Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 33: cản cậu ta lại

Windy1461

29/09/2024

tôi gửi tin nhắn định vị của mình cho Quân Quân xong lại đi đền 1 quán cafe gần đó ngồi đợi. 1 lát sau Quân

Quân đã có mặt trước quán Cafe.

Tôi vui vẻ mua cho cậu 1 ly nước; lên xe tôi ngay lập tức đưa lý nước lên trước mặt cậu, vẻ mặt hối lỗi

"quà tạ lỗi"

"cậu làm sai chuyện gì sao?"

"là mình làm phiền cậu rồi"

"sao lại nói là làm phiền"

"hazzz...."

tôi thở dài kể lại toàn bộ câu chuyện cho Quân Quân nghe. Cậu ta chỉ còn có thể 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều nhéo má tôi

"Lạc Thủy, cậu đúng ít có kiếm thêm việc cho mình mà"

"hihi"

"nhưng mà cậu như vậy cũng hiền quá rồi đó"

"anh nhỏ cũng nói mình như vậy. Anh ấy sợ mình cứ như thế này mãi sẽ bị chịu thiệt"

"anh ấy sợ đúng mà"

"mình biết nhưng mình còn có thể làm gì đây"

"được rồi, truyền máu xong chắc cậu đói rồi nhỉ. Muốn ăn gì mình đưa đi ăn"

"mình muốn ăn dookki"

"được, chiều cậu hết"

sau đó cả 2 chúng tôi đi đến 1 tiệm dookki có tiếng ở trung tâm thành phố, không quên gọi 2 người Hân Ngữ và

Thế Kiệt đến ăn. Cả 4 người cùng tụ tập ăn uống trò chuyện với nhau.

trong lúc ăn vô tình váy tôi mang bị dính bần, Quân Quân ga lăng cởi áo khoác cột lại ngay thắc lưng tôi

"cảm ơn"

"chăm sóc cậu là việc mình nên làm"

cậu vừa nói vừa xoa xoa đầu tôi

vài ngày sau tôi nhận được tin ở thủ đô cần phải về gấp, chuyện này lão Tống cũng biết vậy là cả 2 quyết định trưa ngày kia sẽ về, vé máy bay cũng đã mua.

Hôm nay nhân lúc không có việc gì làm tôi mang áo đã giặc sạch đi trả cho Quân Quân. Gọi điện hỏi thì cậu bảo đang ở công ty, cậu bảo tôi không cần đến, cậu sẽ tự đến lấy nhưng tôi nhất quyết không đồng ý vậy là tôi mang theo áo đến công ty tìm cậu.

vừa đến tới dưới sảnh chuẩn bị gọi cậu xuống gặp mình đã nghe thấy có người gọi tên tôi

"Lạc Lạc?"

tôi đang xem điện thoại ngẩn đầu lên nhìn hóa ra là anh Cao, anh cả của Quân Quân.

"Anh Cao, chào anh"

nụ cười trên môi tôi lập tức tắt nắng khi nhìn sang người đứng bên cạnh, còn cả người đứng bên cạnh của bên cạnh. Ấy vậy mà lại là anh trai và anh Khánh Minh.

tôi tự nói với lòng mình

'sao Giang thành lại nhỏ đến như vậy?"

anh Cao vẫn vui vẻ tiến đến chào hỏi tôi

"em đến tìm Tử Quân sao?"

tôi gật đầu đáp lại



"vâng ạ"

".."

nghe thấy là tôi câu đứng phía sau lưng chú mình ngoi đâu ra nhìn xác nhận

"xin lỗi, xin phép ạ"

Quân Quân lẫn trong đám người kia có phần nhỏ bé xin phép đi ra. Nói ra thì Quân Quân khá cao, cậu ấy cao 1m 83 nhưng khi đứng chung với anh Cao và người đó lại có phần lép vế. Có lẽ 1 phần là vì trên người họ bám mùi khói sương, trải đời nhiều. Còn Quân Quân lại non nớt.

"được, cứ đi đi"

nhận được sự cho phép của chú út, cậu tiến lên kéo tôi ra xa 1 chút tránh đám người kia

"sao cậu lại đến đây"

"mình có việc đến bệnh viện, tiện đường mang áo khoác đến trả cho cậu"

"không cần vội trả vậy đâu. Mình cũng không vội "

"trưa ngày kia mình sẽ về thủ đô, vẫn là sớm trả cậu vẫn hơn"

"vội như thế sao?"

"ừm, trong nhà có chút việc"

"..."

"nhưng mà như này là sao?"

"mình cũng không rõ nữa, sáng nay đến công ty đã thấy họ rồi. Hình như có quen với chú út"

"ồ..."

"đợi mình chút"

điện thoại tôi đột nhiên vang lên là Hân Ngữ gọi đến. Tôi bắt máy nghe

"..."

"Hân Ngữ, mình nghe"

"phòng 3018 khách sạn Tân Sinh, cứu mình..."

giọng nói yếu ớt của Hân Ngữ phát ra làm tôi có dự cảm không lành, liên tục gọi tên cô ấy

"alo alo... Hân Ngữ Hân Ngữ..."

Quân Quân thấy tôi hoảng sợ lên tiếng hỏi

"có chuyện gì sao?"

"cậu biết khách sạn Tân Sinh không?"

"biết, nó ở cách đây 2 dãy phố"

"được, vậy cậu đi với mình"

"'???"

"..."

tôi nhìn sang phía đám đông, đi đến bình tĩnh nhìn chú út nói

"..."

"Anh Cao, em có thể mượn em trai anh 1 lúc được không ạ?"

"được chứ, cho em luôn cũng được"



"vậy em cảm ơn, em xin phép thất lễ trước ạ. Đi thôi"

"..."

dứt lời tôi nắm lấy tay Quân Quân kéo đi 1 mạch ra phía bên ngoài.

sau khi lên xe tôi gọi điện thoại cho 1 người, ra lệnh cho người đó

"dẫn người đến địa chỉ tôi gửi, tiện thể điều tra 1 người giúp tôi"

đầu dây bên kia không nói nhiều chỉ 1 chữ rồi cúp máy

"vâng"

Quân Quân nhìn tôi đầy dấu chấm hỏi

"..."

"mình biết cậu đang muốn hỏi gì nhưng có thể để sau rồi nói được không?"

"dudc"

wowaa

khách sạn Tân Sinh

tầng 30

phòng 3018

khi đến trước cửa phòng sớm đã có người đợi sẵn chỉ việc đợi 2 chúng tôi đến rồi đi vào

rầm

cửa phòng bị chúng tôi cưỡng ép mà mở ra. Cửa vừa mở đập vào mắt là cảnh 1 cô gái đang chặt vật nằm trên giường quần áo sọc sệt. Cách đó không xa có 1 người đàn ông đang đứng chỉnh máy quay. Thấy cảnh này tôi như đứng hình chưa biết phải làm gì đã thấy Quân Quân mặt đày sát khi lao đến tẩn cho người đó 1 trận.

Định thần lại được tôi chạy lại cô gái đang nằm trên giường lấy chăn che chắn, miệng liên tục gọi

"Hân Ngữ, Hân Ngữ cậu nghe mình gọi không? Hân Ngữ, Phó Hân Ngữ"

"..."

trong cơn mê màng Hân Ngữ nghe thấy tôi gọi mắt dần mở ra; nhìn thấy tôi trái tim treo trên lưỡi dao như được mang xuống, mỉm cười thả lỏng người

"Lạc Lạc cậu đến rồi"

nói rồi cậu chìm vào hôn mê, có gọi cũng không có tác dụng. Nhìn Hân Ngữ như thế này tôi thật sự tức giận rồi.

Nhìn sang Quân Quân vẫn đang tức giận đánh người, tôi lên tiếng ra lệnh

"cản cậu ta lại"

nghe lệnh của tôi 2 người đàn ông mặc áo đen tiến đến giữ lấy tay Quân Quân kéo cậu ra khỏi tên kia

"tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Chuyện ở đây tạm giao lại cho anh"

1 người đứng trong đám người áo đen kính cần lên tiếng

"vâng"

Quân Quân bây giờ đã lấy lại chút bình tĩnh nghe tôi nói ra lệnh có chút kinh ngạc. Tôi không 1 động tác thừa nhắc máy gọi 1 cuộc điện thoại

"lão Tống, anh đến phòng cấp cứu đợi sẵn đi, bọn em đến ngay"

"có chuyện gì sao?"

"'chit nua noi"

".."

cúp máy tôi để Quân Quân bế Hân Ngữ lên, cả 2 cùng nhau đưa cô ấy đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook