Chương 113
Aun de Jo
02/04/2023
Dạ Nguyệt đi học tới chiều mới về, vừa về tới liền quăng túi sách vở cho dì giúp việc rồi chạy đi tìm anh trai mình.
Cậu ngồi trong vườn hoa rộng ngang với cái sân golf, vừa nghịch ngợm mấy màu vẽ tươi sáng vừa thích thú ngắm mấy bông hoa đang nở.
Xung quanh chỗ cậu là cả một đám vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh, mỗi người xoay một hướng cảnh giác nhìn ra xung quanh.
Phương Bắc Giản thì có vai trò đặc biệt hơn đó là gọt trái cây kiêm sai vặt.
“Anh Sơ Mặc…” Tiếng Dạ Nguyệt vang vọng cả khu vườn.
“Dạ Nguyệt?!” Cậu ngơ ngác tìm kiếm hình bóng đứa em gái của mình.
“Em cũng muốn ăn trái cây.” Dạ Nguyệt hớn hở nói, hai chân tíu tít chạy lại chỗ cậu đang ngồi.
“Vệ sĩ Phương, lát lấy thêm cho em ấy nhé.” Cậu quay người nhìn Phương Bắc Giản một cái rồi lại nhìn nhỏ em đang thở dốc mà buồn cười “Sao phải chạy như vậy hả? Đi học có mệt không?”
“Dạ mệt!” Dạ Nguyệt vẫn còn chưa hết thở dốc, nói một câu cũng không ra hơi.
“Tưởng em sẽ bảo không cơ.” Cậu có hơi kinh ngạc nhìn Dạ Nguyệt, xong lại mỉm cười xoa đầu cô bé “Ngồi đây một chút, lát gọt trái cây cho em ăn. Chắc là đói lắm rồi hả?”
“Đói rồi.” Dạ Nguyệt lần nữa gật đầu cái rụp. Cô bé chợt nhớ ra gì đó liền bước tới trước mặt cậu, chăm chăm nhìn vào bụng cậu, ngây ngô hỏi “Có thật là em bé ở trong này không?”
“A Nguyệt muốn nói chuyện với em bé không?” Cậu thấy câu hỏi hồn nhiên của em gái thì cười trêu chọc cô “Cháu chào dì nhỏ, cháu là con của ba Bạch.”
“…” Dạ Nguyệt nghe cậu đùa như vậy thì bật cười khúc khích, hai tay ôm eo cậu đầy thân thiết. “Để dì nhỏ ôm một cái nào.”
“Phải rồi A Nguyệt. Em có nhớ ba em không?” Cậu hơi đẩy cô bé ra, nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ kia mà hỏi.
“Nhớ ạ. Nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?” Dạ Nguyệt nghiêng đầu thắc mắc.
“Vì… ba em sắp tới đây thăm chúng ta.” Cậu vui vẻ chọc chọc vào eo Dạ Nguyệt làm cô bé vì nhột mà cười lớn.
“Thật sao ạ? Woa vui quá… Em sắp được gặp ba rồi.” Dạ Nguyệt vui sướng mà hò hét.
“Anh Sơ Mặc, A Nguyệt…” Thêm một giọng nói khác nữa vang lên.
“A Ly!” Cậu nhìn sang.
“Chị ơi, ba sắp tới đây thăm chúng ta…” Dạ Nguyệt vui vẻ chạy vòng quanh chỗ cậu và Ân Ly đang đứng.
“Thật?!” Ân Ly có chút không tin.
“Chú Lâm biết chuyện anh có em bé cho nên mới lên đây, tiện thì thăm hỏi hai đứa nữa.” Cậu cười tươi với Ân Ly.
Trái ngược với biểu cảm vui vẻ của cậu và Dạ Nguyệt thì Ân Ly lại trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng “Vậy còn mẹ thì sao?”
“…” Cậu hơi cúi đầu, trong lòng do dự không muốn hai đứa em phải suy nghĩ nhiều nên không nói, rồi lại nghĩ rằng hai đứa đều là con, đều có quyền được biết tình hình của ba mẹ mình. Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn nói ra.
“Mấy hôm trước cô Lâm nhân lúc chú Lâm không có ở nhà liền bỏ trốn khỏi nhà đi đánh bạc. Sau đó thì bị cảnh sát bắt, tới hôm nay vẫn còn bị tạm giam.”
“Bà ấy vẫn chứng nào tật đấy… Không chịu bỏ đi mấy thứ độc hại ấy. Nhiều lúc em tự nghĩ không biết bà ấy có nhớ gì tới những đứa con này không?” Ân Ly ngồi xuống ghế, buồn lòng khi nghĩ về mẹ của mình.
“Mặc dù em cũng rất nhớ mẹ nhưng mà… bà ấy khỏe mạnh ở bên cạnh các chú cảnh sát là không có gì đáng lo nữa đâu. Các chú cảnh sát sẽ giữ mẹ không cho mẹ đi đánh bạc, cũng sẽ không cho phép mấy ông chú đòi nợ xấu xa tới đánh mẹ.” Dạ Nguyệt đứng trước mặt Lâm Ân Ly, hai bàn tay be bé nắm lấy bàn tay thiếu nữ, khiến cho Ân Ly hơi kinh ngạc.
“Nếu như bà ấy bị tạm giam như thế sẽ không làm khổ chú Lâm nữa. A Ly, em cũng đừng buồn, bà ấy hiện tại ở trong trại giam sẽ được bảo vệ, được ăn ngon mỗi ngày, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cậu cũng kéo ghế ngồi lại gần Ân Ly nhẹ nhàng an ủi.
“Bà ấy là mẹ của tụi em nhưng chưa bao giờ lo lắng một chút nào cho chúng em, ngược lại còn bài xích trách mắng giống như không phải là con ruột vậy. Có thể em còn nhỏ, chưa thể hiểu hết được tấm lòng cha mẹ nhưng… Em thầm chúc cho tất cả những đứa trẻ trên thế giới không phải chịu cảnh bị mẹ bài xích như chúng em.” Ân Ly nhìn cậu, cũng đưa bàn tay chạm nhẹ lên bụng cậu, môi mỉm cười chân thành.
“Là một đứa trẻ trên thế giới này, nhóc con của anh và Bạch Vũ phải gửi lời cảm ơn sâu sắc tới dì nhỏ của nó nhé.” Cậu một tay đặt lên bàn tay ở bụng mình, một tay xoa xoa mái tóc của Ân Ly, trong lòng hạnh phúc có, vui vẻ có… cảm động cũng có. Những cảm xúc ấy khiến ánh mắt của cậu trở nên mềm mại, ấm áp.
Nhà họ Lâm ở dưới thị trấn ấy không có thế lực, không có tiếng tăm, nghèo nàn và cô độc, từ lúc xuất hiện cũng chỉ là đủ ăn đủ mặc. Cho tới bây giờ thì chỉ có thể trông chờ vào những đứa trẻ này thôi.
Rất may là tình cảm giữa ba anh em đều rất tốt, rất yêu thương quan tâm lẫn nhau, có thể vào khoảnh khắc khó khăn mà hết lòng lo lắng bảo vệ cho nhau. Đây chính là thứ mà ít gia đình quý tộc trên thành phố có được.
…
Cách vài tuần là cậu lại phải đi siêu âm và kiểm tra thai nhi định kỳ, mỗi lần như vậy Bạch Vũ đều rất tự giác đưa cậu đi.
Cùng nhau sinh hoạt trong đoạn thời gian này, cậu vẫn chẳng mảy may có chút lo lắng về sự thay đổi lớn đối với cơ thể mình.
Bạch Vũ chăm chỉ tìm hiểu về những thay đổi của omega khi bước vào thai kì, ngoài việc nghén mùi dầu mỡ thì cậu còn đặc biệt nhạy cảm, chỉ cho phép Bạch Vũ đụng chạm thân mật với mình, đặc biệt quấn lấy và làm nũng anh nhiều hơn. Ngoài những điều đó thì cậu vẫn giữ những thói quen cũ, thậm chí khi Bạch Vũ đưa cho cậu tập văn kiện Những điều cần lưu ý khi omega mang thai cậu vẫn mặc kệ không muốn xem.
“Khi em vừa mở ra và đọc được vài dòng đầu tiên thì đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân bủn rủn rồi. Cho nên công việc nặng nhọc này nhờ anh nhé.” Cậu ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng của Bạch Vũ, hiên ngang chiếm lấy cái laptop của anh mà xem phim hoạt hình.
“Nói thẳng ra là em lười thôi đúng không.” Bạch Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu, ai bảo cậu là vợ yêu của anh cơ, ngoài cưng chiều thì cũng chỉ có cưng chiều thêm thôi.
Bạch Vũ lên mạng tìm hiểu từ thực đơn cho omega mang bầu, đến những bài tập thể dục nhẹ nhàng chỉ dành riêng cho người mang thai… Đến cả những điều nên tránh khi mang thai nữa., anh đều tìm hiểu kĩ qua một lượt. Nếu cậu đã hồn nhiên vô tư như vậy thì người chồng như anh cần phải chăm chỉ hơn.
Vẫn là chuyên khoa dành riêng cho omega trong cái bệnh viện to đùng ấy. Lần này Bạch Vũ có thể hiên ngang theo cậu cùng đi vào khám mà không còn bị chị y tá tiếp tân cản lại nữa.
“Đứa trẻ rất khỏe mạnh, hai người ba cứ yên tâm.” Vị bác sĩ quen mắt ấy không giấu đi chút vui vẻ trong lòng mà nói với hai người.
Bạch Vũ trầm tư, ánh mắt chăm chú nhìn cái máy siêu âm trong tay Bác sĩ đang di chuyển trên vùng bụng lộ ra trắng nõn mịn màng của cậu.
“Chắc hai người cũng biết, bản tính của omega khi mang thai rồi. Cái tôi muốn nói tới đây không hẳn là bản năng, mà còn là cảm xúc của người cha omega. Máy móc có thể giúp các cậu gặp được con, hay chỉ đơn giản là đo chỉ số cơ thể nhưng không thể đo được cảm xúc của một người. Người cha alpha cần phải chú ý nhiều hơn, giữ cho tâm trạng omega luôn lạc quan vui vẻ và tích cực mới là quan trọng nhất.”
“Tôi biết rồi thưa bác sĩ.” So với lần phát hiện cậu mang thai thì Bạch Vũ đã bình tĩnh, điềm đạm hơn rất nhiều, đối với những lời nhắc nhở của bác sĩ cũng rất tập trung mà tiếp thu.
“Ừm. Về nhà cố gắng ăn uống bồi bổ một chút. Nhưng cần có thực đơn cụ thể tránh những thức ăn không đủ chất ra.” Bác sĩ cất máy siêu âm rồi cũng khép sổ bệnh án lại, sắc mặt hiền hòa dặn dò thêm.
Bạch Vũ lôi ra từ trong túi ít giấy ăn, lau đi vệt gel trong suốt trên bụng cậu rồi giúp cậu kéo áo xuống.
“…” Cậu đưa bàn tay thon dài sờ nhẹ lên bụng mình rồi nhìn Bạch Vũ cười tươi.
Bạch Vũ cũng cong môi đáp lại nụ cười của cậu, đưa tay ôm eo cậu. Hai người yên lặng đợi bác sĩ làm xong kết quả rồi ra về.
Cậu ngồi trong vườn hoa rộng ngang với cái sân golf, vừa nghịch ngợm mấy màu vẽ tươi sáng vừa thích thú ngắm mấy bông hoa đang nở.
Xung quanh chỗ cậu là cả một đám vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh, mỗi người xoay một hướng cảnh giác nhìn ra xung quanh.
Phương Bắc Giản thì có vai trò đặc biệt hơn đó là gọt trái cây kiêm sai vặt.
“Anh Sơ Mặc…” Tiếng Dạ Nguyệt vang vọng cả khu vườn.
“Dạ Nguyệt?!” Cậu ngơ ngác tìm kiếm hình bóng đứa em gái của mình.
“Em cũng muốn ăn trái cây.” Dạ Nguyệt hớn hở nói, hai chân tíu tít chạy lại chỗ cậu đang ngồi.
“Vệ sĩ Phương, lát lấy thêm cho em ấy nhé.” Cậu quay người nhìn Phương Bắc Giản một cái rồi lại nhìn nhỏ em đang thở dốc mà buồn cười “Sao phải chạy như vậy hả? Đi học có mệt không?”
“Dạ mệt!” Dạ Nguyệt vẫn còn chưa hết thở dốc, nói một câu cũng không ra hơi.
“Tưởng em sẽ bảo không cơ.” Cậu có hơi kinh ngạc nhìn Dạ Nguyệt, xong lại mỉm cười xoa đầu cô bé “Ngồi đây một chút, lát gọt trái cây cho em ăn. Chắc là đói lắm rồi hả?”
“Đói rồi.” Dạ Nguyệt lần nữa gật đầu cái rụp. Cô bé chợt nhớ ra gì đó liền bước tới trước mặt cậu, chăm chăm nhìn vào bụng cậu, ngây ngô hỏi “Có thật là em bé ở trong này không?”
“A Nguyệt muốn nói chuyện với em bé không?” Cậu thấy câu hỏi hồn nhiên của em gái thì cười trêu chọc cô “Cháu chào dì nhỏ, cháu là con của ba Bạch.”
“…” Dạ Nguyệt nghe cậu đùa như vậy thì bật cười khúc khích, hai tay ôm eo cậu đầy thân thiết. “Để dì nhỏ ôm một cái nào.”
“Phải rồi A Nguyệt. Em có nhớ ba em không?” Cậu hơi đẩy cô bé ra, nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ kia mà hỏi.
“Nhớ ạ. Nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?” Dạ Nguyệt nghiêng đầu thắc mắc.
“Vì… ba em sắp tới đây thăm chúng ta.” Cậu vui vẻ chọc chọc vào eo Dạ Nguyệt làm cô bé vì nhột mà cười lớn.
“Thật sao ạ? Woa vui quá… Em sắp được gặp ba rồi.” Dạ Nguyệt vui sướng mà hò hét.
“Anh Sơ Mặc, A Nguyệt…” Thêm một giọng nói khác nữa vang lên.
“A Ly!” Cậu nhìn sang.
“Chị ơi, ba sắp tới đây thăm chúng ta…” Dạ Nguyệt vui vẻ chạy vòng quanh chỗ cậu và Ân Ly đang đứng.
“Thật?!” Ân Ly có chút không tin.
“Chú Lâm biết chuyện anh có em bé cho nên mới lên đây, tiện thì thăm hỏi hai đứa nữa.” Cậu cười tươi với Ân Ly.
Trái ngược với biểu cảm vui vẻ của cậu và Dạ Nguyệt thì Ân Ly lại trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng “Vậy còn mẹ thì sao?”
“…” Cậu hơi cúi đầu, trong lòng do dự không muốn hai đứa em phải suy nghĩ nhiều nên không nói, rồi lại nghĩ rằng hai đứa đều là con, đều có quyền được biết tình hình của ba mẹ mình. Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn nói ra.
“Mấy hôm trước cô Lâm nhân lúc chú Lâm không có ở nhà liền bỏ trốn khỏi nhà đi đánh bạc. Sau đó thì bị cảnh sát bắt, tới hôm nay vẫn còn bị tạm giam.”
“Bà ấy vẫn chứng nào tật đấy… Không chịu bỏ đi mấy thứ độc hại ấy. Nhiều lúc em tự nghĩ không biết bà ấy có nhớ gì tới những đứa con này không?” Ân Ly ngồi xuống ghế, buồn lòng khi nghĩ về mẹ của mình.
“Mặc dù em cũng rất nhớ mẹ nhưng mà… bà ấy khỏe mạnh ở bên cạnh các chú cảnh sát là không có gì đáng lo nữa đâu. Các chú cảnh sát sẽ giữ mẹ không cho mẹ đi đánh bạc, cũng sẽ không cho phép mấy ông chú đòi nợ xấu xa tới đánh mẹ.” Dạ Nguyệt đứng trước mặt Lâm Ân Ly, hai bàn tay be bé nắm lấy bàn tay thiếu nữ, khiến cho Ân Ly hơi kinh ngạc.
“Nếu như bà ấy bị tạm giam như thế sẽ không làm khổ chú Lâm nữa. A Ly, em cũng đừng buồn, bà ấy hiện tại ở trong trại giam sẽ được bảo vệ, được ăn ngon mỗi ngày, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cậu cũng kéo ghế ngồi lại gần Ân Ly nhẹ nhàng an ủi.
“Bà ấy là mẹ của tụi em nhưng chưa bao giờ lo lắng một chút nào cho chúng em, ngược lại còn bài xích trách mắng giống như không phải là con ruột vậy. Có thể em còn nhỏ, chưa thể hiểu hết được tấm lòng cha mẹ nhưng… Em thầm chúc cho tất cả những đứa trẻ trên thế giới không phải chịu cảnh bị mẹ bài xích như chúng em.” Ân Ly nhìn cậu, cũng đưa bàn tay chạm nhẹ lên bụng cậu, môi mỉm cười chân thành.
“Là một đứa trẻ trên thế giới này, nhóc con của anh và Bạch Vũ phải gửi lời cảm ơn sâu sắc tới dì nhỏ của nó nhé.” Cậu một tay đặt lên bàn tay ở bụng mình, một tay xoa xoa mái tóc của Ân Ly, trong lòng hạnh phúc có, vui vẻ có… cảm động cũng có. Những cảm xúc ấy khiến ánh mắt của cậu trở nên mềm mại, ấm áp.
Nhà họ Lâm ở dưới thị trấn ấy không có thế lực, không có tiếng tăm, nghèo nàn và cô độc, từ lúc xuất hiện cũng chỉ là đủ ăn đủ mặc. Cho tới bây giờ thì chỉ có thể trông chờ vào những đứa trẻ này thôi.
Rất may là tình cảm giữa ba anh em đều rất tốt, rất yêu thương quan tâm lẫn nhau, có thể vào khoảnh khắc khó khăn mà hết lòng lo lắng bảo vệ cho nhau. Đây chính là thứ mà ít gia đình quý tộc trên thành phố có được.
…
Cách vài tuần là cậu lại phải đi siêu âm và kiểm tra thai nhi định kỳ, mỗi lần như vậy Bạch Vũ đều rất tự giác đưa cậu đi.
Cùng nhau sinh hoạt trong đoạn thời gian này, cậu vẫn chẳng mảy may có chút lo lắng về sự thay đổi lớn đối với cơ thể mình.
Bạch Vũ chăm chỉ tìm hiểu về những thay đổi của omega khi bước vào thai kì, ngoài việc nghén mùi dầu mỡ thì cậu còn đặc biệt nhạy cảm, chỉ cho phép Bạch Vũ đụng chạm thân mật với mình, đặc biệt quấn lấy và làm nũng anh nhiều hơn. Ngoài những điều đó thì cậu vẫn giữ những thói quen cũ, thậm chí khi Bạch Vũ đưa cho cậu tập văn kiện Những điều cần lưu ý khi omega mang thai cậu vẫn mặc kệ không muốn xem.
“Khi em vừa mở ra và đọc được vài dòng đầu tiên thì đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân bủn rủn rồi. Cho nên công việc nặng nhọc này nhờ anh nhé.” Cậu ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng của Bạch Vũ, hiên ngang chiếm lấy cái laptop của anh mà xem phim hoạt hình.
“Nói thẳng ra là em lười thôi đúng không.” Bạch Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu, ai bảo cậu là vợ yêu của anh cơ, ngoài cưng chiều thì cũng chỉ có cưng chiều thêm thôi.
Bạch Vũ lên mạng tìm hiểu từ thực đơn cho omega mang bầu, đến những bài tập thể dục nhẹ nhàng chỉ dành riêng cho người mang thai… Đến cả những điều nên tránh khi mang thai nữa., anh đều tìm hiểu kĩ qua một lượt. Nếu cậu đã hồn nhiên vô tư như vậy thì người chồng như anh cần phải chăm chỉ hơn.
Vẫn là chuyên khoa dành riêng cho omega trong cái bệnh viện to đùng ấy. Lần này Bạch Vũ có thể hiên ngang theo cậu cùng đi vào khám mà không còn bị chị y tá tiếp tân cản lại nữa.
“Đứa trẻ rất khỏe mạnh, hai người ba cứ yên tâm.” Vị bác sĩ quen mắt ấy không giấu đi chút vui vẻ trong lòng mà nói với hai người.
Bạch Vũ trầm tư, ánh mắt chăm chú nhìn cái máy siêu âm trong tay Bác sĩ đang di chuyển trên vùng bụng lộ ra trắng nõn mịn màng của cậu.
“Chắc hai người cũng biết, bản tính của omega khi mang thai rồi. Cái tôi muốn nói tới đây không hẳn là bản năng, mà còn là cảm xúc của người cha omega. Máy móc có thể giúp các cậu gặp được con, hay chỉ đơn giản là đo chỉ số cơ thể nhưng không thể đo được cảm xúc của một người. Người cha alpha cần phải chú ý nhiều hơn, giữ cho tâm trạng omega luôn lạc quan vui vẻ và tích cực mới là quan trọng nhất.”
“Tôi biết rồi thưa bác sĩ.” So với lần phát hiện cậu mang thai thì Bạch Vũ đã bình tĩnh, điềm đạm hơn rất nhiều, đối với những lời nhắc nhở của bác sĩ cũng rất tập trung mà tiếp thu.
“Ừm. Về nhà cố gắng ăn uống bồi bổ một chút. Nhưng cần có thực đơn cụ thể tránh những thức ăn không đủ chất ra.” Bác sĩ cất máy siêu âm rồi cũng khép sổ bệnh án lại, sắc mặt hiền hòa dặn dò thêm.
Bạch Vũ lôi ra từ trong túi ít giấy ăn, lau đi vệt gel trong suốt trên bụng cậu rồi giúp cậu kéo áo xuống.
“…” Cậu đưa bàn tay thon dài sờ nhẹ lên bụng mình rồi nhìn Bạch Vũ cười tươi.
Bạch Vũ cũng cong môi đáp lại nụ cười của cậu, đưa tay ôm eo cậu. Hai người yên lặng đợi bác sĩ làm xong kết quả rồi ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.