Chương 44
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
13/06/2024
Tản bộ xong, Ôn Kiều sảng khoái nằm trên giường, vậy mà cô lại cảm thấy cơ thể thả lỏng và thoải mái đến kỳ lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ đi thể dục buổi sáng có hiệu quả đến thế sao?
Điện thoại di động hơi rung lên một cái rồi lại rung thêm lần nữa, ánh đèn lóe lên trong bóng tối.
Cô cầm lên nhìn, là tin nhắn WeChat của Tống Thời Ngộ.
“Cảm ơn em đã tản bộ với anh.”
“Ngủ ngon nhé, A Ôn.”
Khuôn mặt của Ôn Kiều được ánh sáng của màn hình điện thoại di động chiếu sáng, trong ánh sáng yếu ớt ấy, khóe miệng đang bình thường của cô bất giác cong lên trên, cô click mở khung thoại sau đó ngón tay lại dừng ngay chỗ đánh chữ. Một lát sau, cô ấn tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại rồi thầm nói trong lòng.
Ngủ ngon, Tống Thời Ngộ.
-
Ôn Kiều ngủ một giấc khá ngon, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ hắt nhẹ vào phòng, cô mang dép lê đi tới cửa sổ rồi kéo rèm ra, ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu lên mặt cô. Cửa sổ được lắp theo kiểu cửa sổ hai cánh kiểu cũ, bên ngoài cũng không hề có khung chống trộm nhưng cái hay ở đây là chỉ cần mở cửa sổ ra thì tầm nhìn sẽ không bị che khuất, ánh mặt trời cứ thoải mái chiếu vào, trải đầy mặt đất.
Ôn Kiều híp mắt hít sâu một hơi sau đó xoay người đi rửa mặt.
Ngay khi cô vừa rửa mặt xong, cánh cửa đột nhiên bị gõ.
Ôn Kiều ngẩn người rồi đứng cách cánh cửa hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói trẻ trung, trong trẻo: “Xin chào cô Ôn! Tôi là trợ lý của thư ký Chu, là sếp Tống bảo tôi đến đây.”
Thư ký Chu?
Là thư ký Chu đêm hôm đó đã lái xe đưa Tống Thời Ngộ tới sao?
Ôn Kiều mở cửa ra thì nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng ngoài cửa với khuôn mặt tươi cười.
Cô ấy lễ phép chào hỏi trước: “Xin chào cô Ôn, tôi tên là Lý Duyệt, được sếp Tống bàn giao cho thư ký Chu, sau đó thư ký Chu dặn dò bảo tôi tới đưa bữa sáng cho cô.” Dứt lời, cô ấy đưa bánh bao chiên và cả sữa đậu nành đang cầm trong tay cho cô.
Lý Duyệt rất có chừng mực, ánh mắt quy củ chỉ chăm chú nhìn Ôn Kiều, cũng không nhìn vào trong nhà. Mắt cô ấy cười hơi cong lên, buộc thêm một cái đuôi ngựa thoạt nhìn vừa có phong cách công sở lại vừa nhẹ nhàng, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Ôn Kiều đành nhận bữa sáng trước sau đó nói: “Cảm ơn cô.”
“Cô Ôn không cần khách sáo, đây là công việc của tôi và cũng là chuyện tôi nên làm.” Lý Duyệt nói rồi lấy điện thoại di động ra: “Tôi có thể thêm WeChat của cô được không? Như thế thì sau này cô cần cái gì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Ôn Kiều hơi sửng sốt một chút, chẳng lẽ Tống Thời Ngộ muốn đưa thêm cho cô một thư ký sao?
Cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói lời từ chối: “Cảm ơn cô nhưng mà không cần đâu.”
Lý Duyệt lộ ra biểu cảm đáng thương khiến người ta khó có thể khước từ: “Đây cũng là công việc mà thư ký Chu sắp xếp cho tôi, xin cô cho tôi được không.”
Ôn Kiều không biết người này do Tống Thời Ngộ hay là do thư ký Chu chỉ định nhưng cô chỉ có thể nói bọn họ thật sự rất biết chọn người, cô gái này làm người ta có ấn tượng rất tốt, lại rất biết cách ăn nói.
“Vậy được rồi.”
Ôn Kiều thêm WeChat của cô gái.
“Cảm ơn cô! Thế là nhiệm vụ ngày hôm nay của tôi hoàn thành rồi.” Lý Duyệt lộ ra một chút ý cười vui vẻ: “Vậy tôi đi trước đây, chúc cô dùng bữa ngon miệng.”
Ôn Kiều gật đầu, nói lời tạm biệt với cô ấy sau đó cầm bánh bao chiên và sữa đậu nành vào nhà.
Cô đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi đi qua cầm điện thoại di động chuẩn bị gửi WeChat cho Tống Thời Ngộ, cuối cùng lại phát hiện anh đã gửi cho cô mấy tin nhắn WeChat.
7:40 “Anh bắt đầu đi đây.”
8:16 “Đến sân bay rồi.”
8:35 “Sắp lên máy bay.”
8:48 “Đã lên máy bay, nhớ chăm sóc hoa của anh thật tốt nhé.”
Ôn Kiều nghĩ thầm, sao lại là hoa của anh, rõ ràng đã tặng cho cô rồi mà, cô nghĩ vậy nhưng khóe miệng lại không kìm lòng được mà khẽ nhếch lên, đợi đến khi nhận ra ý cười thì cô lại đ è xuống, mở khung chat ra.
Vốn dĩ định nói với anh chuyện bữa sáng nhưng do dự một lúc, cô chỉ gửi bốn chữ: “Thuận buồm xuôi gió.”
-
“Chị Phương, đêm qua Hạ Trừng có về nhà không?” Tới buổi chiều khi gặp Tạ Khánh Phương, Ôn Kiều đã hỏi bà ấy.
Cô gọi điện thoại cho Hạ Trừng, Hạ Trừng nhận máy rồi chỉ nói không có việc gì để cô không cần lo lắng nhưng dù vậy cô vẫn thấy hơi không yên lòng.
Tạ Khánh Phương đột nhiên nghe Ôn Kiều hỏi về Hạ Trừng lại cảm thấy khá kỳ lạ: “Thằng bé không về, làm sao vậy? Em có việc gì cần tìm nó à?”
Ôn Kiều mỉm cười nói: “Không có gì đâu chị. Em chỉ quan tâm một chút thôi, lâu rồi em không gặp cậu ấy, cậu ấy ở công ty mới có ổn không ạ?”
Tạ Khánh Phương nói đến đây lập tức lên tinh thần: “Ôi chao, nghe thằng bé nói hình như nó đang tham gia một dự án gì đó cực kỳ quan trọng, ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya, nghỉ một ngày cũng không được ấy.”
Ôn Kiều thoáng yên lòng, tối hôm qua quầng thâm mắt của Hạ Trừng có lẽ cũng là do tăng ca, chỉ là nếu không có việc gì, vậy rốt cuộc tại sao cậu ấy lại tìm cô nhỉ?
Tạ Khánh Phương đột nhiên hỏi: “À Tiểu Kiều, em và sếp Tống kia thế nào rồi? Hình như dạo này chị không còn thấy cậu ấy đến đây nữa?”
Bà ấy mở cửa sớm nhưng gần như lúc nào cũng đóng cửa sớm hơn Ôn Kiều cho nên mấy ngày gần đây đều không nhìn thấy Tống Thời Ngộ.
Ôn Kiều không ngờ đột nhiên câu chuyện lại kéo lên người Tống Thời Ngộ, quả thật là cô không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ đành nói lập lờ nước đôi: “Bây giờ rất nhiều người chờ để chụp ảnh anh ấy, thế nên em đã bảo anh ấy sau này đừng tới đây nữa.”
Tạ Khánh Phương nghe xong lời này lại nhận ra một chút gì đó khác khác.
Đây là do Ôn Kiều bảo cậu ấy không tới nên cậu ấy mới không tới?!
“Chị nghe Tiểu Hoa nói hai em quen nhau từ khi còn bé à?”
Tạ Khánh Phương vất vả lắm mới bắt đầu chủ đề này vì thế bà ấy không hề có ý định bỏ qua nó nhanh như vậy.
“Khi còn bé, bọn em đã làm hàng xóm hai năm...” Ôn Kiều nói xong thì điện thoại di động trong túi tạp dề bỗng vang lên hai tiếng, cô lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn WeChat của Tống Thời Ngộ gửi tới.
Tống Thời Ngộ: “Anh lên xe rồi.”
Tống Thời Ngộ: “Buồn ngủ quá, anh ngủ một lát đây.”
Ôn Kiều nhìn hai tin nhắn này, vẻ mặt bất giác trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
“Ai vậy?” Tạ Khánh Phương tò mò hỏi.
Ôn Kiều bấm điện thoại di động: “Một người bạn thôi ạ. Chị Phương, cửa hàng của em còn có việc phải làm gấp, em đi trước nhé.”
Tạ Khánh Phương còn chưa hỏi xong nhưng cũng không thể lôi kéo Ôn Kiều tiếp nên đành phải từ bỏ.
Ôn Kiều đi về quán thấy Ôn Hoa đã xào xong món ăn cuối cùng rồi, giờ đang đổ ra đ ĩa, hiện giờ bữa trưa của bọn họ đều do cậu ấy phụ trách. Lưu Siêu đã bày xong bát đũa, Chu Mẫn đang múc cơm, còn Trần San San thì buổi trưa lại không đi làm.
“Chị Ôn Kiều, ăn cơm thôi.” Lưu Siêu kêu lên.
Ôn Kiều đi đến rồi ngồi xuống.
Ôn Hoa bưng món ăn cuối cùng lên bàn, hơi chột dạ nói: “Ngó sen này em để muối hơi lâu.”
Trên bàn là bốn món đơn giản, ba món mặn một chay nhưng lượng thức ăn hoàn toàn đủ ăn.
Ôn Kiều nếm thử một miếng ngó sen trước.
Ôn Hoa căng thẳng nhìn cô.
Ôn Kiều nuốt xong mới đánh giá: “Hơi mặn một chút, ngó sen này cũng không tốt lắm, không đủ vị ngọt thanh.” Tiếp đó cô lại nếm thử một món thịt bò thái nhỏ xào, sau khi ăn xong đưa ra đánh giá không tồi: “Ừm, thịt bò xào không tệ, canh lửa tốt hơn ngày hôm qua đấy.”
Ôn Hoa thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Em cũng cảm thấy ngon, em còn bỏ thêm một ít tương ớt của cửa hàng nữa.”
Chu Mẫn cũng nếm thử một miếng, vừa ăn vào miệng đã lập tức hít vào hơi lạnh: “A, cay quá!” Rồi bê cốc trà sữa lạnh bên cạnh uống một ngụm lớn.
Trà sữa có lẽ là đặt đồ ăn ngoài mang tới, mỗi trưa đều có bốn cốc, thay đổi đa dạng.
Đúng lúc này, điện thoại di động Ôn Kiều đặt trên bàn lại vang lên một tiếng nữa.
Cô lấy ra nhìn, là Tống Thời Ngộ năm phút trước nói mình muốn ngủ mà giờ lại gửi tin nhắn tới.
Tống Thời Ngộ: “Em đang bận à?”
Ôn Kiều mở khung chat, do dự một chút rồi gõ chữ: “Tôi đang ăn cơm.”
Sau khi gửi xong, cô nhìn thức ăn nóng hổi trước mặt mình rồi lại gửi cho anh một tin nhắn: “Anh ăn cơm chưa?”
Bên kia dường như vẫn luôn chờ cô trả lời, gần như một giây sau đã nhắn lại.
Tống Thời Ngộ: “Chưa, anh không muốn ăn gì cả.”
Tống Thời Ngộ: “Anh muốn ăn cơm em nấu.”
Trong khi đó, anh cũng vừa rời khỏi sân bay của thành phố Giang Thạch rồi lên một chiếc xe màu đen.
Điện thoại di động hơi rung lên một cái rồi lại rung thêm lần nữa, ánh đèn lóe lên trong bóng tối.
Cô cầm lên nhìn, là tin nhắn WeChat của Tống Thời Ngộ.
“Cảm ơn em đã tản bộ với anh.”
“Ngủ ngon nhé, A Ôn.”
Khuôn mặt của Ôn Kiều được ánh sáng của màn hình điện thoại di động chiếu sáng, trong ánh sáng yếu ớt ấy, khóe miệng đang bình thường của cô bất giác cong lên trên, cô click mở khung thoại sau đó ngón tay lại dừng ngay chỗ đánh chữ. Một lát sau, cô ấn tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại rồi thầm nói trong lòng.
Ngủ ngon, Tống Thời Ngộ.
-
Ôn Kiều ngủ một giấc khá ngon, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ hắt nhẹ vào phòng, cô mang dép lê đi tới cửa sổ rồi kéo rèm ra, ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu lên mặt cô. Cửa sổ được lắp theo kiểu cửa sổ hai cánh kiểu cũ, bên ngoài cũng không hề có khung chống trộm nhưng cái hay ở đây là chỉ cần mở cửa sổ ra thì tầm nhìn sẽ không bị che khuất, ánh mặt trời cứ thoải mái chiếu vào, trải đầy mặt đất.
Ôn Kiều híp mắt hít sâu một hơi sau đó xoay người đi rửa mặt.
Ngay khi cô vừa rửa mặt xong, cánh cửa đột nhiên bị gõ.
Ôn Kiều ngẩn người rồi đứng cách cánh cửa hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói trẻ trung, trong trẻo: “Xin chào cô Ôn! Tôi là trợ lý của thư ký Chu, là sếp Tống bảo tôi đến đây.”
Thư ký Chu?
Là thư ký Chu đêm hôm đó đã lái xe đưa Tống Thời Ngộ tới sao?
Ôn Kiều mở cửa ra thì nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng ngoài cửa với khuôn mặt tươi cười.
Cô ấy lễ phép chào hỏi trước: “Xin chào cô Ôn, tôi tên là Lý Duyệt, được sếp Tống bàn giao cho thư ký Chu, sau đó thư ký Chu dặn dò bảo tôi tới đưa bữa sáng cho cô.” Dứt lời, cô ấy đưa bánh bao chiên và cả sữa đậu nành đang cầm trong tay cho cô.
Lý Duyệt rất có chừng mực, ánh mắt quy củ chỉ chăm chú nhìn Ôn Kiều, cũng không nhìn vào trong nhà. Mắt cô ấy cười hơi cong lên, buộc thêm một cái đuôi ngựa thoạt nhìn vừa có phong cách công sở lại vừa nhẹ nhàng, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Ôn Kiều đành nhận bữa sáng trước sau đó nói: “Cảm ơn cô.”
“Cô Ôn không cần khách sáo, đây là công việc của tôi và cũng là chuyện tôi nên làm.” Lý Duyệt nói rồi lấy điện thoại di động ra: “Tôi có thể thêm WeChat của cô được không? Như thế thì sau này cô cần cái gì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Ôn Kiều hơi sửng sốt một chút, chẳng lẽ Tống Thời Ngộ muốn đưa thêm cho cô một thư ký sao?
Cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói lời từ chối: “Cảm ơn cô nhưng mà không cần đâu.”
Lý Duyệt lộ ra biểu cảm đáng thương khiến người ta khó có thể khước từ: “Đây cũng là công việc mà thư ký Chu sắp xếp cho tôi, xin cô cho tôi được không.”
Ôn Kiều không biết người này do Tống Thời Ngộ hay là do thư ký Chu chỉ định nhưng cô chỉ có thể nói bọn họ thật sự rất biết chọn người, cô gái này làm người ta có ấn tượng rất tốt, lại rất biết cách ăn nói.
“Vậy được rồi.”
Ôn Kiều thêm WeChat của cô gái.
“Cảm ơn cô! Thế là nhiệm vụ ngày hôm nay của tôi hoàn thành rồi.” Lý Duyệt lộ ra một chút ý cười vui vẻ: “Vậy tôi đi trước đây, chúc cô dùng bữa ngon miệng.”
Ôn Kiều gật đầu, nói lời tạm biệt với cô ấy sau đó cầm bánh bao chiên và sữa đậu nành vào nhà.
Cô đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi đi qua cầm điện thoại di động chuẩn bị gửi WeChat cho Tống Thời Ngộ, cuối cùng lại phát hiện anh đã gửi cho cô mấy tin nhắn WeChat.
7:40 “Anh bắt đầu đi đây.”
8:16 “Đến sân bay rồi.”
8:35 “Sắp lên máy bay.”
8:48 “Đã lên máy bay, nhớ chăm sóc hoa của anh thật tốt nhé.”
Ôn Kiều nghĩ thầm, sao lại là hoa của anh, rõ ràng đã tặng cho cô rồi mà, cô nghĩ vậy nhưng khóe miệng lại không kìm lòng được mà khẽ nhếch lên, đợi đến khi nhận ra ý cười thì cô lại đ è xuống, mở khung chat ra.
Vốn dĩ định nói với anh chuyện bữa sáng nhưng do dự một lúc, cô chỉ gửi bốn chữ: “Thuận buồm xuôi gió.”
-
“Chị Phương, đêm qua Hạ Trừng có về nhà không?” Tới buổi chiều khi gặp Tạ Khánh Phương, Ôn Kiều đã hỏi bà ấy.
Cô gọi điện thoại cho Hạ Trừng, Hạ Trừng nhận máy rồi chỉ nói không có việc gì để cô không cần lo lắng nhưng dù vậy cô vẫn thấy hơi không yên lòng.
Tạ Khánh Phương đột nhiên nghe Ôn Kiều hỏi về Hạ Trừng lại cảm thấy khá kỳ lạ: “Thằng bé không về, làm sao vậy? Em có việc gì cần tìm nó à?”
Ôn Kiều mỉm cười nói: “Không có gì đâu chị. Em chỉ quan tâm một chút thôi, lâu rồi em không gặp cậu ấy, cậu ấy ở công ty mới có ổn không ạ?”
Tạ Khánh Phương nói đến đây lập tức lên tinh thần: “Ôi chao, nghe thằng bé nói hình như nó đang tham gia một dự án gì đó cực kỳ quan trọng, ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya, nghỉ một ngày cũng không được ấy.”
Ôn Kiều thoáng yên lòng, tối hôm qua quầng thâm mắt của Hạ Trừng có lẽ cũng là do tăng ca, chỉ là nếu không có việc gì, vậy rốt cuộc tại sao cậu ấy lại tìm cô nhỉ?
Tạ Khánh Phương đột nhiên hỏi: “À Tiểu Kiều, em và sếp Tống kia thế nào rồi? Hình như dạo này chị không còn thấy cậu ấy đến đây nữa?”
Bà ấy mở cửa sớm nhưng gần như lúc nào cũng đóng cửa sớm hơn Ôn Kiều cho nên mấy ngày gần đây đều không nhìn thấy Tống Thời Ngộ.
Ôn Kiều không ngờ đột nhiên câu chuyện lại kéo lên người Tống Thời Ngộ, quả thật là cô không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ đành nói lập lờ nước đôi: “Bây giờ rất nhiều người chờ để chụp ảnh anh ấy, thế nên em đã bảo anh ấy sau này đừng tới đây nữa.”
Tạ Khánh Phương nghe xong lời này lại nhận ra một chút gì đó khác khác.
Đây là do Ôn Kiều bảo cậu ấy không tới nên cậu ấy mới không tới?!
“Chị nghe Tiểu Hoa nói hai em quen nhau từ khi còn bé à?”
Tạ Khánh Phương vất vả lắm mới bắt đầu chủ đề này vì thế bà ấy không hề có ý định bỏ qua nó nhanh như vậy.
“Khi còn bé, bọn em đã làm hàng xóm hai năm...” Ôn Kiều nói xong thì điện thoại di động trong túi tạp dề bỗng vang lên hai tiếng, cô lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn WeChat của Tống Thời Ngộ gửi tới.
Tống Thời Ngộ: “Anh lên xe rồi.”
Tống Thời Ngộ: “Buồn ngủ quá, anh ngủ một lát đây.”
Ôn Kiều nhìn hai tin nhắn này, vẻ mặt bất giác trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
“Ai vậy?” Tạ Khánh Phương tò mò hỏi.
Ôn Kiều bấm điện thoại di động: “Một người bạn thôi ạ. Chị Phương, cửa hàng của em còn có việc phải làm gấp, em đi trước nhé.”
Tạ Khánh Phương còn chưa hỏi xong nhưng cũng không thể lôi kéo Ôn Kiều tiếp nên đành phải từ bỏ.
Ôn Kiều đi về quán thấy Ôn Hoa đã xào xong món ăn cuối cùng rồi, giờ đang đổ ra đ ĩa, hiện giờ bữa trưa của bọn họ đều do cậu ấy phụ trách. Lưu Siêu đã bày xong bát đũa, Chu Mẫn đang múc cơm, còn Trần San San thì buổi trưa lại không đi làm.
“Chị Ôn Kiều, ăn cơm thôi.” Lưu Siêu kêu lên.
Ôn Kiều đi đến rồi ngồi xuống.
Ôn Hoa bưng món ăn cuối cùng lên bàn, hơi chột dạ nói: “Ngó sen này em để muối hơi lâu.”
Trên bàn là bốn món đơn giản, ba món mặn một chay nhưng lượng thức ăn hoàn toàn đủ ăn.
Ôn Kiều nếm thử một miếng ngó sen trước.
Ôn Hoa căng thẳng nhìn cô.
Ôn Kiều nuốt xong mới đánh giá: “Hơi mặn một chút, ngó sen này cũng không tốt lắm, không đủ vị ngọt thanh.” Tiếp đó cô lại nếm thử một món thịt bò thái nhỏ xào, sau khi ăn xong đưa ra đánh giá không tồi: “Ừm, thịt bò xào không tệ, canh lửa tốt hơn ngày hôm qua đấy.”
Ôn Hoa thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Em cũng cảm thấy ngon, em còn bỏ thêm một ít tương ớt của cửa hàng nữa.”
Chu Mẫn cũng nếm thử một miếng, vừa ăn vào miệng đã lập tức hít vào hơi lạnh: “A, cay quá!” Rồi bê cốc trà sữa lạnh bên cạnh uống một ngụm lớn.
Trà sữa có lẽ là đặt đồ ăn ngoài mang tới, mỗi trưa đều có bốn cốc, thay đổi đa dạng.
Đúng lúc này, điện thoại di động Ôn Kiều đặt trên bàn lại vang lên một tiếng nữa.
Cô lấy ra nhìn, là Tống Thời Ngộ năm phút trước nói mình muốn ngủ mà giờ lại gửi tin nhắn tới.
Tống Thời Ngộ: “Em đang bận à?”
Ôn Kiều mở khung chat, do dự một chút rồi gõ chữ: “Tôi đang ăn cơm.”
Sau khi gửi xong, cô nhìn thức ăn nóng hổi trước mặt mình rồi lại gửi cho anh một tin nhắn: “Anh ăn cơm chưa?”
Bên kia dường như vẫn luôn chờ cô trả lời, gần như một giây sau đã nhắn lại.
Tống Thời Ngộ: “Chưa, anh không muốn ăn gì cả.”
Tống Thời Ngộ: “Anh muốn ăn cơm em nấu.”
Trong khi đó, anh cũng vừa rời khỏi sân bay của thành phố Giang Thạch rồi lên một chiếc xe màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.