Chương 27: em sai rồi!
Windy1461
29/09/2024
vì vết thương ở chân nên mấy ngày sau đó tôi đều ở trong nhà không ra ngoài. Đang ngồi đọc sách ở thư phòng bỗng điện thoại reo lên
"anh nhỏ, anh về rồi?"
"bị thương?"
tôi hít 1 hơi thật sâu, quên mất mình bị thương ở công ty dưới trướng Triệu gia. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị anh nhỏ biết đến
"không sao, chỉ là ngoài da"
"thay đồ, anh đưa em đi bệnh viện"
"không nghiêm trọng đến vậy đâu"
tôi cứng đầu nói không sao, không chịu nghe theo anh. Anh tức giận hạ giọng nói
''cấm cãi"
"dạ"
bị giọng nói này của anh làm tôi tốt mồ hôi hột. Nói đến cưng chiều tôi anh nhỏ đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất; ngược lại cũng vậy tôi sợ anh ấy thứ hai không ai thứ nhất.
Cũng vì biết anh thương tôi nên nếu biết tôi bị thương anh sẽ lập tức không vui tức giận mà giận cá chém thớt.
Xem ra là đúng như dự tính, anh thật sự tức giận rồi.
"anh đợi em ở trước nhà"
1 lát sau tôi đi ra khỏi nhà đã thấy anh đứng đợi ở trước cổng. Anh thấy tôi mặc quần Jean liền nhíu mày khó chịu nói
"em mặc vậy chút sao kiểm tra"
"..."
tôi nhìn mình rồi lại nhìn anh, đầu lập tức nhảy số đẩy túi xách của mình cho anh không nhanh không chạy quay lưng chạy vào nhà
"lên thay"
"tuân lệnh"
sau đó tôi thay từ 1 bộ quần áo thành 1 bộ váy liền dài qua đầu gối màu xanh biển xuống.
"hihi..."
"..."
trên xe
"anh còn giận sao?"
".."
"nói chuyện đi mà, đừng im lặng nữa mà...anh như vậy em sợ lắm"
tôi làm nũng, đưa tay nắm lấy cánh tay anh lắc lắc
anh nhíu mày hạ thấp giọng nói
"lái xe"
bị anh cảnh cáo tôi không làm loạn nữa, im lặng ngồi nghiêm chỉnh
"..."
"không được có lần sau"
….
bệnh viện
2 chúng tôi vừa vào đến sảnh bệnh viện đã nhìn thấy người muốn tìm. Tôi liền phấn khích đưa ta lên vãy vãy gọi người đó
"lão Tống.. lão Tống... "
Lão Tống, Tống Khánh An. Bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện trung tâm thành phố, em vợ của anh cả, lơn lớn hơn tôi 7 tuổi.
Vì tuổi tác sắp sỉ nhau nên tôi, anh nhỏ và lão Tống cũng xem như là bạn thân chơi với nhau
lão Tống mặc trên mình áo bác sĩ trong rất hút mắt làm máu mê trai của tôi cũng nổi hết cả lên. Anh nhỏ đứng bên nhìn mà thấy chướng mắt nói
"tém tém lại đi"
lời anh nói như thế không khác gì cầm ca nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi xụi mặt biểu môi không thèm nhìn anh
lão Tống đi đến, thắc mắc hỏi
"sao lại đến đây"
"nhóc con bị thương, dẫn đến kiểm tra"
lão Tống nghe tôi bị thương kinh ngạc nhìn sang, anh mắt dò xét từ chết xuống dưới của anh làm tôi có chút chột dạ liền tránh né anh mắt đó.
Lão Tống như nhìn ra suy nghĩ của tôi, vội nắm lấy tay tôi kéo về phòng làm việc của mình. Nghe anh nhỏ nói là bị thương ở chân, anh liền để tôi ngồi xuống vén 1 phần tà váy để lộ vết thương ở chân phải đã được xử lí trước đó.
khi đưa mắt kiểm tra, cả 2 liền sock thêm lần nữa ấy vậy mà chân còn lại cũng bị thương. Con người có 2 cái chân, tôi vậy mà bị thương cả 2. 1 chân thì bị vách da không xâu nhưng lớn, 1 chân thì bị bầm bím 1 mảng khá to.
cả 2 người ngay lập tức đưa ánh mắt dò xét nhìn tôi, muốn tôi đưa ra 1 lời giải thích.
"em có thể nói vết bầm là do lúc nãy khi thay quần áo va phải cạnh giường mà thành, 2 anh có tin không"
"Lạc Thủy"
cơn tức giận của anh nhỏ như được vết bầm thúc đẩy mà lớn tiếng gọi thẳng tên tôi. Không chỉ tôi mà ngay cả lão
Tống cũng bị tiếng quát lớn của anh làm cho giật mình thoát tim.
"em đã bao nhiêu tuổi rồi còn hậu đậu như vậy hả"
"23"
"em..."
dù rất sợ nhưng tôi rất tỉnh, liền đáp lại lời anh ngay. Anh vì câu trở lời của tôi làm cho cứng họng không biết nên nói gì hơn.
sau đó lão Tống giúp tôi kiểm tra lại, xử lí viết thương còn thoa thêm thuốc xoa bóp giúp vết bẩm tan đi. Còn về phần anh nhỏ, sớm đã bị lão Tống bảo đi mua thuốc cho tôi rồi
"lần này em làm như vậy là không đúng"
lão Tống ôn nhu nói
"em biết. Em biết anh ấy sẽ lo lắng cho em nên mới không dám nói ra chuyên mình bị thương"
"nhưng chuyện em bị thương sớm muộn gì cậu ta cũng biết vậy sao không ngay từ đầu thừa nhận"
"..."
"chí ít khi em thừa nhận cậu ta cũng sẽ không tức giận như thế này"
"em sai rồi"
"em van la nen xin I6i Quan Ky"
"vâng ạ"
"ngoan, anh còn phải đi kiểm tra phòng bệnh. Em trước mắt cứ ở đây nghỉ ngơi đợi Quân Kỳ quay trở lại rồi cả 2 đứa cùng về"
"vâng ạ, anh cứ đi làm việc đi, không cần lo cho em đâu"
" Ừm"
"anh nhỏ, anh về rồi?"
"bị thương?"
tôi hít 1 hơi thật sâu, quên mất mình bị thương ở công ty dưới trướng Triệu gia. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị anh nhỏ biết đến
"không sao, chỉ là ngoài da"
"thay đồ, anh đưa em đi bệnh viện"
"không nghiêm trọng đến vậy đâu"
tôi cứng đầu nói không sao, không chịu nghe theo anh. Anh tức giận hạ giọng nói
''cấm cãi"
"dạ"
bị giọng nói này của anh làm tôi tốt mồ hôi hột. Nói đến cưng chiều tôi anh nhỏ đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất; ngược lại cũng vậy tôi sợ anh ấy thứ hai không ai thứ nhất.
Cũng vì biết anh thương tôi nên nếu biết tôi bị thương anh sẽ lập tức không vui tức giận mà giận cá chém thớt.
Xem ra là đúng như dự tính, anh thật sự tức giận rồi.
"anh đợi em ở trước nhà"
1 lát sau tôi đi ra khỏi nhà đã thấy anh đứng đợi ở trước cổng. Anh thấy tôi mặc quần Jean liền nhíu mày khó chịu nói
"em mặc vậy chút sao kiểm tra"
"..."
tôi nhìn mình rồi lại nhìn anh, đầu lập tức nhảy số đẩy túi xách của mình cho anh không nhanh không chạy quay lưng chạy vào nhà
"lên thay"
"tuân lệnh"
sau đó tôi thay từ 1 bộ quần áo thành 1 bộ váy liền dài qua đầu gối màu xanh biển xuống.
"hihi..."
"..."
trên xe
"anh còn giận sao?"
".."
"nói chuyện đi mà, đừng im lặng nữa mà...anh như vậy em sợ lắm"
tôi làm nũng, đưa tay nắm lấy cánh tay anh lắc lắc
anh nhíu mày hạ thấp giọng nói
"lái xe"
bị anh cảnh cáo tôi không làm loạn nữa, im lặng ngồi nghiêm chỉnh
"..."
"không được có lần sau"
….
bệnh viện
2 chúng tôi vừa vào đến sảnh bệnh viện đã nhìn thấy người muốn tìm. Tôi liền phấn khích đưa ta lên vãy vãy gọi người đó
"lão Tống.. lão Tống... "
Lão Tống, Tống Khánh An. Bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện trung tâm thành phố, em vợ của anh cả, lơn lớn hơn tôi 7 tuổi.
Vì tuổi tác sắp sỉ nhau nên tôi, anh nhỏ và lão Tống cũng xem như là bạn thân chơi với nhau
lão Tống mặc trên mình áo bác sĩ trong rất hút mắt làm máu mê trai của tôi cũng nổi hết cả lên. Anh nhỏ đứng bên nhìn mà thấy chướng mắt nói
"tém tém lại đi"
lời anh nói như thế không khác gì cầm ca nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi xụi mặt biểu môi không thèm nhìn anh
lão Tống đi đến, thắc mắc hỏi
"sao lại đến đây"
"nhóc con bị thương, dẫn đến kiểm tra"
lão Tống nghe tôi bị thương kinh ngạc nhìn sang, anh mắt dò xét từ chết xuống dưới của anh làm tôi có chút chột dạ liền tránh né anh mắt đó.
Lão Tống như nhìn ra suy nghĩ của tôi, vội nắm lấy tay tôi kéo về phòng làm việc của mình. Nghe anh nhỏ nói là bị thương ở chân, anh liền để tôi ngồi xuống vén 1 phần tà váy để lộ vết thương ở chân phải đã được xử lí trước đó.
khi đưa mắt kiểm tra, cả 2 liền sock thêm lần nữa ấy vậy mà chân còn lại cũng bị thương. Con người có 2 cái chân, tôi vậy mà bị thương cả 2. 1 chân thì bị vách da không xâu nhưng lớn, 1 chân thì bị bầm bím 1 mảng khá to.
cả 2 người ngay lập tức đưa ánh mắt dò xét nhìn tôi, muốn tôi đưa ra 1 lời giải thích.
"em có thể nói vết bầm là do lúc nãy khi thay quần áo va phải cạnh giường mà thành, 2 anh có tin không"
"Lạc Thủy"
cơn tức giận của anh nhỏ như được vết bầm thúc đẩy mà lớn tiếng gọi thẳng tên tôi. Không chỉ tôi mà ngay cả lão
Tống cũng bị tiếng quát lớn của anh làm cho giật mình thoát tim.
"em đã bao nhiêu tuổi rồi còn hậu đậu như vậy hả"
"23"
"em..."
dù rất sợ nhưng tôi rất tỉnh, liền đáp lại lời anh ngay. Anh vì câu trở lời của tôi làm cho cứng họng không biết nên nói gì hơn.
sau đó lão Tống giúp tôi kiểm tra lại, xử lí viết thương còn thoa thêm thuốc xoa bóp giúp vết bẩm tan đi. Còn về phần anh nhỏ, sớm đã bị lão Tống bảo đi mua thuốc cho tôi rồi
"lần này em làm như vậy là không đúng"
lão Tống ôn nhu nói
"em biết. Em biết anh ấy sẽ lo lắng cho em nên mới không dám nói ra chuyên mình bị thương"
"nhưng chuyện em bị thương sớm muộn gì cậu ta cũng biết vậy sao không ngay từ đầu thừa nhận"
"..."
"chí ít khi em thừa nhận cậu ta cũng sẽ không tức giận như thế này"
"em sai rồi"
"em van la nen xin I6i Quan Ky"
"vâng ạ"
"ngoan, anh còn phải đi kiểm tra phòng bệnh. Em trước mắt cứ ở đây nghỉ ngơi đợi Quân Kỳ quay trở lại rồi cả 2 đứa cùng về"
"vâng ạ, anh cứ đi làm việc đi, không cần lo cho em đâu"
" Ừm"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.