Ồn Ào Nhỏ!

Chương 27

Tát Không Không

16/11/2013

“Vì sao?” – Cách một đoạn ánh trăng dài, Vĩ Vĩ mới mở miệng hỏi.

“Bởi vì anh là anh trai Duy Nhất, em không muốn làm tổn thương anh. Em bây giờ đã là vợ Đường Tống, không thể nào ở chung một chỗ cùng anh nữa” – Tôi giải thích.

“Em cho rằng anh sẽ quan tâm em đã kết hôn?” Vĩ Vĩ lắc đầu – “Ellie và Taylor bảy lần kết hôn, đối với mị lực hấp dẫn của cô ấy cũng không vấn đề gì”

“Không, em là nói, em và anh không thể ở cùng nhau, vì em không thương anh? – che che giấu giấu thật sự không phải là chuyện tôi làm, dứt khoát nói rõ ràng.

“Ngày này năm sau, em sẽ mặc y phục màu gì, sẽ mang cái túi xách gì, em có thể biết trước sao?” – Vĩ Vĩ chợt biến thành nhà triết học giảng đạo lý – “Em cũng không biết trước ngày này năm sau mình đến tột cùng sẽ yêu người nào, mỗi một ngày, mỗi người đều lớn lên, đều sẽ thay đổi”

“Ý của anh là, em bây giờ rất ngây thơ?” – Tôi có thể ở thời điểm này mà bật cười.

“Tiêu chuẩn trưởng thành là hiểu được trên thế gian này có những chuyện bản thân mình không thể làm được, có những người mình không thể giữ được, hơn nữa có thể bình tĩnh mà tiếp nhận” – Vĩ Vĩ nói.

Tôi hiểu ý của Vĩ Vĩ, Đường Tống chính là người mà tôi không giữ được, khiến cho Đường Tống hồi tâm chuyển ý là chuyện tôi không thể làm được.

“Như vậy, anh không phải là chưa trưởng thành sao?” – tôi hỏi ngược lại.

“Mỗi khi chúng ta yêu một người thì luôn là ngây thơ” - Vĩ Vĩ thừa nhận.

“Vĩ Vĩ, nếu như anh yêu em, nếu như anh muốn em vui vẻ, không cần tới gần bên em, không nên nói chuyện với em, không nên gặp mặt em. Bởi vì nhìn thấy anh, em sẽ đau lòng, em sợ mình trong lúc vô tình sẽ cho anh hi vọng, không cần thiết cả hai cùng chờ đợi” - Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thỉnh cầu Vĩ Vĩ.

“Em không phải là cũng yêu Đường Tống, vậy tại sao còn tới gần bên hắn, thậm chí còn gả cho hắn, em cho rằng hắn sẽ không đau lòng đối với em sao?” – Vĩ Vĩ nói ra vấn đề mà tôi không cách nào trả lời.

Không sai, Tần Khinh tôi chính là loại người bàn đến một vấn đề, kết quả là không thèm trông nom để ý đến suy nghĩ của người khác.

Tôi yêu Đường Tống, tôi cũng muốn anh ấy vui vẻ, nhưng tôi càng muốn mình vui vẻ, trở thành vợ anh ấy là chuyện có thể làm cho tôi vui sướng, cho nên tôi làm. Nhìn đi, tình yêu chưa bao giờ là không vụ lợi, hy sinh thân mình đi lấy lòng người mình yêu, mình không muốn được hồi đáp, nhưng mà lúc xuất phát bản thân mình cũng hi vọng người đó chú ý đến.

Tình yêu cho tới bây giờ đều là ích kỷ.

Đang lúc tôi suy nghĩ hỗn loạn thì Vĩ Vĩ bỗng nhiên đưa tay chạm lên gương mặt của tôi. Thứ nhất, tôi thật sự mất hồn; thứ hai, tôi thật sự không ngờ tới Vĩ Vĩ sẽ đưa tay làm như vậy —— đây không phải là kỹ xảo của Hòa Nhất sao? Mới mấy ngày mà toàn thế giới đều học được rồi à?

Nói tóm lại, tôi cả người rất không bình tĩnh, chấn động , vả lại đồng thời lui về sau.

Người ta nói, trong tình yêu, lùi một bước vườn không nhà trống, ở trên cầu đá dưới hồ nước, tôi lùi một bước nghĩa là trực tiếp rơi vào trong nước đi.

Mặc dù tôi biết bơi, nhưng bất ngờ rơi xuống, dưới sự kinh sợ, tôi sặc vài miếng nước bẩn, chân còn muốn tham gia náo nhiệt, dường như bị chuột rút, một cái mạng nhỏ nhất thời muốn hướng Diêm Vương điện chạy đến. Đúng lúc này, chợt nghe liên tiếp hai tiếng “bủm, bủm”, thanh âm nhảy xuống nước.

Bởi vì sinh mạng đang trong lúc nguy kịch, không có thời gian suy nghĩ, trừ Vĩ Vĩ thì còn có ai nhảy xuống nước, chỉ lo bốn chân đạp loạn. Thật may là lúc thở không được, Vĩ Vĩ bắt được tôi, đem tôi kéo khỏi mặt nước, kéo lên bờ.

Lên bờ thì trên đầu tôi vẫn còn đắp một phiến lá sen lớn, trên người còn có con ếch đang nghỉ ngơi, thật sự là vô cùng nhếch nhác. Nhưng lượm về cái mạng nhỏ, so với cái gì cũng quan trọng hơn, tôi từng ngụm, từng ngụm, thở hổn hển, buồn bã nói – “Vĩ Vĩ a, Vĩ Vĩ, anh nói thì nói, bỗng nhiên anh đưa tay ra chọc ghẹo em làm chi a? Hôm nay hoàn hảo em không sao, nếu có việc không hay xảy ra, người ta tuyệt đối sẽ nói anh cầu tình không được liền sát hại tính mệnh người ta nha.

Sau khi nói xong, tôi bắt đầu ngồi chồm hổm trện đất quang quác quang quác khạc nước ra, nước này thật bẩn, nhiều động vật côn trùng sinh sôi bài tiết gì đều làm ở trong đó. Phun một hồi lâu, cũng không thấy Vĩ Vĩ phản ứng, ngẩng đầu tôi cẩn thận nhìn, lập tức cũng không có phản ứng ---------- bên cạnh có hai người đàn ông toàn thân ướt đẫm, một người cứu tôi không được vẫn còn cách xa tôi một chút, Vĩ Vĩ, người còn lại mới vừa ra sức cứu vớt tôi lên bờ lại bị nhận nhầm thành Vĩ Vĩ, Đường Tống. Tôi bắt đầu hối hận vì sao lúc lên bờ mình không có ngất đi, nếu không cũng sẽ không giống hiện tại lúng túng như vậy.

Chúng tôi ba người toàn thân ướt đẫm, cứ như vậy đứng bên bờ hồ, phong cảnh tối đen, nếu ở ốc đảo, tuyệt đối giống như hình mấy con ngựa đang phi trong tác phẩm kinh điển.

Đáng tiếc không phải ốc đảo, cho nên ba người chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau.

Nhìn một hồi lâu, tôi hắng giọng, - “Vĩ Vĩ, đây là chồng em, Đường Tống. Đường Tống, đây là anh Duy Nhất, Đàm Vĩ Vĩ”

Không có cách khác, Vĩ Vĩ và Đường Tống đều không tỏ vẻ gì, chỉ có tôi làm mẫu trước thôi. Đáng tiếc, hiệu quả quá nhỏ, hai người không giống như tôi dự đoán đưa tay bắt nhau, nói chuyện, mà là tiếp tục bất động. Không khí quá lạnh, tôi nhẫn nhịn không được hắt hơi một cái.

Đường Tống cởi áo khoác xuống, phủ thêm cho tôi, nhẹ giọng nói – “Trước về thay quần áo khô đã, tránh bị cảm”



Là một ý kiến hay, tránh cho ta tiếp tục bị lúng túng. Vì vậy, toàn thân ướt đẫm không hài hòa, một tổ ba người quay về nhà, còn đánh thức hai ông bà.

Thật may là còn nhiều phòng, ba người đi rửa mặt, tắm rửa, lúc tôi đang xi xi xao xao thì bà ngoại đi vào, cách tấm nhựa mỏng nói – “nhóc con, bà xem con diễm phúc không cạn nha, đứa bé Đường Tống kia dáng dấp cũng rất tuấn tú”

“Lúc con kết hôn, không phải bà đã thấy qua sao?” – tôi ngâm một miệng bọt kem đánh răng, không ngừng đánh răng, nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ không nghe rõ.

“Ngày đó nhiều người như vậy, không có nhìn kỹ” – bà ngoại ngồi trên bồn cầu, tay phải cầm điếu thuốc, hít một hơi, nhả một hớp, nói “hình dáng rất giống một người bạn học lúc trước bà theo đuổi”

“Bà ngoại bà đến cùng có bao nhiêu thiên tình sử vậy?” - Tôi khạc ra nước, súc miệng.

“Con đừng nói, lúc ấy bà rất thích hắn, kết quả là bởi vì gia đình hắn thuộc thành phần không tốt, là nhà tư bản, cũng không dám tiến thêm một bước” - Lão thái thái lại bắt đầu kể chuyện ngày xưa.

“Vậy bây giờ con kết hôn với Đường Tống, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà năm đó” - Tôi bên trái soàn soạt soàn soạt, bên phải soàn soạt soàn soạt, chà xát chà xát tắm một cái.

“Haiz, nếu có thể đem hai người này đều bắt cho con luôn thật tốt” – bà ngoại đối với chế độ một vợ một chồng bắt đầu xuất hiện cảm xúc bất mãn.

“Con không có lòng tham như vậy, một là đủ rồi, hai người con ngại quá nhiều đi”- Tôi cười tắt nước, lau khô người, thay quần áo sạch.

“Haiz, chuyện tình cảm, không nói chính xác được, ban đầu bà chán ghét ông ngoại con còn hơn gì nữa, kết quả cuối cùng, hai người không phải cùng nhau sống đến già như vậy sao” – bà ngoại bắt đầu giúp tôi chải tóc.

“Đúng vậy” – tôi nói. Dù sao nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cuối cùng tôi đẩy xe lăn cùng Đường Tống đi tản bộ, tôi cũng không tin khi đó anh ta còn có tâm địa gì khác, đoán chừng già nua mất trí đến nỗi ngay cả tên tuổi Phạm Vận là ai cũng không còn nhớ, thật tốt.

Tôi một bên biên soạn cái cảnh tượng tốt đẹp, một bên sửa sang lại quần áo, lúc ra tới cửa, phát hiện Vĩ Vĩ mười phút trước đã lái xe đi rồi. Cũng tốt, tránh cho ba người một chỗ lúng túng.

Đường Tống mặc đường trang của ông ngoại bước ra, nhìn qua rất phóng khoáng, tăng thêm một phong cách cổ điển, vóc người hoàn hảo ưu tú.

“Tốt lắm, hai vợ chồng nhỏ trở về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sáng mai hãy nói” – bà ngoại đẩy chúng tôi vào phòng khách, đóng cửa, đi mất.

“Sao anh lại tới đây?” - Tôi ngồi lên ghế mây ở ban công vừa lau tóc vừa hỏi.

“Gọi điện thoại, em tắt máy, anh hỏi đồng nghiệp, nói thân thể ông ngoại khó chịu, gọi em trở về thăm, anh sợ có chuyện gì, em một người phụ nữ không giải quyết được, nên mới tới xem một chút” – Đường Tống giải thích.

Tôi vừa muốn nói thêm, anh chợt cầm lấy khăn lông, đứng bên cạnh tôi, giúp tôi lau tóc.

Tôi có chút tê tê, nói thật, hạnh phúc tới quá đột ngột, có chút không thể tiếp nhận, ơ trong lòng tưng tưng, cái này cũng giống như một dạng nổi đẹn. (là bị nổi đẹn trong miệng á)

“Thật ngại, để cho anh lo lắng” – tôi hướng Đường Tống nói xin lỗi, rõ ràng đây là vấn đề đạo nghĩa giang hồ, là vợ chồng, nhất định có nghĩa vụ thông báo đối phương tối nay có về nhà hay không?

“Đừng nói như vậy, xin lỗi, là anh mới đúng” - tay Đường Tống rất nhẹ nhàng, trong tay anh, tóc của tôi như trân bảo, được đối xử trân trọng.

Tôi cũng không hỏi nữa, nếu hỏi đến cái gì không tốt, Tần Khinh tôi không chịu nổi. Thời điểm nên hồ đồ sẽ hồ đồ, anh nói không nên ngại ngùng, liền giống như vậy không ngại ngùng thôi.

Tôi ngồi trên ghế mây, mà Đường Tống thì đứng phía sau, gió từ cửa sổ thổi vào, mát mẻ.

“Người đó, là thích em sao?” – Đường Tống chợt mở miệng, tôi hiểu rõ anh là nói Vĩ Vĩ.

“Em rất cảm kích Vĩ Vĩ” – Tôi không trực tiếp trả lời vấn đề của Đường Tống, nhưng tôi nghĩ anh hiểu được ý tôi muốn nói.

“Tần Khinh, tại sao em lại gả cho anh?” – Đường Tống hỏi.

“Bởi vì anh lớn lên rất đẹp trai” - Tôi nhắm mắt, hưởng thụ anh phục vụ.



“Em không hẳn chỉ là nhìn vẻ bề ngoài” – Đường Tống biết là tôi hù dọa anh.

“Em đương nhiên là thấy vậy rồi, tâm hồn có thể tích cóp, nhưng bề ngoài tự nhiên xinh đẹp, không phải ai cũng có” – Tôi nói – “Nhìn bề ngoài có cái gì không thể, đây là đối với một loại xinh đẹp mà theo đuổi, còn có, đàn ông xấu xí nhất định cũng không có tâm hồn đi”

“Tại sao muốn gả cho anh?” - Đường Tống tiếp tục hỏi.

Tôi cũng cứ tiếp tục tán dóc với anh – “Bởi vì anh có tiền, gả cho anh không lo ăn mặc, vô cùng sướng. Có tiền mà không đẹp trai, so với anh đẹp trai lại có tiền, em không chọn anh còn có thể chọn người nào nha?”

“Tại sao muốn gả cho anh?” - Đường Tống hỏi vấn đề này lần thứ ba.

Tôi trợn mắt, ánh trăng ngoài cửa sổ trong vắt, sạch có chút lạnh.

Tại sao muốn gả cho anh, bởi vì em yêu anh, nhưng mà tôi không thể nói, không tới một khắc cuối cùng, tôi không thể nói, tôi sợ nhìn thấy ánh mắt áy náy của Đường Tống.

“Đường Tống” - Tôi đưa tay, bắt lại cánh tay anh, nhẹ giọng nói - “Nếu thời điểm chúng ta rất già rất già, cũng không có tách ra, liền tới nơi đây ở đi, được không?

Đôi tay kia dừng lại, tựa hồ như đang suy tư, lòng tôi cũng dừng ở giữa không trung, cho đến một đôi tay vòng ôm chặt bả vai tôi, gương mặt anh dán lên tôi – “Được” – anh nói – “Chỉ cần em vui vẻ”

Mỗi người đều có nguyện vọng, nguyện vọng của tôi, chính là khi sống đến đầu bạc có thể cùng Đường Tống đi dạo bên bờ hồ, người có nguyện vọng, sẽ rất vui vẻ.

Sau sự kiện sợi tơ hồng lần trước, tôi và Đường Tống không có tiếp xúc thân mật, nhưng hôm nay, tôi cùng anh nằm trên một cái giường, sau khi tắt đèn, bên trong nhà một khoảng không đen kịt, hai chúng tôi cùng yên giấc.

Mười lăm phút sau.

“Đường Tống”

“Hử?”

“Ông Ngoại và Bà Ngoại đang ngủ sát vách”

“Vậy thì sao?”

“Cho nên tay của anh chớ giở trò”

“Thật xin lỗi, vậy chúng ta ngủ đi”

Mười lăm phút sau nữa.

“Bà xã”

“Hử?”

“Ông bà đang ngủ sát vách”

“Vậy thì sao?”

“Cho nên tay của em chớ giở trò”

“Thật xin lỗi, tay của em tối nay hình như không nghe em khống chế”

“Vậy. . . . . . cùng nhau giở trò thôi”

Ngay đêm đó, tôi và Đường Tống ở trong phòng khách nhà nhị lão gia, rất không ngoan, một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ồn Ào Nhỏ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook