Chương 56
Chiêu Loạn
24/10/2022
Edit: Cải Trắng
Công sức nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng lại hóa công cốc, bùm một cái lột sạch lớp vỏ ngụy trang cứng cáp bao bọc bao ngày nay.
Ôn Nguyễn nhìn Phó Tri Hoán bằng đôi mắt hoen đỏ. Lúc này, tâm trạng của cô vô cùng rối bời, nhưng vẫn muốn giả vờ dứt khoát lạnh lùng cắt đứt mọi thứ.
Cô hít sâu một hơi, đưa tay dụi khóe mắt rồi dùng giọng điệu lạnh như băng bản thân đã luyện tập vô số lần nói: “Đừng đi theo tôi nữa.”
Dứt câu, cô hít sâu thêm một lần nữa và quay ngoắt người rời đi, kiên định tiến bước về phía trước.
Mãi cho tới khi ra khỏi quán bar, cả người nhiễm hơi lạnh của gió đêm Ôn Nguyễn mới cảm thấy ngọn lửa giận dữ đang cháy hừng hực trong lòng mình vơi bớt.
Cô xoa hai tay vào nhau, nghiêng mặt nhìn trái ngó phải chuẩn bị ra khỏi ngõ gọi xe về nhà.
Bóng đêm bao trùm lên mọi vật.
Càng đi, lượng người đi qua càng ít.
Ngay cả cảm xúc bấp bênh khi nãy cũng dần bình ổn trở lại.
Nhưng bình tĩnh rồi, lòng cô lại thấy khó chịu. Cơn tức qua đi, để lại sâu trong đáy lòng cảm giác chua xót khiến người ta khổ sở, chóp mũi cũng tê tê.
Ban nãy cô quá nặng lời.
Hoàn toàn không chừa cho mình một con đường sống.
Gió càng lúc càng mạnh.
Vốn dĩ hôm nay cô chỉ mặc một bộ váy ngắn phối với giày cao gót nên tới đêm chắc chắn sẽ bị lạnh, thêm nữa không biết có phải do ảnh hưởng của tâm trạng không mà giờ Ôn Nguyễn thấy lạnh sởn cả da gà, không nhịn được phải vòng tay ôm lấy cơ thể.
Cô sụt sịt mũi.
Thôi, không suy nghĩ nữa.
Không có được Phó Tri Hoán thì thôi chứ. Cùng lắm là sau này vung tiền bao nuôi mấy em trai xinh tươi mơn mởn, mỗi tháng đổi một em. Giờ từ hôn rồi, con đường độc thân phía trước tràn ngập ánh sáng.
Cái cớ hoàn hảo khiến lòng Ôn Nguyễn cũng dễ chịu đôi chút.
Nghĩ vậy xong, cô hất cằm ngẩng cao đầu bước đi, dáng vẻ như đã nhìn thấu hồng trần, bước chân cũng vì thế mà nhanh nhẹn hơn.
Ba giây sau, cô ngồi thụp xuống.
Nhưng vẫn buồn lắm.
Tất cả là tại Phó Tri Hoán. Phải vất vả lắm cô mới buông xuôi được, anh lại chạy tới trước mặt lượn qua lượn lại.
Đúng là một gã hồ ly tinh lòng dạ hiểm ác!
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, dùng tay vỗ vỗ hai má hòng ngăn chặn xúc động muốn khóc rồi đứng dậy.
“Ắt xì!”
Vừa đứng lên cô đã hắt xì ngay một cái cực kỳ vang dội.
Cô đưa tay xoa mũi cho đỡ ngứa, còn chưa xoa xong đã cảm nhận được có chiếc áo khoác đè nặng lên vai mình.
Ôn Nguyễn ngạc nhiên tới đơ người, cúi xuống nhìn…
Là một chiếc áo khoác nam màu đen.
Cô nhạy bén nhận ra có người đứng sau lưng mình. Tuy người đó không nói tiếng nào nhưng cô vẫn cảm nhận được bóng lưng cao lớn của người đó đang bao phủ lấy mình.
Ôn Nguyễn hít sâu, quay đầu.
Phó Tri Hoán đứng ngay phía sau cô. Thấy cô quay đầu lại nhìn thì lập tức thu tay về nhét vào trong túi, lui ra sau một bước.
Ôn Nguyễn: “Không phải tôi bảo anh đừng có đi theo tôi à?”
Phó Tri Hoán gật đầu, nói dối mà mặt không đổi sắc: “Ừm, anh đi ngang qua thôi.”
“…”
Ôn Nguyễn tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không hiểu tại sao ngay giây phút trông thấy Phó Tri Hoán, cảm giác ấm ức khó chịu trong người lại vơi đi hơn nửa.
Cô gạt phăng áo khoác ra, ném nó vào lòng Phó Tri Hoán rồi nói: “Cảm ơn, tôi không cần.”
Dứt câu, cô giận dỗi xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng tiếng bước chân phía sau lại không hề biến mất.
Đến khi đi được hơn nửa con phố, Ôn Nguyễn không chịu nổi nữa mới lên tiếng: “Đi ngang qua đúng không? Thế anh đi lên trước tôi đi?”
Phó Tri Hoán ngẫm nghĩ một lúc rồi từ chối: “Không được.”
Không được?
Ôn Nguyễn tức suýt sặc.
Sao trước đó cô không phát hiện ra người này ngang như cua nhỉ?
“Sao lại không được?”
“Anh nói đi ngang qua là lừa em thôi.” Phó Tri Hoán thản nhiên thừa nhận: “Anh đang đi theo em.”
Còn nói nghe rất xuôi tai.
Ôn Nguyễn tức tới bật cười, chống hông hùng hồn đáp lại: “Ngài Phó này, anh có cần tôi nhắc lại câu nói vừa rồi lần nữa không? Hai chúng ta…”
“Anh nghe thấy rồi.”
“Anh nghe rõ rồi mà còn làm thế?”
“Ừm.”
Phó Tri Hoán lên tiếng cắt ngang, đôi mắt anh bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, hàng mi dài dày tuyệt đẹp: “Vậy cho nên giờ anh đang càn quấy, mặt dày mày dạn…”
“Theo đuổi em.”
Giây phút này đây, mọi tiếng động đều như bấm nút dừng, gió đêm xào xạc ngưng thổi, cành lá đung đưa rung rinh cũng bặt tăm.
Ôn Nguyễn khịt mũi, hỏi: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Thì anh sẽ tiếp tục đeo bám.”
Phó Tri Hoán cười nói: “Da mặt anh rất dày.”
Ôn Nguyễn cắn răng, giận dỗi nói: “Thế thì anh cứ việc tiếp tục theo sau.”(1)
(1)Ở đây tác giả chơi chữ với câu thoại trên, là hiện tượng đồng âm khác nghĩa. PTH nói da mặt mình 厚 /hou/ (dày), còn ON bảo anh cứ tiếp tục đi sau mình 后 /hou/ (sau).
Phó Tri Hoán nghe vậy cũng không bực, ngược lại còn gật đầu cười khẽ: “Ừm.”
“…”
Ôn Nguyễn không nói gì nữa, cứ vậy lẳng lặng nhìn anh. Lát sau, cô quay người tự ôm lấy cánh tay, đi thẳng ra phía đầu phố.
Tiếng bước chân phía sau vang lên đều đều.
Hình ảnh này hơi quen mắt.
Nó giống y cái ngày cô mới đặt chân tới thành phố Giang, kéo vali hành lý lạch cạch đi theo phía sau Phó Tri Hoán trên phố.
Còn bây giờ, nó tái hiện với hình ảnh trái ngược.
“Phù phù…”
Tiếng gió ngưng chưa được bao lâu đã nổi cơn mới.
Đợt gió mới này mạnh hơn hẳn ban nãy, khiến bầu không khí buồn đau tiếc hận thêm phần rõ nét.
“Phù phù phù phù phù…”
Mẹ nó, lạnh quá!
Thổi hơi quá rồi đó!
Gương mặt Ôn Nguyễn bị gió thổi tới biến dạng, nhăn nhó cáu kỉnh. Thời tiết ở thành phố Đồng luôn rất bất thường, với tình hình hiện tại thì mai tiết trời có chuyển mùa cũng chẳng phải nói ngoa.
Ôn Nguyễn dừng chân, nhắm mắt lấy tay day phần ấn đường giữa hai lông mày. Sau đó, cô quay ngoắt người lại, hùng hổ nhìn người đàn ông phía sau.
Phó Tri Hoán cũng dừng bước, bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Nguyễn mặt lạnh tanh bước lại phía Phó Tri Hoán, đưa tay rút áo khoác anh vắt trên tay mặc lên người mình.
Cuối cùng cũng được cứu, ấm hơn rồi!
Sau một loạt hành động lưu loát bên trên, cô vui sướng quay người tiếp tục tiến về phía trước.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười.
Ôn Nguyễn liếc thấy khóe miệng Phó Tri Hoán nhếch lên, lập tức quay đầu nhanh nhẹn giải thích: “Tôi chưa tha thứ cho anh đâu.”
“Ừm.”
Phó Tri Hoán không bắt bẻ gì cô mà ngược lại còn đón ý nói hùa, dùng giọng điệu khàn khàn đầy hấp dẫn nói: “Lần sau anh sẽ cố gắng.”
Mẹ kiếp!
Suýt nữa thì quên mất tên đàn ông này có chiêu đó.
Quyến rũ đối phương quả nhiên là chiêu vô địch thiên hạ.
Ôn Nguyễn lui về sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn với Phó Tri Hoán, cố gắng tránh đòn công kích của tên hồ ly nào đó: “Tôi chưa nói sẽ cho anh có cơ hội thứ hai.”
Phó Tri Hoán: “Ừm, thế để anh nghĩ cách tạo cơ hội.”
Ôn Nguyễn mệt tim vô cùng. Cô mím môi không nói câu nào, tay siết chặt góc áo quay người bước đi. Sau đó, cô lôi di động ra định gọi xe về nhà.
Nhưng giờ trời đã tối, đoạn đường này cũng không hay có xe taxi đi ngang qua nên màn hình load một hồi lâu vẫn không có tài xế nào nhận cuốc.
Xui xẻo vô cùng.
Ôn Nguyễn thở dài, tiếp tục bước đi. Nhưng, cô đi chưa được mấy bước, trên trời đã vang lên tiếng sấm.
“Tách tách”
Vài giọt mưa nhỏ rơi trên má Ôn Nguyễn.
Cô ngẩn người, đưa tay sờ giọt nước mưa rơi trên mặt.
Trùng hợp đến thế sao?
Cơn bực bội tối nay chưa tan mà còn gặp trời mưa nữa hả?
Cô đưa mắt quan sát tình hình xung quanh mình. Con đường này không có lán tránh mưa, chỉ có duy nhất một lối đi cách đây 200m có thể dùng để trú tạm.
Cơn mưa nói đến là đến. Mới phút trước còn mưa li ti vài giọt thì giờ đây đã tầm tã nặng hạt, giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống nền đất.
Đệch.
Người có thể ướt nhưng lớp trang điểm không được nhòe, kiểu tóc không được rối.
Lúc này đây, Ôn Nguyễn hành động hoàn toàn theo bản năng. Cô cởi áo khoác của Phó Tri Hoán ra, chuẩn bị dùng nó che mưa chạy tới lối đi kia.
Nhưng chưa cả cất bước, cô đã nhạy bén nhận ra mình bỏ quên thứ gì đó.
Cô quay đầu.
Phó Tri Hoán đứng phía sau hứng trọn cơn mưa, từ tóc tới bả vai đều ướt sạch. Nếu giờ người đứng đây là người khác, thể nào trông đối phương cũng sẽ hơi chật vật nhưng đổi lại là anh, chẳng hiểu sao hình ảnh này lại sức hấp dẫn lạ kỳ.
… Đúng là lam nhan họa thủy mà!
Ai thèm quan tâm anh chứ?
Ôn Nguyễn hừ nhẹ một tiếng, toan đi thẳng, nhưng đi chưa được mấy bước đã ngừng chân, oán hận cắn răng rồi hùng hổ xoay người lại đi tới trước mặt Phó Tri Hoán.
Cô cởi áo khoác ra, kiễng chân choàng nó qua đầu anh: “Cho anh! Tôi không thèm cái áo khoác rách này!”
Nói xong, cô tức giận muốn rời đi.
“Bộp!”
Tay Ôn Nguyễn bị người nào đó giữ chặt.
Cô quay đầu nói: “Làm gì đấy? Anh có tin tôi mách cha mẹ anh là anh giở trò lưu…”
Còn chưa nói hết câu, Ôn Nguyễn đã bị Phó Tri Hoán kéo giật về phía mình, sau đó trước mắt cô tối sầm lại, áo khoác nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu.
Phó Tri Hoán đưa tay ôm hờ lấy bả vai cô, kéo cả người vào phạm vi che chắn của mình rồi khom người chắn mưa.
“Tình huống đặc biệt.”
Giọng nói của Phó Tri Hoán nghe vô cùng bình tĩnh, không có bất luận cảm xúc thừa thãi nào, nghe vào như một bậc chính nhân quân tử vậy: “Để anh đưa em qua đó.”
“Thình thịch.”
Lồng ngực Ôn Nguyễn rung mạnh. Cảm xúc lúc này giống hệt ngày đầu tiên gặp nhau, tim nảy tưng tưng như nai con chạy loạn.
Trong đầu có âm thanh gân cổ hét vang: Hảo cảm +5, ghi thù -3!
*
Bên trong lối đi.
Ôn Nguyễn xoa xoa cánh tay, hắt xì một cái vì lạnh, buồn bực nhìn màn mưa bên ngoài.
Ứng dụng gọi xe trên màn hình liên tục xoay tròn cùng dòng chữ “đang tìm tài xế”, vẫn không có ai nhận đơn.
Hôm nay mưa to, việc gọi xe càng thêm khó khăn.
Ôn Nguyễn chán nản.
Biết thế hồi học đại học cô không nên lười biếng, chỉ vì không muốn dậy sớm mà không đi lấy bằng lái.
Từ quần áo đến tóc tai Phó Tri Hoán đều ướt đẫm. Tóc mai ướt nhẹp được anh vuốt ngược ra đằng sau, chỉ còn lại vài cọng tóc rũ xuống dính bết trên trán. Nhờ vậy mà gương mặt anh càng toát lên vẻ mạnh mẽ, nổi bật lên nét lưu manh cợt nhả.
Anh vắt áo khoác cho nó ra bớt nước.
Áo sơ mi bị ướt nước dính chặt vào cơ thể, phác họa vòng eo rắn chắc.
Ôn Nguyễn vô thức đưa mắt quan sát, sau đó vì chột dạ mà lặng lẽ thu tầm mắt về.
Kết quả vừa ngước lên thì trông thấy Phó Tri Hoán nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau.
Mẹ nó, ngượng chết mất!
Ôn Nguyễn hắng giọng ho khan, quay đầu sang hướng khác, tùy tiện tìm một vấn đề nào đó để hỏi nhằm giảm bớt xấu hổ: “Mới mưa có lúc mà sao anh ướt sũng cả người thế?”
Phó Tri Hoán im lặng nhìn cô.
Nhưng mấy giây im lặng đó lại khiến Ôn Nguyễn nhận ra cái không đúng trong lời nói của mình.
Cô thẹn quá hóa giận gân cổ nói: “Sao tự dưng anh không nói gì thế? Ý tôi hỏi là ướt nước! Anh đừng có nghĩ lệch sang hướng khác.”
Phó Tri Hoán lại im lặng thêm một lúc rồi đáp: “Không đâu. Mới nãy anh chỉ định giải thích với em là, vừa rồi có đi ngang qua mái hiên bị tích nước, anh không kịp tránh nên mới ướt sạch thế này.”
“Còn hướng em bảo, anh chưa hề nghĩ đến.”
Ôn Nguyễn: “…”
Phó Tri Hoán: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Ôn Nguyễn: Vào những lúc như này đừng có cảm ơn, tôi sẽ càng xấu hổ hơn đấy!
- -----oOo------
Công sức nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng lại hóa công cốc, bùm một cái lột sạch lớp vỏ ngụy trang cứng cáp bao bọc bao ngày nay.
Ôn Nguyễn nhìn Phó Tri Hoán bằng đôi mắt hoen đỏ. Lúc này, tâm trạng của cô vô cùng rối bời, nhưng vẫn muốn giả vờ dứt khoát lạnh lùng cắt đứt mọi thứ.
Cô hít sâu một hơi, đưa tay dụi khóe mắt rồi dùng giọng điệu lạnh như băng bản thân đã luyện tập vô số lần nói: “Đừng đi theo tôi nữa.”
Dứt câu, cô hít sâu thêm một lần nữa và quay ngoắt người rời đi, kiên định tiến bước về phía trước.
Mãi cho tới khi ra khỏi quán bar, cả người nhiễm hơi lạnh của gió đêm Ôn Nguyễn mới cảm thấy ngọn lửa giận dữ đang cháy hừng hực trong lòng mình vơi bớt.
Cô xoa hai tay vào nhau, nghiêng mặt nhìn trái ngó phải chuẩn bị ra khỏi ngõ gọi xe về nhà.
Bóng đêm bao trùm lên mọi vật.
Càng đi, lượng người đi qua càng ít.
Ngay cả cảm xúc bấp bênh khi nãy cũng dần bình ổn trở lại.
Nhưng bình tĩnh rồi, lòng cô lại thấy khó chịu. Cơn tức qua đi, để lại sâu trong đáy lòng cảm giác chua xót khiến người ta khổ sở, chóp mũi cũng tê tê.
Ban nãy cô quá nặng lời.
Hoàn toàn không chừa cho mình một con đường sống.
Gió càng lúc càng mạnh.
Vốn dĩ hôm nay cô chỉ mặc một bộ váy ngắn phối với giày cao gót nên tới đêm chắc chắn sẽ bị lạnh, thêm nữa không biết có phải do ảnh hưởng của tâm trạng không mà giờ Ôn Nguyễn thấy lạnh sởn cả da gà, không nhịn được phải vòng tay ôm lấy cơ thể.
Cô sụt sịt mũi.
Thôi, không suy nghĩ nữa.
Không có được Phó Tri Hoán thì thôi chứ. Cùng lắm là sau này vung tiền bao nuôi mấy em trai xinh tươi mơn mởn, mỗi tháng đổi một em. Giờ từ hôn rồi, con đường độc thân phía trước tràn ngập ánh sáng.
Cái cớ hoàn hảo khiến lòng Ôn Nguyễn cũng dễ chịu đôi chút.
Nghĩ vậy xong, cô hất cằm ngẩng cao đầu bước đi, dáng vẻ như đã nhìn thấu hồng trần, bước chân cũng vì thế mà nhanh nhẹn hơn.
Ba giây sau, cô ngồi thụp xuống.
Nhưng vẫn buồn lắm.
Tất cả là tại Phó Tri Hoán. Phải vất vả lắm cô mới buông xuôi được, anh lại chạy tới trước mặt lượn qua lượn lại.
Đúng là một gã hồ ly tinh lòng dạ hiểm ác!
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, dùng tay vỗ vỗ hai má hòng ngăn chặn xúc động muốn khóc rồi đứng dậy.
“Ắt xì!”
Vừa đứng lên cô đã hắt xì ngay một cái cực kỳ vang dội.
Cô đưa tay xoa mũi cho đỡ ngứa, còn chưa xoa xong đã cảm nhận được có chiếc áo khoác đè nặng lên vai mình.
Ôn Nguyễn ngạc nhiên tới đơ người, cúi xuống nhìn…
Là một chiếc áo khoác nam màu đen.
Cô nhạy bén nhận ra có người đứng sau lưng mình. Tuy người đó không nói tiếng nào nhưng cô vẫn cảm nhận được bóng lưng cao lớn của người đó đang bao phủ lấy mình.
Ôn Nguyễn hít sâu, quay đầu.
Phó Tri Hoán đứng ngay phía sau cô. Thấy cô quay đầu lại nhìn thì lập tức thu tay về nhét vào trong túi, lui ra sau một bước.
Ôn Nguyễn: “Không phải tôi bảo anh đừng có đi theo tôi à?”
Phó Tri Hoán gật đầu, nói dối mà mặt không đổi sắc: “Ừm, anh đi ngang qua thôi.”
“…”
Ôn Nguyễn tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không hiểu tại sao ngay giây phút trông thấy Phó Tri Hoán, cảm giác ấm ức khó chịu trong người lại vơi đi hơn nửa.
Cô gạt phăng áo khoác ra, ném nó vào lòng Phó Tri Hoán rồi nói: “Cảm ơn, tôi không cần.”
Dứt câu, cô giận dỗi xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng tiếng bước chân phía sau lại không hề biến mất.
Đến khi đi được hơn nửa con phố, Ôn Nguyễn không chịu nổi nữa mới lên tiếng: “Đi ngang qua đúng không? Thế anh đi lên trước tôi đi?”
Phó Tri Hoán ngẫm nghĩ một lúc rồi từ chối: “Không được.”
Không được?
Ôn Nguyễn tức suýt sặc.
Sao trước đó cô không phát hiện ra người này ngang như cua nhỉ?
“Sao lại không được?”
“Anh nói đi ngang qua là lừa em thôi.” Phó Tri Hoán thản nhiên thừa nhận: “Anh đang đi theo em.”
Còn nói nghe rất xuôi tai.
Ôn Nguyễn tức tới bật cười, chống hông hùng hồn đáp lại: “Ngài Phó này, anh có cần tôi nhắc lại câu nói vừa rồi lần nữa không? Hai chúng ta…”
“Anh nghe thấy rồi.”
“Anh nghe rõ rồi mà còn làm thế?”
“Ừm.”
Phó Tri Hoán lên tiếng cắt ngang, đôi mắt anh bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, hàng mi dài dày tuyệt đẹp: “Vậy cho nên giờ anh đang càn quấy, mặt dày mày dạn…”
“Theo đuổi em.”
Giây phút này đây, mọi tiếng động đều như bấm nút dừng, gió đêm xào xạc ngưng thổi, cành lá đung đưa rung rinh cũng bặt tăm.
Ôn Nguyễn khịt mũi, hỏi: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Thì anh sẽ tiếp tục đeo bám.”
Phó Tri Hoán cười nói: “Da mặt anh rất dày.”
Ôn Nguyễn cắn răng, giận dỗi nói: “Thế thì anh cứ việc tiếp tục theo sau.”(1)
(1)Ở đây tác giả chơi chữ với câu thoại trên, là hiện tượng đồng âm khác nghĩa. PTH nói da mặt mình 厚 /hou/ (dày), còn ON bảo anh cứ tiếp tục đi sau mình 后 /hou/ (sau).
Phó Tri Hoán nghe vậy cũng không bực, ngược lại còn gật đầu cười khẽ: “Ừm.”
“…”
Ôn Nguyễn không nói gì nữa, cứ vậy lẳng lặng nhìn anh. Lát sau, cô quay người tự ôm lấy cánh tay, đi thẳng ra phía đầu phố.
Tiếng bước chân phía sau vang lên đều đều.
Hình ảnh này hơi quen mắt.
Nó giống y cái ngày cô mới đặt chân tới thành phố Giang, kéo vali hành lý lạch cạch đi theo phía sau Phó Tri Hoán trên phố.
Còn bây giờ, nó tái hiện với hình ảnh trái ngược.
“Phù phù…”
Tiếng gió ngưng chưa được bao lâu đã nổi cơn mới.
Đợt gió mới này mạnh hơn hẳn ban nãy, khiến bầu không khí buồn đau tiếc hận thêm phần rõ nét.
“Phù phù phù phù phù…”
Mẹ nó, lạnh quá!
Thổi hơi quá rồi đó!
Gương mặt Ôn Nguyễn bị gió thổi tới biến dạng, nhăn nhó cáu kỉnh. Thời tiết ở thành phố Đồng luôn rất bất thường, với tình hình hiện tại thì mai tiết trời có chuyển mùa cũng chẳng phải nói ngoa.
Ôn Nguyễn dừng chân, nhắm mắt lấy tay day phần ấn đường giữa hai lông mày. Sau đó, cô quay ngoắt người lại, hùng hổ nhìn người đàn ông phía sau.
Phó Tri Hoán cũng dừng bước, bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Nguyễn mặt lạnh tanh bước lại phía Phó Tri Hoán, đưa tay rút áo khoác anh vắt trên tay mặc lên người mình.
Cuối cùng cũng được cứu, ấm hơn rồi!
Sau một loạt hành động lưu loát bên trên, cô vui sướng quay người tiếp tục tiến về phía trước.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười.
Ôn Nguyễn liếc thấy khóe miệng Phó Tri Hoán nhếch lên, lập tức quay đầu nhanh nhẹn giải thích: “Tôi chưa tha thứ cho anh đâu.”
“Ừm.”
Phó Tri Hoán không bắt bẻ gì cô mà ngược lại còn đón ý nói hùa, dùng giọng điệu khàn khàn đầy hấp dẫn nói: “Lần sau anh sẽ cố gắng.”
Mẹ kiếp!
Suýt nữa thì quên mất tên đàn ông này có chiêu đó.
Quyến rũ đối phương quả nhiên là chiêu vô địch thiên hạ.
Ôn Nguyễn lui về sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn với Phó Tri Hoán, cố gắng tránh đòn công kích của tên hồ ly nào đó: “Tôi chưa nói sẽ cho anh có cơ hội thứ hai.”
Phó Tri Hoán: “Ừm, thế để anh nghĩ cách tạo cơ hội.”
Ôn Nguyễn mệt tim vô cùng. Cô mím môi không nói câu nào, tay siết chặt góc áo quay người bước đi. Sau đó, cô lôi di động ra định gọi xe về nhà.
Nhưng giờ trời đã tối, đoạn đường này cũng không hay có xe taxi đi ngang qua nên màn hình load một hồi lâu vẫn không có tài xế nào nhận cuốc.
Xui xẻo vô cùng.
Ôn Nguyễn thở dài, tiếp tục bước đi. Nhưng, cô đi chưa được mấy bước, trên trời đã vang lên tiếng sấm.
“Tách tách”
Vài giọt mưa nhỏ rơi trên má Ôn Nguyễn.
Cô ngẩn người, đưa tay sờ giọt nước mưa rơi trên mặt.
Trùng hợp đến thế sao?
Cơn bực bội tối nay chưa tan mà còn gặp trời mưa nữa hả?
Cô đưa mắt quan sát tình hình xung quanh mình. Con đường này không có lán tránh mưa, chỉ có duy nhất một lối đi cách đây 200m có thể dùng để trú tạm.
Cơn mưa nói đến là đến. Mới phút trước còn mưa li ti vài giọt thì giờ đây đã tầm tã nặng hạt, giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống nền đất.
Đệch.
Người có thể ướt nhưng lớp trang điểm không được nhòe, kiểu tóc không được rối.
Lúc này đây, Ôn Nguyễn hành động hoàn toàn theo bản năng. Cô cởi áo khoác của Phó Tri Hoán ra, chuẩn bị dùng nó che mưa chạy tới lối đi kia.
Nhưng chưa cả cất bước, cô đã nhạy bén nhận ra mình bỏ quên thứ gì đó.
Cô quay đầu.
Phó Tri Hoán đứng phía sau hứng trọn cơn mưa, từ tóc tới bả vai đều ướt sạch. Nếu giờ người đứng đây là người khác, thể nào trông đối phương cũng sẽ hơi chật vật nhưng đổi lại là anh, chẳng hiểu sao hình ảnh này lại sức hấp dẫn lạ kỳ.
… Đúng là lam nhan họa thủy mà!
Ai thèm quan tâm anh chứ?
Ôn Nguyễn hừ nhẹ một tiếng, toan đi thẳng, nhưng đi chưa được mấy bước đã ngừng chân, oán hận cắn răng rồi hùng hổ xoay người lại đi tới trước mặt Phó Tri Hoán.
Cô cởi áo khoác ra, kiễng chân choàng nó qua đầu anh: “Cho anh! Tôi không thèm cái áo khoác rách này!”
Nói xong, cô tức giận muốn rời đi.
“Bộp!”
Tay Ôn Nguyễn bị người nào đó giữ chặt.
Cô quay đầu nói: “Làm gì đấy? Anh có tin tôi mách cha mẹ anh là anh giở trò lưu…”
Còn chưa nói hết câu, Ôn Nguyễn đã bị Phó Tri Hoán kéo giật về phía mình, sau đó trước mắt cô tối sầm lại, áo khoác nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu.
Phó Tri Hoán đưa tay ôm hờ lấy bả vai cô, kéo cả người vào phạm vi che chắn của mình rồi khom người chắn mưa.
“Tình huống đặc biệt.”
Giọng nói của Phó Tri Hoán nghe vô cùng bình tĩnh, không có bất luận cảm xúc thừa thãi nào, nghe vào như một bậc chính nhân quân tử vậy: “Để anh đưa em qua đó.”
“Thình thịch.”
Lồng ngực Ôn Nguyễn rung mạnh. Cảm xúc lúc này giống hệt ngày đầu tiên gặp nhau, tim nảy tưng tưng như nai con chạy loạn.
Trong đầu có âm thanh gân cổ hét vang: Hảo cảm +5, ghi thù -3!
*
Bên trong lối đi.
Ôn Nguyễn xoa xoa cánh tay, hắt xì một cái vì lạnh, buồn bực nhìn màn mưa bên ngoài.
Ứng dụng gọi xe trên màn hình liên tục xoay tròn cùng dòng chữ “đang tìm tài xế”, vẫn không có ai nhận đơn.
Hôm nay mưa to, việc gọi xe càng thêm khó khăn.
Ôn Nguyễn chán nản.
Biết thế hồi học đại học cô không nên lười biếng, chỉ vì không muốn dậy sớm mà không đi lấy bằng lái.
Từ quần áo đến tóc tai Phó Tri Hoán đều ướt đẫm. Tóc mai ướt nhẹp được anh vuốt ngược ra đằng sau, chỉ còn lại vài cọng tóc rũ xuống dính bết trên trán. Nhờ vậy mà gương mặt anh càng toát lên vẻ mạnh mẽ, nổi bật lên nét lưu manh cợt nhả.
Anh vắt áo khoác cho nó ra bớt nước.
Áo sơ mi bị ướt nước dính chặt vào cơ thể, phác họa vòng eo rắn chắc.
Ôn Nguyễn vô thức đưa mắt quan sát, sau đó vì chột dạ mà lặng lẽ thu tầm mắt về.
Kết quả vừa ngước lên thì trông thấy Phó Tri Hoán nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau.
Mẹ nó, ngượng chết mất!
Ôn Nguyễn hắng giọng ho khan, quay đầu sang hướng khác, tùy tiện tìm một vấn đề nào đó để hỏi nhằm giảm bớt xấu hổ: “Mới mưa có lúc mà sao anh ướt sũng cả người thế?”
Phó Tri Hoán im lặng nhìn cô.
Nhưng mấy giây im lặng đó lại khiến Ôn Nguyễn nhận ra cái không đúng trong lời nói của mình.
Cô thẹn quá hóa giận gân cổ nói: “Sao tự dưng anh không nói gì thế? Ý tôi hỏi là ướt nước! Anh đừng có nghĩ lệch sang hướng khác.”
Phó Tri Hoán lại im lặng thêm một lúc rồi đáp: “Không đâu. Mới nãy anh chỉ định giải thích với em là, vừa rồi có đi ngang qua mái hiên bị tích nước, anh không kịp tránh nên mới ướt sạch thế này.”
“Còn hướng em bảo, anh chưa hề nghĩ đến.”
Ôn Nguyễn: “…”
Phó Tri Hoán: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Ôn Nguyễn: Vào những lúc như này đừng có cảm ơn, tôi sẽ càng xấu hổ hơn đấy!
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.