Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào
Chương 94: Nghĩ sai thì hỏng hết
Cao Ô
01/03/2024
Thực tập sinh được mặc đồng phục rất sạch sẽ đẹp đẽ nhưng phải làm nhiều công việc mà chẳng nhân viên chính thức nào muốn làm.
Chư Vinh khó lắm mới tìm được cơ hội vào nhà vệ sinh hít thở cho đỡ mệt. Khoảng cách giữa nhà vệ sinh và sảnh lớn gần nhau nên hắn cũng muốn xem thử bữa tiệc hoành tráng mà bản thân chưa thấy qua bao giờ. truyen bac chien
Không ngờ sẽ gặp Văn Cảnh ở đây.
Chư Vinh ngơ ngác nhìn thiếu niên đứng trước mặt.
Mái tóc vuốt gọn rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Cặp kính chẳng thể giấu đi đôi mắt vừa tinh anh vừa e ngại, mang vẻ đẹp khó tả mỗi khi cậu nhìn thẳng vào người khác.
Dáng người mảnh khảnh, bộ suit trắng dùng loại vải cao cấp được cắt may khéo léo, không quá phô trương nhưng vẫn làm cậu nổi bật trong đám đông.
Trông đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp người mẫu mặc suit trên mạng.
Trước đây vì buổi phỏng vấn, Chư Vinh đã tới các trung tâm mua sắm lớn để thử suit. Thật sự rất khó để mua được một bộ cắt may vừa người. Đa số các bộ suit may sẵn với giá vài nghìn tệ đều không thể mặc vừa ngoại trừ những người có thân hình cực chuẩn. Không thì sẽ khiến người mặc vào trông như nhân viên bán nhà hoặc bán bảo hiểm ở ngoài kia.
Người thiếu kinh nghiệm như hắn chẳng biết chất liệu vải suit tốt sẽ như thế nào nhưng vải xấu thì nhìn sơ cũng nhận ra được.
Chư Vinh vô thức sờ vào tay áo của Văn Cảnh, ngón tay trượt khỏi cổ tay áo mềm mại thì chạm phải một thứ vừa lạnh vừa cứng.
Hắn nhìn xuống và nhận ra đó là một chiếc đồng hồ.
Hắn không biết mẫu này nhưng nhãn hiệu thì đã từng thấy ở trên mạng. Các sản phẩm có phiên bản giới hạn đều có giá khởi điểm không dưới vài trăm nghìn.
Chư Vinh từ đứa con cưng của trời nay phải làm lụng vất vả để kiếm tiền. Vậy mà Văn Cảnh có thể trắng nõn thế kia, ăn mặc như hoàng tử rồi tham dự tiệc tối.
"Anh làm tiếp việc của anh đi, tôi phải đi rồi." Văn Cảnh muốn rút tay lại nhưng không vùng ra được.
Chư Vinh cứ nắm chặt cánh tay của Văn Cảnh chẳng chịu buông.
Hắn không buông đâu.
Trước đây mọi chuyện không như thế này.
Khi ấy gia đình Văn Cảnh gặp chuyện, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới nhà hắn cả.
Lúc Văn Cảnh bỏ chạy thì hắn còn mừng thầm vì không muốn cậu làm liên lụy đến gia đình mình.
Mà một đứa vị thành niên như Văn Cảnh có thể làm gì với đống giấy tờ nhà cửa chứ, thế nên ba mẹ hắn đã nói sau này tất cả mọi thứ sẽ thuộc về hắn hết.
Không lâu sau mẹ hắn mở một cửa hàng nhỏ, tình hình tài chính của gia đình ngày càng khấm khá hơn.
Trái ngược hoàn toàn với gia đình Văn Cảnh, mẹ qua đời, bố phải đi tù, còn đứa con trốn biệt tăm chẳng ai biết.
Ban đầu Chư Vinh cũng cảm thấy tội nghiệp cho Văn Cảnh. Hắn nghĩ nếu tìm được cậu về thì cùng lắm tốn thêm một miệng ăn, dù sao 1-2 năm nữa khi Văn Cảnh trưởng thành rồi cũng sẽ không ăn bám nhà hắn nữa, vì hắn biết cậu chẳng phải là kiểu người thích làm phiền người khác.
Ai ngờ đâu giờ đây ba hắn phải chịu án tù chung thân. Khi đó cộng đồng mạng chú ý theo dõi vụ án nên luôn đưa ông lên chủ đề tìm kiếm nóng, khiến hàng nghìn người vào chửi mắng thậm tệ.
Cửa hàng của mẹ thì xảy ra vấn đề, đến giờ vẫn chưa mở bán lại được.
Gia đình hắn đã bán căn nhà để trả nợ. Hắn và mẹ phải thuê một căn nhà nhỏ và chuyển qua môi trường sống mới với hàng xóm toàn những người xa lạ để tránh bị bàn tán chỉ trỏ.
Kế hoạch thi công chức của hắn chẳng thể thực hiện được nữa. Vì cảnh nợ nần chồng chất mà hắn mất đi những ngày tháng tươi đẹp. Không chỉ đem bán đôi giày thể thao bản giới hạn khiến ai nấy đều ghen tị mà hắn còn phải đi làm thêm kiếm tiền.
Gia đình Văn Cảnh thì đảo lộn, bố thay vì đi tù thì lại hoàn thành dự án lớn, chuyển mình thành chuyên gia kỹ thuật của chính phủ và là giám đốc của một công ty, Văn Cảnh thậm chí còn bước vào giới thượng lưu...
Lúc nãy hắn nghe các thực tập sinh xầm xì rằng trong buổi tiệc từ thiện có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ. Ngoài minh tinh tham dự thì còn xuất hiện một chàng trai mặc suit trắng nghe đâu là Omega của con trai lớn của Tập đoàn Phục Hưng. Hai người ở cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng.
Không ngờ người đó là em họ của hắn.
Có khi cậu phân hóa thành Omega lại là chuyện có lợi cho hắn đấy chứ.
"Em khỏi nghĩ tới việc rời đi." Chư Vinh giữ chặt Văn Cảnh rồi đẩy cửa chống cháy ra, kéo cậu vào trong.
Văn Cảnh giãy giụa nhưng sức lực của cậu kém xa Alpha, chỉ vài giây ngắn ngủi đã bị Chư Vinh ép vào tường ở góc tối của cầu thang.
"Anh muốn làm gì? Ở đây góc nào cũng có camera đấy..."
"Anh biết chứ." Chư Vinh cười khẽ, tay trái luồn ra sau lưng Văn Cảnh để giữ lấy hai tay cậu. Hắn tựa cằm lên vai cậu, nói: "Em nghĩ xem người ta nhìn thấy tụi mình qua camera thì có nghĩ là một đôi không nhỉ?"
Alpha áp sát người vào Văn Cảnh khiến cậu bị bao bọc trong hơi thở xa lạ, hơn nữa còn ép đến nỗi làm cậu không thể cử động được.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, tai nghe Bluetooth nhắc nhở rằng Phó Tinh Nhàn đang gọi đến.
Tai Văn Cảnh chợt nóng bừng rồi trống rỗng.
Chư Vinh dùng miệng cắn lấy tai nghe Bluetooth và nhổ xuống đất.
"Anh tởm quá..." Văn Cảnh ớn đến nỗi nhợn một hồi.
Cậu bị ép vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác muốn nôn khiến cậu khó chịu và nghẹt thở vô cùng.
Bất cẩn quá.
Trong ấn tượng của cậu, đôi lúc Chư Vinh sẽ làm những việc không hề cân nhắc tới hậu quả, nhưng cậu thật sự không ngờ tên này có thể làm chuyện như thế với em họ của mình.
Chư Vinh đưa tay mở cổ áo khoác và áo sơ mi, làm lộ ra tuyến thể trắng nõn của cậu.
"Cảnh ơi em đã trưởng thành rồi." Hắn chạm tay lên làn da mềm mại, "Thái tử của Tập đoàn Phục Hưng chưa đánh dấu em sao? Nếu anh đánh dấu em thì nó còn cần em nữa không?"
Văn Cảnh hít sâu vài hơi: "Anh vẫn nhớ anh là anh họ của tôi chứ?"
Chư Vinh mỉm cười.
"Anh đang thiếu tiền, mà em họ của anh thì trông đáng giá quá."
Văn Cảnh: "Tôi không có tiền."
Chư Vinh lắc đầu: "Không sao, em chỉ cần nghĩ cách giúp anh kiếm tiền là được. Em chỉ cần..."
Hắn bỗng khựng lại.
Làm thế nào để an toàn cầm được tiền đây? Thả người ra thì người bỏ chạy, còn không thả thì...
Chư Vinh rối rắm rơi vào tình thế bế tắc.
Văn Cảnh nhân lúc hắn mất cảnh giác liền giơ chân phải đá vào chỗ hiểm của Chư Vinh.
Chư Vinh la lên rồi buông hai tay ra, hắn lùi về sau dựa vào lan can cầu thang và khom người xuống vì đau.
Văn Cảnh xoay người nhanh chóng mở cửa thì lại bị túm lấy.
"Cứu..."
Chư Vinh nghiến răng bóp cổ cậu khiến tiếng kêu cứu nghẹn lại chẳng thể thốt thành lời.
"Mày không thoát được đâu."
Văn Cảnh khó thở tới nỗi đỏ bừng mặt nhưng vẫn giữ chặt tay nắm cửa chống cháy rồi mở hé nó ra.
Chư Vinh giơ chân đá cửa, sau đó kéo cậu chạy xuống lầu.
Không ngờ rằng trước khi cánh cửa đóng lại, Văn Cảnh đã kịp tiết ra một ít pheromone.
_________
Tác giả: Dạo này nợ hơi nhiều nên tui viết một ít rồi đăng một ít thôi...
Editor: Sắp lên chương típ theo lun nè cả nhà ơi, đợi tuii, trái tim yếu đúi hong mún thấy drama quá lâu.
Chư Vinh khó lắm mới tìm được cơ hội vào nhà vệ sinh hít thở cho đỡ mệt. Khoảng cách giữa nhà vệ sinh và sảnh lớn gần nhau nên hắn cũng muốn xem thử bữa tiệc hoành tráng mà bản thân chưa thấy qua bao giờ. truyen bac chien
Không ngờ sẽ gặp Văn Cảnh ở đây.
Chư Vinh ngơ ngác nhìn thiếu niên đứng trước mặt.
Mái tóc vuốt gọn rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Cặp kính chẳng thể giấu đi đôi mắt vừa tinh anh vừa e ngại, mang vẻ đẹp khó tả mỗi khi cậu nhìn thẳng vào người khác.
Dáng người mảnh khảnh, bộ suit trắng dùng loại vải cao cấp được cắt may khéo léo, không quá phô trương nhưng vẫn làm cậu nổi bật trong đám đông.
Trông đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp người mẫu mặc suit trên mạng.
Trước đây vì buổi phỏng vấn, Chư Vinh đã tới các trung tâm mua sắm lớn để thử suit. Thật sự rất khó để mua được một bộ cắt may vừa người. Đa số các bộ suit may sẵn với giá vài nghìn tệ đều không thể mặc vừa ngoại trừ những người có thân hình cực chuẩn. Không thì sẽ khiến người mặc vào trông như nhân viên bán nhà hoặc bán bảo hiểm ở ngoài kia.
Người thiếu kinh nghiệm như hắn chẳng biết chất liệu vải suit tốt sẽ như thế nào nhưng vải xấu thì nhìn sơ cũng nhận ra được.
Chư Vinh vô thức sờ vào tay áo của Văn Cảnh, ngón tay trượt khỏi cổ tay áo mềm mại thì chạm phải một thứ vừa lạnh vừa cứng.
Hắn nhìn xuống và nhận ra đó là một chiếc đồng hồ.
Hắn không biết mẫu này nhưng nhãn hiệu thì đã từng thấy ở trên mạng. Các sản phẩm có phiên bản giới hạn đều có giá khởi điểm không dưới vài trăm nghìn.
Chư Vinh từ đứa con cưng của trời nay phải làm lụng vất vả để kiếm tiền. Vậy mà Văn Cảnh có thể trắng nõn thế kia, ăn mặc như hoàng tử rồi tham dự tiệc tối.
"Anh làm tiếp việc của anh đi, tôi phải đi rồi." Văn Cảnh muốn rút tay lại nhưng không vùng ra được.
Chư Vinh cứ nắm chặt cánh tay của Văn Cảnh chẳng chịu buông.
Hắn không buông đâu.
Trước đây mọi chuyện không như thế này.
Khi ấy gia đình Văn Cảnh gặp chuyện, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới nhà hắn cả.
Lúc Văn Cảnh bỏ chạy thì hắn còn mừng thầm vì không muốn cậu làm liên lụy đến gia đình mình.
Mà một đứa vị thành niên như Văn Cảnh có thể làm gì với đống giấy tờ nhà cửa chứ, thế nên ba mẹ hắn đã nói sau này tất cả mọi thứ sẽ thuộc về hắn hết.
Không lâu sau mẹ hắn mở một cửa hàng nhỏ, tình hình tài chính của gia đình ngày càng khấm khá hơn.
Trái ngược hoàn toàn với gia đình Văn Cảnh, mẹ qua đời, bố phải đi tù, còn đứa con trốn biệt tăm chẳng ai biết.
Ban đầu Chư Vinh cũng cảm thấy tội nghiệp cho Văn Cảnh. Hắn nghĩ nếu tìm được cậu về thì cùng lắm tốn thêm một miệng ăn, dù sao 1-2 năm nữa khi Văn Cảnh trưởng thành rồi cũng sẽ không ăn bám nhà hắn nữa, vì hắn biết cậu chẳng phải là kiểu người thích làm phiền người khác.
Ai ngờ đâu giờ đây ba hắn phải chịu án tù chung thân. Khi đó cộng đồng mạng chú ý theo dõi vụ án nên luôn đưa ông lên chủ đề tìm kiếm nóng, khiến hàng nghìn người vào chửi mắng thậm tệ.
Cửa hàng của mẹ thì xảy ra vấn đề, đến giờ vẫn chưa mở bán lại được.
Gia đình hắn đã bán căn nhà để trả nợ. Hắn và mẹ phải thuê một căn nhà nhỏ và chuyển qua môi trường sống mới với hàng xóm toàn những người xa lạ để tránh bị bàn tán chỉ trỏ.
Kế hoạch thi công chức của hắn chẳng thể thực hiện được nữa. Vì cảnh nợ nần chồng chất mà hắn mất đi những ngày tháng tươi đẹp. Không chỉ đem bán đôi giày thể thao bản giới hạn khiến ai nấy đều ghen tị mà hắn còn phải đi làm thêm kiếm tiền.
Gia đình Văn Cảnh thì đảo lộn, bố thay vì đi tù thì lại hoàn thành dự án lớn, chuyển mình thành chuyên gia kỹ thuật của chính phủ và là giám đốc của một công ty, Văn Cảnh thậm chí còn bước vào giới thượng lưu...
Lúc nãy hắn nghe các thực tập sinh xầm xì rằng trong buổi tiệc từ thiện có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ. Ngoài minh tinh tham dự thì còn xuất hiện một chàng trai mặc suit trắng nghe đâu là Omega của con trai lớn của Tập đoàn Phục Hưng. Hai người ở cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng.
Không ngờ người đó là em họ của hắn.
Có khi cậu phân hóa thành Omega lại là chuyện có lợi cho hắn đấy chứ.
"Em khỏi nghĩ tới việc rời đi." Chư Vinh giữ chặt Văn Cảnh rồi đẩy cửa chống cháy ra, kéo cậu vào trong.
Văn Cảnh giãy giụa nhưng sức lực của cậu kém xa Alpha, chỉ vài giây ngắn ngủi đã bị Chư Vinh ép vào tường ở góc tối của cầu thang.
"Anh muốn làm gì? Ở đây góc nào cũng có camera đấy..."
"Anh biết chứ." Chư Vinh cười khẽ, tay trái luồn ra sau lưng Văn Cảnh để giữ lấy hai tay cậu. Hắn tựa cằm lên vai cậu, nói: "Em nghĩ xem người ta nhìn thấy tụi mình qua camera thì có nghĩ là một đôi không nhỉ?"
Alpha áp sát người vào Văn Cảnh khiến cậu bị bao bọc trong hơi thở xa lạ, hơn nữa còn ép đến nỗi làm cậu không thể cử động được.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, tai nghe Bluetooth nhắc nhở rằng Phó Tinh Nhàn đang gọi đến.
Tai Văn Cảnh chợt nóng bừng rồi trống rỗng.
Chư Vinh dùng miệng cắn lấy tai nghe Bluetooth và nhổ xuống đất.
"Anh tởm quá..." Văn Cảnh ớn đến nỗi nhợn một hồi.
Cậu bị ép vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác muốn nôn khiến cậu khó chịu và nghẹt thở vô cùng.
Bất cẩn quá.
Trong ấn tượng của cậu, đôi lúc Chư Vinh sẽ làm những việc không hề cân nhắc tới hậu quả, nhưng cậu thật sự không ngờ tên này có thể làm chuyện như thế với em họ của mình.
Chư Vinh đưa tay mở cổ áo khoác và áo sơ mi, làm lộ ra tuyến thể trắng nõn của cậu.
"Cảnh ơi em đã trưởng thành rồi." Hắn chạm tay lên làn da mềm mại, "Thái tử của Tập đoàn Phục Hưng chưa đánh dấu em sao? Nếu anh đánh dấu em thì nó còn cần em nữa không?"
Văn Cảnh hít sâu vài hơi: "Anh vẫn nhớ anh là anh họ của tôi chứ?"
Chư Vinh mỉm cười.
"Anh đang thiếu tiền, mà em họ của anh thì trông đáng giá quá."
Văn Cảnh: "Tôi không có tiền."
Chư Vinh lắc đầu: "Không sao, em chỉ cần nghĩ cách giúp anh kiếm tiền là được. Em chỉ cần..."
Hắn bỗng khựng lại.
Làm thế nào để an toàn cầm được tiền đây? Thả người ra thì người bỏ chạy, còn không thả thì...
Chư Vinh rối rắm rơi vào tình thế bế tắc.
Văn Cảnh nhân lúc hắn mất cảnh giác liền giơ chân phải đá vào chỗ hiểm của Chư Vinh.
Chư Vinh la lên rồi buông hai tay ra, hắn lùi về sau dựa vào lan can cầu thang và khom người xuống vì đau.
Văn Cảnh xoay người nhanh chóng mở cửa thì lại bị túm lấy.
"Cứu..."
Chư Vinh nghiến răng bóp cổ cậu khiến tiếng kêu cứu nghẹn lại chẳng thể thốt thành lời.
"Mày không thoát được đâu."
Văn Cảnh khó thở tới nỗi đỏ bừng mặt nhưng vẫn giữ chặt tay nắm cửa chống cháy rồi mở hé nó ra.
Chư Vinh giơ chân đá cửa, sau đó kéo cậu chạy xuống lầu.
Không ngờ rằng trước khi cánh cửa đóng lại, Văn Cảnh đã kịp tiết ra một ít pheromone.
_________
Tác giả: Dạo này nợ hơi nhiều nên tui viết một ít rồi đăng một ít thôi...
Editor: Sắp lên chương típ theo lun nè cả nhà ơi, đợi tuii, trái tim yếu đúi hong mún thấy drama quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.