Chương 59
Tát Không Không
16/11/2013
Sau khi trở lại ngôi nhà nhỏ tạm của mình, thì tôi đã trở thành một người cô đơn, con đường phía trước mênh mông mù mịt, không ai có thể giúp được tôi. Đi vào phòng tắm tắm rữa sạch sẽ, nước nóng làm cho thân thể trở nên linh hoạt, nhưng trong lòng tôi vẫn như cũ, cứng ngắt vô năng.
Trong một thế giới hài hòa nhưng áp bức như vậy, khó chịu đựng nhất chính là bị thất tình.
Mà tôi đây vừa thất tình, còn mất thêm một thứ quan trọng nhất, đó là mộng mơ của tuổi thanh xuân.
Mở tủ lạnh, tôi lôi hết tất cả chai rượu trong đó, mở ra uống hết. Không có đồ nhắm, chỉ có thể mở ti vi, xem những tiết mục quen thuộc kia, mà hi hi ha ha ha ngây ngô cười.
Cho đến khi một người đàn ông là khách mời bướclên sân khấu, đẹp trai giàu có, nói năng lịch sự, vừa bắt đầu trên bục khán đài phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ trẻ tuổi tất cả đều thiết tha kỳ vọng, nào có thể đoán được vào lúc cuối cùng, người đàn ông này lại nói người yêu hắn hai năm trước đã qua đời. Lời còn chưa nói hết, trên bục khán đài có một người đã tắt đèn, đó là Tiểu La Lỵ 21 tuổi, nguyên nhân tắt đèn là – trong lòng hắn vĩnh viễn có bạn gái trước, là phụ nữ, tôi không thể vô tư, vĩ đại như vậy, có thể dễ dàng tha thứ trong tim của chồng mình có hình bóng của một người phụ nữ khác.
(Đây là một game show giống như của VN ta)
Xem xong cái này, tôi bắt đầu dùng chai rượu đập vào đầu của mình. Tần Khinh mày ngu a, người ta chỉ là cô bé 21 tuổi nhưng lại hiểu đạo lý đó, mày lớn như vậy mà cũng không hiểu, mày sống thật lãng phí.
Đang cao hứng đập đầu, chợt bên ngoài có người gõ cửa. Vốn là không muốn để ý tới, nhưng gõ một hồi, cửa cư nhiên bị mở ra.
Đi vào là vua nhiều chuyện Tô Gia Minh.
“Mặc dù hiện tại vẫn còn sớm, nhưng cũng không thể xông vào nhà người ta mà không có ly do, tớ nói Tô Gia Minh cậu này dù thế nào thì tớ cũng là phụ nữ, cậu không nghĩ trực tiếp xông vào nhà sẽ gặp đủ tình huống lúng túng sao? Là cậu quá ngây thơ hay là đầu óc của tớ u tối? Nhưng mà hôm nay lỡ rồi, cậu đưa lại chìa khóa cho tớ trước”
Tôi nói một tràng dông dài, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Tô Gia Minh, hắn nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng hỏi một câu – “Tại sao cậu khóc?”
Tôi nghiêng đầu, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt, chỉ vào TV nói: “Vui quá khóc”.
“Cậu nói như vậy là sỉ nhục sự thông minh của tớ?”. Tô Gia Minh nói rõ.
“Tớ không sỉ nhục sự thông minh của cậu, cậu đem sự thông minh của mình tự xưng là thông minh chính là tự sỉ nhục sự thông minh”. Tôi nói
“Rốt cuộc tại sao khóc? Là bởi vì Đường Tống sao?” Tô Gia Minh hỏi.
“Đừng nhắc tới tên của hắn, tớ muốn được yên tĩnh”. Tôi nói.
“Cậu cho rằng tớ không đề cập tới cậu cũng sẽ không nhớ hắn, cậu cho rằng tớ không đề cập tới cậu cũng sẽ không đau lòng, cậu cho rằng tớ không đề cập tới thì hắn và cái người nào đó sẽ biến mất khỏi thế gian này? Cậu cho rằng tớ không đề cập tới thì cậu có thể vượt qua sống một cuộc sống bình thường?”
Tô Gia Minh chợt nâng cao âm thanh kích thích tâm tình của tôi. Tôi đột nhiên đứng lên, say rượu làm tôi bị hoa mắt cảm giác chồng chềnh giống như mình đang đứng trên thuyền. Tôi hướng về phía hắn nói, “Tô Gia Minh cậu cứ mặc kệ tớ đi, cho dù là bạn bè thân thiết, cũng không cần tham gia vào cuộc sống riêng tư của nhau, tớ không muốn chuyện gì của tớ cậu cũng tham dự!”
Lời này vừa nói ra, Tô Gia Minh giống như là bị nghẹn xương cá, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nếu như tâm tình là nước, vậy trong lòng hắn nhất định là nổi lên cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Lời này vừa nói ra, tự như tôi cũng tỉnh táo lại, Tô Gia Minh có lúc nhiều chuyện khiến người ta ghét, nhưng dù sao cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, vậy mà tôi lại mất tự chủ la hét hắn loại hành vi này cũng quá tệ đi.
Đang muốn nhận sai, nói lời xin lỗi, thế nhưng hắn lại mở miêng trước tôi một bước.
“Tần Khinh, cậu cho rằng tại sao mỗi lần cậu gặp chuyện không may tớ đều ở bên cạnh cậu, cậu cho rằng tại sao mỗi sự việc tớ đều muốn tham gia, cậu cho rằng tại sao tớ đối với chuyện của cậu thì rất quan tâm?”
Tô Gia Minh hít sâu một cái, câu nói sau cùng là cắn hàm răng mới nói ra được. “Tần Khinh, bởi vì tớ thích cậu! Cậu ngu ngốc!”
Hắn gào thét xong, liền chạy đi ra ngoài, cặp chân kia bước rất nhanh, nhanh chóng vượt qua cánh cửa rồi.
Tiếng đóng cửa giống như tiếng nổ trong đầu tôi, tôi cũng vậy ngã nhào trên ghế sofa.
Không biết là tôi nên cười? Hay nên khóc? Khi tôi phát hiện mình mất đi một người đàn ông thì ông trời lại cho tôi một người đàn ông khác.
Tô Gia Minh mắng tôi ngu ngốc rất đúng, tôi giống như một phiếu thu, chỉ biết thu tiền. (hok hiểu suy nghĩ của chị Khinh)
Cứ như vậy tôi vùi ở trên ghế sofa say khướt, khi tỉnh lại phát hiện trời đã sáng, TV đèn điện vẫn còn mở, mà tôi bởi vì cả đêm nằm trên ghế sofe nên bị cảm lạnh cả người ê ẩm, chảy nước mũi ho khan phát sốt, cái nào cũng có.
Cuộc sống này trôi qua thật là hỗn loạn, tình cảm bị thương thân thể cũng bị thương theo, xem ra không thể không chửi ông trời một tiếng . (>.<)
Tần khinh tôi dù thế nào cũng coi là một nữ anh hùng, tuyệt đối không thể thê thảm ưu tư chết trong căn hộ này, nghĩ tới đây, tôi cố gắng đứng lên, muốn rời ghế sofa, nhưng bởi vì đánh giá cao năng lực của mình mà ngã xuống đất, bàn tay còn bị khay trà bằng thủy quẹt bị thương.
Họa vô đơn chí, tôi chỉ có thể chịu trận, nằm trên đất, cảm giác lạnh như băng, sàn nhà bởi vì ảnh hưởng nhiệt độ từ tôi mà trở nên nóng bỏng.
Đang nghĩ chắc là mạng nhỏ của mình sắp mất rồi, giữa lúc mơ mơ màng màng tôi ghe tiếng mở cửa sột sột soạt soạt, sau đó là tiếng bước chân vội vàng tới gần, kế tiếp một đôi tay ôm lấy tôi từ trên sàn nhà.
Mắt tôi mở không ra, thế nhưng được ôm trong ngực làm tôi nhớ lại chuyện trước kia, tôi vòng tay qua cổ người đó, khẽ gọi một tiếng Đường Tống.
Tôi ôm cánh tay cứng ngắc trong chốc lát, sau đó được đưa lên giường đắp chăn cẩn thận, những người mang bệnh điều ích kỷ, không quan tâm đến người khác, chỉ biết ôm ngối ngủ thiếp đi.
Cơ bản đó không phải là mơ, khi tỉnh lại tôi phát hiện hai chuyện, một là bàn tay mình đã được băng bó cẩn thận, hai là nhìn thấy một bóng dáng cao ngất trên sofa, trái tim trong nháy mắt thắt chặt lại, cố gắng nhìn kỹ mới thấy người đó không phải là người tôi nghĩ đến.
“Đầu giường có cháo, tự mình ăn đi”. Tô Gia Minh đưa lưng về phía tôi, lạnh lùng nói.
“Lạnh ngắt” Tôi nhìn tô cháo để nguội, thật sự không muốn ăn.
“Gọi Đường Tống đến mà hâm nóng cho cậu đi”. Hắn nổi giận nói.
Một câu nói cạnh khóe, tỉnh táo nhìn xuống chân tay, phát hiện còn có thể nhúc nhích, liền đứng dậy cầm chén đi vào phòng bếp. Hâm nóng cháo , Tô Gia Minh bên ngoài hô, “Nhân tiện cũng cho tớ một chén cháo nóng”.
Tôi có chút tức, hướng hắn quát, “Cậu không thấy tay tớ bị thương vả lại đang bị cảm nặng à? Bác sĩ mà như vậy đó hả?”
“Tối hôm qua Tớ hầu hạ cậu cả đêm, hôm nay cũng mệt rồi, không phải cậu cũng nên hầu hạ lại tớ chứ?” Tô Gia Minh cũng sẵn giọng với tôi.
Tôi nói không lại hắn, vả lại mình có phần đuối lý, bất quá phá lệ một lần không cãi nhau với hắn. Bưng hai chén cháo nóng đến phòng khách, hai người bắt đầu phần phật phần phật ăn.
Cháo nóng xuống bụng, cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, đang thoải mái , Tô Gia Minh bên cạnh buông chén xuống , bỗng nhiên nói, “Tối hôm qua cậu vẫn luôn miệng gọi tên Đường Tống”.
“Ừ, người này thiếu tớ rất nhiều tiền”. Tôi nói.
Tô Gia Minh liếc tôi một cái, “Đại Khinh, cậu thử nghèo cho tớ xem”.
Tôi không nói lời nào, tiếp tục ăn cháo.
Một hồi lâu, hắn lại lên tiếng, còn có chút mắc cỡ ngại ngùng. “Đại Khinh, dù sao thì, tớ đã nói ra . . . . . . Lời trong lòng, tớ đối với cậu thế nào chắc cậu cũng hiểu rõ, trong lòng cậu suy nghĩ gì, nghĩ tới người nào tớ hiểu. Tớ cũng vậy. . . . . . Không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì, dù sao, dù sao. . . . . .”
“Dù sao tớ cũng là một người bạn cũ, lúc chúng ta còn nhỏ cậu đối với tớ đã có chút ý tứ, sau đó tớ rời đi, cũng không nói với cậu một tiếng, kết quả cậu vẫn tưởng nhớ, không nghĩ tới nhiều năm sau gặp lại, ký ức quay trở về, lại phát hiện tớ kết hôn rồi, cho nên cậu cũng không dám làm gì”. Tôi vài ba lời đã nói ra cái ấp a ấp úng không nói thành lời của Tô Gia Minh.
“Cậu . . . . Đã sớm biết?” Tô Gia Minh mở to mắt.
“Mới vừa hiểu”. Tôi giải thích. “Kinh nghiệm sống nhiều như vậy, nhìn thấy cũng không biết sao”.
“Cứ cho như những lời cậu nói đi. . . . . . Nhưng tối hôm qua cậu luôn miệng gọi tên Đường Tống, tớ vì vậy hiểu ra, muốn cậu quên cũng không thể nhanh như vậy. Tớ. . . . . . Chúng ta vẫn là bạn bè thôi”. Tô Gia Minh nhìn tôi, mắt to mày rậm gương mặt cho chút mịt mờ cùng lo lắng, nhìn thấy thật đau lòng.
Tôi gật đầu.
“Bạn bè là tất nhiên, nhưng những thân phận khác tớ không cách nào cho cậu được”.
Nghe vậy, hắn thở ra một hơi, kế tiếp đưa chén cho tôi, đi, “Cho trẫm một chén ngự cháo nữa”.
“Cậu đắc ý đi”. Tôi đạp hắn một cước.
Trong lúc đùa giỡn, chợt nhận được điện thoại của Dương Dương, tôi lập tức đi đến nhà hắn – đón Tần Lệ.
Trong một thế giới hài hòa nhưng áp bức như vậy, khó chịu đựng nhất chính là bị thất tình.
Mà tôi đây vừa thất tình, còn mất thêm một thứ quan trọng nhất, đó là mộng mơ của tuổi thanh xuân.
Mở tủ lạnh, tôi lôi hết tất cả chai rượu trong đó, mở ra uống hết. Không có đồ nhắm, chỉ có thể mở ti vi, xem những tiết mục quen thuộc kia, mà hi hi ha ha ha ngây ngô cười.
Cho đến khi một người đàn ông là khách mời bướclên sân khấu, đẹp trai giàu có, nói năng lịch sự, vừa bắt đầu trên bục khán đài phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ trẻ tuổi tất cả đều thiết tha kỳ vọng, nào có thể đoán được vào lúc cuối cùng, người đàn ông này lại nói người yêu hắn hai năm trước đã qua đời. Lời còn chưa nói hết, trên bục khán đài có một người đã tắt đèn, đó là Tiểu La Lỵ 21 tuổi, nguyên nhân tắt đèn là – trong lòng hắn vĩnh viễn có bạn gái trước, là phụ nữ, tôi không thể vô tư, vĩ đại như vậy, có thể dễ dàng tha thứ trong tim của chồng mình có hình bóng của một người phụ nữ khác.
(Đây là một game show giống như của VN ta)
Xem xong cái này, tôi bắt đầu dùng chai rượu đập vào đầu của mình. Tần Khinh mày ngu a, người ta chỉ là cô bé 21 tuổi nhưng lại hiểu đạo lý đó, mày lớn như vậy mà cũng không hiểu, mày sống thật lãng phí.
Đang cao hứng đập đầu, chợt bên ngoài có người gõ cửa. Vốn là không muốn để ý tới, nhưng gõ một hồi, cửa cư nhiên bị mở ra.
Đi vào là vua nhiều chuyện Tô Gia Minh.
“Mặc dù hiện tại vẫn còn sớm, nhưng cũng không thể xông vào nhà người ta mà không có ly do, tớ nói Tô Gia Minh cậu này dù thế nào thì tớ cũng là phụ nữ, cậu không nghĩ trực tiếp xông vào nhà sẽ gặp đủ tình huống lúng túng sao? Là cậu quá ngây thơ hay là đầu óc của tớ u tối? Nhưng mà hôm nay lỡ rồi, cậu đưa lại chìa khóa cho tớ trước”
Tôi nói một tràng dông dài, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Tô Gia Minh, hắn nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng hỏi một câu – “Tại sao cậu khóc?”
Tôi nghiêng đầu, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt, chỉ vào TV nói: “Vui quá khóc”.
“Cậu nói như vậy là sỉ nhục sự thông minh của tớ?”. Tô Gia Minh nói rõ.
“Tớ không sỉ nhục sự thông minh của cậu, cậu đem sự thông minh của mình tự xưng là thông minh chính là tự sỉ nhục sự thông minh”. Tôi nói
“Rốt cuộc tại sao khóc? Là bởi vì Đường Tống sao?” Tô Gia Minh hỏi.
“Đừng nhắc tới tên của hắn, tớ muốn được yên tĩnh”. Tôi nói.
“Cậu cho rằng tớ không đề cập tới cậu cũng sẽ không nhớ hắn, cậu cho rằng tớ không đề cập tới cậu cũng sẽ không đau lòng, cậu cho rằng tớ không đề cập tới thì hắn và cái người nào đó sẽ biến mất khỏi thế gian này? Cậu cho rằng tớ không đề cập tới thì cậu có thể vượt qua sống một cuộc sống bình thường?”
Tô Gia Minh chợt nâng cao âm thanh kích thích tâm tình của tôi. Tôi đột nhiên đứng lên, say rượu làm tôi bị hoa mắt cảm giác chồng chềnh giống như mình đang đứng trên thuyền. Tôi hướng về phía hắn nói, “Tô Gia Minh cậu cứ mặc kệ tớ đi, cho dù là bạn bè thân thiết, cũng không cần tham gia vào cuộc sống riêng tư của nhau, tớ không muốn chuyện gì của tớ cậu cũng tham dự!”
Lời này vừa nói ra, Tô Gia Minh giống như là bị nghẹn xương cá, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nếu như tâm tình là nước, vậy trong lòng hắn nhất định là nổi lên cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Lời này vừa nói ra, tự như tôi cũng tỉnh táo lại, Tô Gia Minh có lúc nhiều chuyện khiến người ta ghét, nhưng dù sao cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, vậy mà tôi lại mất tự chủ la hét hắn loại hành vi này cũng quá tệ đi.
Đang muốn nhận sai, nói lời xin lỗi, thế nhưng hắn lại mở miêng trước tôi một bước.
“Tần Khinh, cậu cho rằng tại sao mỗi lần cậu gặp chuyện không may tớ đều ở bên cạnh cậu, cậu cho rằng tại sao mỗi sự việc tớ đều muốn tham gia, cậu cho rằng tại sao tớ đối với chuyện của cậu thì rất quan tâm?”
Tô Gia Minh hít sâu một cái, câu nói sau cùng là cắn hàm răng mới nói ra được. “Tần Khinh, bởi vì tớ thích cậu! Cậu ngu ngốc!”
Hắn gào thét xong, liền chạy đi ra ngoài, cặp chân kia bước rất nhanh, nhanh chóng vượt qua cánh cửa rồi.
Tiếng đóng cửa giống như tiếng nổ trong đầu tôi, tôi cũng vậy ngã nhào trên ghế sofa.
Không biết là tôi nên cười? Hay nên khóc? Khi tôi phát hiện mình mất đi một người đàn ông thì ông trời lại cho tôi một người đàn ông khác.
Tô Gia Minh mắng tôi ngu ngốc rất đúng, tôi giống như một phiếu thu, chỉ biết thu tiền. (hok hiểu suy nghĩ của chị Khinh)
Cứ như vậy tôi vùi ở trên ghế sofa say khướt, khi tỉnh lại phát hiện trời đã sáng, TV đèn điện vẫn còn mở, mà tôi bởi vì cả đêm nằm trên ghế sofe nên bị cảm lạnh cả người ê ẩm, chảy nước mũi ho khan phát sốt, cái nào cũng có.
Cuộc sống này trôi qua thật là hỗn loạn, tình cảm bị thương thân thể cũng bị thương theo, xem ra không thể không chửi ông trời một tiếng . (>.<)
Tần khinh tôi dù thế nào cũng coi là một nữ anh hùng, tuyệt đối không thể thê thảm ưu tư chết trong căn hộ này, nghĩ tới đây, tôi cố gắng đứng lên, muốn rời ghế sofa, nhưng bởi vì đánh giá cao năng lực của mình mà ngã xuống đất, bàn tay còn bị khay trà bằng thủy quẹt bị thương.
Họa vô đơn chí, tôi chỉ có thể chịu trận, nằm trên đất, cảm giác lạnh như băng, sàn nhà bởi vì ảnh hưởng nhiệt độ từ tôi mà trở nên nóng bỏng.
Đang nghĩ chắc là mạng nhỏ của mình sắp mất rồi, giữa lúc mơ mơ màng màng tôi ghe tiếng mở cửa sột sột soạt soạt, sau đó là tiếng bước chân vội vàng tới gần, kế tiếp một đôi tay ôm lấy tôi từ trên sàn nhà.
Mắt tôi mở không ra, thế nhưng được ôm trong ngực làm tôi nhớ lại chuyện trước kia, tôi vòng tay qua cổ người đó, khẽ gọi một tiếng Đường Tống.
Tôi ôm cánh tay cứng ngắc trong chốc lát, sau đó được đưa lên giường đắp chăn cẩn thận, những người mang bệnh điều ích kỷ, không quan tâm đến người khác, chỉ biết ôm ngối ngủ thiếp đi.
Cơ bản đó không phải là mơ, khi tỉnh lại tôi phát hiện hai chuyện, một là bàn tay mình đã được băng bó cẩn thận, hai là nhìn thấy một bóng dáng cao ngất trên sofa, trái tim trong nháy mắt thắt chặt lại, cố gắng nhìn kỹ mới thấy người đó không phải là người tôi nghĩ đến.
“Đầu giường có cháo, tự mình ăn đi”. Tô Gia Minh đưa lưng về phía tôi, lạnh lùng nói.
“Lạnh ngắt” Tôi nhìn tô cháo để nguội, thật sự không muốn ăn.
“Gọi Đường Tống đến mà hâm nóng cho cậu đi”. Hắn nổi giận nói.
Một câu nói cạnh khóe, tỉnh táo nhìn xuống chân tay, phát hiện còn có thể nhúc nhích, liền đứng dậy cầm chén đi vào phòng bếp. Hâm nóng cháo , Tô Gia Minh bên ngoài hô, “Nhân tiện cũng cho tớ một chén cháo nóng”.
Tôi có chút tức, hướng hắn quát, “Cậu không thấy tay tớ bị thương vả lại đang bị cảm nặng à? Bác sĩ mà như vậy đó hả?”
“Tối hôm qua Tớ hầu hạ cậu cả đêm, hôm nay cũng mệt rồi, không phải cậu cũng nên hầu hạ lại tớ chứ?” Tô Gia Minh cũng sẵn giọng với tôi.
Tôi nói không lại hắn, vả lại mình có phần đuối lý, bất quá phá lệ một lần không cãi nhau với hắn. Bưng hai chén cháo nóng đến phòng khách, hai người bắt đầu phần phật phần phật ăn.
Cháo nóng xuống bụng, cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, đang thoải mái , Tô Gia Minh bên cạnh buông chén xuống , bỗng nhiên nói, “Tối hôm qua cậu vẫn luôn miệng gọi tên Đường Tống”.
“Ừ, người này thiếu tớ rất nhiều tiền”. Tôi nói.
Tô Gia Minh liếc tôi một cái, “Đại Khinh, cậu thử nghèo cho tớ xem”.
Tôi không nói lời nào, tiếp tục ăn cháo.
Một hồi lâu, hắn lại lên tiếng, còn có chút mắc cỡ ngại ngùng. “Đại Khinh, dù sao thì, tớ đã nói ra . . . . . . Lời trong lòng, tớ đối với cậu thế nào chắc cậu cũng hiểu rõ, trong lòng cậu suy nghĩ gì, nghĩ tới người nào tớ hiểu. Tớ cũng vậy. . . . . . Không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì, dù sao, dù sao. . . . . .”
“Dù sao tớ cũng là một người bạn cũ, lúc chúng ta còn nhỏ cậu đối với tớ đã có chút ý tứ, sau đó tớ rời đi, cũng không nói với cậu một tiếng, kết quả cậu vẫn tưởng nhớ, không nghĩ tới nhiều năm sau gặp lại, ký ức quay trở về, lại phát hiện tớ kết hôn rồi, cho nên cậu cũng không dám làm gì”. Tôi vài ba lời đã nói ra cái ấp a ấp úng không nói thành lời của Tô Gia Minh.
“Cậu . . . . Đã sớm biết?” Tô Gia Minh mở to mắt.
“Mới vừa hiểu”. Tôi giải thích. “Kinh nghiệm sống nhiều như vậy, nhìn thấy cũng không biết sao”.
“Cứ cho như những lời cậu nói đi. . . . . . Nhưng tối hôm qua cậu luôn miệng gọi tên Đường Tống, tớ vì vậy hiểu ra, muốn cậu quên cũng không thể nhanh như vậy. Tớ. . . . . . Chúng ta vẫn là bạn bè thôi”. Tô Gia Minh nhìn tôi, mắt to mày rậm gương mặt cho chút mịt mờ cùng lo lắng, nhìn thấy thật đau lòng.
Tôi gật đầu.
“Bạn bè là tất nhiên, nhưng những thân phận khác tớ không cách nào cho cậu được”.
Nghe vậy, hắn thở ra một hơi, kế tiếp đưa chén cho tôi, đi, “Cho trẫm một chén ngự cháo nữa”.
“Cậu đắc ý đi”. Tôi đạp hắn một cước.
Trong lúc đùa giỡn, chợt nhận được điện thoại của Dương Dương, tôi lập tức đi đến nhà hắn – đón Tần Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.