Chương 122
Aun de Jo
03/05/2023
Tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Sau một ngày một đêm cậu làm nũng có khóc lóc có thậm chí đã bắt đầu học được kiểu đe dọa không biết từ ai chỉ để có thể được đi chơi với Hướng Hương Vãn.
Bạch Vũ cuối cùng cũng đã chịu khuất phục và đồng ý cho cậu đi với điều kiện vệ sĩ đi kèm phải tăng thêm hai người. Lúc trước mỗi lần đi ra ngoài đều là một mình Phương Bắc Giản hộ tống cậu, lần này có thêm hai người nữa đều là người mới được điều tới.
Tưởng Phong Nham và Vương Trạch đều là đàn em của Phương Bắc Giản, một người là beta còn một người là alpha. Bởi vì yêu cầu công việc cho nên hai người đã phải trải qua một lớp đào tạo khá đặc biệt mới đủ điều kiện.
Sáng hôm nay cũng là lần đầu tiên hai người họ được gặp mặt Lâm Sơ Mặc cậu.
“Bạch thiếu gia, rất vinh dự được gặp.” Tưởng Phong Nham đứng bên cạnh Phương Bắc Giản lịch sự bắt tay với Bạch Vũ.
“Thiếu gia. Đây là Tưởng Phong Nham, alpha còn kia là Vương Trạch, beta. Do yêu cầu của cậu, đây chính là hai người mà tôi cảm thấy có tố chất và đạo đức nhất.” Phương Bắc Giản giọng không cao không thấp mà giới thiệu và có ý nâng đỡ cho hai người kia.
“Chào hai người, công việc rất đơn giản thôi là giúp tôi bảo vệ cho một người. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để cậu ấy rơi mất một cọng tóc nào, đây là yêu cầu tối thiểu của tôi. Còn về người mà các anh cần bảo vệ thì…” Bạch Vũ không có nhiều thời gian để nói chuyện nên lời nói cũng gọn gàng và nhanh chóng. Xong anh quay vào phía trong biệt thự lớn lên tiếng gọi “Sơ Mặc, em ra đâu một chút được không?”
“Dạ…” Cậu hớn hở bước nhanh từ phía trong ra.
“Tổ tông của tôi ơi, đừng có chạy nữa, rớt tiểu thiếu gia ra bây giờ…” Dì Chúc vẫn là bộ dáng hoảng hốt vội chạy theo đỡ lấy cậu.
“Hì hì… Anh gọi em!” Cậu cười rạng rỡ, mặc dù nôn nóng nhưng lại không dám chạy nhanh về phía anh. Được dì Chúc đỡ đến tận chỗ anh đứng rồi vui vẻ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh.
“Cẩn thận một chút, em vui nhưng nhóc con cũng quan trọng biết không.” Bạch Vũ nhìn thấy cảnh này thường chuyên, chỉ biết bất lực mà nhắc nhở cậu một cách không thể cưng chiều hơn.
“Biết rồi ạ.” Cậu vẫn còn vui lắm vì được Bạch Vũ đồng ý cho đi chơi, miệng cười ngây ngô, hai mắt híp lại đáng yêu vô cùng.
“Để anh giới thiệu vệ sĩ mới cho em. Ngoan ngoãn đi cùng ba người họ để họ bảo vệ em nghe chưa.” Bạch Vũ ôm lấy eo cậu, khóe môi cong lên, giọng cũng cao hơn, xem ra tâm trạng cũng khá tốt.
“… Người mới ạ? Vậy anh Bắc Giản có đi cùng em không?” Cậu hướng ánh mắt ra phía Phương Bắc Giản, lại quay lại nhìn chồng mình tiếp tục hỏi.
“Anh Bắc Giản?!!” Bạch Vũ nhíu mày, chút vui vẻ ngay lập tức biến mất tăm.
“Đúng rồi, bình thường anh ấy hay đi cùng em lắm, hôm nay có đi cùng không ạ?” Cậu hoàn toàn không nhận ra người đối diện đã không còn vui vẻ nữa, vẫn dùng ánh mắt thơ ngây mà chăm chú nhìn anh.
“Có đi cùng…” Bạch Vũ hít một hơi, trầm mặc đáp. Có trời mới biết anh lúc này đang phải kiềm chế lòng mình lại không dám lộ ra một chút nào là ghen tuông với anh vệ sĩ thân quen. Bình thường, Phương Bắc Giản đúng là có đi cùng cậu nhưng cậu luôn miệng gọi anh Phương nghe không có cảm giác gì kì lạ hết. Nhưng tại sao hôm nay cậu lại đổi cách xưng hô, còn gọi thân mật như vậy khiến cho cơn ghen trong lòng anh trỗi dậy mạnh mẽ. Đã vậy anh còn không được ghen ra mặt nếu không đám vệ sĩ chắc là sẽ cười vào mặt anh mất.
“Anh Bắc Giản, hôm nay cũng giúp đỡ em nhá.” Cậu cười tươi nhìn Phương Bắc Giản thành công chọc cho chồng mình nổi cáu.
“Em bớt cười với anh ta đi. Còn nữa tại sao lại gọi anh ta thân mật như vậy hả?” Bạch Vũ không cần mặt mũi hay liêm sỉ nữa, giữ lấy hai tay cậu nhíu mày chất vấn.
“…” Cậu không nói cũng không có biểu hiện khác lạ, ngược lại còn cười tươi hơn nhìn Bạch Vũ.
“Em cố tình phải không?” Bạch Vũ nhận ra vấn đề, nhìn sâu vào đôi mắt cậu ngờ vực.
“Anh ghen hả…” Cậu thích thú nhìn anh.
“Còn phải hỏi sao? Có ai mà không ghen khi thấy omega của mình đi cười với người khác không hả? Đã vậy còn gọi tên hắn ta thân mật như thế nữa…” Bạch Vũ gằn giọng, thần sắc lạnh nhạt nhăn nhó đến mức khó coi.
“Em biết rồi… Em biết là anh sẽ ghen cho nên mới trêu anh một chút… Anh ghen như vậy chứng tỏ rất thích em, em rất hài lòng, rất vui vẻ.” Cậu cười tinh nghịch mà ôm lấy cổ anh kéo xuống lại hôn lên má anh, thì thầm mấy câu thân mật.
“Hừ…” Bạch Vũ được nước lấn tới, không chịu mấy câu an ủi của cậu.
“Thôi mà, em xin lỗi mà… Hun miếng cho hết giận nà…” Cậu đưa đôi mắt lưu ly tuyệt đẹp nhìn chồng mình, giọng nói và cả thái độ đều là một kiểu làm nũng đáng yêu, cả cơ thể dán chặt vào người Bạch Vũ mà cọ.
“Được rồi, mau chỉnh đốn lại, không được bày cái bộ dạng này cho người khác thấy ngoài anh.” Bạch Vũ vuốt vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cậu, thần sắc cũng quay trở về vẻ vốn có, lại xoay người cậu ra phía mấy vệ sĩ.
“Người mới hả anh?” Cậu nhìn mấy người lạ mặt kia mà hỏi.
“Ừm, hai người họ là Tưởng Phong Nham và Vương Trạch, sẽ đi cùng với Phương Bắc Giản để bảo vệ em.” Bạch Vũ chỉ hai người còn đang ngơ ngác vì tự dưng bị nhồi nhét cơm chó. Anh lại nhìn hai người kia mà lên tiếng “Đây là vợ tôi, Lâm Sơ Mặc, là người mà tôi muốn các anh phải bảo vệ. Em ấy rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên mong ba người sẽ đối xử tốt và bảo vệ em ấy cẩn thận. Còn một điều nữa là em ấy đang mang thai, mọi người cũng chú ý hơn giúp tôi.”
“Chúng tôi biết thưa thiếu gia.” Tưởng Phong Nham thay mặt lên tiếng. “Lâm thiếu gia, hân hạnh được làm quen.”
“Chào anh, tôi là Lâm Sơ Mặc.” Cậu mỉm cười đưa tay định nắm lấy tay anh thì bị Bạch Vũ ngăn lại.
“Vậy sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Tưởng Phong Nham gượng gạo thu tay lại, miễn cưỡng cười một cái, ánh mắt lại len lén liếc sang Bạch Vũ.
“Tôi là Vương Trạch, rất vui được gặp cậu.” Người lạ còn lại cũng bước lên trước một bước chào cậu. Vương Trạch là beta, đối với Tưởng Phong Nham có chút nhỏ nhắn hơn, cả cơ thể rắn chắc gọn gàng trong bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt cũng khá trẻ trung và thanh tú. Beta chính là giới tính thứ cấp có tỉ lệ cao nhất trong xã hội, gần như không bị ảnh hưởng bởi pheromone và cũng không bị bản năng chi phối quá nhiều, vì vậy beta chính là giống như người bình thường nhất.
“Anh là beta?” Cậu tò mò nhìn Vương Trạch.
“Vâng thưa cậu.” Vương Trạch cười tươi nhìn cậu, nhìn qua thì biết tính cách của người này khá cởi mở, khá năng động.
“Ồ…” Cậu ồ lên một cách kinh ngạc, sau đó lại thích thú nhìn quanh Vương Trạch.
“Sơ Mặc…” Bạch Vũ mặt đã đen như đít nồi, nhíu mày khó chịu gọi cậu.
“Vậy từ hôm nay xin nhờ các anh nhé.” Cậu đứng trước mắt hai người, lễ phép cúi đầu rồi lại quay lại ôm lấy Bạch Vũ nũng nịu “Hôm nay anh vẫn đi làm phải không?”
“Ừm, đi chơi với Hướng Hương Vãn vui vẻ, chú ý an toàn đấy.” Bạch Vũ chỉnh lại cà vạt và âu phục trên người, sau đó bàn tay lướt nhẹ qua eo cậu, ánh mắt thâm tình yêu chiều nhỏ giọng với cậu.
“Ừm… Anh cũng vậy, đi làm chăm chỉ nha.” Cậu hơi cúi đầu cọ cọ cái má bánh vào lòng Bạch Vũ, không được anh đi cùng thì có hơi thất vọng thật nhưng anh đã đồng ý cho cậu đi chơi như vậy, cậu đã rất vui vẻ rồi.
“Muốn nghỉ quá đi…” Bạch Vũ luyến tiếc nhìn cậu, miệng không thành thật mà lẩm bẩm.
“Anh nói gì cơ?” Cậu ngây ngô hỏi, tai rõ ràng nghe loáng thoáng thấy giọng anh
“Không có gì. Đừng có tin lời Hướng Hương Vãn quá rồi làm ba cái hành động kì cục đấy.” Bạch Vũ thở dài, xoa đầu cậu dặn dò một cách không thể nghiêm túc hơn. Bởi vì sao ư? Lần trước không có anh ở nhà, Hướng Hương Vãn tới chơi với cậu không biết truyền bá cái thông tin xấu xa gì mà cả đêm hôm đó nhóc con này cứ bò qua bò lại trên người anh. Hỏi ra mới biết, Hướng Hương Vãn đã bảo với cậu rằng nếu làm như vậy thì cậu sẽ không còn bị nghén nữa. Thật bất lực…
“Em biết rồi… Anh mau đi làm đi.” Cậu nghe anh nói chỉ biết cười tủm tỉm rồi lại nhanh chân chạy vào trong nhà.
“Ai ya, tổ tông của tôi… Đừng có chạy nữa…” Dì Chúc đang chuẩn bị balo đi chơi cho cậu nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì nhăn mặt la làng, vội vã bước lại vừa đỡ baba trẻ con vừa đỡ cả em bé của cậu.
“Dì Chúc, dì cũng đi theo em ấy đi…” Bạch Vũ trước khi lên xe vẫn kịp nói lại với bà.
“Tôi cũng không yên tâm để cậu ấy đi một mình, thiếu gia cứ yên tâm.” Dì Chúc đáp lời đầy vội vã rồi theo chân cậu vào nhà.
Cho tới lúc ở trung tâm thương mại…
“Ồ, không nghĩ cái tên đáng ghét đó lại chiều cậu thật nha…” Hướng Hương Vãn vừa hào hứng nhìn quanh vừa nói với cậu.
“Vãn Vãn, có thật là trước đây hai người đã từng qua lại không?” Cậu không nhịn được mà hỏi, mặc dù đã thắc mắc từ khá lâu rồi.
“Sao vậy? Ghen hả?” Hướng Hương Vãn nghe thấy câu hỏi thì bất ngờ, quay ngoắt lại nhìn.
“Không có, đó là chuyện trước đây của anh ấy nên tui không có quyền ghen, chỉ là thắc mắc… tại sao hai người lại chia tay vậy?” Cậu vội vàng phủ nhận xong lại ngập ngừng hỏi tiếp, mắt nhìn cô gái đầy hoang mang.
“Ây có gì đâu mà cậu nhìn hoang mang vậy hả? Tôi quen anh ta trong một lần dự tiệc rượu với ba tôi, ba tôi nói nếu tôi tiếp cận và trở thành vợ của anh ta thì công ty của ba tôi sẽ không phải lo lắng về chuyện không có vốn đầu tư nữa. Cho nên tôi đã làm quen anh ta như thế. Còn chia tay hả, tôi cũng không nhớ lắm nhưng hình như nguyên nhân là tại cậu thì phải?..” Hướng Hương Vãn trầm tư một chút rồi ngồi lại bên cạnh cậu thẳng thắn mà chia sẻ.
“Tại tôi?!!” Cậu có hơi kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt hoang mang liền chuyển thành sợ sệt mà né tránh ánh mắt cô.
“Ây ya, là vì anh ta cảm thấy nên chịu trách nhiệm với cậu thôi mà, lo lắng cái gì. Tôi và anh ta tĩnh ra cũng chưa hẳn là có quan hệ, chỉ là thăm dò đối phương, tình cảm thì ít xác thịt cũng chẳng nhiều. Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, trước khi anh ta kịp đá tôi thì tôi đã thích chị Thanh rồi, cho nên tôi cũng không hẳn là thiệt thòi lắm.” Hướng Hương Vãn kéo khuôn mặt cậu quy về phía mình, nhẹ nhàng an ủi, cũng tự vỗ ngực tự hào rằng mình mới là người nên đá Bạch Vũ trước.
“Thật hả?” Khóe mắt cậu lúc nhìn lại đã đỏ lên không ít, cậu khẽ khàng hỏi.
“Đương nhiên. Mặc dù anh ta đối xử không tốt với tôi, tôi cũng ghét anh ta nhưng nếu cậu đã chịu anh ta như vậy, lại còn mang thai thì tôi cũng mừng cho cậu. Đừng có tủi thân nha.” Hướng Hương Vãn kéo cậu dựa vào vai mình tay lại nghịch ngợm mà xoa xoa cái bụng tròn tròn của cậu.
“Không được ghét anh ấy…” Cậu đưa đôi mắt long lanh nhìn cô, môi bĩu ra. Đang tủi thân lắm nhưng nghe người ta nói ghét chồng mình là không chịu đồ đó, bĩu môi phụng phịu nhìn Hướng Hương Vãn còn gạt tay cô không cho xoa bụng nữa.
“Không ghét không ghét… Đừng giận đừng giận… Em bé sẽ giận lây đó.” Hướng Hương Vãn cưng chiều nhìn cậu, phải ngay lập tức cười tươi dỗ dành. Mối quan hệ lúc trước có thể rối loạn có thể sai trái nhưng hiện tại mới là tốt nhất, phải quý trọng người bên cạnh, thật tâm đối tốt sẽ nhận lại một tấm chân tình.
“Vậy còn chuyện của cậu thì sao?” Cậu hạ giọng hỏi Hướng Hương Vãn.
“Tôi?!! Có thể có gì được chứ?” Hướng Hương Vãn tự tay chỉ vào mặt mình, ngơ ngác.
“Sao lại không có gì? Chẳng lẽ hai người cãi nhau à?” cậu nghi ngờ nhìn vào đôi mắt cô.
“Cũng phông phải là cãi nhau gì. Hôm trước tôi đã công khai chuyện hẹn hò với chị Thanh Thanh cho ba mẹ tôi biết… Họ phản đối…” Tâm trạng Hướng Hương Vãn chùng xuống, mắt lại nhìn xuống chân trầm lặng.
“Vậy chị Tôn thì sao? Chị ấy nói gì?” Cậu kinh ngạc nhìn cô, tiếp tục hỏi.
"Lúc đó chị ấy cũng có mặt, chị ấy đã đứng trước ba mẹ tui mà nói rằng “cho dù ba mẹ có phản đối thì cô ấy sau này cũng sẽ trở thành vợ của con, ở bên con. Cho dù con không có gia cảnh khá giả hay vị thế xã hội… Nhưng con đảm bảo Bạch thị và Bạch thiếu gia sau lưng con có thể giúp con và cô ấy có một cuộc sống tốt. Tình cảm là một chuyện, trách nhiệm lại là một chuyện khác. Hướng Hương Vãn chọn con vì cô ấy dành cho con tình cảm, còn con sẵn sàng ở bên cô ấy vì trách nhiệm. Mong ba mẹ hãy hiểu…” Hướng Hương Vãn phấn khích nhìn cậu, còn hùng hồn mà kể lại nguyên văn lời nói của Tôn Thanh Thanh ngày ấy.
“Woa…” Cậu càng ngỡ ngàng hơn khi nghe cô ấy nói như vậy, bởi vì phải mạnh mẽ thế nào mới có thể nói ra được những lời đó trước mặt ba mẹ người mình thương chứ. Nếu là cậu chắc là xách quần chạy tám hướng rồi.
“Thấy chưa… Chị Thanh của tui đó…” Hướng Hương Vãn không nghi ngờ gì mà giả bộ buồn rầu trước mặt cậu, bây giờ thì phấn khích cực kỳ, lại còn ghé sát tai cậu thì thầm “Cậu biết lúc chị ấy chuẩn bị đánh dấu tôi đã nói gì không?”
“Không biết…” Cậu giống như một bé nai ngơ ngác chỉ biết ghé tai lắng nghe.
“Trách nhiệm của chị là… Khiến cho em không thể rời xa…” Hướng Hương Vãn vừa nói vừa thổi thổi vào tai cậu khiến cậu như một con rùa nhanh chóng rụt cổ lại vì nhột.
“…” Cậu trợn mắt trân trối nhìn Hướng Hương Vãn xong nhìn lại cánh tay mình, lông tơ đã dựng đứng lên biểu tình rồi.
“Hehe…” Hướng Hương Vãn cười toe toét, sau đó cầm tay cậu đứng dậy chỉ lên tầng bên trên mà nói “Đi, hôm nay chị đây sẽ đưa cậu đi quậy tung cái trung tâm thương mại này. Cậu muốn gì chị đây sẽ… bảo tên đáng ghét mua cho.”
“Thẻ của tên đáng ghét ở chỗ tui nè…” Cậu chậm rãi lôi từ trong balo ra một tấm thẻ màu vàng kim lấp lánh.
“Ồ, người vợ quyền lực nha, phú bà cầu bao nuôi.” Hướng Hương Vãn ngay lập tức thay đổi thái độ, ngồi thụp xuống hai tay bám chặt lấy đùi cậu không buông.
“Gì vậy hả? Làm cái gì kì quái vậy?” Cậu vội vàng túm lấy tay Hướng Hương Vãn kéo lên, ánh mắt ái ngại nhìn ra những vị khách xung quanh.
“Đồng ý bao nuôi đi rồi tui đứng lên.” Hướng Hương Vãn nhất quyết không thể bỏ qua vị “phú bà” quyền lực này, hai tay ôm càng chặt hơn.
“Được rồi được rồi… Chịu cô rồi đó Vãn Vãn.” Cậu vốn là người có tâm địa mềm mại, ôn nhu nhất nên đành chấp nhận lời cô nói.
Sau một ngày một đêm cậu làm nũng có khóc lóc có thậm chí đã bắt đầu học được kiểu đe dọa không biết từ ai chỉ để có thể được đi chơi với Hướng Hương Vãn.
Bạch Vũ cuối cùng cũng đã chịu khuất phục và đồng ý cho cậu đi với điều kiện vệ sĩ đi kèm phải tăng thêm hai người. Lúc trước mỗi lần đi ra ngoài đều là một mình Phương Bắc Giản hộ tống cậu, lần này có thêm hai người nữa đều là người mới được điều tới.
Tưởng Phong Nham và Vương Trạch đều là đàn em của Phương Bắc Giản, một người là beta còn một người là alpha. Bởi vì yêu cầu công việc cho nên hai người đã phải trải qua một lớp đào tạo khá đặc biệt mới đủ điều kiện.
Sáng hôm nay cũng là lần đầu tiên hai người họ được gặp mặt Lâm Sơ Mặc cậu.
“Bạch thiếu gia, rất vinh dự được gặp.” Tưởng Phong Nham đứng bên cạnh Phương Bắc Giản lịch sự bắt tay với Bạch Vũ.
“Thiếu gia. Đây là Tưởng Phong Nham, alpha còn kia là Vương Trạch, beta. Do yêu cầu của cậu, đây chính là hai người mà tôi cảm thấy có tố chất và đạo đức nhất.” Phương Bắc Giản giọng không cao không thấp mà giới thiệu và có ý nâng đỡ cho hai người kia.
“Chào hai người, công việc rất đơn giản thôi là giúp tôi bảo vệ cho một người. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để cậu ấy rơi mất một cọng tóc nào, đây là yêu cầu tối thiểu của tôi. Còn về người mà các anh cần bảo vệ thì…” Bạch Vũ không có nhiều thời gian để nói chuyện nên lời nói cũng gọn gàng và nhanh chóng. Xong anh quay vào phía trong biệt thự lớn lên tiếng gọi “Sơ Mặc, em ra đâu một chút được không?”
“Dạ…” Cậu hớn hở bước nhanh từ phía trong ra.
“Tổ tông của tôi ơi, đừng có chạy nữa, rớt tiểu thiếu gia ra bây giờ…” Dì Chúc vẫn là bộ dáng hoảng hốt vội chạy theo đỡ lấy cậu.
“Hì hì… Anh gọi em!” Cậu cười rạng rỡ, mặc dù nôn nóng nhưng lại không dám chạy nhanh về phía anh. Được dì Chúc đỡ đến tận chỗ anh đứng rồi vui vẻ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh.
“Cẩn thận một chút, em vui nhưng nhóc con cũng quan trọng biết không.” Bạch Vũ nhìn thấy cảnh này thường chuyên, chỉ biết bất lực mà nhắc nhở cậu một cách không thể cưng chiều hơn.
“Biết rồi ạ.” Cậu vẫn còn vui lắm vì được Bạch Vũ đồng ý cho đi chơi, miệng cười ngây ngô, hai mắt híp lại đáng yêu vô cùng.
“Để anh giới thiệu vệ sĩ mới cho em. Ngoan ngoãn đi cùng ba người họ để họ bảo vệ em nghe chưa.” Bạch Vũ ôm lấy eo cậu, khóe môi cong lên, giọng cũng cao hơn, xem ra tâm trạng cũng khá tốt.
“… Người mới ạ? Vậy anh Bắc Giản có đi cùng em không?” Cậu hướng ánh mắt ra phía Phương Bắc Giản, lại quay lại nhìn chồng mình tiếp tục hỏi.
“Anh Bắc Giản?!!” Bạch Vũ nhíu mày, chút vui vẻ ngay lập tức biến mất tăm.
“Đúng rồi, bình thường anh ấy hay đi cùng em lắm, hôm nay có đi cùng không ạ?” Cậu hoàn toàn không nhận ra người đối diện đã không còn vui vẻ nữa, vẫn dùng ánh mắt thơ ngây mà chăm chú nhìn anh.
“Có đi cùng…” Bạch Vũ hít một hơi, trầm mặc đáp. Có trời mới biết anh lúc này đang phải kiềm chế lòng mình lại không dám lộ ra một chút nào là ghen tuông với anh vệ sĩ thân quen. Bình thường, Phương Bắc Giản đúng là có đi cùng cậu nhưng cậu luôn miệng gọi anh Phương nghe không có cảm giác gì kì lạ hết. Nhưng tại sao hôm nay cậu lại đổi cách xưng hô, còn gọi thân mật như vậy khiến cho cơn ghen trong lòng anh trỗi dậy mạnh mẽ. Đã vậy anh còn không được ghen ra mặt nếu không đám vệ sĩ chắc là sẽ cười vào mặt anh mất.
“Anh Bắc Giản, hôm nay cũng giúp đỡ em nhá.” Cậu cười tươi nhìn Phương Bắc Giản thành công chọc cho chồng mình nổi cáu.
“Em bớt cười với anh ta đi. Còn nữa tại sao lại gọi anh ta thân mật như vậy hả?” Bạch Vũ không cần mặt mũi hay liêm sỉ nữa, giữ lấy hai tay cậu nhíu mày chất vấn.
“…” Cậu không nói cũng không có biểu hiện khác lạ, ngược lại còn cười tươi hơn nhìn Bạch Vũ.
“Em cố tình phải không?” Bạch Vũ nhận ra vấn đề, nhìn sâu vào đôi mắt cậu ngờ vực.
“Anh ghen hả…” Cậu thích thú nhìn anh.
“Còn phải hỏi sao? Có ai mà không ghen khi thấy omega của mình đi cười với người khác không hả? Đã vậy còn gọi tên hắn ta thân mật như thế nữa…” Bạch Vũ gằn giọng, thần sắc lạnh nhạt nhăn nhó đến mức khó coi.
“Em biết rồi… Em biết là anh sẽ ghen cho nên mới trêu anh một chút… Anh ghen như vậy chứng tỏ rất thích em, em rất hài lòng, rất vui vẻ.” Cậu cười tinh nghịch mà ôm lấy cổ anh kéo xuống lại hôn lên má anh, thì thầm mấy câu thân mật.
“Hừ…” Bạch Vũ được nước lấn tới, không chịu mấy câu an ủi của cậu.
“Thôi mà, em xin lỗi mà… Hun miếng cho hết giận nà…” Cậu đưa đôi mắt lưu ly tuyệt đẹp nhìn chồng mình, giọng nói và cả thái độ đều là một kiểu làm nũng đáng yêu, cả cơ thể dán chặt vào người Bạch Vũ mà cọ.
“Được rồi, mau chỉnh đốn lại, không được bày cái bộ dạng này cho người khác thấy ngoài anh.” Bạch Vũ vuốt vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cậu, thần sắc cũng quay trở về vẻ vốn có, lại xoay người cậu ra phía mấy vệ sĩ.
“Người mới hả anh?” Cậu nhìn mấy người lạ mặt kia mà hỏi.
“Ừm, hai người họ là Tưởng Phong Nham và Vương Trạch, sẽ đi cùng với Phương Bắc Giản để bảo vệ em.” Bạch Vũ chỉ hai người còn đang ngơ ngác vì tự dưng bị nhồi nhét cơm chó. Anh lại nhìn hai người kia mà lên tiếng “Đây là vợ tôi, Lâm Sơ Mặc, là người mà tôi muốn các anh phải bảo vệ. Em ấy rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên mong ba người sẽ đối xử tốt và bảo vệ em ấy cẩn thận. Còn một điều nữa là em ấy đang mang thai, mọi người cũng chú ý hơn giúp tôi.”
“Chúng tôi biết thưa thiếu gia.” Tưởng Phong Nham thay mặt lên tiếng. “Lâm thiếu gia, hân hạnh được làm quen.”
“Chào anh, tôi là Lâm Sơ Mặc.” Cậu mỉm cười đưa tay định nắm lấy tay anh thì bị Bạch Vũ ngăn lại.
“Vậy sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Tưởng Phong Nham gượng gạo thu tay lại, miễn cưỡng cười một cái, ánh mắt lại len lén liếc sang Bạch Vũ.
“Tôi là Vương Trạch, rất vui được gặp cậu.” Người lạ còn lại cũng bước lên trước một bước chào cậu. Vương Trạch là beta, đối với Tưởng Phong Nham có chút nhỏ nhắn hơn, cả cơ thể rắn chắc gọn gàng trong bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt cũng khá trẻ trung và thanh tú. Beta chính là giới tính thứ cấp có tỉ lệ cao nhất trong xã hội, gần như không bị ảnh hưởng bởi pheromone và cũng không bị bản năng chi phối quá nhiều, vì vậy beta chính là giống như người bình thường nhất.
“Anh là beta?” Cậu tò mò nhìn Vương Trạch.
“Vâng thưa cậu.” Vương Trạch cười tươi nhìn cậu, nhìn qua thì biết tính cách của người này khá cởi mở, khá năng động.
“Ồ…” Cậu ồ lên một cách kinh ngạc, sau đó lại thích thú nhìn quanh Vương Trạch.
“Sơ Mặc…” Bạch Vũ mặt đã đen như đít nồi, nhíu mày khó chịu gọi cậu.
“Vậy từ hôm nay xin nhờ các anh nhé.” Cậu đứng trước mắt hai người, lễ phép cúi đầu rồi lại quay lại ôm lấy Bạch Vũ nũng nịu “Hôm nay anh vẫn đi làm phải không?”
“Ừm, đi chơi với Hướng Hương Vãn vui vẻ, chú ý an toàn đấy.” Bạch Vũ chỉnh lại cà vạt và âu phục trên người, sau đó bàn tay lướt nhẹ qua eo cậu, ánh mắt thâm tình yêu chiều nhỏ giọng với cậu.
“Ừm… Anh cũng vậy, đi làm chăm chỉ nha.” Cậu hơi cúi đầu cọ cọ cái má bánh vào lòng Bạch Vũ, không được anh đi cùng thì có hơi thất vọng thật nhưng anh đã đồng ý cho cậu đi chơi như vậy, cậu đã rất vui vẻ rồi.
“Muốn nghỉ quá đi…” Bạch Vũ luyến tiếc nhìn cậu, miệng không thành thật mà lẩm bẩm.
“Anh nói gì cơ?” Cậu ngây ngô hỏi, tai rõ ràng nghe loáng thoáng thấy giọng anh
“Không có gì. Đừng có tin lời Hướng Hương Vãn quá rồi làm ba cái hành động kì cục đấy.” Bạch Vũ thở dài, xoa đầu cậu dặn dò một cách không thể nghiêm túc hơn. Bởi vì sao ư? Lần trước không có anh ở nhà, Hướng Hương Vãn tới chơi với cậu không biết truyền bá cái thông tin xấu xa gì mà cả đêm hôm đó nhóc con này cứ bò qua bò lại trên người anh. Hỏi ra mới biết, Hướng Hương Vãn đã bảo với cậu rằng nếu làm như vậy thì cậu sẽ không còn bị nghén nữa. Thật bất lực…
“Em biết rồi… Anh mau đi làm đi.” Cậu nghe anh nói chỉ biết cười tủm tỉm rồi lại nhanh chân chạy vào trong nhà.
“Ai ya, tổ tông của tôi… Đừng có chạy nữa…” Dì Chúc đang chuẩn bị balo đi chơi cho cậu nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì nhăn mặt la làng, vội vã bước lại vừa đỡ baba trẻ con vừa đỡ cả em bé của cậu.
“Dì Chúc, dì cũng đi theo em ấy đi…” Bạch Vũ trước khi lên xe vẫn kịp nói lại với bà.
“Tôi cũng không yên tâm để cậu ấy đi một mình, thiếu gia cứ yên tâm.” Dì Chúc đáp lời đầy vội vã rồi theo chân cậu vào nhà.
Cho tới lúc ở trung tâm thương mại…
“Ồ, không nghĩ cái tên đáng ghét đó lại chiều cậu thật nha…” Hướng Hương Vãn vừa hào hứng nhìn quanh vừa nói với cậu.
“Vãn Vãn, có thật là trước đây hai người đã từng qua lại không?” Cậu không nhịn được mà hỏi, mặc dù đã thắc mắc từ khá lâu rồi.
“Sao vậy? Ghen hả?” Hướng Hương Vãn nghe thấy câu hỏi thì bất ngờ, quay ngoắt lại nhìn.
“Không có, đó là chuyện trước đây của anh ấy nên tui không có quyền ghen, chỉ là thắc mắc… tại sao hai người lại chia tay vậy?” Cậu vội vàng phủ nhận xong lại ngập ngừng hỏi tiếp, mắt nhìn cô gái đầy hoang mang.
“Ây có gì đâu mà cậu nhìn hoang mang vậy hả? Tôi quen anh ta trong một lần dự tiệc rượu với ba tôi, ba tôi nói nếu tôi tiếp cận và trở thành vợ của anh ta thì công ty của ba tôi sẽ không phải lo lắng về chuyện không có vốn đầu tư nữa. Cho nên tôi đã làm quen anh ta như thế. Còn chia tay hả, tôi cũng không nhớ lắm nhưng hình như nguyên nhân là tại cậu thì phải?..” Hướng Hương Vãn trầm tư một chút rồi ngồi lại bên cạnh cậu thẳng thắn mà chia sẻ.
“Tại tôi?!!” Cậu có hơi kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt hoang mang liền chuyển thành sợ sệt mà né tránh ánh mắt cô.
“Ây ya, là vì anh ta cảm thấy nên chịu trách nhiệm với cậu thôi mà, lo lắng cái gì. Tôi và anh ta tĩnh ra cũng chưa hẳn là có quan hệ, chỉ là thăm dò đối phương, tình cảm thì ít xác thịt cũng chẳng nhiều. Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, trước khi anh ta kịp đá tôi thì tôi đã thích chị Thanh rồi, cho nên tôi cũng không hẳn là thiệt thòi lắm.” Hướng Hương Vãn kéo khuôn mặt cậu quy về phía mình, nhẹ nhàng an ủi, cũng tự vỗ ngực tự hào rằng mình mới là người nên đá Bạch Vũ trước.
“Thật hả?” Khóe mắt cậu lúc nhìn lại đã đỏ lên không ít, cậu khẽ khàng hỏi.
“Đương nhiên. Mặc dù anh ta đối xử không tốt với tôi, tôi cũng ghét anh ta nhưng nếu cậu đã chịu anh ta như vậy, lại còn mang thai thì tôi cũng mừng cho cậu. Đừng có tủi thân nha.” Hướng Hương Vãn kéo cậu dựa vào vai mình tay lại nghịch ngợm mà xoa xoa cái bụng tròn tròn của cậu.
“Không được ghét anh ấy…” Cậu đưa đôi mắt long lanh nhìn cô, môi bĩu ra. Đang tủi thân lắm nhưng nghe người ta nói ghét chồng mình là không chịu đồ đó, bĩu môi phụng phịu nhìn Hướng Hương Vãn còn gạt tay cô không cho xoa bụng nữa.
“Không ghét không ghét… Đừng giận đừng giận… Em bé sẽ giận lây đó.” Hướng Hương Vãn cưng chiều nhìn cậu, phải ngay lập tức cười tươi dỗ dành. Mối quan hệ lúc trước có thể rối loạn có thể sai trái nhưng hiện tại mới là tốt nhất, phải quý trọng người bên cạnh, thật tâm đối tốt sẽ nhận lại một tấm chân tình.
“Vậy còn chuyện của cậu thì sao?” Cậu hạ giọng hỏi Hướng Hương Vãn.
“Tôi?!! Có thể có gì được chứ?” Hướng Hương Vãn tự tay chỉ vào mặt mình, ngơ ngác.
“Sao lại không có gì? Chẳng lẽ hai người cãi nhau à?” cậu nghi ngờ nhìn vào đôi mắt cô.
“Cũng phông phải là cãi nhau gì. Hôm trước tôi đã công khai chuyện hẹn hò với chị Thanh Thanh cho ba mẹ tôi biết… Họ phản đối…” Tâm trạng Hướng Hương Vãn chùng xuống, mắt lại nhìn xuống chân trầm lặng.
“Vậy chị Tôn thì sao? Chị ấy nói gì?” Cậu kinh ngạc nhìn cô, tiếp tục hỏi.
"Lúc đó chị ấy cũng có mặt, chị ấy đã đứng trước ba mẹ tui mà nói rằng “cho dù ba mẹ có phản đối thì cô ấy sau này cũng sẽ trở thành vợ của con, ở bên con. Cho dù con không có gia cảnh khá giả hay vị thế xã hội… Nhưng con đảm bảo Bạch thị và Bạch thiếu gia sau lưng con có thể giúp con và cô ấy có một cuộc sống tốt. Tình cảm là một chuyện, trách nhiệm lại là một chuyện khác. Hướng Hương Vãn chọn con vì cô ấy dành cho con tình cảm, còn con sẵn sàng ở bên cô ấy vì trách nhiệm. Mong ba mẹ hãy hiểu…” Hướng Hương Vãn phấn khích nhìn cậu, còn hùng hồn mà kể lại nguyên văn lời nói của Tôn Thanh Thanh ngày ấy.
“Woa…” Cậu càng ngỡ ngàng hơn khi nghe cô ấy nói như vậy, bởi vì phải mạnh mẽ thế nào mới có thể nói ra được những lời đó trước mặt ba mẹ người mình thương chứ. Nếu là cậu chắc là xách quần chạy tám hướng rồi.
“Thấy chưa… Chị Thanh của tui đó…” Hướng Hương Vãn không nghi ngờ gì mà giả bộ buồn rầu trước mặt cậu, bây giờ thì phấn khích cực kỳ, lại còn ghé sát tai cậu thì thầm “Cậu biết lúc chị ấy chuẩn bị đánh dấu tôi đã nói gì không?”
“Không biết…” Cậu giống như một bé nai ngơ ngác chỉ biết ghé tai lắng nghe.
“Trách nhiệm của chị là… Khiến cho em không thể rời xa…” Hướng Hương Vãn vừa nói vừa thổi thổi vào tai cậu khiến cậu như một con rùa nhanh chóng rụt cổ lại vì nhột.
“…” Cậu trợn mắt trân trối nhìn Hướng Hương Vãn xong nhìn lại cánh tay mình, lông tơ đã dựng đứng lên biểu tình rồi.
“Hehe…” Hướng Hương Vãn cười toe toét, sau đó cầm tay cậu đứng dậy chỉ lên tầng bên trên mà nói “Đi, hôm nay chị đây sẽ đưa cậu đi quậy tung cái trung tâm thương mại này. Cậu muốn gì chị đây sẽ… bảo tên đáng ghét mua cho.”
“Thẻ của tên đáng ghét ở chỗ tui nè…” Cậu chậm rãi lôi từ trong balo ra một tấm thẻ màu vàng kim lấp lánh.
“Ồ, người vợ quyền lực nha, phú bà cầu bao nuôi.” Hướng Hương Vãn ngay lập tức thay đổi thái độ, ngồi thụp xuống hai tay bám chặt lấy đùi cậu không buông.
“Gì vậy hả? Làm cái gì kì quái vậy?” Cậu vội vàng túm lấy tay Hướng Hương Vãn kéo lên, ánh mắt ái ngại nhìn ra những vị khách xung quanh.
“Đồng ý bao nuôi đi rồi tui đứng lên.” Hướng Hương Vãn nhất quyết không thể bỏ qua vị “phú bà” quyền lực này, hai tay ôm càng chặt hơn.
“Được rồi được rồi… Chịu cô rồi đó Vãn Vãn.” Cậu vốn là người có tâm địa mềm mại, ôn nhu nhất nên đành chấp nhận lời cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.