Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 11: nhóc vô lương tâm

Windy1461

23/09/2024

Dức lời 2 anh vệ sĩ từ ngoài đi vào, bắt lấy chị ta kéo ra ngoài. Đột ngột bị kéo đi làm chị ta hét lớn, nói

"sao cơ, cô nói gì vậy hả... tôi là khách của Ôn gia. Cô có quyền gì đuổi khách ở đây"

khi vừa bị kéo ra trước sân, cô ta nhìn thấy ông nội như bắt được cọng rơm cứu mạng vũng vẫy thoát ra chạy đến bên ông nội tố cáo tôi.

tôi vẫn ôm lấy cánh tay của anh trai đi ra đứng ở hiên nhìn chị ta chặc vật tố cáo tôi.

ông nội lúc bấy giờ nhịn không nổi nữa lập tức vung tay làm cô ta ngã ra giữa sân.

"ôn ào quá rồi đó"

"ông nội à. Là cô ta sai trước, sao ông lại nổi giận với con"

"xin lỗi tôi chỉ có 2 người cháu 1 là Ôn Hàn, 2 là Lạc Thủy. Cho hỏi cô là ai?"

"ông Ôn, sao ông lại đối xử với cháu như vậy?"

"cô hỏi tôi tại sao lại đối xử với cô như vậy? Vậy sao cô không tự hỏi mình làm gì để tôi đối xử như vậy?"

nói rồi quản gia đưa ra 1 cái ipad bật đoạn phim ghi lại ngày hôm qua. Cảnh cô ta lén vào phòng anh trai làm gì đó. Sau đó chuyển sang cảnh lúc nãy cô ta mắng chửi tôi. Cũng chính vì cảnh cô ta mắng chửi tôi nên anh trai và ông nội mới gấp rút từ bên ngoài trở về.

Tôi ôm cánh tay của anh trai, bàn tay xiết chặc. Thấy tôi không vui, anh trai rút tay vòng qua lưng tôi vỗ vỗ an ủi. Sợ anh lo lắng, tôi mỉm cười không sao.

ở bên này sau khi xem thấy 2 đoạn phim cô ta sợ hãi câu xin sự tha thứ nhưng đã quá muộn. Ông nội trực tiếp bảo người đưa cô ta đến cục cảnh sát.

Đợi người ngoài rời đi cả 3 ông cháu đi vào nhà. Giúp viện sớm đã thu dọn thay 1 bộ ra mới cho ghế sofa.

"A Thủy, lần này để con chịu thiệt rồi"

"không sao đâu ông nội"

"..."

"nhưng mà con thật sự có chút không vui. Chị ta là ai mà dám gọi con là Lạc Lạc chứ"

tôi phòng má, tay chóng hong khó chịu

"con cũng biết anh trai con cũng đến tuổi lập gia đình, đám người ở dòng thứ và mấy nhánh nhỏ cứ vài hôm lại gửi đến 1,2 cô gái"

"..."

"Hôm qua lúc cô ta đến vừa hay anh trai con về"

"ồ..."

"..."

"nhưng sao mấy lần trước con không bắt gặp ai vậy nhỉ?

"tất nhiên đều bị ta đuổi hết đi rồi, ở lại chỉ thêm phiền"

"ừm~~~~"

anh ở bên mãi giờ mới lên tiếng



"làm phiền ông nội rồi"

"phiền hà gì. Ta cũng chỉ làm tròn bổn phận, mong sao con có thể tìm được tình yêu đời mình. Nhìn lại ba mẹ con, ta chỉ càng thêm hổ thẹn"

"..."

nhìn ông vì anh trai mà phải lao tâm khổ tứ như vậy có chút không đành lòng vậy nên tôi đã vỗ ngực lớn giọng tuyên bố

"ông nội, chuyện tìm chị dâu cứ giao cho con. Con nhất định sẽ tìm được 1 người vừa ý với ông, hợp ý với con; hơn hết nữa là anh trai cũng yêu"

ông nội nghe tôi tuyên bố khẳng định có chút bất ngờ ho khang vài tiếng lén nhìn sang thằng cháu trai vô tích sự chỉ biết thở dài lắc đầu.

Còn anh, vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi im lặng. Ban đầu khi vừa nghe tôi nói sẽ bám lấy anh cả đời, anh còn vui mừng mở cờ trong bụng; ngay giây sau liền đen mặt nhíu mày khó chịu khi tôi bảo vẽ tìm vợ cho mình.

....

dùng xong bữa trưa tôi quay trở về phòng ngủ của mình. Vừa bước vào đã giật mình thót tim, thấy anh sớm đã yên vị ngồi ở giữa giường mình từ khi nào không hay.

Nghĩ lại chuyện anh tối qua vì trốn chị gái kia mà qua phòng mình làm tôi có chút tức giận, tôi leo lên giường ngồi đối diện anh vòng tay hậm hực nói

"cha...lời nói hôm qua bảo nhớ em thì ra không hẳn là nhớ thật"

"không, là thật"

tôi vòng tay quay đầu không nhìn anh, nói

"em không tin"

"..."

anh không biện minh, chỉ lẵng lặn lấy ra 1 hộp gấm nhỏ màu xanh đậm. Tôi liếc xéo nhìn hộp nhỏ hỏi

"cái gì đây?"

"quà sinh nhật của em"

"thật sao?"

nghe thấy là quà sinh nhật cơn tức giận bỗng nhiên biến mất hoàn toàn, tôi ngay lập tức mở chiếc hộp ra xem. Hóa ra là 1 sợi dây chuyền được thiết kế riêng, ở giữa sợi dây còn đính thêm vài bông hoa sao xanh, loài hoa tôi thích.

"này thật cho em thật sao?"

"ừm, cái này được anh đặt thiết kế riêng dành cho em, có 1 0 2. Em phải giữ gìn cẩn thận đó biết không hả"

"nhất định, cảm ơn anh trai"

nói rồi anh lại lấy ra thêm 1 chiếc hộp khác, khác lúc nãy hộp này màu đen. Đối với tôi màu đen là màu không may mắn. Tôi nhíu mày nhìn nó khó chịu.

Anh thấy tôi nhíu mày liền biết tôi không vui, anh bật cười nhớ lại lúc nhỏ. Hể những thứ tôi không thích tôi sẽ nhíu mày, anh cũng vì hành động nhỏ này mà càng hiểu tôi hơn cũng dễ lấy lòng tôi hơn.

anh không nhanh không chậm từ từ giải thích nguồn gốc của chiếc hộp nhỏ này với tôi

"đây là thứ quản gia tìm được trong phòng anh lúc sáng"

"..."

"đã mang đi kiểm tra và xác nhận đây là hương kích tình"



"hương kích tình? em biết"

thấy tôi dửng dưng đáp lại làm anh có chút kinh ngạc cộng với đó là sự khó chịu

"sao em biết? ai nói với em?"

"không ai nói cả, chỉ là em từng đọc qua nó khi ở Vân gia chơi cùng Vân Hi thôi"

nghe thấy là tôi đọc qua trong sách, sự khó chịu ấy của anh cũng dần biến mất đi

tôi chợt nhận ra điều vì đó, thăm dò anh

"vậy chị ta hôm qua mang nó vào phòng anh chính là vì muốn...."

"khụ khụ..."

lời còn chưa nói hết đã bị tiếng ho của anh cắt ngang

"nói chung hôm qua may mà có em, anh mới thoát được 1 kiếp"

"anh ngửi nó chưa?"

bị câu hỏi có phần đột ngột của tôi làm anh hóa đá, anh mắt có chút né tránh tôi

nhìn biểu hiện này của anh

"anh ngửi qua rồi?"

"..."

bị tôi đoán trúng, 2 man tai anh dần dần đỏ lên. Việc tôi đoán ra cũng không có gì khó; đêm qua khi anh ôm tôi, tôi cảm nhận được da anh rất mát giống như vừa tắm qua còn là tắm nước lạnh. Nhưng trước đó rõ ràng anh đã tắm rồi, còn tắm cách đó 2 tiếng.

kết luân lại 1 câu ' anh ngửi rồi'. Cũng chính vì đã ngửi qua hương kích tình nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn nên chỉ cần đi tắm nước lạnh 1 chút sẽ tự động hóa giải.

càng nghe tôi diễn giải tai anh càng đỏ. Không muốn tiếp tục sự ngượng ngùng này, anh lên tiếng đổi chủ đề

"không nói anh nữa, nói em đi"

"em có gì để nói đâu?"

"em nói chưa từng chạm vào anh là sao hả?"

"thì em đã chạm vào đâu?"

"em chắc là mình chưa từng chạm?"

"em... chắc..."

nói đến đây tôi có chút ngập ngừng, khi tôi tỉnh táo có lẻ là tôi không chạm nhưng tôi không dám chất lúc mình ngủ có chạm vào đâu đó hay không

"được lắm, không nói với em nữa"

anh tức giận xuống giường hướng cửa phòng rời đi, vừa đi được vài bước lại quay lưng đi lại trước mặt tôi. Lúc này tôi còn ngơ ngác chưa hiểu vấn đề liền bị anh ngắc 1 cái lên đầu mũi tôi, nói

"nhóc con vô lương tâm"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook