Chương 120
Aun de Jo
24/04/2023
Bạch Xuyên gần đây khá bận với công việc ở bệnh viện, anh thường xuyên
phải trực ở bệnh viện, giờ giấc thất thường, công việc khám chữa bệnh
còn gặp khá nhiều khó khăn và áp lực. Cho tới khi lết được về đến nhà
thì đã mệt lả rồi, cơ thể mệt mỏi, còn đầu óc thì phải chịu mọi áp lực
mà đau nhức, Bạch Xuyên đều hướng tới bé omega mà làm nũng không ngừng.
Ngoài công việc ở bệnh viện thì Bạch Xuyên còn phải tới chỗ của Phương Yến nữa, không những là đến mà còn đến một cách chăm chỉ. Bạch Xuyên mặc dù bận rộn nhưng vẫn chăm chú để tâm tới tinh thần và sức khỏe của bé omega nhà mình.
Ân Ly biết tất cả những lần Bạch Xuyên tới thăm khám cho Phương Yến, cô mặc dù không phản đối nhưng ít nhiều cũng khó chịu không vui.
Lâm Sơ Mặc được chồng của mình chăm bẵm tới từng bữa ăn giấc ngủ, lại còn được ông nội nuông chiều, được mấy dì giúp việc chăm sóc vỗ béo, coi như một đứa cháu nhỏ mà cưng nựng. (Ai chứ tôi cũng muốn được như bé nó quá, nhưng gất tiếc là tôi bị ế thâm niên)
Gần đây đứa cháu đáng yêu của mấy dì giúp việc đã bị lộ ra cái bụng bầu tròn xinh xinh, khiến cho các dì không khỏi xuýt xoa khen ngợi. Cậu vui vẻ từ trên tầng ba xuống, bước chân nhanh nhảu đi trên từng bậc thang khiến dì Chúc đang rót trà cho Ân Ly dưới phòng khách cũng phải hoảng hốt.
“Trời ơi, bảo bối của dì à, con chậm thôi. Đừng có nhảy như thế… Con muốn dì lo chết hay sao?” Dì Chúc hoảng loạn chạy lên đỡ lấy cánh tay cậu, cũng từ từ dẫn cậu đi nốt những bậc cầu thang còn lại rồi tới ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
“Cảm ơn dì.” Cậu cười tươi tắn nhìn dì Chúc.
“Còn cười được nữa, chuẩn bị làm cha mẹ tới nơi rồi còn hồn nhiên như vậy. Con mà còn chạy nhảy như vậy nữa rồi nhỡ nhóc con của bà rơi mất thì phải làm sao? Thiếu gia chắc chắn sẽ không tha cho dì đâu.” Dì Chúc run run chạm nhẹ lên bụng cậu cách một lớp áo phông, giọng vừa thương vừa trách yêu.
“Con biết rồi. Anh ấy sẽ không làm gì dì đâu mà.” Cậu vẫn cười vui vẻ mà cầm lấy tay của bà, dáng vẻ đáng yêu như một đứa trẻ.
“Biết rồi, ngoan ngoãn ngồi một chỗ cho dì, làm dì lo muốn chết hà. Uống trà chiều nhé, đợi dì một chút dì đem bánh cho ăn kèm nha.” Dì Chúc thở dài, chứng kiến đứa nhỏ này chạy nhảy còn khiến bà hoảng hốt hơn cả khi xem phim hành động kịch tính. Bà chậm rãi rót trà cho cậu rồi rời khỏi phòng khách.
Cậu đợi dì Chúc đi khỏi thì mới chú ý tới đứa em của mình đang ngồi lặng thinh một bên.
Ân Ly ngồi đó, nhìn cậu được dì Chúc quan tâm, lại nhìn chăm chăm vào cái bụng đang to lên từng ngày của cậu mà tự dưng cau có ngang.
Cậu thấy cô em gái cứ nhăn mặt nhìn chằm chằm mình tỏ vẻ không vui nên cậu lên tiếng quan tâm, “Sao lại giận dỗi vậy?”
Ân Ly thấy cậu dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình thì cũng tủi thân mà tố cáo alpha nhà mình “Bạch Xuyên nói với em là bà Phương Yến có em bé, muốn em đi cùng với anh ấy tới đó thăm.”
“Vậy sao? Vậy em giận dỗi là vì chuyện này?” Cậu nghe lời cô em gái nói liền hiểu ra, hỏi lại để xác nhận.
“Thì… Bạch Xuyên rõ ràng biết bà ấy đối xử với em và cả anh đều không tốt, biết em rất sợ bà ấy vậy mà còn muốn em đi.” Ân Ly ấm ức mà nói.
“Em đã từ chối anh ấy sao?” Cậu có chút ngạc nhiên nhìn cô.
“Đương nhiên. Em không muốn gặp bà ấy.” Ân Ly bướng bỉnh lắc lắc đầu.
“Không muốn gặp thì thôi, cớ sao lại giận dỗi như vậy? Bạch Xuyên đã rất cố gắng để đối mặt với bà ấy một cách bình thường nhất đấy.” Cậu thấy cô em gái của mình giận dỗi như vậy thì cười hiền mà khuyên nhủ cô.
“Thật ạ?” Ân Ly nghi hoặc nhìn anh trai mình, sau đó lại nhẹ nhàng gật đầu “Cũng phải, anh ấy chịu đựng sự tra tấn giày vò ấy cũng lâu hơn chúng ta rất nhiều năm mà.”
“Anh nói đúng chứ. Hơn nữa, bà ấy có lẽ cũng đã nhận ra lỗi sai của bản thân rồi. Chỉ là chúng ta chưa mở lòng với bà ấy thôi.” Cậu chậm chạp bò tới ngồi cạnh Ân Ly, dịu dàng nói với cô, vẻ mặt giống hệt như một người mẹ đang nhẫn nại chỉ bảo con mình.
“Sao anh biết được bà ấy đã thay đổi?” Ân Ly nghe lời cậu nói thì nghi ngờ nhìn cậu.
“Anh đã theo Bạch Vũ tới gặp bà ấy.” Cậu hồn nhiên đáp lại sự chất vấn và ánh mắt ngờ vực của cô.
“Bà ấy không làm gì anh chứ? Có mắng chửi hay ra tay đánh anh không? Tại sao anh lại đồng ý tới đó chứ? Anh không sợ bà ấy chỉ giả bộ xin lỗi rồi làm hại anh sao? Nhỡ anh và em bé có mệnh hệ gì thì mọi người biết phải làm sao?” Ân Ly hoang mang lo lắng đến cực độ, liên tục hướng tới cậu mà hỏi han.
Cậu có chút ngỡ ngàng nhìn đứa em gái đang lo lắng tới mức hai tay sờ loạn trên người mình, tâm trí dần nhận ra một điều vô cùng quan trọng. Hóa ra lúc ấy Bạch Vũ cũng đã lo lắng cho cậu giống như Ân Ly lúc này, đều là sợ rằng bản thân quá hiền lành, quá tin tưởng người khác rồi chịu thiệt thòi về mình. Cho nên lúc ấy Bạch Vũ mới họi lại cậu rất nhiều lần như vậy.
Cậu ngây người một lúc rồi nhìn cô em gái, mỉm cười trấn an “Em đừng lo lắng quá. Không phải anh tới gặp bà ấy là tin tưởng bà ấy đã thay đổi đâu. Chỉ là… Hai người họ là ba mẹ của Bạch Vũ, cho nên anh nghĩ bản thân cũng nên một lần thẳng thắn đối mặt với họ. Để cho họ biết được, anh trai của em đây chính là người quan trọng nhất đối với Bạch Vũ vào lúc này.”
“Nhưng mà anh cũng không được lại gần bà ấy quá. Nếu như còn gặp lại bà ấy… Em cũng muốn đi cùng…” Ân Ly nhăn mặt cắn răng nói muốn đi cùng.
“Không phải em không muốn gặp bà ấy sao?” Cậu ngây ngô hỏi lại.
“Thì… dù sao thì sau này, em cũng sẽ là omega của Bạch Xuyên, cũng sẽ trở thành một phần trong gia đình này…” Ân Ly cúi thấp đầu, mắt nhìn chăm chăm hai bàn tay đang mất tiwj nhiên mà giày xéo nhau trên đùi mình, giọng nghe có ấm ức, có giận dỗi lại vừa có cả xấu hổ, thẹn thùng.
“Chịu thừa nhận rồi hả? Sao trước đây anh nghe cho con bé nào nói là ghét Bạch Xuyên lắm cơ mà?” Cậu ngồi bên cạnh, hơi nghiêng đầu một chút liền phát hiện ra sắc hồng đáng yêu trên khuôn mặt đứa em gái, cũng không quên cà khịa một câu.
“Lúc đó là do em sợ mà…” Ân Ly nghe thấy thì thẹn quá, ngóc đầu lên cãi lại lại thấy cậu đang cười tủm tỉm nhìn mình. Biết bản thân bị anh trai trêu chọc, cô cả mặt và cổ đều nóng bừng, ửng đỏ, xấu hổ mà cúi xuống lần nữa “Anh lại trêu em!”
“Có sao đâu, anh thấy vui vì em thích anh ấy đấy. Bạch Xuyên là người rất tốt. Ngoài việc có hơi bận rộn ra thì tất cả đều đạt điểm tuyệt đối. Xứng đáng là đối tượng để giao phó cả cuộc đời.”
“Em biết.” Ân Ly cười thầm, nghĩ tới dáng vẻ của Bạch Xuyên lúc làm nũng khiến cô không kiềm chế được mà cong khóe môi.
Cũng nhờ có anh trai nên cô mới gặp được alpha của đời mình, được thấu hiểu anh, được quan tâm anh cũng là để được anh che chở, bảo vệ. Cảm ơn anh nhé.
Ngoài công việc ở bệnh viện thì Bạch Xuyên còn phải tới chỗ của Phương Yến nữa, không những là đến mà còn đến một cách chăm chỉ. Bạch Xuyên mặc dù bận rộn nhưng vẫn chăm chú để tâm tới tinh thần và sức khỏe của bé omega nhà mình.
Ân Ly biết tất cả những lần Bạch Xuyên tới thăm khám cho Phương Yến, cô mặc dù không phản đối nhưng ít nhiều cũng khó chịu không vui.
Lâm Sơ Mặc được chồng của mình chăm bẵm tới từng bữa ăn giấc ngủ, lại còn được ông nội nuông chiều, được mấy dì giúp việc chăm sóc vỗ béo, coi như một đứa cháu nhỏ mà cưng nựng. (Ai chứ tôi cũng muốn được như bé nó quá, nhưng gất tiếc là tôi bị ế thâm niên)
Gần đây đứa cháu đáng yêu của mấy dì giúp việc đã bị lộ ra cái bụng bầu tròn xinh xinh, khiến cho các dì không khỏi xuýt xoa khen ngợi. Cậu vui vẻ từ trên tầng ba xuống, bước chân nhanh nhảu đi trên từng bậc thang khiến dì Chúc đang rót trà cho Ân Ly dưới phòng khách cũng phải hoảng hốt.
“Trời ơi, bảo bối của dì à, con chậm thôi. Đừng có nhảy như thế… Con muốn dì lo chết hay sao?” Dì Chúc hoảng loạn chạy lên đỡ lấy cánh tay cậu, cũng từ từ dẫn cậu đi nốt những bậc cầu thang còn lại rồi tới ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
“Cảm ơn dì.” Cậu cười tươi tắn nhìn dì Chúc.
“Còn cười được nữa, chuẩn bị làm cha mẹ tới nơi rồi còn hồn nhiên như vậy. Con mà còn chạy nhảy như vậy nữa rồi nhỡ nhóc con của bà rơi mất thì phải làm sao? Thiếu gia chắc chắn sẽ không tha cho dì đâu.” Dì Chúc run run chạm nhẹ lên bụng cậu cách một lớp áo phông, giọng vừa thương vừa trách yêu.
“Con biết rồi. Anh ấy sẽ không làm gì dì đâu mà.” Cậu vẫn cười vui vẻ mà cầm lấy tay của bà, dáng vẻ đáng yêu như một đứa trẻ.
“Biết rồi, ngoan ngoãn ngồi một chỗ cho dì, làm dì lo muốn chết hà. Uống trà chiều nhé, đợi dì một chút dì đem bánh cho ăn kèm nha.” Dì Chúc thở dài, chứng kiến đứa nhỏ này chạy nhảy còn khiến bà hoảng hốt hơn cả khi xem phim hành động kịch tính. Bà chậm rãi rót trà cho cậu rồi rời khỏi phòng khách.
Cậu đợi dì Chúc đi khỏi thì mới chú ý tới đứa em của mình đang ngồi lặng thinh một bên.
Ân Ly ngồi đó, nhìn cậu được dì Chúc quan tâm, lại nhìn chăm chăm vào cái bụng đang to lên từng ngày của cậu mà tự dưng cau có ngang.
Cậu thấy cô em gái cứ nhăn mặt nhìn chằm chằm mình tỏ vẻ không vui nên cậu lên tiếng quan tâm, “Sao lại giận dỗi vậy?”
Ân Ly thấy cậu dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình thì cũng tủi thân mà tố cáo alpha nhà mình “Bạch Xuyên nói với em là bà Phương Yến có em bé, muốn em đi cùng với anh ấy tới đó thăm.”
“Vậy sao? Vậy em giận dỗi là vì chuyện này?” Cậu nghe lời cô em gái nói liền hiểu ra, hỏi lại để xác nhận.
“Thì… Bạch Xuyên rõ ràng biết bà ấy đối xử với em và cả anh đều không tốt, biết em rất sợ bà ấy vậy mà còn muốn em đi.” Ân Ly ấm ức mà nói.
“Em đã từ chối anh ấy sao?” Cậu có chút ngạc nhiên nhìn cô.
“Đương nhiên. Em không muốn gặp bà ấy.” Ân Ly bướng bỉnh lắc lắc đầu.
“Không muốn gặp thì thôi, cớ sao lại giận dỗi như vậy? Bạch Xuyên đã rất cố gắng để đối mặt với bà ấy một cách bình thường nhất đấy.” Cậu thấy cô em gái của mình giận dỗi như vậy thì cười hiền mà khuyên nhủ cô.
“Thật ạ?” Ân Ly nghi hoặc nhìn anh trai mình, sau đó lại nhẹ nhàng gật đầu “Cũng phải, anh ấy chịu đựng sự tra tấn giày vò ấy cũng lâu hơn chúng ta rất nhiều năm mà.”
“Anh nói đúng chứ. Hơn nữa, bà ấy có lẽ cũng đã nhận ra lỗi sai của bản thân rồi. Chỉ là chúng ta chưa mở lòng với bà ấy thôi.” Cậu chậm chạp bò tới ngồi cạnh Ân Ly, dịu dàng nói với cô, vẻ mặt giống hệt như một người mẹ đang nhẫn nại chỉ bảo con mình.
“Sao anh biết được bà ấy đã thay đổi?” Ân Ly nghe lời cậu nói thì nghi ngờ nhìn cậu.
“Anh đã theo Bạch Vũ tới gặp bà ấy.” Cậu hồn nhiên đáp lại sự chất vấn và ánh mắt ngờ vực của cô.
“Bà ấy không làm gì anh chứ? Có mắng chửi hay ra tay đánh anh không? Tại sao anh lại đồng ý tới đó chứ? Anh không sợ bà ấy chỉ giả bộ xin lỗi rồi làm hại anh sao? Nhỡ anh và em bé có mệnh hệ gì thì mọi người biết phải làm sao?” Ân Ly hoang mang lo lắng đến cực độ, liên tục hướng tới cậu mà hỏi han.
Cậu có chút ngỡ ngàng nhìn đứa em gái đang lo lắng tới mức hai tay sờ loạn trên người mình, tâm trí dần nhận ra một điều vô cùng quan trọng. Hóa ra lúc ấy Bạch Vũ cũng đã lo lắng cho cậu giống như Ân Ly lúc này, đều là sợ rằng bản thân quá hiền lành, quá tin tưởng người khác rồi chịu thiệt thòi về mình. Cho nên lúc ấy Bạch Vũ mới họi lại cậu rất nhiều lần như vậy.
Cậu ngây người một lúc rồi nhìn cô em gái, mỉm cười trấn an “Em đừng lo lắng quá. Không phải anh tới gặp bà ấy là tin tưởng bà ấy đã thay đổi đâu. Chỉ là… Hai người họ là ba mẹ của Bạch Vũ, cho nên anh nghĩ bản thân cũng nên một lần thẳng thắn đối mặt với họ. Để cho họ biết được, anh trai của em đây chính là người quan trọng nhất đối với Bạch Vũ vào lúc này.”
“Nhưng mà anh cũng không được lại gần bà ấy quá. Nếu như còn gặp lại bà ấy… Em cũng muốn đi cùng…” Ân Ly nhăn mặt cắn răng nói muốn đi cùng.
“Không phải em không muốn gặp bà ấy sao?” Cậu ngây ngô hỏi lại.
“Thì… dù sao thì sau này, em cũng sẽ là omega của Bạch Xuyên, cũng sẽ trở thành một phần trong gia đình này…” Ân Ly cúi thấp đầu, mắt nhìn chăm chăm hai bàn tay đang mất tiwj nhiên mà giày xéo nhau trên đùi mình, giọng nghe có ấm ức, có giận dỗi lại vừa có cả xấu hổ, thẹn thùng.
“Chịu thừa nhận rồi hả? Sao trước đây anh nghe cho con bé nào nói là ghét Bạch Xuyên lắm cơ mà?” Cậu ngồi bên cạnh, hơi nghiêng đầu một chút liền phát hiện ra sắc hồng đáng yêu trên khuôn mặt đứa em gái, cũng không quên cà khịa một câu.
“Lúc đó là do em sợ mà…” Ân Ly nghe thấy thì thẹn quá, ngóc đầu lên cãi lại lại thấy cậu đang cười tủm tỉm nhìn mình. Biết bản thân bị anh trai trêu chọc, cô cả mặt và cổ đều nóng bừng, ửng đỏ, xấu hổ mà cúi xuống lần nữa “Anh lại trêu em!”
“Có sao đâu, anh thấy vui vì em thích anh ấy đấy. Bạch Xuyên là người rất tốt. Ngoài việc có hơi bận rộn ra thì tất cả đều đạt điểm tuyệt đối. Xứng đáng là đối tượng để giao phó cả cuộc đời.”
“Em biết.” Ân Ly cười thầm, nghĩ tới dáng vẻ của Bạch Xuyên lúc làm nũng khiến cô không kiềm chế được mà cong khóe môi.
Cũng nhờ có anh trai nên cô mới gặp được alpha của đời mình, được thấu hiểu anh, được quan tâm anh cũng là để được anh che chở, bảo vệ. Cảm ơn anh nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.