Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 41: Chính Đại Quang Minh

Qúy Đào Sơ

25/05/2022

“Một nữ tử như em còn cảm thấy như vậy, huống chi đứa con trai kia của Tôn gia còn là trưởng tử trưởng tôn.” Thẩm Thất gia buông lỏng ta, ôm lấy vòng eo của Tạ Nguyễn Ngọc cười ôn hòa: “Người bình thường phải bán mạng học tập cho đỡ tức, phải bất chấp tất cả, còn hắn thì sao? Bình thường không có gì khác ngoài sự hiếu thuận thuần thiện? Cô nhi quả phụ, nếu hắn không bị nuôi đến phế, lại không có tiền đồ thì ta không tin. Loại người này nếu không phải cố tình thu mũi nhọn thì chính là ngốc thật.”

Ở trong ánh mắt hiểu rõ của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia bổ sung: “Còn về mấy đứa con ở Phàn Thành này, mạng đều bị người khác đắn đo, cho dù thông tuệ thì có thể như thế nào?”

Tôn Vân Trình vì muốn lưu lại một chút huyết mạch cho chính mình, thậm chí còn không tiếc đón mẹ đẻ đến mê hoặc Phùng Huân, thế nhân trọng hiếu ông ta là người thông minh lại tàn nhẫn.

Thẩm Thất gia bỗng nhiên có hứng thú rất lớn với Tôn Vân Trình.

“Thất gia thật ra đã quen nhìn người.” Hắn đến tột cùng là làm sao được nuôi thành loại tính tình thích tìm tòi nghiên cứu người khác, Tạ Nguyễn Ngọc tò mò hỏi: “Ngài đều cân nhắc với tất cả mọi người sao?”

Thẩm Bồi Viễn thật ra không nghĩ đến Tạ Nguyễn Ngọc sẽ hỏi cái này, vấn đề này thật ra hắn cũng chưa từng suy xét đến, nhất thời có chút do dự: “Đại khái là vậy đi?”

Dường như là vậy, từ Đinh An, Mang Nguyên đến Trương Tuần ở Thoa Bắc, Thẩm Thất gia dám yên tâm dùng bọn họ, đơn giản là hắn đã nhìn rõ tính tình của bọn họ. Có người yêu tiền, có người trọng tình cũng có người muốn cầu cho người nhà một phần an ổn trong loạn thế này.

Hắn chỉ cần nhìn rõ nhược điểm của bọn họ, ban cho bọn họ suy nghĩ, rất ít khi có sai lầm. Còn về việc được chỗ tốt còn mưu toan phản bội hắn thì Thẩm Thất gia cảm thấy người có lòng tham như vậy không cần sống trên đời.

Lộ Thành cách Phàn Thành khá xa, gần với tỉnh Vân thật ra là chỗ dễ dàng chạy trốn. Đinh An muốn bất động thanh sắc bắt được Tôn Kỳ Tuấn thực sự tốn không ít công phu. Mẹ con Tôn gia là người thích giúp đỡ người khác, quan hệ ở quê đều rất tốt, thường xuyên có người đến người đi thăm nhà, Đinh An không dám tùy tiện xuống tay.

Trực tiếp thừa dịp ban đêm rắc mê dược trong lu nước, đám người ngất xỉu, sáng sớm hôm sau dứt khoát lái xe ngựa quang minh chính đại, gõ cửa lớn của Tôn gia trước mặt bao người.



Trên đường cũng gặp mấy người thích xem náo nhiệt hỏi thăm, gọi chung là lão phu nhân nhớ trưởng tôn, tôn lão gia phái bọn họ đến đón người, đúng lý hợp tình làm người muốn nghi ngờ cũng không được.

Mọi người cũng biết Tôn lão gia làm ăn lớn ở Phành Thanh, nhóm người Đinh An lại diễn thành một gã sai vặt đắc thế rất sống động, mọi người thật đúng là không nghĩ nhiều, bọn họ thậm chí không phát hiện từ lúc đoàn người của Đinh An xuất hiện, mẹ con Tôn gia chưa bao giờ lộ mặt ra.

Chiếc xe từ từ đi ra khỏi Lộ Thành hội hợp với phe khác ở ngoài thành một cách thuận lợi.

“Đã mang người ra rồi?” Mang Mạo ngậm cỏ đuôi chó, xa xa đã thấy xe của Đinh An, chờ hắn ta đến trước mặt mới nhảy từ trên cây xuống.

“Có người đi ra ngoài không?” Đinh An không trả lời hắn ta.

Thật đúng là một cái hũ nút, bĩu môi, hứng thú của Mang Mạo đã bớt đi trả lời: “Nếu thật sự có cái gì lúc này phỏng chừng còn chưa phản ứng lại đây đâu.”

“Tôi dẫn người đi trước, mấy người các cậu tiếp tục ở lại đây, chú ý động tĩnh Tôn gia bên kia một chút.”

“Biết rồi, tôi cũng không phải lần đầu làm việc cho gia, rất lưu loát!”

Đinh An và Mang Mạo nói chuyện ở ngoài xe, xung quanh đều là người một nhà, bọn họ không cố tình hạ giọng, giọng nói xuyên qua thân xe truyền vào lỗ tai của Tôn Kỳ Tuấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook