Chương 36
Chiêu Loạn
09/03/2022
Edit: Cải Trắng
Ôn Nguyễn cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, cái lạnh buốt đau đớn như có một con dao nhọn cắm phập vào lưng.
Cô cắn môi dưới đến trắng bệch, từ xoang mũi đến hốc mắt đều có cảm giác chua xót cay cay, nó khiến cô phải gồng lên ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Nhưng dù thế nào, cô cũng không ngăn nổi đôi mắt trở nên ầng ậc nước. Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, quay đầu, muốn nhìn khung cảnh bên dưới sân thượng.
Đúng lúc ấy, Phó Tri Hoán tóm chặt lấy tay Ôn Nguyễn, kéo thẳng người về phía mình, đưa tay túm chặt lấy gáy cô, để cô tì đầu lên vai.
“Ôn Nguyễn, đừng nhìn.”
Dù không xem, nhưng cảnh tượng đó kinh khủng đến mức nào vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Một màu đỏ ghê người choán cả tầm nhìn.
Ban đầu, Phó Tri Hoán kêu Ôn Nguyễn đến quán café đợi mình cũng là vì lường trước được sự việc này có thể xảy ra. Xác suất nó xảy ra lên đến 50%, bọn họ đã không kịp cản kế hoạch của Lục Kha Trần.
Nhưng đối với Ôn Nguyễn mà nói, sự việc của ba năm trước đã thành khúc mắc trong cô, cho nên lần này cô muốn dốc sức kéo Lục Kha Trần một phen.
Vì biết có khả năng trường hợp ấy sẽ xảy ra nên Phó Tri Hoán mới không muốn Ôn Nguyễn chứng kiến.
Ôn Nguyễn cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân.
Cô không kìm nén được sự chua xót trên chóp mũi, chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, hết thảy cảm xúc giờ khắc này như mở van xả lũ.
Ôn Nguyễn cắn chặt môi dưới, nhưng rồi cuối cùng vẫn không kiềm nén được thấp giọng nức nở.
Cô vô thức đưa tay túm chặt áo Phó Tri Hoán, chặt đến mức để lại nếp nhăn trên áo anh, đau khổ cất giọng khàn khàn tự trách: “Nếu đêm qua em kiên trì thêm chút nữa thì tốt biết bao.”
“Rồi ban nãy, em túm chặt cậu ấy sớm hơn một chút thì tốt biết bao.”
Nhân viên cứu hộ đến sau vội vàng chạy tới chỗ Từ Bân Duệ cầm máu rồi nâng cậu ta lên cáng.
Cảnh sát bận rộn chia nhau ra hành động, có người xuống bảo vệ hiện trường, có người đi sang báo cáo tình hình với lãnh đạo trực tiếp và những cấp trên có liên quan.
Đôi tay ôm gáy Ôn Nguyễn của Phó Tri Hoán khẽ buông lỏng, trượt xuống tì sau lưng cô. Anh nhìn người bằng đôi mắt đen sâu hun hút, thấp giọng nói: “Không sao đâu, không ai trách em cả.”
Ánh mặt trời xé tan tầng mây tạo khe hở rọi xuống, như đang xót xa bày tỏ sự tiếc thương muôn phần, cũng tựa nấc thang dẫn người lên thiên đàng.
Cứ như là chỉ cần bước lên đấy, đi xuyên qua tầng mây mịt mù là có thể nhìn thấy khung cảnh rực rỡ tươi đẹp, trời xanh mây trắng lung linh.
Mọi người thường nói, những cô bé ngoan sau này sẽ được lên thiên đường.
Có lẽ trước khi nhắm mắt, Lục Kha Trần cũng nghĩ như vậy.
Như nhìn thấy cô bé đó ngồi ôm đầu gối tươi cười rạng rỡ, khung cảnh phía sau trắng toát càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp trong đôi mắt.
Cô bé ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cười híp mắt nói:
“Ngày mai sẽ tốt hơn đúng chứ?
“Ừm, sẽ tốt hơn.”
*
Phó Tri Hoán là kiểm sát trưởng phụ trách vụ án nên sau vụ của Lục Kha Trần, anh phải về tham gia cuộc họp khẩn cấp với cấp trên, chuẩn bị kỹ càng để đưa ra câu trả lời cho phóng viên và quần chúng nhân dân.
Trước khi đi, anh nán lại dặn Ôn Nguyễn: “Đến cục cảnh sát lấy lời khai xong ở nguyên đó chờ tôi, tôi đến đón em về.”
Đến khi Ôn Nguyễn hoàn tất việc lấy lời khai đã gần 9 giờ tối.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế dài, cả người mềm oặt như bị rút hết sức lực, sau đó cô lại khom lưng, chống hờ bàn tay lên trán.
“Bác là cha của Lục Kha Trần đúng không? Mời bác theo cháu sang bên này.”
Sau khi đưa di hài con mình đến nhà tang lễ, cha Lục tới cục cảnh sát phối hợp điều tra.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt với cha Lục phía đối diện.
Mắt cha Lục hằn tơ máu, mái tóc bạc trắng khiến ông thêm phần tiều tụy. Kể cả giờ một người qua đường không hay biết gì về ông, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sự đau thương đến tột cùng.
Ông ngẩng lên nhìn Ôn Nguyễn, cổ họng nhúc nhích như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời, cứ thế đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn.
Ôn Nguyễn cụp mắt, bên tai là tiếng bước chân phía xa tới gần, rồi lại đến tiếng cửa đóng.
“Cạch” một tiếng vang dội.
Tâm trạng cô lúc này như dây đàn căng ra bị kéo cắt phựt một cái, cổ họng nghẹn ứ khó chịu, hai tay đan vào nhau, ngón tay bấu chặt lấy mu bàn tay.
Tần Tố San từng hỏi cô rằng, tại sao lại cố chấp giúp Lục Kha Trần như thế? Chuyện cũng đã qua được ba năm rồi.
Ôn Nguyễn không biết trả lời sao. Nhưng, cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc sau khi phiên tòa kết thúc, chàng thiếu niên trẻ tuổi ngây ngô ấy gọi cô lại.
Rồi, cậu gập người một cái thật sâu bày tỏ lòng biết ơn.
Có những điều, chúng ta chẳng thể diễn đạt bằng lời.
Nào có ai từ khi mới sinh ra đã mất đi sự chờ mong với hiện tại, mất đi kỳ vọng vào tương lai?
Ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp.
“Sao rồi?”
“Phía bệnh viện báo lại, đứa trẻ bị Lục Kha Trần đâm trọng thương đã thoát khỏi nguy hiểm.”
“Hầy, việc này ầm ĩ rồi đây. Phóng viên đứng cửa đi chưa?”
“Chưa. Làm gì có chuyện nhóm người đó bỏ đi khi chưa moi được thông tin gì?”
Thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?
Đây vốn là một chuyện đáng để vui mừng.
Nhưng sau khi lột bỏ cái gọi là tinh thần chính nghĩa, Ôn Nguyễn lại cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô nhắm mắt lại, gục mặt tì trán vào tay, khóe mắt không kìm nổi bắt đầu rơi nước mắt.
Cô hít sâu một hơi, dùng ngón tay cái gạt nước mắt đi, tự điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Đúng lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Tuy người nọ không lên tiếng nhưng Ôn Nguyễn vẫn cảm nhận được người đến là ai.
Hơi thở quen thuộc ấy mang đến cho người ta sự bình tĩnh và cảm giác an toàn đến lạ kỳ, nó thấu hiểu mọi đau khổ của linh hồn, khiến chúng ta muốn trút bỏ lớp vỏ ngụy trang.
Phó Tri Hoán không lên tiếng thăm dò tâm trạng của Ôn Nguyễn hay nói bất cứ điều gì, anh yên lặng ngồi cùng cô suốt mười lăm phút.
“Anh xong việc rồi à?”
Cuối cùng Ôn Nguyễn cũng khống chế được cảm xúc, cô xoa xoa khóe mắt, cười gượng ngẩng đầu hỏi: “Sao ra rồi không gọi em?”
Phó Tri Hoán bình tĩnh nhìn cô, không nói bất cứ câu an ủi dư thừa nào, chỉ lặng lẽ đưa tay ra và nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Ôn Nguyễn cụp mắt nhìn đôi bàn tay đang chìa ra của anh, không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu ở chóp mũi.
Qua một lúc lâu sau, cô mới mỉm cười gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh: “Vâng.”
Không ngoài dự đoán, vừa ra khỏi cục cảnh sát, vô số camera trực chờ bên ngoài chĩa thẳng về phía Ôn Nguyễn.
Ánh đèn flash chớp lóe liên tục, microphone thi nhau đưa đến trước mặt cô, tiếng người xung quanh ồn ào nhốn nháo, thi thoảng lại có tiếng camera va “cộp” vào nhau.
Phó Tri Hoán nhăn mày, đưa tay chắn những chiếc microphone suýt chút nữa chọc thẳng vào mặt cô.
“Nghe nói lúc ấy cô có mặt tại hiện trường vụ án, không biết cô có thể tường thuật lại cho chúng tôi hay về tình huống khi ấy không?”
“Theo như những gì chúng tôi được biết, cô từng là luật sư biện hộ cho Lục Kha Trần vào ba năm trước. Xin hỏi, cô cảm thấy cậu ấy là người như thế nào? Lời đồn thổi cậu ấy là người bị hại có phải thật không? Nếu là người bị hại thì tại sao ba năm trước không phản bác trên tòa án? Hay đây là sai lầm cô mắc phải trong lúc điều tra?”
Ôn Nguyễn cắm mặt đi về phía trước, áp lực và bực bội đè nén dưới đáy lòng bùng lên.
Ồn ào quá!
“Sau ba năm cô lại lựa chọn làm luật sư đại diện cho Lục Kha Trần, liệu có phải vì khoảng thời gian trước cô có phát hiện mới không? Hành động lần này của cậu ấy cô lường trước được không? Trên cương vị là một luật sư, sao cô lại không ngăn cản hành động của Lục Kha Trần?”
Làm ơn!
Đừng hỏi nữa!
“Cô Ôn Nguyễn, xin cô hãy trả lời một số vấn đề của chúng tôi đi ạ!”
Tiếng người ồn ào chui vào lỗ tai Ôn Nguyễn, câu hỏi cứ nối tiếp nhau ùn ùn kéo đến, như dàn ve sầu ngày hè đang vươn cổ hòa ca đến đinh tai nhức óc, khiến huyệt thái dương nhức nhối.
Tâm trạng vừa mới điều chỉnh tốt giờ lại cận kề ranh giới bùng nổ vì những lời chất vấn liên tục tìm đến.
Đúng lúc đó, trước mắt Ôn Nguyễn biến thành một màu đen, có thứ gì đấy trùm lên người cô, che đậy kín mít.
Phó Tri Hoán cởi áo khoác, nhẹ nhàng dùng nó trùm lên người Ôn Nguyễn, một tay đỡ chắn sau lưng, tay kia ôm hờ bảo vệ ở đằng trước, quyết không để mặt cô bị lộ ra ngoài.
“Cho qua.”
Phó Tri Hoán ngước lên, đầu mày nhíu lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như muốn đông cứng tất cả. Anh chỉ nói hai chữ thôi cũng đủ làm cho người ở hiện trường không hẹn mà cùng lặng im.
Ôn Nguyễn giật mình.
Đôi bàn tay ấm áp của Phó Tri Hoán dìu cơ thể lạnh cóng của cô đi về phía trước.
Tiếng ồn ào xung quanh nhỏ dần, gió đêm nhẹ nhàng đùa nghịch với tóc mái trên trán cô, cảm giác ngưa ngứa trên da mặt chạm đến tận trái tim.
Không ngờ anh lại dịu dàng như vậy.
“Cảm ơn.”
Đến tận khi lên xe, Ôn Nguyễn mới nhẹ giọng mở miệng nói câu cảm ơn.
“Ông Tần Tất Dương đã liên hệ với phóng viên.”
Phó Tri Hoán không đáp lại lời cảm ơn của Ôn Nguyễn mà lái sang chủ đề khác.
Ôn Nguyễn sửng sốt, ánh mắt ảm đạm bỗng chốc được thắp lên tia sáng. Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Phó Tri Hoán: “Sao cơ?”
“Ông ấy nói sẽ công khai chuyện ba năm trước Tần Uyển bị làm nhục dẫn đến tự sát để trả lại trong sạch muộn màng cho Lục Kha Trần, đây là bí mật mà Lục Kha Trần từng không muốn tiết lộ trước công chúng, thà rằng để mọi người hiểu nhầm mình ngộ sát.”
“Với cả, Tần Tất Dương cũng liên lạc với cha Lục, chuẩn bị công khai cả nhật ký con gái mình.”
Tần Tất Dương thừa nhận với cảnh sát mình từng gặp Từ Bân Duệ cách đây không lâu, bọn chúng dùng ảnh của Tần Uyển để đe dọa lấy một số tiền từ ông.
Tuy sự việc đã trôi qua ba năm, nhưng với tư cách là một người cha, một người chồng, ông không cách nào quên được nỗi đau trong quá khứ.
Quả thật, Tần Tất Dương từng nghĩ tới chuyện báo thù.
Nhưng đúng lúc ấy, Lục Kha Trần lại đến tìm ông.
“Bác Tần, giờ bác đã có gia đình mới, có người để yêu thương, có những ràng buộc không thể vứt bỏ, nên bác làm vậy không đáng.”
Tần Tất Dương quay đầu nhìn người vợ mới đang ngồi trong phòng khách xem ti vi bật cười ha hả, im lặng từ bỏ suy nghĩ vừa lóe lên.
Thế mà không ngờ, Lục Kha Trần cũng là một người cố chấp không chịu buông bỏ quá khứ. Cậu tận tình khuyên nhủ như vậy cũng chỉ là muốn bản thân sẽ tự tay hoàn thành chuyện không nên làm này. Trước khi làm, cậu cần đảm bảo người nhà Tần Uyển không chịu bất cứ tổn thương nào.
Vì vậy khi nhận được tin, Tần Tất Dương đã thông suốt mọi chuyện.
“Tôi rất tự trách. Đáng lẽ tôi nên khuyên nhủ thằng bé ngay khi lờ mờ đoán ra được chút manh mối, không nên vì lòng tự trọng mà cứng đầu không nói lời tha thứ cho nó. Nếu tôi làm vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
Vậy nên, ông muốn trả lại trong sạch cho Lục Kha Trần.
Nghe Phó Tri Hoán nói xong, cảm xúc tích tụ trong người Ôn Nguyễn trào dâng nhanh chóng. Lát sau, cô quay đầu đi, cố nén cho giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể: “Ừm, em biết rồi.”
Xe lái thẳng về dưới tòa chung cư.
Phó Tri Hoán rút chìa khóa xe, nhìn người bên cạnh nói: “Không xuống xe à?”
Ôn Nguyễn cúi gằm mặt, lắc đầu, dù cố đè nén giọng mình nghe sao thật bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được run rẩy trong vô thức: “Anh đưa chìa khóa xe cho em được không? Em muốn ngồi đây một lát. Tí nữa em lên em sẽ khóa cửa cẩn thận, anh lên trước đi.”
“Được.”
Phó Tri Hoán liếc cô một cái, không hỏi nhiều mà đặt chìa khóa xe sang bên cạnh rồi bước xuống khỏi xe.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Trong xe tối om, bóng đêm bao trọn lấy Ôn Nguyễn như muốn cắn nuốt sạch sẽ cô.
“Tách… tách…”
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Tiếng nghẹn ngào làm Ôn Nguyễn mất kiểm soát cảm xúc, không thèm nhẫn nhịn nữa mà khóc nấc lên.
Dưới áp lực của biết bao nhiêu sự việc, giờ phút này đây cô đã buông bỏ để phát tiết.
Mây đen che mất ánh trăng khiến bóng đêm thêm phần nặng nề.
Ôn Nguyễn với tay rút khăn giấy xì mũi, lấy lại bình tĩnh rồi hắng giọng xuống xe.
“Cạch__”
Cửa xe đóng lại cũng là lúc Ôn Nguyễn ngẩng lên, phát hiện Phó Tri Hoán đứng tựa người vào cửa xe băng ghế sau, trên đầu ngón tay có điếu thuốc đang hút dở, lúc này nó đã cháy được hơn nửa.
Thấy Ôn Nguyễn ra, anh cúi đầu dụi tắt điếu thuốc, đứng thẳng dậy.
“Anh chưa đi à?” Ôn Nguyễn sửng sốt.
“Ừm.”
Phó Tri Hoán cười, nói: “Em còn ở đây, sao anh có thể đi?”
Ôn Nguyễn cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, cái lạnh buốt đau đớn như có một con dao nhọn cắm phập vào lưng.
Cô cắn môi dưới đến trắng bệch, từ xoang mũi đến hốc mắt đều có cảm giác chua xót cay cay, nó khiến cô phải gồng lên ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Nhưng dù thế nào, cô cũng không ngăn nổi đôi mắt trở nên ầng ậc nước. Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, quay đầu, muốn nhìn khung cảnh bên dưới sân thượng.
Đúng lúc ấy, Phó Tri Hoán tóm chặt lấy tay Ôn Nguyễn, kéo thẳng người về phía mình, đưa tay túm chặt lấy gáy cô, để cô tì đầu lên vai.
“Ôn Nguyễn, đừng nhìn.”
Dù không xem, nhưng cảnh tượng đó kinh khủng đến mức nào vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Một màu đỏ ghê người choán cả tầm nhìn.
Ban đầu, Phó Tri Hoán kêu Ôn Nguyễn đến quán café đợi mình cũng là vì lường trước được sự việc này có thể xảy ra. Xác suất nó xảy ra lên đến 50%, bọn họ đã không kịp cản kế hoạch của Lục Kha Trần.
Nhưng đối với Ôn Nguyễn mà nói, sự việc của ba năm trước đã thành khúc mắc trong cô, cho nên lần này cô muốn dốc sức kéo Lục Kha Trần một phen.
Vì biết có khả năng trường hợp ấy sẽ xảy ra nên Phó Tri Hoán mới không muốn Ôn Nguyễn chứng kiến.
Ôn Nguyễn cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân.
Cô không kìm nén được sự chua xót trên chóp mũi, chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, hết thảy cảm xúc giờ khắc này như mở van xả lũ.
Ôn Nguyễn cắn chặt môi dưới, nhưng rồi cuối cùng vẫn không kiềm nén được thấp giọng nức nở.
Cô vô thức đưa tay túm chặt áo Phó Tri Hoán, chặt đến mức để lại nếp nhăn trên áo anh, đau khổ cất giọng khàn khàn tự trách: “Nếu đêm qua em kiên trì thêm chút nữa thì tốt biết bao.”
“Rồi ban nãy, em túm chặt cậu ấy sớm hơn một chút thì tốt biết bao.”
Nhân viên cứu hộ đến sau vội vàng chạy tới chỗ Từ Bân Duệ cầm máu rồi nâng cậu ta lên cáng.
Cảnh sát bận rộn chia nhau ra hành động, có người xuống bảo vệ hiện trường, có người đi sang báo cáo tình hình với lãnh đạo trực tiếp và những cấp trên có liên quan.
Đôi tay ôm gáy Ôn Nguyễn của Phó Tri Hoán khẽ buông lỏng, trượt xuống tì sau lưng cô. Anh nhìn người bằng đôi mắt đen sâu hun hút, thấp giọng nói: “Không sao đâu, không ai trách em cả.”
Ánh mặt trời xé tan tầng mây tạo khe hở rọi xuống, như đang xót xa bày tỏ sự tiếc thương muôn phần, cũng tựa nấc thang dẫn người lên thiên đàng.
Cứ như là chỉ cần bước lên đấy, đi xuyên qua tầng mây mịt mù là có thể nhìn thấy khung cảnh rực rỡ tươi đẹp, trời xanh mây trắng lung linh.
Mọi người thường nói, những cô bé ngoan sau này sẽ được lên thiên đường.
Có lẽ trước khi nhắm mắt, Lục Kha Trần cũng nghĩ như vậy.
Như nhìn thấy cô bé đó ngồi ôm đầu gối tươi cười rạng rỡ, khung cảnh phía sau trắng toát càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp trong đôi mắt.
Cô bé ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cười híp mắt nói:
“Ngày mai sẽ tốt hơn đúng chứ?
“Ừm, sẽ tốt hơn.”
*
Phó Tri Hoán là kiểm sát trưởng phụ trách vụ án nên sau vụ của Lục Kha Trần, anh phải về tham gia cuộc họp khẩn cấp với cấp trên, chuẩn bị kỹ càng để đưa ra câu trả lời cho phóng viên và quần chúng nhân dân.
Trước khi đi, anh nán lại dặn Ôn Nguyễn: “Đến cục cảnh sát lấy lời khai xong ở nguyên đó chờ tôi, tôi đến đón em về.”
Đến khi Ôn Nguyễn hoàn tất việc lấy lời khai đã gần 9 giờ tối.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế dài, cả người mềm oặt như bị rút hết sức lực, sau đó cô lại khom lưng, chống hờ bàn tay lên trán.
“Bác là cha của Lục Kha Trần đúng không? Mời bác theo cháu sang bên này.”
Sau khi đưa di hài con mình đến nhà tang lễ, cha Lục tới cục cảnh sát phối hợp điều tra.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt với cha Lục phía đối diện.
Mắt cha Lục hằn tơ máu, mái tóc bạc trắng khiến ông thêm phần tiều tụy. Kể cả giờ một người qua đường không hay biết gì về ông, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sự đau thương đến tột cùng.
Ông ngẩng lên nhìn Ôn Nguyễn, cổ họng nhúc nhích như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời, cứ thế đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn.
Ôn Nguyễn cụp mắt, bên tai là tiếng bước chân phía xa tới gần, rồi lại đến tiếng cửa đóng.
“Cạch” một tiếng vang dội.
Tâm trạng cô lúc này như dây đàn căng ra bị kéo cắt phựt một cái, cổ họng nghẹn ứ khó chịu, hai tay đan vào nhau, ngón tay bấu chặt lấy mu bàn tay.
Tần Tố San từng hỏi cô rằng, tại sao lại cố chấp giúp Lục Kha Trần như thế? Chuyện cũng đã qua được ba năm rồi.
Ôn Nguyễn không biết trả lời sao. Nhưng, cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc sau khi phiên tòa kết thúc, chàng thiếu niên trẻ tuổi ngây ngô ấy gọi cô lại.
Rồi, cậu gập người một cái thật sâu bày tỏ lòng biết ơn.
Có những điều, chúng ta chẳng thể diễn đạt bằng lời.
Nào có ai từ khi mới sinh ra đã mất đi sự chờ mong với hiện tại, mất đi kỳ vọng vào tương lai?
Ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp.
“Sao rồi?”
“Phía bệnh viện báo lại, đứa trẻ bị Lục Kha Trần đâm trọng thương đã thoát khỏi nguy hiểm.”
“Hầy, việc này ầm ĩ rồi đây. Phóng viên đứng cửa đi chưa?”
“Chưa. Làm gì có chuyện nhóm người đó bỏ đi khi chưa moi được thông tin gì?”
Thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?
Đây vốn là một chuyện đáng để vui mừng.
Nhưng sau khi lột bỏ cái gọi là tinh thần chính nghĩa, Ôn Nguyễn lại cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô nhắm mắt lại, gục mặt tì trán vào tay, khóe mắt không kìm nổi bắt đầu rơi nước mắt.
Cô hít sâu một hơi, dùng ngón tay cái gạt nước mắt đi, tự điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Đúng lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Tuy người nọ không lên tiếng nhưng Ôn Nguyễn vẫn cảm nhận được người đến là ai.
Hơi thở quen thuộc ấy mang đến cho người ta sự bình tĩnh và cảm giác an toàn đến lạ kỳ, nó thấu hiểu mọi đau khổ của linh hồn, khiến chúng ta muốn trút bỏ lớp vỏ ngụy trang.
Phó Tri Hoán không lên tiếng thăm dò tâm trạng của Ôn Nguyễn hay nói bất cứ điều gì, anh yên lặng ngồi cùng cô suốt mười lăm phút.
“Anh xong việc rồi à?”
Cuối cùng Ôn Nguyễn cũng khống chế được cảm xúc, cô xoa xoa khóe mắt, cười gượng ngẩng đầu hỏi: “Sao ra rồi không gọi em?”
Phó Tri Hoán bình tĩnh nhìn cô, không nói bất cứ câu an ủi dư thừa nào, chỉ lặng lẽ đưa tay ra và nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Ôn Nguyễn cụp mắt nhìn đôi bàn tay đang chìa ra của anh, không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu ở chóp mũi.
Qua một lúc lâu sau, cô mới mỉm cười gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh: “Vâng.”
Không ngoài dự đoán, vừa ra khỏi cục cảnh sát, vô số camera trực chờ bên ngoài chĩa thẳng về phía Ôn Nguyễn.
Ánh đèn flash chớp lóe liên tục, microphone thi nhau đưa đến trước mặt cô, tiếng người xung quanh ồn ào nhốn nháo, thi thoảng lại có tiếng camera va “cộp” vào nhau.
Phó Tri Hoán nhăn mày, đưa tay chắn những chiếc microphone suýt chút nữa chọc thẳng vào mặt cô.
“Nghe nói lúc ấy cô có mặt tại hiện trường vụ án, không biết cô có thể tường thuật lại cho chúng tôi hay về tình huống khi ấy không?”
“Theo như những gì chúng tôi được biết, cô từng là luật sư biện hộ cho Lục Kha Trần vào ba năm trước. Xin hỏi, cô cảm thấy cậu ấy là người như thế nào? Lời đồn thổi cậu ấy là người bị hại có phải thật không? Nếu là người bị hại thì tại sao ba năm trước không phản bác trên tòa án? Hay đây là sai lầm cô mắc phải trong lúc điều tra?”
Ôn Nguyễn cắm mặt đi về phía trước, áp lực và bực bội đè nén dưới đáy lòng bùng lên.
Ồn ào quá!
“Sau ba năm cô lại lựa chọn làm luật sư đại diện cho Lục Kha Trần, liệu có phải vì khoảng thời gian trước cô có phát hiện mới không? Hành động lần này của cậu ấy cô lường trước được không? Trên cương vị là một luật sư, sao cô lại không ngăn cản hành động của Lục Kha Trần?”
Làm ơn!
Đừng hỏi nữa!
“Cô Ôn Nguyễn, xin cô hãy trả lời một số vấn đề của chúng tôi đi ạ!”
Tiếng người ồn ào chui vào lỗ tai Ôn Nguyễn, câu hỏi cứ nối tiếp nhau ùn ùn kéo đến, như dàn ve sầu ngày hè đang vươn cổ hòa ca đến đinh tai nhức óc, khiến huyệt thái dương nhức nhối.
Tâm trạng vừa mới điều chỉnh tốt giờ lại cận kề ranh giới bùng nổ vì những lời chất vấn liên tục tìm đến.
Đúng lúc đó, trước mắt Ôn Nguyễn biến thành một màu đen, có thứ gì đấy trùm lên người cô, che đậy kín mít.
Phó Tri Hoán cởi áo khoác, nhẹ nhàng dùng nó trùm lên người Ôn Nguyễn, một tay đỡ chắn sau lưng, tay kia ôm hờ bảo vệ ở đằng trước, quyết không để mặt cô bị lộ ra ngoài.
“Cho qua.”
Phó Tri Hoán ngước lên, đầu mày nhíu lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như muốn đông cứng tất cả. Anh chỉ nói hai chữ thôi cũng đủ làm cho người ở hiện trường không hẹn mà cùng lặng im.
Ôn Nguyễn giật mình.
Đôi bàn tay ấm áp của Phó Tri Hoán dìu cơ thể lạnh cóng của cô đi về phía trước.
Tiếng ồn ào xung quanh nhỏ dần, gió đêm nhẹ nhàng đùa nghịch với tóc mái trên trán cô, cảm giác ngưa ngứa trên da mặt chạm đến tận trái tim.
Không ngờ anh lại dịu dàng như vậy.
“Cảm ơn.”
Đến tận khi lên xe, Ôn Nguyễn mới nhẹ giọng mở miệng nói câu cảm ơn.
“Ông Tần Tất Dương đã liên hệ với phóng viên.”
Phó Tri Hoán không đáp lại lời cảm ơn của Ôn Nguyễn mà lái sang chủ đề khác.
Ôn Nguyễn sửng sốt, ánh mắt ảm đạm bỗng chốc được thắp lên tia sáng. Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Phó Tri Hoán: “Sao cơ?”
“Ông ấy nói sẽ công khai chuyện ba năm trước Tần Uyển bị làm nhục dẫn đến tự sát để trả lại trong sạch muộn màng cho Lục Kha Trần, đây là bí mật mà Lục Kha Trần từng không muốn tiết lộ trước công chúng, thà rằng để mọi người hiểu nhầm mình ngộ sát.”
“Với cả, Tần Tất Dương cũng liên lạc với cha Lục, chuẩn bị công khai cả nhật ký con gái mình.”
Tần Tất Dương thừa nhận với cảnh sát mình từng gặp Từ Bân Duệ cách đây không lâu, bọn chúng dùng ảnh của Tần Uyển để đe dọa lấy một số tiền từ ông.
Tuy sự việc đã trôi qua ba năm, nhưng với tư cách là một người cha, một người chồng, ông không cách nào quên được nỗi đau trong quá khứ.
Quả thật, Tần Tất Dương từng nghĩ tới chuyện báo thù.
Nhưng đúng lúc ấy, Lục Kha Trần lại đến tìm ông.
“Bác Tần, giờ bác đã có gia đình mới, có người để yêu thương, có những ràng buộc không thể vứt bỏ, nên bác làm vậy không đáng.”
Tần Tất Dương quay đầu nhìn người vợ mới đang ngồi trong phòng khách xem ti vi bật cười ha hả, im lặng từ bỏ suy nghĩ vừa lóe lên.
Thế mà không ngờ, Lục Kha Trần cũng là một người cố chấp không chịu buông bỏ quá khứ. Cậu tận tình khuyên nhủ như vậy cũng chỉ là muốn bản thân sẽ tự tay hoàn thành chuyện không nên làm này. Trước khi làm, cậu cần đảm bảo người nhà Tần Uyển không chịu bất cứ tổn thương nào.
Vì vậy khi nhận được tin, Tần Tất Dương đã thông suốt mọi chuyện.
“Tôi rất tự trách. Đáng lẽ tôi nên khuyên nhủ thằng bé ngay khi lờ mờ đoán ra được chút manh mối, không nên vì lòng tự trọng mà cứng đầu không nói lời tha thứ cho nó. Nếu tôi làm vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
Vậy nên, ông muốn trả lại trong sạch cho Lục Kha Trần.
Nghe Phó Tri Hoán nói xong, cảm xúc tích tụ trong người Ôn Nguyễn trào dâng nhanh chóng. Lát sau, cô quay đầu đi, cố nén cho giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể: “Ừm, em biết rồi.”
Xe lái thẳng về dưới tòa chung cư.
Phó Tri Hoán rút chìa khóa xe, nhìn người bên cạnh nói: “Không xuống xe à?”
Ôn Nguyễn cúi gằm mặt, lắc đầu, dù cố đè nén giọng mình nghe sao thật bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được run rẩy trong vô thức: “Anh đưa chìa khóa xe cho em được không? Em muốn ngồi đây một lát. Tí nữa em lên em sẽ khóa cửa cẩn thận, anh lên trước đi.”
“Được.”
Phó Tri Hoán liếc cô một cái, không hỏi nhiều mà đặt chìa khóa xe sang bên cạnh rồi bước xuống khỏi xe.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Trong xe tối om, bóng đêm bao trọn lấy Ôn Nguyễn như muốn cắn nuốt sạch sẽ cô.
“Tách… tách…”
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Tiếng nghẹn ngào làm Ôn Nguyễn mất kiểm soát cảm xúc, không thèm nhẫn nhịn nữa mà khóc nấc lên.
Dưới áp lực của biết bao nhiêu sự việc, giờ phút này đây cô đã buông bỏ để phát tiết.
Mây đen che mất ánh trăng khiến bóng đêm thêm phần nặng nề.
Ôn Nguyễn với tay rút khăn giấy xì mũi, lấy lại bình tĩnh rồi hắng giọng xuống xe.
“Cạch__”
Cửa xe đóng lại cũng là lúc Ôn Nguyễn ngẩng lên, phát hiện Phó Tri Hoán đứng tựa người vào cửa xe băng ghế sau, trên đầu ngón tay có điếu thuốc đang hút dở, lúc này nó đã cháy được hơn nửa.
Thấy Ôn Nguyễn ra, anh cúi đầu dụi tắt điếu thuốc, đứng thẳng dậy.
“Anh chưa đi à?” Ôn Nguyễn sửng sốt.
“Ừm.”
Phó Tri Hoán cười, nói: “Em còn ở đây, sao anh có thể đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.