Chương 83
Aun de Jo
18/02/2023
...
Khí trời ở thành phố S vào ban ngày mát mẻ, cậu mặc quần âu dài cùng với áo sơ mi dài tay ngồi ngơ ra ở trên ghế sofa.
Bạch Vũ nói mẹ anh gọi anh ra ngoài kia có chút việc, mà mãi sau không thấy quay trở lại cho nên cậu cũng muốn đi dạo một chút, vừa thư giãn vừa để kiếm Bạch Vũ. Từ lúc tới nơi này, cậu cứ bị ánh nhìn chòng chọc của Bạch Hàn làm cho ghê rợn, không có Bạch Vũ bên cạnh cậu sẽ không cảm thấy an toàn, hơn nữa cậu mặc quần dài có chút không thoải mái.
Đi quanh biết thự một chút lại nhìn thấy ở bên trong mái vòm vườn hoa Bạch Vũ đang nói chuyện với Nguyên Nhã, không có mẹ anh ở đó.
Cậu khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, bước chân nhanh hơn, định chạy tới chỗ anh để nói với anh là mình không thoải mái.
Nhưng mới bước được vài bước thì cậu đã bị khung cảnh trước mắt dọa cho sững người lại, chân bước chậm dần rồi dừng hẳn. Mặc kệ mái tóc bị gió thổi rối, hai mắt hoang mang sửng sốt nhìn thẳng, miệng hé mở mà bởi vì quá bất ngờ nên quên mất phải khép lại.
Trước mắt cậu, cảnh Bạch Vũ tiến sát lại chỗ Nguyên Nhã, miệng nói gì đó rất thân mật.
Trái tim như bị thứ vô hình nào đó bóp đến nghẹt thở, đau đến mức cả người giống như thiếu dưỡng khí, hô hấp khó khăn.
Cậu rất muốn bản thân tin tưởng Bạch Vũ, tin vào từng lời anh nói với cậu nhưng đứng trước khung cảnh kia, cậu giống như bị hiện thực tàn khốc tát cho một cú đau điếng cả tâm can. Cậu... vô thức nhận ra bản thân không là gì của Bạch Vũ cả.
Cậu cũng rất muốn bản thân bước tới đó kéo anh tránh xa khỏi omega kia, muốn chất vấn anh rốt cuộc đang làm gì... Nhưng... một chút dũng khí để bước tiếp cũng không có, cậu có cảm giác bản thân đang đứng trên đỉnh một tòa nhà bị chính thứ tình cảm mình đang mong ước kia đẩy mạnh cho rơi xuống.
Không còn đủ mạnh mẽ để nhìn khung cảnh đau lòng kia thêm một lần nào nữa, cậu lặng lẽ quay người rời khỏi, bước đi trong vô thức. Hiện tại ngồi ở trên ghế sofa trong đầu cậu cô cùng trống rỗng, cậu không biết mình phải tiếp tục đối mặt với Bạch Vũ như thế nào. Có cảm giác muốn rời khỏi nơi này, không muốn nhìn Bạch Vũ nữa.
"Đây không phải là cậu omega sống cùng Bạch Vũ đó sao?" Một giọng nói khác lạ vang lên bên tai khiến cậu hoàn hồn.
"..." Cậu ngước lên nhìn người vừa bước đến ngồi đối diện với mình, ánh mắt vô hồn ngơ ngác.
"Sao vậy, mới đó đã không nhận ra tôi? Tôi thấy cậu ở cùng với Bạch Vũ cũng khá lâu rồi, sau không thấy hai người đánh dấu nhau vậy?" Bạch Hàn cong khóe môi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ non nớt của cậu, trong lòng là sự hưng phấn khó mà kìm lại được.
"..." Cậu vẫn chung thủy với sự im lặng, tâm trạng không hề bớt bối rối hơn, chỉ nhìn ông ta một cái rồi lại đưa mắt đi nơi khác.
"Sao lại lạnh lùng vậy, tôi là ba của Bạch Vũ đấy, cậu cũng nên tôn trọng mà trả lời câu hỏi của tôi chút đi. Mà còn nữa, tôi thấy cậu mặc quần đùi ý sẽ quyến rũ hơn đấy..." Bạch Hàn híp mắt nhìn đôi chân cậu bị lớp quần che mất lại càng hưng phấn liếm mép một cái, hai tay cũng bắt đầu không yên chỉ chực vồ tới chỗ cậu.
"..." Cậu sau khi thấy được biểu cảm kinh tởm của ông ta liền cúi đầu tự nhắc nhở mình cần phải tránh xa ông ta một chút.
Dứt khoát đứng dậy lại luống cuống ngước lên nhìn cầu thang muốn nhanh chóng chạy về phòng, nhưng xui xẻo sao lại bị Bạch Hàn túm được.
Ông ta thấy cậu định chạy liền bước theo kéo lấy tay cậu giữ lại, không quan tâm người khác có thể bắt gặp, ông ta tiến sát lại gần người cậu, ngửi mùi pheromone tự nhiên trong trẻo của cậu cỗ ham muốn trong người càng lớn hơn.
"Thật may mắn khi được gặp cậu đấy, Lâm Sơ Mặc!" Giọng nói của ông ta bị dục vọng làm cho khàn khàn, trầm thấp ghé vào bên tai cậu thì thầm.
"Buông tôi ra..." Cậu chống cự yếu ớt, hai tay đẩy ông ta trong vô vọng, cả người bị hơi thở kinh tởm của ông ta phả vào cổ làm cho run rẩy.
Vừa hít lấy một hơi mùi vị thơm ngọt nơi cổ cậu vừa đưa tay chạm vào cơ thể cậu bắt đầu mơn trớn kích thích.
"Không được... Đừng có chạm vào tôi... Đồ xấu xa" Cậu cảm thấy nơi nhạy cảm trên người bị chạm vào liền hoảng loạn bắt đầu kêu lên, hai tay vẫn gắng sức đẩy ông ta ra cho dù có ghê tởm khi phải chạm vào người ông ta như thế nào. Tâm trạng xấu đến cùng cực, cậu bật khóc, rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì để phải chịu sự vũ nhục xấu hổ đến như vậy, chứng kiến Bạch Vũ thân mật cùng với Nguyên Nhã đã khiến cậu đau đớn tột cùng, bây giờ lại còn sắp bị ông già biến thái này ***** ***. Cảm xúc kìm nén trong lòng bộc phát hoàn toàn, đau đớn rơi nước mắt nhưng nhưng cái đụng chạm kinh khủng kia cùng với mùi alpha xa lạ vẫn khiến cậu chống lại trong tiềm thức.
Sức omega vốn rất yếu ớt cùng với tâm trạng tồi tệ khiến cậu không có cách nào thoát ra được khỏi vòng tay ma quỷ của Bạch Hàn. Ông ta vẫn cố gắng vừa giữ chặt lấy cậu vừa mơn trớn vuốt ve không khiến cậu kích thích run rẩy mà còn ghê tởm đến nổi da gà.
Dần dần cậu lại có ý nghĩ buông xuôi không muốn chống cự nữa, vì thất vọng vì tự ti.
"Ông già biến thái!!?" Tiếng hét vang vọng khắp cả căn biệt thự.
Người làm bởi vì sợ hãi trước Bạch Hàn mà còn có ý nghĩ lờ đi tất cả mọi chuyện nhưng lại bị tiếng hét kia làm cho sửng sốt.
Lâm Dạ Nguyệt từ trên lầu hai chạy xuống như bay, theo sau là Ân Ly. Hai đứa em gái yêu quý bay xuống, mỗi đứa túm một bên tay của cậu lôi cậu tránh xa Bạch Hàn cả chục mét.
Ân Ly nhìn vẻ mặt thẫn thờ của cậu, lo lắng cậu sứt mẻ chỗ nào đó nên cứ ngó quanh xem xét khắp người cậu. Trong khi đó Dạ Nguyệt lại trợn mắt nhìn người đàn ông vừa động đến anh trai mình, tiếp tục hét "Ai cho ông cái quyền đụng vào người anh trai tôi hả đồi biến thái? Ông không thấy anh trai tôi kêu không muốn sao? Ông không thấy anh trai tôi kinh tởm loại người như ông sao?"
"Hình như cháu hiểu nhầm rồi, là cậu Lâm đây thấy khó chịu cho nên mới nhờ tôi xem cho dấy thôi, tôi đâu có làm gì?" Bạch Hàn đối diện với cô nhóc phá đám kia, mặc dù khó chịu nhưng vẫn rất dễ dàng dùng lời lẽ ngang nhiên ngụy biện.
"Hừ, ông không cần phải lý do. Tôi thấy người như ông nên đến sở thú làm việc đi, ở đó có công việc phù hợp hơn với ông đấy." Dạ Nguyệt biết người lớn có bao nhiêu cái văn vở làm lý do nên cũng chỉ hừ một cái, không còn hét nữa mà mắt lườm lườm ông ta khinh bỉ.
"Công việc gì?" Bạch Hàn khó hiểu hỏi cô bé.
"Thì... Phối giống cho động vật ấy." Dạ Nguyệt lè lưỡi bĩu môi trêu tức mắt ông ta, sau khi đáp lời một cách chua ngoa liền kéo theo cậu và Ân Ly về phòng.
Khí trời ở thành phố S vào ban ngày mát mẻ, cậu mặc quần âu dài cùng với áo sơ mi dài tay ngồi ngơ ra ở trên ghế sofa.
Bạch Vũ nói mẹ anh gọi anh ra ngoài kia có chút việc, mà mãi sau không thấy quay trở lại cho nên cậu cũng muốn đi dạo một chút, vừa thư giãn vừa để kiếm Bạch Vũ. Từ lúc tới nơi này, cậu cứ bị ánh nhìn chòng chọc của Bạch Hàn làm cho ghê rợn, không có Bạch Vũ bên cạnh cậu sẽ không cảm thấy an toàn, hơn nữa cậu mặc quần dài có chút không thoải mái.
Đi quanh biết thự một chút lại nhìn thấy ở bên trong mái vòm vườn hoa Bạch Vũ đang nói chuyện với Nguyên Nhã, không có mẹ anh ở đó.
Cậu khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, bước chân nhanh hơn, định chạy tới chỗ anh để nói với anh là mình không thoải mái.
Nhưng mới bước được vài bước thì cậu đã bị khung cảnh trước mắt dọa cho sững người lại, chân bước chậm dần rồi dừng hẳn. Mặc kệ mái tóc bị gió thổi rối, hai mắt hoang mang sửng sốt nhìn thẳng, miệng hé mở mà bởi vì quá bất ngờ nên quên mất phải khép lại.
Trước mắt cậu, cảnh Bạch Vũ tiến sát lại chỗ Nguyên Nhã, miệng nói gì đó rất thân mật.
Trái tim như bị thứ vô hình nào đó bóp đến nghẹt thở, đau đến mức cả người giống như thiếu dưỡng khí, hô hấp khó khăn.
Cậu rất muốn bản thân tin tưởng Bạch Vũ, tin vào từng lời anh nói với cậu nhưng đứng trước khung cảnh kia, cậu giống như bị hiện thực tàn khốc tát cho một cú đau điếng cả tâm can. Cậu... vô thức nhận ra bản thân không là gì của Bạch Vũ cả.
Cậu cũng rất muốn bản thân bước tới đó kéo anh tránh xa khỏi omega kia, muốn chất vấn anh rốt cuộc đang làm gì... Nhưng... một chút dũng khí để bước tiếp cũng không có, cậu có cảm giác bản thân đang đứng trên đỉnh một tòa nhà bị chính thứ tình cảm mình đang mong ước kia đẩy mạnh cho rơi xuống.
Không còn đủ mạnh mẽ để nhìn khung cảnh đau lòng kia thêm một lần nào nữa, cậu lặng lẽ quay người rời khỏi, bước đi trong vô thức. Hiện tại ngồi ở trên ghế sofa trong đầu cậu cô cùng trống rỗng, cậu không biết mình phải tiếp tục đối mặt với Bạch Vũ như thế nào. Có cảm giác muốn rời khỏi nơi này, không muốn nhìn Bạch Vũ nữa.
"Đây không phải là cậu omega sống cùng Bạch Vũ đó sao?" Một giọng nói khác lạ vang lên bên tai khiến cậu hoàn hồn.
"..." Cậu ngước lên nhìn người vừa bước đến ngồi đối diện với mình, ánh mắt vô hồn ngơ ngác.
"Sao vậy, mới đó đã không nhận ra tôi? Tôi thấy cậu ở cùng với Bạch Vũ cũng khá lâu rồi, sau không thấy hai người đánh dấu nhau vậy?" Bạch Hàn cong khóe môi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ non nớt của cậu, trong lòng là sự hưng phấn khó mà kìm lại được.
"..." Cậu vẫn chung thủy với sự im lặng, tâm trạng không hề bớt bối rối hơn, chỉ nhìn ông ta một cái rồi lại đưa mắt đi nơi khác.
"Sao lại lạnh lùng vậy, tôi là ba của Bạch Vũ đấy, cậu cũng nên tôn trọng mà trả lời câu hỏi của tôi chút đi. Mà còn nữa, tôi thấy cậu mặc quần đùi ý sẽ quyến rũ hơn đấy..." Bạch Hàn híp mắt nhìn đôi chân cậu bị lớp quần che mất lại càng hưng phấn liếm mép một cái, hai tay cũng bắt đầu không yên chỉ chực vồ tới chỗ cậu.
"..." Cậu sau khi thấy được biểu cảm kinh tởm của ông ta liền cúi đầu tự nhắc nhở mình cần phải tránh xa ông ta một chút.
Dứt khoát đứng dậy lại luống cuống ngước lên nhìn cầu thang muốn nhanh chóng chạy về phòng, nhưng xui xẻo sao lại bị Bạch Hàn túm được.
Ông ta thấy cậu định chạy liền bước theo kéo lấy tay cậu giữ lại, không quan tâm người khác có thể bắt gặp, ông ta tiến sát lại gần người cậu, ngửi mùi pheromone tự nhiên trong trẻo của cậu cỗ ham muốn trong người càng lớn hơn.
"Thật may mắn khi được gặp cậu đấy, Lâm Sơ Mặc!" Giọng nói của ông ta bị dục vọng làm cho khàn khàn, trầm thấp ghé vào bên tai cậu thì thầm.
"Buông tôi ra..." Cậu chống cự yếu ớt, hai tay đẩy ông ta trong vô vọng, cả người bị hơi thở kinh tởm của ông ta phả vào cổ làm cho run rẩy.
Vừa hít lấy một hơi mùi vị thơm ngọt nơi cổ cậu vừa đưa tay chạm vào cơ thể cậu bắt đầu mơn trớn kích thích.
"Không được... Đừng có chạm vào tôi... Đồ xấu xa" Cậu cảm thấy nơi nhạy cảm trên người bị chạm vào liền hoảng loạn bắt đầu kêu lên, hai tay vẫn gắng sức đẩy ông ta ra cho dù có ghê tởm khi phải chạm vào người ông ta như thế nào. Tâm trạng xấu đến cùng cực, cậu bật khóc, rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì để phải chịu sự vũ nhục xấu hổ đến như vậy, chứng kiến Bạch Vũ thân mật cùng với Nguyên Nhã đã khiến cậu đau đớn tột cùng, bây giờ lại còn sắp bị ông già biến thái này ***** ***. Cảm xúc kìm nén trong lòng bộc phát hoàn toàn, đau đớn rơi nước mắt nhưng nhưng cái đụng chạm kinh khủng kia cùng với mùi alpha xa lạ vẫn khiến cậu chống lại trong tiềm thức.
Sức omega vốn rất yếu ớt cùng với tâm trạng tồi tệ khiến cậu không có cách nào thoát ra được khỏi vòng tay ma quỷ của Bạch Hàn. Ông ta vẫn cố gắng vừa giữ chặt lấy cậu vừa mơn trớn vuốt ve không khiến cậu kích thích run rẩy mà còn ghê tởm đến nổi da gà.
Dần dần cậu lại có ý nghĩ buông xuôi không muốn chống cự nữa, vì thất vọng vì tự ti.
"Ông già biến thái!!?" Tiếng hét vang vọng khắp cả căn biệt thự.
Người làm bởi vì sợ hãi trước Bạch Hàn mà còn có ý nghĩ lờ đi tất cả mọi chuyện nhưng lại bị tiếng hét kia làm cho sửng sốt.
Lâm Dạ Nguyệt từ trên lầu hai chạy xuống như bay, theo sau là Ân Ly. Hai đứa em gái yêu quý bay xuống, mỗi đứa túm một bên tay của cậu lôi cậu tránh xa Bạch Hàn cả chục mét.
Ân Ly nhìn vẻ mặt thẫn thờ của cậu, lo lắng cậu sứt mẻ chỗ nào đó nên cứ ngó quanh xem xét khắp người cậu. Trong khi đó Dạ Nguyệt lại trợn mắt nhìn người đàn ông vừa động đến anh trai mình, tiếp tục hét "Ai cho ông cái quyền đụng vào người anh trai tôi hả đồi biến thái? Ông không thấy anh trai tôi kêu không muốn sao? Ông không thấy anh trai tôi kinh tởm loại người như ông sao?"
"Hình như cháu hiểu nhầm rồi, là cậu Lâm đây thấy khó chịu cho nên mới nhờ tôi xem cho dấy thôi, tôi đâu có làm gì?" Bạch Hàn đối diện với cô nhóc phá đám kia, mặc dù khó chịu nhưng vẫn rất dễ dàng dùng lời lẽ ngang nhiên ngụy biện.
"Hừ, ông không cần phải lý do. Tôi thấy người như ông nên đến sở thú làm việc đi, ở đó có công việc phù hợp hơn với ông đấy." Dạ Nguyệt biết người lớn có bao nhiêu cái văn vở làm lý do nên cũng chỉ hừ một cái, không còn hét nữa mà mắt lườm lườm ông ta khinh bỉ.
"Công việc gì?" Bạch Hàn khó hiểu hỏi cô bé.
"Thì... Phối giống cho động vật ấy." Dạ Nguyệt lè lưỡi bĩu môi trêu tức mắt ông ta, sau khi đáp lời một cách chua ngoa liền kéo theo cậu và Ân Ly về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.