Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 21: Quyền Lợi Tẩy Bài

Qúy Đào Sơ

25/05/2022

Hành tây, hành lá và hẹ tây được chiên thơm, lấp ở dưới đáy nồi thật dày, nhờ độ nóng và mùi hương ám lên thịt bào ngư, cắn một miếng giòn rụm thơm ngon, hương hành lan ra bốn phía. Tạ Nguyễn Ngọc ăn rất hăng hái, bào ngư tươi ngon nhảy trên đầu lưỡi.

Bỗng nhiên một ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc còn cắn một miếng hành tây, nhai cũng không được mà không nhai cũng không xong mà nhìn Thẩm Thất gia.

Hắn hơi hơi mỉm cười, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi một chút dầu mỡ trên má nàng trước mặt mọi người: “Ăn chậm một chút, mặt đều dơ rồi.”

Tạ Nguyễn Ngọc ngây ngốc tại chỗ, đây là đang diễn kịch gì? Có để nàng chuẩn bị một chút trước hay không?

Lưu đốc lý nhìn mắt Tạ Nguyễn Ngọc dại ra, cười nói: “Khó trách Thất gia thích, quả nhiên là ngây thơ đáng yêu.”

Ngây thơ… Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy cái từ này xứng với bộ dáng ngốc vô cùng của mình bây giờ, nghe thế nào cũng cảm thấy không phải ca ngợi.

“Tính tình của em ấy đơn thuần.” Thẩm Thất gia híp mắt như một con sói đuôi to, xoa xoa đầu Tạ Nguyễn Ngọc: “Tôi khó tránh khỏi muốn thương em ấy nhiều hơn.”

“Vậy còn không đơn giản sao, Thất gia thành hôn sớm chút, nhận cô ấy làm di thái thái là được.”

Lời nói của Lưu đốc lý làm Tạ Nguyễn Ngọc sửng sốt.

Tuổi của Thất gia cũng nên thành hôn. Mấy ngày nay nàng và Giang Sính Đình chiếm hết đề tài, trong thành Bảo Ninh ai cũng biết bên cạnh Thẩm Thất gia có hai vị hồng nhan sủng đến tận xương cốt. Nhưng thật ra cũng có không ít danh môn có tâm tư gả con gái cho hắn, nhất cử nhất động vừa rồi của Thẩm Thất gia được người có lòng nhìn thấy cũng không tránh được lại có thêm một trận bát quái.

Lưu tiểu thư là con gái duy nhất của Lưu gia, Thẩm Thất gia sợ nàng ta gả đến, Lưu đốc lý sợ hắn cưới, một tuồng kịch đã làm cho người ngoài xem lại đánh mất sự hồ nghi của Lưu đốc lý, cũng làm người khác tin đây là một bữa tối đơn thuần.

Cho đến khi trở về Thẩm phủ, mày Tạ Nguyễn Ngọc còn đang nhăn, nàng suy nghĩ chuyện khác, ví dụ như: Thẩm Thất phu nhân.



Trong trí nhớ của Tạ Nguyễn Ngọc không có quá nhiều tin tức của vị phu nhân này, mọi người nhắc đến người phụ nữ bên người Thẩm Bồi Viễn chỉ hay nhắc đến Giang di thái, phu nhân chính phòng của hắn dường như bị người quên đi mất. Đợi sau này Thẩm Thất gia chưởng quyền, Giang Sính Đình và Thẩm Thất phu nhân lần lượt nhiễm bệnh chết, hắn cũng hoàn toàn từ bỏ tình yêu, trầm mê trong khói lửa chiến tranh.

Cả đời không con.

Chết tha hương.

Tạ Nguyễn Ngọc không nghĩ ra, một người có dã tâm bừng bừng như Thẩm Thất gia, muốn ôm cô nương đẹp nhất, muốn tranh quyền thế lớn nhất làm sao sẽ cho phép chính mình rơi vào kết cục góa bụa không nơi nương tựa như vậy.

Dưới ánh đèn, Tạ Nguyễn Ngọc kéo ống tay áo của hắn, đầu ngón tay trắng tinh ở trong ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, Phỉ Thúy là người biết điều, thấy vậy thì vội vàng khom lưng mở cửa trốn ra ngoài.

“Thất gia.” Đối diện với gương mặt nghi hoặc của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc không nhịn được mà mở miệng: “Thất gia cần phải thành hôn?”

Bốn phía im lặng đến mức tiếng châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Tạ Nguyễn Ngọc cứ lôi kéo Thẩm Thất gia như vậy mang theo lòng nghi hoặc tràn đầy.

“Đương nhiên.” Thẩm Thất gia cảm thấy bất luận suy xét từ phương diện kia, hắn đều cần một vị thái thái chính phòng, thấy Tạ Nguyễn Ngọc muốn nói lại thôi, Thẩm Thất gia kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nghiêm mặt nói: “Khanh khanh cũng biết ta cưới ai?”

Không biết, Tạ Nguyễn Ngọc lắc đầu. Nếu không có ấn tượng, nghĩ đến chắc cũng không phải con cái nhà quyền quý nào.

Thẩm Thất gia quay đầu nhìn gương mặt cô đang ngồi xuống, ngón tay còn lôi kéo ống tay áo của hắn, lo sợ bất an giống con thỏ, hắn bỗng nhiên cười ra tiếng như thanh tuyền sau khi băng nứt: “Trái phải cũng chỉ là một người phụ nữ, nuôi thật tốt là được.”

Gương mặt hắn giãn ra, trong ánh mắt lại không có bao nhiêu ý cười, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn, một lòng suy nghĩ bay đi, không biết vì sao lại nghĩ đến Giang Sính Đình đời trước, nàng ấy thật sự là nhiễm bệnh chết sao? Thẩm Thất gia ở bên ngoài dường như lúc nào cũng đang thể hiện sự thiện ý của mình, ôn hòa như ngọc như nước. Nhưng sau đó thì sao, khi hắn thật sự trở thành người cao cao tại thượng, sau khi hắn không còn phụ thuộc vào ai, âm ngoan đến mức làm người sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook