Chương 38
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
19/03/2024
Kể từ khi Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ gặp lại đến nay, hiếm hoi biết bao hai người mới có quãng thời gian êm đềm, thư giãn như vậy.
Cuối cùng Tống Thời Ngộ cũng có cơ hội lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi ở Ôn Kiều.
Phải công nhận rằng Ôn Kiều đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Cô vẫn thích cười như xưa. Mỗi khi gặp ai, điều đầu tiên cô làm không phải cất tiếng chào mà là mỉm cười. Nụ cười luôn hiện diện trên môi cô, nhưng thoạt trông chẳng phải nụ cười sinh ra từ niềm vui mà giống như một thói quen hơn.
Nào giống thời niên thiếu, chẳng hiểu tại sao cô lại có nhiều chuyện vui vẻ đến thế, ngày nào cũng cười thật tươi rói với tất cả mọi người, từng lời nói và cử chỉ của cô đều tràn ngập sự hứng khởi khiến người ta thấy cũng vui lây.
Ôn Kiều cũng không còn hay ríu rít như trước đây. Lúc hai người đi cùng nhau, cô không còn liến thoắng nói một thôi một hồi như hồi xưa nữa, đương nhiên cũng có thể là vì cô không muốn nói chuyện với anh.
Trông cô trầm tĩnh hơn hẳn. Sự trầm tĩnh ấy không phải toát lên từ vẻ bề ngoài mà phát ra từ nội tại, là sự điềm tĩnh lắng đọng do lột xác sau khi trải qua biến cố lớn trong đời.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Tống Thời Ngộ bỗng dưng trở nên trĩu nặng. Anh ngước lên nhìn, họ đã xuống tầng một rồi.
“Xin lỗi em.”
Tống Thời Ngộ chợt lên tiếng.
Ôn Kiều ngẩn người, cũng dừng bước theo, nhìn anh với vẻ kinh ngạc, không hiểu lý do tại sao tự dưng Tống Thời Ngộ thốt một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Đáng lẽ ra lúc đó tôi nên hỏi kỹ hơn mới phải. Giá như tôi biết chuyện bà nội em thì tôi nhất định đã quay về, cùng em đối mặt với những gian nan thử thách này rồi.” Tống Thời Ngộ nhìn thẳng vào mắt Ôn Kiều. Đây là lần đầu tiên anh bộc bạch cõi lòng của mình với Ôn Kiều, giọng điệu của anh chứa chút gì đó tự giễu: “Lúc nghe em nói lời chia tay qua điện thoại, tôi tức giận lắm. Em cũng biết đấy, khi đó tôi vẫn còn quá trẻ con, còn nghĩ rằng nếu em đến tìm tôi để làm hoà với tôi, tôi phải mắng em một trận để sau này em không dám nói những lời đó với tôi mới được…” Nói đến đây, Tống Thời Ngộ khẽ cười, như thể đang tự trào phúng sự ngu ngốc của bản thân: “Tôi dọa em đừng hối hận, vậy mà người hối hận trước lại là tôi. Sau đó tôi gọi điện cho em nhưng em tắt máy, không liên lạc được.”
Lúc đó, cơn giận trong anh lớn đến nỗi khiến anh đánh mất lý trí, giận cô những ba ngày. Sau này bình tĩnh hơn, anh lại nghĩ rằng có lẽ Ôn Kiều sẽ chủ động gọi điện cho mình để làm hoà, bởi vì trước đây cho dù là lỗi của ai đi nữa thì cô vẫn luôn là người chủ động kết thúc chiến tranh lạnh.
Lần này cô phạm lỗi lầm lớn đến vậy, đương nhiên cô cũng phải là người xin lỗi rồi giảng hòa với anh mới đúng.
Thế là anh lại chờ thêm ba ngày, vật vã qua thêm ba ngày trong sự bứt rứt.
Chờ mãi mà không thấy Ôn Kiều gọi điện cho mình, sự nhẫn nại của anh cũng đã đến giới hạn. Sau một hồi đắn đo do dự, Tống Thời Ngộ quyết định gọi điện cho Ôn Kiều. Anh đã nghĩ sẵn lý do trước khi gọi rồi, anh sẽ vờ như gọi nhầm để Ôn Kiều có “bậc thang” đi xuống, có cơ hội hàn gắn mối quan hệ của hai người.
Không ngờ, khi anh nhấn nút gọi, đầu dây bên kia lại truyền đến một câu “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy” đầy lạnh lẽo.
Tống Thời Ngộ thời bấy giờ quá ngạo mạn, quá tự phụ, một phần cũng vì được Ôn Kiều nuông chiều nên đâm ra sinh hư. Từ đó đến nay, anh luôn mặc định rằng Ôn Kiều yêu mình đến bi lụy, bởi vậy anh không tài nào tin nổi sự thật rằng mình mới là kẻ bị bỏ rơi, đã vậy cô bỏ rơi anh xong thì rời xa mà không một lần quay đầu lại. Điều đó đã làm tổn thương lòng tự cao của anh nặng nề, dẫn đến việc anh bắt đầu hoài nghi tình yêu mà Ôn Kiều dành cho mình liệu có mấy phần là thật. Vô số cú sốc trời giáng kéo đến, Tống Thời Ngộ không còn can đảm để bước thêm bước nữa, làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Kiều cũng không biết sau khi chia tay Tống Thời Ngộ còn gọi điện cho mình. Sau khi gọi điện cho anh và nói lời chia tay, cô đã cúp máy, sau đó rút sim ra khỏi điện thoại. Cô cũng sợ bản thân sẽ không nén được nỗi lòng, lại đi tìm anh, thế nên cô mới hạ quyết tâm không dùng số điện thoại này nữa.
Chiếc điện thoại cô đang dùng vốn được Tống Thời Ngộ mua cho, sim cũng là Tống Thời Ngộ đi làm cho cô. Vốn dĩ chỉ có Tống Thời Ngộ và Lê Tư Ý biết số điện thoại đó, vứt sim thì đồng nghĩa với việc hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người ở Lâm Xuyên xa xôi.
Cô đã đắn đo rất nhiều trước khi hạ quyết tâm làm vậy.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Thời Ngộ giận cô đến thế mà vẫn chủ động gọi điện cho mình.
Hơn nữa, theo lời kể của anh thì khi đó anh đã muốn chủ động tìm cô để làm hòa.
Ôn Kiều ngơ ngác nhìn anh, dường như có thứ cảm xúc gì đó rục rịch trong lòng cô, chực chờ trào dâng.
“Ôn Kiều.” Tống Thời Ngộ nhìn cô một cách chăm chú, nét mặt của anh bỗng dưng trở nên nghiêm túc, còn ngữ điệu thì dịu dàng chưa từng có: “Anh yêu em, yêu nhiều hơn cả những gì em nghĩ, thậm chí còn yêu nhiều hơn cả anh nghĩ nữa. Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy. Xin lỗi em vì đã giấu bao nhiêu lâu nay, đến tận bây giờ với nói với em.”
Những nỗi niềm ấp ủ dưới đáy lòng chực chờ trỗi dậy lúc này đã tuôn trào tất cả, bao trùm lên toàn bộ lồng ngực cô.
Ôn Kiều vẫn ngẩn ngơ nhìn Tống Thời Ngộ, sự chua xót, cay đắng, nóng ran, tê dại chứa đầy cả cõi lòng khiến cô bỗng dưng luống cuống tay chân, chẳng biết nên nói gì, làm gì. Tâm trí vừa rối như tơ vò, lại vừa giống như trống rỗng như tờ giấy trắng, cổ họng cứ nuốt mãi, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng rồi cô chỉ biết đứng sững người tại đó mà ngơ ngác nhìn Tống Thời Ngộ.
Không ngờ Tống Thời Ngộ bỗng dưng bật cười, gương mặt với sự trong trẻo, lạnh lùng pha chút nét cổ điển đặc trưng của anh bỗng chốc dịu êm tựa hồ nước xuân. Dường như nhận ra cô đang bối rối, Tống Thời Ngộ đột nhiên giơ tay lên, xoa đầu cô thật khẽ khàng, giọng nói của anh cũng rất đỗi dịu dàng: “Em không cần nói gì cả, không phải anh muốn bắt em lựa chọn gì đâu. Anh chỉ muốn thổ lộ những gì mình muốn nói cho em nghe thôi, em chỉ cần nghe là được rồi. Muộn lắm rồi, em về ngủ đi.”
Nghe anh nói vậy, Ôn Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, thế nhưng đầu óc cô vẫn rối như canh hẹ, chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Cô lặng thinh đi lên lầu, Tống Thời Ngộ vẫn im lặng đi theo.
Đến tầng sáu, Tống Thời Ngộ chúc cô ngủ ngon, hẹn ngày mai gặp, vẫn như tối hôm qua.
Ôn Kiều hoang mang đáp mỗi từ “ừm” rồi mở cửa vào phòng.
Ôn Kiều không bật đèn mà cứ để nhà cửa tối om như vậy, mò mẫm lại gần tủ lạnh trong bóng tối. Cô mở tủ lạnh ra, rót một cốc nước đá rồi tu ừng ực đến hết cốc nước, dù vậy trái tim cô vẫn đập bình bịch liên hồi như trống bỏi.
Mình mẩy cô cũng choáng váng, đầu óc đình trệ. Ngồi trước tủ lạnh, cô hoang mang nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên trong lịch sử Tống Thời Ngộ nói yêu cô, dù rằng cũng có lúc cô từng thổ lộ với anh.
Đó là lần Tống Thời Ngộ bị ốm, anh đột nhiên hỏi cô có phải cô thích anh không.
Gương mặt tuấn tú ấy đã tiến sát đến trước mặt cô, ngũ quan đẹp vô thực tựa bước ra từ trong tranh, đôi mắt thì xẹt xẹt bắn điện tới cô. Cô choáng váng, đỏ mặt, gật đầu cái rụp.
Đôi mắt Tống Thời Ngộ sáng ngời, anh lại gần cô hơn nữa: “Thật không?”
“... Thật.”
Anh còn gặng hỏi nữa: “Thích chừng nào?”
Mặt Ôn Kiều nóng bừng đến mức đem đi luộc trứng luôn cũng được. Cô lắp ba lắp bắp mãi mà không biết nên biểu đạt tình cảm của mình thế nào cho phải.
Thích chừng nào ư?
Là mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, cô luôn thầm cầu nguyện với tất cả tấm lòng mong ngóng rằng ngày mai hãy đến thật nhanh để cô có thể gặp anh sớm hơn.
Nếu anh cười với cô thì cô có thể vui suốt cả ngày hôm ấy, tối ngủ cũng cười tủm tỉm vì quá vui.
Nếu anh tức giận, không để ý đến cô thì cô chẳng có tâm trạng làm bất cứ điều gì, cả tâm trí lúc ấy chỉ còn mỗi việc nghĩ cách dỗ anh hết giận.
Song, những lời ấy chỉ có thể được thốt ra trong đầu cô mà thôi, chứ bảo Ôn Kiều bộc bạch thật thì cho dù cô mặt dày đến đâu đi nữa, cô cũng không dám nói những lời sến sẩm đó được đâu!
Nhưng Tống Thời Ngộ không chịu cho cô vượt qua cửa ải này dễ dàng, đôi mắt đẹp đẽ và lấp lánh ấy cứ nhìn Ôn Kiều một cách chăm chú, như thể muốn thề phải ép cô nói ra thì mới chịu bỏ qua cho cô vậy.
Cuối cùng Ôn Kiều cũng chịu lên tiếng, có điều giọng cô bé như tiếng muỗi kêu: “Thì thích nhiều lắm...”
Rõ ràng Tống Thời Ngộ vẫn chưa hài lòng về đáp án này: “Thích nhiều là nhiều chừng nào?”
Ôn Kiều thốt lên với tâm thế chết sớm sớm siêu sinh: “Là rất thích, rất thích, thích cực kỳ!”
Hình như Tống Thời Ngộ vô cùng ngỡ ngàng trước đáp án lần này của cô, anh khẽ tằng hắng một cách mất tự nhiên: “Vậy em thích ai bao giờ chưa?”
Ôn Kiều lắc đầu mà không chút nghĩ ngợi: “Chưa.”
Hiển nhiên Tống Thời Ngộ cực kỳ hài lòng, anh nhoẻn môi cười, hàng lông mày thì khẽ nhướng lên, dáng vẻ ấy khiến cho trái tim nhỏ bé của Ôn Kiều đập thình thịch mãi không ngừng.
“Em đang tỏ tình anh đấy hả?”
Ôn Kiều choáng váng. Hơ? Cô đang tỏ tình ư?
Hình như đúng là vậy thật.
Nhưng rõ ràng là do Tống Thời Ngộ hỏi cô trước mà, thế mà cũng tính là tỏ tình ư?
Ôn Kiều ngay lập tức nghĩ đến Hồ Ánh Tuyền. Hồ Ánh Tuyền là hoa khôi lớp cô, hơn nữa, cô còn nghe bạn bè trong lớp nói rằng người ngoài đều đồn Hồ Ánh Tuyền là hoa khôi của khối, là người đẹp nhất lớp mười một. Cô ta từng tỏ tình với Tống Thời Ngộ nhưng bị anh từ chối, về lớp nằm úp mặt trên bàn khóc sướt mướt suốt cả buổi chiều. Lúc tan học, mắt cô ta sưng vù cả lên.
Ngay cả một người như Hồ Ánh Tuyền cũng tỏ tình không thành công, thế thì thể nào cô cũng không có hy vọng thôi.
Ôn Kiều quyết định sẽ không cho Tống Thời Ngộ có cơ hội từ chối: “Làm gì phải!”
Có lẽ Tống Thời Ngộ cũng không ngờ cô lại nói vậy, nụ cười hạnh phúc bên khóe môi thoắt cái sượng trân, đôi mắt êm dịu tựa sóng gợn mùa xuân cũng dần dần trở nên nguy hiểm: “Vậy à?”
Đầu óc Ôn Kiều bỗng nóng bừng, cô chớp mắt, quan sát nét mặt của Tống Thời Ngộ thật kỹ, thận trọng thăm dò: “Thế... phải?”
Tống Thời Ngộ vẫn giữ nụ cười trên môi, có điều nụ cười này không còn ngọt ngào nữa mà đâu đó chứa đựng sự hung dữ: “Em suy nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là 'phải' hay 'không phải'?”
Sau một hồi đắn đo nghĩ ngợi, Ôn Kiều vẫn thừa nhận: “Phải.”
“Phải gì?”
“... Tỏ tình.”
“Anh đồng ý.”
“Hả?”
...
Ôn Kiều nằm trên giường, trở mình. Cho dù cô vắt óc thế nào thì vẫn không tài nào nhớ nổi rốt cuộc Tống Thời Ngộ có từng nói thích mình chưa.
Mà chắc hẳn là chưa rồi, nếu không thì sao cô cứ đoán già đoán non liệu Tống Thời Ngộ có thích cô hay không mãi thế chứ?
Nhớ lại những lời giãi bày của Tống Thời Ngộ lúc ở dưới lầu, nhịp tim của cô lại kìm lòng không đặng tăng lên thật nhanh.
Ôn Kiều hít một hơi thật sâu, sực nhớ đến cái năm Bình An chào đời mình phải về nhà chăm sóc cậu, mãi đến khi có họ hàng giúp đỡ một tay thì cô mới rời quê, quyết định đến Lâm Xuyên xông xáo.
Sau khi tìm được việc, Ôn Kiều đã lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi thăm trường đại học Lâm Xuyên.
Cô không ngờ mình lại thấy Tống Thời Ngộ tại đó. Dù gì thì trường đại học Lâm Xuyên cũng vô cùng rộng lớn, cô còn đi lạc đường nữa là, ai ngờ lại thấy Tống Thời Ngộ, còn thấy cả cảnh tượng cô gái xinh đẹp ấy nắm tay anh, chụp hình với anh.
Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng Ôn Kiều lại dâng lên sự ghen tuông. Nỗi ghen tuông ấy nhanh chóng làm chậm lại nhịp tim đang dồn dập của cô.
Ôn Kiều khẽ thở hắt ra, trở mình, gạt những suy nghĩ rối bời kia ra khỏi đầu.
Nghĩ mấy chuyện đó làm gì? Điều quan trọng nhất mà cô cần làm hiện tại là tập trung buôn bán và phát triển quán ăn để có thể sớm ngày đón bà nội và bác cả đến sống cùng mình. Ngày mai cô sẽ bắt đầu nghiêm túc hướng dẫn Ôn Hoa tiếp nhận công việc của mình, như vậy thì cô mới có thời gian rảnh rỗi để đi xem nhà mới được. Rồi khi bà nội và bác cả lên đây, cô sẽ dẫn họ và Bình An đi tham quan Lâm Xuyên một vòng.
Cả đời bà nội chưa từng ra khỏi thành phố bao giờ, bác cả thì chỉ quanh quẩn trong thị trấn nhỏ ấy. Không biết họ sẽ vui nhường nào khi chuyển đến một thành phố lớn và sầm uất như Lâm Xuyên nhỉ?
Suy nghĩ ấy làm cả cõi lòng Ôn Kiều đong đầy niềm vui. Quá nhiều biến cố bất ngờ ập đến vào buổi tối hôm nay của cô, tâm trạng của cô lúc thì hạnh phúc ngọt ngào, lúc thì thảng thốt, lúc thì ghen tuông, lúc thì cay đắng, nhưng âu cô vẫn nghĩ đến một tương lai tốt đẹp đang chờ mình phía trước, chìm vào giấc mộng đẹp với nụ cười mỉm trên môi cùng sự mong chờ về tháng ngày tràn ngập niềm hy vọng ấy.
...
Hiếm khi nào cô có một giấc ngủ ngon, bình yên và ngọt ngào như đêm nay. Hôm sau thức dậy, tâm trạng của Ôn Kiều rất tốt, sảng khoái tinh thần, đã vậy còn dậy sớm hơn bình thường mười phút.
Xuống tầng một thì bắt gặp Tống Thời Ngộ đã xếp hàng mua bánh bao chiên xong, Ôn Kiều vô cùng ngạc nhiên, dù vậy cô vẫn có thể bình tĩnh nói câu “chào buổi sáng” với anh.
Điều đó lại làm cho Tống Thời Ngộ vừa mừng vừa thấp thỏm không yên. Lần này, nụ cười của anh trông không còn gượng gạo như hôm qua nữa mà xuất phát từ tấm lòng. Anh quơ quơ bữa sáng vừa mua đang cầm trên tay: “Anh mua bánh bao chiên cho em đây!” Tống Thời Ngộ vừa nói vừa nâng đồng hồ đeo tay lên xem giờ: “Hôm nay em ra khỏi nhà sớm hơn hôm qua nhỉ?”
Ôn Kiều cũng tiếp lời anh: “Báo thức chưa kêu tôi đã dậy rồi.”
“Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Cũng ngon.”
Đêm qua cô ngủ không mộng mị, ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng.
Ôn Kiều vừa ăn bánh bao chiên được Tống Thời Ngộ xếp hàng mua cho, vừa nghĩ: Tống Thời Ngộ định bắt chước việc cô mua đồ ăn sáng cho anh hồi còn đi học sao? Nhưng bà Tống là người trả tiền cho những bữa sáng đó mà, không phải bà Tống trả thì cũng là Tống Thời Ngộ trả, trả luôn cả phần của cô nữa. Bây giờ ngày nào cô cũng ăn bánh bao chiên và sữa đậu nành được anh mua cho cả, vậy có phải cô cũng nên trả tiền cho anh không nhỉ?
Cô đang để đầu óc trên mây thì Tống Thời Ngộ đang đi bên cạnh thình lình hỏi:
“Vậy tối nay anh đến quán được không?”
Ôn Kiều lấy làm ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn anh, đúng lúc chạm phải ánh nhìn chăm chú của anh. Trái tim Ôn Kiều bỗng dưng giật thót, sực nhớ đến tin nhắn mà Tống Thời Ngộ gửi cho mình vào tối hôm qua.
Mặt cô bỗng chốc nóng bừng như trái cà chua. Ôn Kiều cúi gằm mặt, cắn một miếng bánh bao chiên, lúng búng bảo: “Đừng đến, hôm qua nhiều người vây quanh quán lắm.”
Không ngờ Tống Thời Ngộ lại bảo: “Thế không phải anh đến sẽ kéo nhiều khách đến quán hơn sao?”
Ôn Kiều nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Không lẽ anh chịu ngồi yên một chỗ cho người ta xúm lại nhìn ngó như con khỉ hả?”
Cuối cùng Tống Thời Ngộ cũng có cơ hội lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi ở Ôn Kiều.
Phải công nhận rằng Ôn Kiều đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Cô vẫn thích cười như xưa. Mỗi khi gặp ai, điều đầu tiên cô làm không phải cất tiếng chào mà là mỉm cười. Nụ cười luôn hiện diện trên môi cô, nhưng thoạt trông chẳng phải nụ cười sinh ra từ niềm vui mà giống như một thói quen hơn.
Nào giống thời niên thiếu, chẳng hiểu tại sao cô lại có nhiều chuyện vui vẻ đến thế, ngày nào cũng cười thật tươi rói với tất cả mọi người, từng lời nói và cử chỉ của cô đều tràn ngập sự hứng khởi khiến người ta thấy cũng vui lây.
Ôn Kiều cũng không còn hay ríu rít như trước đây. Lúc hai người đi cùng nhau, cô không còn liến thoắng nói một thôi một hồi như hồi xưa nữa, đương nhiên cũng có thể là vì cô không muốn nói chuyện với anh.
Trông cô trầm tĩnh hơn hẳn. Sự trầm tĩnh ấy không phải toát lên từ vẻ bề ngoài mà phát ra từ nội tại, là sự điềm tĩnh lắng đọng do lột xác sau khi trải qua biến cố lớn trong đời.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Tống Thời Ngộ bỗng dưng trở nên trĩu nặng. Anh ngước lên nhìn, họ đã xuống tầng một rồi.
“Xin lỗi em.”
Tống Thời Ngộ chợt lên tiếng.
Ôn Kiều ngẩn người, cũng dừng bước theo, nhìn anh với vẻ kinh ngạc, không hiểu lý do tại sao tự dưng Tống Thời Ngộ thốt một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Đáng lẽ ra lúc đó tôi nên hỏi kỹ hơn mới phải. Giá như tôi biết chuyện bà nội em thì tôi nhất định đã quay về, cùng em đối mặt với những gian nan thử thách này rồi.” Tống Thời Ngộ nhìn thẳng vào mắt Ôn Kiều. Đây là lần đầu tiên anh bộc bạch cõi lòng của mình với Ôn Kiều, giọng điệu của anh chứa chút gì đó tự giễu: “Lúc nghe em nói lời chia tay qua điện thoại, tôi tức giận lắm. Em cũng biết đấy, khi đó tôi vẫn còn quá trẻ con, còn nghĩ rằng nếu em đến tìm tôi để làm hoà với tôi, tôi phải mắng em một trận để sau này em không dám nói những lời đó với tôi mới được…” Nói đến đây, Tống Thời Ngộ khẽ cười, như thể đang tự trào phúng sự ngu ngốc của bản thân: “Tôi dọa em đừng hối hận, vậy mà người hối hận trước lại là tôi. Sau đó tôi gọi điện cho em nhưng em tắt máy, không liên lạc được.”
Lúc đó, cơn giận trong anh lớn đến nỗi khiến anh đánh mất lý trí, giận cô những ba ngày. Sau này bình tĩnh hơn, anh lại nghĩ rằng có lẽ Ôn Kiều sẽ chủ động gọi điện cho mình để làm hoà, bởi vì trước đây cho dù là lỗi của ai đi nữa thì cô vẫn luôn là người chủ động kết thúc chiến tranh lạnh.
Lần này cô phạm lỗi lầm lớn đến vậy, đương nhiên cô cũng phải là người xin lỗi rồi giảng hòa với anh mới đúng.
Thế là anh lại chờ thêm ba ngày, vật vã qua thêm ba ngày trong sự bứt rứt.
Chờ mãi mà không thấy Ôn Kiều gọi điện cho mình, sự nhẫn nại của anh cũng đã đến giới hạn. Sau một hồi đắn đo do dự, Tống Thời Ngộ quyết định gọi điện cho Ôn Kiều. Anh đã nghĩ sẵn lý do trước khi gọi rồi, anh sẽ vờ như gọi nhầm để Ôn Kiều có “bậc thang” đi xuống, có cơ hội hàn gắn mối quan hệ của hai người.
Không ngờ, khi anh nhấn nút gọi, đầu dây bên kia lại truyền đến một câu “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy” đầy lạnh lẽo.
Tống Thời Ngộ thời bấy giờ quá ngạo mạn, quá tự phụ, một phần cũng vì được Ôn Kiều nuông chiều nên đâm ra sinh hư. Từ đó đến nay, anh luôn mặc định rằng Ôn Kiều yêu mình đến bi lụy, bởi vậy anh không tài nào tin nổi sự thật rằng mình mới là kẻ bị bỏ rơi, đã vậy cô bỏ rơi anh xong thì rời xa mà không một lần quay đầu lại. Điều đó đã làm tổn thương lòng tự cao của anh nặng nề, dẫn đến việc anh bắt đầu hoài nghi tình yêu mà Ôn Kiều dành cho mình liệu có mấy phần là thật. Vô số cú sốc trời giáng kéo đến, Tống Thời Ngộ không còn can đảm để bước thêm bước nữa, làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Kiều cũng không biết sau khi chia tay Tống Thời Ngộ còn gọi điện cho mình. Sau khi gọi điện cho anh và nói lời chia tay, cô đã cúp máy, sau đó rút sim ra khỏi điện thoại. Cô cũng sợ bản thân sẽ không nén được nỗi lòng, lại đi tìm anh, thế nên cô mới hạ quyết tâm không dùng số điện thoại này nữa.
Chiếc điện thoại cô đang dùng vốn được Tống Thời Ngộ mua cho, sim cũng là Tống Thời Ngộ đi làm cho cô. Vốn dĩ chỉ có Tống Thời Ngộ và Lê Tư Ý biết số điện thoại đó, vứt sim thì đồng nghĩa với việc hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người ở Lâm Xuyên xa xôi.
Cô đã đắn đo rất nhiều trước khi hạ quyết tâm làm vậy.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Thời Ngộ giận cô đến thế mà vẫn chủ động gọi điện cho mình.
Hơn nữa, theo lời kể của anh thì khi đó anh đã muốn chủ động tìm cô để làm hòa.
Ôn Kiều ngơ ngác nhìn anh, dường như có thứ cảm xúc gì đó rục rịch trong lòng cô, chực chờ trào dâng.
“Ôn Kiều.” Tống Thời Ngộ nhìn cô một cách chăm chú, nét mặt của anh bỗng dưng trở nên nghiêm túc, còn ngữ điệu thì dịu dàng chưa từng có: “Anh yêu em, yêu nhiều hơn cả những gì em nghĩ, thậm chí còn yêu nhiều hơn cả anh nghĩ nữa. Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy. Xin lỗi em vì đã giấu bao nhiêu lâu nay, đến tận bây giờ với nói với em.”
Những nỗi niềm ấp ủ dưới đáy lòng chực chờ trỗi dậy lúc này đã tuôn trào tất cả, bao trùm lên toàn bộ lồng ngực cô.
Ôn Kiều vẫn ngẩn ngơ nhìn Tống Thời Ngộ, sự chua xót, cay đắng, nóng ran, tê dại chứa đầy cả cõi lòng khiến cô bỗng dưng luống cuống tay chân, chẳng biết nên nói gì, làm gì. Tâm trí vừa rối như tơ vò, lại vừa giống như trống rỗng như tờ giấy trắng, cổ họng cứ nuốt mãi, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng rồi cô chỉ biết đứng sững người tại đó mà ngơ ngác nhìn Tống Thời Ngộ.
Không ngờ Tống Thời Ngộ bỗng dưng bật cười, gương mặt với sự trong trẻo, lạnh lùng pha chút nét cổ điển đặc trưng của anh bỗng chốc dịu êm tựa hồ nước xuân. Dường như nhận ra cô đang bối rối, Tống Thời Ngộ đột nhiên giơ tay lên, xoa đầu cô thật khẽ khàng, giọng nói của anh cũng rất đỗi dịu dàng: “Em không cần nói gì cả, không phải anh muốn bắt em lựa chọn gì đâu. Anh chỉ muốn thổ lộ những gì mình muốn nói cho em nghe thôi, em chỉ cần nghe là được rồi. Muộn lắm rồi, em về ngủ đi.”
Nghe anh nói vậy, Ôn Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, thế nhưng đầu óc cô vẫn rối như canh hẹ, chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Cô lặng thinh đi lên lầu, Tống Thời Ngộ vẫn im lặng đi theo.
Đến tầng sáu, Tống Thời Ngộ chúc cô ngủ ngon, hẹn ngày mai gặp, vẫn như tối hôm qua.
Ôn Kiều hoang mang đáp mỗi từ “ừm” rồi mở cửa vào phòng.
Ôn Kiều không bật đèn mà cứ để nhà cửa tối om như vậy, mò mẫm lại gần tủ lạnh trong bóng tối. Cô mở tủ lạnh ra, rót một cốc nước đá rồi tu ừng ực đến hết cốc nước, dù vậy trái tim cô vẫn đập bình bịch liên hồi như trống bỏi.
Mình mẩy cô cũng choáng váng, đầu óc đình trệ. Ngồi trước tủ lạnh, cô hoang mang nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên trong lịch sử Tống Thời Ngộ nói yêu cô, dù rằng cũng có lúc cô từng thổ lộ với anh.
Đó là lần Tống Thời Ngộ bị ốm, anh đột nhiên hỏi cô có phải cô thích anh không.
Gương mặt tuấn tú ấy đã tiến sát đến trước mặt cô, ngũ quan đẹp vô thực tựa bước ra từ trong tranh, đôi mắt thì xẹt xẹt bắn điện tới cô. Cô choáng váng, đỏ mặt, gật đầu cái rụp.
Đôi mắt Tống Thời Ngộ sáng ngời, anh lại gần cô hơn nữa: “Thật không?”
“... Thật.”
Anh còn gặng hỏi nữa: “Thích chừng nào?”
Mặt Ôn Kiều nóng bừng đến mức đem đi luộc trứng luôn cũng được. Cô lắp ba lắp bắp mãi mà không biết nên biểu đạt tình cảm của mình thế nào cho phải.
Thích chừng nào ư?
Là mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, cô luôn thầm cầu nguyện với tất cả tấm lòng mong ngóng rằng ngày mai hãy đến thật nhanh để cô có thể gặp anh sớm hơn.
Nếu anh cười với cô thì cô có thể vui suốt cả ngày hôm ấy, tối ngủ cũng cười tủm tỉm vì quá vui.
Nếu anh tức giận, không để ý đến cô thì cô chẳng có tâm trạng làm bất cứ điều gì, cả tâm trí lúc ấy chỉ còn mỗi việc nghĩ cách dỗ anh hết giận.
Song, những lời ấy chỉ có thể được thốt ra trong đầu cô mà thôi, chứ bảo Ôn Kiều bộc bạch thật thì cho dù cô mặt dày đến đâu đi nữa, cô cũng không dám nói những lời sến sẩm đó được đâu!
Nhưng Tống Thời Ngộ không chịu cho cô vượt qua cửa ải này dễ dàng, đôi mắt đẹp đẽ và lấp lánh ấy cứ nhìn Ôn Kiều một cách chăm chú, như thể muốn thề phải ép cô nói ra thì mới chịu bỏ qua cho cô vậy.
Cuối cùng Ôn Kiều cũng chịu lên tiếng, có điều giọng cô bé như tiếng muỗi kêu: “Thì thích nhiều lắm...”
Rõ ràng Tống Thời Ngộ vẫn chưa hài lòng về đáp án này: “Thích nhiều là nhiều chừng nào?”
Ôn Kiều thốt lên với tâm thế chết sớm sớm siêu sinh: “Là rất thích, rất thích, thích cực kỳ!”
Hình như Tống Thời Ngộ vô cùng ngỡ ngàng trước đáp án lần này của cô, anh khẽ tằng hắng một cách mất tự nhiên: “Vậy em thích ai bao giờ chưa?”
Ôn Kiều lắc đầu mà không chút nghĩ ngợi: “Chưa.”
Hiển nhiên Tống Thời Ngộ cực kỳ hài lòng, anh nhoẻn môi cười, hàng lông mày thì khẽ nhướng lên, dáng vẻ ấy khiến cho trái tim nhỏ bé của Ôn Kiều đập thình thịch mãi không ngừng.
“Em đang tỏ tình anh đấy hả?”
Ôn Kiều choáng váng. Hơ? Cô đang tỏ tình ư?
Hình như đúng là vậy thật.
Nhưng rõ ràng là do Tống Thời Ngộ hỏi cô trước mà, thế mà cũng tính là tỏ tình ư?
Ôn Kiều ngay lập tức nghĩ đến Hồ Ánh Tuyền. Hồ Ánh Tuyền là hoa khôi lớp cô, hơn nữa, cô còn nghe bạn bè trong lớp nói rằng người ngoài đều đồn Hồ Ánh Tuyền là hoa khôi của khối, là người đẹp nhất lớp mười một. Cô ta từng tỏ tình với Tống Thời Ngộ nhưng bị anh từ chối, về lớp nằm úp mặt trên bàn khóc sướt mướt suốt cả buổi chiều. Lúc tan học, mắt cô ta sưng vù cả lên.
Ngay cả một người như Hồ Ánh Tuyền cũng tỏ tình không thành công, thế thì thể nào cô cũng không có hy vọng thôi.
Ôn Kiều quyết định sẽ không cho Tống Thời Ngộ có cơ hội từ chối: “Làm gì phải!”
Có lẽ Tống Thời Ngộ cũng không ngờ cô lại nói vậy, nụ cười hạnh phúc bên khóe môi thoắt cái sượng trân, đôi mắt êm dịu tựa sóng gợn mùa xuân cũng dần dần trở nên nguy hiểm: “Vậy à?”
Đầu óc Ôn Kiều bỗng nóng bừng, cô chớp mắt, quan sát nét mặt của Tống Thời Ngộ thật kỹ, thận trọng thăm dò: “Thế... phải?”
Tống Thời Ngộ vẫn giữ nụ cười trên môi, có điều nụ cười này không còn ngọt ngào nữa mà đâu đó chứa đựng sự hung dữ: “Em suy nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là 'phải' hay 'không phải'?”
Sau một hồi đắn đo nghĩ ngợi, Ôn Kiều vẫn thừa nhận: “Phải.”
“Phải gì?”
“... Tỏ tình.”
“Anh đồng ý.”
“Hả?”
...
Ôn Kiều nằm trên giường, trở mình. Cho dù cô vắt óc thế nào thì vẫn không tài nào nhớ nổi rốt cuộc Tống Thời Ngộ có từng nói thích mình chưa.
Mà chắc hẳn là chưa rồi, nếu không thì sao cô cứ đoán già đoán non liệu Tống Thời Ngộ có thích cô hay không mãi thế chứ?
Nhớ lại những lời giãi bày của Tống Thời Ngộ lúc ở dưới lầu, nhịp tim của cô lại kìm lòng không đặng tăng lên thật nhanh.
Ôn Kiều hít một hơi thật sâu, sực nhớ đến cái năm Bình An chào đời mình phải về nhà chăm sóc cậu, mãi đến khi có họ hàng giúp đỡ một tay thì cô mới rời quê, quyết định đến Lâm Xuyên xông xáo.
Sau khi tìm được việc, Ôn Kiều đã lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi thăm trường đại học Lâm Xuyên.
Cô không ngờ mình lại thấy Tống Thời Ngộ tại đó. Dù gì thì trường đại học Lâm Xuyên cũng vô cùng rộng lớn, cô còn đi lạc đường nữa là, ai ngờ lại thấy Tống Thời Ngộ, còn thấy cả cảnh tượng cô gái xinh đẹp ấy nắm tay anh, chụp hình với anh.
Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng Ôn Kiều lại dâng lên sự ghen tuông. Nỗi ghen tuông ấy nhanh chóng làm chậm lại nhịp tim đang dồn dập của cô.
Ôn Kiều khẽ thở hắt ra, trở mình, gạt những suy nghĩ rối bời kia ra khỏi đầu.
Nghĩ mấy chuyện đó làm gì? Điều quan trọng nhất mà cô cần làm hiện tại là tập trung buôn bán và phát triển quán ăn để có thể sớm ngày đón bà nội và bác cả đến sống cùng mình. Ngày mai cô sẽ bắt đầu nghiêm túc hướng dẫn Ôn Hoa tiếp nhận công việc của mình, như vậy thì cô mới có thời gian rảnh rỗi để đi xem nhà mới được. Rồi khi bà nội và bác cả lên đây, cô sẽ dẫn họ và Bình An đi tham quan Lâm Xuyên một vòng.
Cả đời bà nội chưa từng ra khỏi thành phố bao giờ, bác cả thì chỉ quanh quẩn trong thị trấn nhỏ ấy. Không biết họ sẽ vui nhường nào khi chuyển đến một thành phố lớn và sầm uất như Lâm Xuyên nhỉ?
Suy nghĩ ấy làm cả cõi lòng Ôn Kiều đong đầy niềm vui. Quá nhiều biến cố bất ngờ ập đến vào buổi tối hôm nay của cô, tâm trạng của cô lúc thì hạnh phúc ngọt ngào, lúc thì thảng thốt, lúc thì ghen tuông, lúc thì cay đắng, nhưng âu cô vẫn nghĩ đến một tương lai tốt đẹp đang chờ mình phía trước, chìm vào giấc mộng đẹp với nụ cười mỉm trên môi cùng sự mong chờ về tháng ngày tràn ngập niềm hy vọng ấy.
...
Hiếm khi nào cô có một giấc ngủ ngon, bình yên và ngọt ngào như đêm nay. Hôm sau thức dậy, tâm trạng của Ôn Kiều rất tốt, sảng khoái tinh thần, đã vậy còn dậy sớm hơn bình thường mười phút.
Xuống tầng một thì bắt gặp Tống Thời Ngộ đã xếp hàng mua bánh bao chiên xong, Ôn Kiều vô cùng ngạc nhiên, dù vậy cô vẫn có thể bình tĩnh nói câu “chào buổi sáng” với anh.
Điều đó lại làm cho Tống Thời Ngộ vừa mừng vừa thấp thỏm không yên. Lần này, nụ cười của anh trông không còn gượng gạo như hôm qua nữa mà xuất phát từ tấm lòng. Anh quơ quơ bữa sáng vừa mua đang cầm trên tay: “Anh mua bánh bao chiên cho em đây!” Tống Thời Ngộ vừa nói vừa nâng đồng hồ đeo tay lên xem giờ: “Hôm nay em ra khỏi nhà sớm hơn hôm qua nhỉ?”
Ôn Kiều cũng tiếp lời anh: “Báo thức chưa kêu tôi đã dậy rồi.”
“Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Cũng ngon.”
Đêm qua cô ngủ không mộng mị, ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng.
Ôn Kiều vừa ăn bánh bao chiên được Tống Thời Ngộ xếp hàng mua cho, vừa nghĩ: Tống Thời Ngộ định bắt chước việc cô mua đồ ăn sáng cho anh hồi còn đi học sao? Nhưng bà Tống là người trả tiền cho những bữa sáng đó mà, không phải bà Tống trả thì cũng là Tống Thời Ngộ trả, trả luôn cả phần của cô nữa. Bây giờ ngày nào cô cũng ăn bánh bao chiên và sữa đậu nành được anh mua cho cả, vậy có phải cô cũng nên trả tiền cho anh không nhỉ?
Cô đang để đầu óc trên mây thì Tống Thời Ngộ đang đi bên cạnh thình lình hỏi:
“Vậy tối nay anh đến quán được không?”
Ôn Kiều lấy làm ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn anh, đúng lúc chạm phải ánh nhìn chăm chú của anh. Trái tim Ôn Kiều bỗng dưng giật thót, sực nhớ đến tin nhắn mà Tống Thời Ngộ gửi cho mình vào tối hôm qua.
Mặt cô bỗng chốc nóng bừng như trái cà chua. Ôn Kiều cúi gằm mặt, cắn một miếng bánh bao chiên, lúng búng bảo: “Đừng đến, hôm qua nhiều người vây quanh quán lắm.”
Không ngờ Tống Thời Ngộ lại bảo: “Thế không phải anh đến sẽ kéo nhiều khách đến quán hơn sao?”
Ôn Kiều nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Không lẽ anh chịu ngồi yên một chỗ cho người ta xúm lại nhìn ngó như con khỉ hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.