Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 13: em là em trai chị đó

Windy1461

23/09/2024

3 ngày sau khi tôi tròn 18 tuổi đã lập tức bay ra nước ngoài du học, địa điểm đến chính là đất nước an toàn giàu có và hạnh phúc nhất, Thụy Sĩ.

...............5 năm sau..........

kết thúc 5 năm đại học tôi quay trở về nước. Điều đầu tiên tôi về là không trực tiếp trở về nhà gặp anh trai và ông nội, ngược lại là đến thủ đô gặp Vân Hi và Ôn Tiêu

Hiện tại Vân Hi đang làm bác sĩ thực tập tại bệnh viện của thủ đô, Ôn Tiêu lại rẽ hướng sang làm người nổi tiếng cậu thường hay đóng phim và tham gia ca nhạc. Độ nổi tiếng và nhận diện rất cao.

Biết tin tôi về nước cả 2 đều rất mừng muốn ra tận sân bay đón tôi nhưng đã bị tôi từ chối. Đợi đến buổi tối, sau giờ tan ca 2 người họ liền chạy ngay đến nhà tôi.

Căn nhà này là do tôi tự dùng tiền mình kiếm được nhờ Vân Hi mua giúp. Căn nhà nằm trong khu biệt thự sang trọng mấy trăm ngàn trên 1 mét vuông.

sau khi gặp lại nhau, tôi lấy ra quà sớm đã chuẩn bị tặng cho họ. Họ mở quà ra xem mà không khỏi kinh ngạc chỉ biết ôm tôi ríu rít cảm ơn.

.....

vài ngày sau, Ôn Tiêu tìm đến nhà tôi, trên tay còn kéo theo mấy cái vali lớn nhỏ. Tôi thắc mắc hỏi mới biết. Có vài người mới nổi tạo drama ké fame của người nổi tiếng, xui thay người trúng lần này là cậu ta.

"chị, cho em ở nhờ vài hôm được không?"

nhìn cậu ủ rũ hận không biết kẻ tung tin, 1 khi biết được diết không tha

"vào đi"

"phòng chị ở tầng 2, em ở phòng 1 dành cho khách đi"

"sao em lại ở phòng cho khách, em là em trai chị đó!"

"phòng kia tầng 2 có người rồi"

"xạo xạo...rõ là chị ở 1 mình"

"..."

"..."

"em chắc là muốn ở phòng đó không?"

"phòng đó thì làm sao chứ?"

không nói không rằng cậu hùng hổ đi lên mở tung cửa ra nhìn vào bên trong mới bàn hoàn phát hiện, tone màu này, cách sắp xếp phòng này, nhìn vào liền biết chủ nhân của nó là ai

"chị, sao chị...."

"phòng hờ thôi"

"có ma mới tin"

"vậy em chết đi rồi tin"

"chị...."

"đi thôi, đi xem phòng ... xem xem thiếu gì chị chở đi mua"

"vâng ạ"

cuộc sống sau khi về nước của tôi coi bộ cũng nhàn hạ cho đến 1 ngày. Ôn Tiêu suốt này cứ lãi nhãi bên tai tôi



" chị, chị tham gia show thực tế cùng em đi"

"tại sao lại là chị?"

"vì em muốn để cho fan của em biết, mọi người biết. Cái tên Ôn Tiêu là do chị đặt. Em là do chị nuôi lớn"

"cảm ơn ý tốt của em nhưng chị không cần"

"chị...."

"...."

"làm ơn đi mà..."

"là show gì?"

"hả...."

"..."

"à... là show về idol, tên của nó là ' phía sau ánh hào quang' chính là quay lại cảnh sinh hoạt thường ngày của người nổi tiếng thôi"

"vậy mắc gì chị tham gia?"

"vì đây là nhà chị"

"..."

"em từng kể với mọi người, em có 1 chị gái cực kì cực kì xinh đẹp. Tính cách cực kì cực kì tốt. Còn là 1 người cực kì cực kì giỏi"

"..."

"chị...."

"rồi rồi.... tha cho chị..."

"..."

"chị tham gia là được đúng không?"

"đúng, yêu chị quá đi"

nhắc mới nhớ Ôn Tiêu nhỏ hơn tôi 6 tuổi năm nay cùng lắm chỉ mới 17 tuổi, quả thực vẫn là cần người giám hộ ở bên.

Trước khi quay hình bên tổ chương trình đã đến nhà lắp đặc camera quanh nhà, nhằm có thể quay lại mọi khoảnh khắc của chủ nhà là tôi và Ôn Tiêu.

"chị, ngày mai là ngày quay hình đầu tiên. Chị không cần lo lắng, cứ tự nhiên như bình thường là được"

"đúng là người có kinh nghiệm có khác ha"

"hihi... chị quá khen..."

"chỉ là...."

"chỉ là chuyện gì?"

"chuyện chị về nước, anh trai không biết. Chuyến này quay hình xong đăng lên có khi chị sẽ bị anh ấy diệt khẩu khi nào không hay"



"sẽ không đâu. Cùng lắm chúng ta kéo anh cả đến đây tham gia quay hình luôn"

"gì..."

"..."

"em không sợ bị lộ chuyện về gia thế sao?"

"có gì mà sợ, nhà em giàu thì nói giàu thôi. Tiện thể để dân chúng ta nước chiêm ngưỡng nhan sắc nghiên nước nghiên thành này của 2 người"

"hơ...."

.....

ngày hôm sau

6h sáng tôi đã dậy chuẩn bị bữa sáng. Ôn Tiêu mãi đến 7r mới lọ mọ dậy xuống nhà

"chào buổi sáng, chị"

"ừm, lại ăn sáng đi"

"vâng ạ"

nghe đã có đồ ăn sáng, Ôn Tiêu vui vẻ nhảy nhót đi đến. Vừa nhìn thấy là cháo nấm, cậu nhiu mày nghi hoặc hỏi tôi

"chị không khỏe ở đâu sao?"

"đâu có, chị bình thường mà"

"bình thường sao lại ăn cháo nấm"

"bộ không khỏe mới được ăn cháo nấm à"

"không phải, ý em không phải vậy. Mà là do mỗi lần chị không khỏe sẽ ăn cháo nấm. Những thứ khác chị sẽ không ăn thôi"

"không có, chị không sao cả ... chỉ là có chút thèm cháo nấm nên mới nấu ăn thôi"

"à....vậy thì may quá"

"sao? sợ chị có chuyên gì sao?"

"ừm, bởi vì chị có chuyện... người gặp nguy sẽ là em.."

"...."

tôi nghi hoặc nhìn cậu, cậu bất đắc dĩ nói ra

"anh cả"

thấy cậu lo sợ anh trai sẽ thủ tiêu mình tôi cười nói trấn an

"không cần sợ, có chị bảo kê"

cậu nắm tay tạo thành nắm đấm vô lên ngực 2 cái rồi chỉ vào tôi nói

"em tin chị"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook