Chương 16
Aun de Jo
18/02/2023
Từ lúc dõng dạc tuyên bố sẽ cạnh tranh công bằng với Bạch Xuyên cũng đã qua mấy ngày, anh ngoại trừ làm việc thì cũng là làm việc. Bởi vì công ty chi nhánh ở thành phố S đang phụ trách chuẩn bị việc đưa ra mẫu sản phẩm mới mang nhãn hiệu của Bạch Thị. Bạch Vũ mỗi ngày đều làm việc đến đêm khuya, áo của anh chỉnh tề, tóc tai cũng chải vuốt, lộ ra vầng trán căng đầy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan anh tuấn có chút kiêu căng, sống mũi cao thẳng, vành môi lạnh lẽo cứng rắn, mặc đồ Tây, hai chân rất dài, khí chất mạnh mẽ.
Bạch Xuyên vì vừa mới về nước, lại vào bệnh viện lớn để làm nên thời gian cũng hạn hẹp, nhưng ít ra vẫn nhiều hơn người nào đó. Anh rảnh rỗi một chút sẽ qua chỗ cậu, mang cho cậu đồ dùng hay thức ăn gì đó, cũng sẽ ở lại bên cạnh nói chuyện với cậu, kiểm tra qua sức khỏe của cậu một chút.
Còn kẻ làm chồng hờ kia, tối mặt vào xử lý hết chuyện ở tổng bộ Bạch Thị, lại đâm đầu vào chuẩn bị mọi thứ cho công ty chi nhánh. Riêng ông nội Bạch, cứ mỗi ngày lại gọi tới số điện thoại văn phòng của anh mà khuyên anh từ bỏ. Bạch Vũ bất lực với ông, mặc kệ ông có nói thế nào anh cũng nhất quyết không thèm để ý. Nghỉ ngơi một chút, anh lại lôi máy tính ra coi camera tại biệt thự tò mò ngó xem cậu "vợ" nhỏ đang làm gì.
Hôm nay, cậu xuống bếp tự phục vụ cho mình một suất omurice ngon lành. Ông nội Bạch đã cho một dì giúp việc và một vệ sĩ tới để chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Dì giúp việc có nói để bà làm nhưng cậu không chịu, cậu muốn tự tay xuống bếp làm, muốn tận hưởng cảm giác khi nấu nướng. Sau khi chuẩn bị xong thì nhờ dì giúp việc đem tới bàn phòng khách, lại ngồi bệt xuống nền mà bắt đầu ăn.
Phía bên này, cái kẻ biến thái đang rình trộm người ta kia thấy cậu ăn rất ngon miệng liền không nhịn được nhấc máy gọi cho thư ký đang bôn ba với mớ hợp đồng ở bên ngoài
"Sếp gọi tui?" Tôn Thanh Thanh đang ngồi tại công ty khách hàng, thấy anh gọi đến liền nhíu mày khó hiểu
"Chứ không kẽ gọi ma!" Anh cũng không kiên nhẫn trực tiếp nói một câu ghẹo gan thư ký
"Ý tôi là anh gọi tới có gì không? Bình thường anh sẽ không gọi tôi khi tôi đang ở ngoài thế này mà" Tôn Thanh Thanh tự dặn mình phải kiềm chế không được nổi nóng vì cô đang ở ngoài, cần nhất vẫn là khí chất cùng mặt mũi
"Xong việc chưa? Đói chưa? Đã ăn gì chưa?" Anh boss vốn đang kiêu ngạo đột ngột hỏi mấy câu quan tâm với thư ký của mình, không khỏi khiến người ta cảm thấy kinh hãi. Đến chính anh còn phải liếc nhìn cánh tay vừa sởn gai ốc của mình mà lắc đầu
"Nói tiếng người được không sếp?" Tôn Thanh Thanh nghi ngờ hỏi lại anh. Trước giờ anh với cô không hề nói chuyện gì tình cảm, chỉ có công việc. Vậy mà hôm nay đột ngột quan tâm, chắc chắn có vấn đề gì đó
"Nghỉ một chút, đi ăn đi" Anh vẫn là giọng điệu bỡn cợt nói với cô. Bộ dáng lười biếng, người tựa ra ghế, hai chân thon dài gác lên bàn làm việc, tai nghe điện thoại nhưng mắt lại nhìn màn hình máy tính.
"Nếu anh còn không nói thì tôi cúp máy trước" Cô gái nhỏ tay bóp chặt cái điên thoại, hận không thể bóp chết tươi con người đang ngứa đòn ở đầu dây bên kia
"Một suất Omurice. Tôi muốn một suất omurice " Anh thu lahi vẻ cợt nhả, nói ra yêu cầu của mình với cô
"Omurice? Anh có phải... Bị người ta trộm mất não không? Nào giờ có ăn ba cái món trẻ con này đâu mà sao giờ đòi tôi mua??!" Tôn Thanh Thanh sửng sốt mà hỏi lại, còn cẩn thận gạt gạt tóc ra khỏi tai để nghe lại cho kỹ hơn
"Một Omurice không bàn cãi, ok?" Anh có chút bực bội, lời nói cũng rút ngắn lại thể hiện sự không nhẫn nại của mình
"Anh ta chắc chắn là bị văng não rồi" Tôn Thanh Thanh chờ anh cúp máy rồi lẩm bẩm một mình, mắt nhìn vào điện thoại giống như không thể tin nổi vào tai mình.
Tuy rằng có chút kỳ thị vì cái sự mất não đột ngột của sếp mình nhưng Tôn Thanh Thanh vẫn ngoan ngoãn kiếm một quán ăn để mua omurice về cho sếp. Cầm suất cơm trên tay mà trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhân sinh. Có khi nào anh boss đẹp trai dở hơi của cô đang chỉnh cô không nhỉ, vì cô kỳ thị đường tình duyên dở hơi không kém của anh ta nhỉ.
"Gì mà chậm chạp vậy" Anh mở hộp đồ ăn ra, một suất omurice ngon lành đẹp mắt nằm gọn ghẽ bên trong. Nhìn người trong màn hình đang ngây ngây ngô ngô vừa ăn vừa nghịch điện thoại, anh cũng không chần chừ mà bắt đầu ăn.
Tôn Thanh Thanh đứng bên cạnh sắp xếp lại văn kiện trên bàn cho khỏi dính thức ăn, đưa mắt liếc về phía màn hình máy tính của sếp mình. Nhận ra điều gì đó, cô gật gù cái đầu, khóe môi cong lên.
"Chuyện ra sản phẩm mới sao rồi?" Anh chợt quay qua hỏi cô
"Vấn đề còn lại chỉ là phần giá cả, bên cung cấp nguyên liệu cho sản phẩm mới có nói rồi, họ muốn nhiều hơn mức giá mà chúng ta đưa ra. Tôi cũng có thương lượng qua, chỉ là bên đó không chịu. Còn nữa, vì là sản phẩm mới, nên giá cả khi đưa ra thị trường cũng không được đại bộ phận thành viên trong các ban đồng ý cho lắm" Tôn Thanh Thanh nhớ lại lần họp và đàm phán với khách hàng lúc sáng mà không khỏi đau đầu, thở dài một cái
"Ừm..." Anh khẽ ừ một tiếng, vẫn tiếp tục ăn thêm một lúc. Vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt cũng trầm tư, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.
Tôn Thanh Thanh rời khỏi phòng, bởi vì đã ăn trưa lúc ở quán nên cô định pha cho cô và anh ít cafe rồi quay lại tiếp tục làm việc. Đang loay hoay trước máy nước thì có tiếng điện thoại.
"Tôi nghe" Tôn Thanh Thanh nhấc điện thoại lên, giọng lạnh nhạt trả lời
"Thư ký Tôn, Bạch Vũ anh ấy có ở công ty không, tôi muốn gặp anh ấy" Bên kia truyền tới một giọng nói thánh thót nhưng không kém phần hung hăng mà hét vào mặt Tôn Thanh Thanh
"Đợi tôi chút" Tôn Thanh Thanh lại thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống bàn để người kia chờ. Lại bước vào phòng anh hỏi "Sếp, Hướng tiểu thư gọi tới nói muốn gặp anh, nghe giọng thì có vẻ khá tức giận"
"Cô đã cho người tới đó đuổi cô ta đi rồi phải không" Anh không trả lời mà bình thản hỏi lại giống như đang ngồi đó sẵn sàng chờ việc này tìm tới
"Phải, sáng nay vệ sĩ đã tới đó, còn gọi điện lại nói Hướng tiểu thư không đồng ý nếu không có mặt anh, còn làm ầm ỹ lên như là muốn ăn vạ" Tôn Thanh Thanh che miệng để không bị anh bắt được cảnh cô đang cười khinh bỉ. Không biết đã bao nhiêu người bị đuổi khỏi căn biệt thự đó rồi, cô cũng là không có kiểu người nào là chưa gặp cả. Kiểu người làm ầm làm ĩ lên ăn vạ, không chịu rời đi như vậy là những người mà anh ghét nhất, nói sao ta... Chắc là tại thấy phiền phức nên ghét chăng. Cái cô Hướng tiểu thư kia chắc lại sắp bị sếp hành cho tơi tả đây mà. Nghĩ nghĩ một chút, cô lại ngây ngô gật đầu đồng tình với chính suy nghĩ của mình. Cái người mà là giám đốc phu nhân mà cô chưa được gặp mặt, ăn omurice lúc nãy lại ở một nơi khác, chắc hẳn phải là người đặc biệt rồi.
"Nói cô ta nếu thắc mắc, muốn gặp tôi thì cứ tới đây" Anh tắt máy tính đi, sau khi ăn xong liền dọn đống hộp đựng omurice bỏ vào thùng rác.
Bạch Xuyên vì vừa mới về nước, lại vào bệnh viện lớn để làm nên thời gian cũng hạn hẹp, nhưng ít ra vẫn nhiều hơn người nào đó. Anh rảnh rỗi một chút sẽ qua chỗ cậu, mang cho cậu đồ dùng hay thức ăn gì đó, cũng sẽ ở lại bên cạnh nói chuyện với cậu, kiểm tra qua sức khỏe của cậu một chút.
Còn kẻ làm chồng hờ kia, tối mặt vào xử lý hết chuyện ở tổng bộ Bạch Thị, lại đâm đầu vào chuẩn bị mọi thứ cho công ty chi nhánh. Riêng ông nội Bạch, cứ mỗi ngày lại gọi tới số điện thoại văn phòng của anh mà khuyên anh từ bỏ. Bạch Vũ bất lực với ông, mặc kệ ông có nói thế nào anh cũng nhất quyết không thèm để ý. Nghỉ ngơi một chút, anh lại lôi máy tính ra coi camera tại biệt thự tò mò ngó xem cậu "vợ" nhỏ đang làm gì.
Hôm nay, cậu xuống bếp tự phục vụ cho mình một suất omurice ngon lành. Ông nội Bạch đã cho một dì giúp việc và một vệ sĩ tới để chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Dì giúp việc có nói để bà làm nhưng cậu không chịu, cậu muốn tự tay xuống bếp làm, muốn tận hưởng cảm giác khi nấu nướng. Sau khi chuẩn bị xong thì nhờ dì giúp việc đem tới bàn phòng khách, lại ngồi bệt xuống nền mà bắt đầu ăn.
Phía bên này, cái kẻ biến thái đang rình trộm người ta kia thấy cậu ăn rất ngon miệng liền không nhịn được nhấc máy gọi cho thư ký đang bôn ba với mớ hợp đồng ở bên ngoài
"Sếp gọi tui?" Tôn Thanh Thanh đang ngồi tại công ty khách hàng, thấy anh gọi đến liền nhíu mày khó hiểu
"Chứ không kẽ gọi ma!" Anh cũng không kiên nhẫn trực tiếp nói một câu ghẹo gan thư ký
"Ý tôi là anh gọi tới có gì không? Bình thường anh sẽ không gọi tôi khi tôi đang ở ngoài thế này mà" Tôn Thanh Thanh tự dặn mình phải kiềm chế không được nổi nóng vì cô đang ở ngoài, cần nhất vẫn là khí chất cùng mặt mũi
"Xong việc chưa? Đói chưa? Đã ăn gì chưa?" Anh boss vốn đang kiêu ngạo đột ngột hỏi mấy câu quan tâm với thư ký của mình, không khỏi khiến người ta cảm thấy kinh hãi. Đến chính anh còn phải liếc nhìn cánh tay vừa sởn gai ốc của mình mà lắc đầu
"Nói tiếng người được không sếp?" Tôn Thanh Thanh nghi ngờ hỏi lại anh. Trước giờ anh với cô không hề nói chuyện gì tình cảm, chỉ có công việc. Vậy mà hôm nay đột ngột quan tâm, chắc chắn có vấn đề gì đó
"Nghỉ một chút, đi ăn đi" Anh vẫn là giọng điệu bỡn cợt nói với cô. Bộ dáng lười biếng, người tựa ra ghế, hai chân thon dài gác lên bàn làm việc, tai nghe điện thoại nhưng mắt lại nhìn màn hình máy tính.
"Nếu anh còn không nói thì tôi cúp máy trước" Cô gái nhỏ tay bóp chặt cái điên thoại, hận không thể bóp chết tươi con người đang ngứa đòn ở đầu dây bên kia
"Một suất Omurice. Tôi muốn một suất omurice " Anh thu lahi vẻ cợt nhả, nói ra yêu cầu của mình với cô
"Omurice? Anh có phải... Bị người ta trộm mất não không? Nào giờ có ăn ba cái món trẻ con này đâu mà sao giờ đòi tôi mua??!" Tôn Thanh Thanh sửng sốt mà hỏi lại, còn cẩn thận gạt gạt tóc ra khỏi tai để nghe lại cho kỹ hơn
"Một Omurice không bàn cãi, ok?" Anh có chút bực bội, lời nói cũng rút ngắn lại thể hiện sự không nhẫn nại của mình
"Anh ta chắc chắn là bị văng não rồi" Tôn Thanh Thanh chờ anh cúp máy rồi lẩm bẩm một mình, mắt nhìn vào điện thoại giống như không thể tin nổi vào tai mình.
Tuy rằng có chút kỳ thị vì cái sự mất não đột ngột của sếp mình nhưng Tôn Thanh Thanh vẫn ngoan ngoãn kiếm một quán ăn để mua omurice về cho sếp. Cầm suất cơm trên tay mà trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhân sinh. Có khi nào anh boss đẹp trai dở hơi của cô đang chỉnh cô không nhỉ, vì cô kỳ thị đường tình duyên dở hơi không kém của anh ta nhỉ.
"Gì mà chậm chạp vậy" Anh mở hộp đồ ăn ra, một suất omurice ngon lành đẹp mắt nằm gọn ghẽ bên trong. Nhìn người trong màn hình đang ngây ngây ngô ngô vừa ăn vừa nghịch điện thoại, anh cũng không chần chừ mà bắt đầu ăn.
Tôn Thanh Thanh đứng bên cạnh sắp xếp lại văn kiện trên bàn cho khỏi dính thức ăn, đưa mắt liếc về phía màn hình máy tính của sếp mình. Nhận ra điều gì đó, cô gật gù cái đầu, khóe môi cong lên.
"Chuyện ra sản phẩm mới sao rồi?" Anh chợt quay qua hỏi cô
"Vấn đề còn lại chỉ là phần giá cả, bên cung cấp nguyên liệu cho sản phẩm mới có nói rồi, họ muốn nhiều hơn mức giá mà chúng ta đưa ra. Tôi cũng có thương lượng qua, chỉ là bên đó không chịu. Còn nữa, vì là sản phẩm mới, nên giá cả khi đưa ra thị trường cũng không được đại bộ phận thành viên trong các ban đồng ý cho lắm" Tôn Thanh Thanh nhớ lại lần họp và đàm phán với khách hàng lúc sáng mà không khỏi đau đầu, thở dài một cái
"Ừm..." Anh khẽ ừ một tiếng, vẫn tiếp tục ăn thêm một lúc. Vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt cũng trầm tư, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.
Tôn Thanh Thanh rời khỏi phòng, bởi vì đã ăn trưa lúc ở quán nên cô định pha cho cô và anh ít cafe rồi quay lại tiếp tục làm việc. Đang loay hoay trước máy nước thì có tiếng điện thoại.
"Tôi nghe" Tôn Thanh Thanh nhấc điện thoại lên, giọng lạnh nhạt trả lời
"Thư ký Tôn, Bạch Vũ anh ấy có ở công ty không, tôi muốn gặp anh ấy" Bên kia truyền tới một giọng nói thánh thót nhưng không kém phần hung hăng mà hét vào mặt Tôn Thanh Thanh
"Đợi tôi chút" Tôn Thanh Thanh lại thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống bàn để người kia chờ. Lại bước vào phòng anh hỏi "Sếp, Hướng tiểu thư gọi tới nói muốn gặp anh, nghe giọng thì có vẻ khá tức giận"
"Cô đã cho người tới đó đuổi cô ta đi rồi phải không" Anh không trả lời mà bình thản hỏi lại giống như đang ngồi đó sẵn sàng chờ việc này tìm tới
"Phải, sáng nay vệ sĩ đã tới đó, còn gọi điện lại nói Hướng tiểu thư không đồng ý nếu không có mặt anh, còn làm ầm ỹ lên như là muốn ăn vạ" Tôn Thanh Thanh che miệng để không bị anh bắt được cảnh cô đang cười khinh bỉ. Không biết đã bao nhiêu người bị đuổi khỏi căn biệt thự đó rồi, cô cũng là không có kiểu người nào là chưa gặp cả. Kiểu người làm ầm làm ĩ lên ăn vạ, không chịu rời đi như vậy là những người mà anh ghét nhất, nói sao ta... Chắc là tại thấy phiền phức nên ghét chăng. Cái cô Hướng tiểu thư kia chắc lại sắp bị sếp hành cho tơi tả đây mà. Nghĩ nghĩ một chút, cô lại ngây ngô gật đầu đồng tình với chính suy nghĩ của mình. Cái người mà là giám đốc phu nhân mà cô chưa được gặp mặt, ăn omurice lúc nãy lại ở một nơi khác, chắc hẳn phải là người đặc biệt rồi.
"Nói cô ta nếu thắc mắc, muốn gặp tôi thì cứ tới đây" Anh tắt máy tính đi, sau khi ăn xong liền dọn đống hộp đựng omurice bỏ vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.