Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 19: anh cả, anh thiên vị

Windy1461

23/09/2024

Mua xong mọi thứ, chúng tôi cùng nhau về nhà

"chị, có anh cả ở đây thật tốt"

"ý gì?"

 "có anh cả ở đây mới có người xử lí được cái hóa đơn dài như tờ sớ kia"

"em nói cũng đúng"

"đó đó đó... ngay cả chị cũng khoái nói gì em"

"suỵt"

"đừng nói nữa, mau qua đây sách đồ"

"dạ "

"..."

"em mang cái nào?"

"....."

"..."

"cái này đi, nó nhẹ"

anh đưa cho tôi cái bao nhẹ nhất để tôi mang vào nhà, còn những gì nặng để lại bản thân cùng Ôn Tiêu mang vào

"vâng ạ"

sau khi mang hết mọi thứ vào nhà tôi vốn muốn giúp chuẩn bị bữa tối liền bị anh đuổi ra khỏi bếp. Ôn Tiêu mang nốt thùng đồ cuối cùng đi vào cứ nghĩ mình cũng không cần nấu vậy là đặc đồ xuống đất liền đứng dậy cất bước hướng phòng khách. Ấy vậy mà liền bị anh kéo cổ áo giữ lại

"cậu đi đâu? ở lại giúp tôi"

"ơ, không phải chị..."



"cậu muốn tôi đối xử cậu như em ấy thì cứ việc chuyển giới"

"ơ, anh cả..."

"..."

tôi ở phòng khách nghe thấy toàn bộ lời anh nói mà không khỏi bật cười. Ôn Tiêu ủy khuất, khịt khịt mũi diễn như muốn khóc cầu mong sự thương mại nhưng đáp lại là sự lạnh nhạt từ chính anh trai của mình.

"Ôn Tiêu, rót cho chị ly nước"

nghe thấy tôi muốn uống nước, chạy vội đứng dậy đi rót nước. Chỉ là nước đã rót xong nhưng người mang ra không phải cậu mà là anh. Cậu bị anh đá đi qua rửa rau rồi.

Bị chính anh cả của mình hất hủi, Ôn Tiêu tức giận giậm chân, đưa tay lên muốn đánh lén anh. Anh như có mắt ở phía sau lập tức quay đầu lại nhìn. Ôn Tiêu nhanh tay thu tay lại, cười cười. Đợi anh quay đi cậu lại tiếp tục, lần này còn giơ cả chân lên muốn đá anh.

Tất cả mọi hành động này đều được camera ghi hình quay lại tất cả. Nhân viên ekip xem cảnh này chỉ biết cười và cười

tôi nhận ly nước từ anh, khách sao nói

"cảm ơn"

"..."

anh không đáp quay lưng trở về bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tôi

20 phút sau bữa tối đã được dọn ra bên bàn. Ôn Tiêu sau khi làm trò quậy phá liền bị anh đuổi thẳng cổ ra khỏi bếp.Cậu hí hửng chạy ngay lại chỗ tôi ngồi xuống cùng xem tv đợi đến khi anh gọi ăn cơm.

"wow, 1 bàn toàn chất sơ"

Ôn Tiêu nhìn bàn ăn 5 món toàn rau với rau, lần lượt là canh rau ngót, cải ngọt xào thịt bò, bông cải luộc, rau muốn chiên tỏ và cuối cùng là há cảo nhận hẹ

Lời của Ôn Tiêu đấm trúng chỗ đau của anh, tôi cười thầm chọt thêm 1 câu

"ăn nhiều rau xanh tốt cho sức khỏe"

"..."



trong lúc ăn cơm, tôi chợt nhớ ra vài ngày trước có mua vài quả bơ

" Ôn Tiêu, bơ hôm trước chị mua đâu rồi?"

"em ủ ở dưới góc phòng bếp, chị muốn ăn sao?"

"ừm, ăn nhanh kẻo hư thì uổng lắm"

"chị muốn ăn thì tự làm đi"

"em làm cho chị ăn đi"

"sao chị không tự làm đi?"

"..."

"được rồi, đừng cãi nhau nữa chút anh sẽ làm"

"lêu lêu..."

"..."

"..."

"anh cả, anh làm cho chị rồi, vậy có thể làm cho em 1 phần không?"

"tự đi mà làm"

"anh cả, anh thiên vị"

"người là do tôi nuôi lớn, tôi không thiên vị... thiên vị cậu làm gì?"

"ờ thì thiên vị... Đợi sau này chị kết hôn, để xem anh còn ai để thiên vị nữa không?"

nghe thấy Ôn Tiêu nói tôi sau này sẽ kết hôn, sẽ đi làm dâu nhà người khác làm anh có chút khó chịu nhíu mày nhìn tôi. Tôi biết ý tránh né ánh mắt chỉ chăm chăm cuối đầu ăn.

sau khi ăn xong vẫn như cũ, anh rửa bát, Ôn Tiêu cắt trái cây. Trái cây vừa cắt xong tính mang ra phòng khách cho chị lại không thấy chị đâu, cậu nhìn lại đồng hồ không suy nghĩ nhiều mang lên phòng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook