Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 4: anh trai đi rồi

Windy1461

23/09/2024

3 năm sau

Nay anh trai đã đủ 18 tuổi, anh ấy cần phải đến thủ đô học đại học. Không thể ở lại thành phố ngày ngày cùng chơi với tôi. Đi cùng với anh còn có các bạn của anh.

Trước hôm anh trai cùng các anh đi thủ đô, mọi người đã tụ tập lại nhà chính Ôn gia mở 1 buổi tiệc nhỏ, các anh mua cho tôi rất nhiều thứ tôi thích bảo là bù tội cho tôi, đợi tôi ăn hết chơi chán cũng là lúc mấy anh về còn không thì tôi có thể đến thủ đô thăm các anh.

Dù rất buồn nhưng tôi không rơi 1 giọt nước mắt tội tươi cười tiễn các anh đi học. Sau buổi tiệc mọi người ai về nhà nấy.

Khi tôi dẫn nói rõ hơn, nhất thức được nhiều thứ hơn. Anh trai cũng đến tuổi dậy thì. Ông nội tránh lời đàm tiếu nên đã bắt anh trai để tôi về phòng mình, không để tôi cùng anh trai ở cùng 1 phòng nữa. Ban đầu anh trai còn không chịu đáp ứng nhưng sau đó lại đồng ý đáp ứng. Tôi có nghe qua vài lời nói trộm của giúp việc khi rãnh rỗi hình như là ông nội đã mời giáo viên về dạy anh về cái gọi là giáo dục giới tính. Với 1 đứa trẻ mới 4,5 tuổi như tôi thì không cần nhưng với 1 người 15,16 tuổi như anh lại rất cần. Kể từ đó chúng tôi cũng không còn ở chung phòng. Nhưng vì ngày mai anh trai đi rồi, tôi rất buồn không ngủ được vậy nên đã ôm theo gấu bông mình thích nhất đến trước cửa phòng anh trai gõ cửa. Đợi 1 lúc sau cửa được mở ra, anh trai mặc trên mình 1 bộ đồ ngủ xám nhạt trên áo còn có vài đường chỉ màu trắng đen làm điểm nhấn. Nhìn anh rất trưởng thành, khí chất không dính chút bụi trần

Anh trai thấy tôi tôi gấu bông đầu cúi xuống không nói gì. Anh ngồi xổm xuống xoa đầu tôi dịu dàng hỏi

"Lạc Lạc của anh sao vậy?”

Phải là Lạc Lạc, ở Ôn gia chỉ có anh gọi tôi là Lạc Lạc. Người lớn gọi tôi là A Thủy; giúp việc, quản gia gọi tôi là Lạc tiểu thư hoặc cô Lạc... riêng chỉ có anh gọi tôi là Lạc Lạc.

“anh trai, em có thể ngủ cùng anh không?”

Vì câu hỏi có chút bất ngờ của tôi làm anh khựng lại nửa nhịp, sau anh trả lời

“được, em vào đi”



Anh đứng dậy tránh qua 1 bên để tôi đi vào xong đóng cửa vào theo. Đến bên giường tôi lặc đặc leo lên, giường của anh trai có phần cao hơn giường của tôi. Thấy tôi leo lên có chút khó khăn, vậy là anh trai đưa tay giúp tôi leo lên. Đợi tôi yên vị trên giường anh cũng lên giường tắt đèn nằm xuống cạnh tôi

“sao hôm nay lại Lạc Lạc lại muốn ngủ cùng anh vậy?”

“Anh trai, anh đi như vậy khi nào sẽ về?”

Anh đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi, nói

“đợi các dịp lễ tết anh trai sẽ về. Không thì Lạc Lạc nói với ông nội bảo ông đưa Lạc Lạc đến thủ đô thăm anh”

“ông nội bảo sau khi anh học xong ở thủ đô còn phải đi nước ngoài du học vài năm. Cái này là thật sao ạ?”

“Ừm, anh trai là chủ của Ôn gia, trên dưới Ôn gia cần anh. Anh cần phải học nhiều hơn như vậy mới có thể bảo vệ Ôn gia bảo vệ Lạc Lạc”

“...”

“Lạc Lạc ngoan, khi anh trai không có ở đây Lạc Lạc phải nghe lời ông nội. Biết không hả?”

“Lạc Lạc biết ạ”

“anh nói với ông nội cũng xin phép Ôn nhị gia và nhị thúc thường xuyên để Ôn Tiêu đến chơi với em rồi”



“dạ”

“Không vui sao?”

“không không, Lạc Lạc rất vui... cảm ơn anh trai”

“ừm, ngoan... ngủ đi”

Cứ như vậy tôi được anh trai dỗ đi ngủ. Đây là lần đầu anh trai rời khỏi tôi, còn rời khỏi rất lâu tôi rất sợ, ngay đến gấu bông tôi thích nhất ôm theo qua cũng vứt sang 1 bên ôm lấy cánh tay anh trai, ôm rất chặt. Cũng vì vậy tôi mới nhận ra tay anh trai từ bao giờ đã lớn như thế này, vừa lớn vừa cứng không còn mềm mại như lúc anh bế tôi lúc trước.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy tôi đã không thấy anh trai đâu cả, cứ nghĩ anh trai đang ở bếp đợi tôi ăn sáng vậy là chạy xuống nhưng vẫn không thấy đâu. Nhìn thấy vẻ mặt của giúp việc của quản gia tôi chợt nhận ra anh trai đã đi rồi. Hôm nay đi không biết khi nào mới quay về. Tôi suy sụp quay trở về phòng, nếp mình vào 1 góc ôm chân ngồi khóc. Không biết mình khóc bao lâu, cũng không biết Ôn Tiêu đến từ khi nào. Cậu bé bập bẹ gọi tôi

"Chị ơi, sao chị khóc rồi”

Nhìn Ôn Tiêu rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa phòng là ông nội và vợ chồng Ôn nhị thúc. Nhìn thấy họ đưa mắt nhìn tôi đầy sự lo lắng, tôi nhận ra rằng tôi bây giờ không chỉ có anh trai yêu thường mà còn rất nhiều người yêu thương. Tôi dần lấy lại tinh thần, nhìn họ cười làm họ yên tâm.

.....

Quay lại cuộc sống thường này, tôi bây giờ chỉ quanh quẩn ở việc học tập, ăn, ngủ và vui vẻ. Tôi biết chắc đây là điều anh trai mong muốn tôi làm nhất.

Không phụ lòng anh trai, khi ở trường tôi luôn đứng nhất lớp, luôn là niềm tự hào của các thầy cô, là điều ghen tỵ của nhiều bạn học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook