Chương 30
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
11/03/2024
Trong lúc mơ màng, Ôn Kiều được Triệu Long Phi đỡ nằm lên lưng Tống Thời Ngộ.
Lúc cô nằm lên lưng anh còn hơi lo lắng, Tống Thời Ngộ tay không thể nâng vai không thể gánh có thể cõng nổi cô không? Nếu cô nằm lên, kết quả anh không đứng dậy nổi thì không phải sẽ rất khó xử hay sao.
Cô lo lắng, thận trọng nằm lên, đưa tay khoác hờ lên cổ Tống Thời Ngộ.
Hiển nhiên Triệu Long Phi cũng có cùng lo lắng với cô, ngồi xuống hỏi Tống Thời Ngộ: "Cậu cõng được không đó?"
Tống Thời Ngộ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay ra sau đỡ Ôn Kiều, đầu gối dùng lực cõng Ôn Kiều đứng dậy.
Triệu Long Phi đứng lên, vẻ mặt đầy vẻ bất ngờ khen ngợi: "Đúng là không nhìn ra."
Tống Thời Ngộ lười để ý đến anh ta, cõng Ôn Kiều rời đi.
Lão Châu chủ nhiệm nghe tin vội chạy tới, nhìn thấy Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều trên lưng, kinh ngạc nói: "Có, có chuyện gì thế?"
Tống Thời Ngộ nói: "Thưa thầy, em ấy bị thương, em đưa em ấy đến phòng y tế."
Triệu Long Phi ở bên cạnh cũng phụ hoạ: "Đúng vậy, thầy, chân đàn em bị thương, bọn em đang đưa em ấy đến phòng y tế."
Lão Châu sửng sốt, theo bản năng nói: "Vậy, vậy các em mau đi đi."
Sau khi hai người đi rồi, lão Châu mới hoàn hồn lại, vừa rồi trong lớp bọn họ có nhiều người như vậy, ai đưa đi mà không được? Tại sao cứ phải là Tống Thời Ngộ đưa đi, còn cõng...
Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều đến phòng y tế, dọc đường thu hút không ít ánh mắt.
Nếu trên đường gặp giáo viên nào khác, Triệu Long Phi lại phải tốn sức giải thích một phen.
Ai bảo Tống Thời Ngộ là người nổi tiếng trong trường, giáo viên nào cũng nhận ra anh, giáo viên nào cũng gọi bọn họ lại hỏi thăm.
Ôn Kiều cả đường đều vùi mặt vào lưng Tống Thời Ngộ, sợ bị người khác nhìn thấy.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Trong phòng y tế đã có mấy người "bị thương", người ngồi kẻ đứng.
Lúc Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều bước vào, mấy cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào anh, đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên khó tin, bọn họ không tiện xì xầm ngay trước mặt người trong cuộc, chỉ dùng ánh mắt điên cuồng trao đổi thông tin.
Phòng y tế của trường trung học phổ thông số 2 rất nhỏ, bên ngoài không còn chỗ trống, bác sĩ đành sắp xếp cho Ôn Kiều vào bên trong.
Bọn họ vừa bước vào, người bên ngoài lập tức bắt đầu bàn tán.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng bong gân và sưng phù ở chân của Ôn Kiều, nắn xương, xoay cổ chân kiểm tra cho Ôn Kiều, nói là không sao, dùng dầu thuốc xoa là sẽ ổn.
"Vậy buổi chiều em còn có thể thi đấu được không?" Ôn Kiều hỏi.
Tống Thời Ngộ lập tức liếc nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm nhưng Ôn Kiều làm như không thấy.
Triệu Long Phi lại cảm thấy kính nể cô, đã vậy rồi còn nghĩ đến việc thi đấu, ý thức danh dự tập thể quá mạnh mẽ rồi.
Bác sĩ hỏi: "Thi đấu gì?"
Ôn Kiều nói: "Em còn cuộc thi điền kinh một nghìn năm trăm mét."
Bác sĩ buồn cười nói: "Buổi chiều chạy một nghìn năm trăm mét? Bạn nhỏ này, bây giờ em đi đường cũng là vấn đề rồi, đừng nghĩ tới thi chạy gì nữa, ngoan ngoãn ngồi nghỉ ngơi nhìn người khác tranh giải đi. Em bị bong gân khá nghiêm trọng, hai ngày tới phải chú ý cái chân này, đừng dùng sức quá nhiều."
Bác sĩ đi ra ngoài mang dầu thuốc vào: "Dầu thuốc này bây giờ em xoa một lần, buổi tối trước khi đi ngủ lại xoa lần nữa, dầu thuốc phải dùng sức xoa, xoa lâu một chút, phải xoa cổ chân nóng lên để dược tính có thể thẩm thấu vào."
Ôn Kiều gật đầu, sau đó hỏi: "Bác sĩ, loại dầu thuốc này giá bao nhiêu ạ?"
Bác sĩ nói: "Mười ba tệ", nói xong cũng đi ra ngoài.
Ôn Kiều theo bản năng nhìn về phía Tống Thời Ngộ: "Em không mang theo tiền..."
Tống Thời Ngộ nhìn Triệu Long Phi: "Cậu trả tiền đi, trở về tôi trả cậu."
Triệu Long Phi nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, nở nụ cười "thân thiện" vui vẻ: "Được, vậy tôi đi đây."
Lúc đi ra ngoài, anh ta còn chu đáo đóng cửa lại, ngăn cách những ánh mắt tò mò dõi theo bên ngoài.
Trong căn phòng nhỏ.
Tống Thời Ngộ kéo ghế ngồi ở trước mặt Ôn Kiều, cầm lấy dầu thuốc trong tay cô, mở nắp ra, một mùi hăng nồng đột nhiên tràn ngập trong không khí, khiến anh khẽ cau mày.
Ôn Kiều vội vàng nói: "Đưa em đi, em tự làm."
Tống Thời Ngộ cau mày nhìn cô, sau đó đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay: "Kéo ống quần lên đi."
Ôn Kiều nói: "Vẫn là đưa em đi, lỡ như có người đi vào nhìn thấy..."
Tống Thời Ngộ cúi người đặt chai dầu thuốc xuống đất, sau đó dùng hai tay xoa đều dầu thuốc trong lòng bàn tay: "Nhanh lên."
Ôn Kiều liếc nhìn cánh cửa đóng kín, chỉ có thể kéo ống quần lên, để lộ mắt cá chân sưng tấy.
Tống Thời Ngộ ra hiệu cho cô đưa chân ra: "Đưa chân sang đây."
Ôn Kiều cười hì hì đặt chân lên đùi anh.
Hai tay dính đầy dầu thuốc của Tống Thời Ngộ nhẹ nhàng bao phủ chân cô.
Động tác trên tay Tống Thời Ngộ nhẹ nhàng hơn giọng anh gấp trăm lần, mang theo mấy phần dè dặt và căng thẳng không dễ nhận ra.
Ôn Kiều nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của Tống Thời Ngộ đang ôm lấy mắt cá chân vừa sưng vừa đen của cô, mặt bỗng chốc đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Tống Thời Ngộ cúi đầu cẩn thận xoa bóp cổ chân cho cô, trên tay không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm cô đau: "Đau không?"
"Không đau..."
"Em nghĩ gì thế? Chân đã sưng thành như vậy còn muốn đi chạy, chỉ vì cái phần thưởng vớ vẩn kia, nó đáng để em liều mạng như vậy sao?"
Tống Thời Ngộ vừa xoa chân cho cô vừa cau mày mắng cô.
"Em không phải vì giải thưởng." Ôn Kiều giải thích: "Em là người duy nhất đăng ký thi đấu buổi chiều, nếu em không đi được thì sẽ không có ai tham gia thi đấu."
Tống Thời Ngộ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô: "Không có người thi đấu thì không có người thi đấu, chỉ là đại hội thể thao của trường thôi mà, em cho rằng mình đang tham gia thế vận hội chắc?"
Ôn Kiều mím môi nói: "Giáo viên lớp em nói bình thường điểm số của em kéo tụt thành tích của lớp, những lúc như thế này em phải giành lấy vinh quang cho cả lớp."
Tống Thời Ngộ nghe vậy thì nhướng mày, động tác trên tay cũng ngừng lại, giọng nói cũng lạnh đi: "Đây là lời giáo viên chủ nhiệm lớp em nói?"
Ôn Kiều thấy anh tức giận, vội vàng giải thích: "Lúc đó là bởi vì không có ai đăng ký thi đấu nên chủ nhiệm lớp mới tức giận nói như vậy, bình thường ông ấy rất tốt với bọn em."
Chân mày Tống Thời Ngộ càng nhíu chặt hơn, trên mặt đầy vẻ hận rèn sắt không thể thành thép: "Ông ấy nói với em như vậy, em còn nói chuyện thay ông ấy?"
Ôn Kiều biết anh tức giận cũng là vì cô, trong lòng cũng cảm động, mím môi cười: "Aiz, anh mau xoa đi, lát nữa Triệu Long Phi lại đi vào bây giờ."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Triệu Long Phi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta ngẩn ra, nói một câu "làm phiền" rồi lại đi ra ngoài.
Anh ta đứng ở cửa vẫn còn hơi ngơ ngác, hình ảnh vừa rồi thật sự có sức trùng kích quá lớn đối với anh ta.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Tống Thời Ngộ nhiều lắm chỉ là ở trong đó với Ôn Kiều thôi.
Thực sự không ngờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng không thể tưởng tượng ra loại hình ảnh này, luôn cảm thấy không phù hợp với hình tượng thường ngày của Tống Thời Ngộ.
Nhưng nếu nhà trường phát hiện ra Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều yêu nhau, đoán chừng sẽ xảy ra một cơn địa chấn lớn.
Tống Thời Ngộ là học trò cưng của nhà trường, chỉ mong lúc thi đại học anh sẽ đỗ thủ khoa làm rạng danh nhà trường, sao có thể để anh bị chuyện yêu đương làm phân tâm được?
Tin tức về chuyện Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều đến phòng y tế hôm diễn ra đại hội thể thao của trường nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Sau chuyện này, quả nhiên chủ nhiệm lớp Tống Thời Ngộ đã lập tức đi tìm anh nói chuyện.
Tống Thời Ngộ chỉ nói không phải, những chuyện khác cũng không giải thích gì thêm, đồng thời còn yêu cầu nhà trường không được đi tìm Ôn Kiều nói chuyện, nói rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng học tập của anh.
Chủ nhiệm lớp cũng không dám tra hỏi anh, sau khi trở về bàn bạc với ban lãnh đạo nhà trường, cuối cùng cũng thống nhất ý kiến rằng bất kể Tống Thời Ngộ có yêu hay không, bọn họ đều quyết định sẽ âm thầm xử lý, mở một mắt nhắm một mắt với chuyện này.
Dù sao bọn họ cũng thực sự lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Tống Thời Ngộ, lại càng lo lắng việc anh sẽ chuyển trường, cho nên tất cả đều cố gắng hết sức làm theo ý muốn của anh.
Về phần Ôn Kiều bên kia, cô thấp thỏm bồn chồn chờ đợi suốt một ngày cũng không chờ được đám người chủ nhiệm lớp đến nói chuyện.
Không chờ được chủ nhiệm lớp lại chờ được Hồ Ánh Tuyền.
Hồ Ánh Tuyền đi thẳng đến chỗ cô ngồi, hỏi cô: "Có phải cậu và Tống Thời Ngộ đang quen nhau đúng không?"
Cả lớp đều đang hóng chuyện, đều biết Hồ Ánh Tuyền thích Tống Thời Ngộ nhưng Tống Thời Ngộ đã từ chối cô ta, cô ta còn thường xuyên đến lớp của Tống Thời Ngộ tìm những người bạn cô ta quen, ai cũng biết cô ta có dụng ý khác.
Ôn Kiều cắn chặt răng nói không phải.
Hồ Ánh Tuyền hỏi: "Vậy tại sao cậu ấy lại cõng cô đến phòng y tế?"
Ôn Kiều chỉ vâng vâng dạ dạ trước mặt Tống Thời Ngộ nhưng ở trước mặt người khác thì lại khác, huống hồ còn là tình địch, cô ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng hùng hồn nói: "Ngày nào tôi cũng mang đồ ăn cho anh ấy kìa, anh ấy ăn nhiều cơm của tôi như vậy, tôi bị thương anh ấy cõng tôi đến phòng y tế chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?"
Hồ Ánh Tuyền bị câu hỏi này hỏi vặn lại, sau khi sửng sốt một lúc lâu, cô ta vẫn hỏi:
"Hai người thực sự không phải đang yêu đương à?"
"Không."
Hồ Ánh Tuyền không còn gì để nói.
Dù sao tính ra thì cô ta cũng không có tư cách gì để hỏi.
Ôn Kiều nhìn Tống Thời Ngộ đang ngồi xổm trước mặt cô, cau mày dùng cồn và bông băng cẩn thận vệ sinh vết thương cho cô lại nhớ đến lần đó anh bôi thuốc cho cô ở phòng y tế.
Đột nhiên cô nhớ đến rất nhiều người, nhiều chuyện ở trong trường.
Nhớ lúc đó cô đã thực sự rất vui vẻ.
Ngôi sao rực rỡ mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ đã thuộc về riêng mình cô.
Bọn họ giấu mọi người lén lút yêu nhau, sau khi mọi người trong nhà đã ngủ say, hai người sẽ bí mật ra ngoài, nắm tay nhau đi dạo quanh con đường mòn tối tăm ở miền quê hết vòng này đến vòng khác.
Cô còn nhớ ở sân sau nhà bà Tống có một cây hồng, cửa sổ phòng Tống Thời Ngộ đối diện thẳng với cây hồng kia, những chiếc lá lớn từ bên ngoài thò vào cửa sổ, ánh nắng xuyên qua những khe hở trên tán lá cây rọi xuống bàn sách, trên bàn trải bài thi, cô ngồi trước bàn học làm đề thi, mơ màng buồn ngủ trong tiếng ve kêu, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tống Thời Ngộ đang ngồi trên giường đọc sách.
Cô thường xuyên ngủ gật khi đang làm bài, Tống Thời Ngộ có lúc cuộn tròn cuốn sách lại gõ vào đầu cô, có khi lại để mặc cô ngủ nhưng lúc tỉnh lại kiểu gì anh cũng sẽ trêu chọc cô.
Ngay cả khi đó, trong lòng cô cũng đều cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó, Tống Thời Ngộ kết thúc kỳ thi đại học, trở lại Lâm Xuyên.
Lúc cô nằm lên lưng anh còn hơi lo lắng, Tống Thời Ngộ tay không thể nâng vai không thể gánh có thể cõng nổi cô không? Nếu cô nằm lên, kết quả anh không đứng dậy nổi thì không phải sẽ rất khó xử hay sao.
Cô lo lắng, thận trọng nằm lên, đưa tay khoác hờ lên cổ Tống Thời Ngộ.
Hiển nhiên Triệu Long Phi cũng có cùng lo lắng với cô, ngồi xuống hỏi Tống Thời Ngộ: "Cậu cõng được không đó?"
Tống Thời Ngộ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay ra sau đỡ Ôn Kiều, đầu gối dùng lực cõng Ôn Kiều đứng dậy.
Triệu Long Phi đứng lên, vẻ mặt đầy vẻ bất ngờ khen ngợi: "Đúng là không nhìn ra."
Tống Thời Ngộ lười để ý đến anh ta, cõng Ôn Kiều rời đi.
Lão Châu chủ nhiệm nghe tin vội chạy tới, nhìn thấy Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều trên lưng, kinh ngạc nói: "Có, có chuyện gì thế?"
Tống Thời Ngộ nói: "Thưa thầy, em ấy bị thương, em đưa em ấy đến phòng y tế."
Triệu Long Phi ở bên cạnh cũng phụ hoạ: "Đúng vậy, thầy, chân đàn em bị thương, bọn em đang đưa em ấy đến phòng y tế."
Lão Châu sửng sốt, theo bản năng nói: "Vậy, vậy các em mau đi đi."
Sau khi hai người đi rồi, lão Châu mới hoàn hồn lại, vừa rồi trong lớp bọn họ có nhiều người như vậy, ai đưa đi mà không được? Tại sao cứ phải là Tống Thời Ngộ đưa đi, còn cõng...
Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều đến phòng y tế, dọc đường thu hút không ít ánh mắt.
Nếu trên đường gặp giáo viên nào khác, Triệu Long Phi lại phải tốn sức giải thích một phen.
Ai bảo Tống Thời Ngộ là người nổi tiếng trong trường, giáo viên nào cũng nhận ra anh, giáo viên nào cũng gọi bọn họ lại hỏi thăm.
Ôn Kiều cả đường đều vùi mặt vào lưng Tống Thời Ngộ, sợ bị người khác nhìn thấy.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Trong phòng y tế đã có mấy người "bị thương", người ngồi kẻ đứng.
Lúc Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều bước vào, mấy cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào anh, đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên khó tin, bọn họ không tiện xì xầm ngay trước mặt người trong cuộc, chỉ dùng ánh mắt điên cuồng trao đổi thông tin.
Phòng y tế của trường trung học phổ thông số 2 rất nhỏ, bên ngoài không còn chỗ trống, bác sĩ đành sắp xếp cho Ôn Kiều vào bên trong.
Bọn họ vừa bước vào, người bên ngoài lập tức bắt đầu bàn tán.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng bong gân và sưng phù ở chân của Ôn Kiều, nắn xương, xoay cổ chân kiểm tra cho Ôn Kiều, nói là không sao, dùng dầu thuốc xoa là sẽ ổn.
"Vậy buổi chiều em còn có thể thi đấu được không?" Ôn Kiều hỏi.
Tống Thời Ngộ lập tức liếc nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm nhưng Ôn Kiều làm như không thấy.
Triệu Long Phi lại cảm thấy kính nể cô, đã vậy rồi còn nghĩ đến việc thi đấu, ý thức danh dự tập thể quá mạnh mẽ rồi.
Bác sĩ hỏi: "Thi đấu gì?"
Ôn Kiều nói: "Em còn cuộc thi điền kinh một nghìn năm trăm mét."
Bác sĩ buồn cười nói: "Buổi chiều chạy một nghìn năm trăm mét? Bạn nhỏ này, bây giờ em đi đường cũng là vấn đề rồi, đừng nghĩ tới thi chạy gì nữa, ngoan ngoãn ngồi nghỉ ngơi nhìn người khác tranh giải đi. Em bị bong gân khá nghiêm trọng, hai ngày tới phải chú ý cái chân này, đừng dùng sức quá nhiều."
Bác sĩ đi ra ngoài mang dầu thuốc vào: "Dầu thuốc này bây giờ em xoa một lần, buổi tối trước khi đi ngủ lại xoa lần nữa, dầu thuốc phải dùng sức xoa, xoa lâu một chút, phải xoa cổ chân nóng lên để dược tính có thể thẩm thấu vào."
Ôn Kiều gật đầu, sau đó hỏi: "Bác sĩ, loại dầu thuốc này giá bao nhiêu ạ?"
Bác sĩ nói: "Mười ba tệ", nói xong cũng đi ra ngoài.
Ôn Kiều theo bản năng nhìn về phía Tống Thời Ngộ: "Em không mang theo tiền..."
Tống Thời Ngộ nhìn Triệu Long Phi: "Cậu trả tiền đi, trở về tôi trả cậu."
Triệu Long Phi nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, nở nụ cười "thân thiện" vui vẻ: "Được, vậy tôi đi đây."
Lúc đi ra ngoài, anh ta còn chu đáo đóng cửa lại, ngăn cách những ánh mắt tò mò dõi theo bên ngoài.
Trong căn phòng nhỏ.
Tống Thời Ngộ kéo ghế ngồi ở trước mặt Ôn Kiều, cầm lấy dầu thuốc trong tay cô, mở nắp ra, một mùi hăng nồng đột nhiên tràn ngập trong không khí, khiến anh khẽ cau mày.
Ôn Kiều vội vàng nói: "Đưa em đi, em tự làm."
Tống Thời Ngộ cau mày nhìn cô, sau đó đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay: "Kéo ống quần lên đi."
Ôn Kiều nói: "Vẫn là đưa em đi, lỡ như có người đi vào nhìn thấy..."
Tống Thời Ngộ cúi người đặt chai dầu thuốc xuống đất, sau đó dùng hai tay xoa đều dầu thuốc trong lòng bàn tay: "Nhanh lên."
Ôn Kiều liếc nhìn cánh cửa đóng kín, chỉ có thể kéo ống quần lên, để lộ mắt cá chân sưng tấy.
Tống Thời Ngộ ra hiệu cho cô đưa chân ra: "Đưa chân sang đây."
Ôn Kiều cười hì hì đặt chân lên đùi anh.
Hai tay dính đầy dầu thuốc của Tống Thời Ngộ nhẹ nhàng bao phủ chân cô.
Động tác trên tay Tống Thời Ngộ nhẹ nhàng hơn giọng anh gấp trăm lần, mang theo mấy phần dè dặt và căng thẳng không dễ nhận ra.
Ôn Kiều nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của Tống Thời Ngộ đang ôm lấy mắt cá chân vừa sưng vừa đen của cô, mặt bỗng chốc đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Tống Thời Ngộ cúi đầu cẩn thận xoa bóp cổ chân cho cô, trên tay không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm cô đau: "Đau không?"
"Không đau..."
"Em nghĩ gì thế? Chân đã sưng thành như vậy còn muốn đi chạy, chỉ vì cái phần thưởng vớ vẩn kia, nó đáng để em liều mạng như vậy sao?"
Tống Thời Ngộ vừa xoa chân cho cô vừa cau mày mắng cô.
"Em không phải vì giải thưởng." Ôn Kiều giải thích: "Em là người duy nhất đăng ký thi đấu buổi chiều, nếu em không đi được thì sẽ không có ai tham gia thi đấu."
Tống Thời Ngộ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô: "Không có người thi đấu thì không có người thi đấu, chỉ là đại hội thể thao của trường thôi mà, em cho rằng mình đang tham gia thế vận hội chắc?"
Ôn Kiều mím môi nói: "Giáo viên lớp em nói bình thường điểm số của em kéo tụt thành tích của lớp, những lúc như thế này em phải giành lấy vinh quang cho cả lớp."
Tống Thời Ngộ nghe vậy thì nhướng mày, động tác trên tay cũng ngừng lại, giọng nói cũng lạnh đi: "Đây là lời giáo viên chủ nhiệm lớp em nói?"
Ôn Kiều thấy anh tức giận, vội vàng giải thích: "Lúc đó là bởi vì không có ai đăng ký thi đấu nên chủ nhiệm lớp mới tức giận nói như vậy, bình thường ông ấy rất tốt với bọn em."
Chân mày Tống Thời Ngộ càng nhíu chặt hơn, trên mặt đầy vẻ hận rèn sắt không thể thành thép: "Ông ấy nói với em như vậy, em còn nói chuyện thay ông ấy?"
Ôn Kiều biết anh tức giận cũng là vì cô, trong lòng cũng cảm động, mím môi cười: "Aiz, anh mau xoa đi, lát nữa Triệu Long Phi lại đi vào bây giờ."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Triệu Long Phi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta ngẩn ra, nói một câu "làm phiền" rồi lại đi ra ngoài.
Anh ta đứng ở cửa vẫn còn hơi ngơ ngác, hình ảnh vừa rồi thật sự có sức trùng kích quá lớn đối với anh ta.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Tống Thời Ngộ nhiều lắm chỉ là ở trong đó với Ôn Kiều thôi.
Thực sự không ngờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng không thể tưởng tượng ra loại hình ảnh này, luôn cảm thấy không phù hợp với hình tượng thường ngày của Tống Thời Ngộ.
Nhưng nếu nhà trường phát hiện ra Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều yêu nhau, đoán chừng sẽ xảy ra một cơn địa chấn lớn.
Tống Thời Ngộ là học trò cưng của nhà trường, chỉ mong lúc thi đại học anh sẽ đỗ thủ khoa làm rạng danh nhà trường, sao có thể để anh bị chuyện yêu đương làm phân tâm được?
Tin tức về chuyện Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều đến phòng y tế hôm diễn ra đại hội thể thao của trường nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Sau chuyện này, quả nhiên chủ nhiệm lớp Tống Thời Ngộ đã lập tức đi tìm anh nói chuyện.
Tống Thời Ngộ chỉ nói không phải, những chuyện khác cũng không giải thích gì thêm, đồng thời còn yêu cầu nhà trường không được đi tìm Ôn Kiều nói chuyện, nói rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng học tập của anh.
Chủ nhiệm lớp cũng không dám tra hỏi anh, sau khi trở về bàn bạc với ban lãnh đạo nhà trường, cuối cùng cũng thống nhất ý kiến rằng bất kể Tống Thời Ngộ có yêu hay không, bọn họ đều quyết định sẽ âm thầm xử lý, mở một mắt nhắm một mắt với chuyện này.
Dù sao bọn họ cũng thực sự lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Tống Thời Ngộ, lại càng lo lắng việc anh sẽ chuyển trường, cho nên tất cả đều cố gắng hết sức làm theo ý muốn của anh.
Về phần Ôn Kiều bên kia, cô thấp thỏm bồn chồn chờ đợi suốt một ngày cũng không chờ được đám người chủ nhiệm lớp đến nói chuyện.
Không chờ được chủ nhiệm lớp lại chờ được Hồ Ánh Tuyền.
Hồ Ánh Tuyền đi thẳng đến chỗ cô ngồi, hỏi cô: "Có phải cậu và Tống Thời Ngộ đang quen nhau đúng không?"
Cả lớp đều đang hóng chuyện, đều biết Hồ Ánh Tuyền thích Tống Thời Ngộ nhưng Tống Thời Ngộ đã từ chối cô ta, cô ta còn thường xuyên đến lớp của Tống Thời Ngộ tìm những người bạn cô ta quen, ai cũng biết cô ta có dụng ý khác.
Ôn Kiều cắn chặt răng nói không phải.
Hồ Ánh Tuyền hỏi: "Vậy tại sao cậu ấy lại cõng cô đến phòng y tế?"
Ôn Kiều chỉ vâng vâng dạ dạ trước mặt Tống Thời Ngộ nhưng ở trước mặt người khác thì lại khác, huống hồ còn là tình địch, cô ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng hùng hồn nói: "Ngày nào tôi cũng mang đồ ăn cho anh ấy kìa, anh ấy ăn nhiều cơm của tôi như vậy, tôi bị thương anh ấy cõng tôi đến phòng y tế chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?"
Hồ Ánh Tuyền bị câu hỏi này hỏi vặn lại, sau khi sửng sốt một lúc lâu, cô ta vẫn hỏi:
"Hai người thực sự không phải đang yêu đương à?"
"Không."
Hồ Ánh Tuyền không còn gì để nói.
Dù sao tính ra thì cô ta cũng không có tư cách gì để hỏi.
Ôn Kiều nhìn Tống Thời Ngộ đang ngồi xổm trước mặt cô, cau mày dùng cồn và bông băng cẩn thận vệ sinh vết thương cho cô lại nhớ đến lần đó anh bôi thuốc cho cô ở phòng y tế.
Đột nhiên cô nhớ đến rất nhiều người, nhiều chuyện ở trong trường.
Nhớ lúc đó cô đã thực sự rất vui vẻ.
Ngôi sao rực rỡ mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ đã thuộc về riêng mình cô.
Bọn họ giấu mọi người lén lút yêu nhau, sau khi mọi người trong nhà đã ngủ say, hai người sẽ bí mật ra ngoài, nắm tay nhau đi dạo quanh con đường mòn tối tăm ở miền quê hết vòng này đến vòng khác.
Cô còn nhớ ở sân sau nhà bà Tống có một cây hồng, cửa sổ phòng Tống Thời Ngộ đối diện thẳng với cây hồng kia, những chiếc lá lớn từ bên ngoài thò vào cửa sổ, ánh nắng xuyên qua những khe hở trên tán lá cây rọi xuống bàn sách, trên bàn trải bài thi, cô ngồi trước bàn học làm đề thi, mơ màng buồn ngủ trong tiếng ve kêu, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tống Thời Ngộ đang ngồi trên giường đọc sách.
Cô thường xuyên ngủ gật khi đang làm bài, Tống Thời Ngộ có lúc cuộn tròn cuốn sách lại gõ vào đầu cô, có khi lại để mặc cô ngủ nhưng lúc tỉnh lại kiểu gì anh cũng sẽ trêu chọc cô.
Ngay cả khi đó, trong lòng cô cũng đều cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó, Tống Thời Ngộ kết thúc kỳ thi đại học, trở lại Lâm Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.