Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 29: anh không giống họ

Windy1461

29/09/2024

những ngày sau đó tôi ăn dầm nằm dề ở nhà anh nhỏ suốt mấy ngày liền; trong những ngày này tôi cũng không bước chân ra ngoài nửa bước. Anh nhỏ sau khi đi làm về thấy tôi cứ ở nhà mãi cũng không phải cách lại liền nắm lấy cổ áo xách tôi như xách bao gạo đi ra ngoài.

miêu tả 1 chút về ngoại hình, anh nhỏ cao 1m87 thân hình cao gầy vì tính chất công việc ở trong thương trường nên anh rất ít nói, ngược lại anh lại thường dùng hành động hơn.

còn tôi vui vẻ 1 chút cao 1m6, thua hẳn anh 27 cm, đứng ngang ngực anh. Việc anh bế tôi hay xách tôi lên dễ như trở bàn tay. Chưa tính đến việc tôi chỉ nặng 50 kg.

Anh nhỏ khi còn học cấp 3 từng được cậu gửi vào trung tâm quân đội học nghi thức lễ nghi rèn luyện thân thể nên dù bên ngoài khi anh mặt áo sơ mi hay ao thường đều sẽ trong khá gầy nhưng đâu ai biết trừ tôi ra. Phía sau lớp vải đó lại là 1 thân hình mà mọi chị em đều đê mê

Anh nhỏ lái xe đưa tôi đến 1 nhà hàng trung hoa, đây là 1 nơi hội bạn của anh thường hay lui tới; tôi thì cũng có vài lần diện kiến hội bạn của anh cũng được anh dẫy đến đây ăn vài lần.

Khi đến nơi, vào họp ăn riêng sớm đã thấy bọn họ tụ tập đông đủ. Họ nhìn thấy tôi có chút bất ngờ

"em gái Lạc Thủy đến đó sao!"

người đầu tiên ra chào đón tôi là Tôn Chí Văn, giám đốc công ty bất động sản. Ban đầu anh nhỏ còn nhờ anh tư vấn cho tôi vài căn nhà nhưng sau đó biết được Ôn Tiêu và Vân Hi sớm mu nhà thay tôi rồi.

"chào anh Chí Văn, lâu rồi không gặp"

"ừm, đúng là rất lâu rồi chưa gặp em"

"..."

"..."

"..."

sau đó chúng tôi gọi món cùng nhau dùng bữa tôi. Dùng xong bữa tôi mọi người cùng nhau đến chỗ anh Lưu Sinh chơi bi da, tôi cũng có 1 chân được đi theo.

Mặc dù đã được dạy cách chơi nhưng cuối cùng tôi vẫn là không biết chơi. Tôi ngồi 1 bên ăn trái cây xem các anh chơi.

thấy tôi ngồi 1 mình cứ ăn rồi lại ăn, anh chỉ biết thở dài ném cây gậy của mình cho anh Chí Văn

"không chơi nữa, các cậu chơi đi"

anh Chí Văn cùng mọi người hiểu ý cũng không nói nhiều tiếp tục chơi. Còn anh lại đi đến ghế sofa ngồi xuống bên cạnh tôi, ngửa người ra sau trong rất biến nhát

"sao lại không chơi nữa rồi"

"chán"

"..."

"tối rồi, ăn ít thôi"

"..."



tay tôi đang bóc dở trái nho bị anh nói vậy không bóc lên nữa, trực tiếp thả xuống. Nhìn đám người đang chơi bên kia lại nhìn ông anh trai đang ngồi bên cạnh mình, buộc miệng hỏi

"anh nhỏ, sao anh không hút thuốc?"

"hút thuốc hại thân"

"nhưng em thấy bọn họ..."

"anh không giống họ"

"ò"

ngoài mặt anh nói hút thuốc hại thân nhưng tôi biết thừa là anh không hút là vì tôi. Năm đầu tiên khi Quân gia nhận lại tôi, anh nhỏ đã ở lại thành phố tôi sống cùng tôi làm quen với nhau. Lúc đó anh có hút thuốc nhưng sau vài lần bị tôi bắt quả tang đang hút thuốc bị tôi cấm và giờ anh cũng cai luôn. Cai đến tận bây giờ

đang không biết nên nói gì tiếp điện thoại tôi reo lên, tôi nhắc máy lên nghe. Âm lượng không lớn nhưng đủ để người bên cạnh nghe được vài câu.

"alo, mình nghe"

"alo Lạc Thủy, là mình.... Chu Nguyên Trạch"

"ừm, mình biết. Cậu có chuyện gì sao?"

"mình biết như này có hơi đường đột nhưng mong câu có thể giúp"

"nói đi, giúp được mình sẽ giúp"

"mình nhớ không nhậm cậu có quen biết bác sĩ Tống, Tống Khánh An ở thủ đô đúng không?"

"ừm, có quen. Có chuyện gì sao?"

"mình gửi cho cậu 1 bệnh án, cậu có thể giúp mình đưa cho anh ấy xem giúp 1 chút được không?"

"được, cậu cứ gửi đi. Mình sẽ giúp cậu nói với anh ấy".

"cậu không có gì để hỏi sao?"

"hỏi gì cơ?"

"..."

"cậu muốn mời bác sĩ Tống chữa bệnh sao?"

"phải"

"..."



"hết rồi?"

"ừm, hết rồi"

"..."

"đây là chuyện riêng của cậu, mình vẫn là không nên hỏi nhiều thì hơn. Vã lại mình rất vui khi cậu gặp chuyện người cậu nghĩ đến là mình. Mình thật sự vinh hạnh khi có thể giúp được cậu"

"cảm ơn câu. Khi nào có dịp đến chỗ mình, mình dẫn cậu đi chơi"

"được, rất mong chờ ngày đó"

"..."

cúp máy, tôi cảm giác như có người nhìn mình chầm chầm nhìn qua thấy anh sớm đã lấy tay chống đầu nhìn tôi

"hihi..."

"sao lại đồng ý 1 cách nhanh chóng như vậy?"

"cậu ấy cần giúp em đâu thể từ chối. Liên quan đến mạng người mà"

anh đưa tay kia lên búng trán tôi 1 cái rõ đau

"em đó...chính là quá tử tế, quá lương thiện. Cẩn thận kẻo bị lợi dụng"

tôi đưa tay xoa xoa vùng trán nơi vừa bị anh búng cho tỉnh ngủ, mặt mày nhăn nhó nói

"có ai dám lợi dụng em ngoài anh sao?"

khóe mắt tôi bắt đầu xuất hiện 1 chút chất lỏng tinh khiết.

anh đưa tay lau đi thứ chất lỏng đó, nói

"được rồi, là anh sai. Nhưng em lần sau không được dễ giải như vậy biết không hả"

thấy bản thân đang trên cơ anh tôi không ngại làm giá, tỏ ra bản thân dỗi anh không muốn nói chuyện đợi anh dỗ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, trai thẳng vẫn là trai thẳng. Anh thấy tôi dỗi còn không dỗ, ngược lại còn uy hiếp sẽ để tôi đi bộ về

'Má đúng ác, ông anh trai đúng ác'

tôi chửi thầm trong lòng, cầu anh sớm bị nghiệp quật. Quả lời nói linh nghiệm, lúc bước xuống thềm từ sảnh đón ra mặt đường anh đã bị hụt châm xém ngã. Tôi đi sau được 1 trận cười bò.

bị tôi cười như thế anh thẹn quá hóa giận cả đoạn đường về nhà không mở miệng nói câu nào. Tôi cũng chả quan tâm cứ ôm bụng cười mãi cho đến khi về về đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook