Chương 23
Aun de Jo
18/02/2023
"Cậu ta chuyển về đây ở cùng em rồi sao?" Bạch Xuyên có chút bất ngờ khi biết Bạch Vũ ở cùng với cậu
"Lạ lắm hả anh? Em chỉ hi vọng anh ấy không phải miễn cưỡng mới sống cùng em" Cậu ngồi đối diện với anh mỉm cười dịu dàng
"Em thật quá tốt bụng rồi. Là con người mà, đôi khi phải ích kỷ một chút. Em chỉ chăm chăm lo lắng cho cảm nhận của cậu ta vậy còn cảm nhận của em thì sao?" Bạch Xuyên cười khổ với cậu, lo lắng hai người này cho dù có thành đôi đi chăng nữa thì cậu chắc chắn vẫn sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
"Em không sao. Anh ấy vui là được" Cậu gãi gãi đầu, thấy biểu hiện nặng nề trên gương mặt anh lại cười hì hì cho qua
"Cậu ta đâu có gì tốt đẹp để em yêu thích tới vậy chứ, rõ ràng còn bao nhiêu người tốt hơn ở ngoài kia mà... Em chắc chắn phải xui tận mạng mới gặp phải cậu ta đấy" Bạch Xuyên lắc đầu ngán ngẩm, trong đầu đầy những tiếc nuối cho người em dâu này
"Đâu có đâu nà, em còn thấy may mắn đó chứ..." Gương mặt ửng hồng kiều diễm, lại thêm cái biểu cảm xấu hổ ra mặt kia, là người nào thì cũng sẽ hiểu ngay ra thôi
"Không lẽ... Đừng nói với anh, cậu ta là... Em..." Bạch Xuyên lại nhận thêm một điều bất ngờ nữa, không thể nghĩ ra nổi lại có sự trùng hợp đáng sợ đến thế
"Nhưng mà anh..." Cậu nhìn anh, vẻ mặt bỗng chốc không còn vui vẻ nữa, ỉu xìu như cái bánh bao để lâu ngày
"Sao vậy? Có chuyện gì giữa em và cậu ta sao? Cậu ta làm gì em à?" Bạch Xuyên thấy biểu cảm của cậu thay đổi nhanh chóng liền có chút lo lắng, hỏi han không ngừng, tay túm lấy hai tay cậu
"Anh ấy... trêu ghẹo em, lúc nào cũng nhả ra mấy lời trêu chọc khiến em xấu hổ. Em có cảm giác anh ấy đang trêu đùa em, có hứng thú nhất thời với em, sau đó thì... có khi nào anh ấy cũng sẽ vứt bỏ em..." Cậu cúi đầu, giọng buồn buồn nói ra tâm tư rối bời của mình. Cậu coi Bạch Xuyên giống như một người anh, một người bạn có thể chia sẻ những cảm xúc những trải nghiệm của mình, muốn anh cho mình một lời khuyên chân thành...
"Cậu ta sao có thể làm thế chứ..." Bạch Xuyên nghe vậy liền rơi vào trầm tư. Anh sống với Bạch Vũ từ nhỏ, tính cách Bạch Vũ như thế nào anh đều biết. Nếu không có tình cảm gì đó đặc biệt chắc chắn Bạch Vũ sẽ chẳng thèm để ý đến, một cái liếc mắt, một câu chào hỏi cũng không. Bạch Xuyên anh đây cũng từng bị ghẻ lạnh như vậy một thời gian rồi. Nhưng cái thói quen ghẹo người này thì anh mới biết nha, không hiểu là có ý gì nữa. Nhưng nếu đối xử không tốt với em dâu như những gì em ấy nói thì Bạch Vũ tên đó chắc chắn cần phải được dạy dỗ lại...
"Bạch Xuyên... Con mẹ nó anh còn dám tới đây... Bỏ tay cậu ấy ra..." Bạch Vũ lao vào như một vị thần, nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau liền nhảy tới chia tách hai người ra
"Tôi nghe em ấy nói cậu bắt nạt em ấy..." Bạch Xuyên đứng dậy, mặt đối mặt với Bạch Vũ
"Tôi nào có bắt nạt cậu ấy đâu..." Bạch Vũ nhíu mày hết nhìn cậu lại nhìn Bạch Xuyên
"Anh à đừng cãi nhau mà..." Cậu đứng giữa hai người đàn ông khó khăn khuyên can
"Cậu trêu ghẹo cậu ấy... tính chơi đùa qua đường giống như bao nhiêu người khác hả?" Bạch Xuyên không thèm để ý đến lời giải thích của Bạch Vũ vẫn cao giọng hỏi
"Không có... Chẳng lẽ anh còn không hiểu tính tôi sao?" Bạch Vũ thấy người trước mặt có vẻ hơi căng thẳng, hạ giọng đáp lời
"Anh Xuyên, em không sao mà, anh đừng mắng anh ấy" Cậu vẫn là lo lắng hai người này sẽ động thủ, không ngừng cầm chặt lấy cánh tay Bạch Vũ kéo ra xa người kia
"Tôi hiểu tính cậu nhưng không hiểu được tình cảm của cậu. Cậu cố tình trêu ghẹo em ấy, rồi cậu có tình cảm với em ấy không. Cậu sẽ chịu trách nhiệm thế nào với tình cảm mà em ấy dành cho cậu hả?" Bạch Xuyên không muốn bản thân mình phải làm bia đỡ đạn hay đối tượng xúc tiến tình cảm của đôi này nữa, chất vấn Bạch Vũ cũng là để cậu ta hiểu được tình cảnh hiện tại
"Tuy rằng bây giờ chưa thể nói được gì, nhưng tôi cũng đã quyết định ở cùng và chăm sóc em ấy, thời gian sẽ chứng minh cho những lời tôi nói." Bạch Vũ tuy vẫn còn ngần ngại về tình cảm của mình cho cậu nhưng anh đã từng nói với mình rằng, cho cậu một cơ hội thì chính mình cũng sẽ có được cơ hội, trân trọng cậu thì bản thân cũng sẽ được cậu trân trọng,
"Vậy cậu sẽ làm gì khi hai người không hề có mối quan hệ vợ chồng? Cậu biết cuộc hôn nhân này không hợp pháp mà?" Bạch Xuyên vẫn tiếp tục chất vấn Bạch Vũ
"Tôi..." Bạch Vũ quay qua nhìn cậu, ánh mắt khó xử không biết phải giải thích thế nào
"Anh... Anh nói không hợp pháp là sao?" Cậu ngỡ ngàng, như không tin vào tai mình, ánh mắt hoang mang nhìn cả hai người
"Cậu không dám nói với cậu ấy sao? Hay là có ý đồ khác? Đừng để cho người khác phải đau lòng vì cậu nữa"
"Lạ lắm hả anh? Em chỉ hi vọng anh ấy không phải miễn cưỡng mới sống cùng em" Cậu ngồi đối diện với anh mỉm cười dịu dàng
"Em thật quá tốt bụng rồi. Là con người mà, đôi khi phải ích kỷ một chút. Em chỉ chăm chăm lo lắng cho cảm nhận của cậu ta vậy còn cảm nhận của em thì sao?" Bạch Xuyên cười khổ với cậu, lo lắng hai người này cho dù có thành đôi đi chăng nữa thì cậu chắc chắn vẫn sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
"Em không sao. Anh ấy vui là được" Cậu gãi gãi đầu, thấy biểu hiện nặng nề trên gương mặt anh lại cười hì hì cho qua
"Cậu ta đâu có gì tốt đẹp để em yêu thích tới vậy chứ, rõ ràng còn bao nhiêu người tốt hơn ở ngoài kia mà... Em chắc chắn phải xui tận mạng mới gặp phải cậu ta đấy" Bạch Xuyên lắc đầu ngán ngẩm, trong đầu đầy những tiếc nuối cho người em dâu này
"Đâu có đâu nà, em còn thấy may mắn đó chứ..." Gương mặt ửng hồng kiều diễm, lại thêm cái biểu cảm xấu hổ ra mặt kia, là người nào thì cũng sẽ hiểu ngay ra thôi
"Không lẽ... Đừng nói với anh, cậu ta là... Em..." Bạch Xuyên lại nhận thêm một điều bất ngờ nữa, không thể nghĩ ra nổi lại có sự trùng hợp đáng sợ đến thế
"Nhưng mà anh..." Cậu nhìn anh, vẻ mặt bỗng chốc không còn vui vẻ nữa, ỉu xìu như cái bánh bao để lâu ngày
"Sao vậy? Có chuyện gì giữa em và cậu ta sao? Cậu ta làm gì em à?" Bạch Xuyên thấy biểu cảm của cậu thay đổi nhanh chóng liền có chút lo lắng, hỏi han không ngừng, tay túm lấy hai tay cậu
"Anh ấy... trêu ghẹo em, lúc nào cũng nhả ra mấy lời trêu chọc khiến em xấu hổ. Em có cảm giác anh ấy đang trêu đùa em, có hứng thú nhất thời với em, sau đó thì... có khi nào anh ấy cũng sẽ vứt bỏ em..." Cậu cúi đầu, giọng buồn buồn nói ra tâm tư rối bời của mình. Cậu coi Bạch Xuyên giống như một người anh, một người bạn có thể chia sẻ những cảm xúc những trải nghiệm của mình, muốn anh cho mình một lời khuyên chân thành...
"Cậu ta sao có thể làm thế chứ..." Bạch Xuyên nghe vậy liền rơi vào trầm tư. Anh sống với Bạch Vũ từ nhỏ, tính cách Bạch Vũ như thế nào anh đều biết. Nếu không có tình cảm gì đó đặc biệt chắc chắn Bạch Vũ sẽ chẳng thèm để ý đến, một cái liếc mắt, một câu chào hỏi cũng không. Bạch Xuyên anh đây cũng từng bị ghẻ lạnh như vậy một thời gian rồi. Nhưng cái thói quen ghẹo người này thì anh mới biết nha, không hiểu là có ý gì nữa. Nhưng nếu đối xử không tốt với em dâu như những gì em ấy nói thì Bạch Vũ tên đó chắc chắn cần phải được dạy dỗ lại...
"Bạch Xuyên... Con mẹ nó anh còn dám tới đây... Bỏ tay cậu ấy ra..." Bạch Vũ lao vào như một vị thần, nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau liền nhảy tới chia tách hai người ra
"Tôi nghe em ấy nói cậu bắt nạt em ấy..." Bạch Xuyên đứng dậy, mặt đối mặt với Bạch Vũ
"Tôi nào có bắt nạt cậu ấy đâu..." Bạch Vũ nhíu mày hết nhìn cậu lại nhìn Bạch Xuyên
"Anh à đừng cãi nhau mà..." Cậu đứng giữa hai người đàn ông khó khăn khuyên can
"Cậu trêu ghẹo cậu ấy... tính chơi đùa qua đường giống như bao nhiêu người khác hả?" Bạch Xuyên không thèm để ý đến lời giải thích của Bạch Vũ vẫn cao giọng hỏi
"Không có... Chẳng lẽ anh còn không hiểu tính tôi sao?" Bạch Vũ thấy người trước mặt có vẻ hơi căng thẳng, hạ giọng đáp lời
"Anh Xuyên, em không sao mà, anh đừng mắng anh ấy" Cậu vẫn là lo lắng hai người này sẽ động thủ, không ngừng cầm chặt lấy cánh tay Bạch Vũ kéo ra xa người kia
"Tôi hiểu tính cậu nhưng không hiểu được tình cảm của cậu. Cậu cố tình trêu ghẹo em ấy, rồi cậu có tình cảm với em ấy không. Cậu sẽ chịu trách nhiệm thế nào với tình cảm mà em ấy dành cho cậu hả?" Bạch Xuyên không muốn bản thân mình phải làm bia đỡ đạn hay đối tượng xúc tiến tình cảm của đôi này nữa, chất vấn Bạch Vũ cũng là để cậu ta hiểu được tình cảnh hiện tại
"Tuy rằng bây giờ chưa thể nói được gì, nhưng tôi cũng đã quyết định ở cùng và chăm sóc em ấy, thời gian sẽ chứng minh cho những lời tôi nói." Bạch Vũ tuy vẫn còn ngần ngại về tình cảm của mình cho cậu nhưng anh đã từng nói với mình rằng, cho cậu một cơ hội thì chính mình cũng sẽ có được cơ hội, trân trọng cậu thì bản thân cũng sẽ được cậu trân trọng,
"Vậy cậu sẽ làm gì khi hai người không hề có mối quan hệ vợ chồng? Cậu biết cuộc hôn nhân này không hợp pháp mà?" Bạch Xuyên vẫn tiếp tục chất vấn Bạch Vũ
"Tôi..." Bạch Vũ quay qua nhìn cậu, ánh mắt khó xử không biết phải giải thích thế nào
"Anh... Anh nói không hợp pháp là sao?" Cậu ngỡ ngàng, như không tin vào tai mình, ánh mắt hoang mang nhìn cả hai người
"Cậu không dám nói với cậu ấy sao? Hay là có ý đồ khác? Đừng để cho người khác phải đau lòng vì cậu nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.