Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 33:
Thức Tô
24/10/2024
Ôn Chung Ý quay người bước đi, dáng lưng thẳng tắp nhưng lại mang theo vẻ cô độc lạ thường. Mạnh Xuyên dõi theo bóng dáng ấy cho đến khi hắn biến mất sau cánh cửa, lòng đầy cảm giác khó tả.
Hắn bật đèn trong xe, nhìn lại ghế bên cạnh – chỗ mà Ôn Chung Ý vừa ngồi. Trên ghế, một vết lõm nhẹ vẫn còn, chứng tỏ sự hiện diện vừa qua của hắn. Mạnh Xuyên khẽ cười nhạt: “Ôn Chung Ý, rốt cuộc ngươi đang giấu điều gì?”
Đêm đó, trên con đường vắng lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe vang lên nhè nhẹ. Mạnh Xuyên nhấn ga, rời khỏi khu chung cư. Trong lòng hắn tràn ngập những suy nghĩ mơ hồ và rối ren, nhưng hắn biết một điều chắc chắn: hắn sẽ không từ bỏ việc tìm hiểu Ôn Chung Ý, dù có phải vượt qua bao nhiêu trở ngại.
“Ngươi ghen à?” Mạnh Xuyên bất ngờ hỏi, đôi mắt chợt lóe lên chút thích thú.
Ôn Chung Ý lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
“Thật sao?” Mạnh Xuyên nhếch mép cười, dừng xe và tắt máy, vẫn không rời mắt khỏi hắn. “Nhưng ta cảm thấy ngươi đang ghen đấy.”
Ôn Chung Ý không buồn đáp lời, mở cửa xe và bước xuống. Mạnh Xuyên vội vàng bước xuống theo, gọi với theo: “Này, đợi đã.”
Ôn Chung Ý dừng bước, quay người lại nhìn hắn với vẻ mặt thờ ơ: “Còn chuyện gì nữa?”
Mạnh Xuyên chần chừ một chút, rồi xách túi đồ vừa mua bước tới gần: “Thuốc mỡ giảm đau, ngươi cầm mà dùng.”
Ôn Chung Ý nhìn túi thuốc một lát rồi bất đắc dĩ nhận lấy: “Được rồi, cảm ơn.”
Mạnh Xuyên ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Ngươi thật sự không sao chứ?”
Ôn Chung Ý nắm chặt túi thuốc trong tay, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Ta không sao.”
“Vậy… ngươi có cần ta giúp thoa thuốc không?” Mạnh Xuyên gợi ý, mắt ánh lên vẻ lúng túng nhưng cũng đầy chân thành.
Ôn Chung Ý lập tức từ chối: “Không cần, ta tự làm được.”
“Thật sự không cần sao?” Mạnh Xuyên nhấn mạnh, vẻ mặt như muốn trêu chọc nhưng cũng có chút gì đó nghiêm túc.
“Không cần,” Ôn Chung Ý nói dứt khoát, sau đó xoay người đi vào trong tòa nhà, không thèm quay lại nhìn nữa.
Mạnh Xuyên đứng đó nhìn theo bóng dáng Ôn Chung Ý khuất dần, lòng lại nổi lên chút cảm giác khó tả. Hắn lẩm bẩm với chính mình: “Tên này đúng là khó hiểu…”
Khi Ôn Chung Ý bước vào căn hộ, hắn ném túi thuốc lên bàn và ngồi xuống ghế sofa. Ánh đèn trong phòng hắt lên khuôn mặt hắn, làm lộ rõ nét mệt mỏi. Hắn thở dài, đưa tay lên xoa nhẹ bụng, cảm giác đau âm ỉ vẫn còn.
Ôn Chung Ý nhìn túi thuốc trên bàn, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó nói. Sự quan tâm từ Mạnh Xuyên, dù là chút ít, vẫn khiến hắn không khỏi bối rối.
Hắn tự cười giễu mình: *“Đã bao nhiêu lần bị người này làm tổn thương, thế mà vẫn còn động lòng.”*
Hắn mở túi thuốc, lấy ra tuýp thuốc mỡ và thoa lên tay, vết thương do đánh nhau tối nay vẫn còn đỏ ửng. Cảm giác lành lạnh của thuốc khiến hắn dễ chịu hơn một chút, nhưng nỗi buồn trong lòng thì không dễ dàng tan biến như vậy.
*“Mạnh Xuyên… đến bao giờ ngươi mới thực sự hiểu lòng ta?”*
Ôn Chung Ý nhìn tin nhắn từ Khương Diệp, cân nhắc vài giây rồi nhắn lại: “Được, giữ cho ta một phần.”
Mạnh Xuyên vừa uống nước vừa quay lại nhìn, thấy biểu cảm của Ôn Chung Ý có vẻ thư giãn hơn một chút, không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi đang nhắn tin với ai vậy?”
“Tiệm bánh ngọt,” Ôn Chung Ý đáp ngắn gọn, không buồn ngẩng đầu lên.
“Ngươi thích Bản Lật Tô đến vậy sao?” Mạnh Xuyên nhếch môi cười, cảm thấy điều này khá thú vị.
Ôn Chung Ý khẽ nhấp một ngụm sữa bò, ánh mắt xa xăm: “Cũng không phải thích, chỉ là thói quen.”
Thói quen… Mạnh Xuyên thoáng giật mình. Hắn nhớ lại quãng thời gian đã qua, trong đó có vô số thói quen mà hắn từng tạo dựng cùng Ôn Chung Ý. Nhưng giờ đây, ký ức của bốn năm ấy với hắn lại chỉ như một trang sách trắng.
“Ngươi ở một mình có ổn không?” Mạnh Xuyên hỏi, giọng hơi nghiêm túc hơn trước.
Ôn Chung Ý nhíu mày, liếc nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ta cần ngươi lo lắng sao?”
“Ta chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác,” Mạnh Xuyên cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng trong ánh mắt hắn vẫn có chút lo âu.
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ im lặng. Đôi mắt hắn cụp xuống, nhìn vào ly sữa bò còn nửa trên tay, trầm ngâm.
“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Ôn Chung Ý bất ngờ lên tiếng, giọng trầm và nhẹ như tiếng thở dài.
Mạnh Xuyên hơi khựng lại, không ngờ câu hỏi này lại được thốt ra vào lúc này. Hắn cười buồn, gật đầu: “Phải, ta thật sự không nhớ gì cả.”
Hắn bật đèn trong xe, nhìn lại ghế bên cạnh – chỗ mà Ôn Chung Ý vừa ngồi. Trên ghế, một vết lõm nhẹ vẫn còn, chứng tỏ sự hiện diện vừa qua của hắn. Mạnh Xuyên khẽ cười nhạt: “Ôn Chung Ý, rốt cuộc ngươi đang giấu điều gì?”
Đêm đó, trên con đường vắng lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe vang lên nhè nhẹ. Mạnh Xuyên nhấn ga, rời khỏi khu chung cư. Trong lòng hắn tràn ngập những suy nghĩ mơ hồ và rối ren, nhưng hắn biết một điều chắc chắn: hắn sẽ không từ bỏ việc tìm hiểu Ôn Chung Ý, dù có phải vượt qua bao nhiêu trở ngại.
“Ngươi ghen à?” Mạnh Xuyên bất ngờ hỏi, đôi mắt chợt lóe lên chút thích thú.
Ôn Chung Ý lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
“Thật sao?” Mạnh Xuyên nhếch mép cười, dừng xe và tắt máy, vẫn không rời mắt khỏi hắn. “Nhưng ta cảm thấy ngươi đang ghen đấy.”
Ôn Chung Ý không buồn đáp lời, mở cửa xe và bước xuống. Mạnh Xuyên vội vàng bước xuống theo, gọi với theo: “Này, đợi đã.”
Ôn Chung Ý dừng bước, quay người lại nhìn hắn với vẻ mặt thờ ơ: “Còn chuyện gì nữa?”
Mạnh Xuyên chần chừ một chút, rồi xách túi đồ vừa mua bước tới gần: “Thuốc mỡ giảm đau, ngươi cầm mà dùng.”
Ôn Chung Ý nhìn túi thuốc một lát rồi bất đắc dĩ nhận lấy: “Được rồi, cảm ơn.”
Mạnh Xuyên ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Ngươi thật sự không sao chứ?”
Ôn Chung Ý nắm chặt túi thuốc trong tay, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Ta không sao.”
“Vậy… ngươi có cần ta giúp thoa thuốc không?” Mạnh Xuyên gợi ý, mắt ánh lên vẻ lúng túng nhưng cũng đầy chân thành.
Ôn Chung Ý lập tức từ chối: “Không cần, ta tự làm được.”
“Thật sự không cần sao?” Mạnh Xuyên nhấn mạnh, vẻ mặt như muốn trêu chọc nhưng cũng có chút gì đó nghiêm túc.
“Không cần,” Ôn Chung Ý nói dứt khoát, sau đó xoay người đi vào trong tòa nhà, không thèm quay lại nhìn nữa.
Mạnh Xuyên đứng đó nhìn theo bóng dáng Ôn Chung Ý khuất dần, lòng lại nổi lên chút cảm giác khó tả. Hắn lẩm bẩm với chính mình: “Tên này đúng là khó hiểu…”
Khi Ôn Chung Ý bước vào căn hộ, hắn ném túi thuốc lên bàn và ngồi xuống ghế sofa. Ánh đèn trong phòng hắt lên khuôn mặt hắn, làm lộ rõ nét mệt mỏi. Hắn thở dài, đưa tay lên xoa nhẹ bụng, cảm giác đau âm ỉ vẫn còn.
Ôn Chung Ý nhìn túi thuốc trên bàn, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó nói. Sự quan tâm từ Mạnh Xuyên, dù là chút ít, vẫn khiến hắn không khỏi bối rối.
Hắn tự cười giễu mình: *“Đã bao nhiêu lần bị người này làm tổn thương, thế mà vẫn còn động lòng.”*
Hắn mở túi thuốc, lấy ra tuýp thuốc mỡ và thoa lên tay, vết thương do đánh nhau tối nay vẫn còn đỏ ửng. Cảm giác lành lạnh của thuốc khiến hắn dễ chịu hơn một chút, nhưng nỗi buồn trong lòng thì không dễ dàng tan biến như vậy.
*“Mạnh Xuyên… đến bao giờ ngươi mới thực sự hiểu lòng ta?”*
Ôn Chung Ý nhìn tin nhắn từ Khương Diệp, cân nhắc vài giây rồi nhắn lại: “Được, giữ cho ta một phần.”
Mạnh Xuyên vừa uống nước vừa quay lại nhìn, thấy biểu cảm của Ôn Chung Ý có vẻ thư giãn hơn một chút, không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi đang nhắn tin với ai vậy?”
“Tiệm bánh ngọt,” Ôn Chung Ý đáp ngắn gọn, không buồn ngẩng đầu lên.
“Ngươi thích Bản Lật Tô đến vậy sao?” Mạnh Xuyên nhếch môi cười, cảm thấy điều này khá thú vị.
Ôn Chung Ý khẽ nhấp một ngụm sữa bò, ánh mắt xa xăm: “Cũng không phải thích, chỉ là thói quen.”
Thói quen… Mạnh Xuyên thoáng giật mình. Hắn nhớ lại quãng thời gian đã qua, trong đó có vô số thói quen mà hắn từng tạo dựng cùng Ôn Chung Ý. Nhưng giờ đây, ký ức của bốn năm ấy với hắn lại chỉ như một trang sách trắng.
“Ngươi ở một mình có ổn không?” Mạnh Xuyên hỏi, giọng hơi nghiêm túc hơn trước.
Ôn Chung Ý nhíu mày, liếc nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ta cần ngươi lo lắng sao?”
“Ta chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác,” Mạnh Xuyên cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng trong ánh mắt hắn vẫn có chút lo âu.
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ im lặng. Đôi mắt hắn cụp xuống, nhìn vào ly sữa bò còn nửa trên tay, trầm ngâm.
“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Ôn Chung Ý bất ngờ lên tiếng, giọng trầm và nhẹ như tiếng thở dài.
Mạnh Xuyên hơi khựng lại, không ngờ câu hỏi này lại được thốt ra vào lúc này. Hắn cười buồn, gật đầu: “Phải, ta thật sự không nhớ gì cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.