Ồn Ào Nhỏ!

Chương 72: Đường Tống – Ngoại truyện 3

Tát Không Không

16/11/2013

Khi tỉnh lại, nhìn thấy cháo trên bàn, cô hỏi, “Là anh nấu sao?”.

“Mua”. Tôi nói láo.

Nấu cháo vì cô là một hành động được coi là quá thân mật, tôi tạm thời vẫn chưa dám thừa nhận.

Sau khi chúng tôi trở lại nhà cô, tôi cảm thấy mối quan hệ mẹ con của Tần Kinh không tốt lắm, có thể nói là lạnh lùng, tôi không biết nguyên nhân, cũng không muốn tìm hiểu – Tôi vẫn như cũ có chút sợ, những chuyện thế này phải là người rất thân thiết mới có thể lắng nghe.

Trên tâm lý mặc dù đã tiếp nhận Tần Khinh là vợ, nhưng trên mặt cảm tình, nói thật, tôi cùng với cô chưa từng làm qua chuyện đó.

Chúng tôi, vẫn nhạt như cũ.

Cuộc sống của tôi bắt đầu đi vào quỹ đạo, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn còn có một chút tình cảm thất thường bị đè nén, tạo thành núi lửa hoạt động, nó bùng phát vào ngày sinh nhật của Phạm Vận. Tôi yêu cô ấy nhiều năm như vậy, không phải vừa nói chia tay là có thể quên. Tôi cùng cô trải qua 6 lần sinh nhật, điều này đã trở thành thói quen, vì vậy tôi quyết định năm nay vì cô làm một sinh nhật cuối cùng – một mình tôi, ở trường học, nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Ban đêm ở trường học, có hơi lạnh, nhưng nơi này mỗi một nơi, đều rất quen thuộc, mỗi một chỗ, đều có kỷ niệm, tôi mượn rượu để gột sạch mọi thứ. Sau đó, tôi lái xe đi rất nhiều nơi, sau đó, tôi xảy ra chuyện.

Sau khi tỉnh lại, hai mắt mẹ đẫm lệ nhìn tôi, khuyên nhủ, con …... . Quên cô ấy đi.

“Không thể quên, chỉ là sau này, con sẽ không tùy hứng như thế nữa”.

Đúng lúc, nên hoàn toàn buông tay đi về phía trước.

Mà đúng lúc này, Tần Khinh tiến vào, tôi biết cô nhất định đã nghe lời nói mới vừa rồi. Vậy mà cô biết rõ đạo lý, cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ là đối với tôi hết lòng chăm sóc, như vậy càng làm cho tôi cảm giác áy náy.

Trong lúc nằm viện, bác sĩ Tô Gia Minh xuất hiện, tiết lộ cho tôi biết một ít chuyện khi Tần Khinh còn bé, mặc dù chưa nói xong, nhưng tôi biết, khi còn bé Tần khinh nhất định rất không vui. Mà ở trong bệnh viện, tận mắt nhìn thấy cô ấy bị mẹ đánh, thì càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.

Tôi nhìn thấy cô ngồi ở trên ghế dài của bệnh viện, hút thuốc, trên mặt tràn đầy cô đơn. Không biết tại sao, trong giây phút đó lòng tôi thật sự chua xót.

Sau khi xuất viện, tôi đưa cô đi mua xe, vốn là muốn cho cô vui vẻ, nhưng nhìn ra, Tần Khinh cũng không thích những thứ vật chất này – Cho dù tôi đưa cô bất kỳ quà tặng quý giá nào, cô cũng đều không thích lắm, tôi không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc là cái gì mới có thể làm cô vui vẻ?

Vợ của tôi, rất là khó hiểu.

Tôi bắt đầu dạy cô lái xe, một nam một nữ ở trong không gian chật hẹp, tự nhiên tránh không được những tiếp xúc thân mật, mỗi lần đụng phải Tần Khinh, cô đều sẽ xấu hổ, trên mặt cố thể hiện vẻ bình tĩnh nhưng lại đỏ hồng một cách đáng yêu, làm tôi rất hứng thú càng trêu chọc cô nhiều hơn.

Vợ của tôi, rất là đáng yêu .

Tôi phát hiện ra trong lúc vô tình, bắt đầu đến gần cô.



Không lâu sau, vào dịp sinh nhật a Vane, tôi chuẩn bị đưa Tần Khinh đi tham gia, trước đó nhắc nhở a Vane, để cô đừng làm khó Tần Khinh nữa.

“Anh không phải yêu thương cô ta rồi chứ?” A Vane cười to.

Tôi im lặng, nghiêm túc nói, “A Vane, đừng làm khó Tần Khinh, cô ấy không có lỗi, thật sự mà nói trên ý nghĩa, cô cũng là người bị hại”.

A Vane nhìn kỹ nét mặt của tôi, hồi lâu chợt cười lạnh. “Người ta nói, đàn ông nhẹ dạ, quả nhiên không sai, thế nào, đã yêu Tần Khinh rồi hả?”

“A Vane, tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới”. Tôi nói cho cô biết.

Đúng vậy, cuộc sống mới cùng Tần Khinh.

Vào cái ngày sinh nhật của a Vane, tôi phát hiện Tần Khinh cùng Hòa Nhất ở chung một chỗ, hành động mập mờ. Lúc này, trong lòng tôi có chút khó chịu, không thể nói ra.

Kết quả là bọn họ chủ động trước.

Hòa Nhất cầm tay Tần khinh đưa cho tôi nói, “Ừ, trả lại cho cậu”.

Mà Tần Khinh khi được tôi hỏi thăm thì biểu hiện có chút ngúng ngẩy, giống như là đang giận lẫy.

Nhìn khuôn mặt cô, trong lòng của tôi chợt suy nghĩ. “Nếu như, nếu như tất cả vẫn chưa muộn, anh muốn cùng em bắt đầu…… Thật sự bắt đầu. Bây giờ, có còn kịp không?” Tôi hỏi cô như vậy.

“Mỗi người đều có quá khứ không phải sao? Nhưng hiện tại vẫn là quan trọng nhất.”

Tần Khinh đồng ý.

Không lâu sau, tôi đưa cô đến Giao Huyện ngoại ô thành phố nghĩ mát, đường đi rất xa chúng tôi cũng nói chuyện cho qua thời gian, tôi phát hiện Tần Khinh là người nói chuyện rất có duyên, nói chuyện với cô làm tôi rất thư giản. Trong lúc đi chơi, tôi lại phát hiện, Tần Khinh là một người rất hài hước, trong vòng một ngày tôi có thể bị cô chọc cười rất nhiều lần.

Bắt đầu từ lúc nào mà ở bên cô lại thú vị như thế? Hay là vì, tôi bắt đầu từ từ để ý cô.

Có viên trân châu, quả thật cần phải nghiêm túc giám định và thưởng thức.

Chỉ là kể từ sau khi gặp anh Phạm, cảm xúc của Tần Khinh bắt đầu xuống thấp. Tôi biết rõ cô từ anh Phạm nghĩ đến chuyện xưa của mình, Tần Khinh nhất định biết được chuyện trước đây của tôi cùng Phạm Vận, tôi hiểu cô, nhất định để trong lòng chuyện này. Buổi tối hôm đó, cô một mình ở phòng khách uống rượu, tôi không đành lòng nhìn cô uống nhiều, liền đi đến, an ủi cô – “Đừng nghĩ nhiều, mỗi người một chuyện, đều không giống nhau”.

Tần Khinh giống như là biến thành một người khác, ôm lấy tôi, vội vàng tìm kiếm thứ gì đó. Dưới ánh trăng mờ ảo, trên người cô có một mùi thơm nhẹ nhàng, không giống với hơi thở ấm áp khi tôi cầu hôn với cô. Người trước làm tôi nghĩ đến Phật, người sau làm tôi muốn. . . . . . Trầm luân.

Tôi đắm chìm.

Tôi muốn cô.



Giống như lúc cầu hôn cô, không chuẩn bị. Cùng Tần Khinh ở chung một chỗ cũng không có sự chuẩn bị.

Nhưng Tần Khinh lại hối hận, sáng sớm ngày hôm sau, cô liền rời đi, điện thoại cũng không nghe.

Sau khi hỏi thăm, tôi biết cô trở về thành phố, nên cũng nhanh chóng trở về. Sau khi về đến nhà, tôi không hỏi cô nguyên nhân, chỉ là muốn cô nấu một bữa cơm. Mỗi khi thấy cô nấu cơm, tôi có một loại cảm giác rất an tâm, chỉ có gia đình mới cho thể cho tôi cảm giác đó.

“Tần Khinh, chúng ta thử một chút, chúng ta hãy thử bắt đầu quan hệ thân mật hơn một chút đi” Tôi nói với cô, cũng là đang tự nói chính mình.

Tôi đã rất thích cô, hơn nữa, yêu cô, cũng không phải là chuyện khó khăn.

Chúng tôi sống chung với nhau cực kỳ vui vẻ, Tần Khinh bắt đầu thể hiện bản chất thật của mình, cô như vậy, làm tôi rất vui, có trời mới biết đã rất lâu tôi không cười, nhưng khi sống cùng cô, tôi cuối cùng cũng có thể tìm lại được nụ cười.

Những lúc cô gặp mặt Hòa Nhất, vẻ mặt có cái gì đó mất tự nhiên, làm tôi thật không thoải mái, cảm giác mình có phần tức tối. Không lâu sau, a Vane cho tôi xem vài tấm hình, trong hình có thể thấy rõ, Tần Khinh cùng Hòa Nhất tiến vào khách sạn.

“Tôi tin tưởng bọn họ”. Tôi nói cho a Vane nghe.

Nhưng có trời biết, trong lòng tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Rất nhanh, giữa chúng tôi có một trận cãi vả đầu tiên – Cô vứt bỏ vòng đeo tay màu đỏ của tôi.

“Trả lại cho tôi, được không?” Tôi khẩn cầu.

“Vật đó, đối với anh rất quan trọng sao?” Cô hỏi.

Tôi nghĩ, Tần Khinh nhất định là biết lai lịch món đồ này.

Tôi thừa nhận. “Đúng vậy, vật đó đối với tôi rất quan trọng”.

Khóe miêng cô nhếch lên, tôi không nhìn ra ý nghĩa của nó, sau đó cô nói cho tôi biết vị trí vòng đeo tay.

Tôi không biết tại sao mình lại đối xử với cô như vậy, tôi cũng hiểu cô để tâm là đúng, nhưng tâm tình của tôi quá phức tạp, Phạm Vận, Hòa Nhất, cô, trộn lẫn lại với nhau, tôi không thể phân biệt rõ, ruốt cuộc mình để ý vòng đeo tay hay là muốn trả thù chuyện cô cùng Hòa Nhất vào khách sạn.

Cứ như vậy, chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau.

Tôi có chút hối hận, đồng thời cũng nghĩ đến, mình không nên đeo vòng tay này nữa – Nếu như muốn cùng Tần Khinh bắt đầu.

Tôi đem vòng tay đặt ở trong phòng nhỏ của Màu Sắc Phường, tôi không phải cố ý hoài niệm, chỉ là trong cuộc sống của tôi, đã từng có một đoạn tình cảm xuất hiện, tôi không thể quên điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ồn Ào Nhỏ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook