Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 16

Nhất Cá Mễ Bính

31/12/2020

Cố Thành Lâm không để ý Hồ Tu ăn nói linh tinh, đi xuống lầu, Ôn Mộc lúng túng chào hỏi hắn: “Chào anh.”

Hồ Tu nháy mắt: “Chào cậu, cậu ở cùng với Thành Lâm hả?”

“Không phải, tôi ở phòng đầu tiên.” Ôn Mộc chỉ vào phòng mình giải thích.

Hồ Tu nhìn sang, tính nhiều chuyện nổi lên: “Thế à, cậu và Thành Lâm hai người… hả?”

Ôn Mộc ngượng ngùng: “Tôi đang theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy vẫn chưa chấp nhận.”

“Còn chưa chấp nhận đã ngủ chung rồi?” Hồ Tu khiếp sợ.

“Không phải không phải, còn có Đinh Đinh, ba người chúng tôi cùng ngủ.”

Hồ Tu lại thất vọng một chút: “Còn dẫn theo một đứa phá đám à.”

Đứa phá đám cũng bò dậy, từ trong nhà nghe thấy tiếng Hồ Tu chạy đến gọi: “Chị Hồ Tu!”

Hồ Tu mặt lập tức tiu nghỉu: “Gọi anh!”

Ông Đinh Đinh trốn ở đằng sau Ôn Mộc làm mặt quỷ: “Không gọi đâu!” Hồ Tu trừng nhóc, lại mở cửa nhà bên cạnh nhà Cố Thành Lâm, nói với Ôn Mộc: “Sau này sẽ là hàng xóm, mong cậu chiếu cố nhiều hơn.”

Ôn Mộc gật gật đầu, giúp Cố Thành Lâm khóa kỹ cửa, mới trở về phòng thay quần áo.

Con trai ở quán bar làm việc hơn hai mươi ngày, ba mẹ Ôn rốt cục không kiềm chế được, mẹ Ôn gọi điện thoại hỏi: “Mộc Mộc, khi nào con mới được nghỉ? Mẹ đi thăm con có được không?”

Lịch làm vừa đúng được nghỉ ngày mai, Ôn Mộc nói: “Ngày mai được nghỉ đó mẹ, quán bar ồn lắm sợ mẹ không thích.”

“Vậy mẹ tới chỗ con ở có được không?”

Ôn Mộc vừa định nói được, đột nhiên nhớ ra phòng cậu thuê trong chung cư kia chẳng có đồ đạc gì, vội vàng nói: “Mẹ, phòng của con chưa dọn, hơi, hơi lộn xộn.” echkidieu2029.wordpress.com

“Sao mẹ lại ghét con lộn xộn chứ.”

“Nhưng, nhưng mà con thấy không tiện.” Ôn Mộc chột dạ, cậu rất ít khi nói dối, nếu như ba mẹ biết nơi ở hiện tại của cậu hoàn cảnh rất kém, có thể sẽ bị cưỡng chế về nhà.

“Ngại ngùng gì với mẹ chứ.”

“Đợi, đợi con dọn dẹp sạch sẽ, rồi mẹ hẵng tới, được không?”

Mẹ Ôn chỉ muốn thấy con trai, có đến nhà hay không cũng không đáng kể, trước cũng nhìn thấy qua video rồi, giờ cũng không vội, vì vậy cười nói: “Vậy mẹ mời con đi ăn, ba con bận rồi, tới không được, chúng ta chụp hình cho ba con coi.”

Hẹn thời gian xong, Ôn Mộc thở phào nhẹ nhõm, Cố Thành Lâm vừa vặn tới giục đơn, Ôn Mộc đưa ly rượu tới hỏi: “Ngày mai cậu có nghỉ không?”

“Không nghỉ.” Cố Thành Lâm bưng khay.



“Ngày mai tớ nghỉ, định đến thành Bắc.” Ôn Mộc nói.

“Sau đó thì sao.” Cố Thành Lâm chờ câu sau của cậu.

“Không có sau đó, tớ chỉ báo với cậu vậy thôi, hì hì.” Ôn Mộc cười khúc khích, “Tớ sợ cậu tìm tớ.”

“Tôi không tìm.”

“Ồ.” Ôn Mộc lập tức xám xịt, cảm thấy mất mát, khóe miệng Cố Thành Lâm thoáng giương lên rồi thấp giọng nói câu: “Ngớ ngẩn.”

Cố Thành Lâm đi rồi, Đại Lưu liếc mắt nhìn Ôn Mộc: “Em với nó thân nhau lắm à?”

“Không tính là thân, bọn em là bạn học.” Ôn Mộc không nhiều lời, dù sao Đại Lưu cũng rất ghét Cố Thành Lâm.

Hôm sau thức dậy, Ôn Mộc đón xe đến nhà hàng đã hẹn, đây là một nhà hàng phương tây cao cấp tương đối nổi danh, khung cảnh vô cùng tao nhã, giá cả cũng không hề rẻ, giám đốc đứng chờ ở cửa, thấy Ôn Mộc xuống xe liền chạy tới đón: “Ôn phu nhân đã đến rồi.”

Ôn Mộc cười cười: “Ở tầng trên cùng sao?”

“Không phải không phải, là vấn đề của chúng tôi, trang trí và bàn ghế ở tầng trên cùng đang thay đổi phong cách, phải phiền Ôn phu nhân và cậu dùng cơm ở đại sảnh rồi.” Giám đốc dẫn đường cho cậu.

“Không sao đâu.” Ôn Mộc nói.

Bây giờ là sáu giờ rưỡi tối, thời gian còn sớm, vẫn chưa có khách nào, đại sảnh rất trống trải, mở ra cánh cửa phòng trang trí kiểu tây, còn có sân khấu biểu diễn dương cầm, Ôn Mộc vừa nhìn là thấy ngay mẹ mình, bà mặc một bộ trang phục rất trịnh trọng, quấn một búi tóc rất tinh tế, ngồi tại chỗ nhẹ nhàng phất tay.

Ôn Mộc cảm ơn giám đốc, đi tới ngồi đối diện với mẹ, ánh mắt cong cong cười vui vẻ.

Diệp Du hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc ngoại hình rất tốt, nhìn thấy Ôn Mộc trong mắt có chút đau lòng: “Cục cưng có mệt không? Gầy nhom rồi.”

Ôn Mộc lắc đầu: “Không mệt đâu ạ, cũng không gầy mà.” Vừa nói vừa giơ tay xoa bóp mặt của mình, “Có thịt.”

Diệp Du cưng chiều chỉ chỉ vào mũi cậu, đưa thực đơn tới: “Ăn gì thì con tự kêu nhé, mẹ đi gọi điện thoại một tí.”

Ôn Mộc từng tới đây rồi, chọn vài món hay ăn, rồi giao thực đơn cho người phục vụ, vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Ôn Mộc vội vàng đứng lên, người kia thoáng một cái đã đi rồi, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm, chờ Diệp Du trở về, kể cho bà nghe những chuyện mình trải qua trong lúc đi làm.

Khoảng bảy giờ, có một người đi lên sân khấu biểu diễn dương cầm, mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo buông lơi, lộ ra xương quai xanh, da dẻ cũng không phải rất trắng, nhưng mặt mày lại cực kỳ anh tuấn, trên mái tóc ngắn hình như có phun cái gì đó, dưới ánh đèn lay động, hiện lên một vệt màu xanh dương đậm.

“Ình ình” hai tiếng, tiếng đàn dương cầm dày nặng vang lên, ngay sau đó là một chuỗi âm trầm bổng liên tiếp, ca khúc nhẹ nhàng du dương, vừa thâm trầm vừa an nhàn.

Bàn tay thon dài kia Ôn Mộc từng sờ qua, khớp xương rõ ràng, có nốt chai, từng đường vân tay cậu đều nhớ rõ ràng, lúc này đôi bàn tay chạm đến phím đàn màu trắng sáng, linh động uyển chuyển, quanh quẩn màng tai, cũng ngồi như nhau, sống lưng cao ngạo cũng hoàn toàn bạo lộ, nhưng lại khác với hôm biểu diễn ở quán bar, ánh mắt sắc bén chôn sâu dưới mí mắt, theo tiếng nhạc lưu chuyển, sâu đậm như bầu trời đêm.

“Mộc Mộc?”

“Mộc Mộc?” Diệp Du gọi vài tiếng, Ôn Mộc mới phục hồi tinh thần, nhưng cậu vẫn không thu hồi ánh mắt, hỏi: “Sao thế mẹ?”

“Mẹ mới là người hỏi con làm sao đấy? Muốn học dương cầm à?”



Ôn Mộc lắc đầu một cái: “Không phải.”

Là muốn người đàn dương cầm.

Cố Thành Lâm đánh một tiếng đồng hồ, Ôn Mộc ngồi ở phía dưới, len lén nhìn anh đúng một tiếng đồng hồ, ăn cơm tối xong, Diệp Du định đưa cậu về, điện thoại lại vang lên, là chuyện ở công ty, bà không thể làm gì khác hơn là xin lỗi rồi hỏi: “Cục cưng con tự đón xe về được không?”

Ôn Mộc nói không thành vấn đề, Diệp Du đi rồi, Ôn Mộc liền ngồi tại chỗ nhìn sân khấu biểu diễn dương cầm một hồi lâu, lúc giám đốc lại đây, cậu đột nhiên nói: “Xin hỏi, người mới vừa đàn dương cầm đã về chưa?”

“Cậu nói Thành Lâm sao?”

“Ừm.” Ôn Mộc vội vàng gật đầu.

“Cậu ấy đang ở phòng thay đồ, cần tôi gọi cậu ấy tới cho cậu không?”

“Không cần, có thể, có thể nói cho tôi biết phòng thay đồ ở đâu không?”

Giám đốc nói có thể, Ôn Mộc đứng lên nghĩ cái gì đó, cầm lấy một thứ trên bàn rồi nói: “Tôi sẽ trả tiền.” Rồi nghe theo chỉ dẫn của giám đốc vội vã chạy tới.

Cậu chạy rất nhanh, cậu biết vào tình thế như vậy, có lẽ rất bất lịch sự, nhưng cậu không chở đợi nổi nữa, cậu rõ ràng đã nói mình thích Cố Thành Lâm rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cậu muốn mau chóng nói cho Cố Thành Lâm biết tâm ý của mình, qua mỗi một phút, cậu lại càng thích anh hơn.

Cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra, Cố Thành Lâm mới vừa thay đồ xong chuẩn bị đến quán bar vào ca, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Mộc thở hổn hển xuất hiện ở cửa.

Cố Thành Lâm giương mắt: “Trùng hợp vậy.”

“Không trùng hợp, tớ cố ý đến tìm cậu.” Ôn Mộc nhìn anh, đưa đồ trên tay tới, “Tặng cho cậu.”

Cố Thành Lâm đi tới hai bước nhận lấy, thứ Ôn Mộc đưa cho anh là một lọ hoa, đặt ở trên bàn ăn, bên trong cắm vào hai ba nhành hoa hồng champagne.

“Cảm ơn.” Cố Thành Lâm nói, “Đi không? Tôi về quán bar.”

Ôn Mộc đáp một tiếng, cùng anh đi lối đi nhân viên xuống lầu, Cố Thành Lâm cầm lọ hoa đi ở phía trước, Ôn Mộc có chút khác thường mà không nói gì, thang máy nhân viên không phải xuống thẳng đại sảnh, đến lầu ba phải đi một đoạn cầu thang, trong cầu thang tối thui, đèn LED hình như cũng không sáng.

Đi tới khúc cua, Cố Thành Lâm dừng lại vài giây, đột nhiên eo bị siết chặt, bị người đằng sau ôm lấy.

“Tớ… Tớ có thể hôn cậu không.” Ôn Mộc úp mặt vào sống lưng anh, không nghe được câu trả lời, lại hỏi, “Tớ có thể hôn cậu không.”

“Tôi từ chối thì sao.” Cố Thành Lâm dường như đang cười rất nhẹ.

“Tớ… Vậy tớ…”

“Cưỡng hôn?” Cố Thành Lâm đẩy tay cậu ra, xoay người, trong lối đi đen kịt, nắm cằm Ôn Mộc, “Cậu cảm thấy lần này tôi sẽ để cậu thực hiện được sao?”

Ôn Mộc thấy mất mát: “Tớ xin…” Đang định xin lỗi vì sự kích động của mình, cả người lại bị đè lên tường, không ngờ nụ hôn lại đột nhiên đến, đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, xông vào khoang miệng, linh hoạt quấn lấy lưỡi cậu, làm Ôn Mộc không kịp đáp trả, cậu chỉ có thể ôm thật chặt eo Cố Thành Lâm, ở trong bóng tối lớn mật trúc trắc đáp lại, không gian cầu thang yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nước ướt át, lúc này Ôn Mộc rất to gan, cậu muốn nói cho Cố Thành Lâm biết, em rất thích anh, em thật sự rất muốn có anh.

Nụ hôn bá đạo cường thế của Cố Thành Lâm công thành đoạt đất, anh đùa giỡn gặm cắn môi lưỡi Ôn Mộc, mãi đến khi Ôn Mộc liên tục thở hổn hển, mới kề sát vào lỗ tai đang nóng đỏ của cậu, dùng hơi thở khàn khàn trêu ghẹo, nói: “Tha thứ cho cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Mộc Thành Lâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook