫn ngoan ngoãn trả lời hắn.
Sao có thể ngoan đến như vậy được.
Hắn không ghẹo cậu nữa, mặc dù ý niệm tà ác trong lòng bảo rằng hãy tiếp tục đi, nhưng hắn vẫn không nỡ.
Lục Yến hoãn buổi tư vấn hàng tuần với Lâm Tu vào buổi tối rồi lái xe thẳng về nhà.
Lúc hắn về đến nhà, Lận Nặc vẫn đang ở trên lầu, chưa xuống dưới.
Mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy bé Omega đang ngủ trên bàn, cũng không biết cậu ngủ ở tư thế này bao lâu rồi, trên bàn có một bản nhạc, bên cạnh là một tờ giấy trắng viết rất nhiều chữ.
Lận Nặc khẽ mở mắt, nhìn thấy Lục Yến không biết về từ khi nào, theo bản năng ngồi dậy dụi dụi mắt: "Cậu chủ, anh đã về rồi."
Giọng nói có hơi khàn khàn và đôi chút mềm yếu lười biếng.
Lục Yến chú ý đến mớ tóc vểnh lên trên đầu cậu: "Sao không lên giường ngủ?"
Lận Nặc sờ má mình, vừa rồi nằm áp mặt lên bàn nên mặt có hơi nóng: "Em ngủ quên lúc nào không hay nữa, anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì để em xuống dưới hâm nóng cho anh."
"Đợi tôi một lát, tôi đi với em." Lục Yến đi thay đồ, Lận Nặc thì dọn dẹp đồ trên bàn, sau đó cùng Lục Yến xuống lầu.
Hôm nay dì Lý nấu canh gà, Lận Nặc lấy hai cái chén để lên bàn, lúc ngồi xuống Lục Yến hỏi cậu: "Ông nội của em sao rồi?"
Đây là lần đầu tiên Lục Yến hỏi cậu về chuyện của ông nội, Lận Nặc được quan tâm mà sợ hết hồn, vội gật đầu: "Hôm nay bệnh viện gọi cho em nói là bác sĩ Triệu đã tổ chức một cuộc hội chẩn cho ông em, họ nói tình trạng của ông em không nghiêm trọng lắm, sau khi phẫu thuật điều trị tốt thì sẽ có hy vọng khỏi bệnh."
Nói đến đây, trong mắt Lận Nặc không khỏi hiện lên ý cười: "Cảm ơn cậu chủ ạ."
Lục Yến gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thấy Lục Yến không nói đến chuyện gì khác, Lận Nặc do dự trong lòng, cậu vẫn nhớ phần thưởng mà Lục Yến nói trong điện thoại lúc nãy.
Nhưng lần này hắn không nhắc gì đến nó, không lẽ muốn cậu chủ động hả?
Thật ra lần này Lận Nặc thật sự hiểu lầm hắn rồi, Lục Yến đâu phải người tồi như vậy, hắn bắt nạt cậu trên điện thoại lâu như vậy, về nhà cũng đâu thể nào tiếp tục bắt nạt cậu được, tuy rằng trong lòng hắn rất muốn bắt nạt cậu nữa, nhưng hắn sợ dọa cậu chạy mất hơn.
Nhưng khi hắn tắm xong ra ngoài đã nhìn thấy Lận Nặc đỏ mặt mất tự nhiên đứng ở đó, đôi mắt đen láy hoảng loạn nhìn hắn: "Cậu chủ ơi, anh tắm xong rồi hả?"
Trái tim Lục Yến run lên, hắn ra vẻ tự nhiên nói: "Ừ, em có chuyện gì à?"
Lận Nặc mím môi, khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Lục Yến, sau đó nữa dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Yến, đến gần rồi hôn lên môi hắn, mềm nhẹ như lông vũ lướt qua.
Và rồi hành động này đã khơi dậy tà lửa trong mắt Lục Yến.
"Em làm gì vậy?" Lúc nói chuyện lần nữa, giọng nói của người đàn ông hơi khàn.
Lận Nặc đỏ mặt, kìm nén sự sợ hãi trong lòng: "Phần thưởng ạ."
*
Ngày hôm sau Đường Giác dẫn Lận Nặc đến gặp đạo diễn chương trình giải trí Tô Hàng.
Làm đạo diễn chương trình giải trí, Tô Hàng rất có danh tiếng, rất nhiều chương trình giải trí nổi tiếng đều do y đạo diễn.
Lần này chương trình giải trí "Đoán xem tôi là ai" do nhiều công ty giải trí trong ngành hợp tác sản xuất đã đặc biệt mời y làm tổng đạo diễn.
Khi Đường Giác dẫn Lận Nặc đến đây, bên Tô Hàng đã tập trung rất nhiều người, hiển nhiên việc ghi hình chương trình mới có rất nhiều việc phải bận rộn.
Khi theo Đường Giác bước vào, rất nhiều người đã chú ý đến họ, mấy hôm trước độ hot trên hotsearch vẫn chưa giảm vì vậy mà ai nhìn thấy họ cũng không khỏi nhìn nhiều hơn.
Đến khi họ lướt qua, có người nhỏ giọng nói: "Đây là Lận Nặc à. Cậu ấy đến tham gia chương trình của chúng ta hả? Cậu ấy là khách cố định hay là khách mời vậy?"
"Tui chắc là khách cố định luôn, cậu phải xem người đại diện của cậu ấy là ai kia kìa, chả lẽ Đường Giác sẽ cho cậu ấy làm khách mời à!"
"Vậy cũng phải, haiz, bà có phát hiện thấy gì hông, cậu ấy đẹp trai ghê luôn."
......
Tô Hàng thấy họ đến rồi, cười nói: "Hồi nãy tôi còn đang suy nghĩ liệu mấy cậu sắp đến chưa đấy, ngồi đi."
Tô Hàng trông không lớn tuổi lắm, trông như ba mươi tuổi, mặc áo thun và quần jean đơn giản, không có khí chất đặc biệt của đạo diễn, ngược lại trông giản dị dễ gần.
"Lận Nặc, đây là đạo diễn Tô Hàng."
"Chào đạo diễn Tô ạ, tôi là Lận Nặc." Được sự giới thiệu của Đường Giác, Lận Nặc chủ động chào hỏi Tô Hàng.
Tô Hàng nghe vậy cười nói: "Đừng gọi anh là đạo diễn Tô, gọi anh là anh Tô đi, lúc trước em có từng tham gia chương trình giải trí chưa?"
Lận Nặc lắc đầu: "Chưa ạ, nhưng em đã xem rất nhiều chương trình."
"Không sao, ghi hình cho một chương trình giải trí không khó bằng đóng một bộ phim. Nếu em không có nhiều kinh nghiệm thì hãy cứ thoải mái và là chính mình, đừng quá căng thẳng..."
Lần này Đường Giác đưa cậu đến đây chủ yếu là để giới thiệu cậu làm quen với Tô Hàng và nhân tiện trò chuyện về tiết mục.
Vì vậy họ ngồi tầm ba mươi phút rồi chủ động rời đi để không làm lỡ công việc của Tô Hàng.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp phải Chương Hải và Trình Khiêm ở dưới tầng.
Nhìn thấy cậu, sắc mặt Trình Khiêm trong nháy mắt tối sầm lại, nhưng ánh mắt Chương Hải lại sáng lên.
"Anh Đường, Lận Nặc, trùng hợp thế, hai người cũng đến gặp đạo diễn Tô hả?" Chương Hải chủ động cười chào hỏi, "Tôi cũng dẫn Trình Khiêm đến chào hỏi đạo diễn Tô này, hai người đã xác định rồi hả?"
Lận Nặc chỉ nhìn Chương Hải đang mỉm cười tựa như hiềm khích giữa hai người đã biến mất.
Đường Giác liếc nhìn Trình Khiêm bên cạnh Chương Hải: "Phải, bên chúng tôi đã xác định Lận Nặc là khách cố định rồi, hai người thì sao?"
Nghe thấy ba chữ khách cố định, Trình Khiêm theo bản năng nhìn Lận Nặc, vẻ ghen tị trong mắt rất rõ ràng.
Lúc trước rõ ràng tên khiếm khuyết này không bằng gã về mọi mặt, bây giờ vậy mà lại leo lên đầu gã ngồi luôn rồi.
Chương Hải nhìn Lận Nặc vẫn không nói gì khiến gã rất hối hận trong lòng, nếu lúc trước...: "Vậy thì chúc mừng cậu trước nha, Lận Nặc, chương trình giải trí do Tô Hàng đạo diễn thì không cần phải lo không kéo được fan rồi, cậu sẽ ngày càng tốt hơn thôi."
Lận Nặc không nhìn Trình Khiêm, mặc dù cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đối phương đang nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Chương Hải: "Tôi sẽ cố gắng."
Trên môi Đường Giác luôn giữ một nụ cười lịch sự: "Hai người nhanh lên, đạo diễn Tô rất bận, đừng bỏ lỡ cơ hội."
Chương Hải gật đầu: "Vậy được rồi, vậy chúng tôi đi nhé, nếu vận may tốt thì Lận Nặc sẽ hợp tác với Trình Khiêm lần nữa đấy."
Trình Khiêm nãy giờ không nói chuyện chỉ mãi nhìn Lận Nặc cười ruồi nói: "Thật ra tôi mong chờ lắm đấy."
Lận Nặc ngước mắt, cuối cùng cũng chịu nhìn gã một cái, giọng điệu bình thường rằng: "Ò, vậy anh tranh thủ đi."
Trình Khiêm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.