Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 14:
Thức Tô
24/10/2024
Mạnh Xuyên tự hỏi về cuộc sống hiện tại của Ôn Chung Ý, những suy nghĩ về người này không thể không khiến anh cảm thấy một chút bất an. Anh khởi động xe, lòng đầy suy tư khi rời đi.
Trên đường về, Mạnh Xuyên suy nghĩ về tương lai, về những gì anh biết và không biết về Ôn Chung Ý. Có điều gì đó trong anh, một cảm giác, một loại nỗi nhớ không thể giải thích, cứ thế quay cuồng trong đầu. Nhưng cuộc sống hiện tại của anh không cho phép dừng lại quá lâu ở những suy nghĩ như vậy. Anh biết mình cần tiếp tục đi về phía trước, dù trong lòng vẫn lưu luyến cái bóng của Ôn Chung Ý.
Khi về đến nhà, Mạnh Xuyên dành một vài phút ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào căn nhà trước mặt. Cuối cùng, anh thở dài, một tiếng thở dài nặng nề với niềm tin rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng cuộc sống sẽ trôi qua, dù có hay không có Ôn Chung Ý trong đó. Anh bước ra khỏi xe, bước vào ngôi nhà lớn, lạnh lẽo và trống trải, chuẩn bị cho một đêm nữa cố gắng quên đi những suy nghĩ không thể gạt bỏ về người bạn cũ kia.
Ôn Chung Ý, trong áo khoác dày và ấm áp, vừa đi vừa cảm nhận sự nhộn nhịp của không khí trường học, cái không khí mà anh đã từng rất quen thuộc. Đối với một người từng là thượng giáo ở trường quân đội, không gian mở rộng và yên tĩnh của một khuôn viên đại học dân sự là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Lúc bước vào dãy hành lang chính của trường, tiếng chuông tan học vang lên làm bầu không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Học sinh ùa ra từ các phòng học, tiếng nói cười, tiếng bước chân vội vã của sinh viên vang vọng khắp nơi, làm cho khung cảnh trở nên sôi động hẳn lên.
Ôn Chung Ý đứng lùi vào một bên, nhường đường cho đám sinh viên đông đúc, mắt anh lướt qua từng gương mặt trẻ trung, mỗi người một vẻ, mỗi người một nỗi bận rộn riêng. Anh cảm thấy một chút hoài niệm, nhớ về những ngày còn là một sinh viên quân sự, khi cuộc sống của anh cũng đầy ắp những thách thức và cả những hy vọng về tương lai.
Tiếng còi xe bên ngoài vang lên, nhắc nhở Ôn Chung Ý rằng anh không còn là một phần của thế giới ấy nữa. Giờ đây, anh là một người trên đường đi tìm chính mình, một hành trình mới với những trải nghiệm và thử thách mới.
Dương Gia Nhiên đã nhờ anh đến đây để giúp đỡ với việc tham dự hội nghị, và Ôn Chung Ý không thể để bạn mình thất vọng. Với suy nghĩ đó, anh quyết định tìm đường đến hội trường, nơi hội nghị sắp được tổ chức.
Anh đi dọc theo hành lang, theo dõi các chỉ dẫn cho đến khi đến được hội trường. Trước khi bước vào, Ôn Chung Ý dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một buổi chiều dài sắp tới—một buổi chiều mà anh biết rằng sẽ phải dùng đến mọi kỹ năng giao tiếp và kiên nhẫn mà mình có. Anh mỉm cười, nhắc nhở bản thân rằng, dù ở hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ vượt qua, bởi anh đã từng là một thượng giáo, và thử thách là điều mà anh đã được huấn luyện để đối mặt.
Ở trong lễ đường đông đúc, sự xuất hiện của Mạnh Xuyên như một luồng gió mới, thổi bay cái không khí nặng nề thường thấy ở những cuộc hội thảo như thế này. Ôn Chung Ý, ngồi một góc khuất, vẫn có thể cảm nhận được sự hứng khởi bất ngờ trong không khí khi Mạnh Xuyên bước lên bục giảng. Ánh đèn sân khấu chiếu sáng khuôn mặt của anh ta, và tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đón một cựu sinh viên đã trở thành một người nổi tiếng.
Mạnh Xuyên bắt đầu bài phát biểu của mình không theo bản thảo chuẩn bị sẵn, mà là một cách tự nhiên, dùng chính kinh nghiệm và câu chuyện của bản thân để nói chuyện. Anh ta không chỉ đơn thuần nói về thành công trong sự nghiệp, mà còn chia sẻ về những thăng trầm, những thất bại và bài học quý giá mà anh đã học được trong suốt quá trình đi lên.
“Tôi đã từng là một sinh viên ở đây, đi học muộn, trốn tiết để đi chơi bóng đá, và có lần tôi còn suýt bị đuổi học vì đánh nhau…,” Mạnh Xuyên kể, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chân thành, khiến mọi người không khỏi cười theo những tình tiết anh mô tả.
Khi anh chuyển từ những câu chuyện hài hước sang những thách thức thực sự mà anh đã phải đối mặt, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc hơn. “Nhưng mỗi thử thách, mỗi khó khăn tôi gặp phải, đều khiến tôi mạnh mẽ hơn. Khi tôi xuất ngũ và tiếp quản công ty gia đình, không có gì chuẩn bị sẵn cho tôi cả. Tất cả những gì tôi có là kinh nghiệm, sự kiên định và lòng quyết tâm.”
Trên đường về, Mạnh Xuyên suy nghĩ về tương lai, về những gì anh biết và không biết về Ôn Chung Ý. Có điều gì đó trong anh, một cảm giác, một loại nỗi nhớ không thể giải thích, cứ thế quay cuồng trong đầu. Nhưng cuộc sống hiện tại của anh không cho phép dừng lại quá lâu ở những suy nghĩ như vậy. Anh biết mình cần tiếp tục đi về phía trước, dù trong lòng vẫn lưu luyến cái bóng của Ôn Chung Ý.
Khi về đến nhà, Mạnh Xuyên dành một vài phút ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào căn nhà trước mặt. Cuối cùng, anh thở dài, một tiếng thở dài nặng nề với niềm tin rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng cuộc sống sẽ trôi qua, dù có hay không có Ôn Chung Ý trong đó. Anh bước ra khỏi xe, bước vào ngôi nhà lớn, lạnh lẽo và trống trải, chuẩn bị cho một đêm nữa cố gắng quên đi những suy nghĩ không thể gạt bỏ về người bạn cũ kia.
Ôn Chung Ý, trong áo khoác dày và ấm áp, vừa đi vừa cảm nhận sự nhộn nhịp của không khí trường học, cái không khí mà anh đã từng rất quen thuộc. Đối với một người từng là thượng giáo ở trường quân đội, không gian mở rộng và yên tĩnh của một khuôn viên đại học dân sự là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Lúc bước vào dãy hành lang chính của trường, tiếng chuông tan học vang lên làm bầu không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Học sinh ùa ra từ các phòng học, tiếng nói cười, tiếng bước chân vội vã của sinh viên vang vọng khắp nơi, làm cho khung cảnh trở nên sôi động hẳn lên.
Ôn Chung Ý đứng lùi vào một bên, nhường đường cho đám sinh viên đông đúc, mắt anh lướt qua từng gương mặt trẻ trung, mỗi người một vẻ, mỗi người một nỗi bận rộn riêng. Anh cảm thấy một chút hoài niệm, nhớ về những ngày còn là một sinh viên quân sự, khi cuộc sống của anh cũng đầy ắp những thách thức và cả những hy vọng về tương lai.
Tiếng còi xe bên ngoài vang lên, nhắc nhở Ôn Chung Ý rằng anh không còn là một phần của thế giới ấy nữa. Giờ đây, anh là một người trên đường đi tìm chính mình, một hành trình mới với những trải nghiệm và thử thách mới.
Dương Gia Nhiên đã nhờ anh đến đây để giúp đỡ với việc tham dự hội nghị, và Ôn Chung Ý không thể để bạn mình thất vọng. Với suy nghĩ đó, anh quyết định tìm đường đến hội trường, nơi hội nghị sắp được tổ chức.
Anh đi dọc theo hành lang, theo dõi các chỉ dẫn cho đến khi đến được hội trường. Trước khi bước vào, Ôn Chung Ý dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một buổi chiều dài sắp tới—một buổi chiều mà anh biết rằng sẽ phải dùng đến mọi kỹ năng giao tiếp và kiên nhẫn mà mình có. Anh mỉm cười, nhắc nhở bản thân rằng, dù ở hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ vượt qua, bởi anh đã từng là một thượng giáo, và thử thách là điều mà anh đã được huấn luyện để đối mặt.
Ở trong lễ đường đông đúc, sự xuất hiện của Mạnh Xuyên như một luồng gió mới, thổi bay cái không khí nặng nề thường thấy ở những cuộc hội thảo như thế này. Ôn Chung Ý, ngồi một góc khuất, vẫn có thể cảm nhận được sự hứng khởi bất ngờ trong không khí khi Mạnh Xuyên bước lên bục giảng. Ánh đèn sân khấu chiếu sáng khuôn mặt của anh ta, và tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đón một cựu sinh viên đã trở thành một người nổi tiếng.
Mạnh Xuyên bắt đầu bài phát biểu của mình không theo bản thảo chuẩn bị sẵn, mà là một cách tự nhiên, dùng chính kinh nghiệm và câu chuyện của bản thân để nói chuyện. Anh ta không chỉ đơn thuần nói về thành công trong sự nghiệp, mà còn chia sẻ về những thăng trầm, những thất bại và bài học quý giá mà anh đã học được trong suốt quá trình đi lên.
“Tôi đã từng là một sinh viên ở đây, đi học muộn, trốn tiết để đi chơi bóng đá, và có lần tôi còn suýt bị đuổi học vì đánh nhau…,” Mạnh Xuyên kể, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chân thành, khiến mọi người không khỏi cười theo những tình tiết anh mô tả.
Khi anh chuyển từ những câu chuyện hài hước sang những thách thức thực sự mà anh đã phải đối mặt, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc hơn. “Nhưng mỗi thử thách, mỗi khó khăn tôi gặp phải, đều khiến tôi mạnh mẽ hơn. Khi tôi xuất ngũ và tiếp quản công ty gia đình, không có gì chuẩn bị sẵn cho tôi cả. Tất cả những gì tôi có là kinh nghiệm, sự kiên định và lòng quyết tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.