Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 37: Phiền chán

Bạch Giới Tử

08/08/2021

Edit: Tô

Beta: Yuyu

__________

Cuối tháng chín là kỳ nghỉ “mượn quần áo*” kéo dài một tháng của Quốc Tử Giám.

(*授衣假 = Kỳ nghỉ vào tháng 9 để học sinh về nhà lấy quần áo chuẩn bị cho mùa đông.)

Ngày nào Ôn Doanh cũng nằm chết dí trong viện để đọc sách, Lăng Kỳ Yến không gọi hắn đến, hắn cũng chẳng quấy rầy y, hai người không gặp mặt hơn nửa tháng nay.

Bởi vì chán ngấy nên Lăng Kỳ Yến mới mời đám Trương Uyên qua phủ mở tiệc, ăn nhậu chơi bời. Mấy tên đó còn dẫn người theo, đều là học trò của Quốc tử giám. Sau kỳ thi Hương, Quốc Tử Giám đã đón thêm một tốp Cử Nhân đứng đầu các vùng hoặc thư sinh được tiến cử từ khắp nơi tới.

Trước giờ vẫn luôn tồn tại những kẻ muốn đi đường tắt bằng cách chủ động tiếp cận nhằm lấy lòng đám công tử bột kia, mà bọn chúng thì chưa từng từ chối ai cả.

Trương Uyên tiến đến cạnh Lăng Kỳ Yến, mỉm cười giới thiệu với y, bọn họ dẫn bảy tám người theo, gồm hai Cử Nhân, một trong hai chính là Á Nguyên* Ngô Châu của kỳ thi Hương lần này.

(*Giải cao thứ hai sau Giải Nguyên trong kỳ thi Hương.)

“Á Nguyên của Ngô Châu? thật không?”

Lăng Kỳ Yến nghe xong thì cảm thấy thích thú. Ngô Châu là một châu có hệ thống thi cử lớn, Trạng Nguyên của kỳ thi Đình lần trước và trước nữa đều đến từ Ngô Châu. Tất nhiên người đậu Á Nguyên trong kỳ thi Hương ở nơi này chính là ứng cử viên sáng giá cho giải Hội Nguyên và Trạng Nguyên mai này. Chắc Lăng Kỳ Yến không ngờ người như vậy lại theo đám Trương Uyên tới phủ mình giúp vui.

“Tất nhiên là thật, làm sao lừa điện hạ chuyện này được?”

Trương Uyên gọi người tới, chỉ cho Lăng Kỳ Yến xem: “Điện hạ, chính là hắn, người này tên Hạ Chi Hành, 17 tuổi, đại diện cho huyện Quỳnh ở Ngô Châu, trông khá đẹp, điện hạ thấy thế nào?”

Người bị nhắc tên tiến lên một bước, cung kính cúi đầu hành lễ với Lăng Kỳ Yến. Y vừa lắc ly rượu trong tay vừa hờ hững quan sát đối phương.

Vóc dáng cao to, môi hồng răng trắng, gương mặt như gái xinh, đúng là một công tử xinh đẹp.

Vẻ hứng thú trong mắt Lăng Kỳ Yến càng đậm hơn: “Ngươi là Á Nguyên Ngô Châu à? Với tài năng như thế, nếu không có bất ngờ gì thì chắc chắn sang năm ngươi sẽ đậu Tiến sĩ, tương lai xán lạn đang ở ngay trước mắt, sao phải bắt chước kẻ khác bước vào con đường không đứng đắn này? Ngươi muốn gì khi chơi với đám người kia, còn đến phủ Dục vương của bản vương nữa?

Người nọ ngước nhìn Lăng Kỳ Yến, bình tĩnh nói: “Học trò muốn nương nhờ Dục vương điện hạ, học trò nghe kể Giải Nguyên của kinh thành là môn khách trong phủ điện hạ, nếu hắn làm được thì tất nhiên học trò cũng làm được.”

Lăng Kỳ Yến bĩu môi cười: “Thật ư? Ngươi biết vị Giải Nguyên kia làm gì ở phủ bản vương không?”

“Học trò sẵn lòng làm mọi thứ để giúp điện hạ vui vẻ.”

Trương Uyên nháy mắt ra hiệu: “Điện hạ, vị Á Nguyên Ngô Châu này lanh lợi và biết điều hơn người kia ở trong phủ ngài nhiều, ngài cứ thử là biết ngay.”

“Ngươi từng thử rồi sao?” Lăng Kỳ Yến liếc xéo hắn ta.

Trương Uyên vội vàng giải thích: “Tất nhiên là chưa, người ta cứng cỏi lắm, với năng lực Trạng Nguyên như thế, nào chịu nương nhờ lung tung, người có tài chỉ để ý đến điện hạ.”

“Được rồi, ngươi nói vậy để dỗ bản vương vui thôi.”

Trương Uyên mặt dày nịnh nọt tiếp: “Dỗ điện hạ vui hồi nào? Tất cả đều là lời nói thật lòng.”

Lăng Kỳ Yến cười nói với Trương Uyên một hồi rồi mới liếc sang người kia: “Muốn theo bản vương thật ư?”

Hai mắt đối phương sáng lấp lánh: “Mong được làm người hầu của ngài.”

Lăng Kỳ Yến không đưa ra ý kiến gì, vẫn quan sát hắn ta như cũ, một lúc sau y chợt lạnh mặt, đổ rượu vào miệng rồi uể oải nói: “Hạ Chi Hành nhỉ? Nói thật đi, ngươi muốn gì, bản vương không tin một Á Nguyên của Ngô Châu như ngươi lại chịu hiến thân cho bản vương.”

Hạ Chi Hành cuộn tay thành nắm đấm, mở miệng nói: “Học trò không muốn sống tiếp những tháng ngày nghèo khổ nữa, nên định dựa vào điện hạ để có một cuộc sống giàu sang và yên ổn hơn.”

Hình như Lăng Kỳ Yến không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, y nhìn Trương Uyên, thấy hắn ta gật đầu, đúng là thằng nhóc này chỉ muốn vinh hoa phú quý thôi.

Lăng Kỳ Yến nghe xong thì hơi buồn cười, y nhắc nhở Hạ Chi Hành: “Ngươi theo bản vương thì có thể nhận được giàu có và yên ổn tạm thời, nhưng tương lai sẽ gặp trắc trở đấy.”

“Học trò không nghĩ như vậy, nếu dựa vào chính mình, dù đậu giải cao nhất hay cao nhì rồi trở thành quan ngắn hạn* của Hàn Lâm Viện thì cũng phải chịu khổ rèn luyện thêm mười mấy năm, nếu lỡ xui xẻo sẽ bị tống xuống địa phương làm Tri huyện, chẳng biết khi nào mới đổi đời được. Còn theo điện hạ, chỉ cần ngài bằng lòng giúp đỡ học trò, tháng ngày sau này của học trò sẽ dễ chịu hơn, cũng có thể bắt lấy nhiều cơ hội hơn.”

(*Thứ Cát Sĩ = quan ngắn hạn: Đây là chức quan học việc tạm thời trong Hàn Lâm Viện trước khi tiến vào Nội Các, trở thành quan thân cận của vua.)

Chắc Hạ Chi Hành không tin Lăng Kỳ Yến chẳng có chút thế lực nào trong triều, nên mới định dựa vào Dục vương điện hạ để nhanh chóng leo lên cao. Thật ra rất dễ đoán được ý đồ của hắn ta, ban đầu cứ nương nhờ Lăng Kỳ Yến cái đã, sau này có cơ hội sẽ bấu víu vào cành cao hơn, mà chắc chắn phải bám lấy cành cao hơn, Hạ Chi Hành không đời nào chết dí trong phủ Dục vương đâu.

Kiểu người nôn nóng bất chấp tất cả để trục lợi, chỉ cần đạt được mục đích thì có thể bán mọi thứ như Hạ Chi Hành khá phổ biến.



Lăng Kỳ Yến nghe hiểu, vì vậy y không hỏi thêm nữa, y thích kiểu người thẳng thắn ra mặt này hơn tên tú tài nghèo vừa không biết điều vừa không hiểu lòng tốt của người khác kia.

Cửa phủ Dục vương của y đang rộng mở, có người sẵn lòng góp sức, còn vừa mắt y, sao y phải từ chối chứ?

Vì thế Lăng Kỳ Yến nói: “Ngươi tới đây rót rượu cho bản vương nào.”

Đến đêm, đám người say mèm đều tạm biệt về nhà, riêng Hạ Chi Hành được Lăng Kỳ Yến giữ lại.

Lăng Kỳ Yến không vội trở về phòng ngay mà ngồi yên tại chỗ, để Hạ Chi Hành rót rượu tiếp cho mình.

Người này nhìn nho nhã yếu đuối thế thôi, chứ tửu lượng khá cao, uống nhiều rượu với Lăng Kỳ Yến như vậy nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh, không nhìn ra chút dấu vết say rượu nào.

Lăng Kỳ Yến đã choáng váng từ lâu, y nghiêng người, chống đầu bằng một tay, khóe môi hơi cong, vừa nhìn Hạ Chi Hành vừa nói: “Ngươi khá thú vị nhỉ, ngươi biết môn khách ở phủ bản vương hầu hạ bản vương thế nào không?”

Hạ Chi Hành ngoan ngoãn trả lời: “Học trò không biết, điện hạ dạy học trò đi, học trò sẵn lòng làm mọi thứ.”

Lăng Kỳ Yến cười haha, đồng ý làm đến bước này chỉ vì vinh hoa phú quý, đúng là mỗi người đều có chí hướng khác nhau.

Y duỗi tay xoa hai gò má trắng nõn của đối phương, Hạ Chi Hành đẹp thật, mặc dù không sánh bằng Ôn Doanh, nhưng so với cái bản mặt khó ưa kia, tất nhiên người ngoan ngoãn như vậy sẽ khiến Lăng Lỳ Yến cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Ngươi cũng ở Quốc Tử Giám à?”

“Không phải, học trò thuê một căn nhà nhỏ gần thư viện, để ban đêm đọc sách yên tĩnh hơn.”

“Gia đình nghèo thật sao?”

Hạ Chi Hành gật đầu: “Gia đình học trò thuộc dạng nông dân nghèo hèn, học trò có rất nhiều anh chị em, trong nhà còn thường xuyên thiếu đồ ăn, chứ nói chi nuôi học trò đi học. Khi bé học trò chỉ có thể nằm bò ngoài cửa sổ trường học để nghe lén bài giảng, sau này thấy học trò có tài nên thầy giáo mới cho vào học chung. Học trò có thể học tiếp tới giờ là nhờ học giỏi, nên giành được hạng nhất trong kỳ thi và sự trợ giúp của bà con lối xóm.”

Lại thêm một thư sinh nghèo, Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ, không sao cả, ai bảo Dục Vương điện hạ là y tốt bụng quá, luôn trách trời thương dân như vậy.

“Vào phủ của bản vương, chỉ cần hầu hạ bản vương vui vẻ, tất nhiên sẽ nhận được vinh hoa phú quý, mai về thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến phủ của bản vương đi, bản vương sẽ sai người sắp xếp một viện riêng cho ngươi.”

Hạ Chi Hành nghe xong bèn hớn hở ra mặt, vội vàng cảm ơn Lăng Kỳ Yến: “Cảm ơn điện hạ!”

Thái độ ngoan ngoãn của đối phương đã chiếm được cảm tình của Lăng Kỳ Yến, y đang định nói tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Lăng Kỳ Yến mơ màng ngước lên, Ôn Doanh đang bước tới, vẻ bình tĩnh trên mặt hắn hơi mờ, đối phương nhìn lướt qua người bên cạnh y rồi thản nhiên ngó y.

Hơn nửa tháng không gặp, người này vừa đến đã lạnh mặt khiến Lăng Kỳ Yến rất mất hứng, y nhíu mày nói: “Sao ngươi lại qua đây? Bản vương không gọi ngươi, ai cho phép ngươi tự ý đến?”

“Điện hạ đang làm gì vậy?” Ôn Doanh gằn giọng hỏi.

“Bản vương đang uống rượu, ngươi bị mù à?” Lăng Kỳ Yến mất kiên nhẫn vung tay, “Cút đi, nơi này không cần ngươi.”

Ôn Doanh vẫn đứng yên, mặt mày sa sầm hơn.

Lăng Kỳ Yến thấy thế thì càng mất hứng: “Ngươi bị điếc ư? Bản vương bảo ngươi cút đi, đừng đứng đây làm chướng mắt bản vương.”

Hạ Chi Hành ở bên cạnh rót tiếp rượu vào ly rồi đưa cho Lăng Kỳ Yến, sau đó dịu dàng khuyên y: “Điện hạ đừng giận nữa, chuyện ngày mai cứ để mai lo, cần gì phiền lòng vì những người hay việc vặt vãnh.”

Vẻ mặt của Lăng Kỳ Yến dịu bớt đi, y vừa nhìn hắn ta vừa cười nói: “Ngươi vẫn biết điều hơn.”

Lăng Kỳ Yến nhận ly rượu, đang định đưa lên miệng thì bị Ôn Doanh cướp mất, hắn quăng mạnh cái ly ấy ngay trước mặt y.

Cái ly chia năm xẻ bảy khi rơi xuống đất, mặt Lăng Kỳ Yến lập tức tối sầm: “Ngươi điên à?!”

“Điện hạ say rồi, đừng uống nữa.” Giọng Ôn Doanh rất cứng rắn, không lộ chút nhún nhường nào.

Lăng Kỳ Yến nổi giận ngay: “Người chẳng có quyền gì xen vào việc bản vương uống hay không uống rượu cả! Hình như ngươi chưa từng nghe lọt lỗ tai một chữ của bản vương nhỉ? Nhớ rõ thân phận của ngươi đi, đừng khiêu chiến giới hạn của bản vương hoài!”

“Điện hạ còn giới hạn nào sao?”

Mặt mày Ôn Doanh tối sầm lại, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó, hắn châm chọc y bằng những lời lẽ sắc bén.

Câu hỏi ấy đã chính thức chọc giận Lăng Kỳ Yến, y vỗ mạnh từng cái lên bàn, chấn động đến mức khiến chén đĩa ly rượu rung lắc mãnh liệt, phát ra tiếng leng keng vang dội, nghiêng trái ngã phải rồi lăn xuống đất.

Hạ Chi Hành nâng bình rượu vừa ngã kế bên lên, thầm thì khuyên nhủ Lăng Kỳ Yến: “Xin điện hạ bớt giận.”

Lăng Kỳ Yến tức giận trừng mắt nhìn Ôn Doanh: “Cút mau!”



Hắn vẫn đứng yên, lạnh giọng nhắc lại: “Điện hạ say rồi, nên về phòng nghỉ ngơi.”

“Cút!”

Sau một hồi im lặng đối mặt nhau, Ôn Doanh bỗng tiến tới, nắm lấy cổ tay Lăng Kỳ Yến, lôi y từ mặt đất dậy. Nhóm người hầu đứng sau lưng Lăng Kỳ Yến vô cùng sợ hãi, lập tức ra sức ngăn cản, Ôn Doanh liếc nhìn cả đám bằng ánh mắt lạnh như băng, khiến bọn họ đồng loạt sững sờ, tiếp đó hắn kéo y vào ngực rồi khom lưng gắng sức nâng đối phương lên vai.

Lăng Kỳ Yến đấm đá bằng cả tay chân, mở miệng mắng xối xả: “Người là đồ súc vật! Ngươi thả bản vương xuống ngay! Bản vương muốn giết ngươi! Chắc chắn bản vương phải giết ngươi!”

Ôn Doanh kiên quyết khiêng y về phòng, ném thẳng lên giường.

“Ngươi to gan nhỉ!” Hai mắt Lăng Kỳ Yến đỏ bừng, y nghĩ hắn định “xử” mình giống lần trước nên giận điên người, “Người thử chạm vào bản vương xem, bản vương sẽ gọi người đến lôi ngươi ra ngoài ngay. Đừng tưởng ngươi là Cử Nhân, là Giải Nguyên thì bản vương không dám đụng vào ngươi, dù bản vương muốn giết ngươi thật, cũng chẳng ai dại mà xen vào đâu!”

Hai mắt Ôn Doanh nổi đầy tơ máu, hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, khàn giọng hỏi: “Điện hạ định nhận thêm người vào phủ sao? Nếu điện hạ cảm thấy mất mặt và nhục nhã, sao phải thu nhiều người vào phủ như vậy? Chỉ cần có thể giúp ngài ‘nổi hứng’ thì dù là ai ngài cũng chịu hiến thân đúng không? Điện hạ mất hết tự trọng rồi à?”

Lăng Kỳ Yến lập tức nổi nóng, y bật dậy, thẳng tay tát Ôn Doanh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cút ngay cho ​​bản vương!”

Trên mặt Ôn Doanh nhanh chóng xuất hiện một dấu tay đỏ chót, hắn tiến lên một bước, ánh mắt tràn ngập lãnh lẽo, hơi thở tàn ác hung tợn không kìm nén nổi bao trùm cả người: “Điện hạ còn nói được gì ngoài từ cút không?”

Lăng Kỳ Yến hoảng sợ trước ánh mắt chăm chú của Ôn Doanh, y vô thức lùi ra sau, đến khi tỉnh táo lại thì càng tức hơn: “Người đâu!”

Đám Giang Lâm khom người tiến vào, đầu cúi thấp như muốn chạm đất: “Điện… điện hạ…”

Lăng Kỳ Yến vừa trừng mắt nhìn Ôn Doanh vừa nghiến răng hung dữ ra lệnh: “Lôi tên này đi cho bản vương!”

Một vài thị vệ cầm kiếm của vương phủ bước qua cửa, bắt lấy hắn.

Ôn Doanh vẫn dán mắt vào Lăng Kỳ Yến, y cười khẩy: “Ngươi không sợ chết thật sao?”

Trên mặt Ôn Doanh không lộ chút sợ hãi nào: “Điện hạ muốn học trò chết, học trò không dám sống tiếp.”

“Vậy ngươi chết ngay đi, lôi ra mau!”

Thấy có vẻ Lăng Kỳ Yến định làm thật, Giang Lâm vội vàng khuyên nhủ: “Xin điện hạ bớt giận, dù sao Ôn Doanh cũng là Giải Nguyên của kỳ thi Hương lần này, rất nhiều người đang để mắt tới hắn, nếu hắn chết ở phủ Dục vương, chúng ta sẽ bị người ngoài chỉ trích mất, ngài biết chẳng dễ gì chặn được miệng lưỡi kẻ khác mà, coi chừng bệ hạ bên kia còn tự mình hỏi thăm đấy, mong ngài suy xét lại!”

Đám người hầu rối rít hùa theo: “Xin điện hạ bớt giận, mong ngài suy xét lại!”

Lăng Kỳ Yến nhắm mắt, cuối cùng cũng kéo về được chút lý trí, sau đó y hung hăng trừng Ôn Doanh, hắn vẫn chưa biết lỗi, vốn dĩ người này không sợ chết, thậm chí hắn còn chắc chắn mình sẽ không giết hắn thật.

Đôi mắt tôi tăm và sâu thẳm của Ôn Doanh luôn nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến, trong mắt hắn đang trào dâng cuồn cuộn những thứ mà y không thể hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.

Lăng Kỳ Yến bỗng nhiên cảm thấy chán ghét, ghét Ôn Doanh, ghét cả việc hắn vô lễ bắt nạt mình.

Rõ ràng y là Dục vương điện hạ, không ai dám đối xử với y như vậy, nhưng người này lại khiến y thường xuyên mất mặt, đẩy y xuống thế yếu hơn, còn sỉ nhục y. Lăng Kỳ Yến rất ghét cảm giác đó.

Đúng là Lăng Kỳ Yến không định giết Ôn Doanh thật, dù y tức đến đâu, cùng lắm đánh hắn một trận là xong, bởi thế mà cơn giận trong lòng Lăng Kỳ Yến càng khó tan hơn.

Ôn Doanh không phải người đặc biệt với y, hắn chỉ là một trong những món đồ chơi giúp y “nổi hứng” thôi. Bây giờ đối phương đã vượt quá giới hạn, khiến y chán ghét, mất hứng và khó chịu, sao y phải luyến tiếc chứ?

Hai người giằng co chốc lát, cuối cùng Lăng Kỳ Yến hít sâu một hơi, ra hiệu cho đám thị vệ lui ra ngoài, sau đó mới nhìn sang Ôn Doanh, vừa bình tĩnh vừa hờ hững nói: “Ngươi cũng đi đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, bản vương mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Ôn Doanh quan sát kỹ mặt Lăng Kỳ Yến, ánh sáng trong mắt hắn dần biến mất, trong đầu chợt vang lên một giọng nói cảnh báo hắn một khi cơn giận của y tiêu tan thì từ nay về sau, vị Dục vương điện hạ này sẽ xem hắn không bằng một đồng xu.

Những người như Lăng Kỳ Yến rất vô tình.

Ôn Doanh im lặng một hồi rồi cúi đầu xin phép rời đi.

Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh lại, bấy giờ Giang Lâm mới dè dặt tiến lên: “Điện… Điện hạ, để nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé.”

Lăng Kỳ Yến “Ừ” một tiếng đầy uể oải.

Y lơ đãng để mặc người hầu rửa mặt chải đầu và thay đồ cho mình. Giang Lâm nhỏ giọng nhắc y vị Cử Nhân họ Hạ kia còn đang đợi bên ngoài, hỏi y phải sắp xếp thế nào, Lăng Kỳ Yến mệt mỏi nói: “Dọn một cái viện cho hắn ở đi, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền bản vương nữa.”

Giang Lâm vâng lời.

Sau khi đuổi hết người ra ngoài, Lăng Kỳ Yến ngã xuống giường, trừng mắt nhìn trần nhà một hồi rồi xoay người, ngủ thiếp đi.

Tô có lời muốn nói: Chương thứ 2 edit, lại ngược, tay tôi thối thật.

Yu có lời muốn nói: Mình không định nói nhiều, chỉ muốn nói ai cũng có giới hạn cả, nhưng đến mấy chương gần đây mình mới biết truyện này gắn tag nghiêm túc =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Hương Diễm Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook