Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào
Chương 87: Bố Văn: Vất vả cho con rồi
Cao Ô
26/09/2023
Văn Vũ Bạch nhận lấy tách trà thầy Lưu đưa, liên tục nói lời cảm ơn.
"Mấy năm nay đã làm phiền thầy rồi."
Thầy Lưu xua tay: "Không, không có phiền gì đâu. Văn Cảnh là đứa trẻ ngoan, chẳng khiến tôi bận lòng nhiều. Nhưng tôi cũng có vài điều muốn nói với anh, anh rời đi quá lâu mà thời gian ở bên con lại quá ngắn, nên cả hai cần phải nói chuyện..."
Vì thầy thường làm công tác tư tưởng cho phụ huynh nên cứ huyên thuyên mãi.
Thầy Lưu nói câu nào thì Văn Vũ Bạch liền đồng tình câu đấy.
Chuông ra về mau chóng vang lên.
Thầy Lưu hắng giọng: "Tôi lại nhiều lời rồi."
Văn Vũ Bạch mỉm cười: "Hiếm khi được lắng nghe thầy giáo nói những lời này, tôi cảm thấy bổ ích lắm. Đến giờ tan học đúng không thầy? Tôi và Văn Cảnh có hẹn đi thăm phố cổ. Chỉ mấy năm không về mà thành phố A thay đổi nhiều quá, có vài nơi tôi thật sự chẳng thể nhận ra."
Thầy Lưu: "Đi xem cũng là ý kiến hay đó, nhưng anh nhớ đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên thằng bé nhé. Văn Cảnh là đứa có chính kiến, có suy nghĩ của riêng mình..."
...
Văn Vũ Bạch rời khỏi văn phòng, bước tới cửa sau của lớp 11A1.
Ông ngó vào phòng học, người đầu tiên ông nhìn thấy không phải là con trai mà là Phó Tinh Nhàn đang ngồi cách cửa không xa.
Anh ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn trang vở trước mặt, lẳng lặng nghe người khác nói chuyện như thể đang nghe giảng bài.
Công bằng mà nói thì vẻ ngoài ưa nhìn thật, tính tình cũng tốt, có lẽ là mẫu học sinh được thầy cô và các bạn yêu quý.
Văn Vũ Bạch rời mắt tìm bóng dáng con trai.
Thiếu niên xinh đẹp mang cặp bước từng bước về phía cửa sau. Khi cậu đi ngang qua chỗ Phó Tinh Nhàn, cậu dừng lại vươn tay nâng cằm Alpha lên.
Hội trưởng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc rồi ngẩng đầu thuận theo cậu, sau đó bị Văn Cảnh hôn một cái chụt lên trán.
Bóng đèn ngồi kế bên che mắt quay đầu đi: "Tôi bị nứt rồi nè. Văn Cảnh đừng rải cơm chó nữa được không? Hội trưởng à, cậu quản cậu ấy đi."
Phó Tinh Nhàn bật cười, đưa tay xoa đầu Văn Cảnh: "Tôi không quản nổi."
"Ha ha! Tớ đi đây, tạm biệt~" Văn Cảnh vui vẻ xoay người đi, đột nhiên chạm mắt với bố.
...
"Bố." Văn Cảnh lập tức đứng nghiêm.
Văn Vũ Bạch xụ mặt nói: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi chưa đầy hai phút thì một người đàn ông trung niên khác đã bước đến cửa trước của lớp 11A1, hỏi một bạn học sinh: "Cho chú hỏi Văn Cảnh học lớp này đúng không?"
Học sinh kia gật đầu: "Dạ đúng rồi, vậy chú là..."
Người đàn ông trung niên: "Chú là cậu của Văn Cảnh."
Phó Tinh Nhàn khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
Học sinh kia gãi đầu: "Chú tìm Văn Cảnh sao ạ? Cậu ấy vừa đi rồi, hay chú gọi cho cậu ấy thử nhé?"
"Chú..." Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt hơi khó xử, "Chú không có số điện thoại của nó, con có thể cho chú số của nó không?"
Bạn học sinh tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chú không có số điện thoại của cậu ấy hả?"
Người đàn ông thở dài thườn thượt.
"Hầy... Mấy năm qua, chú bị mất liên lạc với thằng bé. Hồi đó nhà nó xảy ra chuyện nên gia đình chú quyết định nhận nuôi nó. Ai ngờ thằng bé tự dưng cáu gắt lên rồi bỏ chạy mất. Nhà chú có nhờ người đăng tin và gọi báo cảnh sát nhưng nhiều năm trôi qua vẫn không thể tìm thấy."
"Thằng bé chẳng quay về nhà, mà chả hiểu sao căn nhà đó thay chủ mới rồi. Chú không thấy giấy xác nhận bất động sản đâu nên chẳng biết Văn Cảnh có bị ai lừa gạt không..."
"Cách đây vài hôm, trường con tổ chức đại hội thể thao ở đại học A, nhờ vậy mà con trai chú mới biết nó đang học ở trường trung học Đức Tân... Tóc của chú đã bạc đi nhiều vì lo lắng cho nó đấy."
...
Hách Học Sâm định làm bài tập toán xong mới về nhà, thật không ngờ lớp lại ồn ào thế này sau giờ học.
Cậu ta thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện riêng nhà chú thì kể ra với tụi con làm gì?"
Người đàn ông trả lời: "Chú, chú lo cho nó mà. Ai biết nó sẽ nổi loạn khi nào chứ..."
Một học sinh khác hỏi: "Tóm lại là mấy năm trước gia đình cậu ấy xảy ra chuyện, đến bây giờ chú mới tìm thấy trường tụi con... Nhưng tìm cậu ấy làm gì ạ? Căn nhà đó bị buộc phải tháo dỡ hả chú?"
Người đàn ông:...
Bạn học nhìn vẻ mặt của gã như ăn nhầm phân nên há hốc mồm: "Vãi, đừng nói là trúng tim đen rồi nhé."
Người đàn ông tức giận xắn tay áo lên: "Nói bừa gì thế? Con nít thời nay đúng thật là..."
Phó Tinh Nhàn đứng dậy: "Nếu là phụ huynh của Văn Cảnh thì mời chú tới văn phòng tìm giáo viên."
*
Bóng đèn neon và ánh lửa từ nhiều quán ăn làm chợ đêm trông sáng như ban ngày. Những vị khách đi loanh quanh giữa các quán đồ nướng, cửa hàng quần áo và cửa hàng tạp hóa với nụ cười trên môi.
Văn Cảnh bước ra khỏi đám người, đưa cho Văn Vũ Bạch một xiên bánh gương*: "Bố ăn thử đi."
Nói xong, cậu cắn thử miếng bánh có vị việt quất trên tay mình.
Lâu rồi Văn Vũ Bạch không đi dạo cùng người trẻ tuổi thế này, có vẻ như ông đã tìm lại được cảm giác khi ở bên con.
Ông cắn một miếng và nói: "Nó ngọt nhỉ."
Văn Cảnh gật đầu: "Dạ, con thích đồ ngọt."
Hai người đi chợ đêm xong thì dạo quanh công viên gần đó, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Văn Vũ Bạch bỗng nhắc tới chuyện cũ: "Việc đến thành phố C..."
Ông đã chuẩn bị kha khá lý do, nào là Văn Cảnh có tài năng thiên phú trong ngành bảo mật thông tin, không thể lãng phí được; Dự án đó là một cơ hội học tập rất tốt, nếu bỏ lỡ sẽ chẳng thể gặp lại lần thứ hai; Hay còn trẻ thì nên lo cho tương lai của mình...
Ai ngờ ông chưa kịp nói đống lý do ấy ra thì Văn Cảnh đã gật đầu: "Con sẽ đi."
Văn Vũ Bạch khựng người: "Con đổi ý rồi hả?"
Khóe môi ông bất giác cong lên.
Văn Cảnh đá viên sỏi, chậm rãi đáp: "Anh trai khuyên con nên đi xem, đừng chỉ lo yêu đương."
Văn Vũ Bạch:...
Văn Cảnh: "Cậu ấy bảo sẽ nói chuyện với bố đó."
Văn Vũ Bạch hừ khẽ: "Bố có gì để nói với nó chứ?"
Văn Cảnh quay đầu nhìn ông: "Con nhớ là bố có khen con về việc tổ chức sự kiện đúng không nhỉ?"
Văn Vũ Bạch im lặng.
Mặc dù chẳng thích sự kiện tỏ tình phô trương của con trai nhưng việc tổ chức sự kiện thật sự rất tốt. Chỉ cần đọc bình luận trong các bài viết trên mạng cũng đủ biết có rất nhiều người thấy ghen tị.
Văn Cảnh nhìn nét mặt của ông không giống sẽ phủ nhận điều đó.
Cậu cười khúc khích: "Bố sẽ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi."
*
Cuối tuần, Phó Tinh Nhàn thật sự mời hai người đi ăn tối.
Quan hệ của hai bố con vừa tốt lên nên Văn Vũ Bạch chẳng muốn làm con trai mất hứng, vì thế đành đồng ý đi.
Nơi cả ba tới dùng bữa là một nhà hàng Quảng Đông mới mở, kinh doanh khá tốt, bên ngoài còn có nhiều người đứng xếp hàng đang khen không ngớt lời.
Phó Tinh Nhàn đã đặt phòng từ trước nên đang ngồi đợi họ.
"Con gọi đồ ăn rồi, chú xem thử nhé." Anh đẩy thực đơn qua.
Ban đầu Văn Vũ Bạch không thèm xem, ai ngờ vừa liếc mắt lại thấy toàn những món ông thích.
Thảo nào mấy ngày trước Văn Cảnh cứ hỏi ông thích ăn món gì.
Ông ngước lên nhìn Văn Cảnh, bỗng phát hiện hai đứa nhỏ đang nhìn nhau cười tủm tỉm.
...
"Phải một lúc nữa đồ ăn mới được đem lên, vừa hay con có chuyện muốn nói với chú ạ." Phó Tinh Nhàn lấy ra một xấp giấy A4 từ trong túi.
Văn Vũ Bạch ngây người nhìn xấp giấy đó.
Hóa ra Văn Cảnh học theo cách làm việc của nhà Phó nên mới lập kế hoạch trước khi tỏ tình.
Làm gì cũng in ra giấy, đúng là vừa lãng phí vừa không bảo vệ môi trường!
Ông bình tĩnh lại, xem các mục được liệt kê trên giấy, bên tai vang lên lời giải thích nghiêm túc của Phó Tinh Nhàn.
"Con đã nhờ người thu thập thông tin về các trường trung học ở thành phố C, đồng thời liên hệ với một số trường hàng đầu để biết yêu cầu chuyển trường của họ. Trong số đó, trường trung học trực thuộc Đại học C có môi trường học tập khá thoải mái, ưu tiên chất lượng giáo dục và tỷ lệ nhập học vào cũng thuộc hàng cao nhất đó ạ. Đây có lẽ là trường phù hợp nhất với Văn Cảnh. Ngoài ra vẫn còn hai trường khác cũng rất tốt, nhưng họ quản lý nghiêm và yêu cầu học sinh phải ở lại ký túc xá..."
"Con từng xem qua vị trí của công ty Bạch Minh, nơi đây cách trường trực thuộc đại học C không xa lắm. Nếu chú thuê nhà nằm giữa hai nơi thì sẽ cực kỳ thuận tiện cho việc đi học và đi làm của cả hai. Ví dụ như những khu nhà..."
"Nếu chú thật sự muốn chuyển trường cho cậu ấy, con nghĩ chú đừng gấp gáp quá vì tiến độ học tập của hai trường chẳng giống nhau, Văn Cảnh chuyển qua ngay sẽ khó lòng theo kịp. Thế nên chú hãy để kỳ nghỉ đông sắp tới làm bước đệm cho cậu ấy trước đi ạ."
"Thành phố C nằm ở tỉnh M. Ở đó có nhiều thí sinh thi đại học hơn ở đây, cạnh tranh cũng khốc liệt hơn nữa. Nhưng do tỉnh M có yêu cầu về hộ khẩu... thành ra Văn Cảnh phải quay về thành phố A để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Ngoài việc chuyển trường thì chú có thể cân nhắc cách còn lại, đó là để Văn Cảnh tiếp tục học ở trường Đức Tân. Trường con sẽ nghĩ cách để giảng dạy Văn Cảnh từ xa, cậu ấy chỉ cần quay về trường vào những ngày thi thôi. Trường sẽ sắp xếp thời gian học tập và sinh hoạt cụ thể, đây là chuyện nhỏ thôi ạ."
Văn Vũ Bạch đọc xong cũng chẳng biết nên nói gì, ông ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Nhàn vài lần rồi cúi đầu xem tờ giấy.
Bản thân ông chỉ mới nghĩ tới việc muốn dẫn theo Văn Cảnh đến thành phố C. Hai bố con đã xa nhau lâu tới mức sắp trở thành người xa lạ. Bây giờ ông muốn làm một người bố tốt, muốn dành nhiều thời gian bầu bạn với Văn Cảnh.
Văn Vũ Bạch luôn nhốt mình trong phòng nghiên cứu nên lâu rồi không lo nghĩ về mấy chuyện ở bên ngoài. Phó Tinh Nhàn đã cho ông xem những điều ông chưa hề nghĩ tới. Nào là vấn đề hộ khẩu lúc thi, định cư để thi đại học, lựa chọn tự nguyện... Những từ ấy cứ như lần đầu xuất hiện trong cuộc đời của ông, nghe sao lạ lẫm vô cùng.
Ngay lúc này, bản phân tích tính khả thi và bản kế hoạch đang bày ra trước mặt ông, cùng với bản kế hoạch sau khi vào đại học của Phó Tinh Nhàn và Văn Cảnh.
Văn Vũ Bạch quay đầu nhìn Văn Cảnh: "Con thấy thế nào?"
Văn Cảnh lười để ý đến đống chữ dày đặc kia, chống cằm nhìn ra cửa.
Phục vụ vẫn chưa mang đồ ăn đến.
Đôi mắt cậu trong veo, cậu thản nhiên nói: "Con nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy."
Văn Vũ Bạch:...
"Con không sợ thằng bé có mục đích riêng à?"
Văn Cảnh nằm dài ra bàn: "Chắc chắn là cậu ấy có rồi."
Phó Tinh Nhàn gật đầu: "Con mong Văn Cảnh sẽ ở lại Đức Tân để con dễ dàng theo dõi tình hình học tập của cậu ấy. Con muốn cùng cậu ấy thi vào đại học, muốn gần gũi với cậu ấy hơn."
Văn Vũ Bạch:...
Phó Tinh Nhàn: "Vấn đề thứ hai là độ tương xứng cao của tụi con khiến cả hai chẳng thể xa nhau quá lâu được. Đây là giải pháp mà các chuyên gia từ Hiệp hội Pheromone đưa ra."
Anh lấy ra thêm một xấp giấy A4.
"Việc chiết xuất pheromone để tiêm vào người đang trong quá trình thử nghiệm. Tiền không phải là vấn đề, cái họ cần là thời gian. Con hy vọng Văn Cảnh sẽ ở lại khoảng hai tháng để các chuyên gia tiện theo dõi tình hình. Bây giờ tháng nào bác sĩ tư cũng tới nhà kiểm tra sức khỏe cho tụi con, đợi đến lúc họ chắc chắn thuốc tiêm không có vấn đề gì thì cậu ấy mới rời đi được ạ."
Văn Vũ Bạch:...
Phải cân nhắc đến vấn đề về thể chất, học tập và cả sự phát triển trong công việc của Văn Cảnh... Văn Vũ Bạch cảm thấy mình chẳng thể cân bằng hết được. Nếu ông làm được thì đã không đẩy gia đình vào cảnh tan nhà nát cửa trước khi tập trung vào sự nghiệp rồi.
Ông thậm chí còn nghĩ suốt đời này mình cũng chẳng đủ tư cách để làm một người bố tốt.
"Vậy thì làm theo kế hoạch của con đi." Văn Vũ Bạch thở dài, Alpha vị thành niên trước mặt thật sự đã thuyết phục được ông: "Chú sẽ lo phần kiến thức chuyên môn cho Văn Cảnh, phần còn lại giao cho con nha."
Đúng là một người đáng để giao phó.
"Hê hê~ Cảm ơn bố nhiều~" Văn Cảnh cười toe toét, vừa ngẩng đầu lên liền thấy phục vụ mang đồ ăn tới.
Các món ăn ở nhà hàng khá ngon và hợp khẩu vị, cả ba đã có khoảng thời gian ăn uống vô cùng vui vẻ. Văn Cảnh nhanh chóng ăn uống no căng rồi ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Văn Vũ Bạch hỏi: "Con không muốn Văn Cảnh đến thành phố C thì sao lại viết ra kế hoạch này cho nó?"
"Bây giờ cậu ấy tới thành phố C thì cũng chỉ ở lại khoảng 2-3 năm, sau lúc đấy tụi con vẫn còn nhiều thời gian ở bên nhau mà." Phó Tinh Nhàn rót cho ông một tách trà, "Cậu ấy không phải là kiểu người nhàn rỗi vì luôn có việc muốn làm. Thời gian của mỗi người có hạn và một ngày chỉ có 24 giờ, nếu con muốn có nhiều thời gian ở bên Văn Cảnh thì phải lập kế hoạch để nâng cao hiệu suất cho cậu ấy."
"Dù sau này Văn Cảnh muốn đi đâu hay làm gì, con đều muốn ở bên cạnh cậu ấy. Nếu có nơi cậu ấy chẳng biết đường đi đến, con sẽ đưa cậu ấy đi. Chú không biết chứ mỗi lần cậu ấy bận lên là quên ăn quên ngủ luôn. Trước đây dạ dày của cậu ấy yếu lắm, người lại gầy, chăm mấy tháng nay mới được tí thịt đó ạ..."
Thiếu niên trông có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng khi nhắc tới Văn Cảnh thì huyên thuyên mãi không ngừng.
Văn Vũ Bạch bị nhét cơm chó đến nỗi no bụng, ông do dự một lúc rồi giơ tách trà lên: "Vất vả cho con rồi."
Phó Tinh Nhàn mỉm cười: "Chắc là thế ạ."
"Mấy năm nay đã làm phiền thầy rồi."
Thầy Lưu xua tay: "Không, không có phiền gì đâu. Văn Cảnh là đứa trẻ ngoan, chẳng khiến tôi bận lòng nhiều. Nhưng tôi cũng có vài điều muốn nói với anh, anh rời đi quá lâu mà thời gian ở bên con lại quá ngắn, nên cả hai cần phải nói chuyện..."
Vì thầy thường làm công tác tư tưởng cho phụ huynh nên cứ huyên thuyên mãi.
Thầy Lưu nói câu nào thì Văn Vũ Bạch liền đồng tình câu đấy.
Chuông ra về mau chóng vang lên.
Thầy Lưu hắng giọng: "Tôi lại nhiều lời rồi."
Văn Vũ Bạch mỉm cười: "Hiếm khi được lắng nghe thầy giáo nói những lời này, tôi cảm thấy bổ ích lắm. Đến giờ tan học đúng không thầy? Tôi và Văn Cảnh có hẹn đi thăm phố cổ. Chỉ mấy năm không về mà thành phố A thay đổi nhiều quá, có vài nơi tôi thật sự chẳng thể nhận ra."
Thầy Lưu: "Đi xem cũng là ý kiến hay đó, nhưng anh nhớ đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên thằng bé nhé. Văn Cảnh là đứa có chính kiến, có suy nghĩ của riêng mình..."
...
Văn Vũ Bạch rời khỏi văn phòng, bước tới cửa sau của lớp 11A1.
Ông ngó vào phòng học, người đầu tiên ông nhìn thấy không phải là con trai mà là Phó Tinh Nhàn đang ngồi cách cửa không xa.
Anh ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn trang vở trước mặt, lẳng lặng nghe người khác nói chuyện như thể đang nghe giảng bài.
Công bằng mà nói thì vẻ ngoài ưa nhìn thật, tính tình cũng tốt, có lẽ là mẫu học sinh được thầy cô và các bạn yêu quý.
Văn Vũ Bạch rời mắt tìm bóng dáng con trai.
Thiếu niên xinh đẹp mang cặp bước từng bước về phía cửa sau. Khi cậu đi ngang qua chỗ Phó Tinh Nhàn, cậu dừng lại vươn tay nâng cằm Alpha lên.
Hội trưởng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc rồi ngẩng đầu thuận theo cậu, sau đó bị Văn Cảnh hôn một cái chụt lên trán.
Bóng đèn ngồi kế bên che mắt quay đầu đi: "Tôi bị nứt rồi nè. Văn Cảnh đừng rải cơm chó nữa được không? Hội trưởng à, cậu quản cậu ấy đi."
Phó Tinh Nhàn bật cười, đưa tay xoa đầu Văn Cảnh: "Tôi không quản nổi."
"Ha ha! Tớ đi đây, tạm biệt~" Văn Cảnh vui vẻ xoay người đi, đột nhiên chạm mắt với bố.
...
"Bố." Văn Cảnh lập tức đứng nghiêm.
Văn Vũ Bạch xụ mặt nói: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi chưa đầy hai phút thì một người đàn ông trung niên khác đã bước đến cửa trước của lớp 11A1, hỏi một bạn học sinh: "Cho chú hỏi Văn Cảnh học lớp này đúng không?"
Học sinh kia gật đầu: "Dạ đúng rồi, vậy chú là..."
Người đàn ông trung niên: "Chú là cậu của Văn Cảnh."
Phó Tinh Nhàn khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
Học sinh kia gãi đầu: "Chú tìm Văn Cảnh sao ạ? Cậu ấy vừa đi rồi, hay chú gọi cho cậu ấy thử nhé?"
"Chú..." Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt hơi khó xử, "Chú không có số điện thoại của nó, con có thể cho chú số của nó không?"
Bạn học sinh tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chú không có số điện thoại của cậu ấy hả?"
Người đàn ông thở dài thườn thượt.
"Hầy... Mấy năm qua, chú bị mất liên lạc với thằng bé. Hồi đó nhà nó xảy ra chuyện nên gia đình chú quyết định nhận nuôi nó. Ai ngờ thằng bé tự dưng cáu gắt lên rồi bỏ chạy mất. Nhà chú có nhờ người đăng tin và gọi báo cảnh sát nhưng nhiều năm trôi qua vẫn không thể tìm thấy."
"Thằng bé chẳng quay về nhà, mà chả hiểu sao căn nhà đó thay chủ mới rồi. Chú không thấy giấy xác nhận bất động sản đâu nên chẳng biết Văn Cảnh có bị ai lừa gạt không..."
"Cách đây vài hôm, trường con tổ chức đại hội thể thao ở đại học A, nhờ vậy mà con trai chú mới biết nó đang học ở trường trung học Đức Tân... Tóc của chú đã bạc đi nhiều vì lo lắng cho nó đấy."
...
Hách Học Sâm định làm bài tập toán xong mới về nhà, thật không ngờ lớp lại ồn ào thế này sau giờ học.
Cậu ta thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện riêng nhà chú thì kể ra với tụi con làm gì?"
Người đàn ông trả lời: "Chú, chú lo cho nó mà. Ai biết nó sẽ nổi loạn khi nào chứ..."
Một học sinh khác hỏi: "Tóm lại là mấy năm trước gia đình cậu ấy xảy ra chuyện, đến bây giờ chú mới tìm thấy trường tụi con... Nhưng tìm cậu ấy làm gì ạ? Căn nhà đó bị buộc phải tháo dỡ hả chú?"
Người đàn ông:...
Bạn học nhìn vẻ mặt của gã như ăn nhầm phân nên há hốc mồm: "Vãi, đừng nói là trúng tim đen rồi nhé."
Người đàn ông tức giận xắn tay áo lên: "Nói bừa gì thế? Con nít thời nay đúng thật là..."
Phó Tinh Nhàn đứng dậy: "Nếu là phụ huynh của Văn Cảnh thì mời chú tới văn phòng tìm giáo viên."
*
Bóng đèn neon và ánh lửa từ nhiều quán ăn làm chợ đêm trông sáng như ban ngày. Những vị khách đi loanh quanh giữa các quán đồ nướng, cửa hàng quần áo và cửa hàng tạp hóa với nụ cười trên môi.
Văn Cảnh bước ra khỏi đám người, đưa cho Văn Vũ Bạch một xiên bánh gương*: "Bố ăn thử đi."
Nói xong, cậu cắn thử miếng bánh có vị việt quất trên tay mình.
Lâu rồi Văn Vũ Bạch không đi dạo cùng người trẻ tuổi thế này, có vẻ như ông đã tìm lại được cảm giác khi ở bên con.
Ông cắn một miếng và nói: "Nó ngọt nhỉ."
Văn Cảnh gật đầu: "Dạ, con thích đồ ngọt."
Hai người đi chợ đêm xong thì dạo quanh công viên gần đó, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Văn Vũ Bạch bỗng nhắc tới chuyện cũ: "Việc đến thành phố C..."
Ông đã chuẩn bị kha khá lý do, nào là Văn Cảnh có tài năng thiên phú trong ngành bảo mật thông tin, không thể lãng phí được; Dự án đó là một cơ hội học tập rất tốt, nếu bỏ lỡ sẽ chẳng thể gặp lại lần thứ hai; Hay còn trẻ thì nên lo cho tương lai của mình...
Ai ngờ ông chưa kịp nói đống lý do ấy ra thì Văn Cảnh đã gật đầu: "Con sẽ đi."
Văn Vũ Bạch khựng người: "Con đổi ý rồi hả?"
Khóe môi ông bất giác cong lên.
Văn Cảnh đá viên sỏi, chậm rãi đáp: "Anh trai khuyên con nên đi xem, đừng chỉ lo yêu đương."
Văn Vũ Bạch:...
Văn Cảnh: "Cậu ấy bảo sẽ nói chuyện với bố đó."
Văn Vũ Bạch hừ khẽ: "Bố có gì để nói với nó chứ?"
Văn Cảnh quay đầu nhìn ông: "Con nhớ là bố có khen con về việc tổ chức sự kiện đúng không nhỉ?"
Văn Vũ Bạch im lặng.
Mặc dù chẳng thích sự kiện tỏ tình phô trương của con trai nhưng việc tổ chức sự kiện thật sự rất tốt. Chỉ cần đọc bình luận trong các bài viết trên mạng cũng đủ biết có rất nhiều người thấy ghen tị.
Văn Cảnh nhìn nét mặt của ông không giống sẽ phủ nhận điều đó.
Cậu cười khúc khích: "Bố sẽ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi."
*
Cuối tuần, Phó Tinh Nhàn thật sự mời hai người đi ăn tối.
Quan hệ của hai bố con vừa tốt lên nên Văn Vũ Bạch chẳng muốn làm con trai mất hứng, vì thế đành đồng ý đi.
Nơi cả ba tới dùng bữa là một nhà hàng Quảng Đông mới mở, kinh doanh khá tốt, bên ngoài còn có nhiều người đứng xếp hàng đang khen không ngớt lời.
Phó Tinh Nhàn đã đặt phòng từ trước nên đang ngồi đợi họ.
"Con gọi đồ ăn rồi, chú xem thử nhé." Anh đẩy thực đơn qua.
Ban đầu Văn Vũ Bạch không thèm xem, ai ngờ vừa liếc mắt lại thấy toàn những món ông thích.
Thảo nào mấy ngày trước Văn Cảnh cứ hỏi ông thích ăn món gì.
Ông ngước lên nhìn Văn Cảnh, bỗng phát hiện hai đứa nhỏ đang nhìn nhau cười tủm tỉm.
...
"Phải một lúc nữa đồ ăn mới được đem lên, vừa hay con có chuyện muốn nói với chú ạ." Phó Tinh Nhàn lấy ra một xấp giấy A4 từ trong túi.
Văn Vũ Bạch ngây người nhìn xấp giấy đó.
Hóa ra Văn Cảnh học theo cách làm việc của nhà Phó nên mới lập kế hoạch trước khi tỏ tình.
Làm gì cũng in ra giấy, đúng là vừa lãng phí vừa không bảo vệ môi trường!
Ông bình tĩnh lại, xem các mục được liệt kê trên giấy, bên tai vang lên lời giải thích nghiêm túc của Phó Tinh Nhàn.
"Con đã nhờ người thu thập thông tin về các trường trung học ở thành phố C, đồng thời liên hệ với một số trường hàng đầu để biết yêu cầu chuyển trường của họ. Trong số đó, trường trung học trực thuộc Đại học C có môi trường học tập khá thoải mái, ưu tiên chất lượng giáo dục và tỷ lệ nhập học vào cũng thuộc hàng cao nhất đó ạ. Đây có lẽ là trường phù hợp nhất với Văn Cảnh. Ngoài ra vẫn còn hai trường khác cũng rất tốt, nhưng họ quản lý nghiêm và yêu cầu học sinh phải ở lại ký túc xá..."
"Con từng xem qua vị trí của công ty Bạch Minh, nơi đây cách trường trực thuộc đại học C không xa lắm. Nếu chú thuê nhà nằm giữa hai nơi thì sẽ cực kỳ thuận tiện cho việc đi học và đi làm của cả hai. Ví dụ như những khu nhà..."
"Nếu chú thật sự muốn chuyển trường cho cậu ấy, con nghĩ chú đừng gấp gáp quá vì tiến độ học tập của hai trường chẳng giống nhau, Văn Cảnh chuyển qua ngay sẽ khó lòng theo kịp. Thế nên chú hãy để kỳ nghỉ đông sắp tới làm bước đệm cho cậu ấy trước đi ạ."
"Thành phố C nằm ở tỉnh M. Ở đó có nhiều thí sinh thi đại học hơn ở đây, cạnh tranh cũng khốc liệt hơn nữa. Nhưng do tỉnh M có yêu cầu về hộ khẩu... thành ra Văn Cảnh phải quay về thành phố A để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Ngoài việc chuyển trường thì chú có thể cân nhắc cách còn lại, đó là để Văn Cảnh tiếp tục học ở trường Đức Tân. Trường con sẽ nghĩ cách để giảng dạy Văn Cảnh từ xa, cậu ấy chỉ cần quay về trường vào những ngày thi thôi. Trường sẽ sắp xếp thời gian học tập và sinh hoạt cụ thể, đây là chuyện nhỏ thôi ạ."
Văn Vũ Bạch đọc xong cũng chẳng biết nên nói gì, ông ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Nhàn vài lần rồi cúi đầu xem tờ giấy.
Bản thân ông chỉ mới nghĩ tới việc muốn dẫn theo Văn Cảnh đến thành phố C. Hai bố con đã xa nhau lâu tới mức sắp trở thành người xa lạ. Bây giờ ông muốn làm một người bố tốt, muốn dành nhiều thời gian bầu bạn với Văn Cảnh.
Văn Vũ Bạch luôn nhốt mình trong phòng nghiên cứu nên lâu rồi không lo nghĩ về mấy chuyện ở bên ngoài. Phó Tinh Nhàn đã cho ông xem những điều ông chưa hề nghĩ tới. Nào là vấn đề hộ khẩu lúc thi, định cư để thi đại học, lựa chọn tự nguyện... Những từ ấy cứ như lần đầu xuất hiện trong cuộc đời của ông, nghe sao lạ lẫm vô cùng.
Ngay lúc này, bản phân tích tính khả thi và bản kế hoạch đang bày ra trước mặt ông, cùng với bản kế hoạch sau khi vào đại học của Phó Tinh Nhàn và Văn Cảnh.
Văn Vũ Bạch quay đầu nhìn Văn Cảnh: "Con thấy thế nào?"
Văn Cảnh lười để ý đến đống chữ dày đặc kia, chống cằm nhìn ra cửa.
Phục vụ vẫn chưa mang đồ ăn đến.
Đôi mắt cậu trong veo, cậu thản nhiên nói: "Con nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy."
Văn Vũ Bạch:...
"Con không sợ thằng bé có mục đích riêng à?"
Văn Cảnh nằm dài ra bàn: "Chắc chắn là cậu ấy có rồi."
Phó Tinh Nhàn gật đầu: "Con mong Văn Cảnh sẽ ở lại Đức Tân để con dễ dàng theo dõi tình hình học tập của cậu ấy. Con muốn cùng cậu ấy thi vào đại học, muốn gần gũi với cậu ấy hơn."
Văn Vũ Bạch:...
Phó Tinh Nhàn: "Vấn đề thứ hai là độ tương xứng cao của tụi con khiến cả hai chẳng thể xa nhau quá lâu được. Đây là giải pháp mà các chuyên gia từ Hiệp hội Pheromone đưa ra."
Anh lấy ra thêm một xấp giấy A4.
"Việc chiết xuất pheromone để tiêm vào người đang trong quá trình thử nghiệm. Tiền không phải là vấn đề, cái họ cần là thời gian. Con hy vọng Văn Cảnh sẽ ở lại khoảng hai tháng để các chuyên gia tiện theo dõi tình hình. Bây giờ tháng nào bác sĩ tư cũng tới nhà kiểm tra sức khỏe cho tụi con, đợi đến lúc họ chắc chắn thuốc tiêm không có vấn đề gì thì cậu ấy mới rời đi được ạ."
Văn Vũ Bạch:...
Phải cân nhắc đến vấn đề về thể chất, học tập và cả sự phát triển trong công việc của Văn Cảnh... Văn Vũ Bạch cảm thấy mình chẳng thể cân bằng hết được. Nếu ông làm được thì đã không đẩy gia đình vào cảnh tan nhà nát cửa trước khi tập trung vào sự nghiệp rồi.
Ông thậm chí còn nghĩ suốt đời này mình cũng chẳng đủ tư cách để làm một người bố tốt.
"Vậy thì làm theo kế hoạch của con đi." Văn Vũ Bạch thở dài, Alpha vị thành niên trước mặt thật sự đã thuyết phục được ông: "Chú sẽ lo phần kiến thức chuyên môn cho Văn Cảnh, phần còn lại giao cho con nha."
Đúng là một người đáng để giao phó.
"Hê hê~ Cảm ơn bố nhiều~" Văn Cảnh cười toe toét, vừa ngẩng đầu lên liền thấy phục vụ mang đồ ăn tới.
Các món ăn ở nhà hàng khá ngon và hợp khẩu vị, cả ba đã có khoảng thời gian ăn uống vô cùng vui vẻ. Văn Cảnh nhanh chóng ăn uống no căng rồi ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Văn Vũ Bạch hỏi: "Con không muốn Văn Cảnh đến thành phố C thì sao lại viết ra kế hoạch này cho nó?"
"Bây giờ cậu ấy tới thành phố C thì cũng chỉ ở lại khoảng 2-3 năm, sau lúc đấy tụi con vẫn còn nhiều thời gian ở bên nhau mà." Phó Tinh Nhàn rót cho ông một tách trà, "Cậu ấy không phải là kiểu người nhàn rỗi vì luôn có việc muốn làm. Thời gian của mỗi người có hạn và một ngày chỉ có 24 giờ, nếu con muốn có nhiều thời gian ở bên Văn Cảnh thì phải lập kế hoạch để nâng cao hiệu suất cho cậu ấy."
"Dù sau này Văn Cảnh muốn đi đâu hay làm gì, con đều muốn ở bên cạnh cậu ấy. Nếu có nơi cậu ấy chẳng biết đường đi đến, con sẽ đưa cậu ấy đi. Chú không biết chứ mỗi lần cậu ấy bận lên là quên ăn quên ngủ luôn. Trước đây dạ dày của cậu ấy yếu lắm, người lại gầy, chăm mấy tháng nay mới được tí thịt đó ạ..."
Thiếu niên trông có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng khi nhắc tới Văn Cảnh thì huyên thuyên mãi không ngừng.
Văn Vũ Bạch bị nhét cơm chó đến nỗi no bụng, ông do dự một lúc rồi giơ tách trà lên: "Vất vả cho con rồi."
Phó Tinh Nhàn mỉm cười: "Chắc là thế ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.