Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 12:
Thức Tô
24/10/2024
Mạnh Xuyên chậm rãi nói: “Tôi lo cho cậu không chỉ vì cậu là đồng đội. Ôn Chung, tôi...”
Anh dừng lại, không chắc mình nên tiếp tục như thế nào. Không khí giữa họ bỗng chốc trở nên căng thẳng, mỗi lời nói như đang tìm cách vượt qua một rào cản lớn.
Ôn Chung Ý nghe thấy những lời này, lòng anh xáo trộn. Anh không chắc mình sẵn sàng đối mặt với những cảm xúc sâu kín mà Mạnh Xuyên dành cho mình, nhất là khi anh vẫn đang cố gắng hiểu và chấp nhận thực tế mình là một Omega trong một thế giới không thuộc về mình.
Sau một hồi im lặng, Mạnh Xuyên cuối cùng cũng thở dài, đứng dậy: “Được rồi, chúng ta không nên nói về điều này bây giờ. Cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ tìm cách quay trở về đơn vị ngay khi tình hình cho phép.”
Ôn Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ và cảm xúc. Anh biết mình cần thời gian để suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra, và về mối quan hệ phức tạp giữa anh và Mạnh Xuyên, người mà dường như ngày càng khó hiểu.
Ôn Chung Ý chẳng biết nên cảm thấy thế nào khi thấy hình ảnh Mạnh Xuyên trong bài báo đó. Trong bộ tây trang bảnh bao, Mạnh Xuyên có vẻ hoàn toàn khác so với hình ảnh một quân nhân trên chiến trường mà Ôn Chung Ý vẫn thường nhớ tới. Đây là hai phiên bản của cùng một người, mỗi phiên bản sống trong một thế giới mà người kia không hiểu biết.
Ôn Chung Ý tự hỏi liệu Mạnh Xuyên có nhớ đến những ngày họ cùng nhau trải qua trên chiến trường hay không. Anh ngồi im lặng, suy tư một lúc lâu, rồi quyết định sẽ không để những ký ức này ảnh hưởng tới hiện tại.
Anh lấy lại tinh thần, cố gắng không để những thông tin về Mạnh Xuyên ở thế giới này làm xao nhãng mình. Dù sao thì Mạnh Xuyên của thế giới này cũng có cuộc sống và vị trí riêng, không liên quan tới những ký ức mà Ôn Chung Ý giữ gìn.
Ôn Chung Ý quyết định, thay vì tiếp tục bám lấy quá khứ, anh sẽ tập trung vào hiện tại và tương lai của mình. Anh biết mình cần phải tìm ra cách thích nghi với thế giới này, tìm kiếm sự an toàn và hạnh phúc cho bản thân và đứa trẻ trong bụng.
Trong khi suy ngẫm, Ôn Chung Ý đặt điện thoại xuống và tắt đèn, quyết định ngủ một giấc thật sâu, để ngày mai bắt đầu với một tâm trạng tốt hơn, sẵn sàng đối mặt với những thách thức mới.
Đứng giữa đám đông học sinh náo nhiệt, Ôn Chung Ý cảm thấy hơi lạc lõng. Anh quen thuộc với cảnh quân trường nghiêm nghị, không quen với không khí tự do, thoải mái ở đây. Ánh mắt của anh lướt qua những sinh viên đang vui vẻ trò chuyện, bên tai vang vọng tiếng cười đùa, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Anh dừng lại bên một cái ao nhỏ trong khuôn viên trường, nơi vài con vịt đang vui đùa trong làn nước trong veo. Một nhóm sinh viên ngồi trên ghế đá bên cạnh, chăm chú vào cuốn sách trên tay họ. Ôn Chung Ý cảm thấy mình như đang xem một bức tranh sinh động, nơi mỗi người đều có câu chuyện riêng.
Anh rút điện thoại ra, mở lại thông tin về Mạnh Xuyên mà anh đã lưu trữ. Hình ảnh Mạnh Xuyên trong bộ tây trang giày da làm anh nhớ lại Mạnh Xuyên ngày xưa trong quân phục. Dù ở thế giới nào, Mạnh Xuyên vẫn có một sức hút kỳ lạ đối với anh.
Ôn Chung Ý gấp điện thoại lại, quyết định không để những hồi ức này chi phối mình nữa. Anh biết rằng cần tập trung vào hiện tại, vào cuộc sống mới mà anh đang cố gắng xây dựng. Dù có bao nhiêu khó khăn, anh vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Bầu không khí mát mẻ của mùa thu làm anh cảm thấy dễ chịu, giúp xua tan bớt nỗi buồn. Ôn Chung Ý đưa mắt nhìn quanh, quyết định sẽ đi dạo quanh khuôn viên trường một lúc nữa, tận hưởng không gian yên bình này, trước khi trở về căn phòng trọ của mình, nơi anh sẽ lại đối mặt với những suy nghĩ và kế hoạch cho tương lai.
Mạnh Xuyên bắt đầu phát biểu, giọng nói rõ ràng và trầm ổn: "Trước hết, ta cảm ơn nhà trường đã mời ta trở lại nơi đây, nơi đã trao cho ta những kỷ niệm đẹp đẽ và bài học quý giá. Ta học ở đây không chỉ kiến thức sách vở mà cả những bài học về cách thích nghi và đối mặt với thách thức trong cuộc sống."
Khi Ôn Chung Ý nghe thấy giọng nói của Mạnh Xuyên, anh không khỏi nhớ lại những lần gặp gỡ trước đây giữa họ, từ những ngày cùng nhau trên chiến trường cho đến những khoảnh khắc tình cờ gặp lại trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Mỗi lần như vậy, cảm xúc đều sâu sắc và phức tạp.
Anh dừng lại, không chắc mình nên tiếp tục như thế nào. Không khí giữa họ bỗng chốc trở nên căng thẳng, mỗi lời nói như đang tìm cách vượt qua một rào cản lớn.
Ôn Chung Ý nghe thấy những lời này, lòng anh xáo trộn. Anh không chắc mình sẵn sàng đối mặt với những cảm xúc sâu kín mà Mạnh Xuyên dành cho mình, nhất là khi anh vẫn đang cố gắng hiểu và chấp nhận thực tế mình là một Omega trong một thế giới không thuộc về mình.
Sau một hồi im lặng, Mạnh Xuyên cuối cùng cũng thở dài, đứng dậy: “Được rồi, chúng ta không nên nói về điều này bây giờ. Cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ tìm cách quay trở về đơn vị ngay khi tình hình cho phép.”
Ôn Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ và cảm xúc. Anh biết mình cần thời gian để suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra, và về mối quan hệ phức tạp giữa anh và Mạnh Xuyên, người mà dường như ngày càng khó hiểu.
Ôn Chung Ý chẳng biết nên cảm thấy thế nào khi thấy hình ảnh Mạnh Xuyên trong bài báo đó. Trong bộ tây trang bảnh bao, Mạnh Xuyên có vẻ hoàn toàn khác so với hình ảnh một quân nhân trên chiến trường mà Ôn Chung Ý vẫn thường nhớ tới. Đây là hai phiên bản của cùng một người, mỗi phiên bản sống trong một thế giới mà người kia không hiểu biết.
Ôn Chung Ý tự hỏi liệu Mạnh Xuyên có nhớ đến những ngày họ cùng nhau trải qua trên chiến trường hay không. Anh ngồi im lặng, suy tư một lúc lâu, rồi quyết định sẽ không để những ký ức này ảnh hưởng tới hiện tại.
Anh lấy lại tinh thần, cố gắng không để những thông tin về Mạnh Xuyên ở thế giới này làm xao nhãng mình. Dù sao thì Mạnh Xuyên của thế giới này cũng có cuộc sống và vị trí riêng, không liên quan tới những ký ức mà Ôn Chung Ý giữ gìn.
Ôn Chung Ý quyết định, thay vì tiếp tục bám lấy quá khứ, anh sẽ tập trung vào hiện tại và tương lai của mình. Anh biết mình cần phải tìm ra cách thích nghi với thế giới này, tìm kiếm sự an toàn và hạnh phúc cho bản thân và đứa trẻ trong bụng.
Trong khi suy ngẫm, Ôn Chung Ý đặt điện thoại xuống và tắt đèn, quyết định ngủ một giấc thật sâu, để ngày mai bắt đầu với một tâm trạng tốt hơn, sẵn sàng đối mặt với những thách thức mới.
Đứng giữa đám đông học sinh náo nhiệt, Ôn Chung Ý cảm thấy hơi lạc lõng. Anh quen thuộc với cảnh quân trường nghiêm nghị, không quen với không khí tự do, thoải mái ở đây. Ánh mắt của anh lướt qua những sinh viên đang vui vẻ trò chuyện, bên tai vang vọng tiếng cười đùa, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Anh dừng lại bên một cái ao nhỏ trong khuôn viên trường, nơi vài con vịt đang vui đùa trong làn nước trong veo. Một nhóm sinh viên ngồi trên ghế đá bên cạnh, chăm chú vào cuốn sách trên tay họ. Ôn Chung Ý cảm thấy mình như đang xem một bức tranh sinh động, nơi mỗi người đều có câu chuyện riêng.
Anh rút điện thoại ra, mở lại thông tin về Mạnh Xuyên mà anh đã lưu trữ. Hình ảnh Mạnh Xuyên trong bộ tây trang giày da làm anh nhớ lại Mạnh Xuyên ngày xưa trong quân phục. Dù ở thế giới nào, Mạnh Xuyên vẫn có một sức hút kỳ lạ đối với anh.
Ôn Chung Ý gấp điện thoại lại, quyết định không để những hồi ức này chi phối mình nữa. Anh biết rằng cần tập trung vào hiện tại, vào cuộc sống mới mà anh đang cố gắng xây dựng. Dù có bao nhiêu khó khăn, anh vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Bầu không khí mát mẻ của mùa thu làm anh cảm thấy dễ chịu, giúp xua tan bớt nỗi buồn. Ôn Chung Ý đưa mắt nhìn quanh, quyết định sẽ đi dạo quanh khuôn viên trường một lúc nữa, tận hưởng không gian yên bình này, trước khi trở về căn phòng trọ của mình, nơi anh sẽ lại đối mặt với những suy nghĩ và kế hoạch cho tương lai.
Mạnh Xuyên bắt đầu phát biểu, giọng nói rõ ràng và trầm ổn: "Trước hết, ta cảm ơn nhà trường đã mời ta trở lại nơi đây, nơi đã trao cho ta những kỷ niệm đẹp đẽ và bài học quý giá. Ta học ở đây không chỉ kiến thức sách vở mà cả những bài học về cách thích nghi và đối mặt với thách thức trong cuộc sống."
Khi Ôn Chung Ý nghe thấy giọng nói của Mạnh Xuyên, anh không khỏi nhớ lại những lần gặp gỡ trước đây giữa họ, từ những ngày cùng nhau trên chiến trường cho đến những khoảnh khắc tình cờ gặp lại trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Mỗi lần như vậy, cảm xúc đều sâu sắc và phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.