Chương 53
Aun de Jo
18/02/2023
Tò mò làm cho con người ta gan dạ hơn, liều lĩnh hơn bình thường rất nhiều.
Lúc mà Thẩm Ninh và Tiêu Hạ ngồi ngây ra dưới phòng khách để xem ti vi thì nhìn thấy Bạch Vũ thong thả đi về phía phòng của cậu.
Bạch Vũ đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa rất thoải mái, thần sắc không rõ, dáng vẻ lười biếng, hai chân thon dài thẳng tắp bước từng bước trên hành lang sáng đèn.
Bạch Vũ tới trước cửa phòng cậu, gõ mấy tiếng rồi rất tự nhiên mà đi vào.
Nhìn cánh cửa được đóng lại cẩn thận ngay trước mắt mình, Thẩm Ninh lén lén lút lút chạy lên nghe ngóng.
"Tiểu Ninh, làm gì vậy? Tính ăn trộm à?" Tiêu Hạ thấy cô bạn mình nhẹ nhàng chạy lên cầu thang cũng lò dò theo sau.
"Ssssh, nói nhỏ chút. Đi!!!" Thẩm Ninh ra hiệu im lặng rồi kéo theo Tiêu Hạ lơ ngơ, cả hai ghé sát người vào cửa phòng cậu tập trung nghe xem động tĩnh trong phòng.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, ngồi bên giường nghịch mấy con gấu bông mới mua lúc trước.
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu cũng đặt con gấu sang bên cạnh hướng ánh mắt ra cửa.
Bạch Vũ bước vào, cẩn thận đóng cửa lại rồi bước tới trước mặt cậu.
"Anh xong việc rồi sao?" Cậu ngây ngô nhìn anh, ánh mắt trong veo chân thành cùng nụ cười hồn nhiên.
"Xong rồi. Cố gắng làm xong việc sớm một chút để còn chăm sóc cho omega của mình chứ" Bạch Vũ cong khóe môi, đưa tay vuốt nhẹ lên má cậu.
"Em đâu phải trẻ con, không cần chăm sóc đâu. Ngược lại là anh đó, công việc nhiều như vậy chắc anh mệt lắm" Cậu bĩu môi, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài tinh tế mà nắm lấy tay anh.
"Công việc cũng không có quan trọng bằng em. Cơ thể sao rồi, còn thấy nhức mỏi ở đâu không?" Bạch Vũ ngồi xuống bên cạnh.
"Không sao nữa rồi." Cậu lắc lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu đáp lời anh.
"Thực ra, anh đã ghen một chút khi thấy em nói chuyện vui vẻ với hai cô bạn kia. Anh biết như vậy là không đúng nhưng lại không thể kiềm chế được bản thân." Bạch Vũ thở dài một hơi, mặt đối mặt với cậu, nhìn vào đáy mắt cậu anh có thể thấy được bản thân mình trong mắt cậu thảm hại đến như thế nào.
"Họ chỉ là bạn em thôi mà, anh thật sự đã ghen với họ sao?" Cậu nhìn anh, không nghĩ rằng nhìn anh lãnh đạm như vậy lại là đang ghen với đám người Thẩm Ninh họ.
"Anh có cảm giác khi em đối với anh vẫn còn một chút tránh né, một chút sợ hãi còn khi em ở bên cạnh họ lại có thể thoải mái mỉm cười, thoải mái nói những lời ích kỷ, thoải mái là bản thân em. Đừng thấy anh bình tĩnh như vậy mà hiểu nhầm, thật ra trong lòng anh đang rất rối, mỗi khi thấy em trái tim anh đều không thể khống chế mà đập loạn lên, giống như nó không còn là của anh nữa vậy" Bạch Vũ ghé vào vai cậu rồi dần dần vùi cả đầu vào hõm cổ thon gọn của cậu tham lam hít lấy mùi pheromone thơm ngọt trên người cậu, giọng nói trầm thấp từ tính đầy mê hoặc vang lên.
"Hôm nay anh sao vậy? Sao em nghe giống như anh đang chịu nỗi ủy khuất rất lớn vậy?" Cậu bị Bạch Vũ cọ cọ có chút nhột, vừa buồn cười vừa nghi ngờ hỏi anh, hai tay cũng vô thức đẩy anh ra.
"Hừ, em làm anh ghen rồi, bắt đền!!!" Bạch Vũ nói xong, vẫn chui rúc ở ngực cậu, môi cong lên một đường tuyệt đẹp. Rất tiếc rằng cái dáng vẻ lưu manh này bị anh giấu đi nên cậu không thể nào nhìn thấy được.
"Đền?" Cậu nhìn cái đầu to của anh cứ rúc rúc ở người mình bật cười thành tiếng, bối rối không biết nên đẩy anh ra hay không.
"Anh muốn xem xem trong trái tim này của em có anh hay không?" Bạch Vũ nói xong, hai bàn tay to lớn kéo ngược áo cậu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào bộ ngực nhỏ nhắn, trắng mịn mềm mại của cậu. Tất cả sự chú ý của anh đều bị hai điểm đỏ trước ngực cậu thu hút.
"Á, anh làm gì vậy?" Cậu bị anh kéo áo lên giật mình một tay giữ áo một tay nắm lấy cổ tay hư hỏng của anh, dáng vẻ vừa bất ngờ vừa lo sợ.
Cậu cố gắng kéo áo xuống không muốn cho anh nhìn nhưng lực tay của anh quá mạnh, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ khi thấy hai mắt anh dán chặt vào ngực mình.
Anh đẩy cậu nằm xuống giường, dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng, áo bị kéo lên đến cổ, hai điểm đỏ không có gì che đậy cứ phơi bày ra trước mắt anh, cũng bởi vì xấu hổ mà dần ***** ***, căng bóng.
Đối mặt với ánh nhìn nóng bỏng kia, cậu quả quyết muốn kéo áo xuống nhưng không thành nên đưa tay che ngực mình lại. Tức giận và xấu hổ, hai má bầu bĩnh ửng hồng, miệng nhỏ phẫn nộ mà nói với anh "Không được nhìn, anh... đồ lưu manh"
"Phải. Anh lưu manh... bởi vì ngay bên cạnh anh có một omega đáng yêu lại quyến rũ như vậy, anh không thể cứ giả bộ làm cao tăng mà ăn chay được..." Nuốt khan một tiếng, âm thanh từ anh phát ra khàn đục nhuốm màu dục vọng, ánh mắt sâu thẳm kia cũng tối hơn vài phần.
"Nhưng mà... em..." Cậu nhìn anh khổ sở như vậy trong lòng cũng thấy hơi áy náy, nhưng nỗi sợ vô hình cứ bám lấy cậu khiến cậu vẫn chống cự lại.
"Anh mặc kệ, hôm nay anh muốn ăn thịt" Bạch Vũ bỏ qua cảm nhận của cậu, muốn tự mình khám phá tất cả từ trái tim mềm mại tới cơ thể thơm ngọt trước mắt mình, hai tay kéo tay cậu không cho cậu che dấu bất cứ điều gì.
"Anh... " Cậu còn muốn chống cự lại liền bị anh mạnh mẽ hôn xuống. Anh âu yếm ngậm mút môi cậu, làm cậu ưm một tiếng. Omega vào kì phát tình giống như một quả đào chín, vừa thơm tho vừa xinh đẹp, cả người chỗ nào cũng là điểm mẫn cảm. Tuy rằng có thuốc ức chế làm giảm bớt nhưng vẫn là so với thường ngày nhạy cảm hơn rất nhiều lần. Cậu bị anh hôn đến mức ngẩn ngơ, cả người nóng bừng lên cũng thả lỏng gần như không còn chống cự nữa.
Bạch Vũ đối với cậu triền miên không dứt, dùng lưỡi khẽ khàng quyện sạch mật ngọt nơi đầu lưỡi ngọt ngào của cậu, hai tay cũng không hề thảnh thơi mà xoa nắn khắp người cậu, cẩn thận cảm nhận từng tấc da thịt mềm mại. Rời khỏi môi cậu, Bạch Vũ hôn dần xuống cần cổ thon gọn cùng xương quai xanh gợi cảm.
Cậu được anh buông tha, húp lấy từng ngụm lớn không khí, đôi mắt to tròn bị anh kích thích liền giống như có một lớp sương mỏng vắt ngang qua, con ngươi có chút mờ mịt cùng gò má ửng hồng làm bộ dáng cậu bây giờ càng thêm phần phong tình. Đang ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà thì bị anh trực tiếp dọa cho sợ hãi. Môi mỏng của Bạch Vũ khẽ lướt xuống cổ hôn nhẹ lên, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến cả người cậu cứng lại. Anh vẫn giả bộ không biết mà hôn mút rồi chuyển sang cắn nhẹ lên đó. Tiếng rên rỉ khe khẽ từ miệng nhỏ của cậu phát ra càng khiến anh thêm hưng phấn. Anh đưa miệng gặm gặm theo xương quai xanh ra tới vai lại hôn lên góc vai của cậu. Cảm giác răng nanh nhọn không đậm không nhạt ấn vào da thịt kích thích bản năng của omega, lập tức làm cậu run lên nhè nhẹ, tiếng rên rỉ cũng lớn hơn.
Bạch Vũ muốn tiếp tục làm bậy nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ phát ra, anh ngước lên nhìn cậu, càng bất ngờ lẫn bối rối.
Cậu vừa bị kích thích nhưng cũng vừa bị nỗi sợ đeo bám, đôi mắt trong veo đã sớm ướt đẫm, nước mắt theo khóe mi tràn xuống hai bên. Đôi môi đỏ run rẩy muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng nức nở làm cho nghẹn lại không thể nói.
Bạch Vũ sững sờ đôi chút rồi giống như phạm phải lỗi lầm muốn bù đắp, đôi môi mỏng tìm tới môi cậu hôn một cái an ủi, giọng điệu ăn năn "Xin lỗi... Anh biết em vẫn còn sợ... Anh xin lỗi, đừng khóc nữa..."
"Không... Em mới là người có lỗi... Là em không thể kiểm soát được bản thân..." Cánh tay thon dài trắng nõn ôm gắt gao lấy cổ anh, cậu từ trong tiếng sụt sịt vẫn tự nhận lỗi về mình, lại càng khóc lớn hơn.
"Đừng khóc nữa... Không phải lỗi của em, chúng ta cứ từ từ tới. Sau này sẽ không ép buộc em nữa..." Bạch Vũ ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy trong vòng tay mình dịu dàng trấn an cậu, trái tim cũng vì tiếng khóc của cậu mà chợt quặn lại.
"Anh... Em như vậy... Anh sẽ không ghét em chứ?" Cậu đưa đôi mắt ướt át nhìn Bạch Vũ, cẩn thận tìm cho mình câu trả lời.
"Không ghét... Sẽ không bao giờ ghét em... Ngoan, nằm xuống một chút" Bạch Vũ bị bộ ngực mềm mại của cậu dán chặt vào người, nhíu mày một cái. Đặt cậu nằm xuống lại kéo áo cậu về vị trí cũ cẩn thận gọn gàng, anh lau sạch giọt nước mắt lấp lánh còn đọng trên má cậu, thở dài một hơi.
Lúc mà Thẩm Ninh và Tiêu Hạ ngồi ngây ra dưới phòng khách để xem ti vi thì nhìn thấy Bạch Vũ thong thả đi về phía phòng của cậu.
Bạch Vũ đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa rất thoải mái, thần sắc không rõ, dáng vẻ lười biếng, hai chân thon dài thẳng tắp bước từng bước trên hành lang sáng đèn.
Bạch Vũ tới trước cửa phòng cậu, gõ mấy tiếng rồi rất tự nhiên mà đi vào.
Nhìn cánh cửa được đóng lại cẩn thận ngay trước mắt mình, Thẩm Ninh lén lén lút lút chạy lên nghe ngóng.
"Tiểu Ninh, làm gì vậy? Tính ăn trộm à?" Tiêu Hạ thấy cô bạn mình nhẹ nhàng chạy lên cầu thang cũng lò dò theo sau.
"Ssssh, nói nhỏ chút. Đi!!!" Thẩm Ninh ra hiệu im lặng rồi kéo theo Tiêu Hạ lơ ngơ, cả hai ghé sát người vào cửa phòng cậu tập trung nghe xem động tĩnh trong phòng.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, ngồi bên giường nghịch mấy con gấu bông mới mua lúc trước.
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu cũng đặt con gấu sang bên cạnh hướng ánh mắt ra cửa.
Bạch Vũ bước vào, cẩn thận đóng cửa lại rồi bước tới trước mặt cậu.
"Anh xong việc rồi sao?" Cậu ngây ngô nhìn anh, ánh mắt trong veo chân thành cùng nụ cười hồn nhiên.
"Xong rồi. Cố gắng làm xong việc sớm một chút để còn chăm sóc cho omega của mình chứ" Bạch Vũ cong khóe môi, đưa tay vuốt nhẹ lên má cậu.
"Em đâu phải trẻ con, không cần chăm sóc đâu. Ngược lại là anh đó, công việc nhiều như vậy chắc anh mệt lắm" Cậu bĩu môi, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài tinh tế mà nắm lấy tay anh.
"Công việc cũng không có quan trọng bằng em. Cơ thể sao rồi, còn thấy nhức mỏi ở đâu không?" Bạch Vũ ngồi xuống bên cạnh.
"Không sao nữa rồi." Cậu lắc lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu đáp lời anh.
"Thực ra, anh đã ghen một chút khi thấy em nói chuyện vui vẻ với hai cô bạn kia. Anh biết như vậy là không đúng nhưng lại không thể kiềm chế được bản thân." Bạch Vũ thở dài một hơi, mặt đối mặt với cậu, nhìn vào đáy mắt cậu anh có thể thấy được bản thân mình trong mắt cậu thảm hại đến như thế nào.
"Họ chỉ là bạn em thôi mà, anh thật sự đã ghen với họ sao?" Cậu nhìn anh, không nghĩ rằng nhìn anh lãnh đạm như vậy lại là đang ghen với đám người Thẩm Ninh họ.
"Anh có cảm giác khi em đối với anh vẫn còn một chút tránh né, một chút sợ hãi còn khi em ở bên cạnh họ lại có thể thoải mái mỉm cười, thoải mái nói những lời ích kỷ, thoải mái là bản thân em. Đừng thấy anh bình tĩnh như vậy mà hiểu nhầm, thật ra trong lòng anh đang rất rối, mỗi khi thấy em trái tim anh đều không thể khống chế mà đập loạn lên, giống như nó không còn là của anh nữa vậy" Bạch Vũ ghé vào vai cậu rồi dần dần vùi cả đầu vào hõm cổ thon gọn của cậu tham lam hít lấy mùi pheromone thơm ngọt trên người cậu, giọng nói trầm thấp từ tính đầy mê hoặc vang lên.
"Hôm nay anh sao vậy? Sao em nghe giống như anh đang chịu nỗi ủy khuất rất lớn vậy?" Cậu bị Bạch Vũ cọ cọ có chút nhột, vừa buồn cười vừa nghi ngờ hỏi anh, hai tay cũng vô thức đẩy anh ra.
"Hừ, em làm anh ghen rồi, bắt đền!!!" Bạch Vũ nói xong, vẫn chui rúc ở ngực cậu, môi cong lên một đường tuyệt đẹp. Rất tiếc rằng cái dáng vẻ lưu manh này bị anh giấu đi nên cậu không thể nào nhìn thấy được.
"Đền?" Cậu nhìn cái đầu to của anh cứ rúc rúc ở người mình bật cười thành tiếng, bối rối không biết nên đẩy anh ra hay không.
"Anh muốn xem xem trong trái tim này của em có anh hay không?" Bạch Vũ nói xong, hai bàn tay to lớn kéo ngược áo cậu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào bộ ngực nhỏ nhắn, trắng mịn mềm mại của cậu. Tất cả sự chú ý của anh đều bị hai điểm đỏ trước ngực cậu thu hút.
"Á, anh làm gì vậy?" Cậu bị anh kéo áo lên giật mình một tay giữ áo một tay nắm lấy cổ tay hư hỏng của anh, dáng vẻ vừa bất ngờ vừa lo sợ.
Cậu cố gắng kéo áo xuống không muốn cho anh nhìn nhưng lực tay của anh quá mạnh, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ khi thấy hai mắt anh dán chặt vào ngực mình.
Anh đẩy cậu nằm xuống giường, dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng, áo bị kéo lên đến cổ, hai điểm đỏ không có gì che đậy cứ phơi bày ra trước mắt anh, cũng bởi vì xấu hổ mà dần ***** ***, căng bóng.
Đối mặt với ánh nhìn nóng bỏng kia, cậu quả quyết muốn kéo áo xuống nhưng không thành nên đưa tay che ngực mình lại. Tức giận và xấu hổ, hai má bầu bĩnh ửng hồng, miệng nhỏ phẫn nộ mà nói với anh "Không được nhìn, anh... đồ lưu manh"
"Phải. Anh lưu manh... bởi vì ngay bên cạnh anh có một omega đáng yêu lại quyến rũ như vậy, anh không thể cứ giả bộ làm cao tăng mà ăn chay được..." Nuốt khan một tiếng, âm thanh từ anh phát ra khàn đục nhuốm màu dục vọng, ánh mắt sâu thẳm kia cũng tối hơn vài phần.
"Nhưng mà... em..." Cậu nhìn anh khổ sở như vậy trong lòng cũng thấy hơi áy náy, nhưng nỗi sợ vô hình cứ bám lấy cậu khiến cậu vẫn chống cự lại.
"Anh mặc kệ, hôm nay anh muốn ăn thịt" Bạch Vũ bỏ qua cảm nhận của cậu, muốn tự mình khám phá tất cả từ trái tim mềm mại tới cơ thể thơm ngọt trước mắt mình, hai tay kéo tay cậu không cho cậu che dấu bất cứ điều gì.
"Anh... " Cậu còn muốn chống cự lại liền bị anh mạnh mẽ hôn xuống. Anh âu yếm ngậm mút môi cậu, làm cậu ưm một tiếng. Omega vào kì phát tình giống như một quả đào chín, vừa thơm tho vừa xinh đẹp, cả người chỗ nào cũng là điểm mẫn cảm. Tuy rằng có thuốc ức chế làm giảm bớt nhưng vẫn là so với thường ngày nhạy cảm hơn rất nhiều lần. Cậu bị anh hôn đến mức ngẩn ngơ, cả người nóng bừng lên cũng thả lỏng gần như không còn chống cự nữa.
Bạch Vũ đối với cậu triền miên không dứt, dùng lưỡi khẽ khàng quyện sạch mật ngọt nơi đầu lưỡi ngọt ngào của cậu, hai tay cũng không hề thảnh thơi mà xoa nắn khắp người cậu, cẩn thận cảm nhận từng tấc da thịt mềm mại. Rời khỏi môi cậu, Bạch Vũ hôn dần xuống cần cổ thon gọn cùng xương quai xanh gợi cảm.
Cậu được anh buông tha, húp lấy từng ngụm lớn không khí, đôi mắt to tròn bị anh kích thích liền giống như có một lớp sương mỏng vắt ngang qua, con ngươi có chút mờ mịt cùng gò má ửng hồng làm bộ dáng cậu bây giờ càng thêm phần phong tình. Đang ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà thì bị anh trực tiếp dọa cho sợ hãi. Môi mỏng của Bạch Vũ khẽ lướt xuống cổ hôn nhẹ lên, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến cả người cậu cứng lại. Anh vẫn giả bộ không biết mà hôn mút rồi chuyển sang cắn nhẹ lên đó. Tiếng rên rỉ khe khẽ từ miệng nhỏ của cậu phát ra càng khiến anh thêm hưng phấn. Anh đưa miệng gặm gặm theo xương quai xanh ra tới vai lại hôn lên góc vai của cậu. Cảm giác răng nanh nhọn không đậm không nhạt ấn vào da thịt kích thích bản năng của omega, lập tức làm cậu run lên nhè nhẹ, tiếng rên rỉ cũng lớn hơn.
Bạch Vũ muốn tiếp tục làm bậy nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ phát ra, anh ngước lên nhìn cậu, càng bất ngờ lẫn bối rối.
Cậu vừa bị kích thích nhưng cũng vừa bị nỗi sợ đeo bám, đôi mắt trong veo đã sớm ướt đẫm, nước mắt theo khóe mi tràn xuống hai bên. Đôi môi đỏ run rẩy muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng nức nở làm cho nghẹn lại không thể nói.
Bạch Vũ sững sờ đôi chút rồi giống như phạm phải lỗi lầm muốn bù đắp, đôi môi mỏng tìm tới môi cậu hôn một cái an ủi, giọng điệu ăn năn "Xin lỗi... Anh biết em vẫn còn sợ... Anh xin lỗi, đừng khóc nữa..."
"Không... Em mới là người có lỗi... Là em không thể kiểm soát được bản thân..." Cánh tay thon dài trắng nõn ôm gắt gao lấy cổ anh, cậu từ trong tiếng sụt sịt vẫn tự nhận lỗi về mình, lại càng khóc lớn hơn.
"Đừng khóc nữa... Không phải lỗi của em, chúng ta cứ từ từ tới. Sau này sẽ không ép buộc em nữa..." Bạch Vũ ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy trong vòng tay mình dịu dàng trấn an cậu, trái tim cũng vì tiếng khóc của cậu mà chợt quặn lại.
"Anh... Em như vậy... Anh sẽ không ghét em chứ?" Cậu đưa đôi mắt ướt át nhìn Bạch Vũ, cẩn thận tìm cho mình câu trả lời.
"Không ghét... Sẽ không bao giờ ghét em... Ngoan, nằm xuống một chút" Bạch Vũ bị bộ ngực mềm mại của cậu dán chặt vào người, nhíu mày một cái. Đặt cậu nằm xuống lại kéo áo cậu về vị trí cũ cẩn thận gọn gàng, anh lau sạch giọt nước mắt lấp lánh còn đọng trên má cậu, thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.