Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 8: trở thành thiếu nữ thật rồi

Windy1461

23/09/2024

"A Thủy, cậu muốn học ngành gì?"

"mình cũng không rõ nữa"

"sao lại không rõ, chúng ta sắp phải thi đại học rồi đó"

"Vân Hi, cậu sẽ đến thủ đô học sao?"

"Tất nhiên rồi, mình học là y học cổ truyền chỉ có trường ở thủ đô mới có ngành này thôi"

"..."

"sao thế?"

"mình không tinh đi thủ đô"

"sao cơ?"

"mình đi ra nước ngoài du học, học xong rồi về"



"vậy cũng được, A Thủy cậu chỉ cần nhớ dù cậu có làm gì ở đâu... mình, Vân Hi sẽ luôn ở bên ủng hộ cậu"

"được, cảm ơn cậu... Vân Hi..."

"ừm..."

chớp mắt 1 cái tôi đã 18 tuổi, trở thành 1 thiếu nữ thật rồi. Nhìn mình trong gương tôi không khỏi nghĩ về mình của 16 năm trước, khi vừa đến đây.

Lúc đó tôi vẫn còn là 1 đứa trẻ mang bỉm, chỉ mới biết nói vài từ còn bây giờ đã trở thành thiếu nữ. Không bao lâu nữa sẽ trở thành 1 quý cô, yêu 1 người rồi kết hôn sinh con...thật không biết bản thân của lúc đó sẽ trong ra sao nữa.

Tôi sinh ra vào mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rơi. Mặc trên mình 1 chiếc váy xanh biển nhạt, màu tôi thích nhất. Cùng Vân Hi và Ôn Tiêu ra ngoài mua ít đồ chuẩn bị cho sinh nhật lần này. Có lẻ đây sẽ là sinh nhật cuối cùng tôi cùng mọi người đón.

khi tôi lên 10, ông nội đã gửi lại cho tôi tất cả mọi thứ của ba mẹ. Nào là video, ảnh cưới, thư từ... tất cả mọi thứ của họ. Ông nội bảo muốn tôi biết nhiều hơn về ba mẹ. Tôi gật đầu với ông sau đó mang về phòng xem hết tất cả. Quá đó tôi thấy ba mẹ là 1 người tốt và tử tế. Suy nghĩ của họ luôn tích cực, lạc quan; họ còn gửi gắm rất nhiều tình cảm cho tôi. Trong số video ông nội đưa còn có cả video quay lại quá trình mẹ mang thai tôi, tôi ra đời và lớn lên đến trước ngày họ mất. Lúc ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Đó là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi khóc vì họ, tôi nhớ họ.

Ngày hôm sau tôi liền xin phép ông nội cho tôi đi thăm mộ họ. Ông nội liền chấp nhận, dẫn theo tôi đến nghĩa trang nơi họ chôn cất.

Đây là lần đầu tiên tôi đến viếng thăm họ. Cỏ trên mộ rất ngắn giống như được cắt thường xuyên, cây bên cạnh cũng xanh tươi thấy rõ.

Tôi nhìn sang ông, ông như biết tôi nghĩ gì nói. Hằng tháng cứ đến ngày 1 đầu tháng hoặc rằm ông đều cho người đến cắt tỉa chăm sóc mộ của họ.



thấy ông như vậy 2 mắt tôi cây xòe, cúi đầu cảm ơn ông 1 cách trịnh trọng nhất. Ông thấy vậy cũng chỉ biết đỡ tôi dậy, nói

"đứa trẻ ngoan, đây là điều Ôn gia nợ con"

"không, ông nội"

"..."

"Ôn gia đến nay đã không còn nợ con gì cả. Ông và anh trai từ ngày đưa con về nuôi, nuôi dưỡng con đến ngày hôm nay đã là quá tốt với con rồi."

"A Thủy à..."

sau đó cả 2 ông cháu ôm nhau mà khóc trước mộ ba mẹ tôi

Những năm sau đó, cứ đến ngày dỗ tôi đều sẽ đến đây. Ngồi ở giữa mộ ba mẹ, kể cho họ nghe mọi thứ xảy ra với tôi. Tôi sợ mình sẽ quên việc gì đó còn ghi lại vào nhật kí, lúc nào quên sẽ lấy nhật kí ra xem đọc lại cho họ nghe

Năm nay cũng vậy, qua vài ngày nữa là tôi tròn 18. Tôi đặc biệt mua hoa mẹ thích nhất là hoa Ly mang đến tặng mẹ, mua cho ba phần gà rán ba thích mang đến, còn mình lại là phần thạch trái cây cùng họ trò chuyện ngắm hoàng hôn. Từ vị trí mộ của ba mẹ có thể nhìn ngắm bầu trời hoàng hôn rất đẹp. Mỗi khi cần nơi yên tĩnh tôi đều sẽ đến đây.

Với người khác, nghĩa trang là 1 nơi âm u không ai muốn đến nhưng với tôi nghĩa trang này là nhà của mình. Ở đây có người thương yêu tôi vô điều kiện chỉ là họ rời đi hơi sớm chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook