Chương 6: độc thân tiếp đi
Windy1461
23/09/2024
Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng không còn là việc gì lạ mà việc liên hôn doanh nghiệp của mấy gia tộc lại càng không hiếm
Mục tiêu nhấm đến lần này là anh Khánh Minh, nghe bảo đối tượng liên hôn là 1 vị tiểu thư họ Châu, gia đình kinh doanh tiệm vàng.
tin này vừa nổ ra quần chúng ăn dưa như đám con cháu trong gia tộc như chúng tôi không thể thiếu. Huống hồ gì anh Khánh Minh lại là gia chủ của Khánh gia. Người anh ấy kết hôn sẽ là chủ mẫu của Khánh gia, chỉ cần người chủ mẫu này không tốt là mấy dòng thứ ở Khánh gia sẽ phàn nàn ý kiến không thôi
Đối với các dòng thứ nói chung và đám nhóc chúng tôi nói riêng. Thứ cần nhất chính là chủ mẫu biết suy nghĩ càng không phải loại ghen bóng ghen gió ỷ thế hiếp người.
.....
Hôm nay tôi có việc xin nghỉ ở trường, vừa hay cũng gần công ty của anh Khánh Minh, dự tính sẽ cho anh bất ngờ đến khi gần đến trưa tôi đến dưới công ty anh
"xin chào, tôi đến gặp Khánh tổng"
lễ tân thấy tôi tìm Khánh tổng, không biết nghĩ gì mà mặt tỏ ra thái độ trong thấy
"xin hỏi cô có hẹn không ạ?"
"không có, tôi không có "
"thật xin lỗi, không có hẹn tôi không thể để cô lên được ạ"
"vâng ạ, vậy có thể ở đây đợi được đúng không ạ?"
"được ạ"
"vâng, cảm ơn chị"
nói xong tôi đi đến khu vực chờ ở sảnh cách chỗ lễ tân không xa, nơi tôi ngồi gần ngay sảnh thang máy. Chỉ cần người vừa bước ra khỏi thang máy sẽ nhìn thấy tôi ngay
Tôi không trực tiếp gọi cho anh chỉ đơn giản nhắn 1 câu gửi đi xong tiếp tục chờ ở sảnh, bản thân lấy sách từ trong balo mang theo ra đọc
Ngồi được 1 lúc tôi thấy có 3 chị gái đi vào, ăn mặc rất sang chảnh; tôi không rành về đồ hiệu nhưng nhìn qua thôi cũng biết không rẻ rồi.
Nhìn sang chị lễ tân ban nãy còn thái độ với tôi nay nói đổi là đổi, quay ngoắc 180 độ không lệch đi đâu
" tôi đến gặp Khánh tổng"
" dạ vâng, Châu tiểu thư mời đi bên này ạ"
....
"này, bà làm gì vậy hả ... bà có biết đôi giầy tôi bao nhiêu tiền không hả"
tình bình bây giờ là cô lao công vô tình lau trúng đôi giầy cao gót của người được gọi là Châu tiểu thư kia
tôi bây giờ như 1 khán giả xem tuồng, vui vẻ gấp sách lại theo dõi từng chi tiết của vỡ tuồng
nhìn người được gọi là Châu tiều thư nhảy dựng lên vì 1 đôi giày không ngại lớn tiếng lên giọng dạy đời người đáng tuổi mẹ mình. Đi sau đó là 2 cô gái đi cùng cũng lên tiếng chửi rũ, xúc phạm cô lao công còn nói ra được mấy lời tục tiểu khó lòng chấp nhận được. Ngay đến những người ở đây cũng khó mà tiếp nhận, chê bai ra mặt. Cả tôi cũng không ngoại lệ.
Cùng lúc điện thoại tôi sáng lên, nhận được tin nhắn. Nhìn thấy nó tôi cười nhạt, nghĩ mình cũng không cần phải ra tay nữa rồi
....
Thang máy vừa xuống mở cửa, anh vội bước ra không chú ý đến tiếng ồn chỉ chú ý đến tôi đang ngồi ở khu vực chờ nhìn anh cười
"A Thủy"
"...."
"em đến sao không nói anh"
"...."
anh thấy tôi vừa mở miệng nói định đi đến đã bị tôi ra ám hiệu nhìn về phía bên kia. Là 3 giọng nói chanh chua đang cố gắng bắt 1 người phụ nữ trung niên bồi thường đôi giầy của mình.
Nhìn thấy cảnh này, mặt mày anh liền tối xầm. Nhìn sang tôi với gương mặt dịu dàng ý bảo tôi đợi anh, vừa quay sang kia liền mặt lạnh như tiền đi đến
"đợi anh chút"
"...."
tôi gặp đầu cười cười tiếp tục xem tuồng vui
....
đợi 1 lúc sau khi anh đã dẹp yên đám hỗn tướng kia, đuổi vị Châu tiểu thư kia cùng 2 người bạn của cô ta ra khỏi tòa nhà. Bồi tường tiền bạc về mặt tâm lí cho cô lao công xong đi đến trước mặt tôi ngồi xuống
Đối diện tôi không có ghế ngồi, chỉ có 1 cái bàn trà nhỏ. Anh không ngần ngại ngồi thẳng lên nó. Ban đầu tôi còn có chút kinh ngạc, sau vẫn bình thản mở sách ra đọc, mặc kệ anh cầm 2 tay tạo thành thành quyền nghiệm nghị nhìn tôi
"...."
"...."
"..."
mãi thấy tôi không lên tiếng, anh như sụp đổ bất lực nói
"em nói gì đi chứ?"
Bộ dạng này của anh trước nay ở công ty chưa ai từng chứng kiến qua kể cả anh trợ lí luôn đi theo anh. Vì bởi cả anh ta còn không biết tôi là ai. Chị lễ tân lúc nãy còn thái độ với tôi giờ cũng chỉ biết há hốc mồm về 2 chúng tôi
thấy anh nói chuyện, tôi cũng không tiếp tục xem sách. Gấp sạch lại nghiêm túc nhìn anh, nói
"anh muốn em nói gì?"
"em...."
"..."
"không phải đã giao ước trước đó rồi sao. Anh có lấy được vợ hay không là do em quyết định"
"vậy em nói anh đã đến lúc nên lấy vợ rồi ... anh sẽ lấy sao?"
"lấy.... chỉ cần em nói... anh sẽ lấy..."
"dù người đó anh không hề có tình cảm?"
"cái này...."
"..."
anh ngập ngùng suy nghĩ 1 hồi rồi lên tiếng
"bây giờ không có nhưng sau này chắc chắn sẽ có"
"sao anh dám chắc như vậy?"
"vì anh tin vào mắt nhìn người của em"
"chà .... đúng là niềm hãnh diện của em"
"..."
"nhưng em xin lỗi phải nói với anh điều này"
"điều gì?"
"độc thân tiếp đi"
nghe thấy 4 chữ này của tôi anh như ôm được phao cứu sinh, vui vẻ ra mặt nói
"được, ông nội có hỏi anh sẽ gọi tên em ra. Lúc đó cấm chạy trốn"
"Lạc Thủy em trước nay chưa chạy trốn ai bao giờ"
"..."
"..."
anh nhìn tôi khẳng định chắc nịch còn rất uy tính vậy là tin ngay, nói
"được rồi ... đi thôi, anh dẫn em đi ăn trưa"
"được "
nói rồi tối bỏ sách vào trong cặp đứng dậy đi cùng anh. Khi đứng cạnh anh tôi mới nhận ra anh thật cao lớn, bản thân tôi nay 16 tuổi chỉ cao đến ngực anh.
Bỗng trong đầu tôi chạy qua 1 suy nghĩ. Tôi cao đến ngực anh Khánh Minh vậy khi đứng cùng anh trai tôi cao đến đâu. Vừa nghĩ đến anh trai làm lòng tôi hụt đi vài nhịp
Đang chìm đắm trong suy nghĩ chợt anh Khánh Minh hỏi tôi, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ ấy
"lẩu hay đồ nướng đây?"
"nướng đi ạ"
"được, chiều theo em hết"
sau đó tôi được anh Khánh Minh dẫn đi ăn đồ nướng rồi được anh đưa về Ôn gia.
Mục tiêu nhấm đến lần này là anh Khánh Minh, nghe bảo đối tượng liên hôn là 1 vị tiểu thư họ Châu, gia đình kinh doanh tiệm vàng.
tin này vừa nổ ra quần chúng ăn dưa như đám con cháu trong gia tộc như chúng tôi không thể thiếu. Huống hồ gì anh Khánh Minh lại là gia chủ của Khánh gia. Người anh ấy kết hôn sẽ là chủ mẫu của Khánh gia, chỉ cần người chủ mẫu này không tốt là mấy dòng thứ ở Khánh gia sẽ phàn nàn ý kiến không thôi
Đối với các dòng thứ nói chung và đám nhóc chúng tôi nói riêng. Thứ cần nhất chính là chủ mẫu biết suy nghĩ càng không phải loại ghen bóng ghen gió ỷ thế hiếp người.
.....
Hôm nay tôi có việc xin nghỉ ở trường, vừa hay cũng gần công ty của anh Khánh Minh, dự tính sẽ cho anh bất ngờ đến khi gần đến trưa tôi đến dưới công ty anh
"xin chào, tôi đến gặp Khánh tổng"
lễ tân thấy tôi tìm Khánh tổng, không biết nghĩ gì mà mặt tỏ ra thái độ trong thấy
"xin hỏi cô có hẹn không ạ?"
"không có, tôi không có "
"thật xin lỗi, không có hẹn tôi không thể để cô lên được ạ"
"vâng ạ, vậy có thể ở đây đợi được đúng không ạ?"
"được ạ"
"vâng, cảm ơn chị"
nói xong tôi đi đến khu vực chờ ở sảnh cách chỗ lễ tân không xa, nơi tôi ngồi gần ngay sảnh thang máy. Chỉ cần người vừa bước ra khỏi thang máy sẽ nhìn thấy tôi ngay
Tôi không trực tiếp gọi cho anh chỉ đơn giản nhắn 1 câu gửi đi xong tiếp tục chờ ở sảnh, bản thân lấy sách từ trong balo mang theo ra đọc
Ngồi được 1 lúc tôi thấy có 3 chị gái đi vào, ăn mặc rất sang chảnh; tôi không rành về đồ hiệu nhưng nhìn qua thôi cũng biết không rẻ rồi.
Nhìn sang chị lễ tân ban nãy còn thái độ với tôi nay nói đổi là đổi, quay ngoắc 180 độ không lệch đi đâu
" tôi đến gặp Khánh tổng"
" dạ vâng, Châu tiểu thư mời đi bên này ạ"
....
"này, bà làm gì vậy hả ... bà có biết đôi giầy tôi bao nhiêu tiền không hả"
tình bình bây giờ là cô lao công vô tình lau trúng đôi giầy cao gót của người được gọi là Châu tiểu thư kia
tôi bây giờ như 1 khán giả xem tuồng, vui vẻ gấp sách lại theo dõi từng chi tiết của vỡ tuồng
nhìn người được gọi là Châu tiều thư nhảy dựng lên vì 1 đôi giày không ngại lớn tiếng lên giọng dạy đời người đáng tuổi mẹ mình. Đi sau đó là 2 cô gái đi cùng cũng lên tiếng chửi rũ, xúc phạm cô lao công còn nói ra được mấy lời tục tiểu khó lòng chấp nhận được. Ngay đến những người ở đây cũng khó mà tiếp nhận, chê bai ra mặt. Cả tôi cũng không ngoại lệ.
Cùng lúc điện thoại tôi sáng lên, nhận được tin nhắn. Nhìn thấy nó tôi cười nhạt, nghĩ mình cũng không cần phải ra tay nữa rồi
....
Thang máy vừa xuống mở cửa, anh vội bước ra không chú ý đến tiếng ồn chỉ chú ý đến tôi đang ngồi ở khu vực chờ nhìn anh cười
"A Thủy"
"...."
"em đến sao không nói anh"
"...."
anh thấy tôi vừa mở miệng nói định đi đến đã bị tôi ra ám hiệu nhìn về phía bên kia. Là 3 giọng nói chanh chua đang cố gắng bắt 1 người phụ nữ trung niên bồi thường đôi giầy của mình.
Nhìn thấy cảnh này, mặt mày anh liền tối xầm. Nhìn sang tôi với gương mặt dịu dàng ý bảo tôi đợi anh, vừa quay sang kia liền mặt lạnh như tiền đi đến
"đợi anh chút"
"...."
tôi gặp đầu cười cười tiếp tục xem tuồng vui
....
đợi 1 lúc sau khi anh đã dẹp yên đám hỗn tướng kia, đuổi vị Châu tiểu thư kia cùng 2 người bạn của cô ta ra khỏi tòa nhà. Bồi tường tiền bạc về mặt tâm lí cho cô lao công xong đi đến trước mặt tôi ngồi xuống
Đối diện tôi không có ghế ngồi, chỉ có 1 cái bàn trà nhỏ. Anh không ngần ngại ngồi thẳng lên nó. Ban đầu tôi còn có chút kinh ngạc, sau vẫn bình thản mở sách ra đọc, mặc kệ anh cầm 2 tay tạo thành thành quyền nghiệm nghị nhìn tôi
"...."
"...."
"..."
mãi thấy tôi không lên tiếng, anh như sụp đổ bất lực nói
"em nói gì đi chứ?"
Bộ dạng này của anh trước nay ở công ty chưa ai từng chứng kiến qua kể cả anh trợ lí luôn đi theo anh. Vì bởi cả anh ta còn không biết tôi là ai. Chị lễ tân lúc nãy còn thái độ với tôi giờ cũng chỉ biết há hốc mồm về 2 chúng tôi
thấy anh nói chuyện, tôi cũng không tiếp tục xem sách. Gấp sạch lại nghiêm túc nhìn anh, nói
"anh muốn em nói gì?"
"em...."
"..."
"không phải đã giao ước trước đó rồi sao. Anh có lấy được vợ hay không là do em quyết định"
"vậy em nói anh đã đến lúc nên lấy vợ rồi ... anh sẽ lấy sao?"
"lấy.... chỉ cần em nói... anh sẽ lấy..."
"dù người đó anh không hề có tình cảm?"
"cái này...."
"..."
anh ngập ngùng suy nghĩ 1 hồi rồi lên tiếng
"bây giờ không có nhưng sau này chắc chắn sẽ có"
"sao anh dám chắc như vậy?"
"vì anh tin vào mắt nhìn người của em"
"chà .... đúng là niềm hãnh diện của em"
"..."
"nhưng em xin lỗi phải nói với anh điều này"
"điều gì?"
"độc thân tiếp đi"
nghe thấy 4 chữ này của tôi anh như ôm được phao cứu sinh, vui vẻ ra mặt nói
"được, ông nội có hỏi anh sẽ gọi tên em ra. Lúc đó cấm chạy trốn"
"Lạc Thủy em trước nay chưa chạy trốn ai bao giờ"
"..."
"..."
anh nhìn tôi khẳng định chắc nịch còn rất uy tính vậy là tin ngay, nói
"được rồi ... đi thôi, anh dẫn em đi ăn trưa"
"được "
nói rồi tối bỏ sách vào trong cặp đứng dậy đi cùng anh. Khi đứng cạnh anh tôi mới nhận ra anh thật cao lớn, bản thân tôi nay 16 tuổi chỉ cao đến ngực anh.
Bỗng trong đầu tôi chạy qua 1 suy nghĩ. Tôi cao đến ngực anh Khánh Minh vậy khi đứng cùng anh trai tôi cao đến đâu. Vừa nghĩ đến anh trai làm lòng tôi hụt đi vài nhịp
Đang chìm đắm trong suy nghĩ chợt anh Khánh Minh hỏi tôi, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ ấy
"lẩu hay đồ nướng đây?"
"nướng đi ạ"
"được, chiều theo em hết"
sau đó tôi được anh Khánh Minh dẫn đi ăn đồ nướng rồi được anh đưa về Ôn gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.