Ồn Ào Nhỏ!

Chương 64

Tát Không Không

16/11/2013

Edit : Whitduck2508

Tuy nói không bắt được người, nhưng bọn người của anh ngơ ngác đã tìm thấy được hành lý của tôi, trước tiên, tôi không kiểm tra ví tiền mà là kiểm tra ngăn bên trong chứa tờ giấy ghi địa chỉ của cha.

Thì ra trong lòng tôi vẫn để ý.

“Buổi tối ở Trạm xe lửa rất nguy hiểm, trước kia đã từng xảy ra chuyện cô gái đi một mình bị giết chết, tôi nói này, sao lá gan của các cô lại lớn như vậy?” Anh ngơ ngác dựa vào bộ đồ cảnh phục bắt đầu dạy dỗ tôi.

Tôi chỉ có thể đem chuyện đường bị sạc lỡ nên xe lửa đến trễ nói ra, tranh thủ Đảng xử lý khoan hồng.

“Rốt cuộc cô tới đây làm cái gì?” Anh ngơ ngác tò mò.

“Bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, cho nên đi du lịch khắp nơi chứ sao.” Tôi nói.

Anh ngơ ngác lắc đầu một cái, tất nhiên là không tin lời của tôi. “Một cô gái bỏ nhà đi, nhất định là bởi vì trắc trở trong tình yêu.” Bộ dáng của anh mờ mịt làm ra vẻ đã từng trải qua đau khổ.

Tôi cũng không phản bác, anh ta nói cũng không phải không có lý.

Nếu tình cảm thuận lợi, đoán chừng tôi hiện tại đã ở nhà vội vàng chăm con dưỡng cái rồi.

Sau khi mọi chuyện xử lý hoàn tất, tôi chưa kịp thưởng thức phong cảnh nơi này, liền lập tức ngồi xe lửa đi đến một nơi khác. Khác biệt chính là, mục đích chuyến đi này rất rõ ràng – tôi muốn đi tìm cha.

Chuyện lần này giúp tôi hiểu, cái mạng nhỏ này của tôi có thể mất bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, tôi không muốn cái mạng nhỏ của mình đến thời khắc cuối cùng vẫn còn điều tiếc nuối.

Nơi cha ở là một thị trấn nhỏ của Giang Nam, phong cảnh thanh nhã, bởi vì giao thông không thuận tiện, nên cũng không ít người đến đây kinh doanh buôn bán. Thật ra thì thị trấn cũng không lớn, tôi tìm được một quán trọ, rửa mặt, ăn cơm, chụp hình, cũng chưa vội vã đi tìm, cho dù biết có thể cha đang ở gần đây.

Không phải là không thèm để ý, chỉ là ở cố ý kéo dài thời gian. Tôi có quá nhiều nỗi sợ, sợ ông ấy có thể có gia đình mới không tiện ra mặt nhận người thân, sợ ông ấy là một người bản tính phong lưu căn bản không nhớ trước kia có người con gái này, sợ….. Ông ấy có lẽ đã không còn trên thế gian này.

Cứ như vậy nhẫn nhịn đến buổi chiều ngày hôm sau, tôi mới đứng dậy đi tìm.

Trong thị trấn có một con sông nhỏ chảy qua, cha tôi đang ở bên kia con sông, đi qua cầu đá, xuyên qua một dãy nhà mái ngói, tôi tìm được địa chỉ đó. Là một cửa hàng nhỏ bán tranh thủy mặc, trên tường treo đầy tranh chữ, ở giữa có một cái bàn đọc sách, phía trên bày đầy Văn Phòng Tứ Bảo (bút, mực, giấy, nghiên), mặc dù đơn giản nhưng lại rất nho nhã.



Nhìn hồi lâu, tôi xoay người, mới phát hiện có một người đàn ông trung niên đang từ bên trong đi ra, nhìn tôi chăm chú một hồi lâu.

Tờ giấy bà ngoại đưa cũng chỉ có địa chỉ, không có tên họ, cho nên tôi không cách nào hỏi lên, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ông ấy, tôi biết ngay, chính là ông ấy.

Sợi dây thâm tình máu mủ nói cho tôi biết điều này.

Ông ấy, chính là người cha chưa bao giờ gặp mặt của tôi.

Người đàn ông này rất khó đoán tuổi, ông ấy trẻ nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi, nói ông ấy 34 tuổi cũng có khả năng. Khi còn trẻ nhất định ông ấy là một người đàn ông rất đẹp trai, ở tuổi trung niên vẻ đẹp này có thêm vẻ thành thục, rất hấp dẫn.

Tôi nhìn ông ấy, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, ông ấy nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi “ Con là Tiểu Khinh?”.

“Ông biết tôi?” Trong lòng tôi xúc động.

“ Đôi mắt của con rất giống mẹ”. Ánh mắt của ông ấy từ từ dịu dàng mềm mại.

“Mẹ con có khỏe không?” Ông ấy hỏi.

“Dạ.” Tôi gật đầu, không biết nên nói gì.

“ Cũng đã trễ thế này, tối nay ở lại đây ăn cơm đi”. Ông ấy nói xong liền đi vào trong bếp, bắt đầu làm thức ăn.

Không lâu sau, món ăn liền làm xong, đậu phụ chiên hành lá, cá hấp, Nấm kim cô xào trứng, mùa xào chay, món ăn nhẹ, ngon miệng.

Trong lúc ăn cơm, ông ấy liền đem chuyện của mình nói tất cả cho tôi nghe.

Ông tên là Du Thu, đúng là cha của tôi, Ông Bà nội của tôi đều là giáo viên dạy vẽ, ông ấy từ nhỏ ảnh hưởng từ Ông Bà nội, cũng học tập vẽ tranh.

“ Mẹ con chưa từng nói về cha dù là một chút phải không?” Ông ấy hỏi như thế.



Tôi gật đầu.

“ Bà ấy không đề cập tới, có lẽ muốn quên đoạn thời gian này thôi”. Ông ấy suy đoán.

“ Giữa hai người, đến tột cùng là bắt đầu như thế nào?” Đây là vấn đề cả đời tôi luôn muốn hiểu rõ.

“ Một tiểu thư nhà giàu không rành việc đời, bị bạn học lôi kéo đi xem triển lãm tranh, quen biết một học sinh vui vẻ có chút tài văn chương, vẽ tranh, câu chuyện cứ như vậy bắt đầu.” Trong mắt của cha nổi lên chút màu sắc huyền ảo. “ Khi đó cô ấy 19 tuổi, đứng dưới bóng cây hoa đào, chắp tay sau lưng, ánh mắt kiêu căng lại yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần. Giống như đã định sẳn, chúng ta yêu nhau, nhưng tình yêu của chúng ta không được gia đình cho phép. Khi đó trẻ người non dạ, cái gì cũng không bằng tình yêu, cha và mẹ con bỏ trốn, cha làm giáo viên mỹ thuật trong một khu nhà trung tâm, mẹ con cũng mang thai trong thời gian đó. Đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong đời của cha.” Ông ấy uống một hớp rượu, từ từ nhớ lại.

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi. “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”

“ Mẹ con từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh nhà giàu, chợt trở lên nghèo túng, tất nhiên sẽ không quen. Có lẽ đúng với câu nói của người xưa, cuộc sống cơm áo gạo tiền làm vợ chồng không hạnh phúc, chúng ta bắt đầu cãi vã. Nói ra thật xấu hổ, là một người đàn ông, cha không thể cho vợ con cuộc sống thoải mái, thật sự là vô dụng. Một ngày nọ, chúng ta vì chuyện vụn vặt cãi nhau ầm ĩ, hôm sau cô ấy để lại tờ giấy, nói mình không thể chịu đựng cuộc sống nghèo khổ như vậy được nữa, quyết định về nhà chấp nhận cuộc hôn nhân cha mẹ an bài, hơn nữa. . . . . . muốn phá bỏ con. Cô ấy nói nếu cha thật sự yêu cô ấy, thì không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy. Mặc dù cha rất đau khổ, nhưng không thể không thừa nhận làm như vậy đối với cô ấy mà nói mới là tốt nhất. Cha vẫn cho là con đã không có mặt trên thế gian này, không nghĩ tới, cuối cùng mẹ con vẫn sinh ra con.”

“Cái tên Khinh này, là lúc ấy hai người ước định đặt cho tôi sao?”

“Đúng vậy.Lụa hoa không buồn thắt, đào mận không nhan sắc. Nhớ chàng chàng không về, trở về há quen biết.”

“Đây là câu thơ mẹ con thích nhất.”

Nghe vậy, tôi im lặng.

“ Kể từ khi mẹ con đi, cha bắt đầu sa sút, xin nghỉ công việc dạy vẽ, chu du khắp nơi, gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện, dĩ nhiên cũng trải qua mấy đoạn tình cảm, nhưng trong lòng vẫn không quên được cô ấy, cuối cùng không lý do mà thôi. Năm ngoái cha đi tới đây, nhìn phong cảnh nơi này rất tốt, liền quyết định ở lại. Thế nào cũng không nghĩ đến, lúc này, còn có thể nhìn thấy con gái mà cha nghĩ là đã mất đi”

Đêm này, cha đem tất cả mọi chuyện nói hết với tôi, hơn nữa còn nói rất nhiều chuyện thú vị ở nước ngoài. Ông ấy trời sinh là người biết cách nói chuyện, trên người toát ra sự hấp dẫn rất mạnh, có thể làm cho người ta an tâm lắng nghe, làm người ta vui vẻ.

Thấm thoát hai cha con ngồi truyện trò đến nữa đêm, tôi quyết định trở về quán trọ, hứa ngày mai trở lại thăm ông ấy.

Từ cửa hàng nhỏ đi ra, đêm khuya, cả thị trấn yên tĩnh ngủ sâu, những con sóng nhỏ gợn lăn tăn, ánh trăng chiếu sáng lành lạnh, đẹp không sao tả xiết.

Tôi đi trên đường đá lạnh, đến giữa cầu thì dừng lại, không quay đầu, chỉ là nhẹ giọng nói với người vẫn đi theo sau lưng, “Anh tính đi theo bao lâu?”

“ Vấn đề là em quyết định đi bao lâu”. Giọng nói đàn ông quen thuộc ở phía sau vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ồn Ào Nhỏ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook